Cửa phòng nhỏ rộng mở, Diệp Kiều Lục ló đầu ra.
Không có ai.
Cô nhìn qua phòng vệ sinh đang đóng cửa, đoán Diệp Kính ở bên trong.
Diệp Kiều Lục ôm lấy mấy cuốn sách kiến trúc trên bàn, đi về phía cửa, đúng lúc đụng phải Diệp Kính đang đi tới.
Sách rơi đầy đất.
Cô kêu lên, cuống quít ngồi xổm xuống nhặt sách.
Thấy anh cũng không dời bước, cô kỳ quái ngẩng đầu.
Con ngươi của anh ẩn chứa một tầng mờ tối.
Cô không hiểu, Làm sao vậy?
Diệp Kính không nói chuyện, nhưng Thi Dữ Mỹ đang ở phòng khách tiến vào, thấy tình cảnh như thế, hỏi: Đụng vào sao?
Không có việc gì. Một lần nữa Diệp Kiều Lục ôm lấy sách.
Tiểu Kính, con vẫn nên ngủ phòng này đi. Thi Dữ Mỹ nhìn qua phòng nhỏ, Đồ vật của Tiểu Lục sửa sang lại một chút là được.
Mẹ, không cần. Phần âm u trong mắt Diệp Kính biến mất, anh chuyển hướng về phía Thi Dữ Mỹ, Ngày mai công ty sẽ sắp xếp chỗ ở cho con. Con ở bên đó, cách công ty gần.
Công ty của con có đãi ngộ tốt như thế sao? Thi Dữ Mỹ cười rộ lên, Công ty nào vậy?
“Tập đoàn Tiến Lâm.
Diệp Kiều Lục kinh ngạc, Em có làm hạng mục của Tiến Lâm, Lâm Khê nhất phẩm.
Năm 2008, sau khi tập đoàn Tiến Lâm ngừng hoạt động, tiến hành tái cấu trúc nợ.diễnn3đann$3le$quyy%đôn^6
Năm 2010 khôi phục. Tuy nói ngành kiến trúc đang chậm rãi hạ nhiệt, nhưng theo giá đấu thầu đất ở một số địa điểm, giá phòng cũng ngày một tăng vọt. Ở thành phố D động cái là giá đất biến động mấy vạn, giá phòng ở loại trung và loại nhỏ cũng tăng theo.
Mấy năm gần đây tập đoàn Tiến Lâm phát triển nhanh chóng, lại lọt top 10 doanh nghiệp mạnh. Hiện tại tập đoàn Tiến Lâm, đã không còn liên quan gì đến ba của Diệp Kính nữa.
Nhưng Thi Dữ Mỹ nghe đến công ty ấy, lại nhớ đến chuyện năm ấy Diệp Kính bị điều tra. Lòng bà còn sợ hãi. Đồ *** không lương tâm kia, bây giờ còn tránh ở nước ngoài không chịu trở về.
Diệp Kính lại nói, Đậu tổng hiểu rõ con là con trai của ai.
Bọn họ có thể nhân cơ hội tìm con gây phiền toái hay không.
Không có việc gì. Diệp Kính thong dong tự nhiên, Con có thể ứng phó.
Diệp Kiều Lục thấy anh đang đứng trước mặt mình, anh của bây giờ đã khác rồi. Bây giờ là một người đàn ông, khí phách hiên ngang.
Sáu năm trước thiếu niên hôn nhẹ cô, đã trưởng thành. Ném vào giữa tim cô một viên đá vụn, sau đó anh đã không thấy tăm hơi. Để mình cô đơn độc tại chỗ.
----
Đêm nay Diệp Trình Phong xã giao bên ngoài.
Ba người ăn cơm chiều, Thi Dữ Mỹ quan tâm đến khẩu vị của cả con trai và con gái. Bày biện một bàn gà vịt thịt cá.
Thi Dữ Mỹ cười gắp cá thu chiên vào trong bát của Diệp Kính, Đồ ăn bên ngoài đều không ngon bằng mẹ làm, trở về thì ăn nhiều một chút. Bà chuyển hướng sang Diệp Kiều Lục, Tiểu Lục, con cũng thế, gầy thành kiểu gì rồi, công việc có vất vả như thế nào, cũng phải ăn no trước. Thi Dữ Mỹ lý giải chuyện gầy, là từ góc độ của trưởng bối. Bà ước gì khuôn mặt con gái mình luôn tròn tròn, nhiều thịt.
