Chương 6.2 : Gặp lại người tình Phùng Thu Bạch
Thời gian trôi qua kẽ tay, không để lại một khoảng trống.
—*—
Tiểu Trình Tích chơi đến vui vẻ, ngồi đu quay xong lại ngồi thuyền hải tặc, Hàn Dũ đang đi giữa các quầy hàng trong khu vui chơi, đi ngang qua một quầy bán cá vàng, cô ngồi xổm xuống quan sát đàn cá. Khi cô còn nhỏ, ở quê cô có rất nhiều cá vàng, mắt to thân nhỏ, người bạn thuở nhỏ từng so sánh cô với một con cá vàng...
"Là... Tiểu Dũ sao?" Bên cạnh vang lên một giọng nói có chút lớn tuổi, Hàn Dũ ngẩng đầu lên, đứng ở trước mắt không phải người khác, chính là người tình của cô trong miệng Trình Viễn năm đó Trình Viễn —&— Phùng Thu Bạch.
Bỗng nhiên gặp nhau, Hàn Dũ phát hiện, trong lòng mình lại không có một chút gợn sóng, không buồn không vui. Phùng Thu Bạch là thanh mai trúc mã của cô, bây giờ chắc là giáo sư.
Cô gật đầu một cái, nói: "Ừ, anh ở chỗ này... Làm cái gì?"
"..." Cặp mắt Phùng Thu Bạch đỏ bừng, muốn nói cái gì nhưng không nói ra được, anh ta mới vừa muốn mở miệng, hai cô gái liền chạy tới, hô: "Cha, mẹ gọi cha!"
"Con gái của anh à? Thật đáng yêu..." Hàn Dũ cười khen ngợi.
Cho dù bị Trình Viễn kéo tóc chất vấn, Phùng Thu Bạch hết sức bỏ qua quan hệ của mình với cô, lúc ấy cô không nghe rõ anh ta nói cái gì, có lẽ chính là tôi và người phụ nữ này không liên quan.
"Không phải... Anh..." Phùng Thu Bạch qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ không quên người phụ nữ này, đó là mơ ước thời niên thiếu của anh ta, mục tiêu phấn đấu lúc thanh niên, sau này trung niên chỉ có thể lựa chọn quên người trong mộng.
"Cha, dì xinh đẹp này là ai ?" Một đứa con gái của Phùng Thu Bạch hỏi.
"A, dì là bạn học của cha cháu, dì tên Hàn Dũ."
"Hàn Dũ? Là tên của người cổ à? Hàn Dũ và Tôn Nguyên, ha ha…. Thật thú vị."
"Vậy sao?" Hàn Dũ thấy nhìn thấy một người phụ nữ đi tới, cô không ngờ rằng Phùng Thu Bạch ban đầu say lòng bốn đại mỹ nhân thời cổ đại, lại cưới một người phụ nữ có vẻ ngoài bình thường.
"Phùng Thu Bạch, mắt nhìn nơi nào vậy? Vợ mình gọi anh đều không phản ứng?" Người phụ nữ hung hăng đi tới, ghen tuông ngất trời.
Hàn Dũ cười một tiếng, nói: "Con trai tôi ở bên kia chơi thuyền hải tặc, đi trước."
"Em... Được." Phùng Thu Bạch mất hồn đứng ở đằng kia, cho đến vợ nhéo lỗ tai anh ta, anh ta mới kêu đau nói: "Không có chuyện gì, chính là một người bạn học."
"Này, cô đừng đi? !" Người phụ nữ xông lên, kéo Hàn Dũ lại, cô ta đang muốn chất vấn, vệ sĩ liền chạy tới.
"Các người cho là nhiều người, tôi sẽ sợ sao? Tôi…. Tôi hỏi cô, cô và chồng tôi là quan hệ gì? Nhìn các người liếc mắt hồi lâu?" Người phụ nữ buông tay ra, lớn gan hỏi.
"Ơ này, về nhà đi, đây là nơi công cộng, mất mặt." Phùng Thu Bạch kéo vợ, vừa xin lỗi Hàn Dũ.
Thời gian đúng là thứ không có tình cảm, Hàn Dũ nhìn hai vợ chồng lôi kéo, ai sẽ nghĩ tới, đã từng là bạn thân, hôm nay là người dưng? Cô đuổi theo, nói với vợ Phùng Thu Bạch: "Tôi và chồng cô là bạn học mà thôi, nhắc tới, anh ấy vẫn là thầy của tôi, đã dạy tôi…. Đã dạy tôi viết thơ và hàm số, khi đó tôi nói, sau này anh ấy nhất định là một người thầy tốt."
Người phụ nữ nhìn biểu cảm nghiêm túc của Hàn Dũ, liền không nói cái gì nữa, phàn nàn nói: "Cô không biết, bây giờ bạn học nữ, chỉ thích dây dưa với anh ấy, người khác biết điều, làm sao có thể trải qua những cô gái cả ngày không biết đang nghĩ gì kia? Ai bảo chồng tôi đẹp trai? Haizzz..."
Phùng Thu Bạch lớn lên tuấn tú, Hàn Dũ gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, anh ấy rất có duyên với nữ sinh."
Hai người phụ nữ lại bắt đầu nói chuyện phiếm, ánh mắt Phùng Thu Bạch không cách nào dời khỏi gương mặt của Hàn Dũ, đã bao nhiêu năm, dường như cô cũng không thay đổi.
/317
|