Editor: Chuongnhobe
Bởi vì yêu, nên sẽ sinh ra tham lam ích kỉ.
Kết thúc cuộc điện thoại, Nhan Loan Loan kéo lê thân thể vô cùng mệt mỏi của mình ngồi xuống.
Ánh nắng buổi chiều ấm ám chiếu vào, những bông hoa nhỏ màu hồng cánh sen cùng tấm rèm thưa theo gió nhẹ nhàng phấ phơ, trên mặt đất ánh lên màu rực rỡ của vạn vật, cảnh đẹp lại rất yên tĩnh.
Bức tượng điêu khắc, rõ ràng đã được tạo hình ban đầu của một người, Nhan Loan Loan nghiêng đầu, dường như nhớ ra điều gì, trong mắt ẩn chứa ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Trong tay uyển chuyển cầm một con dao điêu khắc nho nhỏ, không bao lâu sau, một khuôn mặt hoàn mỹ xuất hiện, một đôi mắt vô cùng sống động dần lộ ra dưới bàn tay khéo léo của cô.
Cái mũi cao thẳng, và cả cái miệng nở cụ cười yếu ớt…
Cô không trực tiếp thừa nhận với Hoàng Phủ Triệt rằng cô mê đắm ánh mắt trong veo mà tản ra sự lạnh lùng, môi nhếch miệng cười nhẹ của anh tản ra sự xa cách mà lạnh nhạt.
Cô cảm thấy được rằng sự lạnh nhạt ngoài mặt này ẩn chứa sau lưng nó là một nguồn năng lượng ấm áp vô hạn.
Trên tay trắng noãn dính đầy bùn, đầu ngón tay lại lướt qua thật cẩn thận một lượt trên bức điêu khắc vừa mới được hoàn thành , cô vuốt ve thật cẩn thận như vuốt ve giữa lông mày của một con người bằng xương bằng thịt vậy.
Cô nhắm mắt lại, để cho trong đầu cô hiện lên hình ảnh của anh một cách chân thực nhất, cùng với bức tượng cô điêu khắc hòa làm một vậy.
“Mars…”
Đầu lưỡi động nhẹ, cô thích cái cách phát âm ra tên của anh, lại càng thích cái ý nghĩ tên anh….
Đúng là cô vẫn không thể kiềm chế được lòng mình, muốn kiềm hãm không nhớ, không động lòng với anh. Như vậy, sẽ rất không tốt.
Cô biết rõ.
Nếu như thật sự có được kết quả như cô mong muốn kia, cô nguyện ý lấy tất cả những thứ trân quý khác của cô đem ra mà đánh đổi, chỉ vì cái kết quả kia, so với bất cứ điều gì đều rất quan trọng.
Không sớm một bước và cũng không chậm một bước, ngay thời điểm thích hợp nhất ông trời để cho cô gặp được Hoàng Phủ Triệt, cũng cho cô cơ hội tiếp cận anh, sao cô có thể bỏ qua cho được? tuy nhiên, cô cũng có một chút do dự.
Không lợi dụng thật tốt cơ hội này, sẽ làm cô ngày càng thất bại về cuộc đời này của cô, đã có vô số lần trốn chết thất bại, cô số lần vùng vẫn vô ích của cô, vô số lần hi vọng lại tuyệt vọng, vô số lần mặc cho người ta xâu xé, vô số lần tự tôn bị chà đạp, vô số lần phải chịu đựng sự đụng chạm, chịu chà đạp của người đàn ông kia…
Từ trước đến nay trong cuộc đời cô, dường như đều tồn tại bằng việc phản kháng, người đàn ông kia cho cô cái gọi là tự do, khiến cho cô tự cảm thấy có hi vọng có thể trốn thoát hắn, lại chọn đúng thời điểm khi cô đã chịu biết bao khổ ải mà tàn nhẫn nói với cô rằng mọi hành động của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, đối với hắn, cô chỉ có tác dụng diễn viên đóng duy nhất một vai mà thôi.
Những hành động này của cô, trong mắt hắn chỉ như một tên hề làm trò cười mà thôi.
