Thái tử như người điên đi khắp thế giới tìm cô. Cho dù là một manh mối nhỏ, anh đều tự đi xác nhận, nhưng đều tay không mà về.
Trữ Dư Tịch theo Thi Dạ Triều trở về Canada, anh ta cũng không mang cô ra ngoài, chỉ gặp ba anh ta. Ba Thi là người đàn ông có gương mặt hiền lành, không giống Hoàng Phủ Dận nghiêm túc, lạnh lùng.
Dường như không chút để ý chuyện con trai yêu quý suýt mất mạng trong tay cô, vẫn khen ngợi cô là một cô gái tài năng khó có được.
Ông ta có con ngươi màu hổ phách rất giống Thi Dạ Triều, chỉ điểm này về sau Trữ Dư Tịch không nhìn mắt ông ta nữa.
Nhà chính Thi gia ở một thành phố khác. Nếu như cô nguyện ý nghe, Thi Dạ Triều sẽ kể cho cô nghe những chuyện về Thi gia mà bên ngoài không ai biết, mặc dù một số việc đối với anh mà nói cũng không tốt đẹp gì. Vancouver là nơi Thi Dạ Triều thích nhất, nơi này có khu vực của riêng anh, vương quốc thuộc về anh. Không ai biết.
Trữ Dư Tịch là người đầu tiên anh mang về.
Có người từng nói, không có mùa thu nơi nào động lòng người hơn Vancouver.
Thời tiết có chút lạnh, anh ta ôm Trữ Dư Tịch đứng ở lan can trên sân thượng. Vẻ đẹp Vancouver được miêu tả tỉ mỉ trong đôi mắt anh ta.
Lá phong nhuộm kín cả thành phố, một màu phong đỏ vô biên, bầu trời xanh thẳm, mặt biển xanh biếc, không khí trong lành. Mọi thứ ở đây thật đẹp. Mà tất cả trong mắt cô đều bị bao phủ bởi một màu xám ảm đạm.
“Tiểu Tịch, lâu rồi em không nói chuyện, nói với tôi một câu được không?”
Tầm mắt cô vẫn chăm chú nhìn vào một điểm xa xăm nào đó, nếu không phải thỉnh thoảng nháy mắt và hơi thở nhạt nhẽo, anh sẽ cho rằng mình đang ôm một con búp bê vô hồn.
“Tiểu Tịch, hôm nay dẫn em đi leo núi”
“Buổi tối ăn món Trung Quốc, thế nào?”
“Tiểu Tịch, chúng ta đi xem phim.”
“Tôi dạy em trượt tuyết, tôi là cao thủ đấy”
……
Bất kể anh nói gì, cô đều không phản ứng. Sắp xếp của anh, cô chỉ thuận theo.
Vết thương trên người cô đã tốt lắm, vì để ý tâm tình cô nên anh mới không đụng đến cô, anh sẽ không lấy lòng phụ nữ, nhưng đối với cô, anh dùng phương thức vụng về nhất, nhưng thẳng thắn nhất để lấy lòng cô.
Mùa đông ở Vancouver không quá lạnh, là nơi có mùa đông ấm áp nhất ở Canada.
Ngày nào đó, anh ta ôm cô ngồi trên sofa xem phim.
Trong phim, người đàn ông hiểu lầm nữ chính, hận nghiến răng nghiến lợi tát nữ chính một cái. Người đàn ông dùng giọng hết sức tàn nhẫn nói: cho dù cô chết tôi cũng sẽ không yêu cô nữa.
Xem đến đây, mắt cô nhấp nháy, một giọt nước mắt rơi xuống, dừng trên mu bàn tay Thi Dạ Triều. Anh ta nhấn tạm ngừng, hỏi cô có chỗ nào không thoải mái.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình đang ngừng lại, cánh môi khẽ run, không kiềm chế được mà bật khóc, những giọt nước mắt to chừng hạt đậu nhanh chóng rơi xuống, từng giọt một như trái tim tan vỡ của cô, tránh ánh mắt không thoải mái của anh.
