- Kìa, huynh trưởng mời ngồi.
Lục Thất mỉm cười mời Lục Thiên Minh nhập tọa.
Lục Thiên Minh lại không dám ỷ lớn, sau khi cung kính hành một lễ với Lục Thiên Phong, mới chịu ngồi, Lý Bảo lập tức chủ động rời khỏi soái trướng, ở bên ngoài tăng cường công tác tuần tra bảo vệ, Lỗ Hải cũng đứng canh ngoài cửa.
- Huynh trưởng đi đường vất vả rồi.
Lục Thất mỉm cười quan tâm nói, cũng không vội hỏi chuyện.
- Không sao, giọng nói của ta là người Thọ châu, lại có quân bài và giáp y, cũng quen thuộc quan chế Chu quốc, cho nên giả mạo làm quân sứ trà trộn cả quãng đường, ta là từ Khai Châu đến đây.
Lục Thiên Minh nói.
- Ồ, Tấn quốc cũng tấn công Hán quốc rồi.
Lục Thất bình thản nói.
- Tấn công rồi, hiện đã chiếm cứ toàn bộ lãnh thổ phía Nam Đại Giang, phía Bắc Đại Giang chiếm cứ Quỳ Châu, Vạn Châu, Khai Châu, Trung Châu, ở Khai Châu đụng độ Chu quân, chiến liền mấy trận, ta thừa cơ trà trộn vào chúng.
Lục Thiên Minh nói.
Lục Thất gật đầu, Lục Thiên Minh lại nói:
- Trước khi Tấn quốc tiến quân Ba Thục, nội đình Giang Lăng phái sử giả đi khuyên hàng Hán quốc, nhưng Hán quốc cự tuyệt quy phục, chỉ muốn cùng Tấn quốc chống lại Chu quân, Tấn quốc không có trả lời, liền xuất binh chiếm cứ lãnh thổ ta đã nói qua, cùng Chu quân ở Khai Châu giằng co tác chiến.
Lục Thất gật đầu, Lục Thiên Minh lại nói:
- Ta là phụng dụ lệnh của nội đình Phúc Châu, tới tìm gặp Tấn vương.
Lục Thất khoát tay, bình thản nói:
- Ở trong này, cứ gọi đệ là Thất đệ.
Lục Thiên Minh gật đầu, nói:
- Thất đệ, ta đến một là bẩm báo một chút chiến sự, hai là nội đình Phúc Châu hi vọng, Thất đệ có thể trở về.
Lục Thất gật đầu, Lục Thiên Minh lại nói:
- Thất đệ, Trung phủ sứ đại nhân nội đình nói, bây giờ Tấn quốc đã có thể chủ động hành sự, không đáng để Thất đệ ở ngoài mạo hiểm nữa, Trung phủ sứ đại nhân nói, lòng người khó đoán, trước đây Tấn quốc rất là bất ổn, cho nên không có đại thần nào muốn Tấn vương xảy ra chuyện, còn bây giờ Tấn quốc đã ổn định, rất khả năng sẽ có quyền thần bị lợi ích làm ờ mắt mà làm chuyện ngu xuẩn.
Lục Thất như có điều suy nghĩ, Vương Cầm Nhi là đang lo lắng cho hắn, cho nên hi vọng hắn không mạo hiểm nữa, nhưng dựa theo tình thế hiện tại, người Tấn quốc có thể biết hắn là Tấn vương, sẽ không bị lợi ích làm mờ mắt mà làm việc ngu xuẩn, bất luận là Tiêu thị, hay là số ít quân thần biết hắn đang ở Chu quốc, đều sẽ không hi vọng Tấn quốc rơi vào nội chiến, bởi vì có Chu quốc cường đại đang uy hiếp Tấn quốc.
Có điều xác suất tiết lộ bí mật là rất lớn, bởi vì Chu quân đang ở Giang Nam, Chu quân có thể sẽ thám thính được tin đồn gì đó, mà Triệu Khuông Dẫn nghe được tin đồn, có khả năng sẽ hồi báo triều đình Chu quốc, hồi báo của Triệu Khuông Dẫn, chắc chắn có độ tin tưởng.
