Editor: Chuongnhobe
Hạ Tử Dụ có hẹn cùng cô uống trà chiều, mà giờ phút này, Nhan Loan Loan chỉ lo cúi đầu khuấy đảo bọt trong chén, trái lại biểu tình thì lại rất tự nhiên, điều này không khỏi khiến cho Hạ Tử Dụ phải nhíu mày.
“Loan Loan, có phải cậu có tâm sự gì không?”
“Tâm sự gì chứ?”
Nhan Loan Loan cười cười hỏi lại.
“Bộ dáng của mình giống như là có tâm sự lắm sao?”
Hạ Tử Dụ nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón tay đeo nhẫn, trêu ghẹo nói.
“Theo mình thấy, ngược lại dường như cậu đang yêu nha, bộ dáng giống như một cô gái nhỏ đang say đắm trong tình yêu vậy à nha, không phải đường làm quan rộng mở, thần sắc phấn khởi kèm theo cơ man là lo được lo mất sao.”
Nhan Loan Loan bị cô chọc cười.
“Đây là kinh nghiệm của cậu sao?”
Hạ Tử Dụ nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, tùy tiện mở một trang tạp chí cầm trong tay, bỗng nhiên cảm thấy được nội dung trên bài viết trong đó vô cùng chướng mắt, tiện tiện tay lại đặt xuống một bên mà cười, sắc mặt vẫn như cũ không biến đổi gì.
Nhan Loan Loan ngẫu nhiên nhìn đến nội dung của cuốn tạp chí kia, lại nhìn đến bộ dáng uống trà đến tao nhã của Hạ Tử Dụ.
“Cậu không để ý, không tức giận sao?”
Hạ Tử Dụ mấp máy môi, nhìn vào móng tay mới được làm một cách tỉ mỉ của mình.
“À, đàn ông sao, nhất là một người đàn ông như thái tử, mình đã sớm có thói quen, xét đến quan hệ giữa mình và anh ấy, mình có thể lấy tư cách gì mà nói anh ấy đây?”
Nhan Loan Loan thổn thức, ít nhiều gì cô cũng biết một chút về chuyện tình cảm giữa Hạ Tử Dụ và thái tử. Đối với cách hành xử của Thái tử cô cũng không lấy cái gì mà để khen ngợi, cô khó có thể tưởng tượng nổi, nếu như đặt mình vào địa vị của Hạ Tử Dụ cô sẽ có thể hay không có thái độ như vậy, có thể không chút quan tâm mà cùng một người con gái khác bàn luận về người đan ông của mình thường xuyên có dính scandal tình cảm như vậy.
“Tử Dụ, cậu yêu anh ta sao?”
Hạ Tử Dụ như nghe được truyện buồn cười gì.
“Yêu?”
Cô lắc đầu.
“Yêu thì thế nào đây, mình cùng anh ấy nhất đinh là sẽ không bao giờ có kết quả, tuy vậy cũng không có nghĩa là mình không thể bước chân vào nhà Hoàng Phủ.”
Tuy vậy cô là người con gái bên cạnh thái tử lâu nhất, vậy thì đến cuối cùng thì cô được coi là gì của hắn chứ? Tình nhân, nhân tình, có thể chỉ có những danh xưng này mới có thể đúng với cô hiện nay.
Nói cho cùng, cô không phải là người con gái duy nhất bên cạnh thái tử. Đối với thái tử không có cái gì gọi là “duy nhất”, hắn không thích cô, có thể cũng không thích bất cứ người nào.
Giữa bọn họ, có lẽ sẽ vĩnh viễn không tồn tại cái gọi là tình yêu.
Cô đã từng hỏi thái tử, thái tử không ngại gì cô mà biểu lộ vẻ mặt khinh thường nhìn cô.
“Tình yêu? Tử Dụ cô không sao chứ? Đừng có nói với tôi về những thứ vô nghĩa đó, tôi không cần cái thứ như thế, tôi chắc chắn sẽ không yêu bất cứ người con gái nào, bất cứ cái gì.”
Cái câu nói bất luận điều gì, tự nhiên cũng bao gồm cả cô.
