Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 143 - Chương 143

/396


Liên Diệp vội vàng ôm lấy thứ Tiểu Tứ tử đang uống, Liên Ngẫu cầm một bộ áo choàng bọc cậu bé lại, những người đã được Thương Dực huấn luyện nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết một mảnh ngọc bội ra từ trong ngực: Ta lệnh cho các người bảo vệ bọn họ cho tốt, không được để bọn họ chịu một chút thương tổn nào.

Vài người nhìn ngọc bội, liền biết đây chính là chuyện lúc đầu Thương Dực nói với chủ tử, vài người vội vàng hành lễ: Vâng thưa chủ nhân, nhất định chúng ta sẽ bảo vệ tốt các nàng.

Liên Diệp biết chuyện quá khẩn cấp, nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nói: Tỷ tỷ, vậy còn tỷ, tỷ phải làm sao bây giờ?

Bàng Lạc Tuyết an ủi: Các muội về phủ Bàng quốc công trướcta sẽ sắp xếp những chuyện khác, các muội phải nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, chỉ cần trở lại phủ quốc công là được.

Liên Diệp lắc đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: Tỷ tỷ, để Liên Ngẫu mang theo Tiểu Tứ tử đi về trước, Liên Diệp cùng tỷ.

Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người bằng ánh mắt lo lắng, trong lòng lại trở nên ấm áp, nàng thật may mắn, có tỷ muội tốt như vậy ở cùng nàng: Các muội yên tâm, ta không có việc gì, mấy người các muội mau nhanh đi.

Liên Diệp còn muốn nói điều gì, Liên Ngẫu đã kéo nàng nói: Đừng làm phiền tỷ tỷ, nhất định tỷ tỷ sẽ có sắp xếp của mình.

Liên Ngẫu cùng Liên Diệp liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, xoay người ôm Tiểu Tứ tử đi khỏi từ cửa sau.

Bàng Lạc Tuyết nhìn vết máu khô trên mặt đất: Người đâu.

Mấy hạ nhân tiến đến: Chủ tử có gì phân phó.

Mấy người các ngươi đi gánh mấy thùng nước, rót chai dược này vào, sau đó rưới thứ nước này lên những vết máu trên mặt đất, đã hiểu chưa, nhanh lên một chút. Bàng Lạc Tuyết cầm chai thuốc nói.

Hạ nhân nhận lấy vội vàng đi múc nước, vài người bắt đầu vội vàng làm việc.

Tuyết nhi. Ta tới rồi. Thích Dao đáp xuống từ trên trời, mấy người hạ nhân biết cũng không nói gì , bọn họ cũng biết chủ tử nhà mình có võ công ở trên người. Cũng có mấy người là người cũ dưới trước của Thích tướng quân, tất nhiên sẽ trung thành và tận tâm, bằng không sao Thích Dao dám để bọn họ ở đây.

Bàng Lạc Tuyết kéo Thích Dao đi vào phòng, khi tức của Thương Dực trên giường đã rất không ổn, Sở Mộc Dương sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút nói: Dao tỷ, giờ tỷ đến Thúy Vi lâu mời Bạch Quân Nhược, tỷ cứ nói Tuyết nhi có chuyện cần hắn giúp. Bàng Lạc Tuyết cũng bất chấp mọi thứ khác. Hiện tại của thế lực của nàng vẫn không đủ lớn mạnh, cũng chỉ có thể nhờ vào người khác .

Thích Dao khiếp sợ được nhìn Bàng Lạc Tuyết: Tuyết nhi, muội điên rồi phải không. Bạch Quân Nhược vẫn đang công kích sản nghiệp của chúng ta đấy.

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, vừa vẫy quạt vừa nói: Thích Dao, tỷ đi mau một chút, nếu như chậm. Vậy chúng ta thật sự đã hết đường rồi.

