Đêm đó, Hiên Nhi đích thân làm một bàn rượu và thức ăn để từ biệt Lâu Thành Chi và Cố Trù, bốn vị tỷ tỷ cùng đi theo.
“Cha nuôi, Cố thúc thúc, Hiên Nhi khó dịp có thể đi du ngoạn, nên muốn đi nơi khác để tham quan, nhưng hai người yên tâm, con sẽ nhanh trở về thôi.”
Lâu Thành Chi nhìn Hiên Nhi, bản thân vừa mới thu nhận được một cô con gái nuôi, vậy mà bây giờ nó lại muốn đi, liền giữ lại nói:“Hiên Nhi à, nhưng cha nuôi còn chưa truyền lại cho con bí kíp nấu rượu mà, nếu con muốn đi , cha nuôi thật không nỡ chút nào.”
Hiên Nhi thấy bộ dáng khổ sở của hắn, lại nghĩ đến cha nuôi cực thích nghiên cứu rượu, đành nói:“Cha nuôi, Hiên Nhi biết có một loại rượu, uống lên ngọt rồi lại chua, chua rồi lại ngọt, lại còn khó mà say được.”
Lâu Thành Chi vừa nghe Hiên Nhi nói như vậy, cảm thấy rất hứng thú, liền vội vàng hỏi:“Hả, là rượu gì vậy?”
Hiên Nhi thấy hắn nhanh như vậy đã đổi mục tiêu chú ý thì rất cao hứng nói:“Rượu này được chọn từ vài loại quả tươi cùng với vài loại hoa tươi, lại lấy nước từ trên suối cao để ủ, để vào hầm băng phong đàn nửa tháng là đã có thể uống rồi.”
Lâu Thành Chi nghe Hiên Nhi nói như vậy, càng thêm cảm thấy hứng thú, vội hỏi nói:“Hoa tươi và quả tươi đó là gì vậy?”
Hiên Nhi thấy hắn vội vã muốn biết, liền nói với bốn vị thị nữ: “Tỷ tỷ, thỉnh lấy giúp ta giấy bút lại đây.”
Phong Lan vội nói:“Ta đi lấy.” Liền tới quầy lấy giấy bút đem lại.
Hiên Nhi quên mất ở thời đại này chỉ dùng bút lông để viết chữ , may mà mình vì tu thân dưỡng tính, đã một thời gian ngắn từng học viết bút lông, nếu không thì chữ xấu không tả nổi.
Hiên Nhi viết trên giấy, giao cho Lâu Thành Chi, cũng nói:“Cha nuôi, chờ ta trở lại, nhất định nếm thử hương vị rượu, đặt cho một cái tên mới rất hay!”
Lâu Thành Chi cõi lòng tràn đầy tin tưởng nói: “Cha nuôi chờ tin tốt ở còn.” Nói xong liền vội vàng lên lầu.
Hiên Nhi nhìn Lâu Thành Chi bộ dáng nóng vội, cười nói:“Cha nuôi thật đúng là yêu rượu như mạng.”
Cố Trù nói:“Hắn ấy à, vừa nhắc tới rượu thì đã phát cuồng. Hiên Nhi à, phải sớm quay về sớm một chút, thúc thúc còn có rất nhiều món ăn chưa làm cho con ăn đấy.”
Hiên Nhi đáp ứng nói:“Được, chờ Hiên Nhi trở về, nhất định sẽ thỉnh giáo tài nghệ nấu ăn của Cố thúc thúc.”
Cố Trù cười nói:“Được được, thúc thúc chờ con trở về, chúng ta đã ước định, nhất định phải nhớ rõ nhé.” Nói xong liền im lặng, một lát sau mới mở miệng nói:“Hiên Nhi, sáng mai ta không thể tiễn con được,tự bảo trọng nhé.” Nói xong cũng bước lên lầu.
Hiên Nhi ngồi ở trên xe ngựa, vén bức màn nhìn ra bên ngoài, có lẽ bọn họ đã vào thành rồi, giờ này xe ngựa đang đi ngang qua từ ngã tư đường phố, Hiên Nhi chưa bao giờ được chứng kiến đường phố náo nhiệt như vậy, cái gì cũng cảm thấy tò mò.
