Triều đình nghị luận qua đi, Chu hoàng đế giữ lại Triệu Phổ cùng đi tản bộ, đi trong chốc lát, Chu hoàng đế bình thản hỏi:
- Theo khanh, Lục Thiên Phong sẽ kháng lệnh hồi triều hay không?
- Bệ hạ, theo thần nghĩ, có lẽ Lục Thiên Phong không dám can đảm không hồi triều. Tuy Lục Thiên Phong là người có năng lực kinh nhân, nhưng hắn còn chưa đủ thực lực đối kháng với Đại Chu, Bệ hạ lệnh hắn về, hắn tám phần sẽ trở về.
Triệu Phổ cung kính trả lời.
Chu hoàng đế gật đầu, nói:
- Bước tiến của Lục Thiên Phong quá nhanh, khiến cho lòng trẫm rối loạn. Trẫm thật không ngờ, hắn có thể thành lập quan hệ thân cận cùng Chiết thị, bây giờ Chiết thị chẳng những đánh cho Hạ quân phải đại bại lui quân, còn tiến đến chiếm cứ Ngân Châu, thế lực tăng mạnh.
- Bệ hạ, Chiết thị chiếm cứ Ngân Châu là nhiều hơn một mối họa ngầm, tuy nhiên về phương diện khác, coi như là tiến một bước lớn tăng thêm uy hiếp đối với Hạ quốc, có lợi cho Bệ hạ tiến đoạt Ba Thục.
Chu hoàng đế gật đầu, nói:
- Người đứng đầu Hạ quốc bạo ngược, có lẽ sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc Ngân Châu bị thất thủ.
- Bệ hạ minh giám, kế hoạch tiến chiếm Lân Châu của Hạ quốc đại bại, tất sẽ khởi binh đột kích Ngân Châu, thậm chí là Thạch Châu. Nếu Bệ hạ điều Lục Thiên Phong trở về, lỡ như Chiết thị chiến bại mất đi Ngân Châu, có lẽ Thạch Châu cũng sẽ bị đánh hạ, như vậy sẽ gây tổn hại đến thanh danh quyết sách của Bệ hạ. Bệ hạ lệnh cho Lục Thiên Phong làm Thứ sử Thạch Châu, dụng ý là dùng hắn kềm chế Hạ quốc và Tấn quốc công.
Triệu Phổ ôn hòa đáp lại.
Chu hoàng đế im lặng, đi vài bước. Triệu Phổ lại nói:
- Tể tướng đại nhân tiến cử Vệ quốc công đến Thạch Châu, thần cảm thấy rất không ổn. Vệ quốc công là võ thần có công huân cao, nhưng uy vọng của Vệ quốc công chỉ đủ để phục chúng trong Cấm quân, còn ở Thạch Châu, chẳng những không thể chấn nhiếp quân lực Thạch Châu, chỉ sợ sẽ phản ngược khiến cho quân lực Thạch Châu ly tâm. Hiện giờ quân lực trong biên chế của Thạch Châu có hai vạn, theo báo cáo còn có hai vạn công dũng, tổ thành bốn vạn binh lực, gần như đều là hàng tốt hoặc người địa phương Tây Bắc, Vệ quốc công nếu như dùng phương pháp trị quân trong Cấm quân, nhất định sẽ sinh loạn.
- Cho nên trẫm mới cảm giác được Lục Thiên Phong đáng sợ.
Chu hoàng đế nói trắng ra.
- Đúng là rất đáng sợ. Lục Thiên Phong chẳng những thiện chiến, hơn nữa còn tinh thông trị chính và thuật mê hoặc nhân tâm. Hắn ở Thạch Châu trắng trợn hưng Phật, cho hàng tốt quy y Phật giáo để trói buộc tâm. Đổi lại là Vệ quốc công, chỉ e sẽ hủy đi chùa chiền, hậu quả là dẫn phát tạo phản, dù sao Vệ quốc công cũng chỉ là võ thần, chưa bao giờ trị chính.
Triệu Phổ nhẹ giọng nói.
- Trẫm cấm Phật là vì không muốn có quá nhiều người trở thành tăng nhân, không muốn ý chí của quốc nhân trở nên yếu đuối. Ngươi xem Đường quốc sùng Phật đấy, hậu quả là yếu đuối chỉ biết cầu an.
