Bốn ngày sau khi thành Ngân Châu bị chiếm cứ, từ phương hướng huyện Chân Hương ở đông bắc bốn ngàn Hạ quân đã trở lại. Chi Hạ quân vận chuyển quân nhu này rất uất ức, trở về đến nơi lại bị mệnh lệnh đóng quân ở ngoài cửa thành đông, quan tướng vào thành gặp Chủ soái, kết quả, vừa vào thành liền trở thành quỷ dưới lưỡi đao. Tiếp đó, Hạ quân ở ngoài thành bị điều động từng doanh một, cuối cùng đều trở thành tù binh.
Mười ngày sau, bảy ngàn ba trăm quân của Thạch Châu đã tới thành Ngân Châu, trong đó có ba trăm là nỏ quân. Hai ngàn quân lực trong đó áp tải một số tài vật, dê cừu, cỏ khô, còn có hai ngàn tù binh trở về Thạch Châu, sau khi trở về có thể sẽ phải quay lại lần nữa, mang đến than đá, lỗ thịt và các loại vật phẩm có thể tồn trữ lâu.
Trong quãng thời gian chiếm cứ thành Ngân Châu, Lục Thất và Chiết Duy Trung tiến hành chỉnh đốn trong thành. Nội thành Ngân Châu phân thành thượng thành và hạ thành, thượng thành được xây dựng trên đỉnh một ngọn núi, tuy nhiên thượng thành là quân thành, chỉ dùng để chứa đựng cất giữ vật tư quân nhu. Hạ thành được dựng lên ở nơi đất bằng, chia làm ba thành khu, ở trong thành Ngân Châu có gần bốn vạn dân cư ngụ.
Hóa ra vừa vào đông, cư dân ở địa vực Ngân Châu nhất định phải tụ về huyện thành cư trú, đầu xuân mới được rời khỏi đi trồng trọt hoặc chăn thả. Trên thực tế, cư dân trong thành tương đương với nô lệ, chỉ có trở thành quân binh thì địa vị mới được nâng cao một chút. Kỳ thực hầu hết tráng niên nam tử ở trong thành đều đã trở thành Hạ quân, hơn phân nửa đã bị điều đi chinh chiến Lân Châu.
Vì để tranh thủ lòng người, Lục Thất sau khi thương lượng với Chiết Duy Trung, bắt đầu không chút kiêng dè giết thịt dê cừu, đem lương thực và thịt dê cừu cung cấp cho cái gọi là “cư dân trong thành”. Ngân Châu là địa phương trung chuyển quân nhu cho đại quân Hạ quốc, hiện đang có hơn năm vạn dê cừu và lương thực, đủ lo cái ăn cho người trong thành hơn nửa năm, hơn nữa còn là bao ăn no đủ đấy, cho nên Lục Thất mới có quyết định cùng Hạ quốc đánh một trận lâu dài.
Có thể ăn thịt và được no bụng, hàng binh và cư dân trong thành lập tức chân chính an phận. Cư dân trong thành Ngân Châu căn bản không được ăn thịt, chỉ có thể húp cháo loãng cho no bụng thôi, dù là trở thành Hạ quân cũng không có khả năng mỗi ngày được ăn thịt. Cấp bậc của Hạ quân rất rõ ràng, binh lính tầng thấp nhất không có thịt ăn đâu đấy, chỉ có Hạ quân thiện chiến mới được ăn thịt và no bụng.
Kỳ thực, trước đó Chiết Duy Trung nói Lục Thất đối đãi với thuộc hạ quá tốt, chứng tỏ Chiết thị cấp dưỡng cho thuộc hạ cũng không đủ tốt. Thật ra Chiết thị rất nghèo khó, hàng năm chiến tranh khiến cho hơn phân nửa tài lực đều tiêu hao vào quân dụng, địa vực Tây Bắc lại rất cằn cỗi, thu hoạch có hạn, cho nên về phương diện quân khí ỷ lại rất lớn vào Chu quốc.