Lúc ấy cô còn trẻ, nên mới có thể ngây thơ mà đi hỏi thái tử loại vấn đề này. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Hạ Tử Dụ đã hiểu được rằng cái gì không nên hỏi, cái gì không nên làm, bởi cô là một người con gái thông minh.
Chỉ có không thích, chỉ có không động tâm, mới có thể ở bên cạnh hắn càng lâu.
“Tình yêu là cái thứ gì, cũng không phải ai ai cũng có thể chạm vào. Nói nó là lũ lụt, thú dữ cũng không đủ…”
Hạ Tử Dụ quay mặt đi, ở trong con mắt của Nhan Loan Loan lại có vài phần tang thương.
“Loan Loan à, nó sẽ làm cho người con gái trở nên cực kỳ xấu xí, bởi vì yêu, con người sẽ có tham vọng, sẽ nghĩ muốn đem người kia thành vật chiếm hữu, nhìn hắn ở cùng với những người con gái khác, cậu sẽ không nhịn được đau lòng, nhìn hắn hôn người khác, cậu sẽ ghen tị, con gái đánh sợ nhất tình địch, chỉ là do ghen tị, cho nên Loan Loan à, giữ gìn sắc đẹo là bí quyết quan trọng nhất, sau đó sẽ không yêu, nghe chị đi chắc chắn sẽ không sai đâu ~.”
Ánh mắt Nhan Loan Loan nhìn theo phía đằng sau Hạ Tử Dụ, trong tầm mắt của cô hiện lên hình ảnh một đôi nam nữ.
Cô đột nhiên hỏi Hạ Tử Dụ.
“Tử Dụ, hiện tại có phải trông mình cực kỳ xấu xí không?”
Hạ Tử Dụ nhíu mày.
“Vì cái gì?”
Nhan Loan Loan hơi cười cười.
“Bởi vì dường như mình đang nếm phải cái tư vị đau lòng và ghen tị kia rồi…”
Cô khó khăn dời tầm mắt ra chỗ khác, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy một màn kia, tất nhiên nó đã khắc sâu ở trong lòng cô rồi.
Hạ Tử Dụ nhìn theo tầm mắt khi nãy của cô, mi tâm nhíu lại.
Là hoàng Phủ Triệt.
Một người phụ nữ xinh đẹplẳng lơ đang ngồi lên trên đùi hắn, không biết hai người đang nói gì đó, sau mỗi một câu nói của Hoàng Phủ Triệt, thì người phụ nữ kia lại đặt một nụ hôn trên môi hắn, có lúc lại cười đến run rẩy cả người. Tay càng thêm lớn mật lần mò tìm kiếm đến trên bụng dưới của hắn.
Dáng người Hoàng Phủ Triệt ngồi như một đế vương, cũng không né tránh, chỉ nhếch môi cười yếu ớt, trong con mắt kia rõ ràng là hiện lên vài phần dung túng.
…
Cười yếu ớt.
Nhan Loan Loan thừa nhận, cho dù là vào thời điểm này, cô vẫn say mê đôi môi cười yếu ớt kia của hắn.
Ừ, quả thật trong lòng cô cũng có một chút đau đớn, một chút ghen tị….
Giả tạo một cách khoa trương!!!!
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
Hoàng Phủ Dĩ Nhu oán hận ném bốp điện thoại xuống.
Tắt máy! Vẫn lại là tắt máy!
Đã hơn hai tuần rồi cô vẫn chưa thấy bóng dáng của Quan Thánh
Hi. Ngay từ đầu hắn từng gọi điện cho cô, hắn nói là cần phải đi xử lý một việc rất quan trọng khẩn cấp, sẽ có vài ngày không thể về nhà, bảo cô không cần lo lắng.
Như thế nào cô có thể không lo lắng cho được, từ sau cú điện thoại đó, bọn cô liền không có thêm bất cứ một liên lạc nào. Trước đến giờ, Quan Thánh hi vẫn luôn né tránh đề cập đến công việc với cô, cũng rất ít có khi nào công khai cùng cô xuất hiện, hắn chỉ cần cô tin tưởng hắn.
