Mộc Thác Hạo Dật đi vào trung cung, liền thấy Hiên Nhi sóng vai cùng Mộc Thác Hạo Duyên, trong lòng lại càng bất bình tức giận, hắn vọt tới trước mặt Hiên Nhi, kích động nói: “Hiên Nhi, sao nàng lại chọn hoàng huynh, vốn dĩ nàng đâu có để ý đến huynh ấy.”
Mộc Thác Hạo Duyên thấy thế, kéo Hiên Nhi qua, nhìn thẳng vào Mộc Thác Hạo Dật: “Nếu Hiên Nhi đã chọn huynh, đương nhiên là yêu huynh.”
Hiên Nhi thấy hai người họ gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, thì không nói gì, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Mộc Thác Hạo Dật thấy Hiên Nhi không nói gì, cứ nghĩ là nàng thật sự nghĩ như vậy, vội đuổi theo, ép hỏi: “Hiên Nhi, nàng nói đi, nói cho ta biết, nàng đâu có thương hoàng huynh, vì sao lại phải gả cho huynh ấy?”
Mộc Thác Hạo Duyên cũng đuổi theo, kéo mạnh Hiên nhi vào trong lòng, tức giận nói: “Hiên Nhi chính là tẩu tẩu của anh trai ngươi, cũng là nhất quốc chi mẫu, nếu ngươi còn tiếp tục làm càn, đừng trách ta trở mặt.”
Mộc Thác Hạo Dật lại càng kéo Hiên Nhi qua, giữ bên cạnh người, vẻ mặt chắc chắn nói: “Nhưng nếu Hiên Nhi và huynh tan vỡ, đệ cũng tiếp tục không thôi.”
Hiên Nhi bị hai người này kéo qua kéo lại, đầu óc cháong váng, vừa định ngăn bọn họ không cãi nữa, thì cảm thấy toàn thân mình lạnh run, Hiên Nhi nhớ lần trước cũng như vậy, chẳng lẽ là phát bệnh, nàng muốn gọi bọn hắn, nhưng toàn thân phát run, không nói ra lời, nàng khó chịu tê dại ngã xuống bênh cạnh Mộc Thác Hạo Dật.
Hai người thấy Hiên Nhi khó chịu, vội dừng tranh cãi, xem xét Hiên Nhi bị làm sao, chỉ thấy cả người Hiên Nhi lạnh như băng, lạnh run, hai người đều luống cuống.
Mộc Thác Hạo Duyên căng thẳng nói: “Làm sao bây giờ? Sao Hiên Nhi lại thế này?”
Mộc Thác Hạo Dật cũng vẻ mặt sốt ruột: “Hiên Nhi giống như bị trúng hàn độc vậy, bệnh này một khi phát tác, thì toàn thân lạnh như băng, nếu không chữa trị ịp thời, thời gian lâu sẽ nguy hiểm về tính mạng.”
Mộc Thác Hạo Duyên vừa nghe thấy nghiêm trọng như vậy, vội vã hỏi: “Có cách nào chữa trị không?”
Mộc Thác Hạo Dật bất đắc dĩ lắc đầu, loại bệnh này chỉ có thể phòng ngừa phát tác, không thể trị tận gốc, sao Hiên Nhi lại trúng phải quái bệnh này cơ chứ?”
Hai người thấy Hiên Nhi khó chịu, dường như muốn ngất đi thì càng thêm sốt ruột.
Đột nhiên Mộc Thác Hạo Dật cả kinh kêu lên: “Hoàng huynh, trong cung không phải có cống phẩm đá núi lửa sao? Mau đem lại đây đi, có lẽ sẽ hữu dụng.”
Mộc Thác Hạo Duyên vội sai người mang tới.
Mộc Thác Hạo Dật ôm Hiên Nhi đi đến bể tắm trong triều.
Mộc Thác Hạo Duyên mang đá núi lửa tới, đặt nó trong bồn tắm, làm nước nóng lên nhanh chóng, hắn vội gọi cung nữ thay quần áo cho Hiên Nhi, đặt Hiên Nhi ngâm trong nước.
Ước chừng qua hơn hai canh giờ, Hiên Nhi mới chậm rãi khôi phục nhiệt độ cơ thể lại bình thường.
Mộc Thác Hạo Duyên tự mình ôm Hiên Nhi nhẹ đặt lên giường, nhìn thấy sắc mặt Hiên nhi dần dần hồng hào lại mới an tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mộc Thác Hạo Dật thấy Hiên Nhi đã không sao, cũng thư thái cười.
Hai người đều đi ra ngoài, không quấy rối Hiên Nhi nghỉ ngơi, hơn nữa sau khi sức ép như vậy, bọn hắn cũng mệt mỏi.
Hai người vừa đi, một bóng người liền hiện thân xuất hiện, hắn nhìn Hiên Nhi đã không còn gì đáng lo ngại, liền nhẹ nhàng ôm Hiên Nhi vào lòng, người này chính là Tử Ly, nhìn thấy Hiên Nhi phát bệnh, vốn định hiện thân xuất hiện, nhưng hắn lại không dám đối mặt với Hiên Nhi.
Người trong lòng vẻ mặt điềm tĩnh, ngủ rất sâu, nhất định vừa rồi nàng rất khó chịu, thế nhưng bản thân lại không thể ở bên cạnh giúp nàng, nếu không thể đưa ra quyết định thì nàng và hắn sẽ không…
Sư thúc nói hắn với Hiên Nhi có tam thế tình duyên, mệnh trung chú định, sao hắn có thể thờ ơ, “Hiên Nhi, nếu muốn ta lựa chọn, ta phải làm gì đây? Ta không thể bỏ thứ gì đi được, nàng có hiểu nỗi khổ tâm của ta không? Ta không thể trơ mắt nhìn nàng lấy người khác, nhưng lại không thể ngăn cản, nếu ta làm như vậy, có phải là muốn bỏ tu đạo? Ta sẽ cam tâm sao?” Tử Ly yếu ớt nói.
Người trong lòng khẽ động đậy mắt, Tử Ly vội buông Hiên Nhi, lắc mình biến mất.