Mười lăm ngày sau, đại quân tiến công Lân Châu phái người tới thúc giục vận chuyển lương thực. Chiết Duy Trung chờ tên sứ giả giục lương vào thành, lập tức bắt giữ, sau một hồi thẩm vấn, biết được Hạ quân đi công kích Lân Châu vẫn chưa đánh hạ được thành Lân Châu, đã thương vong hơn một vạn. Dương gia thủ vệ Lân Châu vô cùng thiện chiến và ngoan cường, thi thể Hạ quân chất đống dưới thành nhưng vẫn không công hạ được.
Thu được quân tình Lân Châu, Chiết Duy Trung và Lục Thất thương lượng nên triển khai bước tiếp theo thế nào. Nếu như muốn đạt được đại lợi chiến tranh, thì nên tiếp tục ngồi im chờ phát đại tài, chỉ cần kéo dài mười ngày nửa tháng, chờ quân lương của Hạ quân chinh chiến ở Lân Châu cạn kiệt, khi đó bảy tám vạn Hạ quân tất sẽ sụp đổ. Người đang ở giữa cánh đồng tuyết hoang vu rộng mấy trăm dặm mà bị chặt đứt cái ăn, hiếm ai sống sót được, hiển nhiên là bị chết vì đói rét.
Lục Thất nghe xong, quyết đoán buông tha cho cái gọi là lợi lớn, lựa chọn hỗ trợ Dương gia một phen. Bởi vì Dương gia phải đối mặt với sự công thành của gần mười vạn Hạ quân, nếu Hạ quân đã chết hơn một vạn, vậy tình hình trong thành tất nhiên cũng đã tới “nỏ mạnh hết đà”, có lẽ chỉ thêm vài ngày nữa là sẽ bị công phá.
Chiết Duy Trung cũng không muốn thành Lân Châu bị công phá. Hai người sau khi đạt thành nhất trí, liền thả ra tên sứ giả giục lương đi thông báo, nói rõ Chiết thị đã xuất kỳ binh chiếm cứ thành Ngân Châu, sẽ chờ cho Hạ quân ở Lân Châu đói chết. Tên sứ giả giục lương cùng năm thuộc hạ hoảng sợ chạy tới đông bắc.
Thả ra tên sứ giả giục lương rồi, Lục Thất lại lệnh mười người đuổi theo, sai người đuổi theo dùng thư tín truyền cáo cho Hạ quân, miễn cho Chủ soái Hạ quân sau khi biết được tin thành Ngân Châu bị chiếm đóng, ngược lại điên cuồng tiến công thành Lân Châu. Bởi vì công phá được thành Lân Châu, sẽ lấy được cấp dưỡng, cũng sẽ đạt thành chiến lược của Hạ quốc, sau đó lại rút quân về đối phó với thành Ngân Châu. Tuy nhiên nếu đông đảo Hạ quân biết được việc thành Ngân Châu bị chiếm đóng, quân tâm sẽ lâm vào khủng hoảng, sẽ không lòng dạ nào tình nguyện nấn ná ở Lân Châu, dù sao đã không có cái ăn, kéo dài thêm một ngày, khoảng cách đến tử vong sẽ gần một bước.
Mười tướng sĩ đi truyền tin, cũng có chức trách thám báo, bọn họ đuổi tới Hạ quân ở Lân Châu, liền bắn ra rất nhiều thư tín. Nội dung của thư tín đương nhiên không phải chỉ nói về việc thành Ngân Châu đã bị chiếm đóng, mà còn viết Chiết thị đã tiến vào chiếm cứ thành Ngân Châu, Hạ quân chinh chiến ở Lân Châu nếu không muốn bị chết vì đông lạnh và đói tại Lân Châu, thì có thể đầu hàng với Lân Châu và Ngân Châu đã bị Chiết thị chiếm cứ.
Kết quả số thám báo đi bắn thư tín, thậm chí có năm người không trốn thoát được, bị Hạ quân bắt giữ, nhưng thám báo bị bắt lại trở thành người truyền tin tức bằng lời. Hạ quân biết chữ không nhiều lắm, cho nên lời của tù binh vừa nói ra lập tức giống như ôn dịch lan truyền rộng rãi, cũng nhanh chóng khiến cho toàn thể Hạ quân tin tưởng, bởi vì quân nhu định kỳ vẫn chưa được đưa tới.