Thích Dao thở dài. Nàng biết Bàng Lạc Tuyết tự lý do của nàng, lại nói Thương Dực có ý nghĩa rất lớn với Tiểu Tứ tử, huống chi ở chung bấy lâu nay mấy người đã sớm kết tình nghĩa, Thương Dực cũng là một nam nhân anh dũng, đã là huynh đệ của mình thì nhất định phải cứu, cho dù bắt Thích Dao nàng quỳ xuống cầu xin tên Bạch Quân Nhược kia cũng được.

Thích Dao xoay đi về phía Thúy Vi lâu. Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Thích Dao, nàng liền biết nhất định Thích Dao sẽ nguyện ý cứu Thương Dực. Thương Dực là một phần của bọn họ, không thể thiếu bất cứ ai.

Bàng Lạc Tuyết lại gần Thương Dực. Sở Mộc Dương sắp xếp tốt mọi thứ nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: Tuyết nhi, muội dùng ngân châm ổn định tâm mạch của hắn, ta dùng nội lục rút đao trước ngực hắn, muội nhớ kỹ nhất định phải cắm ngân châm kịp lúc ta rút thanh đao kia ra.”

Vâng, sư phụ.

Bàng Lạc Tuyết lấy ngân châm, Sở Mộc Dương ở bên cạnh tập trung nội lực vào trong tay phỉa, chậm rãi rút cán đao ra, trên trán Sở Mộc Dương còn có mấy giọt mồ hôi, có thể thấy đây là chuyện tiêu hao rất nhiều nội lực. Lúc này Bàng Lạc Tuyết cũng không quan tâm đến những chuyện khác mà cũng bắt đầu chuyên tâm, chỉ cần thanh đao đó được rút ra thì nàng sẽ dùng ngân châm để không chế tâm mạch của hắn.

Bên kia.

Thích Dao bay tới Thúy Vi lâu, Bạch Quân Nhược đang ngủ trưa, bên ngoài viện của hắn cũng có vô số thủ vệ đang canh gác.

Thích Dao cảm nhận được nội lực của cao thủ đang dao động, không khỏi thán phục, cắn răng, bất kể như thế nào nhất định cũng phải mang hắn tới, nàng cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Tuyết nhi, trước đây nàng chỉ một lòng vì báo thù, dù cho bản thân mình có phải hi sinh thì cũng không sao, thế nhưng hiện tại nàng được Bàng Lạc Tuyết cứu về, cùng nàng cùng Liên Diệp, Thương Dực mở rộng thế lực của mình, từ nhỏ mãi cho đến lớn, chậm rãi mở rộng, nàng biết Tuyết nhi làm tất cả những chuyện này đều là vì có thể giúp bọn họ báo thù, vì thế bọn họ vẫn luôn nỗ lực kinh doanh, Thích Dao thật sự rất cảm tạ trời xanh vì đã cho nàng gặp những người bằng hữu săn sàng hi sinh tính mạng vì bằng hữu của mình này, chẳng sợ phải trả giá bằng cả sản nghiệp của Thúy Vi lâu, Thích Dao nàng cũng tình nguyện, chỉ cần có thể cứu mạng Thương là được.

Thích Dao vừa đến trước cửa, thị vệ liền ngăn cả: Ngươi là ai?

Ta là lâu chủ Thúy Vi lâu, có chuyện cầu kiến Bạch công tử của các ngươi. Thích Dao vội vàng nói.

Thị vệ nhìn nhau rồi nói: Công tử của chúng ta đang ngủ trưa, lúc ngài ngủ không ai có thể quấy rầy, vẫn mời lâu chủ người trở về đi.

Thích Dao nói: Ta thật sự đang có chuyện rất quan trọng, phiền các ngươi tránh ra.

Thích lâu chủ, người đừng làm tại hạ khó xử, lúc công tử ngủ không thích bị người khác quấy rầy, nếu như chúng ta để người đi vào, sợ rằng sẽ không thể làm tốt việc bảo hộ. Thị vệ nói, vẻ mặt kiên quyết, nhìn dáng vẻ sẽ tuyệt đối không tránh ra.

