La Thư mừng rỡ, dẫn đầu nghênh ngang đi vào, vừa đi vừa cười nói: “Nhị muội, đa tạ đa tạ.” Thần thái vô cùng hài lòng.
Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ trẻ con này của La Thư, dung túng cười cười.
Đám người La Giản, Lâm Khai, Lâm Hàn, La Văn Nhân nối đuôi mà vào.
Thẩm Minh Châu còn nhỏ tuổi, được tỷ tỷ kéo quỳ xuống, lại thấy Lâm Thấm thoải mái dễ chịu được Hoài Viễn Vương ôm, dẩu môi định khóc, “Ta cũng là ngoại tôn nữ…”
Lâm Thấm nghe được nàng ta nói lời này, lập tức coi nàng ta như kẻ địch muốn cướp ông ngoại của mình, đưa tay ôm cổ Hoài Viễn Vương, tỏ vẻ khoe khoang, “Tỷ phu của ta!” Ngươi có thể giành ông ngoại với ta, nhưng ngươi có thể giành tỷ phu với ta sao?
Hoài Viễn Vương vốn ánh mắt tĩnh mịch, phong cách trầm ổn, nghe được Lâm Thấm gọi tỷ phu, gò má tuấn mỹ trong lúc bất giác lại ửng đỏ.
“Đại thiếu phu nhân không cần đa lễ.” Hoài Viễn Vương lạnh nhạt nói.
Nói xong, Hoài Viễn Vương ôm Lâm Thấm rời đi, lưu lại mẹ con La Anh, Thẩm Minh Họa cô lẻ quỳ gối ngoài viện Triêu Huy.
La Anh từ nhỏ được Tiêu thị che chở, sau khi lớn lên lại gả vào Tướng phủ, nào chịu nổi khó chịu như vậy? Nàng căm phẫn không dứt, căm hận nói với Thẩm Minh Họa: “Họa nhi, con phải nhớ kỹ hôm nay nương bị sỉ nhục, tương lai có một ngày con được gả vào Hoàng gia làm Vương phi, phải thay nương xuất ra một ngụm tức này!”
Thẩm Minh Họa nhìn theo bóng lưng Hoài Viễn Vương, suy nghĩ dao động.
Thẩm Minh Châu thút tha thút thít muốn khóc.
“Họa nhi, con có nghe được lời của nương không?” La Anh ngay cả tiểu nữ nhi thường ngày yêu thương cũng không khuyên bảo, lạnh giọng nói.
Thẩm Minh Họa làm như không nghe thấy câu hỏi của nàng, ánh mắt si ngốc, “Trước kia luôn nghe nói đại Điện hạ là một kẻ vũ phu, tính tình tàn bạo, giết người như ngóe, không biết lễ nghi, hôm nay gặp mặt lại phát hiện, thì ra vốn không phải như vậy. Hoài Viễn Vương rõ ràng là một vị nam tử cao lớn vững vàng, nhân phẩm đoan trang tài đức thâm hậu, đối xử với nhạc gia mình…” Tốt như vậy, săn sóc như vậy.
La Anh chợt túm lấy tay Thẩm Minh Họa, vẻ mặt nghiêm nghị, “Họa nhi, con đang nghĩ cái gì?”
Thẩm Minh Họa bỗng nhiên tỉnh táo, trên mặt dâng lên đỏ ửng nhàn nhạt, “Không có gì, thì ra Hoài Viễn Vương Điện hạ khác biệt lời đồn đại rất lớn, hắn tuyệt đối không phải là một kẻ vũ phu. Nương, mới vừa rồi người nói gì? Phải nói về sau thay người ra một ngụm tức này đúng không? Chuyện này sợ rằng hơi khó khăn.”
“Con có ý gì?” Thái độ La Anh hung dữ.
Thẩm Minh Họa kéo Thẩm Minh Châu dịu dàng dụ dỗ nàng, chậm rãi nói: “Ý tứ người nói không phải là để cho con có một ngày cũng đối xử như vậy với dì cả sao, nhưng người không nghĩ tới sao, chỉ cần Hoài Viễn Vương còn là Hoài Viễn Vương, chuyện này không có khả năng. Lâm Đàm sẽ trước con một bước gả vào Hoàng thất, trở thành Hoàng trưởng tử phi, về công về tư, con đều không thể làm khó dì cả. Làm khó dì ấy, chẳng phải tương đương với ngay mặt tuyên chiến với Hoàng trưởng tử phi sao? Quá không thận trọng.”