Mộc Thác Hạo Duyên ngồi ở một bên, nhìn Hiên Nhi vẻ mặt ngạc nhiên trái xem phải xem, không hiểu những cái đó thì có gì ngạc nhiên chứ, nhưng nhìn Hiên Nhi thích như vậy, hắn chẳng nói gì. Hắn còn không rõ ở phía sau xe ngựa sao lại có bốn vị thị nữ kia chứ? Lại hỏi:“Hiên Nhi, những thị nữ này không phải là tùy tùng của vị công tử kia sao, sao lại đi theo nàng?”
Hiên Nhi thuận miệng đáp:“Tiểu Ly Tử có thể trở về tìm ta bất cứ lúc nào, bọn họ đi theo ta thực ra là để tìm chủ tử của mình.”
Mộc Thác Hạo Duyên nhìn thấy đã tới cung thành , liền nói: “Hiên Nhi, để dịp khác chúng ta đi tham quan, bây giờ đã sắp tới nhà rồi.”
Hiên Nhi không tình nguyện buông màn xuống.
Sau hồi lâu mới nghe Mộc Thác Hạo Duyên nói:“Tới rồi.”
Hiên Nhi vén rèm lên, vội vã xuống xe, khi thấy cảnh tượng bên ngoài thì sợ ngây người, nơi này là…
Nhà của Mộc Thác Hạo Duyên đúng là hoàng cung sao?
“Ngươi lừa ta.” Hiên Nhi hướng về phía Mộc Thác Hạo Duyên nói.
“Ta làm sao lại lừa nàng?” Mộc Thác Hạo Duyên nói, đây là địa bàn của mình, cho dù nàng có tức giận, cũng không làm gì được hắn.
“Ngươi không nói cho ta biết ngươi ở trong cung.” Hiên Nhi không buông tha hắn, truy hỏi.
“Nhưng chẳng phải ta đã nói cho nàng biết tên mình rồi sao! Trên dưới cả nước, có ai mà không biết tới tên húy của Mộc Thác quốc quân chứ.” Mộc Thác Hạo Duyên nói, mọi chuyện có vẻ rất hợp lý.
“Ta không phải người nơi này, làm sao ta lại biết điều đó chứ.” Hiên Nhi nói thầm .
“Nàng nói gì?” Mộc Thác Hạo Duyên thấy nàng lầm bầm lầu bầu thì hỏi.
“Ngươi biết rõ nơi ta ở là ngọn núi kia, nào biết bên ngoài có chuyện gì, dù sao cũng là ngươi lừa ta, còn nói nơi này có nhiều nơi rất thú vị, nhưng sao ta lại không thấy thế.” Hiên Nhi không chịu buông tha.
Mộc Thác Hạo Duyên trông thấy dáng vẻ ủy khuất Hiên Nhi thì rất sợ hãi. Nếu còn tiếp tục như vậy, Hiên Nhi sẽ khóc mất, nghĩ đến lần trước thấy nàng khóc như vậy làm cho người ta đau lòng không cùng, vội nhẹ giọng dỗ dành :“Được rồi, Hiên Nhi, không nên tức giận như vậy, là ta không tốt, không nên gạt nàng, nào lại đây, xuống dưới trước rồi nói sau, được không?” Những người hầu xung quanh thấy hoàng đế của họ dùng ngôn lời nhỏ nhẹ để dỗ dành một cô gái thì tất cả đều lấy làm kinh ngạc mà ngẩng đầu, bốn gã thị nữ cũng không thể tưởng tượng nổi, cứ ngây người nhìn Mộc Thác Hạo Duyên.
Hiên Nhi thấy hắn đã nhẹ giọng xin lỗi như thế thì liền nói:“Thôi được rồi, nếu đã đến đây thì ở lại ít ngày đã.”
Ngày hôm sau, trên dưới hoàng cung ai ai cũng biết hoàng thượng đích thân dẫntheo một cô gái mang về từ ngoài cung, nghe nói nàng ta đích thực là khuynh quốc khuynh thành, bên người nàng bốn người thị nữ cũng đều là quốc sắc thiên hương. Còn nói hoàng thượng không biết thế nào mà rất coi trọng cô gái kia, để cho nàng ta ở lại Phượng Tê cung, nói không chừng sau còn có thể lập nàng làm hoàng hậu.