Chu hoàng đế lạnh nhạt nói.
- Bệ hạ cấm Phật, thần tán đồng. Tuy nhiên Phật giáo ở Tây Bắc vẫn luôn giữ một vai trò nhất định trong việc ổn định nền thống trị của Hạ quốc, Lục Thiên Phong ở Thạch Châu hưng Phật, trên thực tế là đang cùng với Hạ quốc tranh đoạt lòng người.
Triệu Phổ bình thản nói.
Chu hoàng đế im lặng, đi vài bước, bình thản hỏi:
- Nếu tiến quân Đường quốc, khanh cho rằng người nào có thể làm Chủ soái?
- Thần cho là nên dùng Tào Bân đại nhân làm Soái.
Triệu Phổ trả lời.
- Còn nếu tiến quân Bạ Thục, khanh nghĩ nên dùng ai làm Soái?
Chu hoàng đế lại hỏi.
- Thần cảm thấy Phan Mỹ đại nhân trấn thủ Phượng Tường là người thích hợp nhất, Phan Mỹ đại nhân đã trấn thủ ở Tây bộ nhiều năm, tất nhiên rất quen thuộc với tình huống quân sự của Hạ quốc, và Ba Thục.
Triệu Phổ trả lời.
Chu hoàng đế nghe xong không trả lời. Không lâu sau khi tấu thư của Lục Thất đến nơi, Chu hoàng đế luận công phong Lục Thất làm Tây Tấn Hầu, lại bổ nhiệm cháu của Vệ quốc công là Thạch Trung Phi làm Ngu Hầu trong quân Thạch Châu, cũng chính là Giáo Úy truyền lệnh, trên thực tế là quan tướng cận vệ của Chủ Soái.
Chu hoàng đế cho Thạch Trung Phi đến Thạch Châu quân, khiến Lục Thất có hơi bất ngờ, hắn nghĩ Chu hoàng đế có thể sẽ phái đến quan tướng để phân quyền cản tay, nhưng Chu hoàng đế lại không phái tới tướng soái thâm niên, mà thảy tới một thằng nhóc con chưa ráo máu đầu giữ chức quan Ngu Hầu cho hắn.
Nhìn Thạch Trung Phi cung kính đưa lên công văn, Lục Thất mở ra xem, sau đó mỉm cười nói:
- Tại sao chỗ tốt ngươi không ở, lại chạy tới nơi này chịu tội vậy?
- Đại nhân, là thuộc hạ tình nguyện đến tùy tùng đại nhân. Bệ hạ triệu kiến thuộc hạ, hỏi thuộc hạ nguyện làm Huyện Úy, hay là nguyện đến quân đội ở phương Bắc. Thuộc hạ chọn đến Thạch Châu đi theo đại nhân.
Thạch Trung Phi cung kính trả lời.
Lục Thất có chút ngoài ý muốn nhìn Thạch Trung Phi một cái, mỉm cười nói:
- Ta đã đánh ngươi, sao ngươi còn nguyện đến đây đi theo ta?
- Đại nhân đã đánh thuộc hạ, nhưng thuộc hạ cũng kính phục đại nhân. Gia gia của thuộc hạ nói, được đại nhân đánh, là một loại vinh quang, ồ, là tuy bại nhưng vinh.
Thạch Trung đáp lại.
Lục Thất nghe thiếu chút nữa bật cười, còn “tuy bại nhưng vinh” nữa cơ chứ, lão Vệ quốc công kia thật biết an ủi cháu của mình. Thạch Trung Phi này có cơ sở võ thuật, nhưng cũng chính là một thanh đao cùn không được tôi luyện trong chiến đấu.
- Ngươi đến đây là có ý tưởng gì sao?
Lục Thất bình thản hỏi.
- Thuộc hạ muốn được theo đại nhân học tập.
Thạch Trung Phi chân thành nói.
Lục Thất nghe vậy, bình tĩnh nói:
- Ngươi đã đến đây, coi như là cùng ta hữu duyên, ngươi muốn học những gì, ta sẽ thật tâm chỉ bảo cho ngươi, về việc ngươi có kiên trì hay không, ta sẽ không cưỡng ép. Tuy nhiên, đã đến quân doanh này, quy củ căn bản ngươi nhất định phải tuân thủ.