Chẳng mấy chốc bảy vạn Hạ quân liền rơi vào tình cảnh quân tâm hỗn loạn. Hạ quân có một nhược điểm trí mạng, chính là thành phần tổ hợp quân phần nhiều là dân chăn nuôi, mà đặc điểm của dân chăn nuôi chính là lòng trung thành với quốc gia rất mờ nhạt, dân chăn nuôi chỉ có trái tim thân thiết đối với quần tộc. Một khi biết được nguồn lương thực sắp bị chặt đứt, thân là người thảo nguyên Tây Bắc, đương nhiên biết được hậu quả của việc bị cầm chân giữa đồng hoang chính là chết đói, hơn nữa vào ngày đại tuyết thế này, nếu một ngày không có cái ăn, dù là thân thể cường tráng cũng chạy không được trăm dặm.
Thống soái của đại quân Hạ quốc rơi vào thế lưỡng nan, mắt thấy đã sắp đánh hạ được thành Lân Châu, nếu như rút quân thất bại trong gang tấc, trở về khẳng định sẽ phải gánh chịu tội lớn. Nhưng nếu không rút quân, quân tâm vốn dĩ đã hỗn loạn, một khi cường lệnh công thành, thậm chí sẽ dẫn phát toàn quân tan tác đào vong.
Cuối cùng, Thống soái Hạ quân lựa chọn lui quân đi thu phục thành Ngân Châu, thu phục được thành Ngân Châu là có thể triệt tiêu thất lợi viễn chinh của gã, hơn nữa nguyên nhân lui quân là vì thành Ngân Châu bị chiếm đóng gây nên.
Đại quân Hạ quốc xuất phát rời khỏi thành Lân Châu. Nhưng tin tức thành Ngân Châu bị mất là một loại tin tức cực kì trí mạng, một đường lui quân tiến đến Ngân Châu, cũng đã dẫn phát tình trạng đội ngũ sụp đổ quân binh đào vong vô cùng nghiêm trọng, số lớn Hạ quân bị ép nhập quân viễn chinh, kết bè kết đội chạy trốn, đều là đi đầu phục thành Lân Châu.
Bởi vì rất nhiều Hạ quân hiểu được, dù có lui quân đi Ngân Châu, cũng sẽ phải bán mạng công thành, mà thành Ngân Châu so với thành Lân Châu càng thêm đồ sộ quy mô, căn bản công không nổi, dẫn tới gần hai vạn Hạ quân đào vong chạy tới Lân Châu đầu hàng.
Mà người chủ quản Lân Châu đối với loại đại thu hoạch hết sức bất ngờ này cũng không dám sơ suất, chỉ cho phép hai vạn hàng tốt đã tiếp nhận hợp nhất đóng quân ngoài thành, sau đó dùng quân nhu trong thành cấp dưỡng cho hai vạn hàng tốt, đồng thời biết được cặn kẽ nguyên nhân Hạ quân rút đi, bởi vì trong số hàng tốt có tù binh tới từ Ngân Châu.
Lục Thất nhận được tin tức Hạ quân rời khỏi Lân Châu, hắn y theo thương lượng trước đó, dẫn theo một ngàn quân rời khỏi thành Ngân Châu, làm quân đội cơ động ở ngoại vi, tận lực kiềm chế đại quân Hạ quốc công thành, gọi tắt là “quấy rối chiến”. Đương nhiên, hắn không biết Hạ quân từ Lân Châu đến chỉ có năm vạn.
Lục Thất ở vòng ngoài còn có một ý nghĩa khác, đó là hắn có thể thiết lập liên hệ với Thạch Châu. Trước đó hắn đã đưa tin tới Vân Cẩm Đông, lệnh Vân Cẩm Đông xuất một ngàn quân vượt qua Hoàng Hà đánh nghi binh Ngô Bảo của Tuy Châu, Ngô Bảo chính là thành lũy quân sự đối mặt với Mạnh Môn quan, dụng ý chính là hãm chân một vạn Hạ quân ở huyện Phủ Ninh, không dám đi tiến công thành Ngân Châu.
