Hạ Khuynh nghĩ thật may mắn vì đã sớm nhìn ra tình cảm của bản thân đối với Phó Tự Hỉ, nếu không anh cũng chẳng dám cam đoan mình sẽ làm ra những việc gì khi trông thấy Phó Tự Hỉ và Tả Phóng ở bên nhau, có thể anh sẽ giận chó mắng mèo mà làm ra những chuyện gây thương tổn đến cô.
Anh liếc nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Phó Tự Hỉ, sau đó cầm lấy tay cô, thay đổi khẩu khí nhẹ giọng hỏi: “Người tên Tả Phóng đó là ai?”
Phó Tự Hỉ lúc này cảm thấy mình đã thực sự an toàn nên cũng buông tay đang che ngực xuống. “Anh ta nói ngày trước ở tầng trên nhà tôi, còn đến nhà tôi ăn cơm nữa!”
“Nên em đã đáp ứng với hắn ?”
“Khi Tự Nhạc và tôi đi mua sắm, anh ta còn giúp xách đồ nữa cơ!”
“Phó Tự Nhạc đã gặp qua hắn?”
“Ừ, Tự Nhạc còn nói anh ta là người dự bị” Ngập ngừng một hồi, cô lại hỏi: “Hạ Khuynh Hạ Khuynh, người dự bị là gì vậy?” Cô còn nhớ ban nãy khi Tả Phóng nói chuyện với Hạ Khuynh cũng sử dụng từ này.
“Chính là một người dư thừa” Anh không kiên nhẫn mà giải thích.
“Vậy sao… nhưng anh ta là bạn của tôi mà!”
Anh hừ lạnh một tiếng lại càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phó Tự Hỉ “Vậy còn tôi thì sao?”
“Anh là anh tiểu Hạ”
“Ngoan lắm, anh trai em gái thì phải yêu thương và ở bên cạnh nhau cả đời”
Thằng ranh con Tả Phóng kia cũng sử dụng không ít thủ đoạn để lừa cô nhóc này, vậy thì để xem ai sẽ là người chiếm thế thượng phong.
“…Cả đời…” Phó Tự Hỉ nghiền ngẫm từ này một hồi lâu, sau đó khuôn mặt trở nên vui mừng “Hạ Khuynh, anh sẽ ở bên tôi thật sao?”
Cảm nhận được niềm vui lộ rõ của Phó Tự Hỉ, vì thế cảm xúc của anh cũng có chút vui vẻ lạ lùng “Đúng vậy, tôi sẽ ở bên cạnh một bé heo nhỏ cả đời, sao nào, có hạnh phúc không?”
Hạ Khuynh lại thừa dịp khi dễ cô “Bé heo nhỏ đó chính là em.”
“Tôi không phải là bé heo nhỏ!!!”
“Không phải nhỏ thì lớn, cho em tùy ý chọn một cái.”
“Ách... Vì sao anh lại gọi tôi là bé heo nhỏ...” Cô ủ rũ.
Hạ Khuynh mờ ám liếc nhìn ngang dọc thân thể Phó Tự Hỉ “Em béo như vậy thì không phải là bé heo sao?”
“Haizz... Hạ Khuynh anh nói xem vì sao tôi lại béo như vậy chứ...”
“Vì em rất đáng yêu.”
Ông nói gà bà nói vịt, bất quá cô nghe xong cảm thấy thật vui vẻ. Rất nhiều người đã khen cô đáng yêu, ngay cả Hạ Khuynh cũng cho rằng cô rất đáng yêu, hì hì...
“Hạ Khuynh Hạ Khuynh, tôi là bé heo nhỏ. Anh là anh trai, vậy anh là bé heo lớn nhé.”
“...” trên gáy Hạ Khuynh nổi ba vạch đen “Tôi không béo như em.”
Phó Tự Hỉ nghe như vậy thì ngập ngừng, sau đó lẳng lặng quan sát Hạ Khuynh mất một lúc lâu, như nhớ đến chuyện gì vừa cười vừa nói với anh “Xì, phía dưới của anh còn béo hơn cả của tôi!”
“...” Ánh mắt hắn chợt lóe tia sáng “Em vẫn nhớ rõ như vậy sao?”
“Ừ, cái của anh phồng to, còn của tôi thì trống không.”
...
Hai người anh một câu em một tán gẫu mãi đến cửa khu biệt thự thì Hạ Khuynh buộc phải chấm dứt chủ đề này.
