Nửa tiếng sau, cận vệ mang một hàng tốt thuộc vệ đến Lục Thất vừa nhìn người đến mắt chột râu rậm quăn xoắn, nhanh nhẹn dũng mãnh mà vẫn không lộ dã tính.
- Thuộc hạ bái kiến tướng quân đại nhân.
Người được dẫn đến cung kính chào theo nghi thức quân đội nói tiếng Hán có hơi cứng nhắc.
- Ngươi là Khách Ban.
Lục Thất mỉm cười nói.
Tên thuộc hạ kia ngây người ra, cung kính nói:
- Đại nhân biết thuộc hạ?
- Sự vũ dũng xuất chúng của ngươi, ta đương nhiên là nhớ rồi.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Được đại nhân ưu ái rồi.
Khách Ban cung kính đáp lại.
- Không cần phải căng thẳng như vậy, tự lấy ghế ngồi đi.
Lục Thất hiền hòa nói.
Khách Ban ngẩn người ra rồi gật đầu đi lấy ghế ngồi, trong trướng vải còn có bốn gã cận vệ và Tiểu Điệp. Sau khi Khách Ban ngồi xuống, Lục Thất nhìn y mỉm cười nói:
- Ta biết người Đảng Hạ có tám thị tộc lớn, ngươi ở thị tộc nào?
- Thuộc hạ là Tế Phong Thị.
Khách Ban nói.
- Tế Phong Thị, ừ, ta gọi ngươi tới là muốn hỏi ngươi một chút, gần Nguyên Châu đều là những thị tộc đó à?
Lục Thất hỏi.
- Khởi bẩm đại nhân, người Đảng Hạng gần Nguyên Châu đều là thị tộc đó. Bản địa của Đảng Hạng Bát Thị tộc là ở bên Hoành Sơn, cùng với vùng Hà Sáo, vùng phụ cận Linh Châu đều Phiên Hán hỗn cư. Thực ra Khánh Châu và Nguyên Châu cũng là Phiên Hán hỗn cư rồi.
Khách Ban trả lời.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta hỏi ngươi việc này, là lo sợ Hạ quốc sẽ đột kích chúng ta cho nên phải hiểu một chút.
- Sự lo lắng của đại nhân là đúng. Nguyên Châu không bằng Thạch Châu. Không có sông Hoàng Hà che chở. Phía tây Hội Châu và phía bắc Linh Châu đều có thể đột kích với một lượng kỵ binh lớn. Nếu mấy ngàn kỵ binh đến thì sẽ rất khó ứng phó.
Khách Ban giải thích thực địa vùng này.
Lục Thất gật đầu rồi chợt mỉm cười nói:
- Tìm ngươi đến còn có một chuyện. Cái gọi là lên núi kiếm ăn, vùng biên cương này có buôn bán không?
- Đương nhiên là có buôn bán, thực ra thuộc hạ đã qua Nguyên Châu buôn bán.
Lục Thất hơi giật mình nói:
- Nếu ngươi buôn bán thì sao lại đến Thạch Châu chinh chiến.
- Đại nhân, thuộc hạ là phụng lệnh gia tộc hộ tống dược liệu đến Nguyên Châu giao dịch. Hơn nữa, chuyện chinh chiến đều là hành động điều quân của các thị tộc đương nhiên cũng điều động từ các châu mà ra.
Khách Ban trả lời.
Lục Thất gật đầu hỏi:
- Buôn bán ở đây, ngươi giao dịch với ai?
- Đương nhiên là quân đội ở đây.
Khách Ban trả lời.
- Ồ, ngươi có biết Vương Ngạn Thăng không?
Lục Thất hỏi.
- Biết, Vương Ngạn Thăng chính là đại soái quân Chu trấn thủ nơi này. Thực tế việc giao dịch buôn bán, Vương Ngạn Thăng không ra mặt nhưng đều do y chỉ điểm.
Khách Ban không giữ ý mà nói.
Lục Thất nghe bình tĩnh rồi hỏi:
- Vương Ngạn Thăng giao dịch gì với Hạ quốc?