Năm vạn Hạ quân từ Lân Châu phản hồi vừa đến, chỉ nghỉ ngơi có hai thời thì liền phát động công thành, công thành chùy khổng lồ được một trăm Hạ quân ôm nâng lên nhắm về phía cửa thành. Ầm! Dộng lên cửa thành, tiếng chấn động nổ vang điếc tai, nhưng tầng băng dày phủ kín trên cửa thành chỉ hơi rung lên và nhiều ra một cái hố băng. Bên trên, mưa tên tàn nhẫn xả xuống, một trăm lực sĩ tử vong tại chỗ hơn phân nửa, trên thực tế đều là bị nỏ quân bắn chết.
- Công thành.
Thống soái Hạ quân tức giận hạ lệnh, muốn mở ra cửa thành quá khó khăn, coi như là đẩy ra được cửa thành, nhưng khi tiến vào Ủng thành, cũng sẽ gặp phải cản trở, chỉ có thể công chiếm tường thành.
Hạ quân ứng lệnh mà động, hơn hai mươi đội Hạ quân khiêng thang chạy về phía thành Ngân Châu, mạo hiểm dưới mưa tên trèo lên thang. Thủ quân trên thành cũng dội xuống dầu đen lên thang, sau đó ném ra mồi lửa, lập tức thang mây bốc hỏa cuồn cuộn, kèm theo tiếng gào thét thảm thiết của Hạ quân đang công thành.
Thống soái Hạ quân tức giận đến ném đi roi ngựa. Thành Ngân Châu là trọng địa quân sự, cho nên số lượng quân nhu tồn trữ có rất nhiều để duy trì phòng ngự kéo dài. Loại băng thành hùng vĩ thế này, mấy ngàn thủ quân cũng đủ để ngăn cản sự công thành của mười vạn quân, thật không ngờ nổi lại bị kẻ địch hoàn toàn chiếm cứ.
- Tiếp tục công thành, công được vào thành, có thể trở thành Thiên hộ tộc thần.
Thống soái Hạ quân tức giận hạ lệnh.
Hạ quân lần nữa hung mãnh phát động công thành, dưới sự hấp dẫn của trọng thưởng, rất nhiều dũng sĩ mạnh mẽ chủ động xuất chiến. Nhưng thành Ngân Châu dễ thủ khó công, dầu hỏa, cây lăn, cung tiễn, cộng thêm tầng băng phủ trên tường thành khó có thể leo lên, tiến công chỉ trong một thời, đã chết gần ngàn dũng sĩ, nhưng vẫn không có một ai leo qua được tường thành.
- Vây thành.
Thống soái Hạ quân bất đắc dĩ hạ lệnh, khó công như vậy, gã thật chịu không nổi hao tổn.
Mười ngày sau, bảy ngàn ba trăm quân của Thạch Châu đã tới thành Ngân Châu, trong đó có ba trăm là nỏ quân. Hai ngàn quân lực trong đó áp tải một số tài vật, dê cừu, cỏ khô, còn có hai ngàn tù binh trở về Thạch Châu, sau khi trở về có thể sẽ phải quay lại lần nữa, mang đến than đá, lỗ thịt và các loại vật phẩm có thể tồn trữ lâu.
Trong quãng thời gian chiếm cứ thành Ngân Châu, Lục Thất và Chiết Duy Trung tiến hành chỉnh đốn trong thành. Nội thành Ngân Châu phân thành thượng thành và hạ thành, thượng thành được xây dựng trên đỉnh một ngọn núi, tuy nhiên thượng thành là quân thành, chỉ dùng để chứa đựng cất giữ vật tư quân nhu. Hạ thành được dựng lên ở nơi đất bằng, chia làm ba thành khu, ở trong thành Ngân Châu có gần bốn vạn dân cư ngụ.
Hóa ra vừa vào đông, cư dân ở địa vực Ngân Châu nhất định phải tụ về huyện thành cư trú, đầu xuân mới được rời khỏi đi trồng trọt hoặc chăn thả. Trên thực tế, cư dân trong thành tương đương với nô lệ, chỉ có trở thành quân binh thì địa vị mới được nâng cao một chút. Kỳ thực hầu hết tráng niên nam tử ở trong thành đều đã trở thành Hạ quân, hơn phân nửa đã bị điều đi chinh chiến Lân Châu.