Hiên nhi chậm rãi mở mắt ra, không thấy ai cả, vừa rồi rõ ràng còn cảm thấy hắn, trên người còn lưu lại hơi thở của hắn, vậy sao lại không thấy hắn??
“Vì sao phải trốn ta, muốn gặp ta cũng không dám hiện thân, ngươi sợ thấy ta đến thế sao?” Hiên Nhi cứ thế nói, nàng biết hắn chưa đi, sẽ nghe thấy những lời của nàng.
Tử Ly trốn ở trong góc phòng, muốn đi ra ngoài, nhưng lại không muốn, đi ra thì có gì hay chứ, mình không thể hứa hẹn gì với nàng, lại có thể sao?? Hắn chỉ có thể thở dài rời đi.
Hiên Nhi cảm thấy như có một luồng gió bay ra ngoài cửa sổ, biết hắn đã rời đi, nước mắt liền không tự chủ được chảy xuống, hắn không lựa chọn nàng, ván bài này, ngay từ mới bắt đầu đã sai lầm.
Hoàng đế đại hôn, ngày kết hôn sắp đến gần.
Tử Ly càng không bước chân ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ biết mượn rượu giải sầu, Hiên Nhi cũng thêm trầm mặc, Mộc Thác Hạo Dật càng thêm thương cảm, chỉ có Mộc Thác Hạo Duyên, vẻ mặt hắn vô cùng vui mừng, xuân phong đắc ý.
Lão nhân trông bộ dáng sa sút của Tử Ly, khó hiểu nói: “Ta đã nói rõ như thế rồi, ngươi còn không đưa Hiên Nhi về ư, chẳng lẽ thật sự muốn để con bé lấy hoàng thượng?”
Tử Ly nâng vò rượu lên, hét lớn: “Đừng nói nữa.”
Lão nhân thấy hắn phát hỏa thì cũng hét lớn: “Sao, ta nói ngươi vài câu thì không bình tĩnh, ta là sư thúc của ngươi, ngươi không có tư cách để hét lên với ta, nói sao Hiên Nhi người ta thông minh dịu dàng đáng yêu, làm sao xứng với ngươi chứ, ngươi không cần con bé, chẳng lẽ con bé không cần ngươi thì không thể sống sao?”
Vẻ mặt Tử Ly chán nản nằm dài trên bàn, tự nhủ: “Ta không thể chọn nàng, ta muốn tu đạo, ta muốn tu đạo, tu đạo.” Nói xong lại uống say sưa.
Lão nhân thấy hắn ra thế này thì bĩu môi nói: “Tu đạo thì sao? Tu đạo thì bỏ Hiên Nhi làm gì? Tên tiểu tử điên cuồng này, sống đã mấy chục tuổi rồi, ai nói cùng với Hiên Nhi thì không thể tu đạo?” Lão nhân nói xong xua tay bỏ đi.
Tử Ly vẫn không nhúc nhích, bỏ qua câu nói vừa rồi của lão nhân.
Ngày kết hôn gần tới, trên dưới cả nước đều vui mừng.
Hiên Nhi thay rất nhiều xiêm y đẹp, nhưng mặt vẫn khôgn thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn không đến đây.
Quan chức trong triều cũng đến đông đủ, đều tranh nhau muốn xem tuyệt sắc dung nhan của thánh nữ – nhất quốc chi mẫu này.
Vẻ mặt Mộc Thác Hạo Duyên tươi cười, rốt cuộc hắn cũng chờ được đến ngày này.
Mộc Thác Hạo Dật đau lòng đứng nhìn Hiên Nhi, hôm nay nàng nhất định rất đẹp.
Lão nhân vừa vào cửa, phát hiện Tử Ly vẫn như thế, liền tới đỡ hắn, hét lớn: “Tiểu tử khốn nạn, chẳng lẽ ngươi muốn gả Hiên Nhi cho người khác sao?”
Hắn vừa vào hoàng cung một chuyến, nơi đó quả thật rất náo nhiệt, Hiên Nhi đã sắp lập thất, sao tên tiểu tử này vẫn thờ ơ thế.
Tử Ly thần chí mơ hồ kêu lên: “Rượu, cho ta rượu.”
Lão nhân hướng về phía hắn vung một chưởng, mắng: “Ngươi nhìn mình em, đã thành cái gì không biết nữa, chỉ biết ở đây say khướt, còn không nhanh cướp Hiên Nhi về thì e rằng chậm một bước không kịp.” Lão nhân vừa rồi rất giận, sớm biết thế thì không đưa ra cái chỉ ý khỉ gió này, bây giờ thì tốt rồi, Tử Ly không đi, cứ để Hiên Nhi gả cho vị hoàng đế kia.
Tử Ly vừa nghe đến tên Hiên Nhi, lại lầm bầm gọi: “Hiên nhi, Hiên nhi.”
Lão nhân thấy hắn còn chưa hết hi vọng, vội thúc giục nói: “Mau đi cướp Hiên Nhi về đi.”
Tử cách lắc đầu liên tục thở dài “Ta muốn tu đạo, ta muốn Hiên nhi, ta muốn Hiên nhi, ta muốn tu đạo.”
Lão nhân thấy hắn lại trưng ra dáng vẻ này thì mất kiên nhẫn nói: “Nói rồi cơ mà, coi như ngươi đi cướp Hiên Nhi về, cũng vẫn có thể tu đạo, não ngươi chết rồi sao, sao lại không thoát ra thế này?”
Tử Ly bừng tỉnh, nắm lấy y phục của lão nhân, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Lão nhân thấy hắn rốt cuộc cũng tỉnh, cao hứng nói: “Thật tốt quá, nhanh đi cướp Hiên Nhi về đây, ta sẽ giúp các ngươi chuẩn bị động phòng.”
Tử Ly lặp lại một lần: “Sư thúc, ngươi vừa rồi nói gì đó?”
Lão nhân thấy vẻ mặt thành thật của hắn, nghiêm túc nói: “Ta vừa mới nói cái gì nhỉ? Ta nói cho dù lấy Hiên Nhi thì cũng có thể tu đạo.”