“Tiểu Tịch ngoan, nói cho tôi biết nơi nào không thoải mái?” Anh dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của cô.
Môi cô mấp máy, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện. “Đau……”
Thi Dạ Triều dừng lại động tác, dịu dàng trên mặt hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt lạnh như băng.
Tay kia ở bên người nắm lại thành quyền.
“Em lặp lại lần nữa.”
“Đau……”
Đột nhiên, anh nắm cái cằm mỏng manh của cô. “Em!……”
Em vẫn còn nghĩ đến hắn! Hắn ta tổn thương em sâu sắc như vậy mà em còn nghĩ tới hắn.
Những lời này anh không thể nói ra miệng, đành nghẹn trong cổ họng, cắn răng nghiến lợi như muốn nuốt cô vào bụng không còn xương cốt, chỉ có như vậy cô mới thực sự thuộc về anh.
Anh ta nhào tới cô, tránh đi không hôn môi cô. Cô cũng không phản kháng, tay che môi yên lặng rơi lệ. Thi Dạ Triều chống lên thân thể, ở phía trên thân thể cô, màu sắc con ngươi bởi vì tức giận mà vô cùng sâu xa.
Anh vốn nên không quan tâm tất cả mà xé rách y phục của cô muốn cô!
Nhưng cuối cùng, anh buông tay ra, đóng sập cửa bỏ đi.
A ở một nơi cách anh không xa. Đã thật lâu anh không gần gũi cô ta. A thật ra chỉ là thế thân Trữ Dư Tịch, anh cho rằng có Trữ Dư Tịch thì sẽ không cần cô ta nữa.
Anh lái xe thật nhanh, A vừa làm xong nhiệm vụ trở về, đang tắm rửa, quấn khăn tắm ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Thi Dạ Triều xuất hiện.
“Dạ?” Trên mặt cô hiện lên nụ cười vui mừng, mang mấy phần bóng dáng người phụ nữ kia.
Thi Dạ Triều gương mặt khắc nghệt bờ môi lạnh băng, đóng sầm cửa, tùy tiện ném chìa khóa xe, vừa từng bước một tiến tới cô vừa cởi áo khoác, áo sơ mi, để lộ ra phần trên cơ thể rắn chắc.
A chỉ kịp kêu lên, bị anh ôm ngang, ném lên giường lớn trong phòng ngủ, nắm lấy góc khăn tắm, dùng sức xé ra, thân thể phụ nữ gợi cảm lộ ra, anh ép lên, môi chặn lại miệng cô, bàn tay to trêu chọc trên người cô.
“Cởi ra cho tôi”. Anh không mang theo tia tình cảm nào ra lệnh. A tuân theo vô điều kiện, tháo thắt lưng ra, cởi quần dài và quần lót anh ta. Anh nắm đầu cô ta, ấn xuống bụng dưới. A như sủng vật đã được dạy qua, mở môi ngậm lấy anh.
Được cô mút liếm thỏa thích, thứ đó thức tỉnh trở nên cứng rắn, lấp đầy miệng cô. Động tác anh thô lỗ ra vào trong miệng cô, đâm sâu tận yết hầu. A bị đâm đau muốn chết, cái tay nắm ga giường, không hề phản kháng.
Một cỗ chất lỏng nóng rực phun vào cổ họng, cô vừa muốn đứng dậy nhổ ra, bị anh kéo về đè trở lại. “Nuốt xuống!”
Cô ực một tiếng nuốt xuống tất cả, ngón tay lau qua môi, không chừa một giọt. Cô thuận theo làm trong lòng Thi Dạ Triều phiền hơn, nhưng cũng khơi lên dục hỏa. “Mùi vị được chứ?”
“Mùi hoa hạt dẻ.” A nói, đáy mắt còn có chút trong veo. Mặt Thi Dạ Triều trầm xuống, dục vọng vừa mới phóng thích lại thẳng đứng như cũ, kéo hai chân cô ra trực tiếp tiến vào.
