Khước Lục

Chương 26 - Chương 25

/50


Thầy giáo Mỹ thuật đứng lặng hồi lâu ở bờ hồ, giải thích toàn bộ nội dung bài tập cho các sinh viên rồi đi đến hóng gió dưới tán cây.

Bài tập Mỹ thuật hôm nay là phác họa bằng bút máy. Phác họa bút máy quan trọng nhất là cảm giác về từng tầng lớp đen và trắng. Ánh sáng và khoảng trắng, tất cả đều được kiểm soát thông qua mật độ của nét bút. Kiến trúc học yêu cầu rất cao đối với những đường nét trong phác họa.

Các bạn học mỗi người tìm một vị trí cho riêng mình rồi ngồi xuống.

Diệp Kính đi đến đình nghỉ mát ở giữa hồ.

Canh Ngọc thấy thế cũng vội vàng đi theo.

Sau khi cân nhắc một hồi, Diệp Kiều Lục xoay người ngồi xuống dưới tán cây lưng chừng núi, quay mặt về phía đình nghỉ mát.

Ánh sáng nhẹ phản chiếu xuống mặt hồ trong vắt, bóng cây xanh biếc lay động trên mặt nước. Trên đường dẫn ra chòi nghỉ mát hình vuông cũng lấp lánh ánh nắng, khiến Diệp Kính đang ngồi trên ghế đá trong đình cũng ấm áp hẳn lên.

Cô đặt bút vẽ ra một bóng dáng nho nhỏ ở giữa trang giấy.

Diệp Kính biết Canh Ngọc đi theo, cậu liền nhanh chóng quay đầu nhìn về hướng Diệp Kiều Lục một cách rất bình tĩnh thản nhiên.

Không khí trong đình im lặng khoảng 20 phút đồng hồ, Canh Ngọc tiến lên phía trước, “Diệp Kính, nghe nói địa điểm tác nghiệp của bài tập lớn là ở ngoại thành phía tây.”

“Ừ.” Cậu trả lời qua quýt.

Diệp Kiều Lục đang vẽ đình.

Diệp Kính lại đang vẽ sườn núi. Thị lực của cậu rất tốt, biết cô cũng đang nhìn qua đây.

“Hay là mình đi xem địa hình trước? Thời gian làm bài tập lớn rất gấp gáp. Thầy giáo chỉ cho 20 ngày làm về biệt thự, khu dân cư mật độ cao lại chỉ có nửa tháng. Mình hơi lo lắng.” Từ giọng điệu đến từng câu chữ của Canh Ngọc đều mang đậm vẻ đắn đo. Hiện tại điểm gắn kết giữa cô và cậu chỉ là thiết kế kiến trúc, cho nên đánh vào điểm này là thích hợp nhất.

Diệp Kính chẳng nói câu nào, tay cầm bút vẫn tiêu sái như cưỡi mây đạp nước.

Canh Ngọc đợi hồi lâu không thấy cậu trả lời, nên thấy hơi xấu hổ. Cô ngẩng đầu lên liền thấy đôi lông mi dày rậm của cậu đang buông xuống, nửa khuôn mặt đẹp đẽ như trong tranh. Trái tim cô lại đập lỡ một nhịp. Lấy lại bình tĩng, cô tiếp tục nói, “Hơn nữa, bài tập lớn lại phải vẽ bằng máy tính rồi tạo dựng mô hình. Mình đã học AutoCAD và SketchUp, nhưng vẫn chưa có dịp thực hành, không biết có hoàn thành đúng tiến độ không.”

Phần mềm đồ họa trong Kiến trúc đều phải tự học. Khóa học về AutoCAD cũng giống như sinh viên thiết kế công trình, chỉ dạy những kỹ năng cơ bản. Mà phần mềm tạo dựng mô hình thì nhà trường lại không đưa vào chương trình dạy học.

Canh Ngọc lo lắng là thừa rồi.

Cuối cùng Diệp Kính cũng dừng bút, “Thầy giáo nói là mô hình quy hoạch, dùng SketchUp kéo mấy khối hình là được rồi.”

Cô vẫn say sưa nhìn ngũ quan của cậu, khẽ hỏi: “Vậy còn hình vẽ lập thể?”

“Dùng V-ray hoặc Artlantis.”

“Ừm? Cậu biết sử dụng chứ?” Canh Ngọc vừa mừng vừa lo. Cô âm thầm cảm thấy may mắn khi ở cùng đội với cậu, nhất định có thể làm chơi ăn thật.

Cậu lại tiếp tục vẽ, tán cây hiện ra tầng tầng lớp lớp dưới ngòi bút, um tùm xanh tốt. “Nếu đã là hạng mục cùng hợp tác thì hãy phân công công việc rõ ràng.”

Diệp Kính liếc mắt một cái về hướng sườn núi, rồi lại quay đầu nhìn về hướng Canh Ngọc nở nụ cười.

Cười đến mức khiến cho hai lỗ tai Canh Ngọc đều đỏ lựng lên.

Từ trước đến nay Diệp Kính luôn luôn biểu lộ ra vẻ lạnh lùng và cao ngạo, ai ngờ gương mặt khi nở nụ cười lại có thể yêu dị đến mức này.

Trái tim cô đập loạn như nai con nhảy nhót vậy.

