Trần Dương khi trước không biết rõ Cẩm Kiều có mối quan hệ với Giản Húc mà chỉ biết Cẩm Kiều làm gái và cậu chàng có hẹn chơi một lần, tiếp đến lại biết cô ta mang bầu của người đàn ông khác nhưng lại đổ tội để Giản Húc gánh thay.
Cho nên cậu ta rất không có thiện cảm với Cẩm Kiều. Phải nói là cực kỳ ghét loại người như Cẩm Kiều, cả bà mẹ và đứa em trai cô ta cậu cũng ghét nữa.
Mà giờ khi nhìn kỹ Cẩm Tiêu, Trần Dương nhíu mày hơi thay đổi sắc mặt, “Cậu có quan hệ gì với nhà họ Cẩm?”
Cẩm Tiêu cứng đờ, bờ môi mấp máy khó nói thành lời. “Tôi…”
Trần Dương lùi lại, sắc mặt hơi không tốt:“Anh Giản Húc nói cậu là em họ anh ấy, nhưng hai người có thật sự là quan hệ anh em họ không? Cậu có phải cũng giống như nhà họ Cẩm đó, lợi dụng anh Giản, có ý đồ xấu với ảnh hả?”
Cẩm Tiêu bị lời của Trần Dương làm cho bất lực, “Tôi thì có ý đồ gì với anh ấy chứ?”
Trần Dương hừ cười:“ Sao không thể? Dù sao anh Giản cũng có phải người làm nông hay người tầm thường ất ơ nào đâu? Với cái công trạng trong quân đội đó, mà cậu còn nói mình không có ý đồ gì á? Tôi không tin đâu.”
Ý đồ? Cẩm Tiêu cậu có thể có ý đồ gì đây? Vì cậu thích Giản Húc nên có ý đồ tiếp xúc với hắn, và đến gần hắn hơn? Nếu đó cũng là cái gọi của ‘ý đồ’ gì đó thì cậu không dám cãi.
Dẫu sao cậu…
Đôi mắt Cẩm Tiêu không khống chế được mà đỏ lên, khóe mi ướt đẫm vì nước mắt.
Trần Dương giật mình khi thấy giọt nước mắt lăn dài trên má Cẩm Tiêu, trong mắt cậu là dáng vẻ bất lực khổ sở, cậu rơi lệ song chẳng phát ra tiếng nào.
Sự áy náy bao trùm lấy Trần Dương, cậu chàng luống cuống tay chân thấy bản thân thật xấu xa, “Cậu, cậu đừng khóc. Tôi xin lỗi mà.” Trần Dương vội lay lay cánh tay Cẩm Tiêu, lúc này cậu chàng có hơi hối hận vì lời nói của mình, lỡ Cẩm Tiêu khác với người nhà họ Cẩm, thật sự không có ý đồ nào với Giản Húc thì sao? Nếu vậy không phải là cậu chàng trách lầm người rồi ư?
Mà nếu Cẩm Tiêu có ý đồ gì thật, Giản Húc chắc chắn sẽ tự mình giải quyết chứ không phải chờ để cậu chàng chĩa vào. Vả lại ánh mắt Cẩm Tiêu trông đau khổ như vậy chuyện này không thể là giả vờ được.
Trần Dương tát mình, thầm mắng bản thân ngu ngốc lại hay lo chuyện bao đồng.
Cẩm Tiêu khóc không thành tiếng, khóc không bao lâu đã vội lau nước mắt, gượng cười:“Khiến cậu chê cười rồi.” Thầm trách bản thân sao dạo này lại màu nước mắt quá, đàn ông con trai mà chẳng mạnh mẽ chút nào.
Trần Dương vội xua xua hai tay, “Không có, không có đâu.” Giờ cậu chàng tỉnh ngộ, đang áy náy muốn chết đây.
Cẩm Tiêu gật đầu cười, đôi mắt hoen đỏ cùng cánh mũi ửng hồng trông đáng thương không tả nổi.
“Tôi không muốn nói đến chuyện này. Nên là xin phép bỏ qua cho tôi đi.” Cẩm Tiêu vỗ gáy mình, “Bây giờ tôi phải dọn chén bát đi rửa đây.”
Trần Dương vội xung phong đi lên giúp đỡ:“Tôi giúp cậu.”
“Không cần đâu.”
“Tôi phải giúp cậu!”
“…Tùy cậu.” Cẩm Tiêu thở dài.
