Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 120: Âm mưu của Hoàng Phủ Yên Yên

/231


Cùng lúc đó, tại Lăng phủ.

Hoàng Phủ Yên Yên nằm nghiêng trên phản được làm bằng gỗ đàn hương. Mặt gỗ toả ra một hương thơm dịu nhẹ khiến lòng người dễ chịu, thư thái.

Hôm nay, Hoàng Phủ Yên Yên vận một y phục màu nắng đơn bạc, vạt áo hơi rộng, tuỳ ý để mở ra triển lộ vẻ phong tình, quyến rũ. Nét xuân sắc ấy đặt trên người một thiếu phụ vừa hơn ba mươi tuổi lại càng tăng thêm vài phần mặn mà.

" Ngươi xoa bóp mạnh tay thêm một chút nữa a! Còn chưa ăn cơm sao?"

Hoàng Phủ Yên Yên cho một trái nho vào miệng, vừa liếc mắt nhìn tỳ nữ vừa mới được chuyển đến trong viện vào buổi sáng hôm nay.

Tỳ nữ mới tuổi còn rất nhỏ, chỉ mới khoảng chín hay mười tuổi gì đó. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nhợt nổi lên nhiều nốt tàn nhan trông càng thêm phản cảm. Bất quá đó không phải là điều khiến nàng ta cảm thấy khó chịu nhất. Sở dĩ nàng ta không thích tỳ nữ này là bởi vì tính tình của nàng ta quá mức yếu đuối, nhu nhược, làm gì cũng sợ bóng, sợ gió, lại vô cùng vụng về.

Nếu không phải là Hoàng Phủ Yên Yên còn phải bảo trì hình tượng chủ mẫu đoan trang, hiền lành, nàng ta nhất định sẽ không chút lưu tình đuổi tỳ nữ này đi.

Chì là, tỳ nữ bên người mình vừa rời đi không lâu, mà lúc này lại tiếp tục đổi tỳ nữ khác thì vẫn rất dễ để người ta chú ý.

Nàng ta vẫn còn chưa muốn để Thừa lão đầu kia nắm trúng thóp đâu!

" Vâng, nô tỳ đã biết!"

Tỳ nữ nhu nhược cúi đầu, run rẩy tăng lên lực bàn tay xoa bóp lên chân ngọc mềm mại của Hoàng Phủ Yên Yên.

Đáng tiếc, vì quá bối rối nên lần này lại quá mạnh tay làm da thịt mẫn cảm của Hoàng Phủ Yên Yên nhanh chóng nổi lên một dấu đỏ bừng thật lớn.

" A, ngươi làm cái gì? Đau chết đi được!"

Hoàng Phủ Yên Yên đau đớn nhảy dựng lên, mạnh mẽ gạt tay nhu nhược tỳ nữ ra khiến nàng uỳnh một tiếng té ngã trên mặt đất, hoảng hốt quỳ tại chỗ không dám động đậy.

Lúc này, Hoàng Phủ Yên Yên cũng không bận tâm đến hình tượng hay không có hình tượng nữa. Đối với nàng ta, da thịt chính là vị trí hết sức mẫn cảm. Chỉ cần là bị nhẹ nhàng đánh trúng thôi cũng đau đớn ê ẩm, kèm theo dấu vết bầm tím lưu lại mấy ngày trời.

Không phải người ta nói càng tu luyện lên cao, cơ thể càng được cải thiện sao. Vì cái gì nàng ta càng thăng cấp thì cơ thể càng trở nên yếu đuối nhu nhược, càng trở nên dễ dàng bị đả thương đến?

Rốt cuộc là vì cái gì? Nàng thật không cam lòng!

Hoàng Phủ Yên Yên cắn chặt răng, vừa xoa xoa vết bầm tím trên chân vừa liếc nhìn tỳ nữ nhu nhược đang run rẩy quỳ gối trên mặt đất, đầu cúi thấp, thỉnh thoảng bật ra một vài tiếng nức nở vụn vặt, trong lòng lại càng thêm phiền não.

Hoàng Phủ Yên Yên xoa xoa mi tâm, không kiên nhẫn phẩy phẩy tay.

" Ngươi lui xuống đi, khi cần ta sẽ cho gọi!"

" Vâng, thưa phu nhân!"

Tỳ nữ nhu nhược vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, đứng dậy từ từ lui ra ngoài cửa.

Đợi cánh cửa đóng lại, Hoàng Phủ Yên Yên mới nằm ngả người ra phản đàn hương. Hướng ánh mắt xinh đẹp nhìn lên trần nhà đến ngẩn người, không biết đang suy nghĩ tới chuyện gì.