Nhất thời, mọi cung nữ phi tần trong cung đếu tranh nhau muốn được nhìn xem rốt cuộc đó là nữ thần phương nào mà lại có thể khiến hoàng thượng lo lắng như vậy.
Vì thế mà mới sáng sớm, các phi tần đều trang điểm rực rỡ, ăn mặc lộng lẫy, để khiến Hiên Nhi phải chịu thua.
Bốn vị thị nữ nhìn một đống phi tần trước mắt, thầm nghĩ, may mà bọn họ đứng che ở cửa, nếu không thì cái cung điện này chắc đã tan tành hết.
Thế nên các phi tần đều mở to mắt nhìn bốn vị nữ tử đứng chắn trước cửa, đây chính là thị nữ của nàng ta, quả nhiên đều là quốc sắc thiên hương, vậy thì cô gái ở trong kia chắc chắn cũng giống như lời đồn đại vậy.
Hiên Nhi mới tỉnh giấc thì chợt nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi âm ĩ, liền thay quần áo, mở cửa hỏi: “Chuyện gì thế?”
Mọi người thấy cửa mở ra, đều nhìn về phía ấy.
Hiên Nhi thấy có nhiều người cứ nhìn nàng chăm chú như vậy thì vội hỏi: “Bốn vị tỷ tỷ, bọn họ là ai thế?”
Vũ Hà mở miệng nói: “Bọn họ đều là các phi tử trong hậu cung, đã đến đây từ sáng sớm, nói là muốn gặp cô nương.”
“Gặp ta?” Hiên Nhi rất kinh ngạc, cảm thấy rất kì lạ, bản thân vừa mới tới đây, làm sao Hiên Nhi có thể hiểu chuyện trong hậu cung chứ. Tại nơi này, chẳng có được cơn gió nào có thể lọt tường.
Ánh mắt của mọi người cứ dán chặt lên người vị cô nương đang đứng trước mặt họ, mặc y phục trắng, son phấn chưa bày, nhưng như thế lại trông rất thanh lệ thoát tục, so đi sánh lại, cảm thấy bọn họ như thế này mới là xấu xí không chịu được, một đám người xấu hổ ô uế. Một phi tử đứng ở hàng trên cùng, thì vẻ mặt đầy hận ý đố kỵ nhìn Hiên Nhi, nhưng đương nhiên cái đó Hiên Nhi sẽ chẳng chú ý đến.
“Hoàng thượng giá lâm.” Mộc Thác Hạo Duyên mới đi vào cửa cung đã thấy mọi phi tần của mình tề tựu trong này, biết là bọn họ nhất định là tìm tới gây phiền toái cho Hiên Nhi, liền hét lớn: “Trở về hết cho ta!” Lúc ấy chúng phi tử mới mất mặt quay về.
Mộc Thác Hạo Duyên lập tức đi tới bên cạnh Hiên Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Tối qua nàng ngủ ngon chứ?” Hiên Nhi thấy hắn hỏi mình thì liền nói: “Mọi thứ đều ổn cả, ngoài việc giường có hơi cứng một chút thôi, Mộc Thác…” Nói xong cảm thấy gọi như vậy thì không hay chút nào nên sửa lại: “Hoàng thượng, người dẫn ta đi tham quan đâu đó nhé.”
Mộc Thác Hạo Duyên thấy Hiên Nhi đã sửa lại cách xưng hô, nghĩ rằng Hiên Nhi đã chịu phục tùng hắn thì liền kéo tay Hiên Nhi đi ra ngoài, Hiên Nhi cũng chẳng bân tâm điều gì, cứ để mặc hắn tùy ý kéo đi.
Chuyện mới sáng sớm hoàng thượng đưa Hiên Nhi dạo chơi hoa viên lại truyền khắp trên dưới hàong cung, Hiên Nhi lại thành tiêu điểm trong cung.
Hôm nay, trong lúc rảnh rỗi, Hiên Nhi nhớ lại lần trước Mộc Thác Hạo Duyên đưa nàng đến Ngự Hoa Viên, cảnh sắc ở nơi đó đúng là mê người, liền dẫn theo bốn vị tỷ tỷ đi thăm Ngự Hoa Viên.
