Phong Bất Bình, chuyện này nếu ngươi không cho ta một câu trả lời, cứ vài ngày ta lại tới đập cái Tử Nhân Cốc này một lần, để y quán của ngươi không thể mở. được nữal”
Phong Bất Bình vẻ mặt âm trầm nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi thế nào? Sau khi thu xếp chân khí trong một tháng không thể gần nữ sắc. Chính ngươi không quản được thứ trong đũng quần giờ còn tới trách ta?
Lúc trước đúng là ta mù mắt ham Tử Kim Huyền Sâm của sư phụ ngươi mới hao phí liền hai ngày giúp ngươi ổn định chân khí, không ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn!
Được được được, Tử Kim Huyền Sâm kia ta từ bỏ, ngươi cút ra ngoài cho tai”
Võ giả kia hừ lạnh nói: “Từ bở? Vậy ám tật trên người ta thì sao? Không chữa khỏi ám tật trên người ta, chuyện này không xong đâu!”
Phong Bất Bình giận dữ hét lớn: “Lúc đó ta đã nói sau khi ổn định chân khí, nếu ngươi phá giới gần nữ sắc tự gánh lấy hậu quả. Giờ chân khí của ngươi đã xé rách một mảng đan điền, thần tiên cũng chẳng cứu nổi. Ngươi bảo ta làm sao chữa khỏi được?”
Võ giả kia thản nhiên đáp: “Trị không khỏi thì phải
lấy gì ra đền! Phong Bất Bình nhà ngươi chẳng phải tự xưng thần y giang hồ à? Lấy y điển của ngươi ra đây cho mình.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phong Bất Bình lập tức. trở nên cực kỳ khó coi, những người khác cũng bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra mục tiêu cả võ giả này lại là y điển trong tay Phong Bất Bình.
Y điển của mọt thần y giang hồ đương nhiên có giá trị không nhỏ. Hơn nữa với thầy thuốc thứ này tương đương với bí tịch võ công đối với võ giả, làm sao tùy tiện giao ra được? Rõ ràng tên này định cướp đoạt.
Trong Tử Nhân Cốc cũng có một số người muốn can thiệp, dù sao võ giả này ở đây quấy rối chính là làm chậm trễ thời gian cứu chữa của họ.
Có điều không đợi họ ra tay, những người khác lập †ức đè xuống, nói cho họ thân phận của người này.
Người này chính là tiểu đệ tử của một cường giả tán †u Tây Sở, Phiêu Huyết Thần Đao - Kiều Liên Đông, tên là Chu Bách Dịch. Còn Kiểu Liên ĐÔng lại nổi tiếng bao che khuyết điểm trên đất Tây Sở, mấy năm trước thậm chí đã vì ân oán của đệ tử mình mà tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ đòi lại công đạo.
Mọi người ở đây không muốn ra mặt không phải vì tên Chu Bách Dịch này mà là vì tông sư võ đạo Kiều Liên Đông nổi danh bao che khuyết điểm kia.
Chu Bách Dịch ung dung nhìn Phong Bất Bình như đã nắm chắc, vì hắn biết tại Tây Sở không mấy ai dám giúp Phong Bất Bình.
Người này tính tình quá khó chịu, có đôi khi cho dù hắn giúp người ta chữa khỏi thương thế, nhưng phần lớn mọi người đều không nhận ân tình của hẳn.
Một số võ giả tán tu muốn giúp đỡ sau khi biết thân phận kẻ này lại không dám động thủ. Còn một số đệ tử đại phái sau khi biết thân phận của hắn lại không muốn vì Phong Bất Bình mà đắc tội với Kiều Liên Đông. Dù sao Kiều Liên Đông cũng là người có tiếng tăm trên đất Tây Sở.
Phong Bất Bình chỉ là thần y giang hồ, lại không phải thần y duy nhất trên toàn bộ giang hồ. Vì hắn mà đắc tội với một tông sư võ đạo, không đáng.
Đúng lúc này Lã Phụng Tiên đi tới, lạnh lùng nói: “Chu Bách Dịch, ngươi quá đáng rồi. Nếu không có Phong thần y, đừng nói ám thương giờ có khi ngươi đã là kẻ tàn phế rồi. Phong thần y đã không cần cả Tử Kim Huyết Sâm rồi, ngươi còn muốn thế nào?”
Chu Bách Dịch cười lạnh nói: “Tiểu Ôn Hầu Lã Phụng Tiên? Hôm nay ngươi bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng đúng là cực kỳ vinh quang, tiền đồ cũng không thể ước lượng. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào việc này, nếu không ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Lã Phụng Tiên có ơn tất báo, vẫn luôn ở bên cạnh Phong Bất Bình. Chu Bách Dịch biết chuyện này, có điều hắn không sợ.