Có lẽ vĩnh viễn cô chỉ có thể đấu tranh mà tồn tại thôi.
Cô không ngại bản thân mình rơi vào tay giặc, mỗi một con đường, đều có một lý do không thể đi. Đó là một cái giá rất cao nếu cô muốn đi qua đó, một cái giá mà cô mãi sẽ không trả nổi.
Có một cách rơi vào tay giặc, đó chính là để cho đối phương ngày càng sa chân vào vũng bùn.
Mà thật tình, tại cái thời đại coi vật chất là trên hết này, có thể tính được cái gì đây? Mặc dù cô mới chỉ có hai mươi mốt tuổi, lại biết sớm hơn những người cùng trang lứa về bộ mặt tàn nhẫn của thế giới tham lam xấu xa này.
Cô không thể xác định được Hoàng Phủ Triệt yêu thương cô bao nhiêu, có thể chờ đợi quá trình khiến cho anh yêu cô, có lẽ sẽ rất lâu? Bởi trong quá trình này, cô có thể yên tâm hưởng thụ một phần tình cảm, hưởng thụ sự ấm áp hiếm có trong đời cô?
…
Cosmo (Chuong: ứ biết là cái gì luôn, trong bản chính cũng để như thế nên t cũng đành để vậy, chắc là tên người chăng?! *cảm thấy mịt mờ*@@) dựa vào khung cửa nhìn một đám phụ nữ nói chuyện, áo khoác tây trang để ngỏ (p/s: k cài cúc á, hé hé), sự lạnh nhạt giảm đi rõ rệt, lại tăng lên sự tùy ý của người mặc.
Người phụ nữ này, lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã bị bộ dáng như thế của cô mê hoặc.
Thời điểm đó, cô mới chỉ có mười một tuổi. Hắn còn nhớ rõ, trong mắt cô vô cùng trong sáng không hề có chút vẩn đục, trong mắt cô ngập tràn khát vọng, hướng tới cuộc sống tươi đẹp.
Hắn đã nhìn qua quá nhiều người đầy tham vọng, ánh mắt họ xấu xí không chịu nổi, mà đôi mắt cô lại trong sáng đến như vậy.
Tham vọng nhưng vẫn có thể trong sáng?
Thật sự là vô cùng châm chọc.
Viện trưởng Kha nói với hắn, đó là một đứa trẻ mới tới.
Bàn tay của hắn chạm vào khuôn mặt cô, cảm giác trơn mềm như quả trứng chim đã được bóc vỏ vậy.
“Có tên sao?”
“Loan Loan, tôi tên là Loan Loan.”
Cô mở to đôi mắt tựa như bi thủy tinh trong suốt, không hề sợ hãi—là không một chút sợ hãi nào.
Đáy mắt trong suốt kia, giống nhe một vũng nước suối từ khe núi chảy ra, một vẻ đẹp thanh thuần mà ngọt ngào.
“Họ gì?”
Cô lắc đầu.
“Loan Loan không biết cha mẹ là ai, Loan Loan không có họ.”
Thời điểm nói chuyện, nhìn không ra bất kỳ một tia khổ sở nào.
Hắn nở nụ cười trào phúng, đứa bé gái này, chưa bao giờ biết cái gì gọi là khổ sở?
“Một người, không cảm thấy sợ hãi hẳn là không cảm thấy cô đơn đúng không?”
Cô vẫn lắc đầu như cũ.
“Chắc không đâu, có con chó và con mèo đi theo giúp đỡ tôi nha, còn có trong cô nhi viện nhiều bạn bè như vậy, có ông nội viện trưởng, làm sao có thể cô đơn được?”
Hắn nhíu mày, khóe mệnh nhếch lên một nụ cười. Bàn tay to lớn của hắn lại xoa xoa khuôn mặt trơn mềm của cô.
Loan Loan bắt lấy tay hắn, túm lấy ngón tay của hắn, ngẩng đầu lên hỏi.
“Ngài tên là gì?”
“Ta ư… Cosmo.”
Người đàn ông thành thật trả lời.