- Huynh trưởng, huynh cảm thấy Chu quân tiến công Khai Châu, mạnh hơn Tấn quân bao nhiêu lần?
Lục Thất sau một hồi suy nghĩ, hỏi.
Lục Thiên Minh ngập ngừng một chút, nói:
- Là mạnh hơn rất nhiều, Chu quân kỉ luật nghiêm minh, tướng sĩ cũng là quân võ dũng mãnh chân chính, còn quân đội Tấn quốc đa số chính là người bình thường, năng lực quân võ không bằng Chu quân, trận chiến Khai Châu, chủ yếu là Tấn quân phòng thủ, thương vong mỗi trận, đều nhiều hơn Chu quân rất nhiều, nhưng nhân số Tấn quân chiếm ưu thế, sĩ khí cũng không yếu, rất ít có người sợ chiến bỏ chạy.
Lục Thất gật đầu, trong lòng nảy sinh suy nghĩ dao động, nhược điểm của Tấn quân chính là ô hợp quá nhiều, nếu hắn bây giờ trở về, sẽ phải từ bỏ mọi nỗ lực làm được ở Tây Bắc, cũng phải từ bỏ thành tích thanh danh tạo dựng được ở Chu quốc.
Nếu chỉ dựa vào quân lực Tấn quốc đánh bại Chu quốc, đối với Tấn quốc mà nói rất khó, nếu lâm vào chiến đấu trường kì, đối với Tấn quốc mà nói sẽ là mối họa chiến tranh không thể gánh vác nổi, chiến sự một khi lâm vào giằng co, quốc lực Tấn quốc sẽ hao tổn kịch liệt, quân nhu, trợ cấp, trưng binh, gia phú, hậu quả sẽ là những tiếng oán thán vang trời, nếu cứ tiếp tục sẽ tạo thành nội loạn, quy trị của Tấn quốc, trên thực tế là xây dựng trên cơ sở an ninh, một khi an ninh bị phá vỡ, sẽ dẫn phát một chuỗi loạn tượng.
- Huynh trưởng ở Tấn quốc, đảm nhiệm chức vụ gì?
Lục Thất mỉm cười hỏi.
- Ngu huynh tiến kiến qua thái hậu, thái hậu thẩm nương tứ phong ta làm Võ Di huyện công, tứ phong Thiên Hải làm Long Giang huyện công, sau đó nội đình lại bổ nhiệm đảm nhiệm Vệ úy tự Vũ lâm lang tướng.
Lục Thiên Minh đáp.
Lục Thất gật đầu, Lục Thiên Minh thuộc hàng tông thân, thái hậu tứ phong huyện công thuộc hàng tông quyền, huyện công và quận công, chỉ là một loại phong tước tôn quý, không có quyền lực thế tế quá lớn.
- Huynh trưởng hôm nay trở về, nói với nội đình, đệ rất hài lòng.
Lục Thất nói.
- Thất đệ không trở về sao?
Lục Thiên Minh hỏi.
- Tạm thời không về, đệ bây giờ đã xây dựng được thế lực của mình ở Tây Bắc, đã có thể kiềm chế Hạ quốc, cũng có thể nhiễu loạn thế cục Chu quốc, huynh trưởng sau khi trở về, nói với nội đình, đối với chiến sự Ba Thục, chỉ cần ủng hộ Cố tướng quân và Quan Xung, không cần can thiệp mục đích chiến lược của họ.
Lục Thất trả lời nói.
- Được rồi, ta sẽ nhớ kĩ.
Lục Thiên Minh đáp.
- Huynh trưởng nếu muốn lập công trong quân, có thể đến Võ Bình quân, làm Đô úy của Vương Bình.
Lục Thất bình thản nói.
Lục Thiên Minh ngẩn ra, nói:
- Lục đệ, ta có thể lưu lại Ba Thục chiến địa không? Ta có thể làm người đưa tin.
- Ta không muốn huynh trưởng quá mạo hiểm.
Lục Thất ôn hòa đáp.