Vì để tranh thủ lòng người, Lục Thất sau khi thương lượng với Chiết Duy Trung, bắt đầu không chút kiêng dè giết thịt dê cừu, đem lương thực và thịt dê cừu cung cấp cho cái gọi là “cư dân trong thành”. Ngân Châu là địa phương trung chuyển quân nhu cho đại quân Hạ quốc, hiện đang có hơn năm vạn dê cừu và lương thực, đủ lo cái ăn cho người trong thành hơn nửa năm, hơn nữa còn là bao ăn no đủ đấy, cho nên Lục Thất mới có quyết định cùng Hạ quốc đánh một trận lâu dài.
Có thể ăn thịt và được no bụng, hàng binh và cư dân trong thành lập tức chân chính an phận. Cư dân trong thành Ngân Châu căn bản không được ăn thịt, chỉ có thể húp cháo loãng cho no bụng thôi, dù là trở thành Hạ quân cũng không có khả năng mỗi ngày được ăn thịt. Cấp bậc của Hạ quân rất rõ ràng, binh lính tầng thấp nhất không có thịt ăn đâu đấy, chỉ có Hạ quân thiện chiến mới được ăn thịt và no bụng.
Kỳ thực, trước đó Chiết Duy Trung nói Lục Thất đối đãi với thuộc hạ quá tốt, chứng tỏ Chiết thị cấp dưỡng cho thuộc hạ cũng không đủ tốt. Thật ra Chiết thị rất nghèo khó, hàng năm chiến tranh khiến cho hơn phân nửa tài lực đều tiêu hao vào quân dụng, địa vực Tây Bắc lại rất cằn cỗi, thu hoạch có hạn, cho nên về phương diện quân khí ỷ lại rất lớn vào Chu quốc.
Mười lăm ngày sau, đại quân tiến công Lân Châu phái người tới thúc giục vận chuyển lương thực. Chiết Duy Trung chờ tên sứ giả giục lương vào thành, lập tức bắt giữ, sau một hồi thẩm vấn, biết được Hạ quân đi công kích Lân Châu vẫn chưa đánh hạ được thành Lân Châu, đã thương vong hơn một vạn. Dương gia thủ vệ Lân Châu vô cùng thiện chiến và ngoan cường, thi thể Hạ quân chất đống dưới thành nhưng vẫn không công hạ được.
Thu được quân tình Lân Châu, Chiết Duy Trung và Lục Thất thương lượng nên triển khai bước tiếp theo thế nào. Nếu như muốn đạt được đại lợi chiến tranh, thì nên tiếp tục ngồi im chờ phát đại tài, chỉ cần kéo dài mười ngày nửa tháng, chờ quân lương của Hạ quân chinh chiến ở Lân Châu cạn kiệt, khi đó bảy tám vạn Hạ quân tất sẽ sụp đổ. Người đang ở giữa cánh đồng tuyết hoang vu rộng mấy trăm dặm mà bị chặt đứt cái ăn, hiếm ai sống sót được, hiển nhiên là bị chết vì đói rét.
Lục Thất nghe xong, quyết đoán buông tha cho cái gọi là lợi lớn, lựa chọn hỗ trợ Dương gia một phen. Bởi vì Dương gia phải đối mặt với sự công thành của gần mười vạn Hạ quân, nếu Hạ quân đã chết hơn một vạn, vậy tình hình trong thành tất nhiên cũng đã tới “nỏ mạnh hết đà”, có lẽ chỉ thêm vài ngày nữa là sẽ bị công phá.
Chiết Duy Trung cũng không muốn thành Lân Châu bị công phá. Hai người sau khi đạt thành nhất trí, liền thả ra tên sứ giả giục lương đi thông báo, nói rõ Chiết thị đã xuất kỳ binh chiếm cứ thành Ngân Châu, sẽ chờ cho Hạ quân ở Lân Châu đói chết. Tên sứ giả giục lương cùng năm thuộc hạ hoảng sợ chạy tới đông bắc.