Thích Dao hít sâu một hơi nói: Ta hỏi các ngươi một lần cuối, các ngươi có tránh ra không?

Thị vệ nhìn Thích Dao nửa bước không cho nói: Không tránh.

Tốt lắm, hôm nay lão nương ta sẽ xông vào. Nói xong liền đánh vào trên người tên hộ vệ, người thị vệ kia lảo đảo một chút, Thích Dao phi thân lên tường, nhảy đến trong sân, thị vệ vội vàng phi thân lại, ngăn cản nàng, trong vườn hoa lại xuất hiện mấy thị vệ đứng vững vây quanh Thích Dao.

Thích Dao nhìn quanh một vòng nói: Bạch Quân Nhược, ngươi đi ra cho ta.

Lời này vừa nói ra, mấy thị vệ cũng bắt đầu động, chỉ tiếc mặc dù bọn họ là cao thủ, thế nhưng Thích Dao lại càng linh hoạt.

Đừng để nàng gọi, đánh thức thiếu gia chúng ta không đảm đương nổi. Một thị vệ trong đó nói.

Thích Dao vận đủ nội lực nói: Bạch Quân Nhược, Tuyết nhi có lời nhờ ta nói với ngươi!

Mấy thị vệ vội vàng tiến lên bắt nàng, Thích Dao vội vàng xoay người tiến lên, mấy thị vệ lập tức vây ngăn chặn, một trong đó muốn bắt Thích Dao, Thích Dao nhìn. Thầm nghĩ Xong rồi, không tránh thoát được.

Giữa lúc một chưởng chết người đã sắp đến bên người nàng, một giọng nói lại truyền ra từ bên trong phòng.

Dừng tay!

Chính là một tiếng này của Bạch Quân Nhược đánh giúp Thích Dao tránh thoát được một kiếp.

Mấy thị vệ quỳ xuống hành lễ nói: Yết kiến công tử.

Thị vệ bên trong mở cửa ra, Bạch Quân Nhược mặc một thân bạch y đi ra ngoài, hỏi: Thích lâu chủ, không ngờ võ công của ngươi tốt như vậy, càng không ngờ hơn chính là xuất thân danh môn của cô đấy.

Thích Dao cũng không dám tự cao tự đại với hắn, vội vàng nói Bạch công tử, lần này Thích Dao đến đây là có chuyện muốn nhờ công tử trợ ta giúp một tay.

Bạch Quân Nhược vẫn ung dung nhìn Thích Dao, lười nhác nói: Vì sao ta phải giúp ngươi? Phải biết cô vừa đánh thức giấc ngủ của ta, đây là sai lầm lớn đấy.

Khoé môi Thích Dao không nhịn được mà giật giât, như đã hạ quyết tâm quỳ xuống nói: Công tử, trước đây Thích Dao đã đắc tội nhiều. Hiện tại ta cũng không có cách nào mới thỉnh cầu công tử giúp đỡ, nếu công tử nguyện ý giúp đỡ, Thích Dao nguyện ý chắp tay nhường Thúy Vi lâu cho ngàu.

Bạch Quân Nhược hoảng sợ, bình thường lâu chủ này đều mắt cao hơn đầu. Chẳng lẽ hôm nay là uống lộn thuốc vậy mà quỳ xuống sao, vội vang nói: Dao lâu chủ, Ngươi mau đứng lên đi, bản công tử không có hứng thú với Thúy Vi lâu của các ngươi.

Nếu công tử không đáp ứng, Thích Dao sẽ không đứng dậy, mặc kệ công tử có coi trọng cái gì, chỉ cần Thích Dao có thể làm, nhất định sẽ vào nơi nước sôi lửa bỏng không chối từ. Thích Dao bình tĩnh nhìn Bạch Quân Nhược.