“Cosmo này, chẳng lẽ ngài lại sợ hãi cô đơn sao?”
“…”
Trong nháy mắt, đã có vài người trong căn phòng dường như ngừng thở, có chút lo lắng cho đứa trẻ không hiểu trời cao đất dày là gì có khả năng sẽ bị người đàn ông này nhẹ nhàng dùng lực bóp chết.
Cosmo lại như phát hiện ra một kho báu vậy, trong con ngươi đen hiện lên một tia ánh sáng.
Đứa bé gái này… Thật có ý tứ.
“Có nguyện ý hay không từ nay về sau sẽ đi theo ta?”
Thời điểm đó, Nhan Loan Loan không hề hay biết ý nghĩa của việc “Đi theo” này. Điều này được cô hiểu như là có thể xưng hô với người đàn ông này là chú, khuôn mặt đẹp trai nhưng lại rất lạnh lùng, đối với cô mà nói thì nói thì điều vui vẻ này rất khó khăn. Nhiều năm sau, cô mới hiểu được, vì điều đó mà cô đã phải rất nỗ lực mới có thể trả cho cái giá ngốc nghếch của ngày đó được.
…
Cô gái nhỏ không hiểu thế sự kia, trong nháy mắt đã trưởng thành theo mệnh lệnh của người đàn ông đó, cho dù mệnh lệnh đó khó khăn đến mức nào, và cho dù khó có thể tự nắm giữ được thứ trân quý của bản thân mình.(p/s: ed đoạn này t cứ thấy mình hồ đồ hay sao ấy, hichic, mong các bạn cho mình ý kiến T_T)
Cuối cùng như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Nhan Loan Loan vẫn chưa lập tức hồi tỉnh lại
tinh thần, tay nắm chặt con dao điêu khắc, trấn định lại bản thân lấy mảnh vài đậy lên bức tượng.
Bất ngờ xoay người lại, lại thành thực giả bộ ngạc nhiên, mỉm cười, đi tới.
"Cosmo? Đã trở về từ bao giờ?"
Khuôn mặt người đàn ông không biến sắc nhìn cô có chút nghi ngờ, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô.
"Nếu như tôi không trở lại, chỉ sợ cô lại muốn chạy trốn cùng ai?"
Nhan Loan Loan bật cười, cánh tay đặt lên vai hắn.
"Năng lực của ông còn chưa biết hay sao, bao giờ thì ông thật sự để cho tôi chạy trốn sao?"
Ánh mắt hắn trầm xuống, bỗng dưng bắt lấy cánh tay cô, bế cô lên, áp đảo trên giường, một bên tay cởi bỏ ca-vat, áo khoác của chính mình, một bên tay bắt đầu tham lam tiến vào đũng váy cô mà xé rách quần lót của cô.
Trong lòng Nhan Loan Loan cả kinh, lăn ra một bên giường.
"Cosmo, người tôi rất bẩn, dính đầy bùn trên người, vả lại ông vừa mới xuống máy bay, chắc chắn là thân thể mệt mỏi, hay là để tôi đi bật nước nóng giúp ông tắm?"
Người đàn ông nhếch miệng, châm chọc.
Kéo dài thời gian, được, xem xem cô có thể kéo dài được bao lâu.
Áo sơ mi, quần tây, sau cùng chỉ còn lại quần lót che đậy thân thể, toàn bộ trang phục trên người đàn ông đều yeu cầu cô phải cởi bỏ giúp.
Vật kia hùng dũng oai vệ hiện lên, khí phách hiên ngang gì đó, khi đối diện với cô đều diễu võ dương oai. Nhan Loan Loan không hề có cảm giác xa lạ, nhưng lại không cách nào có thể thích ứng với nó được.
Cosmo xoay người cô lại, ôm cô trở lại, hai lần ba lượt keo kéo chiếc tạp dề và váy ngủ rộng thùng thình của cô, ôm lấy cô xuống giường cùng nhau đi tắm.
"Cosmo, đừng, đừng nóng vội..."
