Đợi tại chỗ đến hai mươi phút.
Vẻ mặt lớp trưởng nặng nề đi tới, tuyên bố một tin xấu: Máy bay nhầm thời gian.
Lúc ấy Thang Ngọc bừng tỉnh từ cơn buồn ngủ, Cái gì?
Lớp trưởng chỉ chỉ lịch trình, Đây là thời gian mà giảng viên quy định sẵn. Nhưng công ty du lịch in nhầm mất.
Xương Diễm Thu ngạc nhiên, Sửa thành thời gian nào?
Năm giờ hai mươi phút chiều.
Bạn học giáp: Còn phải đợi một buổi chiều sao.
Xương Diễm Thu: Anh họ của bạn học ban hai kia đâu? Không được giải thích một chút sao?
Này, anh họ ở chỗ nào. Lớp phó bĩu môi về một phía khác.
Anh họ cúi đầu hình như đang giải thích với giảng viên, vẻ mặt lo lắng.
Thang Ngọc buông tiếng thở dài, Tại sao có thể như vậy.
Lớp phó: Anh ta nói ngày xuân rất khó mua vé, chỉ có chuyến bay năm giờ hơn chiều mới đủ hơn bảy mươi vị trí.
Thang Ngọc lại than một tiếng.
Lớp phó: Hy vọng tiếp theo hành trình sẽ thuận lợi.
Va chạm là thực tế phức tạp.
Buổi tối, Xương Diễm Thu ngồi trong sảnh đợi của nhà nghỉ, mặt xám như tro tàn, Thật sự là một hành trình không thể miêu tả. Mình có dự cảm, còn có các loại khiếp sợ nữa đang chờ chúng ta.
Ủy viên sinh hoạt nhìn đèn thủy tinh trong sảnh, nói: Ít nhất nơi này coi như sạch sẽ.
Có sạch hay không còn khó nói. Xương Diễm Thu nắm chặt lấy da bọc ghế sô pha đã cũ, xem thường nói, Anh họ chỗ nào, là gian thương thì có.
Thang Ngọc đang mỏi mệt uể oải nói: Đây cũng là lần đầu tiên mình nhìn thấy có người lừa người khác vào nhà nghỉ như ngục giam còn cãi lí không sợ như vậy.
Bây giờ các học sinh đang tập trung ở trong sảnh.
Nhà nghỉ này nằm bên trong nhà tù nữ ở thành phố N.
Xe buýt vừa tiến vào, tấm biển Nhà tù nữ thành phố N to đùng làm các học sinh trợn mắt há hốc mồm.
Hành trình với khách sạn bốn sao, lại biến thành nhà nghỉ trong ngục giam.
Giọng nói bất mãn của các học sinh vang lên liên tiếp. Xương Diễm Thu thì trực tiếp mắng thành tiếng.
Âm thanh kháng nghị của ban nhất rất lớn.
Ban hai lại nhỏ hơn nhiều. Có lẽ còn nhớ đến tình cảm bạn bè.
Bảo vệ đang đứng ngoài nhà nghỉ quát một tiếng: Yên lặng.
Xương Diễm Thu bị dọa nhảy dựng, bĩu môi mấy cái.
Thầy giáo đang đàm phán với ông anh họ, trên khuôn mặt luôn hòa ái lộ ra sự nghiêm túc.
Ông anh họ kia đang cúi đầu khom lưng, mồ hôi như mưa hạ. Bộ dáng kia cũng không giống lúc đặt nhầm vé máy bay.
Ông em họ ở ban hai tránh ở góc, không lên tiếng.
Xương Diễm Thu vô cùng bực tức lại không dám lớn tiếng tức giận mắng, đành đè thấp cổ họng: Công ty du lịch là anh ta liên hệ, hiện tại gặp chuyện không may coi như rùa đen rút đầu.
Dù sao mình khẳng định nơi này không ổn. Trâu Tượng nói: Lớp trưởng, mình xin rời khỏi đơn vị.
Khuôn mặt lớp trưởng đầy u sầu, Hoạt động tập thể sao có thể rời đơn vị được?