Nghe vậy, Diệp Kiều Lục lập tức cắn một miếng chân gà to.
Cô nhớ đến nụ hôn nhiều năm trước Diệp Kính để lại cho mình, có oán khí bùng lên. Cô coi chân gà như chân Diệp Kính, hung hăng cắn.
Sự hung hãn kia, làm Thi Dữ Mỹ kinh ngạc, nhắc nhở nói: Đừng cắn phải đầu lưỡi của mình.
Diệp Kiều Lục gật đầu, sau đó Rắc một tiếng, cắn vào xương gà. Lại càng cắn càng vỡ, cho đến khi vỡ thành từng mảnh. Lúc nhả ra, cô nhìn Diệp Kính một.
Diệp Kính cảm thấy ánh mắt kia, như muốn uống máu của anh, làm vỡ xương anh, thậm chí, giày vò thân xác của anh.
Cơm nước xong, Diệp Kiều Lục trở lại phòng tăng ca.
Diệp Kính đi tới phòng cho khách tắm rửa.
Diệp Kiều Lục nhìn một đống tư liệu trên bàn, trong lòng ngập tràn suy nghĩ.
Diệp Kính vừa về đã muốn chuyển ra ngoài ở, cảm tình trước đây của cô, không còn khả năng chữa trị.
Cô khó mà bình tâm.
Dựa vào cái gì mà sau khi cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô, không có một lời giải thích nào. Đây không phải là con sói phụ lòng trong truyền thuyết sao.
Nụ hôn cô gìn giữ mười chín năm.
Diệp Kiều Lục cầm lấy bút, vẽ một nhân vật hoạt hình lên tờ giấy trắng. Sau đó viết chằng chịt tên ở bên cạnh.
Vạn tiễn xuyên tim.
Lúc này, Diệp Kiều Lục nghe thấy bên ngoài Diệp Kính nói, Mẹ, con tắm xong rồi.
Giọng nói của Thi Dữ Mỹ truyền đến, Chăn và khăn trải giường trong phòng nhỏ đều đổi cho con rồi.
Diệp Kính nhẹ giọng Vâng một tiếng, cũng không nói chuyện nữa.
Diệp Kiều Lục nhớ lại, chăn, khăn trải giường đều là bộ màu xanh nhạt. Trước kia ở phố Hương Sơn, mỗi lần anh đến đều trải cho anh.
Tưởng tượng lúc này Diệp Kính đang ngủ trên màu kia, Diệp Kiều Lục lại càng tức giận hơn. Đó là màu xanh nhạt cô thích nhất, không muốn để anh ngủ.
Vì để bình ổn lại cơn tức, cô quyết định về phòng ngủ của mình tắm bồn.
Lúc trước khi trang hoàng, Diệp Trình Phong đã làm riêng cho con gái bồn tắm lớn. Từ lúc tốt nghiệp tới nay cường độ làm việc nhiều, cô thường xuyên mượn cái này để giảm sức ép.
Đi vào phòng tắm, Diệp Kiều Lục mở vòi hoa sen. Thời gian chờ xả nước vào bồn tắm, cô trở về phòng lấy quần áo ở nhà.
Lúc đi ra, cửa phòng nhỏ mở.
Diệp Kính mặc áo gi lê quần đùi đơn giản. Anh nhìn thấy cô, nhẹ nhàng liếc mắt một, sau đó xoay người đi tới phòng khách.
Cô nhìn bóng lưng anh.
Cao ngất thon dài.
Lúc ở chung khi học đại học, anh chỉ mặc T-shirt, bây giờ đến thói quen mặc quần áo cũng sửa lại rồi.
Diệp Kiều Lục đi vào phòng tắm, đóng cửa lại “Rầm . Em cho anh tẩu hỏa nhập ma sao!
Bồn tắm nóng hầm hập làm lòng cô thả lỏng. Tắm xong đi ra, nghe thấy âm thanh Diệp Kính nói chuyện với Thi Dữ Mỹ trong phòng khách, lại thấy giận.
Sửa sang tài liệu cho công việc xong, Diệp Kiều Lục nhìn thời gian, chưa đến mười một giờ.