Không có dạo đầu, cô vẫn còn khô khốc, người đàn ông trên người cô không quan tâm, ấn hông cô điên cuồng rong ruổi, A chỉ có thể chịu đựng, ngửa đầu ra sau, đường cong cổ lộ ra đẹp đẽ.
Thi Dạ Triêu cuối đầu cắn, cô không dám kêu đau, liên tục cau mày.
“Em đau, đúng không?” Anh hỏi. Cô ấy yêu thái tử sâu đậm đến thế nào?
“……”
Em đối với anh tốt như vậy, anh lại vẫn nghĩ muốn cô ấy!
Anh hò hét ở trong lòng. Rõ ràng cô hết hy vọng, vì sao còn có thể.
Như vậy thật khổ sở. Anh thận trọng yêu cô thương cô, cô lại thờ ơ, anh tình nguyện móc tim ra cho cô, nếu như cô muốn anh làm vậy. Anh dùng nửa năm, vẫn không thể làm cô cảm động một phân nào.
“……”
“Nói!” Anh dùng lực đâm cô, như muốn đâm cô đến hư.
“Em…… Em không có……” A đau đến khóc, không muốn để anh thấy, nghiêng đầu lén lau đi.
Anh vặn mặt cô qua, nhìn thấy một chuỗi nước mắt trong suốt, dùng đầu lưỡi liếm sạch, đột nhiên trở nên dịu dàng. “Nước mắt này là vì tôi……”
Vùi đầu vào cổ cô, trong đầu đều là hình ảnh Trữ Dư Tịch vì thái tử mà khóc.
“Có thể hay không……”
Vì tôi mà khóc một lần…
A ôm cổ anh, thân thể đong đưa như lá trong gió, nhấc chân cuốn hông anh, cô muốn nhiều hơn. Chỉ cần là anh, cho dù là đau đớn, cô đều không sợ.
Nhưng thân phận cô vĩnh viễn là sủng vật, là công cụ tiết dục, cô không quan tâm, không quan tâm. Chỉ cần anh không vứt bỏ cô……
Trữ Dư Tịch theo Thi Dạ Triều trở về Canada, anh ta cũng không mang cô ra ngoài, chỉ gặp ba anh ta. Ba Thi là người đàn ông có gương mặt hiền lành, không giống Hoàng Phủ Dận nghiêm túc, lạnh lùng.
Dường như không chút để ý chuyện con trai yêu quý suýt mất mạng trong tay cô, vẫn khen ngợi cô là một cô gái tài năng khó có được.
Ông ta có con ngươi màu hổ phách rất giống Thi Dạ Triều, chỉ điểm này về sau Trữ Dư Tịch không nhìn mắt ông ta nữa.
Nhà chính Thi gia ở một thành phố khác. Nếu như cô nguyện ý nghe, Thi Dạ Triều sẽ kể cho cô nghe những chuyện về Thi gia mà bên ngoài không ai biết, mặc dù một số việc đối với anh mà nói cũng không tốt đẹp gì. Vancouver là nơi Thi Dạ Triều thích nhất, nơi này có khu vực của riêng anh, vương quốc thuộc về anh. Không ai biết.
Trữ Dư Tịch là người đầu tiên anh mang về.
Có người từng nói, không có mùa thu nơi nào động lòng người hơn Vancouver.
Thời tiết có chút lạnh, anh ta ôm Trữ Dư Tịch đứng ở lan can trên sân thượng. Vẻ đẹp Vancouver được miêu tả tỉ mỉ trong đôi mắt anh ta.
Lá phong nhuộm kín cả thành phố, một màu phong đỏ vô biên, bầu trời xanh thẳm, mặt biển xanh biếc, không khí trong lành. Mọi thứ ở đây thật đẹp. Mà tất cả trong mắt cô đều bị bao phủ bởi một màu xám ảm đạm.
“Tiểu Tịch, lâu rồi em không nói chuyện, nói với tôi một câu được không?”