--

Diệp Kiều Lục nghi ngờ rằng bản thân mình hoa mắt rồi.

Thế nào mà lại nhìn thấy Diệp Kính phát ra khí chất tà ma tùy tiện mê hoặc lòng người đối với Canh Ngọc.

Đầu tiên cô nhíu mày, rồi thả lỏng, sau đó lại nhăn mặt.

Cô nhéo lên khuôn mặt tròn như quả trứng của chính mình, hung hăng dùng sức.

Đau.

Đau quá.

Cô đứng lên, phủi phủi bùn đất và cỏ xanh dính trên quần. Đang định đi về phía trước thì một bạn học nam chui ra ở ngay bên cạnh cô, “Diệp Kiều Lục, mau lại đây xem mình vẽ tranh.”

“Hả?” Cô ngỡ ngàng quay đầu.

Chỉ thấy trên tay bạn nam đó cầm một bó bút bi nước, nghiêng đầu nhếch mép rồi hất tóc, “Nhìn thảm cỏ xanh mướt đến tận chân trời của mình này!”

Gào thét xong, cậu lại dùng bó bút kia chấm chấm rất nhanh trên giấy.

“Vua cỏ tái xuất giang hồ.” Tiếng hô của lớp trưởng.

Sở trường của bạn học này là vẽ cỏ, do đó có danh hiệu: Vua cỏ.

Diệp Kiều Lục nhìn bức tranh đó, một khoảng trống rất nhanh bị che kín bởi những nét vẽ dày đặc. Phương pháp rất cổ quái, mới chấm chấm mấy cái mà bãi cỏ đã hiện ra.

“Tuyệt quá.” Cô vỗ tay thán phục tài năng của cậu.

Vỗ tay xong, cô quay đầu nhìn về phía giữa hồ. Thị lực của cô không bằng Diệp Kính, cô không phân biệt được là Diệp Kính đang nhìn mình hay là đang nhìn cảnh núi ở phía xa.

Đột nhiên Vua cỏ đưa bức tranh tới, động tác quá nhanh khiến góc giấy xẹt ngang qua mặt cô.

Đau quá. Cô quở trách, “Làm gì vậy?”

Vua cỏ cười ngượng ngùng, “Ngại quá, mình chỉ định khua tay một chút thôi, không cẩn thận đụng phải cậu rồi.” Nói xong, cậu không nhìn cô nữa mà lại bắt đầu khoe khoang khắp nơi về thần khí vẽ cỏ do chính cậu phát minh ra.

Diệp Kiều Lục xoa xoa mặt, tâm tư lại đặt lên người Diệp Kính và Canh Ngọc.

Cô lại nhìn về hướng đình nghỉ mát.

Trong đình chỉ còn lại một mình Canh Ngọc.

Diệp Kính bước đi dọc theo hành lang dài. Mà hướng cậu đi tới chính là sườn núi nơi cô đang đứng, hay nói thẳng ra là cậu muốn đến tìm cô.

Diệp Kính ngồi xuống cạnh cô, nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Cậu nói với mẹ rằng chúng ta ra ngoài vẽ thực tế?”

Diệp Kiều Lục nghe không rõ, tiến đến sát cậu rồi cao giọng, “Hả?”

Cậu cúi mắt nhìn vành tai cô.

Cô liếc cậu một cách kỳ quái.

Khoảng cách hai người ở rất gần, gương mặt cậu đẹp đẽ như ngọc, con mắt lạnh lùng nhưng đẹp tuyệt diễm, khiến cô cảm thấy phong cảnh của công viên cũng phải lu mờ trước vẻ đẹp của cậu. Cô ngồi thẳng lại rồi mím môi nói, “Cậu vừa nói cái gì?”

“Sao mẹ biết chúng ta đến đây?” Cậu khẽ hỏi.

Cô cũng trả lời cậu với âm lượng khẽ y như vậy, “Ừ, mình gửi tin nhắn nói với mẹ là tối nay sẽ về ăn cơm.”

“Mẹ gọi điện thoại tới nói là mình và cậu cùng trở về ăn cơm.”

“Vậy càng tốt.” Diệp Kiều Lục vui vẻ.

Lúc này Diệp Kính đưa tay lên mặt cô khẽ lau nhẹ một cái, vết thương vừa rồi do góc giấy cắt phải gây ra một ít máu dính lên ngón tay của cậu.

Cô sững sờ.

Cậu giơ ngón trỏ lên cho cô nhìn.

Cô che mặt, hô lên một tiếng kỳ quái: “Vậy mà cũng chảy máu rồi.” Hèn nào cứ cảm thấy đau đau.

Lúc này một trận gió lạnh thổi tới, Vua cỏ đột nhiên thấy ớn lạnh, cảm thấy như có một lưỡi đao lạnh toát đâm tới từ sau lưng.

Cậu lưỡng lự quay đầu.

Bắt gặp ánh mắt sương giá nhiệt độ thấp của Diệp Kính đang bắn về phía cậu.

Bàn tay của Vua cỏ đang vung vẩy tô vẽ trên giấy đột nhiên cứng đờ…

--

Diệp Trình Phong đã về nhà từ sớm.

Biết được tối nay Diệp Kính và Diệp Kiều Lục về nhà ăn cơm, nên ông cười

/50

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status