- Thất đệ xây dựng Tấn quốc, ta thân là người của Lục thị, nên vì Lục thị mạo hiểm, Thất đệ đệ yên tâm, ta biết tiến lùi, tuyệt đối sẽ không can thiệp quyết sách quân sự, Quan tướng quân đối với ta mặc dù tôn trọng, nhưng cũng không chiếu cố, ta cũng không muốn bị chiếu cố, chỉ muốn làm một tướng sĩ chân chính.
Lục Thiên Minh thành khẩn trả lời.
Lục Thất im lặng, sở dĩ hắn muốn để Lục Thiên Minh làm thuộc hạ của Vương Bình, chủ yếu là để phòng ngừa hậu hoạn, Lục Thiên Minh là tộc huynh của hắn, nếu ở bên Quan Xung, Quan Xung chắc chắn sẽ tôn trọng, nếu Lục Thiên Minh được các tướng soái tôn trọng, rất dễ dựng thế quật khởi, giống như hắn quật khởi năm xưa, trên thực tế chính là dựa vào địa vị hoàng thân của Ngô Thành phò mã mới có được nền tảng có thể khiến người ta tin tưởng.
Còn nếu Lục Thiên Minh đến chỗ Vương Bình và Chu Vũ, thì sẽ rất khó dựng thế quật khởi, Vương Bình sẽ không vì Lục Thiên Minh là hoàng thân mà tôn trọng, bản thân Vương Bình chính là huynh đệ thiết huyết của Lục Thiên Phong, căn bản sẽ không xem trọng Lục Thiên Minh là hoàng thân, mà để Lục Thiên Minh đến chỗ Vương Bình, Chu Vũ tự nhiên là lòng dạ biết rõ, sẽ không hiểu làm dụng ý của Lục Thất.
Lục Thất chỉ là thoáng trầm mặc, sau đó mỉm cười nói:
- Huynh trưởng muốn ở lại chiến địa Ba Thục cũng được, không biết Thiên Hải huynh trưởng đang ở đâu?
- Thiên Hải đang ở kinh thành Phúc Châu, ta là Trung Phủ sứ nội đình phái đi.
Lục Thiên Minh trả lời.
- Ừm, vậy thì để Thiên Hải huynh trưởng đến Võ Bình quân, huynh trưởng tạm thời lưu lại chiến địa Ba Thục.
Lục Thất bình thản nói.
Lục Thiên Minh ngẩn người, khởi lễ nói:
- Vâng, ngu huynh sẽ báo lại với nội đình.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Võ Bình quân là quân lực hải tập mà đệ sớm đã kế hoạch trước, thống soái Chu Vũ từng phụng theo mệnh lệnh của đệ chuẩn bị hải chiến, sau này, Võ Bình quân sẽ xuất hải viễn chinh Chu quốc, từ bờ biển đổ bộ tiến đoạt khu vực Giang Hoài, mà muốn chiếm cứ khu vực Giang Hoài, thì cần phải có tướng sĩ xuất thân Giang Hoài, mới có thể giảm bớt mâu thuẫn của dân Giang Hoài.
Lục Thiên Minh kinh ngạc ồ lên một tiếng, nói:
- Thì ra Thất đệ muốn ta đến Võ Bình quân, là để tiến đoạt Giang Hoài.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Tổ địa của Lục thị nhất tộc chúng ta là Thọ châu, nói rộng ra, chúng ta cũng là người Giang Hoài, nếu đoạt được vùng đất Giang Hoài, không những chặt đứt kho lương Chu quốc, hơn nữa cũng chặt đứt đường cấp dưỡng và đường lui của Chu quân, khiến Chu quân Giang Nam trở thành cá trong chậu.
Lục Thiên Minh gật đầu, nói:
- Bố cục chiến lược của Thất đệ, đúng là gần xa đều nghĩ.
- Ta có phong thư này, nhờ huynh trưởng mang về giao cho nội đình Giang Lăng.
Lục Thất nói.