Còn phải xem là hoạt động như thế nào. Đừng nói với mình, tự nhiên thầy nảy lòng tham để chúng ta đi thăm quan kiến trúc ở ngục giam. Trâu Tượng cong k môi cười châm chọc, Từ lúc xuất phát đến bây giờ, ăn, ở, hành trình đã sắp xếp và hành trình thực tế không hợp nhau. Chỉ sợ anh ta cảm thấy dễ lừa gạt tiền của sinh viên.
Mình đồng ý với lời của Trâu Tượng. Diệp Kiều Lục đứng dậy, Công ty du lịch sớm sắp xếp phụ trách hai bữa hôm nay của chúng ta. Kết quả thì sao, giữa trưa chúng ta bỏ tiền ăn tại sân bay, buổi tối dùng cơm trên máy bay để ứng phó. Hiện tại lại đưa chúng ta đến nhà nghỉ ngục giam. Chuyện anh ta làm đáng với 4800 đồng sao.
Lớp trưởng: Thầy cảm thấy nếu là họ hàng của bạn học ban hai, không nên làm cứng. Đang thương lượng.
Họ hàng của cậu ta cũng không phải họ hàng của mình, mình còn phải quản sao? Xương Diễm Thu chê cười nói, Mình không chịu được nơi này.
Trâu Tượng liếc về phía Diệp Kính không nói lời nào, khiêu khích nói: Cậu không xin rời khỏi đơn vị sao?
Không xin cũng có thể đi. Diệp Kính dựa vào sô pha, nhìn thẳng vào mắtTrâu Tượng. Thật sự muốn đi thì ai có thể ngăn.
Diệp Kiều Lục nhìn về phía ông anh họ của công ty du lịch, căm giận bất bình, Mình còn muốn tính chuyện tiền thừa với anh ta.
Chuyện tiền sao. Ngô Thiên Dã nhanh chóng đẩy ủy viên sinh hoạt một chút, Đương nhiên là đại ủy viên của chúng ta sẽ ra tay. Cậu còn nháy mắt mấy cái với ủy viên sinh hoạt.
Người ban nhất yêu cầu rời khỏi đơn vị chiếm phân nửa, lớp phó cũng ở trong đó.
Tiếng huyên náo không ngừng, đến bảo vệ cũng không ngăn được.
Giảng viên thấy số người không ít, cũng đồng ý. Luôn dặn dò phải chú ý an toàn. Về phần tiền thừa, ông nói: Để thầy nói chuyện với bên công ty du lịch.
Xe buýt du lịch đưa mọi người đến nội thành, chuyện ăn ngủ do lớp phó phụ trách.
Không có một bạn học nào là người thành phố N.
Đi qua thành phố được gọi là Thủ đô của sáu triều đại”, các học sinh cuốn trôi sự mệt mỏi trước đó.
Đây là lần đầu tiên mình đến thành phố N. Ngô Thiên Dã khụ khụ hai tiếng.
Diệp Kiều Lục vội vàng hỏi: Cậu lại muốn ca hát sao?
Ngô Thiên Dã liếc ngang cô một, Không hát.
Phía trước quẹo phải chính là khách sạn. Lớp phó nhìn bản đồ, Chúng ta mang hành lí vào trước, lát nữa sẽ đi dạo.
Các học sinh lấy được chìa khóa phòng, đã là gần mười giờ đêm.
Thang Ngọc ở lại nhà nghỉ phòng giam nữ, Diệp Kiều Lục ở cùng phòng với Xương Diễm Thu.
Trâu Tượng quăng cái chìa khóa, đứng ở trước cửa phòng Diệp Kiều Lục, Lát nữa ra ngoài ăn khuya nhé.
Diệp Kiều Lục ở trên máy bay chưa ăn no, hiện giờ cực kỳ đói, lập tức đáp ứng.
Trâu Tượng: Diệp Kính đâu?
Diệp Kiều Lục: Mình đi gọi cậu ấy.
Trâu Tượng nở nụ cười, Mười phút sau đứng ở sảnh. Mình mời khách,
Cô chạy đi gõ cửa.
Khi Diệp Kính mở cửa thì vẻ mặt không tốt lắm, đến khóe môi cũng hàm chứa sự tức giận, có vẻ vô cùng không chào đón cô ở ngoài cửa. Quen biết với cậu lâu như vậy rồi, dù cho cô ức hiếp đến trên đầu cậu, cậu cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như này.
Diệp Kiều Lục giật mình, Cậu làm sao thế?
Vẻ mặt cậu giãn ra, Có việc?
