Quang cảnh trong cô nhi viện thật sự rất đơn sơ, ông viện trưởng vừa bế tiểu Thu vừa giới thiệu cho cô bé, nào là dãy nhà phía Đông là nhà ăn tập thể, nào là nhà ngủ.
Thu Tâm đưa mắt đánh giá thì thật sự phải cảm thán, đúng là toàn phế thải của nhà người ta. Bàn dài xệp xệ, chân ghế bập bênh, đó là còn tốt, tệ nhất là cô thấy mấy chục đứa trẻ không có ghế mà ngồi đang ngồi bệt trên đất cầm tô, hộp, dùng tay không bốc đồ ăn đưa vào miệng.
Từ xa xa nhìn, ánh mắt Thu Tâm vẫn không chút xao động khi thấy tình cảnh tội nghiệp đó. Tình cảnh này còn tốt hơn nhiều thế giới trước cô xuyên vào. Mà bản thân cô cũng chả tốt lành gì. Truyện gì cũng có quy luật của nó. Mệnh của bọn trẻ này nếu tốt sẽ tốt, không tốt thì dù có giúp một lần cũng không giúp được cả đời. Giống như người ta vẫn thường nói: Có người sinh ra đã định sẵn là sống sung sướng cả đời, cho dù có ăn chơi trác tác cũng sẽ vẫn giàu sang sung sướng.
Mà có người chỉ có thể nghèo, có gắng phấn đấu một đời cũng chỉ có thể đủ ăn đủ mặc. Số mệnh là thứ không thể cân đo, rồi nói một cách buồn cười là công bằng.
Ganh tỵ với người khác để không bằng lòng với hiện tại chỉ khiến mình bỏ lỡ những niềm vui, sự yêu quý đáng phải trân trọng mà thôi.
Cô đánh giá xong liền thu mắt, đôi môi phấn nộn khẽ mở:
“Bác Chu, con đói.”
Ánh mắt Chu Thông tối sầm nhìn chăm chú vào đôi môi non mềm ấy, nhưng đây là cháu gái của gã, không thể đụng vào được. Thật ra là gã cố kị cô em gái đầy mưu mô và thủ đoạn của mình mới đúng. Cố gắng khắc chế con súc vật trong lòng, Chu Thông hòa ái nói:
“Con muốn ăn gì nào?”
Thu Tâm nghe xong liền chu miệng, mắt to chớp chớp ra vẻ suy nghĩ, nhìn nhìn về phía nhà ăn thì trong mắt phát ra ánh sáng, vươn tay ngắn ngủn trắng trẻo về phía đó nói:
“Tiểu Thu muốn ăn với các bạn.”
Chu Thông nhìn về phía nhà ăn thì nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ suy nghĩ, cúi đầu nói:
“Nhà ăn rất chật, tiểu Thu không có chỗ ngồi đâu.”
Cô biết rõ điều đó, có điều bản thân cô đang tính toán muốn nhìn bác sĩ tâm lý nổi tiếng bí ẩn trong tương lai Giang Vũ nên nhất quyết chơi chiêu làm nũng:
“Bác Chu…tiểu Thu rất buồn…muốn cùng chơi với các bạn.”
Nói xong cô còn rướn người bá cổ Chu Thông, đôi mắt long lanh ngập nước ánh lên tia cầu xin nhìn gã.
Yết hầu của Chu Thông trượt lên trượt xuống liên tục, côn thịt dưới thân bắt đầu dựng cứng lên, nếu cô bé xinh xắn này không phải là con cưng của em gái gã thì gã đã đè người ra mà xỏ xiên thô bạo rồi. Có điều cường bạo không được thì vẫn có thể ăn được rất nhiều chỗ nha.
Nghĩ thế, ánh mắt Chu Thông liền hiện lên sự dâm tà điên cuồng, có điều vẻ mặt lại rất là nhã nhặn, gã cất tiếng đề nghị:
“Trong phòng bác Chu rất rộng nha, giờ bác bế tiểu Thu vô phòng ăn no sau đó bác Chu liền cho tiểu Thu ra ngoài chơi với các bạn, được không nào?”
Thu Tâm nghiêng đầu nhìn Chu Thông, trong lòng sao lại không rõ suy nghĩ đen tối trong đôi mắt của gã. Nhưng cô tới đây là vì mục đích này, ngại gì một ông bác cầm thú này. Gác lại suy nghĩ, cô liền mỉm cười thật tươi gật đầu.