Tử Ly vọt ra ngoài như một mũi tên.
Hiên Nhi được thị nữ giúp đỡ đi vào đại điện, trong đại điện mọi người nhìn nàng không chớp mắt. Mộc Thác Hạo Duyên ngồi ở trên ghế rồng, cười cười nhìn nàng, Hiên Nhi tuyệt vọng, hắn sẽ không đến đây, sẽ không đến đây.
Hiên Nhi chậm rãi bước vào đại điện, nàng phải đứng cùng một chỗ với Mộc Thác Hạo Duyên, nhận những bái lạy của quan chức.
Chợt đột nhiên, Hiên Nhi hoảng hốt nghe thấy Tử Ly đang gọi nàng, nàng lắc đầu, tự nói với mình đây là aeo giác, nhưng âm thanh kia càng ngày càng rõ, Hiên Nhi xác định đây không phải ảo giác, vội phi thân chạy ra ngoài
Hắn đến đây tìm nàng.
Hiên Nhi chạy ra ngoài điện, thấy Tử Ly dừng giữa không trung, đang mỉm cười nhìn nàng, thanh âm dịu dàng vang lên “Hiên Nhi, Hiên Nhi.”
Hiên Nhi vui mừng quá mà ứa nước mắt, cuối cùng hắn cũng đến, lúc nàng cho là hắn không đến, lúc nàng sắp tuyệt vọng, hắn đã đến, đã đến đây thật.
Hiên Nhi chạy về phía hắn, rưng rưng kêu lên: “Tiểu Ly Tử, Tiểu Ly Tử.”
Tử Ly đáp xuống, Hiên Nhi liền nhào tới trong ngực hắn, hắn ôm nàng thật chặt, mượn cái ôm này để an ủi mấy ngày vô vị đấu tranh của hắn, hắn sẽ không do dự nữa, hắn muốn ở cùng với Hiên Nhi.
Tử Ly nâng đầu Hiên hi lên, khiến nàng nhìn thẳng vào hắn, nhẹ nhàng nhả ra từng chữ: “Hiên Nhi, nàng có bằng lòng lấy ta không?”
Nước mắt của Hiên Nhi càng thêm ứa trào, liên tục gật đầu: “Ta đồng ý, ta đồng ý.”
Hai người tình cảm nồng đậm rời đi, để lại cả bá quan văn võ và Mộc Thác Hạo Duyên kinh ngạc.
Hai người tay trong tay, mỉm cười vào cửa, thấy trong phòng đã dán đầy chữ ‘hỉ’.
Lão nhân vui mừng nói: “Cuối cùng các ngươi cũng trở lại, ta còn chờ các ngươi bái đường thành thân nữa.” Nói xong kéo Tử Ly qua, thúc giục hắn “Còn không mau đi chuẩn bị đi, chẳng lẽ muốn cứ như vậy mà bái đường sao?”
Tử Ly thấy Hiên Nhi mặc xiêm y đỏ thẫm, mà quần áo mình vẫn một màu trắng, Hiên Nhi nghe được cần bái đường, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Tử Ly.
Tử Ly đổi bộ y phục tân lang, đứng trước mặt Hiên Nhi, Hiên Nhi thấy hắn thâm tình dừng ở trước nàng, lại thẹn thùng cúi đầu.
Lão nhân đẩy đẩy Lâu Thành Chi và Cố Trù bên cạnh, cười nói: “Thật đúng là một cặp trời sinh.”
Lâu Thành Chi cũng phụ họa: “Đúng thế, đúng là một cặp tân lang tân nương đẹp đôi, như vậy rất xứng.” Hai người nói xong nhìn nhau cười, lại trăm miệng một lời nói: “Ngày lành tháng tốt đã đến, tân lang tân nương vào bái đường.”
“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng.” Tất cả đều vừa lòng đẹp ý lại viên mãn thuận lợi.
Hiên Nhi ngồi ở đầu giường, nhìn Tử Ly bưng chén rượu tới, hồi hộp nắm lấy góc áo.
Tử Ly thấy dáng vẻ căng thẳng của Hiên Nhi, khẽ cười nói: “Hiên Nhi của ta cũng có lúc căng thẳng.”
Hiên Nhi thấy hắn mỉm cười nhìn nàng, vừa thẹn thùng đỏ mặt, nàng cũng không biết mình bị sao nữa, vừa thấy Tử Ly dùng ánh mắt này nhìn nàng thì mặt càng thêm đỏ, tim đập nhanh hơn.
Tử Ly nâng chén đưa cho Hiên Nhi, “Uống chén rượu giao bôi, chúng ta chính thức trở thành phu thê.”
Hiên Nhi đón láy, đang định uống thì bị Tử Ly ngăn lại “Rượu giao bôi không phải uống như vậy.” Nói xong lấy chén rượu của Hiên Nhi, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại uống sạch chén rượu của mình.
Hiên nhi nóng nảy, vội nói “Rượu giao bôi cũng không phải uống như vậy.”
Tử Ly cười giảo hoạt, kéo Hiên Nhi lại, ôm vào trong lòng, sau đó cúi đầu hôn lên môi Hiên Nhi, đem toàn bộ rượu trong miệng qua Hiên Nhi.
Hiên Nhi bị sặc đẩy hắn ra “Ngươi, khụ khụ, sao ngươi có thể làm như vậy chứ?”
Tử Ly lại ôm lấy Hiên Nhi, nói nhỏ bên tai nàng: “Sao ta không thể làm như thế? Tiểu Hiên Nhi của ta, chúng ta không phải cần nghỉ ngơi sao.”
Hiên Nhi khẽ đẩy hắn, gắt giọng: “Đáng ghét, ngươi coi thường ta.” Nói chưa nói xong thì miệng đã bị Tử Ly hôn lấy.
“Tiểu Ly Tử, tốt quá, chúng ta đã thành thân.” Hiên Nhi nằm trong lòng Tử Ly, cười khẽ.
Tử Ly khẽ vuốt tóc Hiên Nhi, bất mãn nói: “Đã thành hôn, nàng có phải cũng nên sửa lại xưng hô?”