Đi vào Ngự Hoa Viên, cả vườn hoa thơm ngát nhất thời khiến Hiên Nhi cảm thấy vui vẻ, những đóa hoa trong vườn đua nhau nở rộ, nổi bật lên là khuôn mặt hồng hào của Hiên Nhi, thật là giống hoa đào quá đi thôi. Hiên Nhi vốn định dừng chân lại mái đình phía trước, nhưng thấy bên trong đình có người đành xoay người rời đi, có thể người trong đình đã nhìn thấy nàng, hơn nữa lại còn đi về phía nàng.
“Ơ, ta có nói ai à? Vốn dĩ người hoàng thượng mang về là một cô gái sơn thôn mà!” Một âm thanh đầy khinh miệt truyền đến.
Hiên Nhi nhìn lại nơi phát ra tiếng nói kia, một cô gái mặt y phục đỏ thẫm đang nhìn nàng với ánh mắt sắc bén, trong đôi mắt kia đầy hận ý.
Hiên Nhi nghĩ thầm, rằng bản thân vừa rồi không có đụng chạm gì tới nàng ta, sao lại có thể nói nàng như thế chứ. Thấy nàng ta như vậy, Hiên Nhi liền tìm đường vòng mà đi, có thể nàng ta sẽ không gây khó dễ nữa.
“Sao, còn muốn chạy ư, ngươi chớ đắc ý sớm đấy! Ngươi chỉ là một con bé vùng núi quê mùa, có vài phần tư sắc mà muốn phất lên làm Phượng Hoàng sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nghĩ rằng hoàng thượng sẽ bị ngươi mê hoặc sao? Chàng chỉ là chơi đùa thôi, chờ một thời gian sau thì cũng ngán thôi, đến lúc ấy ngươi chỉ là đồ vô giá trị!” Cô gái kia thấy Hiên Nhi không nói gì, tưởng là bị những lời của nàng làm cho kinh sợ rồi, liền tiếp tục phát ngôn bừa bãi, nên căn bản không chú ý tới bốn vị thị nữ đã thiếu đi một người.
Mộc Thác Hạo Duyên vừa nghe nói Hiên Nhi bị người ta đe dọa ở Ngự Hoa Viên thì vội vã chạy tới. Lúc hắn đến thì vừa lúc nghe được lời người ta đe dọa Hiên Nhi: “Cha là là tể tướng đương triều, có cha ta làm chỗ dựa, cái ngôi vị hoàng hậu sẽ thuộc về ta, ngươi tốt nhất là thức thời một chút, đừng nghĩ rằng có vài phần sắc đẹp mà mê hoặc được hoàng thượng, càng đừng mơ mộng rằng sẽ lên làm hoàng hậu.”
“Ngiêm Mộng Như!” Cô gái kia nghe thấy có người gọi tên nàng, vội xoay người lại thì thấy đúng là hoàng thượng, sợ tới mức vội quỳ sụp trên mặt đất, toàn thân run rẩy: “Hoàng…hoàng thượng, nô tì…nô tì chỉ là”
Mộc Thác Hạo Duyên lạnh lùng nói: “Chỉ là cái gì, chỉ là đe dọa người ta phải không?! Bảo nàng ấy đứng cách trẫm xa một chút, đừng mơ tưởng tới ị trí hoàng hậu?! Bây giờ trẫm nói cho nàng biết, người trẫm muốn lập hậu chính là nàng ấy! Từ nay về sau, nếu nàng còn làm càn như vậy, trẫm sẽ không tha cho đâu!”
Hiên Nhi nghe thấy Mộc Thác Hạo Duyên nói thế thì cực kì kinh ngạc, hắn muốn lập nàng làm hậu sao? Ông trời của ta ơi!!!
Mộc Thác Hạo Duyên bắt gặp vẻ mặt hoảng hốt của Hiên Nhi, nghĩ rằng chắc vừa rồi nàng bị dọa cho phát sợ, vội đi đến bên cạnh Hiên Nhi nhẹ giọng hỏi: “Hiên Nhi, nàng không sao chứ?” Hiên Nhi lắc đầu: “Ta muốn quay về.” Nói xogn liền xoay người bước đi.
Mộc Thác Hạo Duyên thấy nàng không hỏi cũng chẳng nói gì, trong lòng cảm thấy chán nản, đã nói rõ là sẽ lập nàng làm hoàng hậu cơ mà, sao nàng đến một biểu hiện cũng chẳng có?
