Trong điện, nhục thể không thể bay nhưng linh hồn có thể, vì thế khi linh hồn ly thể có hi vọng sống sót gấp trăm lần nhục thể.
Đương nhiên, nếu trốn cũng không thoát thì hy vọng có gấp trăm, gấp nghìn cũng vô ích.
- Bá --! Tiến đến. . . !
Ở bên trong vòng xoáy đen kịt lại vang lên thanh âm như ma huyễn, hấp dẫn hai đạo kiếm hồn của Triệu Ngôn lại.
Linh hồn của Triệu Ngôn cũng là bát giai sơ kỳ, nếu không phải lĩnh ngộ áo nghĩa đã đạt đến cảnh giới Tứ Tinh đế giả thì thực lực bọn hắn có thể nào đạt tới tam tinh đế giả cực hạn.
Lúc này, kiếm si đã nuốt năm đạo linh hồn bát giai sơ kỳ.
Triệu Ngôn chết, toàn bộ công kích của Huyền Thiên đều đánh tới Tề Cẩm.
Đơn đả độc đấu, Tề Cẩm cũng không phải đối thủ của Huyền Thiên, dưới sát chiêu của Huyền Thiên liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp đụng phải vách tường phía sau không cách nào lui nữa.
Thấy linh hồn ly thể của Tần Phi cùng Triệu Ngôn không thể thoát thân, Tề Cẩm không có mang linh hồn thoát ra, xem ra cho dù là chết rồi, cũng không muốn linh hồn bị vòng xoáy đen nhánh kia thôn phệ.
- Ngươi giết chúng ta thf chờ lửa giận của ba đại đế quốc hoàng tộc, ngươi sống không được bao lâu, ngươi chết là cái chắc. . .
Tề Cẩm thấy công kích của Huyền Thiên đến thì liên tục điên cuồng gào thét.
Hưu --
Lại là một đạo kiếm quang kiếm trận chém xuống, Tề Cẩm trọng thương rốt cuộc ngăn cản không nổi, thân thể bị chém đến chia năm xẻ bảy, máu tươi văng khắp nơi, nhuộm hồng cả vách tường sau lưng.
Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm ba người lần lượt chết, Huyền Thiên mang Hoàng cấp linh kiếm thu vào thể nội, kiếm si biến thành vòng xoáy đen kịt cũng trở lại bên trong mảnh vỡ Hiên Viên kiếm.
Nuốt bảy đạo linh hồn bát giai sơ kỳ, xem ra kiếm si phải hảo hảo tiêu hóa một cái, thương thế có thể đủ khôi phục không ít.
Trảm sát Tề Cẩm xong, Huyền Thiên nhìn sang Đoan Mộc Anh, chỉ thấy Đoan Mộc Anh đã đem tấm lụa mỏng che mặt gỡ xuống.
Một khuôn mặt quen thuộc rơi vào mắt Huyền Thiên, đúng là Anh Nguyệt công chúa ngày xưa.
Huyền Thiên vận chuyển Vô Tướng Vô Ảnh Chú, tướng mạo trở lại như cũ.
Đoan Mộc Anh thấy Huyền Thiên khôi phục hình dáng cũ, ánh mắt lộ ra thêm vài phần sắc thái, nam tử khiến nàng động tâm chính là người trước mắt.
- Huyền Thiên, ta biết ngay, ta khẳng định có thể gặp lại ngươi. Chỉ là không có nghĩ đến lấy phương thức như vậy gặp lại, nếu ngươi không xuất ra Hỗn Độn Thánh Đỉnh, ta căn bản không thể nhận ra.