Nhưng Trần Dương - một cậu chủ quen sống trong nhung lụa nào quen làm mấy việc như rửa chén rửa bát này đâu? Nên là khi mới cầm chén rửa cậu chàng đã vô tình làm bể nó, không chỉ một chén đó, cậu chàng còn làm bể thêm 2 cái chén khác nữa.
Cẩm Tiêu như chết lặng, mệt mỏi bất lực trong lòng, Trần Dương thì không dám ho he câu nào.
“Cậu… Đi ra giùm tôi đi?”
Trần Dương đờ đẫn dạ vâng với người nhỏ hơn mình mấy tuổi, rất ngoan ngoãn nghe lời rời khỏi khu vực rửa bát.
Muốn giúp đỡ để bớt áy náy trong lòng mà sao khó khăn quá vậy? Haizz Trần Dương mày bình thường tài (lanh) lắm mà, sao giờ lại vô dụng thế này?
Trần Dương ủ rũ đứng một góc.
Ưu sầu không quá lâu, Trần Dương nảy ra một sáng kiến để tạ lỗi Cẩm Tiêu.
Đó là ra sông bắt cá!
Mặc dù cậu chàng không giỏi mấy việc rửa bát lau nhà quét dọn, nhưng xuống sông chơi thì rất giỏi!
À không.
Cậu chàng giỏi trong việc bơi lội nên chắc chắn mình có thể bắt được cá sông.
Nghĩ đến đó liền háo hức chạy đi tìm con sông gần đây.
Đi không bao lâu liền phát hiện có một con sông không lớn không nhỏ ngay phía trước. Thế nên Trần Dương rất vui vẻ chạy đến đó rồi ngang qua cây hoè già bị một sợi dây trắng cột lấy.
Bóng hình Trần Dương chớp mắt đã mờ ảo, bầu trời không gió đột nhiên nổi mây đen, cây hoè già rơi ra vài chiếc lá khô.
Nó chậm chạp rơi xuống đất, rồi khẽ khàng áp vào mặt đất khô cằn.
Một bóng đen không rõ hình dáng sau gốc cây đang bất động nhìn đằm đằm bóng lưng Trần Dương.
Chim chóc trên ngọn cây đối diện giật mình kêu lên vài tiếng rồi tung cánh bay đi xa.
Hiện tại là ba giờ chiều…
Cho nên cậu ta rất không có thiện cảm với Cẩm Kiều. Phải nói là cực kỳ ghét loại người như Cẩm Kiều, cả bà mẹ và đứa em trai cô ta cậu cũng ghét nữa.
Mà giờ khi nhìn kỹ Cẩm Tiêu, Trần Dương nhíu mày hơi thay đổi sắc mặt, “Cậu có quan hệ gì với nhà họ Cẩm?”
Cẩm Tiêu cứng đờ, bờ môi mấp máy khó nói thành lời. “Tôi…”
Trần Dương lùi lại, sắc mặt hơi không tốt:“Anh Giản Húc nói cậu là em họ anh ấy, nhưng hai người có thật sự là quan hệ anh em họ không? Cậu có phải cũng giống như nhà họ Cẩm đó, lợi dụng anh Giản, có ý đồ xấu với ảnh hả?”
Cẩm Tiêu bị lời của Trần Dương làm cho bất lực, “Tôi thì có ý đồ gì với anh ấy chứ?”
Trần Dương hừ cười:“ Sao không thể? Dù sao anh Giản cũng có phải người làm nông hay người tầm thường ất ơ nào đâu? Với cái công trạng trong quân đội đó, mà cậu còn nói mình không có ý đồ gì á? Tôi không tin đâu.”
Ý đồ? Cẩm Tiêu cậu có thể có ý đồ gì đây? Vì cậu thích Giản Húc nên có ý đồ tiếp xúc với hắn, và đến gần hắn hơn? Nếu đó cũng là cái gọi của ‘ý đồ’ gì đó thì cậu không dám cãi.
Dẫu sao cậu…
Đôi mắt Cẩm Tiêu không khống chế được mà đỏ lên, khóe mi ướt đẫm vì nước mắt.
Trần Dương giật mình khi thấy giọt nước mắt lăn dài trên má Cẩm Tiêu, trong mắt cậu là dáng vẻ bất lực khổ sở, cậu rơi lệ song chẳng phát ra tiếng nào.