“Tiểu Thu muốn chơi với các bạn.”
“Thế thì bác phải về phòng thật nhanh để uy cho tiểu Thu ăn no nha.”
Bóng dáng gã viện trưởng nhanh chóng khuất bóng, trong nhà ăn có sáu con mắt mới thu hồi, ba đứa trẻ hai nam một nữ chụm vào một góc nhà ăn thì thầm với nhau, các đứa trẻ ở đây đều vàng vọt, đen xấu thiếu dinh dưỡng, duy nhất chỉ có ba đứa trẻ trong góc thì lại trắng trẻo, xinh xắn vượt bậc. Và nổi trội hơn tất cả chính là cậu bé mới tới đây một tần trước. Bác sĩ tâm lý tương lai Giang Vũ. Tuy bây giờ cậu cũng chỉ có năm tuổi nhưng giác quan của cậu rất nhạy bén, Giang Vũ đã phát hiện sự không đúng của cô nhi viện này và người đáng đề phòng nhất chính là người đàn ông viện trưởng ở đây.
Mà có điều hôm nay gã viện trưởng này lại bế một cô bé xinh xắn về phòng gã, nơi cấm địa của tất cả đứa trẻ ở đây, cũng có mấy đứa trẻ bất kể nam nữ dễ thương hoặc xinh đẹp được viện trưởng gọi vô đó, nhưng đều là có vô mà không có ra. Sau đó gã viện trưởng này giải thích với tất cả mọi người giúp việc ở đây rằng có gia đình tốt bụng đã thu nhận mấy đứa trẻ này.
Đôi mắt Giang Vũ hiện lên tia sáng trí tuệ, lời này có thể qua mặt được khá nhiều người nhưng đối với cậu thì lại là lời nói dối rất sơ sài. Con người khi nói dối thì cơ thể sẽ có những phản xạ riêng. Tuy bây giờ Giang Vũ chưa thể giải thích rõ điều này nhưng với trí tuệ của đứa trẻ năm tuổi chưa qua sự giáo dục nào về tâm lý mà đã có những suy luận có kết câu đơn giản này thì đã rất kinh người.
Cậu cảm thấy cô bé này sẽ không có kết cục tốt. Nhưng điều này cũng chẳng liên quan tới cậu, cô bé cũng đâu phải bạn của cậu.
Trẻ con thì cũng không thể quá hy vọng chúng sẽ suy nghĩ theo logic của người lớn, cho dù là chúng rất thông minh. Càng huống chi là Giang Vũ.
Thu Tâm còn đang không biết người cô muốn gặp đang dửng dưng nghĩ cô sẽ có kết cục không tốt, nếu cô biết thì Giang Vũ chắc chắn sẽ gặp hạn rồi. Giang Vũ tương lai thì Thu Tâm không chắc sẽ gây bất lợi được với hắn không nhưng tiểu Giang Vũ thì cô dư sức đối phó.
Gã viện trưởng khóa cửa phòng kỹ càng xong liền đặt cô xuống giường. Từ trên cao nhìn cô gái bé nhỏ đang ngây thơ ngước mặt lên nhìn mình, gã yêu chết cái sự ngây thơ không hiểu thế sự của cái tuổi này. Đã có kinh nghiệm phong phú trong việc lừa gạt trẻ nhỏ. Gã nhanh chóng ngồi xổm xuống, đối diện với Thu Tâm:
“Bác biết một trò chơi rất thú vị, tiểu Thu có muốn chơi không?”
Cô đưa ngón tay trỏ nhỏ xinh chống lên má, nghĩ nghĩ nói:
“Nhưng mà tiểu Thu đói a.”
Chu Thông vẫn không nóng vội, gã tiếp tục giăng bẫy:
“Bác Chu cũng rất đói nha, trò chơi này của bác vừa vui lại vừa có thể cho tiểu Thu ăn no luôn.”
Cô gái nhỏ nghe có thể ăn no liền chu môi gật gật đầu:
“Chơi trò chơi, ăn no.”
Thấy con mồi đã sa vào bẫy, gã liền nói:
“Đầu tiên muốn chơi trò chơi này, tiểu Thu và bác Chu phải cởi đồ ra đã.”