Bạch Quân Nhược bị Thích Dao làm cho sợ nãy, nhất định lâu chủ này đã ăn gì rồi hồ đồ rồi , liền hỏi: Cô nói trước xem ta có làm gì được hay không.

Thích Dao cười nói: Bàng gia nhị tiểu thư Bàng Lạc Tuyết nhờ ta chuyển mấy câu cho công tử.

Bạch Quân Nhược nghi ngờ hỏi Tuyết nhi? Qủa thật khi hắn đang ngủ, vì nghe thấy tên Tuyết nhi nên mới tỉnh, nếu không cũng sẽ không trùng hợp cứu Thích Dao một mạng.

Tuyết nhi nói, xin công tử mang người đến Thích phủ cứu chúng ta một tay.

Bạch Quân Nhược nói với Thích Dao Cô nói sớm không phải đã tốt hơn sao, chuyện của Tuyết nhi cũng là chuyện của ta. May là vừa rồi ta không bỏ lỡ.

Thích Dao đứng dậy, nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn thì khoé môi không khỏi nhếch lên, sớm biết nàng sẽ không quỳ, nói thẳng tên Tuyết nhi thì tốt rồi.

Bạch Quân Nhược nói: “Các ngươi đến Thích phủ với ta.”

Vânh thiếu gia.

Thích Dao cảm kích cười với Bạch Quân Nhược, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần hắn có thể giúp thì quỳ vẫn được.

Dao lâu chủ, cô nhanh dẫn đường đi. Bạch Quân Nhược thúc giục.

Thích Dao gật gật đầu, vài người thi triển khinh công bay về phía Thích phủ.

Mà lúc này những người đến Thích phủ không chỉ có nhóm người Thích Dao bọn họ mà vẫn còn những người khác, cũng đi về phía Thích phủ.

Trong Thích phủ.

Sở Mộc Dương đã chậm rãi rút đao ra, vết đao khiến người nhìn thấy mà giật mình, Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy sợ, đương đến cuối cùng khi Sở Mộc Dương gọi lớn: Tuyết nhi, mau! Bàng Lạc Tuyết vẫn nhanh tay nhanh mắt nhanh chóng cắm ngân châm vào một huyệt vị trước ngực Thương Dực, lại đâm vài cây ngân châm vào để ngăn máu của Thương Dực tiếp tục chảy.

Sở Mộc Dương mất sức ngồi bên cạnh thở gấp, lại lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng Thương Dực, chậm rãi tiến hành khâu vết thương của hắn, từng giọt mồ hôi đậu lại trên trán hắn không ngừng chảy xuống cũng không kịp lau.

Bàng Lạc Tuyết bên này cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc vào trên miệng vết thương của Thương Dực, nghe thấy Thương Dực bị đau mà hừ một tiếng, Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ.

Lúc này, vết thương của Thương Dực lại chảy máu, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Thương Dực cũng sẽ chết, Bàng Lạc Tuyết không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng châm vào trên nguwoif hắn, Sở Mộc Dương lấy một ít thuốc bột chậm rãi đắp lên vết thương của hắn, lại không ngừng đút thuốc cho hắn.

Chủ tử, không xong rồi, có người đến. Nha hoàn bên ngoài báo cáo.

Bàng Lạc Tuyết ngửi mùi máu, thầm nói không tốt, sợ là người bên Bắc Yên kia rồi.

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Sở Mộc Dương: Sư phụ, Thương Dực giao cho người, trước hết người cứ mang huynh ấy đến phòng của ta lánh đi, ta tin không có ai dám xông loạn vào phủ Bàng quốc công phủ.

Vậy Tuyết nhi đi đâu? Sở Mộc Dương không yên lòng hỏi.

Ta không sao, hiện tại ta sẽ cố kéo dài thờn gian, người mau mang huynh ấy đi, trễ hơn chút nữa sẽ không còn kịp đâu.

