*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Puck - Diễn đàn
Tề Vân dịu dàng hỏi hai đứa bé, nhưng hai tiểu oa nhi này làm sao có thể giải thích rõ ràng với nàng được, a Hân chỉ biết cười lấy lòng, a Hạo lại khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, dùng ánh mắt trách cứ nhìn nàng. Giống như đang vô thanh khiển trách: “Sao ngươi lại không hiểu cả chuyện này chứ?”
Tề Vân bị hắn nhìn đến hơi xấu hổ, cũng áy náy.
Lâm Đàm thong thả đi tới, “A Hạo, a Hân, đây là tỷ tỷ tốt của dì nhỏ các con đó, nếu như các con đắc tội nàng, dì nhỏ sẽ tính sổ với các con.”
“Tính sổ sao.” A Hân đảo tròn mắt to, quay người lại nhào lên trên đùi Lâm Đàm, “Nương, trốn, trốn.” Nghe lời này định trốn đi, không để cho dì nhỏ tìm được.
A Hạo lại lập tức giơ tay nhỏ bé che mông, còn cảnh giác nhìn quanh, giống như dì nhỏ của hắn sẽ từ trên trời giáng xuống, đột nhiên bay đến trước mặt hắn tính sổ với hắn.
Hành động mang tính trẻ con của hai tiểu oa nhi này khiến Chu thái hậu, Tương Dương trưởng công chúa, Điền phu nhân nhìn thấy mà mềm lòng, “Đừng hù dọa đứa bé.”
“Nghe thử xem, sợ dì nhỏ như vậy, sau này gặp lại Lâm Thấm ta phải hỏi con bé xem, bình thường con bé hù dọa hài tử như thế nào.”
Điền phu nhân thích tiểu a Hân cười vui vẻ hơn, vội nói: “Không cần trốn, không cần trốn, dì nhỏ sẽ không tính sổ với hai đứa, bởi vì hai đứa vốn không đắc tội Tề tỷ tỷ của dì nhỏ mà.”
Tề Vân cũng cười, “Đúng vậy, vốn không đắc tội ta, sẽ không tính sổ.”
Tề Vân vừa nói ra lời kia, hiệu quả nhanh chóng, a Hân lập tức không núp nữa, lại mặt cười ngọt ngào, a Hạo cũng không che mông, đoan trang đứng ở đó, trên mặt có vẻ bình tĩnh không tương xứng với độ tuổi của hắn.
“Thử nhìn hai tiểu huynh muội này xem, cơ trí bao nhiêu!” Chu thái hậu cười không khép được miệng.
“Quỷ linh tinh.” Tương Dương trưởng công chúa cười híp mắt.
Điền phu nhân chân thành khen ngợi, “Hoàng trưởng tử và hoàng trưởng tử phi có đôi tiểu bảo bối này, thật sự quá thoải mái vui sướng rồi.”
Chu thái hậu và Tương Dương trưởng công chúa hết sức công nhận.
Phùng quý phi và Thẩm Minh Họa lại trong lòng không có tư vị gì.
Con cháu phủ Khang Vương vẫn luôn là tâm bệnh chung của hai nàng.
Mục đích hôm nay của Phùng quý phi chính là khiến Tề Vân biết được Khang vương tôn quý và tao nhã, biết được Khang Vương phi Thẩm Minh Họa rộng lượng và hiền huệ, tiện dụ dỗ Tề Vân cam tâm tình nguyện trở thành Khang Vương trắc phi, tiện giúp nhi tử bảo bối của nàng tranh thủ được ủng hộ của Thổ Ty Vương bá chủ một phương này. Trước mắt nàng không có cách nào nhắc tới Khang Vương ở trước mặt nhiều người như vậy, nhưng không phải Khang Vương phi đang ở đây sao, nàng tự nhiên sẽ há miệng ra được, “Điền phu nhân, Tề tiểu thư, mặc dù ta không biết Mật tộc có phong tục tập quán gì, nhưng nữ tử thiên triều luôn luôn tao nhã hiền huệ, cũng sẽ không ghen tỵ lung tung. Giống như Khang Vương phi chính là nữ tử xuất thân từ Thẩm Tướng phủ tôn quý, được nuôi dạy tốt đệ nhất, phủ Khang Vương mỹ nhân đông đảo, nàng chưa bao giờ ghen tuông, rất độ lượng, là tấm gương cho nữ tử noi theo.”
Khóe miệng Lâm Đàm hơi vểnh lên.
Vị Phùng quý phi này thật thần kỳ, vào lúc này nhi tử của nàng chỉ là một Thân Vương, nàng vừa mở miệng đã là “Phủ Khang Vương mỹ nhân đông đảo”, đây là định hủy đi đài của nhi tử nàng rồi hay định hủy đi danh tiếng của nhi tử nàng đây.
Phùng quý phi vẫn còn đang bàn luận viển vông, sắc mặt của Điền phu nhân đã thay đổi.