Lục Thiên Minh trả lời, Tiểu Điệp vội vàng lấy ra văn phòng tứ bảo bày trên một chiếc bàn gấp, Lục Thất đứng dậy đi qua, đợi mài mực xong, cầm bút đứng dậy, nội dung rất đơn giản, phong Quan Xung làm quận vương Quỳ phủ, khai phủ Quỳ Châu, phong con trai của Cố tướng quân làm Long Vĩ quận vương, khai phủ Hấp Châu, ban thưởng Cố tướng quân làm Thái úy, Thái úy là tán quan giai nhất phẩm, quan vị tôn quý bậc nhất. Bổ nhiệm Lục Thiên Minh làm Đô úy của Ba Thục chiến địa, bổ nhiệm Lục Thiên Hải làm Đô úy dưới trướng Vương Bình.
Thư xong Lục Thất trở lại chỗ Lục Thiên Minh, để Tiểu Điệp xử lý phong thư, thư sẽ dùng xi dán lại, Lục Thất vốn nghĩ quá sớm để phong chức cho Quan Xung và Cố tướng quân, bởi vì Quan Xung phong hầu chưa lâu, nhưng bởi vì Lục Thiên Minh, Lục Thất chỉ có thể phong quận vương cho Quan Xung sớm, trên địa vị áp đảo Lục Thiên Minh, đồng thời cũng có dụng ý khích lệ quân tâm.
Mà Lục Thiên Minh lưu lại chiến địa Ba Thục, tất nhiên tồn tại hậu hoạn xây mượn quý đắc thế, nhưng chính diện xem xét, cũng có tác dụng khích lệ quân tâm, Lục Thiên Minh có thể đường xa mạo hiểm đến tìm gặp Lục Thất, hơn nữa trò chuyện tự nhiên, có lẽ là vị tướng tài dũng mãnh, loại hoàng thân này nếu làm gương cho sĩ tốt, rất có lợi cho chiến sự tiến công Ba Thục.
Cùng Lục Thiên Minh trao đổi một lát việc nhà thì Tiểu Điệp cầm thư đến, Lục Thiên Minh sau khi cất kĩ, từ lễ với Lục Thất sau đó rời đi
Lục Thất mỉm cười mời Lục Thiên Minh nhập tọa.
Lục Thiên Minh lại không dám ỷ lớn, sau khi cung kính hành một lễ với Lục Thiên Phong, mới chịu ngồi, Lý Bảo lập tức chủ động rời khỏi soái trướng, ở bên ngoài tăng cường công tác tuần tra bảo vệ, Lỗ Hải cũng đứng canh ngoài cửa.
- Huynh trưởng đi đường vất vả rồi.
Lục Thất mỉm cười quan tâm nói, cũng không vội hỏi chuyện.
- Không sao, giọng nói của ta là người Thọ châu, lại có quân bài và giáp y, cũng quen thuộc quan chế Chu quốc, cho nên giả mạo làm quân sứ trà trộn cả quãng đường, ta là từ Khai Châu đến đây.
Lục Thiên Minh nói.
- Ồ, Tấn quốc cũng tấn công Hán quốc rồi.
Lục Thất bình thản nói.
- Tấn công rồi, hiện đã chiếm cứ toàn bộ lãnh thổ phía Nam Đại Giang, phía Bắc Đại Giang chiếm cứ Quỳ Châu, Vạn Châu, Khai Châu, Trung Châu, ở Khai Châu đụng độ Chu quân, chiến liền mấy trận, ta thừa cơ trà trộn vào chúng.
Lục Thiên Minh nói.
Lục Thất gật đầu, Lục Thiên Minh lại nói:
- Trước khi Tấn quốc tiến quân Ba Thục, nội đình Giang Lăng phái sử giả đi khuyên hàng Hán quốc, nhưng Hán quốc cự tuyệt quy phục, chỉ muốn cùng Tấn quốc chống lại Chu quân, Tấn quốc không có trả lời, liền xuất binh chiếm cứ lãnh thổ ta đã nói qua, cùng Chu quân ở Khai Châu giằng co tác chiến.
Lục Thất gật đầu, Lục Thiên Minh lại nói:
- Ta là phụng dụ lệnh của nội đình Phúc Châu, tới tìm gặp Tấn vương.