“Nàng ta sao có thể làm khó dễ ta?” La Anh cực kỳ giận dữ.
“Lúc này người chỉ là đại thiếu phu nhân Thẩm phủ, hoàn toàn không có liên quan với Hoàng gia.” Thẩm Minh Họa nhỏ giọng nói ra.
La Anh cảm thấy trong bụng quặn đau một trận, “Không được, nương sắp bị tức chết. Họa nhi, đời này của nương cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy, bị thua thiệt như vậy, trước kia La Thư luôn là bại tướng dưới tay nương. Tính tình nàng ta nóng nảy dễ kích động, nương liền dễ dàng có thể chọc giận nàng ta, cãi lộn, hiện giờ nàng ta sắp đè lên trên đầu nương.”
Giọng Thẩm Minh Họa mềm mại, đỡ La Anh, thay nàng phủi bụi đất trên đầu gối, “Nương, trước kia người có bà ngoại giúp một tay, muốn thắng dì cả dĩ nhiên dễ dàng. Hiện giờ, nàng ta có một nữ nhi sắp làm Hoàng tử phi, có một vị hôn phu làm cận thị của Thiên tử, người muốn thắng nàng ta dĩ nhiên không dễ dàng. Chuyện này cũng không có gì không tốt, nương, chúng ta chờ ở bên ngoài là được.” Ánh mắt của nàng khẽ híp lại, sắc mặt giảo hoạt, “Ông ngoại đang nổi nóng, chúng ta không vào được cũng tốt, ở đây chờ xem náo nhiệt.”
“Xem náo nhiệt.” Thẩm Minh Châu nói giống như vẹt.
“Cũng tốt, chúng ta ở bên ngoài chờ.” La Anh hả hê cười cười, “Tính khí kia của ông ngoại các con, ai đụng vào ông ấy cũng không có cách nào, để một nhà La Thư đi trước đụng vào cái đinh cũng tốt, chúng ta ở bên ngoài xem kịch vui. Hừ, La Thư nhiều năm không qua lại với ông cụ, để ông cụ hung hăng giáo huấn nàng ta một trận, nàng ta mới biết là nồi được làm từ sắt, sinh lòng kính sợ, lại không dám tùy tùy tiện tiện như vậy nữa.”
Thẩm Minh Họa dịu dàng cười cười.
Dung nhan của nàng thanh lệ động lòng người, khi dịu dàng cười lên càng thêm tươi đẹp, làm cho tim người ta đập thình thịch.
Trên mặt La Anh lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Có Thẩm Minh Họa nữ nhi như vậy, nàng còn buồn lo cái gì? Có gia thế có dung mạo, lại có tâm kế có thủ đoạn, Thẩm Minh Họa nhất định tiền đồ không giới hạn.
--- ------ ---------
Hoài Viễn Vương ôm Lâm Thấm đến cửa thư phòng, Lâm Thấm và Hoài Viễn Vương thương lượng, “Diệu ca ca, nương và cậu đều nói ông ngoại rất hung dữ, chúng ta ở bên ngoài xem trước một chút có được không?”
Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Nếu a Thấm muốn liếc mắt nhìn, tự nhiên cũng có thể. Nhưng mà, có tỷ phu ở đây, muội không cần phải sợ.”
Lâm Thấm ngọt ngào cười cười, “Ừm, muội biết rõ, tỷ phu thân cao, cao giống như ông ngoại.”
Hoài Viễn Vương chỉ cảm thấy giọng gọi tỷ phu này của Lâm Thấm thật sự nghe quá cảm động rồi, liền theo nàng, đứng ở trước cửa, thay nàng vén màn cửa lên.
Lâm Thấm thò đầu nhỏ vào, quan sát cẩn thận.
Trong phòng có một vị lão giả sắc mặt tang thương đang đứng, vóc người xác thực như La Giản nói rất cao lớn, khí thế cũng quả thật giống như La Giản nói, uy vũ trang nghiêm, làm người ta sợ.