- Vâng, đại nhân yên tâm, thuộc hạ hiểu được quy củ trong quân, tuyệt đối sẽ tuân thủ.
Thạch Trung Phi cung kính nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi là Ngu Hầu trong quân, thì chính là quan tướng hộ vệ của ta. Đi thôi, hôm nay theo ta cùng đi xem hội chùa.
Hội chùa là một dạng hoạt động thương nghiệp Lục Thất khởi xướng tại Thạch Châu, phân ra cử hành ở hai địa phương, mùng một là ở Linh Huyền tự, mười lăm là ở An Quốc tự. Đến lúc đó trên dưới Thạch Châu đều có thể tụ tập đi hội chùa bái Phật và giao dịch buôn bán, hơn nữa sẽ không thu thuế, cho nên hội chùa mới thiết lập chưa bao lâu, đã trở nên rất náo nhiệt, vào đông, ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Lục Thất cũng tiến hành bá đạo chỉnh trị quản lý hương huyện Thạch Châu, rất nhiều ác bá địa đầu xà ở huyện thành và hương bảo chuyên bóc lột thương nông và khi nam bá nữ trên địa phương đã bị Lục Thất tàn khốc chém giết và tịch biên tài sản. Tiếp đó, cũng giảm thấp thuế phú của thương nhân, còn thanh lâu hành nghề thì thu về quan doanh (*), kỹ nữ thanh lâu sẽ được chính quyền bảo hộ, mục đích là vì dàn xếp cho quân nhân, quân nhân có tiền rồi, ngươi phải cho hắn đi tiêu phí chứ.
(*)phụ trách việc kinh doanh buôn bán cho nhà nước.
Bởi vì Lục Thất đả kích thế lực địa đầu xà, lại cổ vũ và bảo hộ buôn bán, hơn nữa không còn bị Hạ quân tống tiền, khiến cho Thạch Châu nhanh chóng bước vào cảnh tượng phồn vinh. Thương nhân từ bên ngoài châu nghe tiếng mà đến, khi đến thì mang theo các loại vật phẩm hàng hóa buôn bán, khi đi thì mang về đặc sản Thạch Châu, nhất là lượng tiêu thụ than đá đã tăng gấp mấy lần.
Theo Lục Thất đến An Quốc tự, Thạch Trung Phi bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, hoài nghi là mình đang nằm mơ. Quá nhiều người, tuyệt đối phải trên vạn, nam nữ muôn hình muôn vẻ, hình thành một làn sóng người. Vào ngày rét lạnh thế này, không ngờ lại có nhiều người như vậy ở chỗ này bày hàng buôn bán. Đây thật sự là chốn Tây Bắc khốn khổ mà mọi người đều biết hay sao?
Mặc dù Lục Thất chỉ mặc trên người một bộ áo lông cừu bình thường, nhưng vẫn bị rất nhiều người nhận ra, tuy nhiên người thấy Lục Thất cũng chỉ cung kính lặng lẽ chào, Lục Thất mỉm cười gật đầu đáp lại. Lục Thất đến cũng không dẫn tới dân chúng cung kính xếp hàng, một là Lục Thất đã phân phó, hai là mỗi lần Lục Thất đi hội chùa, đều sẽ đến bái Phật.
Tiến vào An Quốc tự thật rộng lớn, bên trong An Quốc tự cũng là kín người hết chỗ, dòng người đi lễ Phật nối liền không dứt vào vào ra ra, hương khói nhang đèn lượn lờ phiêu đãng. Lục Thất và Tiểu Điệp cùng nhau tiến vào Đại Hùng bảo điện (chính điện, đại điện), trước tiên hành lễ bái với chủ trì, sau đó tiếp nhận nhang thơm chủ trì mỉm cười đưa tới. Thạch Trung Phi ở phía sau, khó hiểu nhìn Lục Thất, thân là võ tướng, sao lại còn bái Phật, hơn nữa Đại Chu là một quốc gia không thịnh hành bái Phật.