“Cởi đồ sao? Tiểu Thu không biết cởi. Mẹ toàn thay đồ cho tiểu Thu.” Mặt cô gái nhỏ phụng phịu vì không biết cởi đồ.
Chu Thông liếm liếm môi nói:
“Vậy để bác Chu cởi đồ cho tiểu Thu nha.”
Nói xong tay gã liền vươn tới kéo khóa đầm xuống, chỉ trong chớp mắt, cơ thể non mịn trắng trẻo thơm tho đã hiện ra trước mắt, bấy giờ trên người Thu Tâm chỉ còn sót lại chiếc quần lót màu trắng dễ thương. Bàn tay gã nhịn không được xoa bóp bờ vai rồi trượt ra sau lưng vuốt ve lên xuống.
Vừa vuốt ve gã vừa quan sát biểu cảm của cô gái nhỏ, thấy cô chỉ hiện lên vẻ ngây thơ không hiểu chuyện thì gã càng hưng phấn. Thu tay về cởi hết quần áo trên người xuống, cũng chỉ chừa lại chiếc quần lót che đi côn thịt bự đang gồ lên.
Thu Tâm đưa mắt ngây thơ nhìn chòng chọc vào chỗ đó của Chu Thông, ngậm ngón tay, hiếu kì đưa bàn tay còn lại chỉ vào nơi đó của gã.
“Sao nơi đó của bác lạ thế, không giống tiểu Thu nha.”
Con thịt của Chu Thông vì hưng phấn mà rung rung, gã thần bí nói:
“Đây gọi là côn thịt nha, là thức ăn mà bác muốn cho tiểu Thu ăn đấy. Tiểu Thu có muốn ăn không?”
Cô gái nhỏ nghe thế liền xoa xoa bụng, gật đầu nói:
“Tiểu Thu đói lắm, bác cho tiểu Thu ăn ăn...côn thịt đi.”
Gã nghe thế thì máu nóng trong người càng thêm sôi sục, không chút e ngại lột xuống quần lót, côn thịt thô to xấu xí liền được giải phóng mà dựng cao trong không khí. Chu Thông đưa tay vọc vọc vài cái rồi ngồi xuống giường, vuốt ve tóc Thu Tâm:
“Tiểu Thu ăn côn thịt như ăn kem là được. Rất ngon đấy.”
“Nhưng…côn thịt to, xấu xấu.” Cô gái nhỏ nhìn côn thịt rồi chu môi, lắc đầu.
“Không phải tiểu Thu đói sao, tuy có chút to, chút xấu, nhưng ăn ăn sẽ rất ngon, còn có chảy sữa ra để tiểu Thu uống nữa đó.” Gã xoa xoa tấm lưng nhỏ trắng trẻo của Thu Tâm, cất lời dụ dỗ.
“Tiểu Thu đói, bác Chu cũng đói, thế bác ăn gì?” Cô gái nhỏ cúi đầu gần sát nhìn côn thịt, đôi mắt to tròn ngước lên hiếu kì nói.
“Bác Chu cho tiểu Thu ăn côn thịt, tiểu Thu cho bác ăn cái miệng nhỏ của tiểu Thu là được.” Gã xoa xoa gò má mềm mại của Thu Tâm, nói xong liền cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn thơm ngon ấy. Môi to gặm nhấm môi nhỏ, bắt lấy cơ hội cô thở dốc hé miệng ra mà đẩy chiếc lưỡi to sang, lưỡi to lấp đầy khoang miệng nhỏ nhắn nhưng gã vẫn động đậy cuốn lấy nguồn nước ngon ngọt sang khoang miệng mình.
Gã cuốn quýt giao triền đến khi thấy mặt cô gái nhỏ đỏ bừng thì mới chấm dứt. Ngực cả hai phập phồng liên tục, gã thở ra một chút liền nhịn không được hôn xuống cần cổ trắng ngần, liếm láp bờ vai rồi tới hai hột đậu nhỏ. Tiếng chậc chậc dâm dục vang vọng cả căn phòng. Chu Thông mê mẫn cơ thể thơm mùi sữa này mà bú mút khắp nơi, bàn tay cũng không rãnh rỗi vuốt ve, xoa nắn bờ mông nho nhỏ mịn màng của Thu Tâm.