Giờ khắc này, đột nhiên cô nghĩ, nếu từ nay về sau quan hệ của cô cùng Diệp Kính cứ như thế, vậy dù sao cô cũng phải đòi lại công bằng cho nụ hôn đầu tiên của mình.
Dù sao hai người cũng tan vỡ rồi, cũng không ngại vỡ thêm.
Nghĩ đến thì làm ngay.
Diệp Kiều Lục kiểm tra quần áo mặc ở nhà của mình. Rất bình thường.
Cô đi ra ngoài.
Lúc này, Thi Dữ Mỹ đang tắm rửa trong phòng tắm của phòng ngủ chính. Bên trong có tiếng nước ào ào, vừa vặn có thể che giấu tiếng vang bên ngoài.
Diệp Kiều Lục xoay người đi đến phòng nhỏ, sau khi đứng ổn định, cô lớn tiếng gõ cửa.
Bên trong không đáp lại.
Cô lại gõ.
Vài giây qua đi, Diệp Kính mở cửa, nhìn thấy là cô, anh nhíu mày, Có việc? Lại là giọng điệu nhẹ nhàng.
Cô lạnh nhạt, Đúng vậy.
Ừ? Ánh mắt của anh quét qua quần áo ở nhà của cô.
Áo của cô, trước ngực có in hai con gấu.
Hình con gấu bị chèn ép đến mức có chút biến hình.
Đột nhiên Diệp Kiều Lục nhe răng cười, xông về phía anh. Cô ấn anh vào tường, bộ dáng muốn bá vương ngạnh thượng cung.
Diệp Kính phán đoán sự yêu thương nhung nhớ của cô có dụng ý gì, anh nhẹ giương khóe môi, Em ——
Lời nói chưa xong, cô hung hãn buông anh ra. Sau đó vơ lấy gối trên giường, đập vào đầu anh, ồn ào: Em cho anh tẩu hỏa nhập ma sao! Em cho anh tẩu hỏa nhập ma sao!
Diệp Kính bị cô đánh ba cái, giọng lạnh lùng nói: Em đang làm gì thế?
Diệp Kiều Lục cảm thấy chưa hết giận, cô ném gối đầu xuống, vỗ về phía gò má anh.
Anh nhảy sang bên cạnh.
Cô lại đuổi theo.
Trọng tâm của hai người không vững, cùng
Không có ai.
Cô nhìn qua phòng vệ sinh đang đóng cửa, đoán Diệp Kính ở bên trong.
Diệp Kiều Lục ôm lấy mấy cuốn sách kiến trúc trên bàn, đi về phía cửa, đúng lúc đụng phải Diệp Kính đang đi tới.
Sách rơi đầy đất.
Cô kêu lên, cuống quít ngồi xổm xuống nhặt sách.
Thấy anh cũng không dời bước, cô kỳ quái ngẩng đầu.
Con ngươi của anh ẩn chứa một tầng mờ tối.
Cô không hiểu, Làm sao vậy?
Diệp Kính không nói chuyện, nhưng Thi Dữ Mỹ đang ở phòng khách tiến vào, thấy tình cảnh như thế, hỏi: Đụng vào sao?
Không có việc gì. Một lần nữa Diệp Kiều Lục ôm lấy sách.
Tiểu Kính, con vẫn nên ngủ phòng này đi. Thi Dữ Mỹ nhìn qua phòng nhỏ, Đồ vật của Tiểu Lục sửa sang lại một chút là được.
Mẹ, không cần. Phần âm u trong mắt Diệp Kính biến mất, anh chuyển hướng về phía Thi Dữ Mỹ, Ngày mai công ty sẽ sắp xếp chỗ ở cho con. Con ở bên đó, cách công ty gần.
Công ty của con có đãi ngộ tốt như thế sao? Thi Dữ Mỹ cười rộ lên, Công ty nào vậy?
“Tập đoàn Tiến Lâm.
Diệp Kiều Lục kinh ngạc, Em có làm hạng mục của Tiến Lâm, Lâm Khê nhất phẩm.
Năm 2008, sau khi tập đoàn Tiến Lâm ngừng hoạt động, tiến hành tái cấu trúc nợ.diễnn3đann$3le$quyy%đôn^6
Năm 2010 khôi phục. Tuy nói ngành kiến trúc đang chậm rãi hạ nhiệt, nhưng theo giá đấu thầu đất ở một số địa điểm, giá phòng cũng ngày một tăng vọt. Ở thành phố D động cái là giá đất biến động mấy vạn, giá phòng ở loại trung và loại nhỏ cũng tăng theo.