Chính là vì vậy, nàng ta không hề hay biết, sau khi cánh cửa khép lại, tỳ nữ nguyên bản nhu nhược đã không còn cúi thấp đầu. Nàng đứng thẳng lương, hướng ánh mắt về căn phòng, khoé môi từ từ nhếch lên thành một nụ cười chứa đầy tư vị Hồ Ly.

Hoàng Phủ Yên Yên không biết đã ngẩn người bao lâu. Nàng ta đột ngột bừng tỉnh là khi bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang.

Người ngoài nghe tiếng gõ cửa này hẳn sẽ thấy rất bình thường. Nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ phát hiện tiếng gõ dài ngắn, ngắt nghỉ nhiều lần đã vô tình tạo thành một loại ám hiệu.

Hoàng Phủ Yên Yên chỉnh lại vạt áo, khoác thêm một kiện áo bên ngoài rồi mới hướng về phía cửa, trầm giọng.

" Vào đi!"

Cánh cửa bị người bên ngoài đẩy vào, một thiếu nữ thân hình cao ráo vượt quá tiêu chuẩn một nữ nhi thông thường. Bất quá, nàng có dáng người rất nở nang nên nhìn qua cũng không khiến người ngoài quá khó nhìn.

Thiếu nữ đi vào còn bưng theo một chậu nước, phía trên còn vắt một cái khăn mặt dệt bằng lông mềm. Tư thế cúi đầu chuẩn mực từng li khiến người ta không có cách nào.

Thiếu nữ này có danh tự gọi là Viêm Hàn, nàng là tỳ nữ đi theo Hoàng Phủ Yên Yên từ lâu, trước cả khi Hoàng Phủ Yên Yên gặp gỡ Lăng Bá Khiêm. Mấy ngày trước nàng vừa vặn trở về thăm nhà một chuyến, hôm nay mới trở lại.

Viêm Hàn cẩn thận đóng cửa, cẩn thận cài lại then, đảo ánh mắt nhìn xung quanh phòng, đến khi chắc chắn trong phòng không có ai mới thấy an tâm tuỳ ý đặt cái chậu lên bàn, đứng khoanh tay nhìn Hoàng Phủ Yên Yên, trong đáy mắt vô cùng phức tạp.

Hoàng Phủ Yên Yên nhìn người vừa tiến vào chỉ đứng yên một chỗ không động thì có chút khó hiểu. Bất quá nàng ta không những không giận mà còn cười ngọt ngào.

Hoàng Phủ Yên Yên đứng lên, uyển chuyển đi đến trước mặt Viêm Hàn, một tay vòng tay lên cổ Viêm Hàn, một tay xoa nhẹ lên da mặt, gỡ ra một lớp mặt mỏng tang như cánh ve.

Khi mặt nạ hoàn toàn bị gỡ ra, gương mặt Viêm Hàn cũng thay đổi theo. Không còn là gương mặt nữ nhân phong tình quyến rũ nữa mà là gương mặt một nam tử vô cùng tuấn tú, lại thêm vào một nét âm nhu, mị hoặc, yêu dã.

Nếu như có người đã gặp qua Lăng Bá Khiêm, hẳn sẽ nhận ra gương mặt này so với Lâm Bá Khiêm không khác nhau là mấy. Chỉ có điều nhìn tuấn tú hơn hẳn, cùng với khí chất âm nhu càng khiến hắn trở nên hấp dẫn.

Người này, đáng ra không nên gọi là Viêm Hàn, mà phải gọi là Lăng Bá Hàn. Hắn chính là con trai trưởng của đệ đệ Lăng Hựu Thừa, tuổi tác so với Lăng Bá Khiêm không có mấy khác biệt.

Hoàng Phủ Yên Yên nâng tay chọc chọc vào phần nở nang trước ngực của Lăng Bá Hàn, cười cười nhìn hắn.

" Hàn, chàng là đang giận thiếp sao?"

Lăng Bá Hàn nâng tay nắm lấy bàn tay của Hoàng Phủ Yên Yên đang làm loạn, đẩy nàng ta ra một chút, trầm xuống nét mặt đi vào nội viện.

Hoàng Phủ Yên Yên bị lạnh nhạt như vậy cũng không nói gì. Giống như đã quá quen với tính tình của Lăng Bá Hàn, gương mặt chỉ thoáng qua một nét thất vọng rồi thật nhanh biến mất không còn dấu vết.