“Cha nuôi, Cố thúc thúc, Hiên Nhi khó dịp có thể đi du ngoạn, nên muốn đi nơi khác để tham quan, nhưng hai người yên tâm, con sẽ nhanh trở về thôi.”
Lâu Thành Chi nhìn Hiên Nhi, bản thân vừa mới thu nhận được một cô con gái nuôi, vậy mà bây giờ nó lại muốn đi, liền giữ lại nói:“Hiên Nhi à, nhưng cha nuôi còn chưa truyền lại cho con bí kíp nấu rượu mà, nếu con muốn đi , cha nuôi thật không nỡ chút nào.”
Hiên Nhi thấy bộ dáng khổ sở của hắn, lại nghĩ đến cha nuôi cực thích nghiên cứu rượu, đành nói:“Cha nuôi, Hiên Nhi biết có một loại rượu, uống lên ngọt rồi lại chua, chua rồi lại ngọt, lại còn khó mà say được.”
Lâu Thành Chi vừa nghe Hiên Nhi nói như vậy, cảm thấy rất hứng thú, liền vội vàng hỏi:“Hả, là rượu gì vậy?”
Hiên Nhi thấy hắn nhanh như vậy đã đổi mục tiêu chú ý thì rất cao hứng nói:“Rượu này được chọn từ vài loại quả tươi cùng với vài loại hoa tươi, lại lấy nước từ trên suối cao để ủ, để vào hầm băng phong đàn nửa tháng là đã có thể uống rồi.”
Lâu Thành Chi nghe Hiên Nhi nói như vậy, càng thêm cảm thấy hứng thú, vội hỏi nói:“Hoa tươi và quả tươi đó là gì vậy?”
Hiên Nhi thấy hắn vội vã muốn biết, liền nói với bốn vị thị nữ: “Tỷ tỷ, thỉnh lấy giúp ta giấy bút lại đây.”
Phong Lan vội nói:“Ta đi lấy.” Liền tới quầy lấy giấy bút đem lại.
Hiên Nhi quên mất ở thời đại này chỉ dùng bút lông để viết chữ , may mà mình vì tu thân dưỡng tính, đã một thời gian ngắn từng học viết bút lông, nếu không thì chữ xấu không tả nổi.
Hiên Nhi viết trên giấy, giao cho Lâu Thành Chi, cũng nói:“Cha nuôi, chờ ta trở lại, nhất định nếm thử hương vị rượu, đặt cho một cái tên mới rất hay!”
Lâu Thành Chi cõi lòng tràn đầy tin tưởng nói: “Cha nuôi chờ tin tốt ở còn.” Nói xong liền vội vàng lên lầu.
Hiên Nhi nhìn Lâu Thành Chi bộ dáng nóng vội, cười nói:“Cha nuôi thật đúng là yêu rượu như mạng.”
Cố Trù nói:“Hắn ấy à, vừa nhắc tới rượu thì đã phát cuồng. Hiên Nhi à, phải sớm quay về sớm một chút, thúc thúc còn có rất nhiều món ăn chưa làm cho con ăn đấy.”
Hiên Nhi đáp ứng nói:“Được, chờ Hiên Nhi trở về, nhất định sẽ thỉnh giáo tài nghệ nấu ăn của Cố thúc thúc.”
Cố Trù cười nói:“Được được, thúc thúc chờ con trở về, chúng ta đã ước định, nhất định phải nhớ rõ nhé.” Nói xong liền im lặng, một lát sau mới mở miệng nói:“Hiên Nhi, sáng mai ta không thể tiễn con được,tự bảo trọng nhé.” Nói xong cũng bước lên lầu.
Hiên Nhi ngồi ở trên xe ngựa, vén bức màn nhìn ra bên ngoài, có lẽ bọn họ đã vào thành rồi, giờ này xe ngựa đang đi ngang qua từ ngã tư đường phố, Hiên Nhi chưa bao giờ được chứng kiến đường phố náo nhiệt như vậy, cái gì cũng cảm thấy tò mò.