Trong mắt bọn họ đó là tình thú nhưng để người ngoài nghe được chỉ sợ người ta lại nghĩ anh đang giở trò quấy rối Phó Tự Hỉ.
“Được rồi được rồi, trẻ em không được phep thảo luận vấn đề này ở nơi công cộng, em tạm thời khép miệng lại cho tôi”
Phó Tự Hỉ tuy chỉ hiểu được đoạn sau nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng.
“Tự mình đến phòng ngồi đợi tôi” Sau đó Hạ Khuynh đến phòng chứa quần áo của Lương San tìm một cái mũ rộng vành đi biển.
Sau đó anh đi đến phòng Phó Tự Hỉ thì thấy cô đang bế Đại Hùng ra ngoài ban công phơi nắng.
Mãi đến bây giờ Hạ Khuynh mới có thể chiêm ngưỡng được đôi chân trần của cô. “Tốt lắm, không phải dạng gầy tong teo như hai cây que. Mặc dù có tí thịt nhưng bắp chân vẫn thon dài quyến rũ.
Phó Tự Hỉ là loại người chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn mà có thể bảo dưỡng được vóc dáng mềm mại gợi cảm như thế đúng là kì tích.
Anh ngồi trên giường, ngoắc tay với cô “Phó Tự Hỉ, kéo rèm cửa vào rồi đi qua đây nào”
Phó Tự Hỉ vâng một câu, đặt Đại Hùng xuống ghế mây ngoài ban công sau đó đi kéo rèm cửa lại rồi đi vào, nhìn thấy trên tay Hạ Khuynh đang cầm một cái mũ.
“Cái mũ này thật là to nha!”
Hạ Khuynh kéo tay Phó Tự Hỉ ngồi xuống giường, “Ánh mặt trời ở đây thật là độc hại, em tự xem xem chỉ mới phơi nắng một ngày mặt đã đen nhẻm như vậy rồi”
Phó Tự Hỉ cái hiểu cái không cũng gật đầu.
Anh để cái mũ sang một bên, rồi kề sát lấy tay véo lên hai má cô, “Ngày mai bảo đảm sẽ biến thành than”
“Ừ ừ” Cô nhìn hắn ngây ngô cười.
Hạ Khuynh bị cô nhìn như vậy thì bắt đầu động tình, cúi đầu chế trụ đôi môi nhỏ xinh, cái lưỡi như một con rắn len lỏi tiến sâu vào bên trong…
Phó Tự Hỉ đã quen thuộc với việc Hạ Khuynh đôi khi hứng lên mà ‘ăn’ nước bọt của mình. Cô cảm nhận được khoang miệng của anh luôn thoang thoảng một hương thơm the mát, thật sự rất hấp dẫn, tuy nhiên cô vẫn không dám ‘cắn’ trả lại anh.
Sau khi bị hôn đến đầu óc choáng váng, đến khi lấy lại tinh thần thì cô đã phát hiện mình đang bị Hạ Khuynh áp đảo nằm yên trên giường.
Hạ Khuynh thở hổn hển chon mặt vào gáy Phó Tự Hỉ, đợi một thời gian bình tĩnh lại thì ngẩng đầu lên “Vết thương đã khỏi hẳn chưa?”
“À vẫn còn hồng hồng…”
“Cho tôi xem xem” Bàn tay Hạ Khuynh tiến vào quần áo cô, bàn tay mát lạnh áp vào da thịt ấm áp của Phó Tự Hỉ, dọc theo đường cong hướng dần lên trên.
Thật ra bây giờ anh cũng không định ‘xơi tái’ cô mà chỉ muốn an ủi bản thân một chút …
Trước đây kiềm chế không chạm vào cô vì anh sợ hai chữ ‘trách nhiệm’. Hiện tại đã mang ý niệm đối với Phó Tự Hỉ, anh càng không thể tùy tiện chạm vào cô.
Phó Tự Hỉ đối với những chuyện nam nữ hoàn toàn đơn thuần không hiểu gì cả, nếu như anh hành động sơ suất, chỉ sợ gây tổn thương đến cô.