Đoan Mộc Anh đi tới Huyền Thiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Huyền Thiên nhìn tuyệt sắc thiếu nữ trước mắt, vẫn còn có chút kinh nghi, nói:
- Anh Nguyệt, ta về khu vực Thần Châu từng đi Trục Nhật Đại Lục một lần, kết quả lại không có gặp cô. Nghe nói cô bị Thần Tử Tư Không Đỉnh mang đi, về sau ta thấy được Tư Không Đỉnh, nghe ngữ khí của hắn ta còn tưởng rằng cô đã chết, thật sự là không ngờ, ta vừa tới Kiếm Châu không lâu đã gặp cô. Sao cô lại trở thành nhị tinh đế giả?
Đoan Mộc Anh gật nhẹ đầu, nói:
Ta đích xác là bị Tư Không Đỉnh mang khỏi Trục Nhật Đại Lục, hắn nói với ta có thể giúp ta tìm được ngươi, mang ta tới Kiếm Châu đại địa, thế nhưng mà có một lần ta nghe hắn cùng những Thần Tử nói chuyện về ngươi. Bọn hắn tựa hồ muốn gây bất lợi cho ngươi, về sau ta liền thừa cơ trốn, thế nhưng mà Tư Không Đỉnh thật lợi hại, rất nhanh liền phát hiện đuổi theo.
Ta phúc lớn mạng lớn, không có rơi vào ma chưởng của Tư Không Đỉnh mà là được một Bán Thần của Đoan Mộc thị cứu được. Đó là một vị cường giả Bán Thần thọ nguyên đã tậ muốn về quê cũ, tên là Đoan Mộc Huệ nói ta cùng nàng có thể chất giống nhau- Thanh Mộc nguyên thể, có thể trực tiếp đạt được truyền thừa của nàng, sau đó nàng thu ta làm đệ tử, đem tu vi cả đời truyền cho ta.
Trong mười năm ta có thể dung hợp tất cả tu vi của nàng khôi phục lại thời kì đỉnh phong, cuối cùng ta trở thành nhị tinh đế giả, sư phụ ta cứu ta trong lúc nguy nan, truyền ta vô thượng tu vi. Đối với ta ta ân trọng như núi, như tái sinh phụ mẫu tái sinh, Huyền Thiên, sau này ta chỉ tên là gọi Đoan Mộc Anh rồi, nếu ngươi không ngại thì trực tiếp gọi ta là Tiểu Anh đi.
Cùng Đoan Mộc Anh nói chuyện một hồi, cơ duyên tạo hóa của nàng khiến Huyền Thiên kinh ngạc khá lâu.
Một vị Bán Thần cường giả mang tu vi cả đời truyền cho nàng, loại sự tình trực tiếp truyền công này hơn nghìn năm, mấy ngàn năm đều rất khó phát sinh một lần.
Bởi vì, có thể trực tiếp truyền thừa tu vi phải là hai người có thể chất giống nhau, vốn là thể chất đặc thù của võ giả ít vô cùng, võ giả cùng thể chất gặp nhau rất ít.
Hơn nữa, cho dù có gặp nhau cũng chẳng có lý do gì phải truyền cho người dưng nước lã.
Cường giả càng lợi hại thì một khi mất đi tu vi thì càng nhanh chết.
Bán Thần cường giả Đoan Mộc Huệ đã sống hơn nghìn năm, từ khi nàng trở thành Cửu Tinh đế giả, suốt hơn bảy trăm năm chỉ có khí vận Kiếm giới trăm năm phi thăng thành thần mới trở về, thời gian còn lại một mực bôn ba trên thế giới tìm kiếm cơ hội phi thăng thành thần, đáng tiếc một mực không thể thành công.
Mắt nhìn thọ nguyên đã tận, cảm thấy đại hạn sắp tiến đến sống không được vài năm, lúc này mới sinh lòng hoài cổ trở về quê cũ.
Thời điểm trở lại Kiếm Châu, Đoan Mộc Huệ vừa vặn gặp Tư Không Đỉnh bắt Anh Nguyệt, thấy Anh Nguyệt giống thể chất với mình liền xuất thủ cứu giúp.