Mấy năm gần đây tập đoàn Tiến Lâm phát triển nhanh chóng, lại lọt top 10 doanh nghiệp mạnh. Hiện tại tập đoàn Tiến Lâm, đã không còn liên quan gì đến ba của Diệp Kính nữa.
Nhưng Thi Dữ Mỹ nghe đến công ty ấy, lại nhớ đến chuyện năm ấy Diệp Kính bị điều tra. Lòng bà còn sợ hãi. Đồ *** không lương tâm kia, bây giờ còn tránh ở nước ngoài không chịu trở về.
Diệp Kính lại nói, Đậu tổng hiểu rõ con là con trai của ai.
Bọn họ có thể nhân cơ hội tìm con gây phiền toái hay không.
Không có việc gì. Diệp Kính thong dong tự nhiên, Con có thể ứng phó.
Diệp Kiều Lục thấy anh đang đứng trước mặt mình, anh của bây giờ đã khác rồi. Bây giờ là một người đàn ông, khí phách hiên ngang.
Sáu năm trước thiếu niên hôn nhẹ cô, đã trưởng thành. Ném vào giữa tim cô một viên đá vụn, sau đó anh đã không thấy tăm hơi. Để mình cô đơn độc tại chỗ.
----
Đêm nay Diệp Trình Phong xã giao bên ngoài.
Ba người ăn cơm chiều, Thi Dữ Mỹ quan tâm đến khẩu vị của cả con trai và con gái. Bày biện một bàn gà vịt thịt cá.
Thi Dữ Mỹ cười gắp cá thu chiên vào trong bát của Diệp Kính, Đồ ăn bên ngoài đều không ngon bằng mẹ làm, trở về thì ăn nhiều một chút. Bà chuyển hướng sang Diệp Kiều Lục, Tiểu Lục, con cũng thế, gầy thành kiểu gì rồi, công việc có vất vả như thế nào, cũng phải ăn no trước. Thi Dữ Mỹ lý giải chuyện gầy, là từ góc độ của trưởng bối. Bà ước gì khuôn mặt con gái mình luôn tròn tròn, nhiều thịt.
Nghe vậy, Diệp Kiều Lục lập tức cắn một miếng chân gà to.
Cô nhớ đến nụ hôn nhiều năm trước Diệp Kính để lại cho mình, có oán khí bùng lên. Cô coi chân gà như chân Diệp Kính, hung hăng cắn.
Sự hung hãn kia, làm Thi Dữ Mỹ kinh ngạc, nhắc nhở nói: Đừng cắn phải đầu lưỡi của mình.
Diệp Kiều Lục gật đầu, sau đó Rắc một tiếng, cắn vào xương gà. Lại càng cắn càng vỡ, cho đến khi vỡ thành từng mảnh. Lúc nhả ra, cô nhìn Diệp Kính một.
Diệp Kính cảm thấy ánh mắt kia, như muốn uống máu của anh, làm vỡ xương anh, thậm chí, giày vò thân xác của anh.
Cơm nước xong, Diệp Kiều Lục trở lại phòng tăng ca.
Diệp Kính đi tới phòng cho khách tắm rửa.
Diệp Kiều Lục nhìn một đống tư liệu trên bàn, trong lòng ngập tràn suy nghĩ.
Diệp Kính vừa về đã muốn chuyển ra ngoài ở, cảm tình trước đây của cô, không còn khả năng chữa trị.
Cô khó mà bình tâm.
Dựa vào cái gì mà sau khi cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô, không có một lời giải thích nào. Đây không phải là con sói phụ lòng trong truyền thuyết sao.
Nụ hôn cô gìn giữ mười chín năm.
Diệp Kiều Lục cầm lấy bút, vẽ một nhân vật hoạt hình lên tờ giấy trắng. Sau đó viết chằng chịt tên ở bên cạnh.
Vạn tiễn xuyên tim.
Lúc này, Diệp Kiều Lục nghe thấy bên ngoài Diệp Kính nói, Mẹ, con tắm xong rồi.
Giọng nói của Thi Dữ Mỹ truyền đến, Chăn và khăn trải giường trong phòng nhỏ đều đổi cho con rồi.
Diệp Kính nhẹ giọng Vâng một tiếng, cũng không nói chuyện nữa.