Lã Phụng Tiên xuất thân tán tu, không có chỗ dựa, hơn nữa còn từng đắc tội với Tụ Nghĩa Trang ở Bắc Yên, bị người ta đuổi giết bỏ trốn, không đáng để lo.
Lời uy hiếp này của Chu Bách Dịch khiến Lã Phụng Tiên hết sức phẫn nộ. Đừng nhìn Lã Phụng Tiên bình thường luôn khá hiền lành, thật ra Lã Phụng Tiên cũng không phải người lương thiện rồi. Ngày trước khi bị Tụ Nghĩa Trang truy sát, Lã Phụng Tiên là người giết người nhiều nhất.
Cho dù khi giải quyết vấn đề gì, mặc dù đại đa số thời điểm Lã Phụng Tiên sẽ giảng đạo lý với người ta. Nhưng khi không giảng đạo lý được, vậy hắn sẽ dùng tới Phương thiên họa kích của mình.
Nhưng lần này rõ ràng có giảng đạo lý cũng vô dụng. Hơn nữa thân phận tên Chu Bách Dịch này còn khiến Lã Phụng Tiên không thể động thủ.
Nếu Lã Phụng Tiên chỉ một thân một mình, hắn đã sớm chém tên Chu Bách Dịch này thành hai nửa. Nhừng giờ Phong Bất Bình còn ở nơi này, nếu hắn giết Chu Bách Dịch, vậy sẽ liên lụy tới Phong Bất Bình. Cho nên nói không nói được, động thủ cũng không động thủ được, chuyện này khiến Lã Phụng Tiên đắn đo bực bội không thôi.
Chu Bách Dịch ung dung nhìn Lã Phụng Tiên, hắn biết Lã Phụng Tiên không dám động thủ, cho nên trực. tiếp cười lạnh nói: “Lã Phụng Tiên, ta kính ngươi là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, không muốn đối địch với ngươi. Nhưng tốt nhất ngươi đừng xen vào việc của ta. Việc nên quản thì quản, không nên quản thì đừng nhúng tay vào!”
Đúng lúc này Sở Hưu nhìn Phong Bất Bình một chút, đột nhiên trong lòng nảy sinh ý nghĩ, trực tiếp đứng ra lạnh lùng nói: “Một tên Ngoại Cương cảnh mà khẩu khí ngông cuồng như vậy, đúng là không biết điều.
Ÿ vào sư phụ ngươi là tông sư võ đạo mà càn rỡ như: vậy, sư phụ ngươi không dạy ngươi thế nào là tôn tỉ trên dưới hay sao?”
Chu Bách Dịch sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
“Sở Hưu.”
Theo Sở Hưu thản nhiên phun ra hai chữ này, mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Bọn họ chưa từng gặp Sở Hưu nhưng không ai không biết tên Sở Hưu!
Sau trận chiến với Tông Huyền lần trước, vị trí của Sở Hưu trên Long Hổ Bảng đã lên tới hạng năm. Chuyện này đã theo biến động danh sách của Phong Mãn Lâu truyền khắp giang hồ, cái tên Sở Hưu lại được mọi người biết tới.
Năm hạng đầu Long Hổ Bảng với mười hạng đầu Long Hổ Bảng là hai giai tầng, quan trọng nhất là Sở Hưu khác với Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên chỉ là người thân đơn thế cô, nhưng sau lưng Sở Hưu lại là Quan Trung Hình Đường.
Người biết nội tình đều hiểu, mặc dù Quan Trung Hình Đường luôn ẩn nhẫn kín tiếng nhưng thật ra thực lực không kém hơn những thế lực lớn đứng đầu. Đường chủ Quan Tư Vũ với Thần Tông Cửu Biến nổi danh giang hồ, ngay cả gia chủ Hạ Hầu thị đều từng chịu thiệt trong tay Quan Tư Vũ.
Chu Bách Dịch cũng kinh ngạc khi nghe Sở Hưu ở đây, có điều hình như hắn cũng nghe nói Lã Phụng Tiên và Sở Hưu là hảo hữu.
Có điều Chu Bách Dịch cũng không để ý, Sở Hưu thì sao? Nơi này lat Tây Sở chứ không phải Quan Trung Hình Đường!
Chu Bách Dịch trực tiếp lạnh lùng nói: “Sở đại nhân của Quan Trung Hình Đường? Ngươi cứ ngồi yên ở Quan Trung Hình Đường mà giễu võ giương oai là được, tới Tây Sở chúng ta, ngươi có tư cách gì mà đòi ngông nghênh như vậy!”