Mặc dù đối phương là thần tử nhưng nhưng Đoan Mộc Huệ không có hi vọng thành thần, dù sao không đi được Thần giới tự nhiên không phải sợ bối cảnh Thần Vương sau lưng Tư Không Đỉnh.
Đoan Mộc Huệ mang Anh Nguyệt về Đoan Mộc đế quốc thu làm đệ tử, mang cả đời tu vi tận truyền để Anh Nguyệt thay nàng thủ hộ Đoan Mộc đế quốc.
Vì thế Anh Nguyệt đổi tên là Đoan Mộc Anh, kế thừa sư chi di mệnh, một mực ở Đoan Mộc đế quốc. Bởi vì nàng kế thừa tu vi của Đoan Mộc Huệ cơ hồ là đại biểu cho Đoan Mộc Huệ, địa vị của nàng trong Đoan Mộc hoàng tộc rất cao.
Bởi vì trong cơ thể có tồn tại tu vi Bán Thần, Đoan Mộc Anh chỉ cần không ngừng dung hợp với tu vi trong cơ thể trở thành của bản thân là có thể liên tiếp đột phá, khẽ đảo thuận gió, ngắn ngủn chừng mười năm trở thành nhị tinh đế giả, tiếp qua mười năm nữa sẽ triệt để dung hợp cùng tu vi Bán Thần trong cơ thể trở thành một vị Bán Thần.
Nói là tu luyện không bằng trực tiếp bị Bán Thần quán đỉnh, tu vi tồn tại trong cơ thể Đoan Mộc Anh yêu cầu hai mươi năm mới có thể triệt để dung hợp, có thể tưởng tượng tu vi của một vị Bán Thần hùng hậu cỡ nào, mặc dù là trực tiếp cho người khác cũng không thể tiêu hóa trong chốc lát, phải cần có thời gian rất lâu mới có thể dung hợp.
- Tiểu Anh, người khác khổ tu cả đời, chớ nói chi là sau tu luyện thành đế. Mà cô lại có thể trong hai mười năm đạt tới tu vi Bán Thần, nếu bị võ giả thiên hạ biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ.
Huyền Thiên khẽ cười nói.
Đương nhiên, nếu trốn cũng không thoát thì hy vọng có gấp trăm, gấp nghìn cũng vô ích.
- Bá --! Tiến đến. . . !
Ở bên trong vòng xoáy đen kịt lại vang lên thanh âm như ma huyễn, hấp dẫn hai đạo kiếm hồn của Triệu Ngôn lại.
Linh hồn của Triệu Ngôn cũng là bát giai sơ kỳ, nếu không phải lĩnh ngộ áo nghĩa đã đạt đến cảnh giới Tứ Tinh đế giả thì thực lực bọn hắn có thể nào đạt tới tam tinh đế giả cực hạn.
Lúc này, kiếm si đã nuốt năm đạo linh hồn bát giai sơ kỳ.
Triệu Ngôn chết, toàn bộ công kích của Huyền Thiên đều đánh tới Tề Cẩm.
Đơn đả độc đấu, Tề Cẩm cũng không phải đối thủ của Huyền Thiên, dưới sát chiêu của Huyền Thiên liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp đụng phải vách tường phía sau không cách nào lui nữa.
Thấy linh hồn ly thể của Tần Phi cùng Triệu Ngôn không thể thoát thân, Tề Cẩm không có mang linh hồn thoát ra, xem ra cho dù là chết rồi, cũng không muốn linh hồn bị vòng xoáy đen nhánh kia thôn phệ.
- Ngươi giết chúng ta thf chờ lửa giận của ba đại đế quốc hoàng tộc, ngươi sống không được bao lâu, ngươi chết là cái chắc. . .
Tề Cẩm thấy công kích của Huyền Thiên đến thì liên tục điên cuồng gào thét.
Hưu --
Lại là một đạo kiếm quang kiếm trận chém xuống, Tề Cẩm trọng thương rốt cuộc ngăn cản không nổi, thân thể bị chém đến chia năm xẻ bảy, máu tươi văng khắp nơi, nhuộm hồng cả vách tường sau lưng.
Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm ba người lần lượt chết, Huyền Thiên mang Hoàng cấp linh kiếm thu vào thể nội, kiếm si biến thành vòng xoáy đen kịt cũng trở lại bên trong mảnh vỡ Hiên Viên kiếm.
Nuốt bảy đạo linh hồn bát giai sơ kỳ, xem ra kiếm si phải hảo hảo tiêu hóa một cái, thương thế có thể đủ khôi phục không ít.
Trảm sát Tề Cẩm xong, Huyền Thiên nhìn sang Đoan Mộc Anh, chỉ thấy Đoan Mộc Anh đã đem tấm lụa mỏng che mặt gỡ xuống.
Một khuôn mặt quen thuộc rơi vào mắt Huyền Thiên, đúng là Anh Nguyệt công chúa ngày xưa.
Huyền Thiên vận chuyển Vô Tướng Vô Ảnh Chú, tướng mạo trở lại như cũ.
Đoan Mộc Anh thấy Huyền Thiên khôi phục hình dáng cũ, ánh mắt lộ ra thêm vài phần sắc thái, nam tử khiến nàng động tâm chính là người trước mắt.
- Huyền Thiên, ta biết ngay, ta khẳng định có thể gặp lại ngươi. Chỉ là không có nghĩ đến lấy phương thức như vậy gặp lại, nếu ngươi không xuất ra Hỗn Độn Thánh Đỉnh, ta căn bản không thể nhận ra.
Đoan Mộc Anh đi tới Huyền Thiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Huyền Thiên nhìn tuyệt sắc thiếu nữ trước mắt, vẫn còn có chút kinh nghi, nói:
- Anh Nguyệt, ta về khu vực Thần Châu từng đi Trục Nhật Đại Lục một lần, kết quả lại không có gặp cô. Nghe nói cô bị Thần Tử Tư Không Đỉnh mang đi, về sau ta thấy được Tư Không Đỉnh, nghe ngữ khí của hắn ta còn tưởng rằng cô đã chết, thật sự là không ngờ, ta vừa tới Kiếm Châu không lâu đã gặp cô. Sao cô lại trở thành nhị tinh đế giả?
Đoan Mộc Anh gật nhẹ đầu, nói:
Ta đích xác là bị Tư Không Đỉnh mang khỏi Trục Nhật Đại Lục, hắn nói với ta có thể giúp ta tìm được ngươi, mang ta tới Kiếm Châu đại địa, thế nhưng mà có một lần ta nghe hắn cùng những Thần Tử nói chuyện về ngươi. Bọn hắn tựa hồ muốn gây bất lợi cho ngươi, về sau ta liền thừa cơ trốn, thế nhưng mà Tư Không Đỉnh thật lợi hại, rất nhanh liền phát hiện đuổi theo.
Ta phúc lớn mạng lớn, không có rơi vào ma chưởng của Tư Không Đỉnh mà là được một Bán Thần của Đoan Mộc thị cứu được. Đó là một vị cường giả Bán Thần thọ nguyên đã tậ muốn về quê cũ, tên là Đoan Mộc Huệ nói ta cùng nàng có thể chất giống nhau- Thanh Mộc nguyên thể, có thể trực tiếp đạt được truyền thừa của nàng, sau đó nàng thu ta làm đệ tử, đem tu vi cả đời truyền cho ta.
Trong mười năm ta có thể dung hợp tất cả tu vi của nàng khôi phục lại thời kì đỉnh phong, cuối cùng ta trở thành nhị tinh đế giả, sư phụ ta cứu ta trong lúc nguy nan, truyền ta vô thượng tu vi. Đối với ta ta ân trọng như núi, như tái sinh phụ mẫu tái sinh, Huyền Thiên, sau này ta chỉ tên là gọi Đoan Mộc Anh rồi, nếu ngươi không ngại thì trực tiếp gọi ta là Tiểu Anh đi.