Nhan Loan Loan hết né sang bên trái lại bên phải khỏi nụ hôn của hắn, lại bị hắn xoay người đặt ở trên vách tường, lấy thân thể to lớn của hắn làm thành tường rào, khiến cho cô không thể động đậy.
"Tôi không vội, nhưng em khiến tôi phải chờ đợi rất lâu, Loan Loan."
Hắn kiên nhẫn đợi cô trưởng thành, cô lại nói vẫn chưa thể được, mà hãy đợi cho đến khi cô tốt nghiệp.
Được, vậy thì đợi cho đên khi cô tốt nghiệp.
Cô lại nói có thể để cho cô chơi đùa một chút, được, hắn cho cô thời gian chơi đùa. Cô nói là ngày giỗ của người nọ, cô nó thân thể cô không được khỏe, cô nói...
Cô có rất nhiều lý do, trên đó có một cái, là đợi cho qua sinh nhật hai mươi mốt tuổi của cô.
"Bây giờ chỉ còn cách sinh nhật của em có mấy tuần lễ, Loan Loan, sớm muộn gì ngày này đều phải tới, em chạy không thoát được đâu."
Hắn không chấp nhất ở tại môi cô, nắm lấy cằm cô buộc cô phải ngẩng đầu, nụ hôn của hắn rơi xuống trên cổ, trên xương quai xanh, một đường trượt xuống...
Bàn tay hắn chu du khắp trên thân thể cô mà vuốt ve, mà đùa nghịch, có lúc thì đôi môi của hắn cũng làm nhiệm vụ thay thế bàn tay trên cơ thể cô, khi ấy, vật nam tính của hắn đã ở giữa hai chân cô, bàn tay đặt trên lưng cô cứ thế một đường đi xuống.
Nhan Loan Loan bối rối không chịu nổi, vùng vẫy giãy dụa, nhưng đôi bàn tay lại đặt trước ngực hắn.
"Chờ một chút!"
Còn chờ cái gì? Lần này em lại nghĩ ra được cái cớ gì có thể thuyết phục tôi đây?"
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông bị tình dục kích thích vang lên.
"Em cảm thấy lần này có thể lấy cớ thuyết phục tôi lại buông tha em lần nữa sao?"
Hắn đè trên người cô, mà lại rất kiên nhẫn chờ cô đang nằm dưới thân mình cất tiếng nói.
Sâu trong đôi mắt trong sáng của Nhan Loan Loan, hiện lên hình ảnh của người đàn ông, bộ dạng khó ai bì kịp vẫn giống như nhiều năm trước kia, cũng không khiến hắn để vào mắt. Chỉ có suy nghĩ khác, hoặc là nghĩ không muốn, đối với hắn chỉ là có thể hoặc không thể.
Nhan Loan Loan biết, nếu hắn cố ý muốn cô, bất luận là lý do lý trấu sứt sẹo buôn cười gì của cô chỉ là lãng phí nước bọt. Mà cô quả thật đã làm cho hắn phải chờ đợi lâu lắm rồi.
Có thể được một chút may mắn, đã là do hắn cưng chiều cô mà ra, không kể đến cô chọc giận hắn, hắn đều đã theo lời cô, thỏa man toàn bộ yêu cầu của cô.
.....
Giải cứu cô, chính là một cuộc điện thoại. Chinh là cuộc điện thoại gọi đến máy của hắn.
Hắn mặc lại quần áo chỉnh tề, rời khỏi người cô, lại tiếp tục cúi xuống hôn cô một cái thật sâu mới bằng lòng buông tay ra.
"Lần này coi như em may mắn, tôi bảo đảm với em lần sau chắc chắn sẽ không gặp may mắn như thế nữa đâu, mặt khác....Có phải hay không, em với Hoàng Phủ Triệt đã đi đến tình trạng thân mật quá mức?"
Đôi mắt Nhan Loan Loan khép hờ, tỏ vẻ thuận theo, khóe miệng cong lên.
"Tôi biết..."
Cho dù hắn không nói thêm bất cứ điều gì nữa, cô cũng đã biết được, đây chính là một loại cảnh báo.