Mộc Thác Hạo Duyên ngồi ở một bên, nhìn Hiên Nhi vẻ mặt ngạc nhiên trái xem phải xem, không hiểu những cái đó thì có gì ngạc nhiên chứ, nhưng nhìn Hiên Nhi thích như vậy, hắn chẳng nói gì. Hắn còn không rõ ở phía sau xe ngựa sao lại có bốn vị thị nữ kia chứ? Lại hỏi:“Hiên Nhi, những thị nữ này không phải là tùy tùng của vị công tử kia sao, sao lại đi theo nàng?”
Hiên Nhi thuận miệng đáp:“Tiểu Ly Tử có thể trở về tìm ta bất cứ lúc nào, bọn họ đi theo ta thực ra là để tìm chủ tử của mình.”
Mộc Thác Hạo Duyên nhìn thấy đã tới cung thành , liền nói: “Hiên Nhi, để dịp khác chúng ta đi tham quan, bây giờ đã sắp tới nhà rồi.”
Hiên Nhi không tình nguyện buông màn xuống.
Sau hồi lâu mới nghe Mộc Thác Hạo Duyên nói:“Tới rồi.”
Hiên Nhi vén rèm lên, vội vã xuống xe, khi thấy cảnh tượng bên ngoài thì sợ ngây người, nơi này là…
Nhà của Mộc Thác Hạo Duyên đúng là hoàng cung sao?
“Ngươi lừa ta.” Hiên Nhi hướng về phía Mộc Thác Hạo Duyên nói.
“Ta làm sao lại lừa nàng?” Mộc Thác Hạo Duyên nói, đây là địa bàn của mình, cho dù nàng có tức giận, cũng không làm gì được hắn.
“Ngươi không nói cho ta biết ngươi ở trong cung.” Hiên Nhi không buông tha hắn, truy hỏi.
“Nhưng chẳng phải ta đã nói cho nàng biết tên mình rồi sao! Trên dưới cả nước, có ai mà không biết tới tên húy của Mộc Thác quốc quân chứ.” Mộc Thác Hạo Duyên nói, mọi chuyện có vẻ rất hợp lý.
“Ta không phải người nơi này, làm sao ta lại biết điều đó chứ.” Hiên Nhi nói thầm .
“Nàng nói gì?” Mộc Thác Hạo Duyên thấy nàng lầm bầm lầu bầu thì hỏi.
“Ngươi biết rõ nơi ta ở là ngọn núi kia, nào biết bên ngoài có chuyện gì, dù sao cũng là ngươi lừa ta, còn nói nơi này có nhiều nơi rất thú vị, nhưng sao ta lại không thấy thế.” Hiên Nhi không chịu buông tha.
Mộc Thác Hạo Duyên trông thấy dáng vẻ ủy khuất Hiên Nhi thì rất sợ hãi. Nếu còn tiếp tục như vậy, Hiên Nhi sẽ khóc mất, nghĩ đến lần trước thấy nàng khóc như vậy làm cho người ta đau lòng không cùng, vội nhẹ giọng dỗ dành :“Được rồi, Hiên Nhi, không nên tức giận như vậy, là ta không tốt, không nên gạt nàng, nào lại đây, xuống dưới trước rồi nói sau, được không?” Những người hầu xung quanh thấy hoàng đế của họ dùng ngôn lời nhỏ nhẹ để dỗ dành một cô gái thì tất cả đều lấy làm kinh ngạc mà ngẩng đầu, bốn gã thị nữ cũng không thể tưởng tượng nổi, cứ ngây người nhìn Mộc Thác Hạo Duyên.
Hiên Nhi thấy hắn đã nhẹ giọng xin lỗi như thế thì liền nói:“Thôi được rồi, nếu đã đến đây thì ở lại ít ngày đã.”
Ngày hôm sau, trên dưới hoàng cung ai ai cũng biết hoàng thượng đích thân dẫntheo một cô gái mang về từ ngoài cung, nghe nói nàng ta đích thực là khuynh quốc khuynh thành, bên người nàng bốn người thị nữ cũng đều là quốc sắc thiên hương. Còn nói hoàng thượng không biết thế nào mà rất coi trọng cô gái kia, để cho nàng ta ở lại Phượng Tê cung, nói không chừng sau còn có thể lập nàng làm hoàng hậu.
Nhất thời, mọi cung nữ phi tần trong cung đếu tranh nhau muốn được nhìn xem rốt cuộc đó là nữ thần phương nào mà lại có thể khiến hoàng thượng lo lắng như vậy.