Tầm mắt cô vẫn chăm chú nhìn vào một điểm xa xăm nào đó, nếu không phải thỉnh thoảng nháy mắt và hơi thở nhạt nhẽo, anh sẽ cho rằng mình đang ôm một con búp bê vô hồn.
“Tiểu Tịch, hôm nay dẫn em đi leo núi”
“Buổi tối ăn món Trung Quốc, thế nào?”
“Tiểu Tịch, chúng ta đi xem phim.”
“Tôi dạy em trượt tuyết, tôi là cao thủ đấy”
……
Bất kể anh nói gì, cô đều không phản ứng. Sắp xếp của anh, cô chỉ thuận theo.
Vết thương trên người cô đã tốt lắm, vì để ý tâm tình cô nên anh mới không đụng đến cô, anh sẽ không lấy lòng phụ nữ, nhưng đối với cô, anh dùng phương thức vụng về nhất, nhưng thẳng thắn nhất để lấy lòng cô.
Mùa đông ở Vancouver không quá lạnh, là nơi có mùa đông ấm áp nhất ở Canada.
Ngày nào đó, anh ta ôm cô ngồi trên sofa xem phim.
Trong phim, người đàn ông hiểu lầm nữ chính, hận nghiến răng nghiến lợi tát nữ chính một cái. Người đàn ông dùng giọng hết sức tàn nhẫn nói: cho dù cô chết tôi cũng sẽ không yêu cô nữa.
Xem đến đây, mắt cô nhấp nháy, một giọt nước mắt rơi xuống, dừng trên mu bàn tay Thi Dạ Triều. Anh ta nhấn tạm ngừng, hỏi cô có chỗ nào không thoải mái.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình đang ngừng lại, cánh môi khẽ run, không kiềm chế được mà bật khóc, những giọt nước mắt to chừng hạt đậu nhanh chóng rơi xuống, từng giọt một như trái tim tan vỡ của cô, tránh ánh mắt không thoải mái của anh.
“Tiểu Tịch ngoan, nói cho tôi biết nơi nào không thoải mái?” Anh dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của cô.
Môi cô mấp máy, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện. “Đau……”
Thi Dạ Triều dừng lại động tác, dịu dàng trên mặt hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt lạnh như băng.
Tay kia ở bên người nắm lại thành quyền.
“Em lặp lại lần nữa.”
“Đau……”
Đột nhiên, anh nắm cái cằm mỏng manh của cô. “Em!……”
Em vẫn còn nghĩ đến hắn! Hắn ta tổn thương em sâu sắc như vậy mà em còn nghĩ tới hắn.
Những lời này anh không thể nói ra miệng, đành nghẹn trong cổ họng, cắn răng nghiến lợi như muốn nuốt cô vào bụng không còn xương cốt, chỉ có như vậy cô mới thực sự thuộc về anh.
Anh ta nhào tới cô, tránh đi không hôn môi cô. Cô cũng không phản kháng, tay che môi yên lặng rơi lệ. Thi Dạ Triều chống lên thân thể, ở phía trên thân thể cô, màu sắc con ngươi bởi vì tức giận mà vô cùng sâu xa.
Anh vốn nên không quan tâm tất cả mà xé rách y phục của cô muốn cô!
Nhưng cuối cùng, anh buông tay ra, đóng sập cửa bỏ đi.
A ở một nơi cách anh không xa. Đã thật lâu anh không gần gũi cô ta. A thật ra chỉ là thế thân Trữ Dư Tịch, anh cho rằng có Trữ Dư Tịch thì sẽ không cần cô ta nữa.
Anh lái xe thật nhanh, A vừa làm xong nhiệm vụ trở về, đang tắm rửa, quấn khăn tắm ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Thi Dạ Triều xuất hiện.
“Dạ?” Trên mặt cô hiện lên nụ cười vui mừng, mang mấy phần bóng dáng người phụ nữ kia.