Sự áy náy bao trùm lấy Trần Dương, cậu chàng luống cuống tay chân thấy bản thân thật xấu xa, “Cậu, cậu đừng khóc. Tôi xin lỗi mà.” Trần Dương vội lay lay cánh tay Cẩm Tiêu, lúc này cậu chàng có hơi hối hận vì lời nói của mình, lỡ Cẩm Tiêu khác với người nhà họ Cẩm, thật sự không có ý đồ nào với Giản Húc thì sao? Nếu vậy không phải là cậu chàng trách lầm người rồi ư?
Mà nếu Cẩm Tiêu có ý đồ gì thật, Giản Húc chắc chắn sẽ tự mình giải quyết chứ không phải chờ để cậu chàng chĩa vào. Vả lại ánh mắt Cẩm Tiêu trông đau khổ như vậy chuyện này không thể là giả vờ được.
Trần Dương tát mình, thầm mắng bản thân ngu ngốc lại hay lo chuyện bao đồng.
Cẩm Tiêu khóc không thành tiếng, khóc không bao lâu đã vội lau nước mắt, gượng cười:“Khiến cậu chê cười rồi.” Thầm trách bản thân sao dạo này lại màu nước mắt quá, đàn ông con trai mà chẳng mạnh mẽ chút nào.
Trần Dương vội xua xua hai tay, “Không có, không có đâu.” Giờ cậu chàng tỉnh ngộ, đang áy náy muốn chết đây.
Cẩm Tiêu gật đầu cười, đôi mắt hoen đỏ cùng cánh mũi ửng hồng trông đáng thương không tả nổi.
“Tôi không muốn nói đến chuyện này. Nên là xin phép bỏ qua cho tôi đi.” Cẩm Tiêu vỗ gáy mình, “Bây giờ tôi phải dọn chén bát đi rửa đây.”
Trần Dương vội xung phong đi lên giúp đỡ:“Tôi giúp cậu.”
“Không cần đâu.”
“Tôi phải giúp cậu!”
“…Tùy cậu.” Cẩm Tiêu thở dài.
Nhưng Trần Dương - một cậu chủ quen sống trong nhung lụa nào quen làm mấy việc như rửa chén rửa bát này đâu? Nên là khi mới cầm chén rửa cậu chàng đã vô tình làm bể nó, không chỉ một chén đó, cậu chàng còn làm bể thêm 2 cái chén khác nữa.
Cẩm Tiêu như chết lặng, mệt mỏi bất lực trong lòng, Trần Dương thì không dám ho he câu nào.
“Cậu… Đi ra giùm tôi đi?”
Trần Dương đờ đẫn dạ vâng với người nhỏ hơn mình mấy tuổi, rất ngoan ngoãn nghe lời rời khỏi khu vực rửa bát.
Muốn giúp đỡ để bớt áy náy trong lòng mà sao khó khăn quá vậy? Haizz Trần Dương mày bình thường tài (lanh) lắm mà, sao giờ lại vô dụng thế này?
Trần Dương ủ rũ đứng một góc.
Ưu sầu không quá lâu, Trần Dương nảy ra một sáng kiến để tạ lỗi Cẩm Tiêu.
Đó là ra sông bắt cá!
Mặc dù cậu chàng không giỏi mấy việc rửa bát lau nhà quét dọn, nhưng xuống sông chơi thì rất giỏi!
À không.
Cậu chàng giỏi trong việc bơi lội nên chắc chắn mình có thể bắt được cá sông.
Nghĩ đến đó liền háo hức chạy đi tìm con sông gần đây.
Đi không bao lâu liền phát hiện có một con sông không lớn không nhỏ ngay phía trước. Thế nên Trần Dương rất vui vẻ chạy đến đó rồi ngang qua cây hoè già bị một sợi dây trắng cột lấy.
Bóng hình Trần Dương chớp mắt đã mờ ảo, bầu trời không gió đột nhiên nổi mây đen, cây hoè già rơi ra vài chiếc lá khô.
Nó chậm chạp rơi xuống đất, rồi khẽ khàng áp vào mặt đất khô cằn.
Một bóng đen không rõ hình dáng sau gốc cây đang bất động nhìn đằm đằm bóng lưng Trần Dương.
Chim chóc trên ngọn cây đối diện giật mình kêu lên vài tiếng rồi tung cánh bay đi xa.
Hiện tại là ba giờ chiều…
/63
|