Hạ Khuynh rất hy vọng lần đầu tiên của cô sẽ mang đến một trải nghiệm tuyệt đẹp cho bọn họ, Phó Tự Hỉ sẽ cam tâm tình nguyện trao cả tâm hồn lẫn thể xác trọn vẹn cho mình…
Phó Tự Hỉ lẳng lặng nhìn Hạ Khuynh đang nằm úp sấp trên người mình, cô cảm thấy hôm nay anh trông thật kì lạ, chẳng giống với dáng vẻ thường ngày.
Hơn nữa thật là kì quái – bàn tay anh nhiêt độ không hề cao nhưng mỗi khi nó len lỏi đến nơi nào trên cơ thể cô thì nơi đó trở nên nóng bừng.
Hạ Khuynh mở vạt áo của cô ra, sau đó gần như bị nước bọt của mình làm nghẹn : “Bộ nội y này…”
Anh ho khụ khụ “…không lẽ là của Phó Tự Nhạc mua cho em?”
Kiểu dáng quá gợi tình rồi, màu sắc thật là rực rỡ.
Phó Tự Hỉ bị anh nhìn chằm chằm như vậy có chút mất tự nhiên, vụng về lấy tay che hai mắt của anh “A a a không có gì đáng xem đâu! Anh đừng nhìn đừng nhìn…”
Hạ Khuynh bắt được tay cô, cầm lên hôn vào lòng bàn tay cô nhưng tầm mắt vẫn dán chặt lên bộ nội y gợi cảm kia.
Thật ra ngày đó khi đi mua sắm do Phó Tự Nhạc đang vội, lại không còn bộ nào vừa size của Phó Tự Hỉ nên bất đắc dĩ hai người mới chọn bộ nội y trước mắt này. Phó Tự Nhạc nghĩ rằng dù gì cũng chỉ có hai chị em mới nhìn thấy thôi nên cũng không để ý đến vấn đề này nữa.
Trước đây anh hay nhìn thấy Phó Tự Hỉ thường mặc nội y kiểu dáng đơn giản, màu sắc cũng thanh dịu. Anh đang suy nghĩ có nên bắt cô thay một bộ quần áo khác không? Nghĩ đến điều đó Hạ Khuynh bỗng nhiên trào lên một cơn tức giận kì lạ, bản thân khi trông thấy cũng muốn phát hỏa thì nói chi đến người khác… đồng thời trong đầu anh cũng vẽ nên hình ảnh khi Phó Tự Hỉ diện nội y tình thú thì sẽ hấp dẫn mê người đến dường nào…
Vừa mới bắt đầu nảy sinh ra ý nghĩ bất lương, Hạ Khuynh bỗng giật mình thầm nhắc nhở bản thân tạm thời mang tâm ma lắng xuống, quay lại vấn đề chính.
Anh quan sát xơ xài vết thương gần như lành hẳn ở trước ngực Phó Tự Hỉ, dấu hôn đã tan hết tuy nhiên những chỗ bầm tím vẫn còn hồng hồng. Không nhịn được, Hạ Khuynh cúi đầu dùng môi hôn nhẹ lên hai luồng đẫy đà.
“Nhột nhột…” Phó Tự Hỉ giãy nhẹ phản ứng tránh né môi anh.
Cuối cùng Hạ Khuynh vùi cả mặt vào bầu ngực của cô, hôn hít chán chê sau đó thỏa mãn mới ngồi dậy ôm cô vào lòng.
“Tôi có đem thuốc bôi đến đây, tối nay sẽ mang qua thoa cho em nhé”
“Vâng”
Hạ Khuynh cũng không dám cùng Phó Tự Hỉ cô nam quả nữ tiếp tục ở chung một phòng vì vậy bèn đội mũ cho cô sau đó dắt cô trở lại bãi biển.
……
Thời điểm đến nơi, Tả Phóng đã không còn ở đây.
Lương San nói rằng sau khi nghe một cuộc điện thoại thì Tả Phóng vội vàng rời đi, chỉ bảo rằng sẽ trở về trước giờ cơm chiều.
Trong lòng Hạ Khuynh chỉ mong Tả Phóng vĩnh viễn đừng xuất hiện.
Còn Phó Tự Hỉ đối với việc Tả Phóng rời đi thì có chút thất vọng, nhưng sau đó rất nhanh vui vẻ trở lại, “Hạ Khuynh Hạ Khuynh, chúng ta cùng đi kiếm thêm thiệt nhiều cây quạt nhỏ, đẹp lắm nha!”