Lục Thất khoát tay, bình thản nói:
- Ở trong này, cứ gọi đệ là Thất đệ.
Lục Thiên Minh gật đầu, nói:
- Thất đệ, ta đến một là bẩm báo một chút chiến sự, hai là nội đình Phúc Châu hi vọng, Thất đệ có thể trở về.
Lục Thất gật đầu, Lục Thiên Minh lại nói:
- Thất đệ, Trung phủ sứ đại nhân nội đình nói, bây giờ Tấn quốc đã có thể chủ động hành sự, không đáng để Thất đệ ở ngoài mạo hiểm nữa, Trung phủ sứ đại nhân nói, lòng người khó đoán, trước đây Tấn quốc rất là bất ổn, cho nên không có đại thần nào muốn Tấn vương xảy ra chuyện, còn bây giờ Tấn quốc đã ổn định, rất khả năng sẽ có quyền thần bị lợi ích làm ờ mắt mà làm chuyện ngu xuẩn.
Lục Thất như có điều suy nghĩ, Vương Cầm Nhi là đang lo lắng cho hắn, cho nên hi vọng hắn không mạo hiểm nữa, nhưng dựa theo tình thế hiện tại, người Tấn quốc có thể biết hắn là Tấn vương, sẽ không bị lợi ích làm mờ mắt mà làm việc ngu xuẩn, bất luận là Tiêu thị, hay là số ít quân thần biết hắn đang ở Chu quốc, đều sẽ không hi vọng Tấn quốc rơi vào nội chiến, bởi vì có Chu quốc cường đại đang uy hiếp Tấn quốc.
Có điều xác suất tiết lộ bí mật là rất lớn, bởi vì Chu quân đang ở Giang Nam, Chu quân có thể sẽ thám thính được tin đồn gì đó, mà Triệu Khuông Dẫn nghe được tin đồn, có khả năng sẽ hồi báo triều đình Chu quốc, hồi báo của Triệu Khuông Dẫn, chắc chắn có độ tin tưởng.
- Huynh trưởng, huynh cảm thấy Chu quân tiến công Khai Châu, mạnh hơn Tấn quân bao nhiêu lần?
Lục Thất sau một hồi suy nghĩ, hỏi.
Lục Thiên Minh ngập ngừng một chút, nói:
- Là mạnh hơn rất nhiều, Chu quân kỉ luật nghiêm minh, tướng sĩ cũng là quân võ dũng mãnh chân chính, còn quân đội Tấn quốc đa số chính là người bình thường, năng lực quân võ không bằng Chu quân, trận chiến Khai Châu, chủ yếu là Tấn quân phòng thủ, thương vong mỗi trận, đều nhiều hơn Chu quân rất nhiều, nhưng nhân số Tấn quân chiếm ưu thế, sĩ khí cũng không yếu, rất ít có người sợ chiến bỏ chạy.
Lục Thất gật đầu, trong lòng nảy sinh suy nghĩ dao động, nhược điểm của Tấn quân chính là ô hợp quá nhiều, nếu hắn bây giờ trở về, sẽ phải từ bỏ mọi nỗ lực làm được ở Tây Bắc, cũng phải từ bỏ thành tích thanh danh tạo dựng được ở Chu quốc.
Nếu chỉ dựa vào quân lực Tấn quốc đánh bại Chu quốc, đối với Tấn quốc mà nói rất khó, nếu lâm vào chiến đấu trường kì, đối với Tấn quốc mà nói sẽ là mối họa chiến tranh không thể gánh vác nổi, chiến sự một khi lâm vào giằng co, quốc lực Tấn quốc sẽ hao tổn kịch liệt, quân nhu, trợ cấp, trưng binh, gia phú, hậu quả sẽ là những tiếng oán thán vang trời, nếu cứ tiếp tục sẽ tạo thành nội loạn, quy trị của Tấn quốc, trên thực tế là xây dựng trên cơ sở an ninh, một khi an ninh bị phá vỡ, sẽ dẫn phát một chuỗi loạn tượng.