Hiên nhi xoay người nhìn thấy hắn, nói: “Thế thì gọi như thế nào?”
Tử Ly buồn cười nhìn Hiên Nhi, sao ngay cả điều này mà nàng không biết chứ, liền nghiêm túc nói: “Gọi tên Tử Ly của ta, hoặc là…” Hắn nói xong tiến đến bên tai Hiên Nhi, khẽ cười: “Kêu là phu quân.”
Luồng khí ấm bên tai khiến Hiên Nhi rụt cổ, Tử Ly vội ôm Hiên Nhi, thúc giục nói: : “Hiên nhi, mau gọi ta.”
Hiên Nhi nghe thấy cách xưng hô sao buồn nôn thế, còn bảo nàng mở miệng gọi ư, sống chết mặc kệ, làm nũng nói: “Thiếp không muốn đâu.”
Tử Ly thấy Hiên Nhi không chịu gọi, liền lấy tay cù Hiên Nhi, Hiên Nhi bị nhột cười “ha ha”, “Được rồi, ha h, thiếp gọi.”
Lúc này Tử Ly mới dừng tay, Hiên Nhi khó thở, kêu lên: “Tử Ly, phu quân.”
Tử Ly đạt được mục đích, cười ha hả.
Sau khi thành thân, Hiên Nhi với Tử Ly cả ngày dính lấy nhau, lão nhân thấy bọn họ ngày nào cũng dáng vẻ chàng chàng thiếp thiếp không bỏ, răng đã muốn rụng rời, mỗi ngày đều nói móc Hiên Nhi “Xem bộ dạng ngọt ngào của các ngươi kìa, không cần phải thể hiện trực tiếp thế đâu.”
Tử Ly trừng mắt liếc hắn một cái “Ai cần ngươi lo.”
Hiên Nhi buồn cười nhìn hai người này, như vậy mà cũng để ồn ào.
Lão nhân thấy thái độ của Tử Ly, cũng hăng hái “Nếu không phải ta đưa Hiên Nhi đến nơi này, ngươi có thể gặp được Hiên Nhi sao? Ta thế nhưng cũng là bà mối của các người, ngươi với Hiên Nhi vừa kết thân, đã muốn qua cầu rút ván rồi.”
Hiên Nhi nghe lão nhân nói vậy, chợt thấy buồn, ba, mẹ, còn cả Mễ Kỳ nữa, bọn họ có khỏe không?
Tử Ly thấy Hiên Nhi buồn rầu, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Hiên Nhi lắc đầu, ôm lấy Tử Ly, dúi đầu vào trong ngực hắn.
Lão nhân thấy thế, nói: “Hiên Nhi nhớ nhà.”
Tử Ly nghe lão nahan nói vậy, cũng hỏi: “Hiên Nhi có thể trở về sao?”
Lão nhân khó xử, “Cái này, ta cũng không dám chắc, có lẽ là có thể, có lẽ là đến một đất nước khác.”
HiêN nhi nghe hắn nói như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu: “Còn có thể đến nước khác sao?”
Lão nhân khẳng định nói: “Đó là đương nhiên, không phải ta đưa ngươi từ nơi khác đến sao?”
Hiên Nhi vui mừng kéo y phụ Tử Ly, vui nói: “Tử Ly, chúng ta đến đâu đó tham quan đi.”
Tử Ly lơ đểnh nói: “Nàng đừng nghe gió mà tưởng mưa, ai biết hắn có nói lung tung không.”
Lão nhân nghe thấy Tử Ly hạ thấp hắn, tức giận kêu to: “Tiểu tử thối, ngươi dám nói ta nói bậy sao, càng ngày ngươi càng không coi sư thúc ta ra gì, hôm nay, nhất định ta phải giáo huấn ngươi.” Nói xong liền bay đến phía Tử Ly.
Tử cách thấy thế, vội đẩy Hiên Nhi đang ôm ra, nói to: “Sư thúc, ngươi đừng có gây sự, ta còn chính sự muốn hỏi ngươi.”
Lão nhân nghe thế thì dừng tay nói : “Chuyện gì?” ?
Tử Ly nhìn Hiên Nhi trong lòng: “Là chuyện của Hiên Nhi.”
Hiên nhi ngẩng đầu “Chuyện của thiếp?”
Tử Ly dùng ánh mắt ý bảo Hiên nhi không nên gấp gáp, nói: “Hiên Nhi nuốt viên Thủy linh châu vào, tuy rằng trân châu đã lấy ra, nhưng vẫn còn giữ lại hàn khí trong người, thỉnh thoảng toàn thân lạnh như băng, làm thế nào mới có thể bỏ đây?”
Lão nhân như không có việc gì nói: “Hiên Nhi bây giờ đã ổn rồi, sau khi các ngươi thành thân không phải Hiên Nhi không tái phát sao?”
Tử Ly kinh ngạc nói: “Bây giờ đã ổn, như thế nào lại?” Hiên Nhi không có tái phát, nhưng như vậy là bình phục sao?
Hiên nhi cũng vẻ mặt kinh ngạc “Sao ta không có chút cảm giác gì?”
Lão nhân nói: Các ngươi thành thân, được rồi vợ chồng Chi Lễ, một âm một dương, một cương một nhu, một thủy một hỏa, tương sinh tương khắc, không phải tốt sao.”
Lão nhân một câu nói toạc ra, hại Tử Ly cực mất tự nhiên, Hiên Nhi cũng ngượng ngùng cúi đầu.
Thì ra sự việc lại như vậy.
Hiên Nhi cùng Tử Ly lên mái nhà, ôm nhau ngắm trăng.
Hiên Nhi nhẹ giọng nói: “Chỉ mong người lâu dài, ngàn dậm cùng thuyền quyên.”
Tử Ly nghe xong thì ôm thật chặt Hiên Nhi.
Hiên nhi lại nhẹ nói: “Tử Ly, chúng ta đi hoàng cung một chuyến đi.” Lần trước ra đi không từ biệt, trong lòng Hiên Nhi luông không yên tâm, cũng không biết cuối cùng Mộc Thác Hạo Duyên kết thúc như thế nào?