“Được chúng ta cùng đi, nào đi thôi!”Trước mặt Lương San, Hạ Khuynh vẫn giữ thái độ không mặn không nhạt đối với Phó Tự Hỉ, người khác nhìn vào sẽ không nhận thấy bất kì điều gì kì lạ.
Anh biết rõ mẹ là điển hình của loại nhìn thấy gió thì sẽ bảo nó là mưa.
Sauk hi nhận thức được tâm tư của bản thân, anh không muốn lại thêm một lần vô tình gây tổn thương đến Phó Tự Hỉ.
Anh nghĩ rằng ở một phương diện nào đó, trực giác của Phó Tự Hỉ rất nhạy bén và sâu sắc, ai thật sự đối xử tốt với cô, cô đều biết rất rõ.
Vì vậy so với việc dang tay độc chiếm thì từ từ mà chinh phục trái tim Phó Tự Hỉ, khiến cô cũng phải lòng mình là một thành tựu hết sức to lớn. Mà điều kiện tiên quyết đó chính là: mẫu thân đại nhân kiêm lão yêu bà nhà anh đừng bao giờ nhúng tay vào việc này.
Lương San tuy cảm thấy hai người bọn họ trở nên thân thiết hơn nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lại càng chẳng dám nghĩ đến chuyện kinh thiên động địa không thể tin được kia. Ngồi đợi một hồi bà cũng mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
...
Phó Tự Hỉ sau khi nhặt được một cái vỏ sò khá đẹp thì bỏ vào một cái túi rồi quay sang nhìn Hạ Khuynh, vẻ mặt chần chờ.
Hạ Khuynh nhìn thấy vẻ mặt của cô thì phì cười: “Có chuyện gì mau nói”
“Cây quạt nhỏ này tôi sẽ mang về tặng cho Tự Nhạc”. Đầu tiên Phó Tự Hỉ chỉ chỉ vào cái vỏ sò trong túi sau đó mấp máy môi, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Hạ Khuynh, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Khuynh anh có thích cây quạt nhỏ này không, tôi sẽ tặng cho anh”
Hạ Khuynh nở nụ cười: “Rất thích”
Nhìn thấy nụ cười của anh, cô có chút kinh hỉ, thật không nghĩ đến việc anh cũng thích nó. “Nếu anh thích, tôi lại đi tìm thêm một cái cho anh nhé”
Thật ra cô chẳng có vật gì quý giá cả, cái vỏ sò này tuy rằng là đồ nhặt được, nhưng đối với Phó Tự Hỉ mà nói, đây là phần thưởng dành cho thành quả lao động của mình.
Hạ Khuynh trông thấy cô nàng cúi đầu mắt dáo dác, tay đào cát tìm kiếm vỏ sò cho mình, miệng cười hi hi ha ha.
Anh biết rõ vì sao cô lại vui vẻ như vậy. Trong thâm tâm của Phó Tự Hỉ luôn tích tụ rất nhiều cảm giác mặc cảm tự ti. Cô không được đi học, không được tiếp thu văn hóa tri thức, cũng chẳng đi ra ngoài làm việc. Một vòng luẩn quẩn như thế khiến cô luôn có cảm giác như mình đang làm gánh nặng cho người khác, muốn báo đáp nhưng cũng đành bất lực.
Nhưng trong mắt Hạ Khuynh, sự ngây thơ lương thiện, tấm lòng chân thành của cô chính là món quà trân quý nhất không gì có thể so sánh được. Mặ dù quá khứ anh đã luôn xem thường, đối xử tệ với cô, nhưng khi đối mặt với anh cô luôn ở trạng thái chân thật nhất, thật thà đến nỗi luôn bị anh trêu ghẹo đùa bỡn.
...
Một lúc sau, Phó Tự Hỉ lạch bạch chạy về, vẻ mặt hơi e thẹn xòe tay lấy ra vài cái vỏ sò màu sắc rực rỡ khoe với anh “Hạ Khuynh Hạ Khuynh, tôi tìm được mấy cái đẹp lắm nhé, cho anh hết tất cả luôn, có được không, hì hì”
Hạ Khuynh cầm lên một cái vỏ sò cười nhẹ: “Quả thật rất đẹp, tôi quyết định sẽ thu nhận nó”
“Hay quá!” Ban đầu cô hơi sửng sốt, sau đó rất nhanh chuyển sang vẻ mặt vui mừng phấn khởi.