Ra khỏi An Quốc tự, cùng nhau dạo một vòng trong hội chùa mới trở về. Trên đường, Thạch Trung Phi không kìm nổi hỏi:
- Đại nhân, ngài là võ tướng, cớ sao còn bái Phật?
- Ta không thể bái Phật sao?
Lục Thất mỉm cười hỏi lại.
- Đại nhân là võ tướng sát phạt, mà Phật giáo lại cấm giết chóc.
Thạch Trung Phi nói.
- Ta bái Phật, là xuất phát từ lòng tôn trọng, chứ không phải tín ngưỡng Phật pháp.
Lục Thất ôn hòa nói.
- Xuất phát từ sự tôn trọng ư? Thuộc hạ nghe không hiểu, xin đại nhân nói rõ chỉ bảo cho.
Thạch Trung Phi thẳng thắn xin được giải đáp.
Lục Thất mỉm cười liếc nhìn Thạch Trung Phi một cái, ôn hòa nói:
- Nếu có người bất kính với gia gia của ngươi, thậm chí là nhục mạ gia gia ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
- Ta sẽ đánh hắn thành đầu heo.
Thạch Trung Phi trợn mắt trả lời, lộ ra khẩu khí của tiểu bá vương.
Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Cho nên, ta bái Phật, là vì tôn trọng tín ngưỡng của người dân Tây Bắc. Địa vị của Phật giáo trong lòng người Tây Bắc không hề thua kém tổ tông của mình, nếu ngươi thất kính với Phật tượng, chẳng khác nào không tôn trọng người Tây Bắc. Cái gọi là nhập gia tùy tục, nếu như ngươi bất kính với tổ tông của dân bản xứ, thì dân bản xứ làm sao có thể tôn trọng ngươi.
Thạch Trung Phi hiểu ra gật đầu, nói:
- Lời của đại nhân rất có đạo lý.
- Nghe hiểu đạo lý rồi, ta cũng có một chuyện muốn cầu Vệ quốc công trợ giúp.
Lục Thất bình thản nói.
- Mời đại nhân nói.
- Ta định ở Thạch Châu xây dựng luyện thiết ti, cần triều đình cho phép thu mua và vận chuyển thiết khoáng thạch.
- Theo khanh, Lục Thiên Phong sẽ kháng lệnh hồi triều hay không?
- Bệ hạ, theo thần nghĩ, có lẽ Lục Thiên Phong không dám can đảm không hồi triều. Tuy Lục Thiên Phong là người có năng lực kinh nhân, nhưng hắn còn chưa đủ thực lực đối kháng với Đại Chu, Bệ hạ lệnh hắn về, hắn tám phần sẽ trở về.
Triệu Phổ cung kính trả lời.
Chu hoàng đế gật đầu, nói:
- Bước tiến của Lục Thiên Phong quá nhanh, khiến cho lòng trẫm rối loạn. Trẫm thật không ngờ, hắn có thể thành lập quan hệ thân cận cùng Chiết thị, bây giờ Chiết thị chẳng những đánh cho Hạ quân phải đại bại lui quân, còn tiến đến chiếm cứ Ngân Châu, thế lực tăng mạnh.
- Bệ hạ, Chiết thị chiếm cứ Ngân Châu là nhiều hơn một mối họa ngầm, tuy nhiên về phương diện khác, coi như là tiến một bước lớn tăng thêm uy hiếp đối với Hạ quốc, có lợi cho Bệ hạ tiến đoạt Ba Thục.
Chu hoàng đế gật đầu, nói:
- Người đứng đầu Hạ quốc bạo ngược, có lẽ sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc Ngân Châu bị thất thủ.
- Bệ hạ minh giám, kế hoạch tiến chiếm Lân Châu của Hạ quốc đại bại, tất sẽ khởi binh đột kích Ngân Châu, thậm chí là Thạch Châu. Nếu Bệ hạ điều Lục Thiên Phong trở về, lỡ như Chiết thị chiến bại mất đi Ngân Châu, có lẽ Thạch Châu cũng sẽ bị đánh hạ, như vậy sẽ gây tổn hại đến thanh danh quyết sách của Bệ hạ. Bệ hạ lệnh cho Lục Thiên Phong làm Thứ sử Thạch Châu, dụng ý là dùng hắn kềm chế Hạ quốc và Tấn quốc công.