Nàng được Thổ Ty Vương nuông chiều nhiều năm, sau khi lớn lên gả cho lang quân như ý, sinh con dưỡng cái, vô cùng ân ái, chỗ thiếu sót duy nhất chính là Tề lão phu nhân thường thuận miệng quấy rầy nàng. Mà những năm này Tề lão phu nhân vẫn luôn treo trên miệng chính là nạp thiếp, nạp thiếp, Điền phu nhân nghe thấy mấy chuyện này lại cảm thấy nhức đầu, cực kỳ tức giận.
“Quy củ của Thiên triều là như vậy sao?” Điền phu nhân mỉm cười, “Mật tộc lại không phải. Người Mật tộc chúng ta đa số một chồng một vợ, hiếm có nam nhân nào tam thê tứ thiếp. Quý phi nương nương, xin cho ta lớn mật nói một câu, thân là nữ tử, ta cảm thấy vẫn một chồng một vợ mới thỏa đáng, nếu để cho ta giống như Khang Vương phi, có lẽ ta không làm được.”
Phùng quý phi không ngờ Điền phu nhân thẳng thắn như vậy, ngẩn ngơ.
Trong cung hiếm có ai nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Phùng quý phi bất ngờ không kịp đề phòng, hơi bối rối nói: “Điền phu nhân là nữ tử Mật tộc, có lẽ có chỗ không giống với nữ tử Thiên triều ta. Phụ thân Tề tiểu thư là người Hán, nghe nói từ nhỏ học chính là sách thánh hiền, nên càng giống với nữ tử Thiên triều chúng ta đi.”
Tề Vân tỏ vẻ sáng sủa hào phóng, thẳng thắn không hề quanh co lòng vòng giống như Điền phu nhân, “Quý phi nương nương, thường ngôn nói ‘Có mẹ sao thì có con vậy’, ta giống như mẫu thân ta.”
Phùng quý phi rất ngượng ngùng.
Trong mắt Thẩm Minh Họa lóe lên hả hê. Muốn Tề Vân làm trắc phi? Nàng và mẫu thân nàng Điền phu nhân luôn chỉ thích một chồng một vợ ghét tam thê tứ thiếp, quý nữ như vậy mà ngươi còn muốn để cho người ta làm trắc phi? Nằm mơ đi. Mới vừa rồi nàng nhìn thấy Tề Vân còn rất chua chát khó chịu trong lòng, thật sự buồn bực, nhưng lúc này lại cảm thấy tốt hơn nhiều.
Phùng quý phi ngoài cười nhưng trong không cười, “Điền phu nhân là quý nữ
Editor: Puck - Diễn đàn
Tề Vân dịu dàng hỏi hai đứa bé, nhưng hai tiểu oa nhi này làm sao có thể giải thích rõ ràng với nàng được, a Hân chỉ biết cười lấy lòng, a Hạo lại khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, dùng ánh mắt trách cứ nhìn nàng. Giống như đang vô thanh khiển trách: “Sao ngươi lại không hiểu cả chuyện này chứ?”
Tề Vân bị hắn nhìn đến hơi xấu hổ, cũng áy náy.
Lâm Đàm thong thả đi tới, “A Hạo, a Hân, đây là tỷ tỷ tốt của dì nhỏ các con đó, nếu như các con đắc tội nàng, dì nhỏ sẽ tính sổ với các con.”
“Tính sổ sao.” A Hân đảo tròn mắt to, quay người lại nhào lên trên đùi Lâm Đàm, “Nương, trốn, trốn.” Nghe lời này định trốn đi, không để cho dì nhỏ tìm được.
A Hạo lại lập tức giơ tay nhỏ bé che mông, còn cảnh giác nhìn quanh, giống như dì nhỏ của hắn sẽ từ trên trời giáng xuống, đột nhiên bay đến trước mặt hắn tính sổ với hắn.
Hành động mang tính trẻ con của hai tiểu oa nhi này khiến Chu thái hậu, Tương Dương trưởng công chúa, Điền phu nhân nhìn thấy mà mềm lòng, “Đừng hù dọa đứa bé.”
“Nghe thử xem, sợ dì nhỏ như vậy, sau này gặp lại Lâm Thấm ta phải hỏi con bé xem, bình thường con bé hù dọa hài tử như thế nào.”
Điền phu nhân thích tiểu a Hân cười vui vẻ hơn, vội nói: “Không cần trốn, không cần trốn, dì nhỏ sẽ không tính sổ với hai đứa, bởi vì hai đứa vốn không đắc tội Tề tỷ tỷ của dì nhỏ mà.”
Tề Vân cũng cười, “Đúng vậy, vốn không đắc tội ta, sẽ không tính sổ.”
Tề Vân vừa nói ra lời kia, hiệu quả nhanh chóng, a Hân lập tức không núp nữa, lại mặt cười ngọt ngào, a Hạo cũng không che mông, đoan trang đứng ở đó, trên mặt có vẻ bình tĩnh không tương xứng với độ tuổi của hắn.
“Thử nhìn hai tiểu huynh muội này xem, cơ trí bao nhiêu!” Chu thái hậu cười không khép được miệng.