Phong Bất Bình vẻ mặt âm trầm nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi thế nào? Sau khi thu xếp chân khí trong một tháng không thể gần nữ sắc. Chính ngươi không quản được thứ trong đũng quần giờ còn tới trách ta?
Lúc trước đúng là ta mù mắt ham Tử Kim Huyền Sâm của sư phụ ngươi mới hao phí liền hai ngày giúp ngươi ổn định chân khí, không ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn!
Được được được, Tử Kim Huyền Sâm kia ta từ bỏ, ngươi cút ra ngoài cho tai”
Võ giả kia hừ lạnh nói: “Từ bở? Vậy ám tật trên người ta thì sao? Không chữa khỏi ám tật trên người ta, chuyện này không xong đâu!”
Phong Bất Bình giận dữ hét lớn: “Lúc đó ta đã nói sau khi ổn định chân khí, nếu ngươi phá giới gần nữ sắc tự gánh lấy hậu quả. Giờ chân khí của ngươi đã xé rách một mảng đan điền, thần tiên cũng chẳng cứu nổi. Ngươi bảo ta làm sao chữa khỏi được?”
Võ giả kia thản nhiên đáp: “Trị không khỏi thì phải
lấy gì ra đền! Phong Bất Bình nhà ngươi chẳng phải tự xưng thần y giang hồ à? Lấy y điển của ngươi ra đây cho mình.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phong Bất Bình lập tức. trở nên cực kỳ khó coi, những người khác cũng bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra mục tiêu cả võ giả này lại là y điển trong tay Phong Bất Bình.
Y điển của mọt thần y giang hồ đương nhiên có giá trị không nhỏ. Hơn nữa với thầy thuốc thứ này tương đương với bí tịch võ công đối với võ giả, làm sao tùy tiện giao ra được? Rõ ràng tên này định cướp đoạt.
Trong Tử Nhân Cốc cũng có một số người muốn can thiệp, dù sao võ giả này ở đây quấy rối chính là làm chậm trễ thời gian cứu chữa của họ.
Có điều không đợi họ ra tay, những người khác lập †ức đè xuống, nói cho họ thân phận của người này.
Người này chính là tiểu đệ tử của một cường giả tán †u Tây Sở, Phiêu Huyết Thần Đao - Kiều Liên Đông, tên là Chu Bách Dịch. Còn Kiểu Liên ĐÔng lại nổi tiếng bao che khuyết điểm trên đất Tây Sở, mấy năm trước thậm chí đã vì ân oán của đệ tử mình mà tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ đòi lại công đạo.
Mọi người ở đây không muốn ra mặt không phải vì tên Chu Bách Dịch này mà là vì tông sư võ đạo Kiều Liên Đông nổi danh bao che khuyết điểm kia.
Chu Bách Dịch ung dung nhìn Phong Bất Bình như đã nắm chắc, vì hắn biết tại Tây Sở không mấy ai dám giúp Phong Bất Bình.
Người này tính tình quá khó chịu, có đôi khi cho dù hắn giúp người ta chữa khỏi thương thế, nhưng phần lớn mọi người đều không nhận ân tình của hẳn.
Một số võ giả tán tu muốn giúp đỡ sau khi biết thân phận kẻ này lại không dám động thủ. Còn một số đệ tử đại phái sau khi biết thân phận của hắn lại không muốn vì Phong Bất Bình mà đắc tội với Kiều Liên Đông. Dù sao Kiều Liên Đông cũng là người có tiếng tăm trên đất Tây Sở.
Phong Bất Bình chỉ là thần y giang hồ, lại không phải thần y duy nhất trên toàn bộ giang hồ. Vì hắn mà đắc tội với một tông sư võ đạo, không đáng.
Đúng lúc này Lã Phụng Tiên đi tới, lạnh lùng nói: “Chu Bách Dịch, ngươi quá đáng rồi. Nếu không có Phong thần y, đừng nói ám thương giờ có khi ngươi đã là kẻ tàn phế rồi. Phong thần y đã không cần cả Tử Kim Huyết Sâm rồi, ngươi còn muốn thế nào?”
Chu Bách Dịch cười lạnh nói: “Tiểu Ôn Hầu Lã Phụng Tiên? Hôm nay ngươi bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng đúng là cực kỳ vinh quang, tiền đồ cũng không thể ước lượng. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào việc này, nếu không ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Lã Phụng Tiên có ơn tất báo, vẫn luôn ở bên cạnh Phong Bất Bình. Chu Bách Dịch biết chuyện này, có điều hắn không sợ.