Khách Ban nhìn Lục Thất rồi nói:
- Đại nhân hỏi cái này lẽ nào muốn thêm tội cho Vương Ngạn Thăng.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Ta thêm tội cho Vương Ngạn Thăng sao? Có điều ta chỉ muốn biết một chút. Nếu có thể ta cũng muốn buôn bán, xem có cái gì để đổi lấy dê béo của Hạ quốc không.
Khách Ban gật đầu nói:
- Vương Ngạn Thăng cũng rất ít khi giao dịch dê, nhiều nhất y chỉ muốn chiến mã, dược liệu còn Hạ quốc muốn vàng bạc, lá trà, đồ sứ, lương thực, hàng vải.
Lục Thất nghe xong giật mình, từ sau khi hắn thành lập Tấn quốc trị quốc ở Hấp Châu từng nhìn thấy một số số sách liên quan đến buôn bán. Nội dung là tư thương của Hán Thủy, trước kia ở Hán Thủy có tồn tại tư thương, thương nhân Chu quốc mua một lượng lớn lá trà, đồ sứ và hàng vải.
Kinh quốc năm đó cũng trở thành con đường buôn bán của nước Sở và Chu quốc. Kinh quốc mua một lượng lớn hàng hóa trao đổi với Chu quốc ở phía bắc Hán Thủy. Còn thương nhân Chu quốc trả giá chính là ngọc, sắt, than đá, dược liệu, vàng… Vì là Chu quốc thông thương, số lượng rất lớn cho nên trình diện Lục Thất đến đó xem qua. Mà Lục Thất xem rồi bỏ sang một bên, chuyện trị chính hưng thương hắn toàn quyền để Tân Cầm Nhi làm chủ triều đình.
Nhưng lời Khách Ban nói khiến hắn lập tức hiểu con đường tư thương của Hán Thủy. Đó lại là việc giao dịch của Hạ quốc. Vương Ngạn Thăng được sai đi giao dịch với Hạ quốc vùng Nguyên Châu, vậy Hán Thủy thì sao?
Hán Thủy nếu không có đội quân hùng mạnh che đậy, vậy một lượng lớn hàng hóa đến từ Tấn quốc thì sao có thể qua được Hán Thủy mà bình yên vận chuyển về giao dịch ở biên giới Hạ quốc. Vậy Hán Thủy là địa bàn của Triệu Khuông Nghĩa, Triệu Khuông Nghĩa là thống soái quân sự của phòng ngự Hán Thủy.
- Không ngờ Vương Ngạn Thăng lại là tay sai của huynh đệ Triệu thị. Chu hoàng đế để ta đến Nguyên Chây, e rằng mục đích thực sự chính là để ta làm đảo loạn thế lực của huynh đệ Triệu thị. Nếu Vương Ngạn Thăng biết hắn là Phò mã đại Chu, vậy chắc chắn sẽ căm thù. Chu hoàng đế cũng giỏi tính toán ghê.
- Hiện tại Chu Hoàng đế sai Triệu Khuông Dẫn đi Giang Nam, lại sai hai vạn quân của ta đi Nguyên Châu. Lẽ nào, Chu hoàng đế chỉ điểm cho thế lực của huynh đệ Triệu Thị khai đao sao?
Không thể, nếu Triệu Khuông Dẫn không bại ở Giang Nam. Chu hoàng đế sẽ không dám điều động Vương Ngạn Thăng và Triệu Khuông Nghĩa. Chu hoàng đế cần phải suy sét hậu quả của việc đổi soái. Vương Ngạn Thăng ở vùng Nguyên Châu nhiều năm, lại có huynh đệ Triệu thị ủng hộ. Nếu Chu hoàng đế điều Vương Ngạn Thăng đi chỉ e Vương Ngạn Thăng sẽ trở thành Tấn Quốc Công thứ hai. Điểm mấu chốt là Triệu thị ở phía tây Lạc Dương sẽ có rất nhiều thế lực thân phụ.