Tử Ly nhẹ vỗ về mái tóc Hiên Nhi, nhẹ giọng đáp: “Được."
HẾT
Mộc Thác Hạo Duyên thấy thế, kéo Hiên Nhi qua, nhìn thẳng vào Mộc Thác Hạo Dật: “Nếu Hiên Nhi đã chọn huynh, đương nhiên là yêu huynh.”
Hiên Nhi thấy hai người họ gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, thì không nói gì, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Mộc Thác Hạo Dật thấy Hiên Nhi không nói gì, cứ nghĩ là nàng thật sự nghĩ như vậy, vội đuổi theo, ép hỏi: “Hiên Nhi, nàng nói đi, nói cho ta biết, nàng đâu có thương hoàng huynh, vì sao lại phải gả cho huynh ấy?”
Mộc Thác Hạo Duyên cũng đuổi theo, kéo mạnh Hiên nhi vào trong lòng, tức giận nói: “Hiên Nhi chính là tẩu tẩu của anh trai ngươi, cũng là nhất quốc chi mẫu, nếu ngươi còn tiếp tục làm càn, đừng trách ta trở mặt.”
Mộc Thác Hạo Dật lại càng kéo Hiên Nhi qua, giữ bên cạnh người, vẻ mặt chắc chắn nói: “Nhưng nếu Hiên Nhi và huynh tan vỡ, đệ cũng tiếp tục không thôi.”
Hiên Nhi bị hai người này kéo qua kéo lại, đầu óc cháong váng, vừa định ngăn bọn họ không cãi nữa, thì cảm thấy toàn thân mình lạnh run, Hiên Nhi nhớ lần trước cũng như vậy, chẳng lẽ là phát bệnh, nàng muốn gọi bọn hắn, nhưng toàn thân phát run, không nói ra lời, nàng khó chịu tê dại ngã xuống bênh cạnh Mộc Thác Hạo Dật.
Hai người thấy Hiên Nhi khó chịu, vội dừng tranh cãi, xem xét Hiên Nhi bị làm sao, chỉ thấy cả người Hiên Nhi lạnh như băng, lạnh run, hai người đều luống cuống.
Mộc Thác Hạo Duyên căng thẳng nói: “Làm sao bây giờ? Sao Hiên Nhi lại thế này?”
Mộc Thác Hạo Dật cũng vẻ mặt sốt ruột: “Hiên Nhi giống như bị trúng hàn độc vậy, bệnh này một khi phát tác, thì toàn thân lạnh như băng, nếu không chữa trị ịp thời, thời gian lâu sẽ nguy hiểm về tính mạng.”
Mộc Thác Hạo Duyên vừa nghe thấy nghiêm trọng như vậy, vội vã hỏi: “Có cách nào chữa trị không?”
Mộc Thác Hạo Dật bất đắc dĩ lắc đầu, loại bệnh này chỉ có thể phòng ngừa phát tác, không thể trị tận gốc, sao Hiên Nhi lại trúng phải quái bệnh này cơ chứ?”
Hai người thấy Hiên Nhi khó chịu, dường như muốn ngất đi thì càng thêm sốt ruột.
Đột nhiên Mộc Thác Hạo Dật cả kinh kêu lên: “Hoàng huynh, trong cung không phải có cống phẩm đá núi lửa sao? Mau đem lại đây đi, có lẽ sẽ hữu dụng.”
Mộc Thác Hạo Duyên vội sai người mang tới.
Mộc Thác Hạo Dật ôm Hiên Nhi đi đến bể tắm trong triều.
Mộc Thác Hạo Duyên mang đá núi lửa tới, đặt nó trong bồn tắm, làm nước nóng lên nhanh chóng, hắn vội gọi cung nữ thay quần áo cho Hiên Nhi, đặt Hiên Nhi ngâm trong nước.
Ước chừng qua hơn hai canh giờ, Hiên Nhi mới chậm rãi khôi phục nhiệt độ cơ thể lại bình thường.
Mộc Thác Hạo Duyên tự mình ôm Hiên Nhi nhẹ đặt lên giường, nhìn thấy sắc mặt Hiên nhi dần dần hồng hào lại mới an tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mộc Thác Hạo Dật thấy Hiên Nhi đã không sao, cũng thư thái cười.
Hai người đều đi ra ngoài, không quấy rối Hiên Nhi nghỉ ngơi, hơn nữa sau khi sức ép như vậy, bọn hắn cũng mệt mỏi.
Hai người vừa đi, một bóng người liền hiện thân xuất hiện, hắn nhìn Hiên Nhi đã không còn gì đáng lo ngại, liền nhẹ nhàng ôm Hiên Nhi vào lòng, người này chính là Tử Ly, nhìn thấy Hiên Nhi phát bệnh, vốn định hiện thân xuất hiện, nhưng hắn lại không dám đối mặt với Hiên Nhi.
Người trong lòng vẻ mặt điềm tĩnh, ngủ rất sâu, nhất định vừa rồi nàng rất khó chịu, thế nhưng bản thân lại không thể ở bên cạnh giúp nàng, nếu không thể đưa ra quyết định thì nàng và hắn sẽ không…
Sư thúc nói hắn với Hiên Nhi có tam thế tình duyên, mệnh trung chú định, sao hắn có thể thờ ơ, “Hiên Nhi, nếu muốn ta lựa chọn, ta phải làm gì đây? Ta không thể bỏ thứ gì đi được, nàng có hiểu nỗi khổ tâm của ta không? Ta không thể trơ mắt nhìn nàng lấy người khác, nhưng lại không thể ngăn cản, nếu ta làm như vậy, có phải là muốn bỏ tu đạo? Ta sẽ cam tâm sao?” Tử Ly yếu ớt nói.
Người trong lòng khẽ động đậy mắt, Tử Ly vội buông Hiên Nhi, lắc mình biến mất.
Hiên nhi chậm rãi mở mắt ra, không thấy ai cả, vừa rồi rõ ràng còn cảm thấy hắn, trên người còn lưu lại hơi thở của hắn, vậy sao lại không thấy hắn??