Anh đem mấy cái vỏ sò còn lại bỏ vào túi quần, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phó Tự Hỉ, nở một nụ cười thật mê người: “Cảm ơn về món quà của em, tôi rất vui”
Anh liếc nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Phó Tự Hỉ, sau đó cầm lấy tay cô, thay đổi khẩu khí nhẹ giọng hỏi: “Người tên Tả Phóng đó là ai?”
Phó Tự Hỉ lúc này cảm thấy mình đã thực sự an toàn nên cũng buông tay đang che ngực xuống. “Anh ta nói ngày trước ở tầng trên nhà tôi, còn đến nhà tôi ăn cơm nữa!”
“Nên em đã đáp ứng với hắn ?”
“Khi Tự Nhạc và tôi đi mua sắm, anh ta còn giúp xách đồ nữa cơ!”
“Phó Tự Nhạc đã gặp qua hắn?”
“Ừ, Tự Nhạc còn nói anh ta là người dự bị” Ngập ngừng một hồi, cô lại hỏi: “Hạ Khuynh Hạ Khuynh, người dự bị là gì vậy?” Cô còn nhớ ban nãy khi Tả Phóng nói chuyện với Hạ Khuynh cũng sử dụng từ này.
“Chính là một người dư thừa” Anh không kiên nhẫn mà giải thích.
“Vậy sao… nhưng anh ta là bạn của tôi mà!”
Anh hừ lạnh một tiếng lại càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phó Tự Hỉ “Vậy còn tôi thì sao?”
“Anh là anh tiểu Hạ”
“Ngoan lắm, anh trai em gái thì phải yêu thương và ở bên cạnh nhau cả đời”
Thằng ranh con Tả Phóng kia cũng sử dụng không ít thủ đoạn để lừa cô nhóc này, vậy thì để xem ai sẽ là người chiếm thế thượng phong.
“…Cả đời…” Phó Tự Hỉ nghiền ngẫm từ này một hồi lâu, sau đó khuôn mặt trở nên vui mừng “Hạ Khuynh, anh sẽ ở bên tôi thật sao?”
Cảm nhận được niềm vui lộ rõ của Phó Tự Hỉ, vì thế cảm xúc của anh cũng có chút vui vẻ lạ lùng “Đúng vậy, tôi sẽ ở bên cạnh một bé heo nhỏ cả đời, sao nào, có hạnh phúc không?”
Hạ Khuynh lại thừa dịp khi dễ cô “Bé heo nhỏ đó chính là em.”
“Tôi không phải là bé heo nhỏ!!!”
“Không phải nhỏ thì lớn, cho em tùy ý chọn một cái.”
“Ách... Vì sao anh lại gọi tôi là bé heo nhỏ...” Cô ủ rũ.
Hạ Khuynh mờ ám liếc nhìn ngang dọc thân thể Phó Tự Hỉ “Em béo như vậy thì không phải là bé heo sao?”
“Haizz... Hạ Khuynh anh nói xem vì sao tôi lại béo như vậy chứ...”
“Vì em rất đáng yêu.”
Ông nói gà bà nói vịt, bất quá cô nghe xong cảm thấy thật vui vẻ. Rất nhiều người đã khen cô đáng yêu, ngay cả Hạ Khuynh cũng cho rằng cô rất đáng yêu, hì hì...
“Hạ Khuynh Hạ Khuynh, tôi là bé heo nhỏ. Anh là anh trai, vậy anh là bé heo lớn nhé.”
“...” trên gáy Hạ Khuynh nổi ba vạch đen “Tôi không béo như em.”
Phó Tự Hỉ nghe như vậy thì ngập ngừng, sau đó lẳng lặng quan sát Hạ Khuynh mất một lúc lâu, như nhớ đến chuyện gì vừa cười vừa nói với anh “Xì, phía dưới của anh còn béo hơn cả của tôi!”
“...” Ánh mắt hắn chợt lóe tia sáng “Em vẫn nhớ rõ như vậy sao?”
“Ừ, cái của anh phồng to, còn của tôi thì trống không.”
...
Hai người anh một câu em một tán gẫu mãi đến cửa khu biệt thự thì Hạ Khuynh buộc phải chấm dứt chủ đề này.
Trong mắt bọn họ đó là tình thú nhưng để người ngoài nghe được chỉ sợ người ta lại nghĩ anh đang giở trò quấy rối Phó Tự Hỉ.