Thả ra tên sứ giả giục lương rồi, Lục Thất lại lệnh mười người đuổi theo, sai người đuổi theo dùng thư tín truyền cáo cho Hạ quân, miễn cho Chủ soái Hạ quân sau khi biết được tin thành Ngân Châu bị chiếm đóng, ngược lại điên cuồng tiến công thành Lân Châu. Bởi vì công phá được thành Lân Châu, sẽ lấy được cấp dưỡng, cũng sẽ đạt thành chiến lược của Hạ quốc, sau đó lại rút quân về đối phó với thành Ngân Châu. Tuy nhiên nếu đông đảo Hạ quân biết được việc thành Ngân Châu bị chiếm đóng, quân tâm sẽ lâm vào khủng hoảng, sẽ không lòng dạ nào tình nguyện nấn ná ở Lân Châu, dù sao đã không có cái ăn, kéo dài thêm một ngày, khoảng cách đến tử vong sẽ gần một bước.
Mười tướng sĩ đi truyền tin, cũng có chức trách thám báo, bọn họ đuổi tới Hạ quân ở Lân Châu, liền bắn ra rất nhiều thư tín. Nội dung của thư tín đương nhiên không phải chỉ nói về việc thành Ngân Châu đã bị chiếm đóng, mà còn viết Chiết thị đã tiến vào chiếm cứ thành Ngân Châu, Hạ quân chinh chiến ở Lân Châu nếu không muốn bị chết vì đông lạnh và đói tại Lân Châu, thì có thể đầu hàng với Lân Châu và Ngân Châu đã bị Chiết thị chiếm cứ.
Kết quả số thám báo đi bắn thư tín, thậm chí có năm người không trốn thoát được, bị Hạ quân bắt giữ, nhưng thám báo bị bắt lại trở thành người truyền tin tức bằng lời. Hạ quân biết chữ không nhiều lắm, cho nên lời của tù binh vừa nói ra lập tức giống như ôn dịch lan truyền rộng rãi, cũng nhanh chóng khiến cho toàn thể Hạ quân tin tưởng, bởi vì quân nhu định kỳ vẫn chưa được đưa tới.
Chẳng mấy chốc bảy vạn Hạ quân liền rơi vào tình cảnh quân tâm hỗn loạn. Hạ quân có một nhược điểm trí mạng, chính là thành phần tổ hợp quân phần nhiều là dân chăn nuôi, mà đặc điểm của dân chăn nuôi chính là lòng trung thành với quốc gia rất mờ nhạt, dân chăn nuôi chỉ có trái tim thân thiết đối với quần tộc. Một khi biết được nguồn lương thực sắp bị chặt đứt, thân là người thảo nguyên Tây Bắc, đương nhiên biết được hậu quả của việc bị cầm chân giữa đồng hoang chính là chết đói, hơn nữa vào ngày đại tuyết thế này, nếu một ngày không có cái ăn, dù là thân thể cường tráng cũng chạy không được trăm dặm.
Thống soái của đại quân Hạ quốc rơi vào thế lưỡng nan, mắt thấy đã sắp đánh hạ được thành Lân Châu, nếu như rút quân thất bại trong gang tấc, trở về khẳng định sẽ phải gánh chịu tội lớn. Nhưng nếu không rút quân, quân tâm vốn dĩ đã hỗn loạn, một khi cường lệnh công thành, thậm chí sẽ dẫn phát toàn quân tan tác đào vong.
Cuối cùng, Thống soái Hạ quân lựa chọn lui quân đi thu phục thành Ngân Châu, thu phục được thành Ngân Châu là có thể triệt tiêu thất lợi viễn chinh của gã, hơn nữa nguyên nhân lui quân là vì thành Ngân Châu bị chiếm đóng gây nên.
Đại quân Hạ quốc xuất phát rời khỏi thành Lân Châu. Nhưng tin tức thành Ngân Châu bị mất là một loại tin tức cực kì trí mạng, một đường lui quân tiến đến Ngân Châu, cũng đã dẫn phát tình trạng đội ngũ sụp đổ quân binh đào vong vô cùng nghiêm trọng, số lớn Hạ quân bị ép nhập quân viễn chinh, kết bè kết đội chạy trốn, đều là đi đầu phục thành Lân Châu.
Bởi vì rất nhiều Hạ quân hiểu được, dù có lui quân đi Ngân Châu, cũng sẽ phải bán mạng công thành, mà thành Ngân Châu so với thành Lân Châu càng thêm đồ sộ quy mô, căn bản công không nổi, dẫn tới gần hai vạn Hạ quân đào vong chạy tới Lân Châu đầu hàng.