“Vì sao phải trốn ta, muốn gặp ta cũng không dám hiện thân, ngươi sợ thấy ta đến thế sao?” Hiên Nhi cứ thế nói, nàng biết hắn chưa đi, sẽ nghe thấy những lời của nàng.
Tử Ly trốn ở trong góc phòng, muốn đi ra ngoài, nhưng lại không muốn, đi ra thì có gì hay chứ, mình không thể hứa hẹn gì với nàng, lại có thể sao?? Hắn chỉ có thể thở dài rời đi.
Hiên Nhi cảm thấy như có một luồng gió bay ra ngoài cửa sổ, biết hắn đã rời đi, nước mắt liền không tự chủ được chảy xuống, hắn không lựa chọn nàng, ván bài này, ngay từ mới bắt đầu đã sai lầm.
Hoàng đế đại hôn, ngày kết hôn sắp đến gần.
Tử Ly càng không bước chân ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ biết mượn rượu giải sầu, Hiên Nhi cũng thêm trầm mặc, Mộc Thác Hạo Dật càng thêm thương cảm, chỉ có Mộc Thác Hạo Duyên, vẻ mặt hắn vô cùng vui mừng, xuân phong đắc ý.
Lão nhân trông bộ dáng sa sút của Tử Ly, khó hiểu nói: “Ta đã nói rõ như thế rồi, ngươi còn không đưa Hiên Nhi về ư, chẳng lẽ thật sự muốn để con bé lấy hoàng thượng?”
Tử Ly nâng vò rượu lên, hét lớn: “Đừng nói nữa.”
Lão nhân thấy hắn phát hỏa thì cũng hét lớn: “Sao, ta nói ngươi vài câu thì không bình tĩnh, ta là sư thúc của ngươi, ngươi không có tư cách để hét lên với ta, nói sao Hiên Nhi người ta thông minh dịu dàng đáng yêu, làm sao xứng với ngươi chứ, ngươi không cần con bé, chẳng lẽ con bé không cần ngươi thì không thể sống sao?”
Vẻ mặt Tử Ly chán nản nằm dài trên bàn, tự nhủ: “Ta không thể chọn nàng, ta muốn tu đạo, ta muốn tu đạo, tu đạo.” Nói xong lại uống say sưa.
Lão nhân thấy hắn ra thế này thì bĩu môi nói: “Tu đạo thì sao? Tu đạo thì bỏ Hiên Nhi làm gì? Tên tiểu tử điên cuồng này, sống đã mấy chục tuổi rồi, ai nói cùng với Hiên Nhi thì không thể tu đạo?” Lão nhân nói xong xua tay bỏ đi.
Tử Ly vẫn không nhúc nhích, bỏ qua câu nói vừa rồi của lão nhân.
Ngày kết hôn gần tới, trên dưới cả nước đều vui mừng.
Hiên Nhi thay rất nhiều xiêm y đẹp, nhưng mặt vẫn khôgn thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn không đến đây.
Quan chức trong triều cũng đến đông đủ, đều tranh nhau muốn xem tuyệt sắc dung nhan của thánh nữ – nhất quốc chi mẫu này.
Vẻ mặt Mộc Thác Hạo Duyên tươi cười, rốt cuộc hắn cũng chờ được đến ngày này.
Mộc Thác Hạo Dật đau lòng đứng nhìn Hiên Nhi, hôm nay nàng nhất định rất đẹp.
Lão nhân vừa vào cửa, phát hiện Tử Ly vẫn như thế, liền tới đỡ hắn, hét lớn: “Tiểu tử khốn nạn, chẳng lẽ ngươi muốn gả Hiên Nhi cho người khác sao?”
Hắn vừa vào hoàng cung một chuyến, nơi đó quả thật rất náo nhiệt, Hiên Nhi đã sắp lập thất, sao tên tiểu tử này vẫn thờ ơ thế.
Tử Ly thần chí mơ hồ kêu lên: “Rượu, cho ta rượu.”
Lão nhân hướng về phía hắn vung một chưởng, mắng: “Ngươi nhìn mình em, đã thành cái gì không biết nữa, chỉ biết ở đây say khướt, còn không nhanh cướp Hiên Nhi về thì e rằng chậm một bước không kịp.” Lão nhân vừa rồi rất giận, sớm biết thế thì không đưa ra cái chỉ ý khỉ gió này, bây giờ thì tốt rồi, Tử Ly không đi, cứ để Hiên Nhi gả cho vị hoàng đế kia.
Tử Ly vừa nghe đến tên Hiên Nhi, lại lầm bầm gọi: “Hiên nhi, Hiên nhi.”
Lão nhân thấy hắn còn chưa hết hi vọng, vội thúc giục nói: “Mau đi cướp Hiên Nhi về đi.”
Tử cách lắc đầu liên tục thở dài “Ta muốn tu đạo, ta muốn Hiên nhi, ta muốn Hiên nhi, ta muốn tu đạo.”
Lão nhân thấy hắn lại trưng ra dáng vẻ này thì mất kiên nhẫn nói: “Nói rồi cơ mà, coi như ngươi đi cướp Hiên Nhi về, cũng vẫn có thể tu đạo, não ngươi chết rồi sao, sao lại không thoát ra thế này?”
Tử Ly bừng tỉnh, nắm lấy y phục của lão nhân, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Lão nhân thấy hắn rốt cuộc cũng tỉnh, cao hứng nói: “Thật tốt quá, nhanh đi cướp Hiên Nhi về đây, ta sẽ giúp các ngươi chuẩn bị động phòng.”
Tử Ly lặp lại một lần: “Sư thúc, ngươi vừa rồi nói gì đó?”
Lão nhân thấy vẻ mặt thành thật của hắn, nghiêm túc nói: “Ta vừa mới nói cái gì nhỉ? Ta nói cho dù lấy Hiên Nhi thì cũng có thể tu đạo.”
Tử Ly vọt ra ngoài như một mũi tên.