“Được rồi được rồi, trẻ em không được phep thảo luận vấn đề này ở nơi công cộng, em tạm thời khép miệng lại cho tôi”
Phó Tự Hỉ tuy chỉ hiểu được đoạn sau nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng.
“Tự mình đến phòng ngồi đợi tôi” Sau đó Hạ Khuynh đến phòng chứa quần áo của Lương San tìm một cái mũ rộng vành đi biển.
Sau đó anh đi đến phòng Phó Tự Hỉ thì thấy cô đang bế Đại Hùng ra ngoài ban công phơi nắng.
Mãi đến bây giờ Hạ Khuynh mới có thể chiêm ngưỡng được đôi chân trần của cô. “Tốt lắm, không phải dạng gầy tong teo như hai cây que. Mặc dù có tí thịt nhưng bắp chân vẫn thon dài quyến rũ.
Phó Tự Hỉ là loại người chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn mà có thể bảo dưỡng được vóc dáng mềm mại gợi cảm như thế đúng là kì tích.
Anh ngồi trên giường, ngoắc tay với cô “Phó Tự Hỉ, kéo rèm cửa vào rồi đi qua đây nào”
Phó Tự Hỉ vâng một câu, đặt Đại Hùng xuống ghế mây ngoài ban công sau đó đi kéo rèm cửa lại rồi đi vào, nhìn thấy trên tay Hạ Khuynh đang cầm một cái mũ.
“Cái mũ này thật là to nha!”
Hạ Khuynh kéo tay Phó Tự Hỉ ngồi xuống giường, “Ánh mặt trời ở đây thật là độc hại, em tự xem xem chỉ mới phơi nắng một ngày mặt đã đen nhẻm như vậy rồi”
Phó Tự Hỉ cái hiểu cái không cũng gật đầu.
Anh để cái mũ sang một bên, rồi kề sát lấy tay véo lên hai má cô, “Ngày mai bảo đảm sẽ biến thành than”
“Ừ ừ” Cô nhìn hắn ngây ngô cười.
Hạ Khuynh bị cô nhìn như vậy thì bắt đầu động tình, cúi đầu chế trụ đôi môi nhỏ xinh, cái lưỡi như một con rắn len lỏi tiến sâu vào bên trong…
Phó Tự Hỉ đã quen thuộc với việc Hạ Khuynh đôi khi hứng lên mà ‘ăn’ nước bọt của mình. Cô cảm nhận được khoang miệng của anh luôn thoang thoảng một hương thơm the mát, thật sự rất hấp dẫn, tuy nhiên cô vẫn không dám ‘cắn’ trả lại anh.
Sau khi bị hôn đến đầu óc choáng váng, đến khi lấy lại tinh thần thì cô đã phát hiện mình đang bị Hạ Khuynh áp đảo nằm yên trên giường.
Hạ Khuynh thở hổn hển chon mặt vào gáy Phó Tự Hỉ, đợi một thời gian bình tĩnh lại thì ngẩng đầu lên “Vết thương đã khỏi hẳn chưa?”
“À vẫn còn hồng hồng…”
“Cho tôi xem xem” Bàn tay Hạ Khuynh tiến vào quần áo cô, bàn tay mát lạnh áp vào da thịt ấm áp của Phó Tự Hỉ, dọc theo đường cong hướng dần lên trên.
Thật ra bây giờ anh cũng không định ‘xơi tái’ cô mà chỉ muốn an ủi bản thân một chút …
Trước đây kiềm chế không chạm vào cô vì anh sợ hai chữ ‘trách nhiệm’. Hiện tại đã mang ý niệm đối với Phó Tự Hỉ, anh càng không thể tùy tiện chạm vào cô.
Phó Tự Hỉ đối với những chuyện nam nữ hoàn toàn đơn thuần không hiểu gì cả, nếu như anh hành động sơ suất, chỉ sợ gây tổn thương đến cô.
Hạ Khuynh rất hy vọng lần đầu tiên của cô sẽ mang đến một trải nghiệm tuyệt đẹp cho bọn họ, Phó Tự Hỉ sẽ cam tâm tình nguyện trao cả tâm hồn lẫn thể xác trọn vẹn cho mình…
Phó Tự Hỉ lẳng lặng nhìn Hạ Khuynh đang nằm úp sấp trên người mình, cô cảm thấy hôm nay anh trông thật kì lạ, chẳng giống với dáng vẻ thường ngày.