- Huynh trưởng ở Tấn quốc, đảm nhiệm chức vụ gì?
Lục Thất mỉm cười hỏi.
- Ngu huynh tiến kiến qua thái hậu, thái hậu thẩm nương tứ phong ta làm Võ Di huyện công, tứ phong Thiên Hải làm Long Giang huyện công, sau đó nội đình lại bổ nhiệm đảm nhiệm Vệ úy tự Vũ lâm lang tướng.
Lục Thiên Minh đáp.
Lục Thất gật đầu, Lục Thiên Minh thuộc hàng tông thân, thái hậu tứ phong huyện công thuộc hàng tông quyền, huyện công và quận công, chỉ là một loại phong tước tôn quý, không có quyền lực thế tế quá lớn.
- Huynh trưởng hôm nay trở về, nói với nội đình, đệ rất hài lòng.
Lục Thất nói.
- Thất đệ không trở về sao?
Lục Thiên Minh hỏi.
- Tạm thời không về, đệ bây giờ đã xây dựng được thế lực của mình ở Tây Bắc, đã có thể kiềm chế Hạ quốc, cũng có thể nhiễu loạn thế cục Chu quốc, huynh trưởng sau khi trở về, nói với nội đình, đối với chiến sự Ba Thục, chỉ cần ủng hộ Cố tướng quân và Quan Xung, không cần can thiệp mục đích chiến lược của họ.
Lục Thất trả lời nói.
- Được rồi, ta sẽ nhớ kĩ.
Lục Thiên Minh đáp.
- Huynh trưởng nếu muốn lập công trong quân, có thể đến Võ Bình quân, làm Đô úy của Vương Bình.
Lục Thất bình thản nói.
Lục Thiên Minh ngẩn ra, nói:
- Lục đệ, ta có thể lưu lại Ba Thục chiến địa không? Ta có thể làm người đưa tin.
- Ta không muốn huynh trưởng quá mạo hiểm.
Lục Thất ôn hòa đáp.
- Thất đệ xây dựng Tấn quốc, ta thân là người của Lục thị, nên vì Lục thị mạo hiểm, Thất đệ đệ yên tâm, ta biết tiến lùi, tuyệt đối sẽ không can thiệp quyết sách quân sự, Quan tướng quân đối với ta mặc dù tôn trọng, nhưng cũng không chiếu cố, ta cũng không muốn bị chiếu cố, chỉ muốn làm một tướng sĩ chân chính.
Lục Thiên Minh thành khẩn trả lời.
Lục Thất im lặng, sở dĩ hắn muốn để Lục Thiên Minh làm thuộc hạ của Vương Bình, chủ yếu là để phòng ngừa hậu hoạn, Lục Thiên Minh là tộc huynh của hắn, nếu ở bên Quan Xung, Quan Xung chắc chắn sẽ tôn trọng, nếu Lục Thiên Minh được các tướng soái tôn trọng, rất dễ dựng thế quật khởi, giống như hắn quật khởi năm xưa, trên thực tế chính là dựa vào địa vị hoàng thân của Ngô Thành phò mã mới có được nền tảng có thể khiến người ta tin tưởng.
Còn nếu Lục Thiên Minh đến chỗ Vương Bình và Chu Vũ, thì sẽ rất khó dựng thế quật khởi, Vương Bình sẽ không vì Lục Thiên Minh là hoàng thân mà tôn trọng, bản thân Vương Bình chính là huynh đệ thiết huyết của Lục Thiên Phong, căn bản sẽ không xem trọng Lục Thiên Minh là hoàng thân, mà để Lục Thiên Minh đến chỗ Vương Bình, Chu Vũ tự nhiên là lòng dạ biết rõ, sẽ không hiểu làm dụng ý của Lục Thất.
Lục Thất chỉ là thoáng trầm mặc, sau đó mỉm cười nói:
- Huynh trưởng muốn ở lại chiến địa Ba Thục cũng được, không biết Thiên Hải huynh trưởng đang ở đâu?
- Thiên Hải đang ở kinh thành Phúc Châu, ta là Trung Phủ sứ nội đình phái đi.