Triệu Phổ ôn hòa đáp lại.
Chu hoàng đế im lặng, đi vài bước. Triệu Phổ lại nói:
- Tể tướng đại nhân tiến cử Vệ quốc công đến Thạch Châu, thần cảm thấy rất không ổn. Vệ quốc công là võ thần có công huân cao, nhưng uy vọng của Vệ quốc công chỉ đủ để phục chúng trong Cấm quân, còn ở Thạch Châu, chẳng những không thể chấn nhiếp quân lực Thạch Châu, chỉ sợ sẽ phản ngược khiến cho quân lực Thạch Châu ly tâm. Hiện giờ quân lực trong biên chế của Thạch Châu có hai vạn, theo báo cáo còn có hai vạn công dũng, tổ thành bốn vạn binh lực, gần như đều là hàng tốt hoặc người địa phương Tây Bắc, Vệ quốc công nếu như dùng phương pháp trị quân trong Cấm quân, nhất định sẽ sinh loạn.
- Cho nên trẫm mới cảm giác được Lục Thiên Phong đáng sợ.
Chu hoàng đế nói trắng ra.
- Đúng là rất đáng sợ. Lục Thiên Phong chẳng những thiện chiến, hơn nữa còn tinh thông trị chính và thuật mê hoặc nhân tâm. Hắn ở Thạch Châu trắng trợn hưng Phật, cho hàng tốt quy y Phật giáo để trói buộc tâm. Đổi lại là Vệ quốc công, chỉ e sẽ hủy đi chùa chiền, hậu quả là dẫn phát tạo phản, dù sao Vệ quốc công cũng chỉ là võ thần, chưa bao giờ trị chính.
Triệu Phổ nhẹ giọng nói.
- Trẫm cấm Phật là vì không muốn có quá nhiều người trở thành tăng nhân, không muốn ý chí của quốc nhân trở nên yếu đuối. Ngươi xem Đường quốc sùng Phật đấy, hậu quả là yếu đuối chỉ biết cầu an.
Chu hoàng đế lạnh nhạt nói.
- Bệ hạ cấm Phật, thần tán đồng. Tuy nhiên Phật giáo ở Tây Bắc vẫn luôn giữ một vai trò nhất định trong việc ổn định nền thống trị của Hạ quốc, Lục Thiên Phong ở Thạch Châu hưng Phật, trên thực tế là đang cùng với Hạ quốc tranh đoạt lòng người.
Triệu Phổ bình thản nói.
Chu hoàng đế im lặng, đi vài bước, bình thản hỏi:
- Nếu tiến quân Đường quốc, khanh cho rằng người nào có thể làm Chủ soái?
- Thần cho là nên dùng Tào Bân đại nhân làm Soái.
Triệu Phổ trả lời.
- Còn nếu tiến quân Bạ Thục, khanh nghĩ nên dùng ai làm Soái?
Chu hoàng đế lại hỏi.
- Thần cảm thấy Phan Mỹ đại nhân trấn thủ Phượng Tường là người thích hợp nhất, Phan Mỹ đại nhân đã trấn thủ ở Tây bộ nhiều năm, tất nhiên rất quen thuộc với tình huống quân sự của Hạ quốc, và Ba Thục.
Triệu Phổ trả lời.
Chu hoàng đế nghe xong không trả lời. Không lâu sau khi tấu thư của Lục Thất đến nơi, Chu hoàng đế luận công phong Lục Thất làm Tây Tấn Hầu, lại bổ nhiệm cháu của Vệ quốc công là Thạch Trung Phi làm Ngu Hầu trong quân Thạch Châu, cũng chính là Giáo Úy truyền lệnh, trên thực tế là quan tướng cận vệ của Chủ Soái.
Chu hoàng đế cho Thạch Trung Phi đến Thạch Châu quân, khiến Lục Thất có hơi bất ngờ, hắn nghĩ Chu hoàng đế có thể sẽ phái đến quan tướng để phân quyền cản tay, nhưng Chu hoàng đế lại không phái tới tướng soái thâm niên, mà thảy tới một thằng nhóc con chưa ráo máu đầu giữ chức quan Ngu Hầu cho hắn.