Chiếc quần lót cản trở cũng bị gã linh hoạt tuột ra, hai múi thịt múp míp trắng như tuyết lập tức hấp dẫn ánh mắt gã.
Thu Tâm đưa mắt đánh giá thì thật sự phải cảm thán, đúng là toàn phế thải của nhà người ta. Bàn dài xệp xệ, chân ghế bập bênh, đó là còn tốt, tệ nhất là cô thấy mấy chục đứa trẻ không có ghế mà ngồi đang ngồi bệt trên đất cầm tô, hộp, dùng tay không bốc đồ ăn đưa vào miệng.
Từ xa xa nhìn, ánh mắt Thu Tâm vẫn không chút xao động khi thấy tình cảnh tội nghiệp đó. Tình cảnh này còn tốt hơn nhiều thế giới trước cô xuyên vào. Mà bản thân cô cũng chả tốt lành gì. Truyện gì cũng có quy luật của nó. Mệnh của bọn trẻ này nếu tốt sẽ tốt, không tốt thì dù có giúp một lần cũng không giúp được cả đời. Giống như người ta vẫn thường nói: Có người sinh ra đã định sẵn là sống sung sướng cả đời, cho dù có ăn chơi trác tác cũng sẽ vẫn giàu sang sung sướng.
Mà có người chỉ có thể nghèo, có gắng phấn đấu một đời cũng chỉ có thể đủ ăn đủ mặc. Số mệnh là thứ không thể cân đo, rồi nói một cách buồn cười là công bằng.
Ganh tỵ với người khác để không bằng lòng với hiện tại chỉ khiến mình bỏ lỡ những niềm vui, sự yêu quý đáng phải trân trọng mà thôi.
Cô đánh giá xong liền thu mắt, đôi môi phấn nộn khẽ mở:
“Bác Chu, con đói.”
Ánh mắt Chu Thông tối sầm nhìn chăm chú vào đôi môi non mềm ấy, nhưng đây là cháu gái của gã, không thể đụng vào được. Thật ra là gã cố kị cô em gái đầy mưu mô và thủ đoạn của mình mới đúng. Cố gắng khắc chế con súc vật trong lòng, Chu Thông hòa ái nói:
“Con muốn ăn gì nào?”
Thu Tâm nghe xong liền chu miệng, mắt to chớp chớp ra vẻ suy nghĩ, nhìn nhìn về phía nhà ăn thì trong mắt phát ra ánh sáng, vươn tay ngắn ngủn trắng trẻo về phía đó nói:
“Tiểu Thu muốn ăn với các bạn.”
Chu Thông nhìn về phía nhà ăn thì nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ suy nghĩ, cúi đầu nói:
“Nhà ăn rất chật, tiểu Thu không có chỗ ngồi đâu.”
Cô biết rõ điều đó, có điều bản thân cô đang tính toán muốn nhìn bác sĩ tâm lý nổi tiếng bí ẩn trong tương lai Giang Vũ nên nhất quyết chơi chiêu làm nũng:
“Bác Chu…tiểu Thu rất buồn…muốn cùng chơi với các bạn.”
Nói xong cô còn rướn người bá cổ Chu Thông, đôi mắt long lanh ngập nước ánh lên tia cầu xin nhìn gã.
Yết hầu của Chu Thông trượt lên trượt xuống liên tục, côn thịt dưới thân bắt đầu dựng cứng lên, nếu cô bé xinh xắn này không phải là con cưng của em gái gã thì gã đã đè người ra mà xỏ xiên thô bạo rồi. Có điều cường bạo không được thì vẫn có thể ăn được rất nhiều chỗ nha.
Nghĩ thế, ánh mắt Chu Thông liền hiện lên sự dâm tà điên cuồng, có điều vẻ mặt lại rất là nhã nhặn, gã cất tiếng đề nghị:
“Trong phòng bác Chu rất rộng nha, giờ bác bế tiểu Thu vô phòng ăn no sau đó bác Chu liền cho tiểu Thu ra ngoài chơi với các bạn, được không nào?”
Thu Tâm nghiêng đầu nhìn Chu Thông, trong lòng sao lại không rõ suy nghĩ đen tối trong đôi mắt của gã. Nhưng cô tới đây là vì mục đích này, ngại gì một ông bác cầm thú này. Gác lại suy nghĩ, cô liền mỉm cười thật tươi gật đầu.
