Khước Lục

Chương 39 - Chương 38

/50


Tập đoàn Tiến Lâm nằm trong top 10 doanh nghiệp mạnh của thành phố D đột ngột lâm vào đường cùng.

Chính phủ hạ lệnh phong tỏa hết bất động sản thuộc quyền sở hữu của tập đoàn này. Chưa bán thì ngừng bán, đã bán thì cấm không được làm giấy chứng nhận đất đai. Quy hoạch rồi thì báo ngừng, phê duyệt rồi cũng báo ngừng.

Đây là tin tức mà Diệp Kiều Lục biết được khi về nhà kết thúc chuyến hành trình.

Diệp Trình Phong nói lúc đang ăn cơm.

Diệp Kiều Lục rất giật mình: Danh tiếng của Tiến Lâm luôn không tệ, Kiến Lâm Tắc Duyệt thuộc quyền quản lí của tập đoàn Tiến Lâm, chuyện quản lý cũng tốt lắm.

Chuyện của Kiến Lâm Tắc Duyệt không liên quan đến tập đoàn Tiến Lâm. Diệp Trình Phong liếc mắt nhìn Thi Dữ Mỹ đang có cảm xúc không tốt một, Chuyện của Tiến Lâm, nghe nói là vấn đề tài chính.

Sắc mặt Thi Dữ Mỹ càng ngày càng tái nhợt, Vấn đề gì?

Cụ thể không rõ ràng lắm. Anh đoán. . . Chuyện này có liên quan đến việc đại cổ đông của Tiến Lâm bán tháo cổ phần. Diệp Trình Phong dừng một chút, Đây đều là tin vỉa hè, không có thông tin chính xác.

Vậy —— Tim Thi Dữ Mỹ đập nhanh, Liệu có liên lụy đến Tiểu Kính hay không?

Diệp Kiều Lục nghi ngờ câu hỏi này của Thi Dữ Mỹ. Tiến Lâm cùng Diệp Kính có liên quan gì?

Diệp Trình Phong cười cười, Không có gì. Một sinh viên đại học như nó có thể liên quan gì.

Điều này cũng đúng. . . Thi Dữ Mỹ thoáng thả lỏng.

Diệp Trình Phong thấy con gái càng ngày càng lờ mờ, giải thích nói: “Chủ tịch của Tiến Lâm là ba của Diệp Kính.

Một tiếng hét. A! Diệp Kiều Lục sợ tới mức bị sặc một ngụm canh.

Thi Dữ Mỹ lộ ra một chút cười khổ, Sau khi Tiểu Kính đi với ba nó, mẹ với ba nó rất ít liên hệ, cũng không nhắc đến nhau. Đều là chuyện qua rồi, nói đến nói đi cũng không có ý nghĩa.

Diệp Kiều Lục kinh ngạc, người ở chung với mình lâu như vậy, đột nhiên thành con của hào môn. Bảo sao con thấy phí sinh hoạt của Diệp Kính nhiều như vậy. . .

Ba nó chỉ biết cho tiền. Mẹ nói chuyện đường dài với Tiểu Kính nhiều, dạy dỗ đường dài còn nhiều hơn nhà họ Diệp. Thi Dữ Mỹ thấy rất may mắn, con trai không đi chệch đường. D~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Diệp Kiều Lục nở nụ cười, Diệp Kính tốt như vậy, nhất định là mẹ dạy dỗ.

Đúng vậy, con cùng Tiểu Kính đều tốt lắm. Thi Dữ Mỹ than nhẹ thành tiếng, Hiện tại chỉ hy vọng chuyện của Tiến Lâm không mang phiền toái đến cho Tiểu Kính.

Hẳn là sẽ không. Diệp Trình Phong an ủi nói.

Diệp Kiều Lục bới bát cơm. Bây giờ cô đã biết vì sao trong hành trình đến Hoa Đông Diệp Kính đều ôm một bụng tâm sự. Hôm tới thành phố N, đúng là ngày tập đoàn Tiến Lâm bị đóng cửa.

Thi Dữ Mỹ: Nhà Tiểu Kính sống ở Kiến Lâm Tắc Duyệt trên danh nghĩa của Diệp Trúc Hiền. Lão Diệp, không bằng chúng ta thuê phòng lớn ở thành phố H đi. Tiểu Kính ở ký túc xá lâu như vậy, cũng đủ ủy khuất, để thằng bé đến sống với chúng ta.

Diệp Trình Phong kinh ngạc với phản ứng của Thi Dữ Mỹ, Hiện tại sự tình còn không rõ ràng lắm, đã bắt Diệp Kính gạt bỏ quan hệ với Tiến Lâm sao? Có phải có chút thiếu nhân tình hay không.

Em quá rõ ràng đức hạnh của nhà họ Diệp, gien của gia tộc nhà bọn họ chính là ích kỷ. Đến cơm mà Thi Dữ Mỹ cũng ăn không vô, Trong lòng em lo lắng, chỉ sợ Tiểu Kính bị liên lụy.

Diệp Trình Phong trầm tư một lát, nói: Năm trước có người bạn giới thiệu một căn phòng có hai phòng ngủ ở Kiến Lâm Tắc Duyệt. Qua năm mới bận rộn, vẫn kéo dài. Mấy ngày nay anh hẹn thời gian với chủ nhà, cùng đi xem.

Thi Dữ Mỹ gật đầu, Được được.

----

Ngày hôm sau Diệp Kiều Lục từ phố Hương Sơn về Kiến Lâm Tắc Duyệt.