Vì thế mà mới sáng sớm, các phi tần đều trang điểm rực rỡ, ăn mặc lộng lẫy, để khiến Hiên Nhi phải chịu thua.
Bốn vị thị nữ nhìn một đống phi tần trước mắt, thầm nghĩ, may mà bọn họ đứng che ở cửa, nếu không thì cái cung điện này chắc đã tan tành hết.
Thế nên các phi tần đều mở to mắt nhìn bốn vị nữ tử đứng chắn trước cửa, đây chính là thị nữ của nàng ta, quả nhiên đều là quốc sắc thiên hương, vậy thì cô gái ở trong kia chắc chắn cũng giống như lời đồn đại vậy.
Hiên Nhi mới tỉnh giấc thì chợt nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi âm ĩ, liền thay quần áo, mở cửa hỏi: “Chuyện gì thế?”
Mọi người thấy cửa mở ra, đều nhìn về phía ấy.
Hiên Nhi thấy có nhiều người cứ nhìn nàng chăm chú như vậy thì vội hỏi: “Bốn vị tỷ tỷ, bọn họ là ai thế?”
Vũ Hà mở miệng nói: “Bọn họ đều là các phi tử trong hậu cung, đã đến đây từ sáng sớm, nói là muốn gặp cô nương.”
“Gặp ta?” Hiên Nhi rất kinh ngạc, cảm thấy rất kì lạ, bản thân vừa mới tới đây, làm sao Hiên Nhi có thể hiểu chuyện trong hậu cung chứ. Tại nơi này, chẳng có được cơn gió nào có thể lọt tường.
Ánh mắt của mọi người cứ dán chặt lên người vị cô nương đang đứng trước mặt họ, mặc y phục trắng, son phấn chưa bày, nhưng như thế lại trông rất thanh lệ thoát tục, so đi sánh lại, cảm thấy bọn họ như thế này mới là xấu xí không chịu được, một đám người xấu hổ ô uế. Một phi tử đứng ở hàng trên cùng, thì vẻ mặt đầy hận ý đố kỵ nhìn Hiên Nhi, nhưng đương nhiên cái đó Hiên Nhi sẽ chẳng chú ý đến.
“Hoàng thượng giá lâm.” Mộc Thác Hạo Duyên mới đi vào cửa cung đã thấy mọi phi tần của mình tề tựu trong này, biết là bọn họ nhất định là tìm tới gây phiền toái cho Hiên Nhi, liền hét lớn: “Trở về hết cho ta!” Lúc ấy chúng phi tử mới mất mặt quay về.
Mộc Thác Hạo Duyên lập tức đi tới bên cạnh Hiên Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Tối qua nàng ngủ ngon chứ?” Hiên Nhi thấy hắn hỏi mình thì liền nói: “Mọi thứ đều ổn cả, ngoài việc giường có hơi cứng một chút thôi, Mộc Thác…” Nói xong cảm thấy gọi như vậy thì không hay chút nào nên sửa lại: “Hoàng thượng, người dẫn ta đi tham quan đâu đó nhé.”
Mộc Thác Hạo Duyên thấy Hiên Nhi đã sửa lại cách xưng hô, nghĩ rằng Hiên Nhi đã chịu phục tùng hắn thì liền kéo tay Hiên Nhi đi ra ngoài, Hiên Nhi cũng chẳng bân tâm điều gì, cứ để mặc hắn tùy ý kéo đi.
Chuyện mới sáng sớm hoàng thượng đưa Hiên Nhi dạo chơi hoa viên lại truyền khắp trên dưới hàong cung, Hiên Nhi lại thành tiêu điểm trong cung.
Hôm nay, trong lúc rảnh rỗi, Hiên Nhi nhớ lại lần trước Mộc Thác Hạo Duyên đưa nàng đến Ngự Hoa Viên, cảnh sắc ở nơi đó đúng là mê người, liền dẫn theo bốn vị tỷ tỷ đi thăm Ngự Hoa Viên.