“Tiểu Thu muốn chơi với các bạn.”
“Thế thì bác phải về phòng thật nhanh để uy cho tiểu Thu ăn no nha.”
Bóng dáng gã viện trưởng nhanh chóng khuất bóng, trong nhà ăn có sáu con mắt mới thu hồi, ba đứa trẻ hai nam một nữ chụm vào một góc nhà ăn thì thầm với nhau, các đứa trẻ ở đây đều vàng vọt, đen xấu thiếu dinh dưỡng, duy nhất chỉ có ba đứa trẻ trong góc thì lại trắng trẻo, xinh xắn vượt bậc. Và nổi trội hơn tất cả chính là cậu bé mới tới đây một tần trước. Bác sĩ tâm lý tương lai Giang Vũ. Tuy bây giờ cậu cũng chỉ có năm tuổi nhưng giác quan của cậu rất nhạy bén, Giang Vũ đã phát hiện sự không đúng của cô nhi viện này và người đáng đề phòng nhất chính là người đàn ông viện trưởng ở đây.
Mà có điều hôm nay gã viện trưởng này lại bế một cô bé xinh xắn về phòng gã, nơi cấm địa của tất cả đứa trẻ ở đây, cũng có mấy đứa trẻ bất kể nam nữ dễ thương hoặc xinh đẹp được viện trưởng gọi vô đó, nhưng đều là có vô mà không có ra. Sau đó gã viện trưởng này giải thích với tất cả mọi người giúp việc ở đây rằng có gia đình tốt bụng đã thu nhận mấy đứa trẻ này.
Đôi mắt Giang Vũ hiện lên tia sáng trí tuệ, lời này có thể qua mặt được khá nhiều người nhưng đối với cậu thì lại là lời nói dối rất sơ sài. Con người khi nói dối thì cơ thể sẽ có những phản xạ riêng. Tuy bây giờ Giang Vũ chưa thể giải thích rõ điều này nhưng với trí tuệ của đứa trẻ năm tuổi chưa qua sự giáo dục nào về tâm lý mà đã có những suy luận có kết câu đơn giản này thì đã rất kinh người.
Cậu cảm thấy cô bé này sẽ không có kết cục tốt. Nhưng điều này cũng chẳng liên quan tới cậu, cô bé cũng đâu phải bạn của cậu.
Trẻ con thì cũng không thể quá hy vọng chúng sẽ suy nghĩ theo logic của người lớn, cho dù là chúng rất thông minh. Càng huống chi là Giang Vũ.
Thu Tâm còn đang không biết người cô muốn gặp đang dửng dưng nghĩ cô sẽ có kết cục không tốt, nếu cô biết thì Giang Vũ chắc chắn sẽ gặp hạn rồi. Giang Vũ tương lai thì Thu Tâm không chắc sẽ gây bất lợi được với hắn không nhưng tiểu Giang Vũ thì cô dư sức đối phó.
Gã viện trưởng khóa cửa phòng kỹ càng xong liền đặt cô xuống giường. Từ trên cao nhìn cô gái bé nhỏ đang ngây thơ ngước mặt lên nhìn mình, gã yêu chết cái sự ngây thơ không hiểu thế sự của cái tuổi này. Đã có kinh nghiệm phong phú trong việc lừa gạt trẻ nhỏ. Gã nhanh chóng ngồi xổm xuống, đối diện với Thu Tâm:
“Bác biết một trò chơi rất thú vị, tiểu Thu có muốn chơi không?”
Cô đưa ngón tay trỏ nhỏ xinh chống lên má, nghĩ nghĩ nói:
“Nhưng mà tiểu Thu đói a.”
Chu Thông vẫn không nóng vội, gã tiếp tục giăng bẫy:
“Bác Chu cũng rất đói nha, trò chơi này của bác vừa vui lại vừa có thể cho tiểu Thu ăn no luôn.”
Cô gái nhỏ nghe có thể ăn no liền chu môi gật gật đầu:
“Chơi trò chơi, ăn no.”
Thấy con mồi đã sa vào bẫy, gã liền nói:
“Đầu tiên muốn chơi trò chơi này, tiểu Thu và bác Chu phải cởi đồ ra đã.”
“Cởi đồ sao? Tiểu Thu không biết cởi. Mẹ toàn thay đồ cho tiểu Thu.” Mặt cô gái nhỏ phụng phịu vì không biết cởi đồ.