Hiên Nhi được thị nữ giúp đỡ đi vào đại điện, trong đại điện mọi người nhìn nàng không chớp mắt. Mộc Thác Hạo Duyên ngồi ở trên ghế rồng, cười cười nhìn nàng, Hiên Nhi tuyệt vọng, hắn sẽ không đến đây, sẽ không đến đây.
Hiên Nhi chậm rãi bước vào đại điện, nàng phải đứng cùng một chỗ với Mộc Thác Hạo Duyên, nhận những bái lạy của quan chức.
Chợt đột nhiên, Hiên Nhi hoảng hốt nghe thấy Tử Ly đang gọi nàng, nàng lắc đầu, tự nói với mình đây là aeo giác, nhưng âm thanh kia càng ngày càng rõ, Hiên Nhi xác định đây không phải ảo giác, vội phi thân chạy ra ngoài
Hắn đến đây tìm nàng.
Hiên Nhi chạy ra ngoài điện, thấy Tử Ly dừng giữa không trung, đang mỉm cười nhìn nàng, thanh âm dịu dàng vang lên “Hiên Nhi, Hiên Nhi.”
Hiên Nhi vui mừng quá mà ứa nước mắt, cuối cùng hắn cũng đến, lúc nàng cho là hắn không đến, lúc nàng sắp tuyệt vọng, hắn đã đến, đã đến đây thật.
Hiên Nhi chạy về phía hắn, rưng rưng kêu lên: “Tiểu Ly Tử, Tiểu Ly Tử.”
Tử Ly đáp xuống, Hiên Nhi liền nhào tới trong ngực hắn, hắn ôm nàng thật chặt, mượn cái ôm này để an ủi mấy ngày vô vị đấu tranh của hắn, hắn sẽ không do dự nữa, hắn muốn ở cùng với Hiên Nhi.
Tử Ly nâng đầu Hiên hi lên, khiến nàng nhìn thẳng vào hắn, nhẹ nhàng nhả ra từng chữ: “Hiên Nhi, nàng có bằng lòng lấy ta không?”
Nước mắt của Hiên Nhi càng thêm ứa trào, liên tục gật đầu: “Ta đồng ý, ta đồng ý.”
Hai người tình cảm nồng đậm rời đi, để lại cả bá quan văn võ và Mộc Thác Hạo Duyên kinh ngạc.
Hai người tay trong tay, mỉm cười vào cửa, thấy trong phòng đã dán đầy chữ ‘hỉ’.
Lão nhân vui mừng nói: “Cuối cùng các ngươi cũng trở lại, ta còn chờ các ngươi bái đường thành thân nữa.” Nói xong kéo Tử Ly qua, thúc giục hắn “Còn không mau đi chuẩn bị đi, chẳng lẽ muốn cứ như vậy mà bái đường sao?”
Tử Ly thấy Hiên Nhi mặc xiêm y đỏ thẫm, mà quần áo mình vẫn một màu trắng, Hiên Nhi nghe được cần bái đường, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Tử Ly.
Tử Ly đổi bộ y phục tân lang, đứng trước mặt Hiên Nhi, Hiên Nhi thấy hắn thâm tình dừng ở trước nàng, lại thẹn thùng cúi đầu.
Lão nhân đẩy đẩy Lâu Thành Chi và Cố Trù bên cạnh, cười nói: “Thật đúng là một cặp trời sinh.”
Lâu Thành Chi cũng phụ họa: “Đúng thế, đúng là một cặp tân lang tân nương đẹp đôi, như vậy rất xứng.” Hai người nói xong nhìn nhau cười, lại trăm miệng một lời nói: “Ngày lành tháng tốt đã đến, tân lang tân nương vào bái đường.”
“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng.” Tất cả đều vừa lòng đẹp ý lại viên mãn thuận lợi.
Hiên Nhi ngồi ở đầu giường, nhìn Tử Ly bưng chén rượu tới, hồi hộp nắm lấy góc áo.
Tử Ly thấy dáng vẻ căng thẳng của Hiên Nhi, khẽ cười nói: “Hiên Nhi của ta cũng có lúc căng thẳng.”
Hiên Nhi thấy hắn mỉm cười nhìn nàng, vừa thẹn thùng đỏ mặt, nàng cũng không biết mình bị sao nữa, vừa thấy Tử Ly dùng ánh mắt này nhìn nàng thì mặt càng thêm đỏ, tim đập nhanh hơn.
Tử Ly nâng chén đưa cho Hiên Nhi, “Uống chén rượu giao bôi, chúng ta chính thức trở thành phu thê.”
Hiên Nhi đón láy, đang định uống thì bị Tử Ly ngăn lại “Rượu giao bôi không phải uống như vậy.” Nói xong lấy chén rượu của Hiên Nhi, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại uống sạch chén rượu của mình.
Hiên nhi nóng nảy, vội nói “Rượu giao bôi cũng không phải uống như vậy.”
Tử Ly cười giảo hoạt, kéo Hiên Nhi lại, ôm vào trong lòng, sau đó cúi đầu hôn lên môi Hiên Nhi, đem toàn bộ rượu trong miệng qua Hiên Nhi.
Hiên Nhi bị sặc đẩy hắn ra “Ngươi, khụ khụ, sao ngươi có thể làm như vậy chứ?”
Tử Ly lại ôm lấy Hiên Nhi, nói nhỏ bên tai nàng: “Sao ta không thể làm như thế? Tiểu Hiên Nhi của ta, chúng ta không phải cần nghỉ ngơi sao.”
Hiên Nhi khẽ đẩy hắn, gắt giọng: “Đáng ghét, ngươi coi thường ta.” Nói chưa nói xong thì miệng đã bị Tử Ly hôn lấy.
“Tiểu Ly Tử, tốt quá, chúng ta đã thành thân.” Hiên Nhi nằm trong lòng Tử Ly, cười khẽ.
Tử Ly khẽ vuốt tóc Hiên Nhi, bất mãn nói: “Đã thành hôn, nàng có phải cũng nên sửa lại xưng hô?”
Hiên nhi xoay người nhìn thấy hắn, nói: “Thế thì gọi như thế nào?”