- Chu hoàng đế vội vàng phát động đi chiến sự Giang Nam và Ba Thục, chắc là có ý tưởng muốn là suy yếu từ bên trong. Đại quân vừa động, là có thể phá vỡ rất nhiều thế lực quân quyền cố hữu. Nhưng cách làm của Chu hoàng đế không khách gì uống rượu giải khát. Quân lực phái ra ngoài nếu đa số là trung thành với huynh đệ Triệu thị thì sẽ trở thành cơ hội để huynh đệ Triệu Thị mở rộng rất nhiều.
- Cũng không đúng, Chu hoàng đế biết rõ vào Ba Thục sẽ làm Tấn quốc mưu lợi bất chính nhưng vẫn muốn vội vàng vào Ba Thục và Giang Nam, dụng ý chắc là muốn mượn quân Tấn quốc kiềm chế thế lực của huynh đệ Triệu thị. Chỉ cần tiến vào Ba Thục Chu quân sẽ không thể chiến bại quân lực Tấn quốc, sẽ lâm vào chiến sự giằng co. Có họa ngoại xâm, Triệu thị muốn tạo phản soán vị cũng không dám.
Chu hoàng đế lại mua dây buộc mình rồi, có lẽ nên sớm khống chế huynh đệ Triệu thị. Nhưng Chu hoàng đế từng trúng tên suýt nữa tử vong, cho nên vì kiềm chế quân quyền của một vài lão thần không thể không trọng dụng huynh đệ Triệu thị. Chỉ có điều thế lực của họ phát triển rất mạnh, nằm ngoài dự liệu của Chu hoàng đế. Như Lục Thiên Phong hắn chỉ mượn địa vị Phò mã Ngô Thành, khiến cho thất thường mây mưa.
Thực ra Chu hoàng đế đại bại không phải là lớn nhất, không phải đã tạo thành sự lớn mạnh của Triệu thị mà là không bồi dưỡng ra được một đứa con hùng tài. Lục Thất hơi không hiểu, vì sao Chu hoàng đế không cho con trai vào quân rèn luyện? Mười bốn tuổi cũng có thể được hun đúc trưởng thành trong quân, lẽ nào sợ bị người hại sao? Lẽ nào sợ các con sau này “binh qua tương kiến” sao?
Lục Thất im lặng suy nghĩ, Khách Ban nhìn hắn hơi bất an.
- Ồ, lại thất thần rồi, ta không ngờ Hạ quốc lại bán chiến mã cho Chu quốc.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Buôn bán à, chỉ cần có lợi, thì cái gì cũng có thể bán. Mặc dù Hạ quốc và Chu quốc đối địch nhưng thị tộc chỉ thu lợi. Thu lợi và chiến tranh là hai việc khác nhau.
Khách Ban nói.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Chiến tranh cũng là vì thu lợi, mấy năm nay lãnh thổ của Hạ quốc càng lúc càng lớn. Tế Phong thị chắc cũng thu được lợi lớn.
Khách Ban ngẩn người ra, y chần chừ một chút rồi lắc đầu nói:
- Đại nhân nói ngược rồi, từ khi Đại Hạ lập nước, Hạ chủ không ngừng phát động chiến tranh. Những nơi cướp được do triều đình quản lý, Tế Phong thị xuất chinh phải bỏ ra nhiều tướng dũng sĩ nhưng lại không thu được lợi gì lớn.
- Nếu không thu được lợi lớn và địa bàn vậy Tế Phong thị chẳng phải càng ngày càng yếu sao?
Lục Thất hỏi.
- Là đạo lý đó nhưng Tế Phong thị không thể chọc nổi Thác Bạt Thị, chỉ đành chịu thiệt, bằng không sẽ gặp họa diệt vong.
Khách Ban trả lời.
Lục Thất gật đầu nói:
- Hạ chủ Thác Bạt thị, đây là chiến lược thâu tóm đang được thực thi. Chắc là muốn lập một nhà hoàng quyền thống trị, giống như chế độ của Chu quốc.