Nhìn Thạch Trung Phi cung kính đưa lên công văn, Lục Thất mở ra xem, sau đó mỉm cười nói:
- Tại sao chỗ tốt ngươi không ở, lại chạy tới nơi này chịu tội vậy?
- Đại nhân, là thuộc hạ tình nguyện đến tùy tùng đại nhân. Bệ hạ triệu kiến thuộc hạ, hỏi thuộc hạ nguyện làm Huyện Úy, hay là nguyện đến quân đội ở phương Bắc. Thuộc hạ chọn đến Thạch Châu đi theo đại nhân.
Thạch Trung Phi cung kính trả lời.
Lục Thất có chút ngoài ý muốn nhìn Thạch Trung Phi một cái, mỉm cười nói:
- Ta đã đánh ngươi, sao ngươi còn nguyện đến đây đi theo ta?
- Đại nhân đã đánh thuộc hạ, nhưng thuộc hạ cũng kính phục đại nhân. Gia gia của thuộc hạ nói, được đại nhân đánh, là một loại vinh quang, ồ, là tuy bại nhưng vinh.
Thạch Trung đáp lại.
Lục Thất nghe thiếu chút nữa bật cười, còn “tuy bại nhưng vinh” nữa cơ chứ, lão Vệ quốc công kia thật biết an ủi cháu của mình. Thạch Trung Phi này có cơ sở võ thuật, nhưng cũng chính là một thanh đao cùn không được tôi luyện trong chiến đấu.
- Ngươi đến đây là có ý tưởng gì sao?
Lục Thất bình thản hỏi.
- Thuộc hạ muốn được theo đại nhân học tập.
Thạch Trung Phi chân thành nói.
Lục Thất nghe vậy, bình tĩnh nói:
- Ngươi đã đến đây, coi như là cùng ta hữu duyên, ngươi muốn học những gì, ta sẽ thật tâm chỉ bảo cho ngươi, về việc ngươi có kiên trì hay không, ta sẽ không cưỡng ép. Tuy nhiên, đã đến quân doanh này, quy củ căn bản ngươi nhất định phải tuân thủ.
- Vâng, đại nhân yên tâm, thuộc hạ hiểu được quy củ trong quân, tuyệt đối sẽ tuân thủ.
Thạch Trung Phi cung kính nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi là Ngu Hầu trong quân, thì chính là quan tướng hộ vệ của ta. Đi thôi, hôm nay theo ta cùng đi xem hội chùa.
Hội chùa là một dạng hoạt động thương nghiệp Lục Thất khởi xướng tại Thạch Châu, phân ra cử hành ở hai địa phương, mùng một là ở Linh Huyền tự, mười lăm là ở An Quốc tự. Đến lúc đó trên dưới Thạch Châu đều có thể tụ tập đi hội chùa bái Phật và giao dịch buôn bán, hơn nữa sẽ không thu thuế, cho nên hội chùa mới thiết lập chưa bao lâu, đã trở nên rất náo nhiệt, vào đông, ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Lục Thất cũng tiến hành bá đạo chỉnh trị quản lý hương huyện Thạch Châu, rất nhiều ác bá địa đầu xà ở huyện thành và hương bảo chuyên bóc lột thương nông và khi nam bá nữ trên địa phương đã bị Lục Thất tàn khốc chém giết và tịch biên tài sản. Tiếp đó, cũng giảm thấp thuế phú của thương nhân, còn thanh lâu hành nghề thì thu về quan doanh (*), kỹ nữ thanh lâu sẽ được chính quyền bảo hộ, mục đích là vì dàn xếp cho quân nhân, quân nhân có tiền rồi, ngươi phải cho hắn đi tiêu phí chứ.
(*)phụ trách việc kinh doanh buôn bán cho nhà nước.
Bởi vì Lục Thất đả kích thế lực địa đầu xà, lại cổ vũ và bảo hộ buôn bán, hơn nữa không còn bị Hạ quân tống tiền, khiến cho Thạch Châu nhanh chóng bước vào cảnh tượng phồn vinh. Thương nhân từ bên ngoài châu nghe tiếng mà đến, khi đến thì mang theo các loại vật phẩm hàng hóa buôn bán, khi đi thì mang về đặc sản Thạch Châu, nhất là lượng tiêu thụ than đá đã tăng gấp mấy lần.