Cô
Vẻ mặt lớp trưởng nặng nề đi tới, tuyên bố một tin xấu: Máy bay nhầm thời gian.
Lúc ấy Thang Ngọc bừng tỉnh từ cơn buồn ngủ, Cái gì?
Lớp trưởng chỉ chỉ lịch trình, Đây là thời gian mà giảng viên quy định sẵn. Nhưng công ty du lịch in nhầm mất.
Xương Diễm Thu ngạc nhiên, Sửa thành thời gian nào?
Năm giờ hai mươi phút chiều.
Bạn học giáp: Còn phải đợi một buổi chiều sao.
Xương Diễm Thu: Anh họ của bạn học ban hai kia đâu? Không được giải thích một chút sao?
Này, anh họ ở chỗ nào. Lớp phó bĩu môi về một phía khác.
Anh họ cúi đầu hình như đang giải thích với giảng viên, vẻ mặt lo lắng.
Thang Ngọc buông tiếng thở dài, Tại sao có thể như vậy.
Lớp phó: Anh ta nói ngày xuân rất khó mua vé, chỉ có chuyến bay năm giờ hơn chiều mới đủ hơn bảy mươi vị trí.
Thang Ngọc lại than một tiếng.
Lớp phó: Hy vọng tiếp theo hành trình sẽ thuận lợi.
Va chạm là thực tế phức tạp.
Buổi tối, Xương Diễm Thu ngồi trong sảnh đợi của nhà nghỉ, mặt xám như tro tàn, Thật sự là một hành trình không thể miêu tả. Mình có dự cảm, còn có các loại khiếp sợ nữa đang chờ chúng ta.
Ủy viên sinh hoạt nhìn đèn thủy tinh trong sảnh, nói: Ít nhất nơi này coi như sạch sẽ.
Có sạch hay không còn khó nói. Xương Diễm Thu nắm chặt lấy da bọc ghế sô pha đã cũ, xem thường nói, Anh họ chỗ nào, là gian thương thì có.
Thang Ngọc đang mỏi mệt uể oải nói: Đây cũng là lần đầu tiên mình nhìn thấy có người lừa người khác vào nhà nghỉ như ngục giam còn cãi lí không sợ như vậy.
Bây giờ các học sinh đang tập trung ở trong sảnh.
Nhà nghỉ này nằm bên trong nhà tù nữ ở thành phố N.
Xe buýt vừa tiến vào, tấm biển Nhà tù nữ thành phố N to đùng làm các học sinh trợn mắt há hốc mồm.
Hành trình với khách sạn bốn sao, lại biến thành nhà nghỉ trong ngục giam.
Giọng nói bất mãn của các học sinh vang lên liên tiếp. Xương Diễm Thu thì trực tiếp mắng thành tiếng.
Âm thanh kháng nghị của ban nhất rất lớn.
Ban hai lại nhỏ hơn nhiều. Có lẽ còn nhớ đến tình cảm bạn bè.
Bảo vệ đang đứng ngoài nhà nghỉ quát một tiếng: Yên lặng.
Xương Diễm Thu bị dọa nhảy dựng, bĩu môi mấy cái.
Thầy giáo đang đàm phán với ông anh họ, trên khuôn mặt luôn hòa ái lộ ra sự nghiêm túc.
Ông anh họ kia đang cúi đầu khom lưng, mồ hôi như mưa hạ. Bộ dáng kia cũng không giống lúc đặt nhầm vé máy bay.
Ông em họ ở ban hai tránh ở góc, không lên tiếng.
Xương Diễm Thu vô cùng bực tức lại không dám lớn tiếng tức giận mắng, đành đè thấp cổ họng: Công ty du lịch là anh ta liên hệ, hiện tại gặp chuyện không may coi như rùa đen rút đầu.
Dù sao mình khẳng định nơi này không ổn. Trâu Tượng nói: Lớp trưởng, mình xin rời khỏi đơn vị.
Khuôn mặt lớp trưởng đầy u sầu, Hoạt động tập thể sao có thể rời đơn vị được?
Còn phải xem là hoạt động như thế nào. Đừng nói với mình, tự nhiên thầy nảy lòng tham để chúng ta đi thăm quan kiến trúc ở ngục giam. Trâu Tượng cong k môi cười châm chọc, Từ lúc xuất phát đến bây giờ, ăn, ở, hành trình đã sắp xếp và hành trình thực tế không hợp nhau. Chỉ sợ anh ta cảm thấy dễ lừa gạt tiền của sinh viên.