Nếu như cô có hỏi quá, thì hắn sẽ không nói thêm lời vô nghĩa nào liền hôn cô, khiến cho cô tình loạn ý mê đầu óc choáng váng, cuối cùng thì sẽ thuận lợi quên đi nguyên nhân việc cô nháo loạn với hắn, lúc sau nhớ lại, chỉ có thể ảo não mà trách mình.
“Đàn ông thối, có bản lĩnh thì anh đừng nghĩ đến việc tìm tôi nữa! Tôi mà quan tâm đến anh nữa sẽ không là Hoàng Phủ Dĩ Nhu nữa!”
Dĩ Nhu trở lại nhà lớn Hoàng Phủ, mới vừa thay giày bước vào, liền cảm nhận được một loại áp lực nặng nề bất thường trong phòng khách.
Trong phòng khách rất đông người, từ ông nội, ba, mẹ, anh cả, anh hai, tất cả mọi người đều ở đây, ngay cả người chị họ trăm năm khó gặp Hoàng Phủ Nguyệt Như cũng phá lệ ngồi trên sofa nhàn nhã uống cà phê.
“Hôm nay là đại hội gia đình sao? Tại sao ngay cả chị cả cũng đã trở lại vậy.”
Dĩ Nhu rất nhanh liền quên việc cô vừa mới vô cùng tức giận vì chuyện của Quan Thánh Hi văng bóng đã lâu không thấy mặt, đã cọ cọ đến bên người Nguyệt Như lấy lòng.
Hoàng Phủ Nguyệt Như cưng chiều yêu thương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Dĩ Nhu, lấy một cái túi lớn đặt trước mặt cô.
“Cái này nha, cho em và Tiểu Tịch mang về kí túc mà dùng nha.”
Cho dù không phải do cùng một mẹ sinh ra, nhưng Nguyệt Như đối xử với Dĩ Nhu vô cùng thương yêu. Mà Trữ Dư Tịch từ nhỏ đã luôn ở bên cạnh Dĩ Nhu, Nguyệt Như đương nhiên cũng sẽ coi cô như em gái mình vậy.
Cầm lấy quà mà trong lòng sung sướng một hồi, Dĩ Nhu mới phát hiện ra không khí trong nhà hôm nay quả thật là không tầm thường.
“A….Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?”
…..
“Dận, cậu tới xử lý tiếp đi.”
Hoàng Phủ Duyện cầm cây trượng bằng gỗ nạm ngà voi trong tay gõ gõ trên mặt đất, kêu người hầu dìu bước lên lầu.
Dĩ Nhu nhìn cha khuôn mặt cha mình không tức giận nhưng tự tỏa ra uy nghiêm, nhẹ nhàng kéo kéo một bên ống tay áo của thái tử.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lòng thái tử vì chuyện của Trữ Dư Tịch và Thi Dạ Triêu đang chiếm cứ hết cả suy nghĩ của mình, cánh tay đảo qua.
“Yên lặng ngồi xuống một bên đi, đừng làm phiền anh.”
Dĩ Nhu làm mặt quỷ trêu tức hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đi ra xa một chút.
Hoàng Phủ Dận vỗ một cái mạnh mẽ trên mặt bàn, quát mắng.
“Nguyệt Như, rốt cuộc con có biết phân biệt tốt xấu gì hay không, có biết thân phận mình như thế nào không mà lại muốn vì chuyện tình cảm của mình mà làm xấu mặt gia tộc ta?”
Hoàng Phủ Nguyệt Như thờ ơ nhún nhún vai.
“Vốn cũng không định để cho mọi người biết đến sự tồn tại của đứa bé này, con chỉ trở về nói với mọi người một tiếng thôi, lời con muốn nói chỉ có thế, con đi trước.”
Cùng em trai và em gái chào hỏi qua loa, lại xoay người hôn lên hai gò má của thím hai một cách vô cùng thân thiết.
“Lần sau con lại về thăm người.”
Thím hai tự biết là không níu giữ được cô, dặn dò vài câu rồi để cô đi, lại có chút tức giận nhìn chồng mình.