- Chắc là thế, nhưng thuộc hạ chỉ là một người trong tộc nhân Tế Phong thị. Trong Hạ quốc có biến hóa thế nào, thuộc hạ chỉ đành theo thôi.
Khách Ban nói.
- Khách Ban, có phải ngươi muốn trở về Hạ quốc không?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
Khách Ban lắc đầu nói:
- Đại nhân, thuộc hạ không muốn về. Trở về sẽ thành tay sai của Thác Bạt thị, từ khi thuộc hạ theo đại nhân đến nay cuộc sống rất thoải mái. Ăn uống không thiếu thốn, muốn gái cũng không thiếu. Đại nhân và quan trên cũng không ức hiếp, trở về là bán mạng cho Thác Bạt thị, không bằng bán mạng cho đại nhân.
- Thuộc hạ bái kiến tướng quân đại nhân.
Người được dẫn đến cung kính chào theo nghi thức quân đội nói tiếng Hán có hơi cứng nhắc.
- Ngươi là Khách Ban.
Lục Thất mỉm cười nói.
Tên thuộc hạ kia ngây người ra, cung kính nói:
- Đại nhân biết thuộc hạ?
- Sự vũ dũng xuất chúng của ngươi, ta đương nhiên là nhớ rồi.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Được đại nhân ưu ái rồi.
Khách Ban cung kính đáp lại.
- Không cần phải căng thẳng như vậy, tự lấy ghế ngồi đi.
Lục Thất hiền hòa nói.
Khách Ban ngẩn người ra rồi gật đầu đi lấy ghế ngồi, trong trướng vải còn có bốn gã cận vệ và Tiểu Điệp. Sau khi Khách Ban ngồi xuống, Lục Thất nhìn y mỉm cười nói:
- Ta biết người Đảng Hạ có tám thị tộc lớn, ngươi ở thị tộc nào?
- Thuộc hạ là Tế Phong Thị.
Khách Ban nói.
- Tế Phong Thị, ừ, ta gọi ngươi tới là muốn hỏi ngươi một chút, gần Nguyên Châu đều là những thị tộc đó à?
Lục Thất hỏi.
- Khởi bẩm đại nhân, người Đảng Hạng gần Nguyên Châu đều là thị tộc đó. Bản địa của Đảng Hạng Bát Thị tộc là ở bên Hoành Sơn, cùng với vùng Hà Sáo, vùng phụ cận Linh Châu đều Phiên Hán hỗn cư. Thực ra Khánh Châu và Nguyên Châu cũng là Phiên Hán hỗn cư rồi.
Khách Ban trả lời.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta hỏi ngươi việc này, là lo sợ Hạ quốc sẽ đột kích chúng ta cho nên phải hiểu một chút.
- Sự lo lắng của đại nhân là đúng. Nguyên Châu không bằng Thạch Châu. Không có sông Hoàng Hà che chở. Phía tây Hội Châu và phía bắc Linh Châu đều có thể đột kích với một lượng kỵ binh lớn. Nếu mấy ngàn kỵ binh đến thì sẽ rất khó ứng phó.
Khách Ban giải thích thực địa vùng này.
Lục Thất gật đầu rồi chợt mỉm cười nói:
- Tìm ngươi đến còn có một chuyện. Cái gọi là lên núi kiếm ăn, vùng biên cương này có buôn bán không?
- Đương nhiên là có buôn bán, thực ra thuộc hạ đã qua Nguyên Châu buôn bán.
Lục Thất hơi giật mình nói:
- Nếu ngươi buôn bán thì sao lại đến Thạch Châu chinh chiến.
- Đại nhân, thuộc hạ là phụng lệnh gia tộc hộ tống dược liệu đến Nguyên Châu giao dịch. Hơn nữa, chuyện chinh chiến đều là hành động điều quân của các thị tộc đương nhiên cũng điều động từ các châu mà ra.
Khách Ban trả lời.
Lục Thất gật đầu hỏi:
- Buôn bán ở đây, ngươi giao dịch với ai?
- Đương nhiên là quân đội ở đây.
Khách Ban trả lời.
