Kiều Nữ Lâm gia

Chương 88: Thiếu

/142


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Phía tây hoàng thành có hai con phố thẳng tắp rộng rãi, phía đông gọi là phố Tư Học, phía tây gọi là phố Mẫn Học.

Cây tùng, cây bách khắp hai bên đường, cạnh đường đó là một trường học, tường đỏ thấp thoáng dưới cây xanh, cổ kính xưa cũ.

Trên phố Tư Học có thư viện Văn Hiền, dạy nam sinh; trên phố Mẫn Học có thư viện Mộ Hiền, chỉ thu nữ sinh.

Từ cửa chính thư viện Mộ Hiền đi vào chính là đại viện có bức tường phù điêu, đây cũng chính là tiền viện rồi, tiền viện vuông vức thẳng tắp, lui về sau nữa chính là nhị môn, bên trong nhị môn là phòng học của các nữ hài nhi, lớp học lầu gác đình các đan xen hợp lý, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Nơi đây là nữ học nổi tiếng, quy củ rất nghiêm, nam gia trưởng đưa học sinh tới hay đón học sinh bình thường chỉ cho phép tới cửa, cho dù thân phận tôn quý chút, lớn tuổi chút cũng nhiều lắm đưa đến nhị môn, xa hơn vào trong vạn lần không được.

Có thể nói, nam nhân có thể đi vào trong thư viện Mộ Hiền nhất định có lai lịch, không phú thì quý, không giống bình thường.

Mỗi buổi chiều lúc sắp tan học, ngoài cửa lớn của thư viện Mộ Hiền nhất định đầy ắp người, xe, cỗ kiệu, kể cả tiền viện cũng thường sẽ có vài nam nhân có thân phận khác với người thường tới đón nữ nhi hoặc muội muội, thân thích, thỉnh thoảng lại còn xuất hiện vài vị thiếu niên phong độ nhanh nhẹn.

Có một ít nữ sinh của thư viện Mộ Hiền rất hứng thú với mấy nam tử này, sẽ núp ở phía sau tường hoa nhìn ra ngoài, tùy tiện bình phẩm. Dĩ nhiên làm như vậy phải giấu người khác, nếu như bị người nhìn thấy hoặc bị lão sư bắt được, là chuyện rất mất mặt mũi.

Học sinh của thư viện Mộ Hiền có số tuổi từ năm, sáu tuổi đến mười lăm mười sáu tuổi không giống nhau, nên trường học căn cứ theo số tuổi, học thức mà chia các nàng thành sáu ban.

Năm sáu tuổi ấu học ban, bảy tám tuổi chính là tiểu học ban, chín mười tuổi là thiểu học ban, mười một mười hai tuổi là trung học ban, mười ba mười bốn tuổi là cao học ban, mười lăm mười sáu tuổi chính là đại học ban rồi.

Đến giờ tan lớp, cửa phòng học tiểu học ban mở ra, Đỗ tiên sinh dạy học bước chân trang trọng đi ra đầu tiên, theo sau chính là các học sinh tiểu học ban tốp năm tốp ba, kết bè kết phái đi ra.

Những học sinh tiểu học ban này có chừng hai ba mươi người, bởi vì mộ danh mà đến cầu học có rất nhiều người, cho nên học sinh thư viện Mộ Hiền đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, những học sinh tiểu học ban này phần lớn dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ, cử chỉ lịch sự, tao nhã lễ độ.

Một tiểu cô nương trong đó cực kỳ khiến cho người ta chú ý.

Nàng có gương mặt tròn trịa, da rất trắng rất nhẵn mịn, sáng trong giống như bạch ngọc thượng hạng, mắt vừa đen vừa sáng, thật to, vô cùng tinh xảo, lóe ra ánh sáng thông minh. Cái mũi thanh tú mà thẳng tắp, nhìn qua vô cùng thuận mắt, cái miệng càng đẹp mắt, ngọt ngào tươi mới giống như cánh hoa hồng.

Nhìn dáng dấp nàng chừng bảy tám tuổi rồi, chính là độ tuổi thay răng, ở độ tuổi này tiểu cô nương bình thường sẽ không quá dễ coi, nàng lại không như vậy, trắng trẻo mũm mĩm, giống như một nụ hoa chớm nở.

Nàng và hai tiểu cô nương khác độ tuổi tương đương đi cùng nhau, nhìn dáng dấp ba người rất thân thiết.

“Tiền viện có mấy người đang chờ đón con, đi bên trái đi.” Nghiêm tiên sinh giám sát đi tới dẫn dắt các tiểu cô nương ra khỏi nhị môn, đi về đường mòn bên phải.

“Có người tới đây đón con sao?” Lâm Thấm cười híp mắt hỏi.

Độ tuổi đang thay răng, cho dù là nam hài hay nữ hài nhi, bởi vì có nhiều người sợ xấu xí mà không dám nói nhiều lại không dám cười, nhưng Lâm Thấm lại trời sinh tính tình lạc quan, luôn có dáng vẻ rất vui sướng. Do đó, mặc dù răng đã rụng mất hơn phân nửa, nhưng nàng vẫn cười đến vô cùng xán lạn.

“Biết rõ còn hỏi.” Nghiêm tiên sinh có tính tình nghiêm túc, nghiêm cẩn, nhìn thấy tính tình buông tuồng này của Lâm Thấm rất không thích, liếc nhìn nàng, nói.

“Luân ca ca và a Dục lại tới đón ta.” Lâm Thấm sung sướng cười.

Lương Luân và Cao Nguyên Dục học ở thư viện Văn Hiền cách một con đường, tan học đều sẽ tới đón Lâm Thấm.

Sau khi đón Lâm Thấm, ba người sẽ cùng nhau đến phủ Hoài Viễn Vương.

Lâm Đàm thành thân được một năm đã sinh hạ một đôi long phượng thai, hoàng đế vui mừng vô hạn, tự tay đặt tên cho đôi long phượng thai, nam hài nhi tên là a Hạo, nữ hài nhi tên là a Hân, hiện giờ đã được ba tuổi rồi.

A Hạo và a Hân là một đôi dở hơi, Lâm Thấm làm dì nhỏ này một ngày không gặp được hai đứa sẽ ngứa ngáy trong lòng, cho nên khi Lương Luân và Cao Nguyên Dục tới đón nàng luôn vô cùng vui mừng, hớn hở đi tới.

Gặp cháu ngoại trai nhỏ và cháu ngoại gái nhỏ ở phủ Hoài Viễn Vương trước rồi mới sẽ lưu luyến không rời quay về phố Trường Anh.

Thứ nhất Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh cách phủ Hoài Viễn Vương hơi xa, thứ hai có Lương Luân và Cao Nguyên Dục ở đây, đi chung rất không tiện, cho nên sau khi tan học không đi cùng một lối với Lâm Thấm.

Nghe nói Lương Luân và Cao Nguyên Dục lại tới đón Lâm Thấm rồi, Sơn Trăn Trăn hâm mộ, “Ngươi có thể đi gặp cháu ngoại trai nhỏ và cháu ngoại gái nhỏ nữa rồi hả, thật tốt. Ta đã rất nhiều ngày không được gặp Hâm ca nhi rồi, thật nhớ thằng bé mà.”

Sau khi Sơn Gia Hủy gả cho Cố


/142

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status