Mà người chủ quản Lân Châu đối với loại đại thu hoạch hết sức bất ngờ này cũng không dám sơ suất, chỉ cho phép hai vạn hàng tốt đã tiếp nhận hợp nhất đóng quân ngoài thành, sau đó dùng quân nhu trong thành cấp dưỡng cho hai vạn hàng tốt, đồng thời biết được cặn kẽ nguyên nhân Hạ quân rút đi, bởi vì trong số hàng tốt có tù binh tới từ Ngân Châu.
Lục Thất nhận được tin tức Hạ quân rời khỏi Lân Châu, hắn y theo thương lượng trước đó, dẫn theo một ngàn quân rời khỏi thành Ngân Châu, làm quân đội cơ động ở ngoại vi, tận lực kiềm chế đại quân Hạ quốc công thành, gọi tắt là “quấy rối chiến”. Đương nhiên, hắn không biết Hạ quân từ Lân Châu đến chỉ có năm vạn.
Lục Thất ở vòng ngoài còn có một ý nghĩa khác, đó là hắn có thể thiết lập liên hệ với Thạch Châu. Trước đó hắn đã đưa tin tới Vân Cẩm Đông, lệnh Vân Cẩm Đông xuất một ngàn quân vượt qua Hoàng Hà đánh nghi binh Ngô Bảo của Tuy Châu, Ngô Bảo chính là thành lũy quân sự đối mặt với Mạnh Môn quan, dụng ý chính là hãm chân một vạn Hạ quân ở huyện Phủ Ninh, không dám đi tiến công thành Ngân Châu.
Năm vạn Hạ quân từ Lân Châu phản hồi vừa đến, chỉ nghỉ ngơi có hai thời thì liền phát động công thành, công thành chùy khổng lồ được một trăm Hạ quân ôm nâng lên nhắm về phía cửa thành. Ầm! Dộng lên cửa thành, tiếng chấn động nổ vang điếc tai, nhưng tầng băng dày phủ kín trên cửa thành chỉ hơi rung lên và nhiều ra một cái hố băng. Bên trên, mưa tên tàn nhẫn xả xuống, một trăm lực sĩ tử vong tại chỗ hơn phân nửa, trên thực tế đều là bị nỏ quân bắn chết.
- Công thành.
Thống soái Hạ quân tức giận hạ lệnh, muốn mở ra cửa thành quá khó khăn, coi như là đẩy ra được cửa thành, nhưng khi tiến vào Ủng thành, cũng sẽ gặp phải cản trở, chỉ có thể công chiếm tường thành.
Hạ quân ứng lệnh mà động, hơn hai mươi đội Hạ quân khiêng thang chạy về phía thành Ngân Châu, mạo hiểm dưới mưa tên trèo lên thang. Thủ quân trên thành cũng dội xuống dầu đen lên thang, sau đó ném ra mồi lửa, lập tức thang mây bốc hỏa cuồn cuộn, kèm theo tiếng gào thét thảm thiết của Hạ quân đang công thành.
Thống soái Hạ quân tức giận đến ném đi roi ngựa. Thành Ngân Châu là trọng địa quân sự, cho nên số lượng quân nhu tồn trữ có rất nhiều để duy trì phòng ngự kéo dài. Loại băng thành hùng vĩ thế này, mấy ngàn thủ quân cũng đủ để ngăn cản sự công thành của mười vạn quân, thật không ngờ nổi lại bị kẻ địch hoàn toàn chiếm cứ.
- Tiếp tục công thành, công được vào thành, có thể trở thành Thiên hộ tộc thần.
Thống soái Hạ quân tức giận hạ lệnh.
Hạ quân lần nữa hung mãnh phát động công thành, dưới sự hấp dẫn của trọng thưởng, rất nhiều dũng sĩ mạnh mẽ chủ động xuất chiến. Nhưng thành Ngân Châu dễ thủ khó công, dầu hỏa, cây lăn, cung tiễn, cộng thêm tầng băng phủ trên tường thành khó có thể leo lên, tiến công chỉ trong một thời, đã chết gần ngàn dũng sĩ, nhưng vẫn không có một ai leo qua được tường thành.
- Vây thành.
Thống soái Hạ quân bất đắc dĩ hạ lệnh, khó công như vậy, gã thật chịu không nổi hao tổn.
/685
|