“Nguyệt Như đã lớn như thế rồi, cũng đã biết nghĩ việc mình đang làm là thế nào.”
Trò hay tan cuộc, thái tử và Hoàng Phủ Triệt cũng không muốn ở lại đại gia đình lâu hơn một chút.
“Hoàng Phủ Dận gọi Hoàng Phủ Triệt lại:
“Con theo ta tới thư phòng một lát.”
Thái tử vỗ vỗ vai hắn.
“Triệt, tôi ở bên ngoài chờ cậu, muốn hỏi cậu một vài chuyện.”
Dĩ Nhu còn đang kinh ngạc vì nghe tin chị gái có con riêng, lại bị thái tử xách đi như xách một con gà vào trong viện.
“Đau, đau quá!!”
Dĩ Nhu sao có thể đấu lại với sức lực của thái tử, liền kêu đau liên hồi.
Thái tử buông lỏng lực kéo, đi lên phía trước, kéo Dĩ Nhu ngồi xuống trên chiếc ghế mây tre đan, mặc dù vô cùng tức giận nói hắn, nhưng không dám làm gì.
“Em cùng Tiểu Tịch làm bạn nhiều năm như vậy, chuyện của cô ấy chắc em rất rõ ràng phải không?”
Dĩ Nhu dẩu môi lên xoa xoa cánh tay hồng hồng, không tình nguyện trả lời, hừ một tiếng.
“Có phải…Tiểu Tịch đã có bạn trai?”
“A? Cái này anh cũng không biết sao?”
Dĩ Nhu cảm thấy vô cùng khó hiểu, từ bao giờ mà thái tử đã bắt đầu quan tâm đến điều này rồi, con mắt xoay xoay, cô bắt đầu âm thầm cười một cách vô cùng xảo quyệt: “À” một tiếng thật dài.
“Theo em được biết, cô ấy chưa từng có bạn trai, nhưng không có nghĩa là không có thầm yêu ai trong lòng nha.”
Trái tim thái tử đập mạnh một hồi, nhíu nhíu mày.
“Người nào?”
Hạ Tử Dụ có hẹn cùng cô uống trà chiều, mà giờ phút này, Nhan Loan Loan chỉ lo cúi đầu khuấy đảo bọt trong chén, trái lại biểu tình thì lại rất tự nhiên, điều này không khỏi khiến cho Hạ Tử Dụ phải nhíu mày.
“Loan Loan, có phải cậu có tâm sự gì không?”
“Tâm sự gì chứ?”
Nhan Loan Loan cười cười hỏi lại.
“Bộ dáng của mình giống như là có tâm sự lắm sao?”
Hạ Tử Dụ nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón tay đeo nhẫn, trêu ghẹo nói.
“Theo mình thấy, ngược lại dường như cậu đang yêu nha, bộ dáng giống như một cô gái nhỏ đang say đắm trong tình yêu vậy à nha, không phải đường làm quan rộng mở, thần sắc phấn khởi kèm theo cơ man là lo được lo mất sao.”
Nhan Loan Loan bị cô chọc cười.
“Đây là kinh nghiệm của cậu sao?”
Hạ Tử Dụ nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, tùy tiện mở một trang tạp chí cầm trong tay, bỗng nhiên cảm thấy được nội dung trên bài viết trong đó vô cùng chướng mắt, tiện tiện tay lại đặt xuống một bên mà cười, sắc mặt vẫn như cũ không biến đổi gì.
Nhan Loan Loan ngẫu nhiên nhìn đến nội dung của cuốn tạp chí kia, lại nhìn đến bộ dáng uống trà đến tao nhã của Hạ Tử Dụ.
“Cậu không để ý, không tức giận sao?”
Hạ Tử Dụ mấp máy môi, nhìn vào móng tay mới được làm một cách tỉ mỉ của mình.
“À, đàn ông sao, nhất là một người đàn ông như thái tử, mình đã sớm có thói quen, xét đến quan hệ giữa mình và anh ấy, mình có thể lấy tư cách gì mà nói anh ấy đây?”