Cùng Đoan Mộc Anh nói chuyện một hồi, cơ duyên tạo hóa của nàng khiến Huyền Thiên kinh ngạc khá lâu.
Một vị Bán Thần cường giả mang tu vi cả đời truyền cho nàng, loại sự tình trực tiếp truyền công này hơn nghìn năm, mấy ngàn năm đều rất khó phát sinh một lần.
Bởi vì, có thể trực tiếp truyền thừa tu vi phải là hai người có thể chất giống nhau, vốn là thể chất đặc thù của võ giả ít vô cùng, võ giả cùng thể chất gặp nhau rất ít.
Hơn nữa, cho dù có gặp nhau cũng chẳng có lý do gì phải truyền cho người dưng nước lã.
Cường giả càng lợi hại thì một khi mất đi tu vi thì càng nhanh chết.
Bán Thần cường giả Đoan Mộc Huệ đã sống hơn nghìn năm, từ khi nàng trở thành Cửu Tinh đế giả, suốt hơn bảy trăm năm chỉ có khí vận Kiếm giới trăm năm phi thăng thành thần mới trở về, thời gian còn lại một mực bôn ba trên thế giới tìm kiếm cơ hội phi thăng thành thần, đáng tiếc một mực không thể thành công.
Mắt nhìn thọ nguyên đã tận, cảm thấy đại hạn sắp tiến đến sống không được vài năm, lúc này mới sinh lòng hoài cổ trở về quê cũ.
Thời điểm trở lại Kiếm Châu, Đoan Mộc Huệ vừa vặn gặp Tư Không Đỉnh bắt Anh Nguyệt, thấy Anh Nguyệt giống thể chất với mình liền xuất thủ cứu giúp.
Mặc dù đối phương là thần tử nhưng nhưng Đoan Mộc Huệ không có hi vọng thành thần, dù sao không đi được Thần giới tự nhiên không phải sợ bối cảnh Thần Vương sau lưng Tư Không Đỉnh.
Đoan Mộc Huệ mang Anh Nguyệt về Đoan Mộc đế quốc thu làm đệ tử, mang cả đời tu vi tận truyền để Anh Nguyệt thay nàng thủ hộ Đoan Mộc đế quốc.
Vì thế Anh Nguyệt đổi tên là Đoan Mộc Anh, kế thừa sư chi di mệnh, một mực ở Đoan Mộc đế quốc. Bởi vì nàng kế thừa tu vi của Đoan Mộc Huệ cơ hồ là đại biểu cho Đoan Mộc Huệ, địa vị của nàng trong Đoan Mộc hoàng tộc rất cao.
Bởi vì trong cơ thể có tồn tại tu vi Bán Thần, Đoan Mộc Anh chỉ cần không ngừng dung hợp với tu vi trong cơ thể trở thành của bản thân là có thể liên tiếp đột phá, khẽ đảo thuận gió, ngắn ngủn chừng mười năm trở thành nhị tinh đế giả, tiếp qua mười năm nữa sẽ triệt để dung hợp cùng tu vi Bán Thần trong cơ thể trở thành một vị Bán Thần.
Nói là tu luyện không bằng trực tiếp bị Bán Thần quán đỉnh, tu vi tồn tại trong cơ thể Đoan Mộc Anh yêu cầu hai mươi năm mới có thể triệt để dung hợp, có thể tưởng tượng tu vi của một vị Bán Thần hùng hậu cỡ nào, mặc dù là trực tiếp cho người khác cũng không thể tiêu hóa trong chốc lát, phải cần có thời gian rất lâu mới có thể dung hợp.
- Tiểu Anh, người khác khổ tu cả đời, chớ nói chi là sau tu luyện thành đế. Mà cô lại có thể trong hai mười năm đạt tới tu vi Bán Thần, nếu bị võ giả thiên hạ biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ.
Huyền Thiên khẽ cười nói.
/1894
|