Chu Thông liếm liếm môi nói:
“Vậy để bác Chu cởi đồ cho tiểu Thu nha.”
Nói xong tay gã liền vươn tới kéo khóa đầm xuống, chỉ trong chớp mắt, cơ thể non mịn trắng trẻo thơm tho đã hiện ra trước mắt, bấy giờ trên người Thu Tâm chỉ còn sót lại chiếc quần lót màu trắng dễ thương. Bàn tay gã nhịn không được xoa bóp bờ vai rồi trượt ra sau lưng vuốt ve lên xuống.
Vừa vuốt ve gã vừa quan sát biểu cảm của cô gái nhỏ, thấy cô chỉ hiện lên vẻ ngây thơ không hiểu chuyện thì gã càng hưng phấn. Thu tay về cởi hết quần áo trên người xuống, cũng chỉ chừa lại chiếc quần lót che đi côn thịt bự đang gồ lên.
Thu Tâm đưa mắt ngây thơ nhìn chòng chọc vào chỗ đó của Chu Thông, ngậm ngón tay, hiếu kì đưa bàn tay còn lại chỉ vào nơi đó của gã.
“Sao nơi đó của bác lạ thế, không giống tiểu Thu nha.”
Con thịt của Chu Thông vì hưng phấn mà rung rung, gã thần bí nói:
“Đây gọi là côn thịt nha, là thức ăn mà bác muốn cho tiểu Thu ăn đấy. Tiểu Thu có muốn ăn không?”
Cô gái nhỏ nghe thế liền xoa xoa bụng, gật đầu nói:
“Tiểu Thu đói lắm, bác cho tiểu Thu ăn ăn...côn thịt đi.”
Gã nghe thế thì máu nóng trong người càng thêm sôi sục, không chút e ngại lột xuống quần lót, côn thịt thô to xấu xí liền được giải phóng mà dựng cao trong không khí. Chu Thông đưa tay vọc vọc vài cái rồi ngồi xuống giường, vuốt ve tóc Thu Tâm:
“Tiểu Thu ăn côn thịt như ăn kem là được. Rất ngon đấy.”
“Nhưng…côn thịt to, xấu xấu.” Cô gái nhỏ nhìn côn thịt rồi chu môi, lắc đầu.
“Không phải tiểu Thu đói sao, tuy có chút to, chút xấu, nhưng ăn ăn sẽ rất ngon, còn có chảy sữa ra để tiểu Thu uống nữa đó.” Gã xoa xoa tấm lưng nhỏ trắng trẻo của Thu Tâm, cất lời dụ dỗ.
“Tiểu Thu đói, bác Chu cũng đói, thế bác ăn gì?” Cô gái nhỏ cúi đầu gần sát nhìn côn thịt, đôi mắt to tròn ngước lên hiếu kì nói.
“Bác Chu cho tiểu Thu ăn côn thịt, tiểu Thu cho bác ăn cái miệng nhỏ của tiểu Thu là được.” Gã xoa xoa gò má mềm mại của Thu Tâm, nói xong liền cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn thơm ngon ấy. Môi to gặm nhấm môi nhỏ, bắt lấy cơ hội cô thở dốc hé miệng ra mà đẩy chiếc lưỡi to sang, lưỡi to lấp đầy khoang miệng nhỏ nhắn nhưng gã vẫn động đậy cuốn lấy nguồn nước ngon ngọt sang khoang miệng mình.
Gã cuốn quýt giao triền đến khi thấy mặt cô gái nhỏ đỏ bừng thì mới chấm dứt. Ngực cả hai phập phồng liên tục, gã thở ra một chút liền nhịn không được hôn xuống cần cổ trắng ngần, liếm láp bờ vai rồi tới hai hột đậu nhỏ. Tiếng chậc chậc dâm dục vang vọng cả căn phòng. Chu Thông mê mẫn cơ thể thơm mùi sữa này mà bú mút khắp nơi, bàn tay cũng không rãnh rỗi vuốt ve, xoa nắn bờ mông nho nhỏ mịn màng của Thu Tâm.
Chiếc quần lót cản trở cũng bị gã linh hoạt tuột ra, hai múi thịt múp míp trắng như tuyết lập tức hấp dẫn ánh mắt gã.
/18
|