Lã Phụng Tiên xuất thân tán tu, không có chỗ dựa, hơn nữa còn từng đắc tội với Tụ Nghĩa Trang ở Bắc Yên, bị người ta đuổi giết bỏ trốn, không đáng để lo.
Lời uy hiếp này của Chu Bách Dịch khiến Lã Phụng Tiên hết sức phẫn nộ. Đừng nhìn Lã Phụng Tiên bình thường luôn khá hiền lành, thật ra Lã Phụng Tiên cũng không phải người lương thiện rồi. Ngày trước khi bị Tụ Nghĩa Trang truy sát, Lã Phụng Tiên là người giết người nhiều nhất.
Cho dù khi giải quyết vấn đề gì, mặc dù đại đa số thời điểm Lã Phụng Tiên sẽ giảng đạo lý với người ta. Nhưng khi không giảng đạo lý được, vậy hắn sẽ dùng tới Phương thiên họa kích của mình.
Nhưng lần này rõ ràng có giảng đạo lý cũng vô dụng. Hơn nữa thân phận tên Chu Bách Dịch này còn khiến Lã Phụng Tiên không thể động thủ.
Nếu Lã Phụng Tiên chỉ một thân một mình, hắn đã sớm chém tên Chu Bách Dịch này thành hai nửa. Nhừng giờ Phong Bất Bình còn ở nơi này, nếu hắn giết Chu Bách Dịch, vậy sẽ liên lụy tới Phong Bất Bình. Cho nên nói không nói được, động thủ cũng không động thủ được, chuyện này khiến Lã Phụng Tiên đắn đo bực bội không thôi.
Chu Bách Dịch ung dung nhìn Lã Phụng Tiên, hắn biết Lã Phụng Tiên không dám động thủ, cho nên trực. tiếp cười lạnh nói: “Lã Phụng Tiên, ta kính ngươi là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, không muốn đối địch với ngươi. Nhưng tốt nhất ngươi đừng xen vào việc của ta. Việc nên quản thì quản, không nên quản thì đừng nhúng tay vào!”
Đúng lúc này Sở Hưu nhìn Phong Bất Bình một chút, đột nhiên trong lòng nảy sinh ý nghĩ, trực tiếp đứng ra lạnh lùng nói: “Một tên Ngoại Cương cảnh mà khẩu khí ngông cuồng như vậy, đúng là không biết điều.
Ÿ vào sư phụ ngươi là tông sư võ đạo mà càn rỡ như: vậy, sư phụ ngươi không dạy ngươi thế nào là tôn tỉ trên dưới hay sao?”
Chu Bách Dịch sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
“Sở Hưu.”
Theo Sở Hưu thản nhiên phun ra hai chữ này, mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Bọn họ chưa từng gặp Sở Hưu nhưng không ai không biết tên Sở Hưu!
Sau trận chiến với Tông Huyền lần trước, vị trí của Sở Hưu trên Long Hổ Bảng đã lên tới hạng năm. Chuyện này đã theo biến động danh sách của Phong Mãn Lâu truyền khắp giang hồ, cái tên Sở Hưu lại được mọi người biết tới.
Năm hạng đầu Long Hổ Bảng với mười hạng đầu Long Hổ Bảng là hai giai tầng, quan trọng nhất là Sở Hưu khác với Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên chỉ là người thân đơn thế cô, nhưng sau lưng Sở Hưu lại là Quan Trung Hình Đường.
Người biết nội tình đều hiểu, mặc dù Quan Trung Hình Đường luôn ẩn nhẫn kín tiếng nhưng thật ra thực lực không kém hơn những thế lực lớn đứng đầu. Đường chủ Quan Tư Vũ với Thần Tông Cửu Biến nổi danh giang hồ, ngay cả gia chủ Hạ Hầu thị đều từng chịu thiệt trong tay Quan Tư Vũ.
Chu Bách Dịch cũng kinh ngạc khi nghe Sở Hưu ở đây, có điều hình như hắn cũng nghe nói Lã Phụng Tiên và Sở Hưu là hảo hữu.
Có điều Chu Bách Dịch cũng không để ý, Sở Hưu thì sao? Nơi này lat Tây Sở chứ không phải Quan Trung Hình Đường!
Chu Bách Dịch trực tiếp lạnh lùng nói: “Sở đại nhân của Quan Trung Hình Đường? Ngươi cứ ngồi yên ở Quan Trung Hình Đường mà giễu võ giương oai là được, tới Tây Sở chúng ta, ngươi có tư cách gì mà đòi ngông nghênh như vậy!”
/560
|