Người tới, mang cáng sang đây. Bàng Lạc Tuyết ra lệnh.

Hạ nhân vội vàng nâng cáng qua đây, mọi người cẩn thận nâng Thương Dực từ trên giường lên cán.

Chương 134:

Cho dù mọi người có cẩn thận bao nhiêu thì máu vẫn trào ra từ vết thương của Thương Dực, Bàng Lạc Tuyết đành phải âm thầm cầu khấn Thương Dực sẽ không có chuyện gì, bằng không nàng thật sự không có mặt mũi nào để đi gặp Tiểu Tứ tử.

Bàng Lạc Tuyết vừa chuyện một con mèo trên giá sách, một đường hầm liền xuất hiện, Bàng Lạc Tuyết nói: Các ngươi nâng Thương Dực cẩn thận một chút, đi theo sư phụ của ta vào trong phủ. Nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận.

Vâng, tiểu thư.

Tuyết nhi, nếu không thì muội đi đi, ta sẽ ở lại ứng phó. Sở Mộc Dương lo lắng nói.

Bàng Lạc Tuyết thúc Sở Mộc Dương: Người mau đi đi, sư phụ phải bảo vệ Thương Dực , Tuyết nhi vô cùng cảm kích.

Sở Mộc Dương nhíu mày, tính tình của Bàng Lạc Tuyết rất cố chấp, cho dù có bắt trâu kéo lại cũng không được.

Bàng Lạc Tuyết nhìn bọn họ đi vào lại đóng cửa ám đạo, đây là nhà của Thích Dao, nàng không thể đi, không thể để ai phá hư một ngọn cỏ ở đây được.

Bàng Lạc Tuyết nói với nha hoàn bên ngoài: Đốt hết những thứ trên giường, sửa lại mọi thứ, nhanh lên một chút.

Nha hoàn bên ngoài lại nói Tiểu thư, người nhanh lên một chút, những người đó muốn phá cửa rồi.

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, thực sự là không muốn sống nữa rồi, Bàng Lạc Tuyết mở cửa đi ra ngoài nói: Ta đi xem. Mở cửa đại môn ra.

Hạ nhân mở cửa lớn, Bàng Lạc Tuyết liền thấy Tấn vương cùng đại hoàng tử và nhị hoàng tử Bắc Yên mang theo quan binh của đại lý tự cùng nhau tới đây.

Bàng Lạc Tuyết đứng ở giữa, nha hoàn bên cạnh đưa đến một chiếc gối mềm, lại bưng lên một ly trà ngon, trà Vân Vụ ngon nhất, uống một ngụm, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói: Ô, ta còn tưởng là ai. Thì ra là khách quý Bắc Yên, không biết khách quý Bắc Yên tới chỗ của ta làm chi, còn mang theo Thiếu Tư Mệnh của đại lý tự như vậy.

Tất nhiên Thiếu Tư Mệnh biết Bàng Lạc Tuyết. Nàng không chỉ là tiểu thư của quốc công phủ, nàng còn là quận chúa của Đông Tần, nghĩa nữ mà hoàng hậu yêu thương nhất, Thiếu Tư Mệnh vội vàng hành lễ nói: Hạ quan yết kiến Tuyết quận chúa.

Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói: Đại nhân, bản quận chúa cũng không nhận cái cúi đầu này của ngươi, hôm nay đại nhân mang theo binh lính tới chỗ của ta, ta đã đắc tội với đại nhân ở chỗ nào vậy?

Thiếu Tư Mệnh vội vàng lau mồ hôi nói: Không dám, không dám.