“Quỷ linh tinh.” Tương Dương trưởng công chúa cười híp mắt.
Điền phu nhân chân thành khen ngợi, “Hoàng trưởng tử và hoàng trưởng tử phi có đôi tiểu bảo bối này, thật sự quá thoải mái vui sướng rồi.”
Chu thái hậu và Tương Dương trưởng công chúa hết sức công nhận.
Phùng quý phi và Thẩm Minh Họa lại trong lòng không có tư vị gì.
Con cháu phủ Khang Vương vẫn luôn là tâm bệnh chung của hai nàng.
Mục đích hôm nay của Phùng quý phi chính là khiến Tề Vân biết được Khang vương tôn quý và tao nhã, biết được Khang Vương phi Thẩm Minh Họa rộng lượng và hiền huệ, tiện dụ dỗ Tề Vân cam tâm tình nguyện trở thành Khang Vương trắc phi, tiện giúp nhi tử bảo bối của nàng tranh thủ được ủng hộ của Thổ Ty Vương bá chủ một phương này. Trước mắt nàng không có cách nào nhắc tới Khang Vương ở trước mặt nhiều người như vậy, nhưng không phải Khang Vương phi đang ở đây sao, nàng tự nhiên sẽ há miệng ra được, “Điền phu nhân, Tề tiểu thư, mặc dù ta không biết Mật tộc có phong tục tập quán gì, nhưng nữ tử thiên triều luôn luôn tao nhã hiền huệ, cũng sẽ không ghen tỵ lung tung. Giống như Khang Vương phi chính là nữ tử xuất thân từ Thẩm Tướng phủ tôn quý, được nuôi dạy tốt đệ nhất, phủ Khang Vương mỹ nhân đông đảo, nàng chưa bao giờ ghen tuông, rất độ lượng, là tấm gương cho nữ tử noi theo.”
Khóe miệng Lâm Đàm hơi vểnh lên.
Vị Phùng quý phi này thật thần kỳ, vào lúc này nhi tử của nàng chỉ là một Thân Vương, nàng vừa mở miệng đã là “Phủ Khang Vương mỹ nhân đông đảo”, đây là định hủy đi đài của nhi tử nàng rồi hay định hủy đi danh tiếng của nhi tử nàng đây.
Phùng quý phi vẫn còn đang bàn luận viển vông, sắc mặt của Điền phu nhân đã thay đổi.
Nàng được Thổ Ty Vương nuông chiều nhiều năm, sau khi lớn lên gả cho lang quân như ý, sinh con dưỡng cái, vô cùng ân ái, chỗ thiếu sót duy nhất chính là Tề lão phu nhân thường thuận miệng quấy rầy nàng. Mà những năm này Tề lão phu nhân vẫn luôn treo trên miệng chính là nạp thiếp, nạp thiếp, Điền phu nhân nghe thấy mấy chuyện này lại cảm thấy nhức đầu, cực kỳ tức giận.
“Quy củ của Thiên triều là như vậy sao?” Điền phu nhân mỉm cười, “Mật tộc lại không phải. Người Mật tộc chúng ta đa số một chồng một vợ, hiếm có nam nhân nào tam thê tứ thiếp. Quý phi nương nương, xin cho ta lớn mật nói một câu, thân là nữ tử, ta cảm thấy vẫn một chồng một vợ mới thỏa đáng, nếu để cho ta giống như Khang Vương phi, có lẽ ta không làm được.”
Phùng quý phi không ngờ Điền phu nhân thẳng thắn như vậy, ngẩn ngơ.
Trong cung hiếm có ai nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Phùng quý phi bất ngờ không kịp đề phòng, hơi bối rối nói: “Điền phu nhân là nữ tử Mật tộc, có lẽ có chỗ không giống với nữ tử Thiên triều ta. Phụ thân Tề tiểu thư là người Hán, nghe nói từ nhỏ học chính là sách thánh hiền, nên càng giống với nữ tử Thiên triều chúng ta đi.”
Tề Vân tỏ vẻ sáng sủa hào phóng, thẳng thắn không hề quanh co lòng vòng giống như Điền phu nhân, “Quý phi nương nương, thường ngôn nói ‘Có mẹ sao thì có con vậy’, ta giống như mẫu thân ta.”
Phùng quý phi rất ngượng ngùng.
Trong mắt Thẩm Minh Họa lóe lên hả hê. Muốn Tề Vân làm trắc phi? Nàng và mẫu thân nàng Điền phu nhân luôn chỉ thích một chồng một vợ ghét tam thê tứ thiếp, quý nữ như vậy mà ngươi còn muốn để cho người ta làm trắc phi? Nằm mơ đi. Mới vừa rồi nàng nhìn thấy Tề Vân còn rất chua chát khó chịu trong lòng, thật sự buồn bực, nhưng lúc này lại cảm thấy tốt hơn nhiều.
Phùng quý phi ngoài cười nhưng trong không cười, “Điền phu nhân là quý nữ
/142
|