- Ồ, ngươi có biết Vương Ngạn Thăng không?
Lục Thất hỏi.
- Biết, Vương Ngạn Thăng chính là đại soái quân Chu trấn thủ nơi này. Thực tế việc giao dịch buôn bán, Vương Ngạn Thăng không ra mặt nhưng đều do y chỉ điểm.
Khách Ban không giữ ý mà nói.
Lục Thất nghe bình tĩnh rồi hỏi:
- Vương Ngạn Thăng giao dịch gì với Hạ quốc?
Khách Ban nhìn Lục Thất rồi nói:
- Đại nhân hỏi cái này lẽ nào muốn thêm tội cho Vương Ngạn Thăng.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Ta thêm tội cho Vương Ngạn Thăng sao? Có điều ta chỉ muốn biết một chút. Nếu có thể ta cũng muốn buôn bán, xem có cái gì để đổi lấy dê béo của Hạ quốc không.
Khách Ban gật đầu nói:
- Vương Ngạn Thăng cũng rất ít khi giao dịch dê, nhiều nhất y chỉ muốn chiến mã, dược liệu còn Hạ quốc muốn vàng bạc, lá trà, đồ sứ, lương thực, hàng vải.
Lục Thất nghe xong giật mình, từ sau khi hắn thành lập Tấn quốc trị quốc ở Hấp Châu từng nhìn thấy một số số sách liên quan đến buôn bán. Nội dung là tư thương của Hán Thủy, trước kia ở Hán Thủy có tồn tại tư thương, thương nhân Chu quốc mua một lượng lớn lá trà, đồ sứ và hàng vải.
Kinh quốc năm đó cũng trở thành con đường buôn bán của nước Sở và Chu quốc. Kinh quốc mua một lượng lớn hàng hóa trao đổi với Chu quốc ở phía bắc Hán Thủy. Còn thương nhân Chu quốc trả giá chính là ngọc, sắt, than đá, dược liệu, vàng… Vì là Chu quốc thông thương, số lượng rất lớn cho nên trình diện Lục Thất đến đó xem qua. Mà Lục Thất xem rồi bỏ sang một bên, chuyện trị chính hưng thương hắn toàn quyền để Tân Cầm Nhi làm chủ triều đình.
Nhưng lời Khách Ban nói khiến hắn lập tức hiểu con đường tư thương của Hán Thủy. Đó lại là việc giao dịch của Hạ quốc. Vương Ngạn Thăng được sai đi giao dịch với Hạ quốc vùng Nguyên Châu, vậy Hán Thủy thì sao?
Hán Thủy nếu không có đội quân hùng mạnh che đậy, vậy một lượng lớn hàng hóa đến từ Tấn quốc thì sao có thể qua được Hán Thủy mà bình yên vận chuyển về giao dịch ở biên giới Hạ quốc. Vậy Hán Thủy là địa bàn của Triệu Khuông Nghĩa, Triệu Khuông Nghĩa là thống soái quân sự của phòng ngự Hán Thủy.
- Không ngờ Vương Ngạn Thăng lại là tay sai của huynh đệ Triệu thị. Chu hoàng đế để ta đến Nguyên Chây, e rằng mục đích thực sự chính là để ta làm đảo loạn thế lực của huynh đệ Triệu thị. Nếu Vương Ngạn Thăng biết hắn là Phò mã đại Chu, vậy chắc chắn sẽ căm thù. Chu hoàng đế cũng giỏi tính toán ghê.
- Hiện tại Chu Hoàng đế sai Triệu Khuông Dẫn đi Giang Nam, lại sai hai vạn quân của ta đi Nguyên Châu. Lẽ nào, Chu hoàng đế chỉ điểm cho thế lực của huynh đệ Triệu Thị khai đao sao?