Thi Dạ Triều gương mặt khắc nghệt bờ môi lạnh băng, đóng sầm cửa, tùy tiện ném chìa khóa xe, vừa từng bước một tiến tới cô vừa cởi áo khoác, áo sơ mi, để lộ ra phần trên cơ thể rắn chắc.
A chỉ kịp kêu lên, bị anh ôm ngang, ném lên giường lớn trong phòng ngủ, nắm lấy góc khăn tắm, dùng sức xé ra, thân thể phụ nữ gợi cảm lộ ra, anh ép lên, môi chặn lại miệng cô, bàn tay to trêu chọc trên người cô.
“Cởi ra cho tôi”. Anh không mang theo tia tình cảm nào ra lệnh. A tuân theo vô điều kiện, tháo thắt lưng ra, cởi quần dài và quần lót anh ta. Anh nắm đầu cô ta, ấn xuống bụng dưới. A như sủng vật đã được dạy qua, mở môi ngậm lấy anh.
Được cô mút liếm thỏa thích, thứ đó thức tỉnh trở nên cứng rắn, lấp đầy miệng cô. Động tác anh thô lỗ ra vào trong miệng cô, đâm sâu tận yết hầu. A bị đâm đau muốn chết, cái tay nắm ga giường, không hề phản kháng.
Một cỗ chất lỏng nóng rực phun vào cổ họng, cô vừa muốn đứng dậy nhổ ra, bị anh kéo về đè trở lại. “Nuốt xuống!”
Cô ực một tiếng nuốt xuống tất cả, ngón tay lau qua môi, không chừa một giọt. Cô thuận theo làm trong lòng Thi Dạ Triều phiền hơn, nhưng cũng khơi lên dục hỏa. “Mùi vị được chứ?”
“Mùi hoa hạt dẻ.” A nói, đáy mắt còn có chút trong veo. Mặt Thi Dạ Triều trầm xuống, dục vọng vừa mới phóng thích lại thẳng đứng như cũ, kéo hai chân cô ra trực tiếp tiến vào.
Không có dạo đầu, cô vẫn còn khô khốc, người đàn ông trên người cô không quan tâm, ấn hông cô điên cuồng rong ruổi, A chỉ có thể chịu đựng, ngửa đầu ra sau, đường cong cổ lộ ra đẹp đẽ.
Thi Dạ Triêu cuối đầu cắn, cô không dám kêu đau, liên tục cau mày.
“Em đau, đúng không?” Anh hỏi. Cô ấy yêu thái tử sâu đậm đến thế nào?
“……”
Em đối với anh tốt như vậy, anh lại vẫn nghĩ muốn cô ấy!
Anh hò hét ở trong lòng. Rõ ràng cô hết hy vọng, vì sao còn có thể.
Như vậy thật khổ sở. Anh thận trọng yêu cô thương cô, cô lại thờ ơ, anh tình nguyện móc tim ra cho cô, nếu như cô muốn anh làm vậy. Anh dùng nửa năm, vẫn không thể làm cô cảm động một phân nào.
“……”
“Nói!” Anh dùng lực đâm cô, như muốn đâm cô đến hư.
“Em…… Em không có……” A đau đến khóc, không muốn để anh thấy, nghiêng đầu lén lau đi.
Anh vặn mặt cô qua, nhìn thấy một chuỗi nước mắt trong suốt, dùng đầu lưỡi liếm sạch, đột nhiên trở nên dịu dàng. “Nước mắt này là vì tôi……”
Vùi đầu vào cổ cô, trong đầu đều là hình ảnh Trữ Dư Tịch vì thái tử mà khóc.
“Có thể hay không……”
Vì tôi mà khóc một lần…
A ôm cổ anh, thân thể đong đưa như lá trong gió, nhấc chân cuốn hông anh, cô muốn nhiều hơn. Chỉ cần là anh, cho dù là đau đớn, cô đều không sợ.
Nhưng thân phận cô vĩnh viễn là sủng vật, là công cụ tiết dục, cô không quan tâm, không quan tâm. Chỉ cần anh không vứt bỏ cô……
/149
|