Nhan Loan Loan thổn thức, ít nhiều gì cô cũng biết một chút về chuyện tình cảm giữa Hạ Tử Dụ và thái tử. Đối với cách hành xử của Thái tử cô cũng không lấy cái gì mà để khen ngợi, cô khó có thể tưởng tượng nổi, nếu như đặt mình vào địa vị của Hạ Tử Dụ cô sẽ có thể hay không có thái độ như vậy, có thể không chút quan tâm mà cùng một người con gái khác bàn luận về người đan ông của mình thường xuyên có dính scandal tình cảm như vậy.
“Tử Dụ, cậu yêu anh ta sao?”
Hạ Tử Dụ như nghe được truyện buồn cười gì.
“Yêu?”
Cô lắc đầu.
“Yêu thì thế nào đây, mình cùng anh ấy nhất đinh là sẽ không bao giờ có kết quả, tuy vậy cũng không có nghĩa là mình không thể bước chân vào nhà Hoàng Phủ.”
Tuy vậy cô là người con gái bên cạnh thái tử lâu nhất, vậy thì đến cuối cùng thì cô được coi là gì của hắn chứ? Tình nhân, nhân tình, có thể chỉ có những danh xưng này mới có thể đúng với cô hiện nay.
Nói cho cùng, cô không phải là người con gái duy nhất bên cạnh thái tử. Đối với thái tử không có cái gì gọi là “duy nhất”, hắn không thích cô, có thể cũng không thích bất cứ người nào.
Giữa bọn họ, có lẽ sẽ vĩnh viễn không tồn tại cái gọi là tình yêu.
Cô đã từng hỏi thái tử, thái tử không ngại gì cô mà biểu lộ vẻ mặt khinh thường nhìn cô.
“Tình yêu? Tử Dụ cô không sao chứ? Đừng có nói với tôi về những thứ vô nghĩa đó, tôi không cần cái thứ như thế, tôi chắc chắn sẽ không yêu bất cứ người con gái nào, bất cứ cái gì.”
Cái câu nói bất luận điều gì, tự nhiên cũng bao gồm cả cô.
Lúc ấy cô còn trẻ, nên mới có thể ngây thơ mà đi hỏi thái tử loại vấn đề này. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Hạ Tử Dụ đã hiểu được rằng cái gì không nên hỏi, cái gì không nên làm, bởi cô là một người con gái thông minh.
Chỉ có không thích, chỉ có không động tâm, mới có thể ở bên cạnh hắn càng lâu.
“Tình yêu là cái thứ gì, cũng không phải ai ai cũng có thể chạm vào. Nói nó là lũ lụt, thú dữ cũng không đủ…”
Hạ Tử Dụ quay mặt đi, ở trong con mắt của Nhan Loan Loan lại có vài phần tang thương.
“Loan Loan à, nó sẽ làm cho người con gái trở nên cực kỳ xấu xí, bởi vì yêu, con người sẽ có tham vọng, sẽ nghĩ muốn đem người kia thành vật chiếm hữu, nhìn hắn ở cùng với những người con gái khác, cậu sẽ không nhịn được đau lòng, nhìn hắn hôn người khác, cậu sẽ ghen tị, con gái đánh sợ nhất tình địch, chỉ là do ghen tị, cho nên Loan Loan à, giữ gìn sắc đẹo là bí quyết quan trọng nhất, sau đó sẽ không yêu, nghe chị đi chắc chắn sẽ không sai đâu ~.”
Ánh mắt Nhan Loan Loan nhìn theo phía đằng sau Hạ Tử Dụ, trong tầm mắt của cô hiện lên hình ảnh một đôi nam nữ.
Cô đột nhiên hỏi Hạ Tử Dụ.
“Tử Dụ, hiện tại có phải trông mình cực kỳ xấu xí không?”
Hạ Tử Dụ nhíu mày.
“Vì cái gì?”
Nhan Loan Loan hơi cười cười.
“Bởi vì dường như mình đang nếm phải cái tư vị đau lòng và ghen tị kia rồi…”
Cô khó khăn dời tầm mắt ra chỗ khác, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy một màn kia, tất nhiên nó đã khắc sâu ở trong lòng cô rồi.
