Editor: Linh Đang
Năm 1993, thành phố D khởi công hạng mục quan trọng nhất là đường ray tàu điện ngầm, rất nhiều khu dân cư ven đường bị di dời.
Cuối tháng 6 năm 1997, một phần đường ray được đưa vào thử nghiệm với mục đích tham quan, giá vé là 5 tệ. Trạm thử ở khu phía tây, khoảng cách tới ngã tư Hương Sơn không xa.
La Tích hùng hồn cho Diệp Kiều Lục một tờ năm tệ, Tiểu Lục Tử, chúng ta đi ngồi tàu điện ngầm.
Hai tay Diệp Kiều Lục vui vẻ tiếp nhận, Cám ơn anh Nhị Cẩu.
La Tích cười to.
Cô lại cảm thấy phong phạm của đại hiệp uy phong tám phía kia xuất hiện, ánh mắt tươi sáng nhìn cậu.
Phùng Hữu Vân ở bên cạnh nói thầm, Vì sao Nhị Cẩu không mời chúng ta đi ngồi tàu điện ngầm. Nói thầm xong, không thấy La Tích tỏ vẻ gì. Phùng Hữu Vân liền chạy về nhà xin tiền tiêu vặt.
Trong chớp mắt Trương Xuyên lấy từ trong túi ra năm tệ, nâng tay lên, Đi, đi ngồi tàu điện ngầm.
Phùng Hữu Vân hồi lâu chưa về, Diệp Kính nói, Cậu ấy không ra được.
La Tích cùng Trương Xuyên gật đầu. Ba mẹ Phùng Hữu Vân là người tốt, nhưng đề cập đến vấn đề tiền liền trở nên rất hung dữ.
Vì thế, ba cậu con trai một cô con gái đi về phía tàu điện ngầm.
Cả một đường Diệp Kiều Lục đi theo bước chân của La Tích, cô còn học cậu xua tay, để cho chính mình cũng bắt đầu trở nên uy phong.
Diệp Kính cùng Trương Xuyên lại chỉ cảm thấy cô đi không được tự nhiên.
La Tích đã nhận ra của cô bắt chước, nhớ mẹ mình hay dạy em gái, Tiểu Lục Tử, bé gái không nên đi hình chữ bát. Đây là bước chân của nam tử hán.
Diệp Kiều Lục quay đầu nhìn Diệp Kính.
Cậu cũng không có bước chân của nam tử hán.
Cô hỏi: Diệp Kính không phải nam tử hán sao?
La Tích sửng sốt, quay đầu nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Diệp Kính, nói: Lớn lên như vậy sao làm nam tử hán được. Nam tử hán trong lòng cậu, là có ngũ quan cương trực công chính.
Diệp Kính lạnh lùng liếc mắt ngang qua La Tích một cái.
La Tích sờ sờ cái mũi, kéo Diệp Kiều Lục qua, cố gắng giải thích nói: Bước chân của nam tử hán phân thành rất nhiều loại. Diệp Kính. . . Cũng xem như là một.
Diệp Kiều Lục cẩn thận nghĩ nghĩ, Mình thích anh Nhị Cẩu. Cô phải làm đại hiệp.
. . . La Tích cảm thấy cô đi khó coi, thế nhưng có fan nhỏ coi mình là tấm gương, cậu lại có chút kiêu ngạo.
Trong lúc cậu đang do dự, đoàn người đến đến trạm xe điện ngầm.
Thử vận đầu tiên một lần, rất nhiều người đến góp vui. Bốn bạn nhỏ bọn họ, bị nhóm người lớn chen, không thấy được.
Diệp Kiều Lục nhìn đám người, có phần hoảng sợ. Cô không biết phải ngồi tàu điện ngầm như thế nào, đi cửa nào là cửa lên, đi cửa nào là cửa xuống, lại muốn đi đâu.
Cô bị vây quanh đến khu đợi xe.
Hai bên đường ray chưa lắp đặt cửa chắn.
Diệp Kiều Lục nhìn đường ray tối như mực, không dám tiến lên. Cô nhìn bốn phía xung quanh, hoảng hốt, Anh Nhị Cẩu, Diệp Kính, Trương Xuyên.
Nhân viên công tác ở bên kia ngăn đón hành khách, Mời xếp thành hàng. Không nên vượt qua sợi dây vàng. Các vị không nên vượt qua sợi dây vàng.
Diệp Kiều Lục bị chen đến khó chịu.
Cô nhìn thấy ở phía trước có một bóng dáng rất giống Diệp Kính. Cô muốn đi về phía cậu, nhưng không chống lại được lực cản của đám người. Cô kêu: Diệp Kính.
Trong Diệp khung cảnh ồn ào ở đây, nghe thấy một tiếng gọi mang theo nức nở.