Hơn nữa thật là kì quái – bàn tay anh nhiêt độ không hề cao nhưng mỗi khi nó len lỏi đến nơi nào trên cơ thể cô thì nơi đó trở nên nóng bừng.
Hạ Khuynh mở vạt áo của cô ra, sau đó gần như bị nước bọt của mình làm nghẹn : “Bộ nội y này…”
Anh ho khụ khụ “…không lẽ là của Phó Tự Nhạc mua cho em?”
Kiểu dáng quá gợi tình rồi, màu sắc thật là rực rỡ.
Phó Tự Hỉ bị anh nhìn chằm chằm như vậy có chút mất tự nhiên, vụng về lấy tay che hai mắt của anh “A a a không có gì đáng xem đâu! Anh đừng nhìn đừng nhìn…”
Hạ Khuynh bắt được tay cô, cầm lên hôn vào lòng bàn tay cô nhưng tầm mắt vẫn dán chặt lên bộ nội y gợi cảm kia.
Thật ra ngày đó khi đi mua sắm do Phó Tự Nhạc đang vội, lại không còn bộ nào vừa size của Phó Tự Hỉ nên bất đắc dĩ hai người mới chọn bộ nội y trước mắt này. Phó Tự Nhạc nghĩ rằng dù gì cũng chỉ có hai chị em mới nhìn thấy thôi nên cũng không để ý đến vấn đề này nữa.
Trước đây anh hay nhìn thấy Phó Tự Hỉ thường mặc nội y kiểu dáng đơn giản, màu sắc cũng thanh dịu. Anh đang suy nghĩ có nên bắt cô thay một bộ quần áo khác không? Nghĩ đến điều đó Hạ Khuynh bỗng nhiên trào lên một cơn tức giận kì lạ, bản thân khi trông thấy cũng muốn phát hỏa thì nói chi đến người khác… đồng thời trong đầu anh cũng vẽ nên hình ảnh khi Phó Tự Hỉ diện nội y tình thú thì sẽ hấp dẫn mê người đến dường nào…
Vừa mới bắt đầu nảy sinh ra ý nghĩ bất lương, Hạ Khuynh bỗng giật mình thầm nhắc nhở bản thân tạm thời mang tâm ma lắng xuống, quay lại vấn đề chính.
Anh quan sát xơ xài vết thương gần như lành hẳn ở trước ngực Phó Tự Hỉ, dấu hôn đã tan hết tuy nhiên những chỗ bầm tím vẫn còn hồng hồng. Không nhịn được, Hạ Khuynh cúi đầu dùng môi hôn nhẹ lên hai luồng đẫy đà.
“Nhột nhột…” Phó Tự Hỉ giãy nhẹ phản ứng tránh né môi anh.
Cuối cùng Hạ Khuynh vùi cả mặt vào bầu ngực của cô, hôn hít chán chê sau đó thỏa mãn mới ngồi dậy ôm cô vào lòng.
“Tôi có đem thuốc bôi đến đây, tối nay sẽ mang qua thoa cho em nhé”
“Vâng”
Hạ Khuynh cũng không dám cùng Phó Tự Hỉ cô nam quả nữ tiếp tục ở chung một phòng vì vậy bèn đội mũ cho cô sau đó dắt cô trở lại bãi biển.
……
Thời điểm đến nơi, Tả Phóng đã không còn ở đây.
Lương San nói rằng sau khi nghe một cuộc điện thoại thì Tả Phóng vội vàng rời đi, chỉ bảo rằng sẽ trở về trước giờ cơm chiều.
Trong lòng Hạ Khuynh chỉ mong Tả Phóng vĩnh viễn đừng xuất hiện.
Còn Phó Tự Hỉ đối với việc Tả Phóng rời đi thì có chút thất vọng, nhưng sau đó rất nhanh vui vẻ trở lại, “Hạ Khuynh Hạ Khuynh, chúng ta cùng đi kiếm thêm thiệt nhiều cây quạt nhỏ, đẹp lắm nha!”
“Được chúng ta cùng đi, nào đi thôi!”Trước mặt Lương San, Hạ Khuynh vẫn giữ thái độ không mặn không nhạt đối với Phó Tự Hỉ, người khác nhìn vào sẽ không nhận thấy bất kì điều gì kì lạ.