Mình đồng ý với lời của Trâu Tượng. Diệp Kiều Lục đứng dậy, Công ty du lịch sớm sắp xếp phụ trách hai bữa hôm nay của chúng ta. Kết quả thì sao, giữa trưa chúng ta bỏ tiền ăn tại sân bay, buổi tối dùng cơm trên máy bay để ứng phó. Hiện tại lại đưa chúng ta đến nhà nghỉ ngục giam. Chuyện anh ta làm đáng với 4800 đồng sao.
Lớp trưởng: Thầy cảm thấy nếu là họ hàng của bạn học ban hai, không nên làm cứng. Đang thương lượng.
Họ hàng của cậu ta cũng không phải họ hàng của mình, mình còn phải quản sao? Xương Diễm Thu chê cười nói, Mình không chịu được nơi này.
Trâu Tượng liếc về phía Diệp Kính không nói lời nào, khiêu khích nói: Cậu không xin rời khỏi đơn vị sao?
Không xin cũng có thể đi. Diệp Kính dựa vào sô pha, nhìn thẳng vào mắtTrâu Tượng. Thật sự muốn đi thì ai có thể ngăn.
Diệp Kiều Lục nhìn về phía ông anh họ của công ty du lịch, căm giận bất bình, Mình còn muốn tính chuyện tiền thừa với anh ta.
Chuyện tiền sao. Ngô Thiên Dã nhanh chóng đẩy ủy viên sinh hoạt một chút, Đương nhiên là đại ủy viên của chúng ta sẽ ra tay. Cậu còn nháy mắt mấy cái với ủy viên sinh hoạt.
Người ban nhất yêu cầu rời khỏi đơn vị chiếm phân nửa, lớp phó cũng ở trong đó.
Tiếng huyên náo không ngừng, đến bảo vệ cũng không ngăn được.
Giảng viên thấy số người không ít, cũng đồng ý. Luôn dặn dò phải chú ý an toàn. Về phần tiền thừa, ông nói: Để thầy nói chuyện với bên công ty du lịch.
Xe buýt du lịch đưa mọi người đến nội thành, chuyện ăn ngủ do lớp phó phụ trách.
Không có một bạn học nào là người thành phố N.
Đi qua thành phố được gọi là Thủ đô của sáu triều đại”, các học sinh cuốn trôi sự mệt mỏi trước đó.
Đây là lần đầu tiên mình đến thành phố N. Ngô Thiên Dã khụ khụ hai tiếng.
Diệp Kiều Lục vội vàng hỏi: Cậu lại muốn ca hát sao?
Ngô Thiên Dã liếc ngang cô một, Không hát.
Phía trước quẹo phải chính là khách sạn. Lớp phó nhìn bản đồ, Chúng ta mang hành lí vào trước, lát nữa sẽ đi dạo.
Các học sinh lấy được chìa khóa phòng, đã là gần mười giờ đêm.
Thang Ngọc ở lại nhà nghỉ phòng giam nữ, Diệp Kiều Lục ở cùng phòng với Xương Diễm Thu.
Trâu Tượng quăng cái chìa khóa, đứng ở trước cửa phòng Diệp Kiều Lục, Lát nữa ra ngoài ăn khuya nhé.
Diệp Kiều Lục ở trên máy bay chưa ăn no, hiện giờ cực kỳ đói, lập tức đáp ứng.
Trâu Tượng: Diệp Kính đâu?
Diệp Kiều Lục: Mình đi gọi cậu ấy.
Trâu Tượng nở nụ cười, Mười phút sau đứng ở sảnh. Mình mời khách,
Cô chạy đi gõ cửa.
Khi Diệp Kính mở cửa thì vẻ mặt không tốt lắm, đến khóe môi cũng hàm chứa sự tức giận, có vẻ vô cùng không chào đón cô ở ngoài cửa. Quen biết với cậu lâu như vậy rồi, dù cho cô ức hiếp đến trên đầu cậu, cậu cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như này.
Diệp Kiều Lục giật mình, Cậu làm sao thế?
Vẻ mặt cậu giãn ra, Có việc?
Cô
/50
|