Bởi vì yêu, nên sẽ sinh ra tham lam ích kỉ.
Kết thúc cuộc điện thoại, Nhan Loan Loan kéo lê thân thể vô cùng mệt mỏi của mình ngồi xuống.
Ánh nắng buổi chiều ấm ám chiếu vào, những bông hoa nhỏ màu hồng cánh sen cùng tấm rèm thưa theo gió nhẹ nhàng phấ phơ, trên mặt đất ánh lên màu rực rỡ của vạn vật, cảnh đẹp lại rất yên tĩnh.
Bức tượng điêu khắc, rõ ràng đã được tạo hình ban đầu của một người, Nhan Loan Loan nghiêng đầu, dường như nhớ ra điều gì, trong mắt ẩn chứa ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Trong tay uyển chuyển cầm một con dao điêu khắc nho nhỏ, không bao lâu sau, một khuôn mặt hoàn mỹ xuất hiện, một đôi mắt vô cùng sống động dần lộ ra dưới bàn tay khéo léo của cô.
Cái mũi cao thẳng, và cả cái miệng nở cụ cười yếu ớt…
Cô không trực tiếp thừa nhận với Hoàng Phủ Triệt rằng cô mê đắm ánh mắt trong veo mà tản ra sự lạnh lùng, môi nhếch miệng cười nhẹ của anh tản ra sự xa cách mà lạnh nhạt.
Cô cảm thấy được rằng sự lạnh nhạt ngoài mặt này ẩn chứa sau lưng nó là một nguồn năng lượng ấm áp vô hạn.
Trên tay trắng noãn dính đầy bùn, đầu ngón tay lại lướt qua thật cẩn thận một lượt trên bức điêu khắc vừa mới được hoàn thành , cô vuốt ve thật cẩn thận như vuốt ve giữa lông mày của một con người bằng xương bằng thịt vậy.
Cô nhắm mắt lại, để cho trong đầu cô hiện lên hình ảnh của anh một cách chân thực nhất, cùng với bức tượng cô điêu khắc hòa làm một vậy.
“Mars…”
Đầu lưỡi động nhẹ, cô thích cái cách phát âm ra tên của anh, lại càng thích cái ý nghĩ tên anh….
Đúng là cô vẫn không thể kiềm chế được lòng mình, muốn kiềm hãm không nhớ, không động lòng với anh. Như vậy, sẽ rất không tốt.
Cô biết rõ.
Nếu như thật sự có được kết quả như cô mong muốn kia, cô nguyện ý lấy tất cả những thứ trân quý khác của cô đem ra mà đánh đổi, chỉ vì cái kết quả kia, so với bất cứ điều gì đều rất quan trọng.
Không sớm một bước và cũng không chậm một bước, ngay thời điểm thích hợp nhất ông trời để cho cô gặp được Hoàng Phủ Triệt, cũng cho cô cơ hội tiếp cận anh, sao cô có thể bỏ qua cho được? tuy nhiên, cô cũng có một chút do dự.
Không lợi dụng thật tốt cơ hội này, sẽ làm cô ngày càng thất bại về cuộc đời này của cô, đã có vô số lần trốn chết thất bại, cô số lần vùng vẫn vô ích của cô, vô số lần hi vọng lại tuyệt vọng, vô số lần mặc cho người ta xâu xé, vô số lần tự tôn bị chà đạp, vô số lần phải chịu đựng sự đụng chạm, chịu chà đạp của người đàn ông kia…
Từ trước đến nay trong cuộc đời cô, dường như đều tồn tại bằng việc phản kháng, người đàn ông kia cho cô cái gọi là tự do, khiến cho cô tự cảm thấy có hi vọng có thể trốn thoát hắn, lại chọn đúng thời điểm khi cô đã chịu biết bao khổ ải mà tàn nhẫn nói với cô rằng mọi hành động của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, đối với hắn, cô chỉ có tác dụng diễn viên đóng duy nhất một vai mà thôi.
Những hành động này của cô, trong mắt hắn chỉ như một tên hề làm trò cười mà thôi.