Diệp Kiều Lục nhớ lại, chăn, khăn trải giường đều là bộ màu xanh nhạt. Trước kia ở phố Hương Sơn, mỗi lần anh đến đều trải cho anh.
Tưởng tượng lúc này Diệp Kính đang ngủ trên màu kia, Diệp Kiều Lục lại càng tức giận hơn. Đó là màu xanh nhạt cô thích nhất, không muốn để anh ngủ.
Vì để bình ổn lại cơn tức, cô quyết định về phòng ngủ của mình tắm bồn.
Lúc trước khi trang hoàng, Diệp Trình Phong đã làm riêng cho con gái bồn tắm lớn. Từ lúc tốt nghiệp tới nay cường độ làm việc nhiều, cô thường xuyên mượn cái này để giảm sức ép.
Đi vào phòng tắm, Diệp Kiều Lục mở vòi hoa sen. Thời gian chờ xả nước vào bồn tắm, cô trở về phòng lấy quần áo ở nhà.
Lúc đi ra, cửa phòng nhỏ mở.
Diệp Kính mặc áo gi lê quần đùi đơn giản. Anh nhìn thấy cô, nhẹ nhàng liếc mắt một, sau đó xoay người đi tới phòng khách.
Cô nhìn bóng lưng anh.
Cao ngất thon dài.
Lúc ở chung khi học đại học, anh chỉ mặc T-shirt, bây giờ đến thói quen mặc quần áo cũng sửa lại rồi.
Diệp Kiều Lục đi vào phòng tắm, đóng cửa lại “Rầm . Em cho anh tẩu hỏa nhập ma sao!
Bồn tắm nóng hầm hập làm lòng cô thả lỏng. Tắm xong đi ra, nghe thấy âm thanh Diệp Kính nói chuyện với Thi Dữ Mỹ trong phòng khách, lại thấy giận.
Sửa sang tài liệu cho công việc xong, Diệp Kiều Lục nhìn thời gian, chưa đến mười một giờ.
Giờ khắc này, đột nhiên cô nghĩ, nếu từ nay về sau quan hệ của cô cùng Diệp Kính cứ như thế, vậy dù sao cô cũng phải đòi lại công bằng cho nụ hôn đầu tiên của mình.
Dù sao hai người cũng tan vỡ rồi, cũng không ngại vỡ thêm.
Nghĩ đến thì làm ngay.
Diệp Kiều Lục kiểm tra quần áo mặc ở nhà của mình. Rất bình thường.
Cô đi ra ngoài.
Lúc này, Thi Dữ Mỹ đang tắm rửa trong phòng tắm của phòng ngủ chính. Bên trong có tiếng nước ào ào, vừa vặn có thể che giấu tiếng vang bên ngoài.
Diệp Kiều Lục xoay người đi đến phòng nhỏ, sau khi đứng ổn định, cô lớn tiếng gõ cửa.
Bên trong không đáp lại.
Cô lại gõ.
Vài giây qua đi, Diệp Kính mở cửa, nhìn thấy là cô, anh nhíu mày, Có việc? Lại là giọng điệu nhẹ nhàng.
Cô lạnh nhạt, Đúng vậy.
Ừ? Ánh mắt của anh quét qua quần áo ở nhà của cô.
Áo của cô, trước ngực có in hai con gấu.
Hình con gấu bị chèn ép đến mức có chút biến hình.
Đột nhiên Diệp Kiều Lục nhe răng cười, xông về phía anh. Cô ấn anh vào tường, bộ dáng muốn bá vương ngạnh thượng cung.
Diệp Kính phán đoán sự yêu thương nhung nhớ của cô có dụng ý gì, anh nhẹ giương khóe môi, Em ——
Lời nói chưa xong, cô hung hãn buông anh ra. Sau đó vơ lấy gối trên giường, đập vào đầu anh, ồn ào: Em cho anh tẩu hỏa nhập ma sao! Em cho anh tẩu hỏa nhập ma sao!
Diệp Kính bị cô đánh ba cái, giọng lạnh lùng nói: Em đang làm gì thế?
Diệp Kiều Lục cảm thấy chưa hết giận, cô ném gối đầu xuống, vỗ về phía gò má anh.
Anh nhảy sang bên cạnh.
Cô lại đuổi theo.
Trọng tâm của hai người không vững, cùng
/50
|