Cậu quay đầu.
Hai người lớn phía sau hoàn toàn che hết tầm mắt của cậu.
Đợi cậu chui ra được, tiếng kêu kia đã lẫn vào trong sự ồn ào của đám đông.
Diệp Kính hơi hơi nhíu mi.
Tuy rằng Diệp Kiều Lục bằng tuổi cậu, thậm chí còn sinh sớm hơn cậu ba chín ngày, nhưng cô rất ngây thơ. Đối mặt với trường hợp như này, có lẽ cô rất hãi.
Lúc này, tàu điện ngầm sắp dừng lại.
Các hành khách càng ép vào sát hơn.
Diệp Kính bị đoàn người đẩy vào xe điện ngầm, càng đẩy càng vào trong. Cậu nhìn xuyên thấu qua cửa kính xe, tìm kiếm bóng dáng mập mạp kia.
Khi tàu điện ngầm khởi động, cậu thấy được cô.
Cô mê mang đứng ở sân ga, nhìn ngó chung quanh. Mặt nhăn lại, muốn khóc không khóc được, thật sự đáng thương.
Diệp Kính thở ra một hơi. Chỉ cần cô không chạy lung tung giữa các toa xe, vậy là tìm được rồi. Hy vọng cô đừng chạy loạn.
Tới điểm dừng sau, Diệp Kính lập tức xuống xe. Sau khi nói chuyện với nhân viên công tác ở trên toa tàu, cậu ngồi trên toa tàu ngược lại, trở lại điểm dừng lúc đầu.
Lúc này Diệp Kiều Lục cũng đã không ở sân ga.
Cô đang đi ra ngoài. Cô sợ bị cuốn vào dòng người chuyển tàu, sẽ lạc đường, lại gặp người xấu lừa bán cô. Vì thế cô cô nghĩ về nhà đợi nhóm bạn, như vậy tương đối an toàn.
Đi đến cổng, radio truyền đến một tiếng, Bạn học quả bóng béo nhỏ, sau khi nghe thấy radio, mời lập tức liên hệ với nhân viên công tác trên tàu điện ngầm. Bạn học quả bóng béo nhỏ, sau khi nghe thấy radio, mời lập tức liên hệ với nhân viên công tác trên tàu điện ngầm.
Cô nói thầm một tiếng, Mình không phải quả bóng béo nhỏ. Sau đó khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, chạy
Năm 1993, thành phố D khởi công hạng mục quan trọng nhất là đường ray tàu điện ngầm, rất nhiều khu dân cư ven đường bị di dời.
Cuối tháng 6 năm 1997, một phần đường ray được đưa vào thử nghiệm với mục đích tham quan, giá vé là 5 tệ. Trạm thử ở khu phía tây, khoảng cách tới ngã tư Hương Sơn không xa.
La Tích hùng hồn cho Diệp Kiều Lục một tờ năm tệ, Tiểu Lục Tử, chúng ta đi ngồi tàu điện ngầm.
Hai tay Diệp Kiều Lục vui vẻ tiếp nhận, Cám ơn anh Nhị Cẩu.
La Tích cười to.
Cô lại cảm thấy phong phạm của đại hiệp uy phong tám phía kia xuất hiện, ánh mắt tươi sáng nhìn cậu.
Phùng Hữu Vân ở bên cạnh nói thầm, Vì sao Nhị Cẩu không mời chúng ta đi ngồi tàu điện ngầm. Nói thầm xong, không thấy La Tích tỏ vẻ gì. Phùng Hữu Vân liền chạy về nhà xin tiền tiêu vặt.
Trong chớp mắt Trương Xuyên lấy từ trong túi ra năm tệ, nâng tay lên, Đi, đi ngồi tàu điện ngầm.
Phùng Hữu Vân hồi lâu chưa về, Diệp Kính nói, Cậu ấy không ra được.
La Tích cùng Trương Xuyên gật đầu. Ba mẹ Phùng Hữu Vân là người tốt, nhưng đề cập đến vấn đề tiền liền trở nên rất hung dữ.
Vì thế, ba cậu con trai một cô con gái đi về phía tàu điện ngầm.
Cả một đường Diệp Kiều Lục đi theo bước chân của La Tích, cô còn học cậu xua tay, để cho chính mình cũng bắt đầu trở nên uy phong.
Diệp Kính cùng Trương Xuyên lại chỉ cảm thấy cô đi không được tự nhiên.
La Tích đã nhận ra của cô bắt chước, nhớ mẹ mình hay dạy em gái, Tiểu Lục Tử, bé gái không nên đi hình chữ bát. Đây là bước chân của nam tử hán.
Diệp Kiều Lục quay đầu nhìn Diệp Kính.
Cậu cũng không có bước chân của nam tử hán.