Lục Thiên Minh trả lời.
- Ừm, vậy thì để Thiên Hải huynh trưởng đến Võ Bình quân, huynh trưởng tạm thời lưu lại chiến địa Ba Thục.
Lục Thất bình thản nói.
Lục Thiên Minh ngẩn người, khởi lễ nói:
- Vâng, ngu huynh sẽ báo lại với nội đình.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Võ Bình quân là quân lực hải tập mà đệ sớm đã kế hoạch trước, thống soái Chu Vũ từng phụng theo mệnh lệnh của đệ chuẩn bị hải chiến, sau này, Võ Bình quân sẽ xuất hải viễn chinh Chu quốc, từ bờ biển đổ bộ tiến đoạt khu vực Giang Hoài, mà muốn chiếm cứ khu vực Giang Hoài, thì cần phải có tướng sĩ xuất thân Giang Hoài, mới có thể giảm bớt mâu thuẫn của dân Giang Hoài.
Lục Thiên Minh kinh ngạc ồ lên một tiếng, nói:
- Thì ra Thất đệ muốn ta đến Võ Bình quân, là để tiến đoạt Giang Hoài.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Tổ địa của Lục thị nhất tộc chúng ta là Thọ châu, nói rộng ra, chúng ta cũng là người Giang Hoài, nếu đoạt được vùng đất Giang Hoài, không những chặt đứt kho lương Chu quốc, hơn nữa cũng chặt đứt đường cấp dưỡng và đường lui của Chu quân, khiến Chu quân Giang Nam trở thành cá trong chậu.
Lục Thiên Minh gật đầu, nói:
- Bố cục chiến lược của Thất đệ, đúng là gần xa đều nghĩ.
- Ta có phong thư này, nhờ huynh trưởng mang về giao cho nội đình Giang Lăng.
Lục Thất nói.
Lục Thiên Minh trả lời, Tiểu Điệp vội vàng lấy ra văn phòng tứ bảo bày trên một chiếc bàn gấp, Lục Thất đứng dậy đi qua, đợi mài mực xong, cầm bút đứng dậy, nội dung rất đơn giản, phong Quan Xung làm quận vương Quỳ phủ, khai phủ Quỳ Châu, phong con trai của Cố tướng quân làm Long Vĩ quận vương, khai phủ Hấp Châu, ban thưởng Cố tướng quân làm Thái úy, Thái úy là tán quan giai nhất phẩm, quan vị tôn quý bậc nhất. Bổ nhiệm Lục Thiên Minh làm Đô úy của Ba Thục chiến địa, bổ nhiệm Lục Thiên Hải làm Đô úy dưới trướng Vương Bình.
Thư xong Lục Thất trở lại chỗ Lục Thiên Minh, để Tiểu Điệp xử lý phong thư, thư sẽ dùng xi dán lại, Lục Thất vốn nghĩ quá sớm để phong chức cho Quan Xung và Cố tướng quân, bởi vì Quan Xung phong hầu chưa lâu, nhưng bởi vì Lục Thiên Minh, Lục Thất chỉ có thể phong quận vương cho Quan Xung sớm, trên địa vị áp đảo Lục Thiên Minh, đồng thời cũng có dụng ý khích lệ quân tâm.
Mà Lục Thiên Minh lưu lại chiến địa Ba Thục, tất nhiên tồn tại hậu hoạn xây mượn quý đắc thế, nhưng chính diện xem xét, cũng có tác dụng khích lệ quân tâm, Lục Thiên Minh có thể đường xa mạo hiểm đến tìm gặp Lục Thất, hơn nữa trò chuyện tự nhiên, có lẽ là vị tướng tài dũng mãnh, loại hoàng thân này nếu làm gương cho sĩ tốt, rất có lợi cho chiến sự tiến công Ba Thục.
Cùng Lục Thiên Minh trao đổi một lát việc nhà thì Tiểu Điệp cầm thư đến, Lục Thiên Minh sau khi cất kĩ, từ lễ với Lục Thất sau đó rời đi
/685
|