Tử Ly buồn cười nhìn Hiên Nhi, sao ngay cả điều này mà nàng không biết chứ, liền nghiêm túc nói: “Gọi tên Tử Ly của ta, hoặc là…” Hắn nói xong tiến đến bên tai Hiên Nhi, khẽ cười: “Kêu là phu quân.”
Luồng khí ấm bên tai khiến Hiên Nhi rụt cổ, Tử Ly vội ôm Hiên Nhi, thúc giục nói: : “Hiên nhi, mau gọi ta.”
Hiên Nhi nghe thấy cách xưng hô sao buồn nôn thế, còn bảo nàng mở miệng gọi ư, sống chết mặc kệ, làm nũng nói: “Thiếp không muốn đâu.”
Tử Ly thấy Hiên Nhi không chịu gọi, liền lấy tay cù Hiên Nhi, Hiên Nhi bị nhột cười “ha ha”, “Được rồi, ha h, thiếp gọi.”
Lúc này Tử Ly mới dừng tay, Hiên Nhi khó thở, kêu lên: “Tử Ly, phu quân.”
Tử Ly đạt được mục đích, cười ha hả.
Sau khi thành thân, Hiên Nhi với Tử Ly cả ngày dính lấy nhau, lão nhân thấy bọn họ ngày nào cũng dáng vẻ chàng chàng thiếp thiếp không bỏ, răng đã muốn rụng rời, mỗi ngày đều nói móc Hiên Nhi “Xem bộ dạng ngọt ngào của các ngươi kìa, không cần phải thể hiện trực tiếp thế đâu.”
Tử Ly trừng mắt liếc hắn một cái “Ai cần ngươi lo.”
Hiên Nhi buồn cười nhìn hai người này, như vậy mà cũng để ồn ào.
Lão nhân thấy thái độ của Tử Ly, cũng hăng hái “Nếu không phải ta đưa Hiên Nhi đến nơi này, ngươi có thể gặp được Hiên Nhi sao? Ta thế nhưng cũng là bà mối của các người, ngươi với Hiên Nhi vừa kết thân, đã muốn qua cầu rút ván rồi.”
Hiên Nhi nghe lão nhân nói vậy, chợt thấy buồn, ba, mẹ, còn cả Mễ Kỳ nữa, bọn họ có khỏe không?
Tử Ly thấy Hiên Nhi buồn rầu, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Hiên Nhi lắc đầu, ôm lấy Tử Ly, dúi đầu vào trong ngực hắn.
Lão nhân thấy thế, nói: “Hiên Nhi nhớ nhà.”
Tử Ly nghe lão nahan nói vậy, cũng hỏi: “Hiên Nhi có thể trở về sao?”
Lão nhân khó xử, “Cái này, ta cũng không dám chắc, có lẽ là có thể, có lẽ là đến một đất nước khác.”
HiêN nhi nghe hắn nói như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu: “Còn có thể đến nước khác sao?”
Lão nhân khẳng định nói: “Đó là đương nhiên, không phải ta đưa ngươi từ nơi khác đến sao?”
Hiên Nhi vui mừng kéo y phụ Tử Ly, vui nói: “Tử Ly, chúng ta đến đâu đó tham quan đi.”
Tử Ly lơ đểnh nói: “Nàng đừng nghe gió mà tưởng mưa, ai biết hắn có nói lung tung không.”
Lão nhân nghe thấy Tử Ly hạ thấp hắn, tức giận kêu to: “Tiểu tử thối, ngươi dám nói ta nói bậy sao, càng ngày ngươi càng không coi sư thúc ta ra gì, hôm nay, nhất định ta phải giáo huấn ngươi.” Nói xong liền bay đến phía Tử Ly.
Tử cách thấy thế, vội đẩy Hiên Nhi đang ôm ra, nói to: “Sư thúc, ngươi đừng có gây sự, ta còn chính sự muốn hỏi ngươi.”
Lão nhân nghe thế thì dừng tay nói : “Chuyện gì?” ?
Tử Ly nhìn Hiên Nhi trong lòng: “Là chuyện của Hiên Nhi.”
Hiên nhi ngẩng đầu “Chuyện của thiếp?”
Tử Ly dùng ánh mắt ý bảo Hiên nhi không nên gấp gáp, nói: “Hiên Nhi nuốt viên Thủy linh châu vào, tuy rằng trân châu đã lấy ra, nhưng vẫn còn giữ lại hàn khí trong người, thỉnh thoảng toàn thân lạnh như băng, làm thế nào mới có thể bỏ đây?”
Lão nhân như không có việc gì nói: “Hiên Nhi bây giờ đã ổn rồi, sau khi các ngươi thành thân không phải Hiên Nhi không tái phát sao?”
Tử Ly kinh ngạc nói: “Bây giờ đã ổn, như thế nào lại?” Hiên Nhi không có tái phát, nhưng như vậy là bình phục sao?
Hiên nhi cũng vẻ mặt kinh ngạc “Sao ta không có chút cảm giác gì?”
Lão nhân nói: Các ngươi thành thân, được rồi vợ chồng Chi Lễ, một âm một dương, một cương một nhu, một thủy một hỏa, tương sinh tương khắc, không phải tốt sao.”
Lão nhân một câu nói toạc ra, hại Tử Ly cực mất tự nhiên, Hiên Nhi cũng ngượng ngùng cúi đầu.
Thì ra sự việc lại như vậy.
Hiên Nhi cùng Tử Ly lên mái nhà, ôm nhau ngắm trăng.
Hiên Nhi nhẹ giọng nói: “Chỉ mong người lâu dài, ngàn dậm cùng thuyền quyên.”
Tử Ly nghe xong thì ôm thật chặt Hiên Nhi.
Hiên nhi lại nhẹ nói: “Tử Ly, chúng ta đi hoàng cung một chuyến đi.” Lần trước ra đi không từ biệt, trong lòng Hiên Nhi luông không yên tâm, cũng không biết cuối cùng Mộc Thác Hạo Duyên kết thúc như thế nào?
Tử Ly nhẹ vỗ về mái tóc Hiên Nhi, nhẹ giọng đáp: “Được."
HẾT
/20
|