Hạ Tử Dụ nhìn theo tầm mắt khi nãy của cô, mi tâm nhíu lại.
Là hoàng Phủ Triệt.
Một người phụ nữ xinh đẹplẳng lơ đang ngồi lên trên đùi hắn, không biết hai người đang nói gì đó, sau mỗi một câu nói của Hoàng Phủ Triệt, thì người phụ nữ kia lại đặt một nụ hôn trên môi hắn, có lúc lại cười đến run rẩy cả người. Tay càng thêm lớn mật lần mò tìm kiếm đến trên bụng dưới của hắn.
Dáng người Hoàng Phủ Triệt ngồi như một đế vương, cũng không né tránh, chỉ nhếch môi cười yếu ớt, trong con mắt kia rõ ràng là hiện lên vài phần dung túng.
…
Cười yếu ớt.
Nhan Loan Loan thừa nhận, cho dù là vào thời điểm này, cô vẫn say mê đôi môi cười yếu ớt kia của hắn.
Ừ, quả thật trong lòng cô cũng có một chút đau đớn, một chút ghen tị….
Giả tạo một cách khoa trương!!!!
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
Hoàng Phủ Dĩ Nhu oán hận ném bốp điện thoại xuống.
Tắt máy! Vẫn lại là tắt máy!
Đã hơn hai tuần rồi cô vẫn chưa thấy bóng dáng của Quan Thánh
Hi. Ngay từ đầu hắn từng gọi điện cho cô, hắn nói là cần phải đi xử lý một việc rất quan trọng khẩn cấp, sẽ có vài ngày không thể về nhà, bảo cô không cần lo lắng.
Như thế nào cô có thể không lo lắng cho được, từ sau cú điện thoại đó, bọn cô liền không có thêm bất cứ một liên lạc nào. Trước đến giờ, Quan Thánh hi vẫn luôn né tránh đề cập đến công việc với cô, cũng rất ít có khi nào công khai cùng cô xuất hiện, hắn chỉ cần cô tin tưởng hắn.
Nếu như cô có hỏi quá, thì hắn sẽ không nói thêm lời vô nghĩa nào liền hôn cô, khiến cho cô tình loạn ý mê đầu óc choáng váng, cuối cùng thì sẽ thuận lợi quên đi nguyên nhân việc cô nháo loạn với hắn, lúc sau nhớ lại, chỉ có thể ảo não mà trách mình.
“Đàn ông thối, có bản lĩnh thì anh đừng nghĩ đến việc tìm tôi nữa! Tôi mà quan tâm đến anh nữa sẽ không là Hoàng Phủ Dĩ Nhu nữa!”
Dĩ Nhu trở lại nhà lớn Hoàng Phủ, mới vừa thay giày bước vào, liền cảm nhận được một loại áp lực nặng nề bất thường trong phòng khách.
Trong phòng khách rất đông người, từ ông nội, ba, mẹ, anh cả, anh hai, tất cả mọi người đều ở đây, ngay cả người chị họ trăm năm khó gặp Hoàng Phủ Nguyệt Như cũng phá lệ ngồi trên sofa nhàn nhã uống cà phê.
“Hôm nay là đại hội gia đình sao? Tại sao ngay cả chị cả cũng đã trở lại vậy.”
Dĩ Nhu rất nhanh liền quên việc cô vừa mới vô cùng tức giận vì chuyện của Quan Thánh Hi văng bóng đã lâu không thấy mặt, đã cọ cọ đến bên người Nguyệt Như lấy lòng.
Hoàng Phủ Nguyệt Như cưng chiều yêu thương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Dĩ Nhu, lấy một cái túi lớn đặt trước mặt cô.
“Cái này nha, cho em và Tiểu Tịch mang về kí túc mà dùng nha.”
Cho dù không phải do cùng một mẹ sinh ra, nhưng Nguyệt Như đối xử với Dĩ Nhu vô cùng thương yêu. Mà Trữ Dư Tịch từ nhỏ đã luôn ở bên cạnh Dĩ Nhu, Nguyệt Như đương nhiên cũng sẽ coi cô như em gái mình vậy.