Có lẽ vĩnh viễn cô chỉ có thể đấu tranh mà tồn tại thôi.
Cô không ngại bản thân mình rơi vào tay giặc, mỗi một con đường, đều có một lý do không thể đi. Đó là một cái giá rất cao nếu cô muốn đi qua đó, một cái giá mà cô mãi sẽ không trả nổi.
Có một cách rơi vào tay giặc, đó chính là để cho đối phương ngày càng sa chân vào vũng bùn.
Mà thật tình, tại cái thời đại coi vật chất là trên hết này, có thể tính được cái gì đây? Mặc dù cô mới chỉ có hai mươi mốt tuổi, lại biết sớm hơn những người cùng trang lứa về bộ mặt tàn nhẫn của thế giới tham lam xấu xa này.
Cô không thể xác định được Hoàng Phủ Triệt yêu thương cô bao nhiêu, có thể chờ đợi quá trình khiến cho anh yêu cô, có lẽ sẽ rất lâu? Bởi trong quá trình này, cô có thể yên tâm hưởng thụ một phần tình cảm, hưởng thụ sự ấm áp hiếm có trong đời cô?
…
Cosmo (Chuong: ứ biết là cái gì luôn, trong bản chính cũng để như thế nên t cũng đành để vậy, chắc là tên người chăng?! *cảm thấy mịt mờ*@@) dựa vào khung cửa nhìn một đám phụ nữ nói chuyện, áo khoác tây trang để ngỏ (p/s: k cài cúc á, hé hé), sự lạnh nhạt giảm đi rõ rệt, lại tăng lên sự tùy ý của người mặc.
Người phụ nữ này, lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã bị bộ dáng như thế của cô mê hoặc.
Thời điểm đó, cô mới chỉ có mười một tuổi. Hắn còn nhớ rõ, trong mắt cô vô cùng trong sáng không hề có chút vẩn đục, trong mắt cô ngập tràn khát vọng, hướng tới cuộc sống tươi đẹp.
Hắn đã nhìn qua quá nhiều người đầy tham vọng, ánh mắt họ xấu xí không chịu nổi, mà đôi mắt cô lại trong sáng đến như vậy.
Tham vọng nhưng vẫn có thể trong sáng?
Thật sự là vô cùng châm chọc.
Viện trưởng Kha nói với hắn, đó là một đứa trẻ mới tới.
Bàn tay của hắn chạm vào khuôn mặt cô, cảm giác trơn mềm như quả trứng chim đã được bóc vỏ vậy.
“Có tên sao?”
“Loan Loan, tôi tên là Loan Loan.”
Cô mở to đôi mắt tựa như bi thủy tinh trong suốt, không hề sợ hãi—là không một chút sợ hãi nào.
Đáy mắt trong suốt kia, giống nhe một vũng nước suối từ khe núi chảy ra, một vẻ đẹp thanh thuần mà ngọt ngào.
“Họ gì?”
Cô lắc đầu.
“Loan Loan không biết cha mẹ là ai, Loan Loan không có họ.”
Thời điểm nói chuyện, nhìn không ra bất kỳ một tia khổ sở nào.
Hắn nở nụ cười trào phúng, đứa bé gái này, chưa bao giờ biết cái gì gọi là khổ sở?
“Một người, không cảm thấy sợ hãi hẳn là không cảm thấy cô đơn đúng không?”
Cô vẫn lắc đầu như cũ.
“Chắc không đâu, có con chó và con mèo đi theo giúp đỡ tôi nha, còn có trong cô nhi viện nhiều bạn bè như vậy, có ông nội viện trưởng, làm sao có thể cô đơn được?”
Hắn nhíu mày, khóe mệnh nhếch lên một nụ cười. Bàn tay to lớn của hắn lại xoa xoa khuôn mặt trơn mềm của cô.
Loan Loan bắt lấy tay hắn, túm lấy ngón tay của hắn, ngẩng đầu lên hỏi.
“Ngài tên là gì?”
“Ta ư… Cosmo.”
Người đàn ông thành thật trả lời.