Anh biết rõ mẹ là điển hình của loại nhìn thấy gió thì sẽ bảo nó là mưa.
Sauk hi nhận thức được tâm tư của bản thân, anh không muốn lại thêm một lần vô tình gây tổn thương đến Phó Tự Hỉ.
Anh nghĩ rằng ở một phương diện nào đó, trực giác của Phó Tự Hỉ rất nhạy bén và sâu sắc, ai thật sự đối xử tốt với cô, cô đều biết rất rõ.
Vì vậy so với việc dang tay độc chiếm thì từ từ mà chinh phục trái tim Phó Tự Hỉ, khiến cô cũng phải lòng mình là một thành tựu hết sức to lớn. Mà điều kiện tiên quyết đó chính là: mẫu thân đại nhân kiêm lão yêu bà nhà anh đừng bao giờ nhúng tay vào việc này.
Lương San tuy cảm thấy hai người bọn họ trở nên thân thiết hơn nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lại càng chẳng dám nghĩ đến chuyện kinh thiên động địa không thể tin được kia. Ngồi đợi một hồi bà cũng mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
...
Phó Tự Hỉ sau khi nhặt được một cái vỏ sò khá đẹp thì bỏ vào một cái túi rồi quay sang nhìn Hạ Khuynh, vẻ mặt chần chờ.
Hạ Khuynh nhìn thấy vẻ mặt của cô thì phì cười: “Có chuyện gì mau nói”
“Cây quạt nhỏ này tôi sẽ mang về tặng cho Tự Nhạc”. Đầu tiên Phó Tự Hỉ chỉ chỉ vào cái vỏ sò trong túi sau đó mấp máy môi, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Hạ Khuynh, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Khuynh anh có thích cây quạt nhỏ này không, tôi sẽ tặng cho anh”
Hạ Khuynh nở nụ cười: “Rất thích”
Nhìn thấy nụ cười của anh, cô có chút kinh hỉ, thật không nghĩ đến việc anh cũng thích nó. “Nếu anh thích, tôi lại đi tìm thêm một cái cho anh nhé”
Thật ra cô chẳng có vật gì quý giá cả, cái vỏ sò này tuy rằng là đồ nhặt được, nhưng đối với Phó Tự Hỉ mà nói, đây là phần thưởng dành cho thành quả lao động của mình.
Hạ Khuynh trông thấy cô nàng cúi đầu mắt dáo dác, tay đào cát tìm kiếm vỏ sò cho mình, miệng cười hi hi ha ha.
Anh biết rõ vì sao cô lại vui vẻ như vậy. Trong thâm tâm của Phó Tự Hỉ luôn tích tụ rất nhiều cảm giác mặc cảm tự ti. Cô không được đi học, không được tiếp thu văn hóa tri thức, cũng chẳng đi ra ngoài làm việc. Một vòng luẩn quẩn như thế khiến cô luôn có cảm giác như mình đang làm gánh nặng cho người khác, muốn báo đáp nhưng cũng đành bất lực.
Nhưng trong mắt Hạ Khuynh, sự ngây thơ lương thiện, tấm lòng chân thành của cô chính là món quà trân quý nhất không gì có thể so sánh được. Mặ dù quá khứ anh đã luôn xem thường, đối xử tệ với cô, nhưng khi đối mặt với anh cô luôn ở trạng thái chân thật nhất, thật thà đến nỗi luôn bị anh trêu ghẹo đùa bỡn.
...
Một lúc sau, Phó Tự Hỉ lạch bạch chạy về, vẻ mặt hơi e thẹn xòe tay lấy ra vài cái vỏ sò màu sắc rực rỡ khoe với anh “Hạ Khuynh Hạ Khuynh, tôi tìm được mấy cái đẹp lắm nhé, cho anh hết tất cả luôn, có được không, hì hì”
Hạ Khuynh cầm lên một cái vỏ sò cười nhẹ: “Quả thật rất đẹp, tôi quyết định sẽ thu nhận nó”
“Hay quá!” Ban đầu cô hơi sửng sốt, sau đó rất nhanh chuyển sang vẻ mặt vui mừng phấn khởi.
Anh đem mấy cái vỏ sò còn lại bỏ vào túi quần, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phó Tự Hỉ, nở một nụ cười thật mê người: “Cảm ơn về món quà của em, tôi rất vui”
/62
|