Tấn vương bên cạnh nhìn thấy người mở cửa là Bàng Lạc Tuyết cũng hoảng sợ. Thích phủ hắn vô cùng quen thuộc nhất, lúc trước cũng là vì Thích tướng quân không muốn giúp đỡ hắn vì thế mới nặng tay hại ông ta. Xử cả nhà ông ta là kẻ phạm tội mà tịch thu toàn bộ tài sản, hắn còn tin rằng người mở cửa sẽ là dư nghiệt của Thích gia, lại không nghĩ rằng là Bàng Lạc Tuyết.

Tấn vương tiến lên phía trước nói: Không biết tại sao nhị tiểu thư lại ở chỗ này.

Bàng Lạc Tuyết cũng không đứng dậy: Tuyết nhi yết kiến Tấn vương gia. Nơi này là chỗ Tuyết nhi mua dùng để tặng người . Thế nào? Vương gia có ý kiến sao?

Tấn vương cười nói: Cũng không có gì, chỉ là trước đây bổn vương cũng hay đến Thích phủ này, tất cả ở đây vẫn còn quen thuộc như vậy, có thể thấy nhất định có người ở Thích phủ, mới có thể làm mới tất cả những thứ này. Nói xong lại nhìn Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, Tấn vương à, ngươi còn muốn nói tiếng người nữa sao, Bàng Lạc Tuyết cũng không nói tiếp.

Tấn vương cau mày nói Nhị tiểu thư, không biết nơi này có dư nghiệt của Thích không?

Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu lên: Người tới nơi này nhiều như vậy. Lúc đó Thích phủ bị bệ hạ tịch thu tài sản, còn có thể có cái dư nghiệt gì. Vương gia đang nói gì vậy?

Tấn vương nhìn Thích phủ, hắn sẽ không tin lời Bàng Lạc Tuyết: Tiểu vương cảm thấy mọi thứ ở đây thật thân quen, chỉ tiếc Thích tướng quân lại làm chuyện bán nước, quả thật là đáng tiếc.

Vương gia thấy quen, nhưng ở đây cũng đã được Tuyết nhi mua, ta cũng không thể nhường cho ngài, Thích tướng quân sai hay đúng sẽ do hậu nhân quyết định, Tuyết nhi chỉ là tiểu nữ tử, sao có thể chỉ trích triều chính được? Bàng Lạc Tuyết không nhanh không chậm trả lời.

Tấn vương nhíu mày, Bàng Lạc Tuyết này cứ thích đối chọi với hắn như vậy, càng như thế, hắn càng đoán được nàng hơn.

Vương gia, không biết người còn có việc gì? Nếu như không thì cũng đừng làm phiền ta ngắm hoa, nhiều người xông vào nhà ta như vậy. Bàng Lạc Tuyết lại nhìn mấy kẻ đang chuẩn bị phá cửa phía sau: Nếu ta cáo trạng với bệ hạ, chắc hẳn Thiếu Tư mệnh cũng sẽ không gánh vác nổi.

Lúc này Thiếu Tư Mệnh đã hoàn toàn hối hận , Bàng Lạc Tuyết cũng không là người dễ đắc tội mà.

Tấn vương nói: Nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, các hoàng tử của Bắc Yên nhìn thấy đào phạm của bọn họ trốn đến đây nên mới cầu tiểu vương giúp, Thiếu Tư Mệnh cũng chỉ làm hết bổn phận của hắn thôi.

“Ồ? Vậy sao? Hiện tại các người cũng nhìn thấy rồi đấy, nơi này là bản quận chúa mua để tặng người, các người đã có thể đi rồi.

Hai vị hoàng tử Bắc Yên không vui, bọn họ cảm thấy nhất định Thương Dực ở đây, tứ đệ cũng sẽ ở đây, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh, cái lý này bọn họ đều hiểu.

Đại hoàng tử nói Quận chúa, đào phạm kia là trọng phạm của Bắc Yên chúng ta xin thỉnh quận chúa giao người ra đây.