Cầm lấy quà mà trong lòng sung sướng một hồi, Dĩ Nhu mới phát hiện ra không khí trong nhà hôm nay quả thật là không tầm thường.
“A….Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?”
…..
“Dận, cậu tới xử lý tiếp đi.”
Hoàng Phủ Duyện cầm cây trượng bằng gỗ nạm ngà voi trong tay gõ gõ trên mặt đất, kêu người hầu dìu bước lên lầu.
Dĩ Nhu nhìn cha khuôn mặt cha mình không tức giận nhưng tự tỏa ra uy nghiêm, nhẹ nhàng kéo kéo một bên ống tay áo của thái tử.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lòng thái tử vì chuyện của Trữ Dư Tịch và Thi Dạ Triêu đang chiếm cứ hết cả suy nghĩ của mình, cánh tay đảo qua.
“Yên lặng ngồi xuống một bên đi, đừng làm phiền anh.”
Dĩ Nhu làm mặt quỷ trêu tức hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đi ra xa một chút.
Hoàng Phủ Dận vỗ một cái mạnh mẽ trên mặt bàn, quát mắng.
“Nguyệt Như, rốt cuộc con có biết phân biệt tốt xấu gì hay không, có biết thân phận mình như thế nào không mà lại muốn vì chuyện tình cảm của mình mà làm xấu mặt gia tộc ta?”
Hoàng Phủ Nguyệt Như thờ ơ nhún nhún vai.
“Vốn cũng không định để cho mọi người biết đến sự tồn tại của đứa bé này, con chỉ trở về nói với mọi người một tiếng thôi, lời con muốn nói chỉ có thế, con đi trước.”
Cùng em trai và em gái chào hỏi qua loa, lại xoay người hôn lên hai gò má của thím hai một cách vô cùng thân thiết.
“Lần sau con lại về thăm người.”
Thím hai tự biết là không níu giữ được cô, dặn dò vài câu rồi để cô đi, lại có chút tức giận nhìn chồng mình.
“Nguyệt Như đã lớn như thế rồi, cũng đã biết nghĩ việc mình đang làm là thế nào.”
Trò hay tan cuộc, thái tử và Hoàng Phủ Triệt cũng không muốn ở lại đại gia đình lâu hơn một chút.
“Hoàng Phủ Dận gọi Hoàng Phủ Triệt lại:
“Con theo ta tới thư phòng một lát.”
Thái tử vỗ vỗ vai hắn.
“Triệt, tôi ở bên ngoài chờ cậu, muốn hỏi cậu một vài chuyện.”
Dĩ Nhu còn đang kinh ngạc vì nghe tin chị gái có con riêng, lại bị thái tử xách đi như xách một con gà vào trong viện.
“Đau, đau quá!!”
Dĩ Nhu sao có thể đấu lại với sức lực của thái tử, liền kêu đau liên hồi.
Thái tử buông lỏng lực kéo, đi lên phía trước, kéo Dĩ Nhu ngồi xuống trên chiếc ghế mây tre đan, mặc dù vô cùng tức giận nói hắn, nhưng không dám làm gì.
“Em cùng Tiểu Tịch làm bạn nhiều năm như vậy, chuyện của cô ấy chắc em rất rõ ràng phải không?”
Dĩ Nhu dẩu môi lên xoa xoa cánh tay hồng hồng, không tình nguyện trả lời, hừ một tiếng.
“Có phải…Tiểu Tịch đã có bạn trai?”
“A? Cái này anh cũng không biết sao?”
Dĩ Nhu cảm thấy vô cùng khó hiểu, từ bao giờ mà thái tử đã bắt đầu quan tâm đến điều này rồi, con mắt xoay xoay, cô bắt đầu âm thầm cười một cách vô cùng xảo quyệt: “À” một tiếng thật dài.
“Theo em được biết, cô ấy chưa từng có bạn trai, nhưng không có nghĩa là không có thầm yêu ai trong lòng nha.”
Trái tim thái tử đập mạnh một hồi, nhíu nhíu mày.
“Người nào?”
/149
|