Cô hỏi: Diệp Kính không phải nam tử hán sao?
La Tích sửng sốt, quay đầu nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Diệp Kính, nói: Lớn lên như vậy sao làm nam tử hán được. Nam tử hán trong lòng cậu, là có ngũ quan cương trực công chính.
Diệp Kính lạnh lùng liếc mắt ngang qua La Tích một cái.
La Tích sờ sờ cái mũi, kéo Diệp Kiều Lục qua, cố gắng giải thích nói: Bước chân của nam tử hán phân thành rất nhiều loại. Diệp Kính. . . Cũng xem như là một.
Diệp Kiều Lục cẩn thận nghĩ nghĩ, Mình thích anh Nhị Cẩu. Cô phải làm đại hiệp.
. . . La Tích cảm thấy cô đi khó coi, thế nhưng có fan nhỏ coi mình là tấm gương, cậu lại có chút kiêu ngạo.
Trong lúc cậu đang do dự, đoàn người đến đến trạm xe điện ngầm.
Thử vận đầu tiên một lần, rất nhiều người đến góp vui. Bốn bạn nhỏ bọn họ, bị nhóm người lớn chen, không thấy được.
Diệp Kiều Lục nhìn đám người, có phần hoảng sợ. Cô không biết phải ngồi tàu điện ngầm như thế nào, đi cửa nào là cửa lên, đi cửa nào là cửa xuống, lại muốn đi đâu.
Cô bị vây quanh đến khu đợi xe.
Hai bên đường ray chưa lắp đặt cửa chắn.
Diệp Kiều Lục nhìn đường ray tối như mực, không dám tiến lên. Cô nhìn bốn phía xung quanh, hoảng hốt, Anh Nhị Cẩu, Diệp Kính, Trương Xuyên.
Nhân viên công tác ở bên kia ngăn đón hành khách, Mời xếp thành hàng. Không nên vượt qua sợi dây vàng. Các vị không nên vượt qua sợi dây vàng.
Diệp Kiều Lục bị chen đến khó chịu.
Cô nhìn thấy ở phía trước có một bóng dáng rất giống Diệp Kính. Cô muốn đi về phía cậu, nhưng không chống lại được lực cản của đám người. Cô kêu: Diệp Kính.
Trong Diệp khung cảnh ồn ào ở đây, nghe thấy một tiếng gọi mang theo nức nở.
Cậu quay đầu.
Hai người lớn phía sau hoàn toàn che hết tầm mắt của cậu.
Đợi cậu chui ra được, tiếng kêu kia đã lẫn vào trong sự ồn ào của đám đông.
Diệp Kính hơi hơi nhíu mi.
Tuy rằng Diệp Kiều Lục bằng tuổi cậu, thậm chí còn sinh sớm hơn cậu ba chín ngày, nhưng cô rất ngây thơ. Đối mặt với trường hợp như này, có lẽ cô rất hãi.
Lúc này, tàu điện ngầm sắp dừng lại.
Các hành khách càng ép vào sát hơn.
Diệp Kính bị đoàn người đẩy vào xe điện ngầm, càng đẩy càng vào trong. Cậu nhìn xuyên thấu qua cửa kính xe, tìm kiếm bóng dáng mập mạp kia.
Khi tàu điện ngầm khởi động, cậu thấy được cô.
Cô mê mang đứng ở sân ga, nhìn ngó chung quanh. Mặt nhăn lại, muốn khóc không khóc được, thật sự đáng thương.
Diệp Kính thở ra một hơi. Chỉ cần cô không chạy lung tung giữa các toa xe, vậy là tìm được rồi. Hy vọng cô đừng chạy loạn.
Tới điểm dừng sau, Diệp Kính lập tức xuống xe. Sau khi nói chuyện với nhân viên công tác ở trên toa tàu, cậu ngồi trên toa tàu ngược lại, trở lại điểm dừng lúc đầu.
Lúc này Diệp Kiều Lục cũng đã không ở sân ga.
Cô đang đi ra ngoài. Cô sợ bị cuốn vào dòng người chuyển tàu, sẽ lạc đường, lại gặp người xấu lừa bán cô. Vì thế cô cô nghĩ về nhà đợi nhóm bạn, như vậy tương đối an toàn.
Đi đến cổng, radio truyền đến một tiếng, Bạn học quả bóng béo nhỏ, sau khi nghe thấy radio, mời lập tức liên hệ với nhân viên công tác trên tàu điện ngầm. Bạn học quả bóng béo nhỏ, sau khi nghe thấy radio, mời lập tức liên hệ với nhân viên công tác trên tàu điện ngầm.
Cô nói thầm một tiếng, Mình không phải quả bóng béo nhỏ. Sau đó khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, chạy
/50
|