Bàng Lạc Tuyết nhìn đại hoàng tử Bắc Yên, cười nói Nếu là trọng phạm của Bắc Yên các ngươi, vậy thì người đi Bắc Yên mà bắt, nơi này là Đông Tần, chỗ này của ta còn chưa đến lượt hoàng tử Bắc Yên như người khoa tay múa chân.

Bắc Yên hoàng tử thở gấp nói: Ngươi!

Bàng Lạc Tuyết bưng ly trà uống một hớp nhẹ, hoàn toàn không đặt bọn hắn vào mắt, Tấn vương nói: Nhị tiểu thư, người vẫn nên giao bọn họ ra đây đi, hai vị hoàng tử sẽ vô cùng cảm tạ người. Nói cho đại hoàng tử một ánh mắt.

Đại hoàng tử ngầm hiểu nói: Đúng vậy, quận chúa, chỉ cần người giao bọn họ ra đây, bất kể là cái gì, chúng ta đều sẽ đáp ứng.

Bàng Lạc Tuyết nhìn ba người mắt đi mày lại, xem ra quan hệ của Tấn vương và bọn họ không giống bình thường, Sở Mộc Dương chắc chắn sẽ không làm bạn với tên tiểu nhân như Tấn vương này, cũng chỉ có hai tên tiểu nhân gian trá của Bắc Yên này thôi.

Không phải ta không giao, ở đây chỉ có ta cùng mấy hạ nhân hay quét tước hằng ngày, thực sự không biết nên giao cái gì cả? Bàng Lạc Tuyết mang vẻ mặt vô tội, hai vị hoàng tử của Bắc Yên hận không thể đi lên chém chết nàng bằng một đao.

Nhị tiểu thư, không biết người mua Thích phủ này cho ai, ta sợ rằng không ai muốn ở nơi này đâu. Tấn vương hỏi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn lướt qua Tấn vương, xem ra hắn thật sự không yên lòng với người Thích gia, quả thật là làm chuyện có lỗi, nửa đêm cữ sợ quỷ gõ cửa, xem ra Tấn vương này đã hoàn toàn đuối lý rồi, Bàng Lạc Tuyết đau thương nói: Tấn vương gia, trước khi mẫu thân nhà ta xuất giá có một người bạn là Thích phu nhân, cảm tình của hai người rất tốt, người cũng biết thân thể mẫu thân ta không tốt, từ khi Thích gia bị người khác vạch trần mà lâm vào hoạ tai ương, mẫu thân không vui, cho nên ta đã mua tòa nhà này, xử lý tốt tất cả, chuẩn bị đưa cho mẫu thân của ta, vương gia thấy có chỗ nào không ổn sao?”

Tất nhiên Tấn vương không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không ổn, đành phải nói: Lòng hiếu thuận của tiểu thư thật sự đã làm người ta cảm động, chắc hẳn quốc công phu nhân sẽ thích.

Đại hoàng tử nhìn Tấn vương không hài lòng nói: Vương gia, chẳng lẽ người đã quên mục đích hôm nay chúng ta tới đây sao?

Tấn vương nói: Đại hoàng tử an tâm một chút, chớ nóng, quận chúa luôn luôn hiểu chuyện, những người đó là đào phạm của Bắc Yên, chắc hẳn quận chúa sẽ không bao che.

Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói: Vương gia nói không sai, nếu là đào phạm, người nguy hiểm như vậy, sao ta có thể bao che được, lại nói Bắc Yên cũng không liên quan gì đến ta cả.

Nhị hoàng tử nói: Vậy thì mời Tuyết quận giao người ra đây đi.

Bàng Lạc Tuyết mở to hai mắt nhìn nhị hoàng tử nói: Bắc Yên nhị hoàng tử, vừa rồi bản quận chúa đã nói, chỗ này của ta không có đào phạm của Bắc Yên, các ngươi đi chỗ khác tìm đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này của ta.