Bên trong nội viện đã chuẩn bị sẳn nước nóng, Lăng Bá Hàn tiến vào tắm qua một lần, lại đem y phục Hoàng Phủ Yên Yên đã sớm chuẩn bị sẵn vận vào. Khi bước ra, hắn mới hoàn toàn trở thành nam tử trung niên tuấn lãng.

Hoàng Phủ Yên Yên đã tháo ra áo ngoài. Nàng ta nằm nghiêng trên giường, vừa trông thấy Lăng Bá Hàn bước ra liền tiến lên, vòng tay ôm lấy eo hắn, dựa đầu vào ngực hắn.

Lần này Lăng Bá Hàn cũng không cự tuyệt Hoàng Phủ Yên Yên, mà còn thuận thế ôm lấy eo nàng ta, cùng tiến về phía giường nằm.

Lăng Bá Hàn vuốt mái tóc của Hoàng Phủ Yên Yên, quấn lên đơn giản. Ánh mắt nhìn vào gáy nàng ta, chuyển lên phần tóc vừa quấn lên giống như xuyên qua nàng ta nhìn đến một người khác. Ánh mắt hiếm hoi trở nên dịu dàng.

Bất quá, ánh mắt đến cũng nhanh, đi qua cũng rất nhanh. Lăng Bá Hàn trở về thực tại, đem Hoàng Phủ Yên Yên đặt ngồi một bên, còn hắn thì tiến về phía góc giường, tạo ra giữa hai người một khoảng cách không xa không gần. Lúc này mới trầm giọng hỏi.

" Trong phủ dạo này thế nào?"

Hoàng Phủ Yên Yên ban đầu thấy hắn không cự tuyệt, nàng ta còn âm thầm cảm thấy sung sướng. Đến khi bị đẩy ra lại tràn ngập thất vọng. Chỉ là đây là con đường nàng ta chọn nên nàng ta sẽ không hối hận, vẫn điềm đạm trả lời.

" Không có gì đặc biệt. Chỉ là Lăng Ngạo lại trở về. Hắn có chút khác biệt so với trước, mạnh hơn rất nhiều, thiếp định..."

Lời Hoàng Phủ Yên Yên còn chưa dứt, Lăng Bá Hàn đã ngẩng đầu, lãnh liệt nhìn nàng ta, lạnh giọng mang theo uy hiếp.

" Không được động vào hắn!"

" A? Nhưng là..."

" Ta nói không được! Nếu ngươi dám tuỳ ý chủ trương thì chúng ta không cần gặp nhau nữa!"

Lăng Bá Khiêm lại cắt ngang, hắn đứng dậy khiến Hoàng Phủ Yên Yên trầm mặt xuống, nhưng lại vội vàng đứng lên ôm chặt eo Lăng Bá Hàn nhẹ giọng.

" Thiếp không đụng hắn còn không được sao? Chàng đừng xúc động như vậy có được không?"

" Nhớ lời ngươi nói!"

Lăng Bá Hàn không tiếp tục bỏ đi, nhưng cũng không ngồi trên giường với Hoàng Phủ Yên Yên mà ngồi xuống phản đàn hương.

" Được mà!"

Hoàng Phủ Yên Yên thất vọng, thật không hiểu tại sao Lăng Bá Hàn lại bảo vệ Lăng Ngạo như vậy, bất quá nàng không dám hỏi, đành phải nói ra một kế hoạch khác.

" Thiếp sẽ xử lí Lăng Hựu Thừa. Hắn dù sao cũng sống đủ lâu rồi, không nên tiếp tục cản trở nữa!"

" Ngươi định sẽ thế nào?"

Nghe đến cái tên " Lăng Hựu Thừa", Lăng Bá Hàn lại hơi nhíu mày. Lúc này hắn không tiếp tục ngăn cản mà đón ý Hoàng Phủ Yên Yên hỏi lại.

Hoàng Phủ Yên Yên cười khẽ, tiến về phía Lăng Bá Hàn, vừa trêu chọc hắn vừa nói.

" Hôm nay chẳng phải hắn ra ngoài trang sao? Để cho Thất Sát đến tiêu diệt đi! Với trình độ Thống Lĩnh hậu kì đỉnh của hắn, đối với Thất Sát hẳn là không vấn đề!"

" Tốt! Y như kế hoạch mà làm!"

Lăng Bá Hàn để lại một câu, cũng không để ý đến ý muốn của Hoàng Phủ Yên Yên theo đường cửa sổ liền rời đi.

Trong phòng lại là một mảnh cô quặn!

/231

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status