“Ông ngoại ta thật oai phong, hì hì.” Lâm Thấm tiểu cô nương vô cùng hài lòng với ông ngoại như vậy.
Tấn Giang Hầu đang khiển trách La Giản, La Giản cúi đầu trước mặt ông, sợ không dám thở mạnh.
“Cậu thật đáng thương nha.” Lâm Thấm tiểu cô nương thấy cậu như vậy, trong tâm linh nhỏ bé rất đồng tình.
Nàng đã coi cậu thành người mình.
Sắc mặt Tấn Giang Hầu nghiêm nghị, đầu La Giản cúi xuống càng thấp, câm như hến.
Lâm Thấm càng nhìn càng tức giận, “Diệu ca ca, chúng ta mau vào đi, cứu cậu muội!”
Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Được, chúng ta đi vào trong.” Vén màn cửa lên, không chút hoang mang ôm Lâm Thấm đi vào.
Sau khi đi vào hắn còn chưa kịp mở miệng, mấy người Lâm Phong và La Thư cũng chưa kịp nói chuyện, Lâm Thấm đã tức giận nói với Tấn Giang Hầu: “Cậu để cháu nói. Ông ngoại, ông không thể bao biện làm thay!”
Tất cả mọi người trong phòng ngẩn ngơ.
Quả thật Lâm Thấm ở nhà thường như vây, nhưng bây giờ ở trong thư phòng của Tấn Giang Hầu, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp được ông ngoại.
Ánh mắt Tấn Giang Hầu rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Lâm Thấm, khẽ nhíu chân mày.
“Đại Điện hạ.” Ông kính cẩn chào hỏi Hoài Viễn Vương.
“Ông ngoại không cần đa lễ.” Hoài Viễn Vương giơ tay lên ngăn ông lại.
Câu nói “Ông ngoại” này của Hoài Viễn Vương khiến Tấn Giang Hầu ngây ngốc. Mặc dù ý chỉ gả của Hoàng đế đã xuống, nhưng Hoài Viễn Vương gọi ông là ông ngoại, ông thật sự vẫn không quen được…
“Diệu ca ca, muội muốn cao.” Lâm Thấm thở hổn hển, “Muội muốn cao hơn ông ngoại.”
Hoài Viễn Vương rất dung túng nàng, quả nhiên không ôm nàng nữa, mà kiệu nàng lên trên cổ. Cứ như vậy, Lâm Thấm lập tức trở thành người đứng cao nhất nhìn xa nhất trong phòng này, từ trên cao nhìn xuống, bễ nghễ tất cả, vô cùng tỏ vẻ.
Nàng cao hơn Tấn Giang Hầu, khuyến khích lập tức liền đủ, giọng nói vừa thanh thúy lại vang dội, “Ông ngoại, cậu hai tuổi liền không ai quản, cháu năm nay bốn tuổi rồi, cho nên cậu để cháu nói!”
Tấn Giang Hầu nghe không hiểu ra sao.
“Cậu hai tuổi liền không ai quản” những lời này ông đại khái có thể suy nghĩ ra là bởi vì La Giản hai tuổi liền không có mẹ đẻ, nhưng lời tiếp theo, ông hoàn toàn nghe không hiểu, suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông là có ý gì.
Một tay Lâm Thấm ôm cổ Hoài Viễn Vương, một tay giơ lên cao cao, tuyên bố quyền sở hữu của mình, “Ông ngoại, về sau ông không thể tùy tiện nói cậu, ông muốn nói cậu, trước tiên cần phải hỏi cháu một chút!”
Lâm Phong và La Thư có lẽ là người hiểu tính tình Lâm Thấm nhất trên cõi đời này, nhưng khi nhìn nữ nhi bảo bối cưỡi trên cổ Hoài Viễn Vương giống như tiểu anh hùng ở trước mắt, bọn họ cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
La Giản và La Văn Nhân đều nhìn đến ngây ngốc.
Còn có một người dám như vậy ở trước mặt Tấn Giang Hầu, hai cha con nàng coi như đã mở rộng tầm mắt.
Lâm Hàn kéo kéo tay Lâm Khai, ai oán nói: “Đệ đã dặn dò kêu a Thấm không được ăn nói lung tung, kết quả muội ấy vẫn như vậy. Đại ca, đệ quả thật hết cách với muội ấy rồi.”
/142
|