Đại hoàng tử ngăn cản nhị hoàng tử đang muốn tiến lên, lại ôm quyền nói với Bàng Lạc Tuyết: Chúng ta đuổi đến đây, có thể khẳng định hắn đã tiến vào viện này.

Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ hỏi: Không biết đuổi thế nào mà lại đuổi sang đây vậy?

Nhị hoàng tử bất mãn nói: Đương nhiên là vết máu.

Bàng Lạc Tuyết nhìn trên mặt đất nói: Các người cũng nhìn thấy, nơi này của ta không có vết máu nào. Hay là các người đi nơi khác đi.

Đại hoàng tử nhíu mày, hắn vừa cũng phát hiện vết máu đã mất, cho nên mới dám khẳng định nhất định là có người giúp Thương Dực. Vì thế mới cầu Tấn vương giúp.

Tuyết quận chúa, người này đã trúng độc của Bắc Yên hoàng thất chúng ta, huyết dịch của hắn nồng nặc mùi này, ta không nhận nhầm được. Đại hoàng tử biết thân phận nha đầu này không đơn giản, bằng không Tấn vương cũng không cần ở đây nhiều lời với nàng.

Bàng Lạc Tuyết nhắm mắt lại ngửi chút mùi trong không khí, nooit lên một chút ác ý mỉm cười nói Không biết mũi của đại hoàng tử được làm từ gì, ta chỉ ngửi được hương hoa trong không khí mà thôi.

Sắc mặt đại hoàng tử đỏ lên, nhị hoàng lấy ra ống trúc trong ngực, nói: Bên trong Bắc Yên này là một loại ong theo dõi Bắc Yên ta trồng, chỉ cần có một chút mùi này, chúng nó đều có thể tìm được.

Lòng Bàng Lạc Tuyết trầm xuống, quả nhiên nhị hoàng tử mở ống trúc, hai con ong bay vào trong viện, Bàng Lạc Tuyết không hề nghĩ ngợi lấy ra hai cây ngân châm giết bọn chúng.

Người làm cái gì vậy? Chẳng lẽ Tuyết quận chúa chột dạ sao? Nhị hoàng tử nhìn ong đã chết trên mặt đất.

Nơi này là chỗ của ta, nếu các người muốn làm loạn thì đi chỗ khác, chỗ này của ta trồng nhiều hoa như vậy là để lấy mật, huống chi ta cũng nuôi ong mật, ta không muốn để chúng lẫn vào. Bàng Lạc Tuyết chẳng hề để ý nói.

Chỉ tiếc lí do trốn tránh của nàng trong lòng mọi người lại trở thành già mồm cãi lí, càng thêm chột dạ.

Nhị hoàng tử nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết: Quận chúa, chỉ cần chúng ta lục soát sẽ biết người có ở đó hay không .

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn nhị hoàng tử: Nhị hoàng tử đang nói giỡn sao? Một hoàng tử của Bắc Yên dựa vào cái gì mà đến đây lục soát ta? Nếu như làm hư hoa cỏ ở đây nhất định ta sẽ rất đau lòng đấy.

Tấn vương người nói một câu đi. Nhị hoàng tử nói

Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết không hề sợ hãi mà nói: Quận chúa, bọn họ cũng là vì sự an toàn của quận chúa, bản vương bảo đảm nhất định bọn họ sẽ cẩn thận. Quận chúa yên tâm đi, nếu như giẫm phải hay phá hủy cái gì, nhất định ta sẽ tới bồi thường.

Vương gia, dù gì người cũng là hoàng tử Đông Tần, tại sao lại có thể giúp đỡ người khác bắt nạt Tuyết nhi. Bàng Lạc Tuyết ủy khuất nói.

Tuyết nhi nói đùa, bọn họ là khách quý của Đông Tần, ta tin nhất định Tuyết nhi sẽ để chúng ta lục soát viện một chút. Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, nghe giọng điều lại không hề cho phép thương lượng.

Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết dần trở nên lạnh lẽo...

/396

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status