Đi vào Ngự Hoa Viên, cả vườn hoa thơm ngát nhất thời khiến Hiên Nhi cảm thấy vui vẻ, những đóa hoa trong vườn đua nhau nở rộ, nổi bật lên là khuôn mặt hồng hào của Hiên Nhi, thật là giống hoa đào quá đi thôi. Hiên Nhi vốn định dừng chân lại mái đình phía trước, nhưng thấy bên trong đình có người đành xoay người rời đi, có thể người trong đình đã nhìn thấy nàng, hơn nữa lại còn đi về phía nàng.
“Ơ, ta có nói ai à? Vốn dĩ người hoàng thượng mang về là một cô gái sơn thôn mà!” Một âm thanh đầy khinh miệt truyền đến.
Hiên Nhi nhìn lại nơi phát ra tiếng nói kia, một cô gái mặt y phục đỏ thẫm đang nhìn nàng với ánh mắt sắc bén, trong đôi mắt kia đầy hận ý.
Hiên Nhi nghĩ thầm, rằng bản thân vừa rồi không có đụng chạm gì tới nàng ta, sao lại có thể nói nàng như thế chứ. Thấy nàng ta như vậy, Hiên Nhi liền tìm đường vòng mà đi, có thể nàng ta sẽ không gây khó dễ nữa.
“Sao, còn muốn chạy ư, ngươi chớ đắc ý sớm đấy! Ngươi chỉ là một con bé vùng núi quê mùa, có vài phần tư sắc mà muốn phất lên làm Phượng Hoàng sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nghĩ rằng hoàng thượng sẽ bị ngươi mê hoặc sao? Chàng chỉ là chơi đùa thôi, chờ một thời gian sau thì cũng ngán thôi, đến lúc ấy ngươi chỉ là đồ vô giá trị!” Cô gái kia thấy Hiên Nhi không nói gì, tưởng là bị những lời của nàng làm cho kinh sợ rồi, liền tiếp tục phát ngôn bừa bãi, nên căn bản không chú ý tới bốn vị thị nữ đã thiếu đi một người.
Mộc Thác Hạo Duyên vừa nghe nói Hiên Nhi bị người ta đe dọa ở Ngự Hoa Viên thì vội vã chạy tới. Lúc hắn đến thì vừa lúc nghe được lời người ta đe dọa Hiên Nhi: “Cha là là tể tướng đương triều, có cha ta làm chỗ dựa, cái ngôi vị hoàng hậu sẽ thuộc về ta, ngươi tốt nhất là thức thời một chút, đừng nghĩ rằng có vài phần sắc đẹp mà mê hoặc được hoàng thượng, càng đừng mơ mộng rằng sẽ lên làm hoàng hậu.”
“Ngiêm Mộng Như!” Cô gái kia nghe thấy có người gọi tên nàng, vội xoay người lại thì thấy đúng là hoàng thượng, sợ tới mức vội quỳ sụp trên mặt đất, toàn thân run rẩy: “Hoàng…hoàng thượng, nô tì…nô tì chỉ là”
Mộc Thác Hạo Duyên lạnh lùng nói: “Chỉ là cái gì, chỉ là đe dọa người ta phải không?! Bảo nàng ấy đứng cách trẫm xa một chút, đừng mơ tưởng tới ị trí hoàng hậu?! Bây giờ trẫm nói cho nàng biết, người trẫm muốn lập hậu chính là nàng ấy! Từ nay về sau, nếu nàng còn làm càn như vậy, trẫm sẽ không tha cho đâu!”
Hiên Nhi nghe thấy Mộc Thác Hạo Duyên nói thế thì cực kì kinh ngạc, hắn muốn lập nàng làm hậu sao? Ông trời của ta ơi!!!
Mộc Thác Hạo Duyên bắt gặp vẻ mặt hoảng hốt của Hiên Nhi, nghĩ rằng chắc vừa rồi nàng bị dọa cho phát sợ, vội đi đến bên cạnh Hiên Nhi nhẹ giọng hỏi: “Hiên Nhi, nàng không sao chứ?” Hiên Nhi lắc đầu: “Ta muốn quay về.” Nói xogn liền xoay người bước đi.
Mộc Thác Hạo Duyên thấy nàng không hỏi cũng chẳng nói gì, trong lòng cảm thấy chán nản, đã nói rõ là sẽ lập nàng làm hoàng hậu cơ mà, sao nàng đến một biểu hiện cũng chẳng có?
/20
|