Theo Lục Thất đến An Quốc tự, Thạch Trung Phi bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, hoài nghi là mình đang nằm mơ. Quá nhiều người, tuyệt đối phải trên vạn, nam nữ muôn hình muôn vẻ, hình thành một làn sóng người. Vào ngày rét lạnh thế này, không ngờ lại có nhiều người như vậy ở chỗ này bày hàng buôn bán. Đây thật sự là chốn Tây Bắc khốn khổ mà mọi người đều biết hay sao?
Mặc dù Lục Thất chỉ mặc trên người một bộ áo lông cừu bình thường, nhưng vẫn bị rất nhiều người nhận ra, tuy nhiên người thấy Lục Thất cũng chỉ cung kính lặng lẽ chào, Lục Thất mỉm cười gật đầu đáp lại. Lục Thất đến cũng không dẫn tới dân chúng cung kính xếp hàng, một là Lục Thất đã phân phó, hai là mỗi lần Lục Thất đi hội chùa, đều sẽ đến bái Phật.
Tiến vào An Quốc tự thật rộng lớn, bên trong An Quốc tự cũng là kín người hết chỗ, dòng người đi lễ Phật nối liền không dứt vào vào ra ra, hương khói nhang đèn lượn lờ phiêu đãng. Lục Thất và Tiểu Điệp cùng nhau tiến vào Đại Hùng bảo điện (chính điện, đại điện), trước tiên hành lễ bái với chủ trì, sau đó tiếp nhận nhang thơm chủ trì mỉm cười đưa tới. Thạch Trung Phi ở phía sau, khó hiểu nhìn Lục Thất, thân là võ tướng, sao lại còn bái Phật, hơn nữa Đại Chu là một quốc gia không thịnh hành bái Phật.
Ra khỏi An Quốc tự, cùng nhau dạo một vòng trong hội chùa mới trở về. Trên đường, Thạch Trung Phi không kìm nổi hỏi:
- Đại nhân, ngài là võ tướng, cớ sao còn bái Phật?
- Ta không thể bái Phật sao?
Lục Thất mỉm cười hỏi lại.
- Đại nhân là võ tướng sát phạt, mà Phật giáo lại cấm giết chóc.
Thạch Trung Phi nói.
- Ta bái Phật, là xuất phát từ lòng tôn trọng, chứ không phải tín ngưỡng Phật pháp.
Lục Thất ôn hòa nói.
- Xuất phát từ sự tôn trọng ư? Thuộc hạ nghe không hiểu, xin đại nhân nói rõ chỉ bảo cho.
Thạch Trung Phi thẳng thắn xin được giải đáp.
Lục Thất mỉm cười liếc nhìn Thạch Trung Phi một cái, ôn hòa nói:
- Nếu có người bất kính với gia gia của ngươi, thậm chí là nhục mạ gia gia ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
- Ta sẽ đánh hắn thành đầu heo.
Thạch Trung Phi trợn mắt trả lời, lộ ra khẩu khí của tiểu bá vương.
Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Cho nên, ta bái Phật, là vì tôn trọng tín ngưỡng của người dân Tây Bắc. Địa vị của Phật giáo trong lòng người Tây Bắc không hề thua kém tổ tông của mình, nếu ngươi thất kính với Phật tượng, chẳng khác nào không tôn trọng người Tây Bắc. Cái gọi là nhập gia tùy tục, nếu như ngươi bất kính với tổ tông của dân bản xứ, thì dân bản xứ làm sao có thể tôn trọng ngươi.
Thạch Trung Phi hiểu ra gật đầu, nói:
- Lời của đại nhân rất có đạo lý.
- Nghe hiểu đạo lý rồi, ta cũng có một chuyện muốn cầu Vệ quốc công trợ giúp.
Lục Thất bình thản nói.
- Mời đại nhân nói.
- Ta định ở Thạch Châu xây dựng luyện thiết ti, cần triều đình cho phép thu mua và vận chuyển thiết khoáng thạch.
/685
|