Mở cửa ra nghe thấy phòng khách truyền đến một loạt âm thanh như tiếng kêu rên sắp chết.

Đi qua huyền quan, chỉ thấy Diệp Kính ngồi trên chiếu, đang chơi điện tử trên TV. Âm thanh kia phát ra khi cương thi bị chết.

Cậu viết xong báo cáo khảo sát chưa? Chân Diệp Kiều Lục giẫm nhẹ nhàng, thả ba lô xuống.

Rồi. Cậu đáp lại rất nhẹ.

Cô ôm lấy đệm dựa, ngồi vào bên cạnh cậu. Nhìn ngón tay thon dài của cậu đang khống chế nút điều khiển rất nhanh, lại nhìn sang cương thi trong trò chơi. Cô nói: Diệp Kính, vì sao cậu không nói cho mình ba cậu là chủ tịch của tập đoàn Tiến Lâm?

Cậu không hỏi.

Ồ. . . Cũng đúng, người tự bế sẽ không chủ động nói chuyện phiếm.

Cô nhìn sườn mặt của cậu. Cậu cắt tóc rồi, bộ dáng càng thêm tuấn mỹ lập thể.

Tối hôm qua cô lên mạng tìm ảnh chụp của chủ tịch Tiến Lâm. Từ cái nhìn đầu tiên cô đã biết được, khuôn mặt yêu tà ẩn giấu sau sự lạnh nhạt của Diệp Kính được di truyền từ ai.

Ba nói Tiến Lâm bị đóng cửa. Cô ngồi ôm gối, cằm gối lên gối, Cậu đừng sợ, ba mình cùng mẹ đều sẽ không bỏ mặc cậu. Có tâm sự gì có thể nói cho mọi người biết, mọi người sẽ cùng nhau thương lượng giải quyết.

Ừ.

Trò chơi cương thi đánh mãi không xong.

Một đám ngã xuống một đám đứng lên, giương nanh múa vuốt về phía trước màn hình.

Diệp Kính xông pha cả đường, không ngừng nghỉ chút nào.

Diệp Kiều Lục an tĩnh ngồi bên cạnh cậu.

Mặt trời dần ngả về tây, đám mây sáng rực rỡ, xa xa vàng óng như lửa đang cháy hừng hực. Nhìn từ cửa kính của ban công ra ngoài, kiến trúc phía đối diện như được dát vàng.

Diệp Kiều Lục đứng lên, Diệp Kính, mình đói bụng. Kêu đồ bên ngoài, cậu muốn ăn cái gì?

Mì ăn liền.

Cô quay đầu, nhìn bóng dáng mờ tối của cậu, nở nụ cười, Cái này mình biết, không cần kêu ngoài. Mình làm cho cậu ăn.

Diệp Kiều Lục hát ca, đi vào phòng bếp.

Cuối cùng Diệp Kính cũng dừng trò chơi bắt giết lại.

Cậu nhìn sắc trời mờ tối, mở đèn lên.

Có thể thấy rõ ràng bóng dáng của cô ở trong bếp qua cửa kính. Áo lông rộng rãi màu đỏ, quần bó sát người màu đen. Có chút đầy đặn.

Cậu đứng dậy, sau khi vươn tay chân, nửa nằm ở sô pha.

Đột nhiên bị thông báo đóng cửa, nguồn tài chính của Tiến Lâm bị chặt đứt. Cậu cũng không để ý đến tương lai của tập đoàn, chỉ cần không liên lụy đến cậu là được. Nhưng mang thái độ hoài nghi với quan niệm thâm tình của gia tộc bên cha.

Lúc này, bên tai vang lên âm thanh khó nghe.

Diệp Kiều Lục ngũ âm không được đầy đủ hát vui vẻ, tay phải tay trái mỗi tay một bát mì ăn liền.

Mỗi khi nghe tiếng hát của cô cậu đều muốn tìm máy trợ thính theo bản năng.

May mắn là, giây tiếp theo cô ngừng tiếng hát, Diệp Kính, vị hải sản, thịt bò ngũ vị hương, cậu muốn vị nào?

Đều được.

Vậy mình sẽ tặng hải sản cho cậu.

Diệp Kiều Lục nhẹ nhàng để bát xuống, ngồi vào sô pha, cầm lấy phần của mình, Chụt một tiếng, sợi mì vào trong miệng.

Diệp Kính cầm dĩa ăn, Cậu sẽ ăn no sao?

Cô lắc đầu, Chúng ta đều là đang ở tuổi lớn, sao một bát mì này đã đủ được. Buổi tối tiếp tục ăn khuya.

Mình mua đĩa phim, xem phim điện ảnh. Cậu ăn chậm rãi.

Phim điện ảnh gì?

Kim cương biến hình.

Được, mình bỏ lỡ kì chiếu của phim này.

Cậu nhìn cô đã húp nửa bát nước. Cậu ăn một bát nữa đi.

Cô gật đầu.

----

Rất nhiều năm sau Diệp Kiều Lục vô cùng hoài niệm lúc hai người ngồi trên sô pha ăn mỳ ăn liền, xem phim điện ảnh ấm áp trong căn phòng mờ tối.

Vào lúc đầu xuân liên tục ấm áp đó, cô cùng Diệp Kính bước vào kì thứ hai của năm hai đại học.

Tấm màn phía sau tập đoàn Tiến Lâm cũng được vén lên.

Khoản tiền công ty đưa ra thị trường, đã hao hụt


/50

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status