“Cosmo này, chẳng lẽ ngài lại sợ hãi cô đơn sao?”
“…”
Trong nháy mắt, đã có vài người trong căn phòng dường như ngừng thở, có chút lo lắng cho đứa trẻ không hiểu trời cao đất dày là gì có khả năng sẽ bị người đàn ông này nhẹ nhàng dùng lực bóp chết.
Cosmo lại như phát hiện ra một kho báu vậy, trong con ngươi đen hiện lên một tia ánh sáng.
Đứa bé gái này… Thật có ý tứ.
“Có nguyện ý hay không từ nay về sau sẽ đi theo ta?”
Thời điểm đó, Nhan Loan Loan không hề hay biết ý nghĩa của việc “Đi theo” này. Điều này được cô hiểu như là có thể xưng hô với người đàn ông này là chú, khuôn mặt đẹp trai nhưng lại rất lạnh lùng, đối với cô mà nói thì nói thì điều vui vẻ này rất khó khăn. Nhiều năm sau, cô mới hiểu được, vì điều đó mà cô đã phải rất nỗ lực mới có thể trả cho cái giá ngốc nghếch của ngày đó được.
…
Cô gái nhỏ không hiểu thế sự kia, trong nháy mắt đã trưởng thành theo mệnh lệnh của người đàn ông đó, cho dù mệnh lệnh đó khó khăn đến mức nào, và cho dù khó có thể tự nắm giữ được thứ trân quý của bản thân mình.(p/s: ed đoạn này t cứ thấy mình hồ đồ hay sao ấy, hichic, mong các bạn cho mình ý kiến T_T)
Cuối cùng như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Nhan Loan Loan vẫn chưa lập tức hồi tỉnh lại
tinh thần, tay nắm chặt con dao điêu khắc, trấn định lại bản thân lấy mảnh vài đậy lên bức tượng.
Bất ngờ xoay người lại, lại thành thực giả bộ ngạc nhiên, mỉm cười, đi tới.
"Cosmo? Đã trở về từ bao giờ?"
Khuôn mặt người đàn ông không biến sắc nhìn cô có chút nghi ngờ, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô.
"Nếu như tôi không trở lại, chỉ sợ cô lại muốn chạy trốn cùng ai?"
Nhan Loan Loan bật cười, cánh tay đặt lên vai hắn.
"Năng lực của ông còn chưa biết hay sao, bao giờ thì ông thật sự để cho tôi chạy trốn sao?"
Ánh mắt hắn trầm xuống, bỗng dưng bắt lấy cánh tay cô, bế cô lên, áp đảo trên giường, một bên tay cởi bỏ ca-vat, áo khoác của chính mình, một bên tay bắt đầu tham lam tiến vào đũng váy cô mà xé rách quần lót của cô.
Trong lòng Nhan Loan Loan cả kinh, lăn ra một bên giường.
"Cosmo, người tôi rất bẩn, dính đầy bùn trên người, vả lại ông vừa mới xuống máy bay, chắc chắn là thân thể mệt mỏi, hay là để tôi đi bật nước nóng giúp ông tắm?"
Người đàn ông nhếch miệng, châm chọc.
Kéo dài thời gian, được, xem xem cô có thể kéo dài được bao lâu.
Áo sơ mi, quần tây, sau cùng chỉ còn lại quần lót che đậy thân thể, toàn bộ trang phục trên người đàn ông đều yeu cầu cô phải cởi bỏ giúp.
Vật kia hùng dũng oai vệ hiện lên, khí phách hiên ngang gì đó, khi đối diện với cô đều diễu võ dương oai. Nhan Loan Loan không hề có cảm giác xa lạ, nhưng lại không cách nào có thể thích ứng với nó được.
Cosmo xoay người cô lại, ôm cô trở lại, hai lần ba lượt keo kéo chiếc tạp dề và váy ngủ rộng thùng thình của cô, ôm lấy cô xuống giường cùng nhau đi tắm.
"Cosmo, đừng, đừng nóng vội..."
Nhan Loan Loan hết né sang bên trái lại bên phải khỏi nụ hôn của hắn, lại bị hắn xoay người đặt ở trên vách tường, lấy thân thể to lớn của hắn làm thành tường rào, khiến cho cô không thể động đậy.
"Tôi không vội, nhưng em khiến tôi phải chờ đợi rất lâu, Loan Loan."
Hắn kiên nhẫn đợi cô trưởng thành, cô lại nói vẫn chưa thể được, mà hãy đợi cho đến khi cô tốt nghiệp.
Được, vậy thì đợi cho đên khi cô tốt nghiệp.
Cô lại nói có thể để cho cô chơi đùa một chút, được, hắn cho cô thời gian chơi đùa. Cô nói là ngày giỗ của người nọ, cô nó thân thể cô không được khỏe, cô nói...
Cô có rất nhiều lý do, trên đó có một cái, là đợi cho qua sinh nhật hai mươi mốt tuổi của cô.
"Bây giờ chỉ còn cách sinh nhật của em có mấy tuần lễ, Loan Loan, sớm muộn gì ngày này đều phải tới, em chạy không thoát được đâu."
Hắn không chấp nhất ở tại môi cô, nắm lấy cằm cô buộc cô phải ngẩng đầu, nụ hôn của hắn rơi xuống trên cổ, trên xương quai xanh, một đường trượt xuống...
Bàn tay hắn chu du khắp trên thân thể cô mà vuốt ve, mà đùa nghịch, có lúc thì đôi môi của hắn cũng làm nhiệm vụ thay thế bàn tay trên cơ thể cô, khi ấy, vật nam tính của hắn đã ở giữa hai chân cô, bàn tay đặt trên lưng cô cứ thế một đường đi xuống.
Nhan Loan Loan bối rối không chịu nổi, vùng vẫy giãy dụa, nhưng đôi bàn tay lại đặt trước ngực hắn.
"Chờ một chút!"
Còn chờ cái gì? Lần này em lại nghĩ ra được cái cớ gì có thể thuyết phục tôi đây?"
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông bị tình dục kích thích vang lên.
"Em cảm thấy lần này có thể lấy cớ thuyết phục tôi lại buông tha em lần nữa sao?"
Hắn đè trên người cô, mà lại rất kiên nhẫn chờ cô đang nằm dưới thân mình cất tiếng nói.
Sâu trong đôi mắt trong sáng của Nhan Loan Loan, hiện lên hình ảnh của người đàn ông, bộ dạng khó ai bì kịp vẫn giống như nhiều năm trước kia, cũng không khiến hắn để vào mắt. Chỉ có suy nghĩ khác, hoặc là nghĩ không muốn, đối với hắn chỉ là có thể hoặc không thể.
Nhan Loan Loan biết, nếu hắn cố ý muốn cô, bất luận là lý do lý trấu sứt sẹo buôn cười gì của cô chỉ là lãng phí nước bọt. Mà cô quả thật đã làm cho hắn phải chờ đợi lâu lắm rồi.
Có thể được một chút may mắn, đã là do hắn cưng chiều cô mà ra, không kể đến cô chọc giận hắn, hắn đều đã theo lời cô, thỏa man toàn bộ yêu cầu của cô.
.....
Giải cứu cô, chính là một cuộc điện thoại. Chinh là cuộc điện thoại gọi đến máy của hắn.
Hắn mặc lại quần áo chỉnh tề, rời khỏi người cô, lại tiếp tục cúi xuống hôn cô một cái thật sâu mới bằng lòng buông tay ra.
"Lần này coi như em may mắn, tôi bảo đảm với em lần sau chắc chắn sẽ không gặp may mắn như thế nữa đâu, mặt khác....Có phải hay không, em với Hoàng Phủ Triệt đã đi đến tình trạng thân mật quá mức?"
Đôi mắt Nhan Loan Loan khép hờ, tỏ vẻ thuận theo, khóe miệng cong lên.
"Tôi biết..."
Cho dù hắn không nói thêm bất cứ điều gì nữa, cô cũng đã biết được, đây chính là một loại cảnh báo.
/149
|