Không thể, nếu Triệu Khuông Dẫn không bại ở Giang Nam. Chu hoàng đế sẽ không dám điều động Vương Ngạn Thăng và Triệu Khuông Nghĩa. Chu hoàng đế cần phải suy sét hậu quả của việc đổi soái. Vương Ngạn Thăng ở vùng Nguyên Châu nhiều năm, lại có huynh đệ Triệu thị ủng hộ. Nếu Chu hoàng đế điều Vương Ngạn Thăng đi chỉ e Vương Ngạn Thăng sẽ trở thành Tấn Quốc Công thứ hai. Điểm mấu chốt là Triệu thị ở phía tây Lạc Dương sẽ có rất nhiều thế lực thân phụ.
- Chu hoàng đế vội vàng phát động đi chiến sự Giang Nam và Ba Thục, chắc là có ý tưởng muốn là suy yếu từ bên trong. Đại quân vừa động, là có thể phá vỡ rất nhiều thế lực quân quyền cố hữu. Nhưng cách làm của Chu hoàng đế không khách gì uống rượu giải khát. Quân lực phái ra ngoài nếu đa số là trung thành với huynh đệ Triệu thị thì sẽ trở thành cơ hội để huynh đệ Triệu Thị mở rộng rất nhiều.
- Cũng không đúng, Chu hoàng đế biết rõ vào Ba Thục sẽ làm Tấn quốc mưu lợi bất chính nhưng vẫn muốn vội vàng vào Ba Thục và Giang Nam, dụng ý chắc là muốn mượn quân Tấn quốc kiềm chế thế lực của huynh đệ Triệu thị. Chỉ cần tiến vào Ba Thục Chu quân sẽ không thể chiến bại quân lực Tấn quốc, sẽ lâm vào chiến sự giằng co. Có họa ngoại xâm, Triệu thị muốn tạo phản soán vị cũng không dám.
Chu hoàng đế lại mua dây buộc mình rồi, có lẽ nên sớm khống chế huynh đệ Triệu thị. Nhưng Chu hoàng đế từng trúng tên suýt nữa tử vong, cho nên vì kiềm chế quân quyền của một vài lão thần không thể không trọng dụng huynh đệ Triệu thị. Chỉ có điều thế lực của họ phát triển rất mạnh, nằm ngoài dự liệu của Chu hoàng đế. Như Lục Thiên Phong hắn chỉ mượn địa vị Phò mã Ngô Thành, khiến cho thất thường mây mưa.
Thực ra Chu hoàng đế đại bại không phải là lớn nhất, không phải đã tạo thành sự lớn mạnh của Triệu thị mà là không bồi dưỡng ra được một đứa con hùng tài. Lục Thất hơi không hiểu, vì sao Chu hoàng đế không cho con trai vào quân rèn luyện? Mười bốn tuổi cũng có thể được hun đúc trưởng thành trong quân, lẽ nào sợ bị người hại sao? Lẽ nào sợ các con sau này “binh qua tương kiến” sao?
Lục Thất im lặng suy nghĩ, Khách Ban nhìn hắn hơi bất an.
- Ồ, lại thất thần rồi, ta không ngờ Hạ quốc lại bán chiến mã cho Chu quốc.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Buôn bán à, chỉ cần có lợi, thì cái gì cũng có thể bán. Mặc dù Hạ quốc và Chu quốc đối địch nhưng thị tộc chỉ thu lợi. Thu lợi và chiến tranh là hai việc khác nhau.
Khách Ban nói.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Chiến tranh cũng là vì thu lợi, mấy năm nay lãnh thổ của Hạ quốc càng lúc càng lớn. Tế Phong thị chắc cũng thu được lợi lớn.
Khách Ban ngẩn người ra, y chần chừ một chút rồi lắc đầu nói:
- Đại nhân nói ngược rồi, từ khi Đại Hạ lập nước, Hạ chủ không ngừng phát động chiến tranh. Những nơi cướp được do triều đình quản lý, Tế Phong thị xuất chinh phải bỏ ra nhiều tướng dũng sĩ nhưng lại không thu được lợi gì lớn.
- Nếu không thu được lợi lớn và địa bàn vậy Tế Phong thị chẳng phải càng ngày càng yếu sao?
Lục Thất hỏi.
- Là đạo lý đó nhưng Tế Phong thị không thể chọc nổi Thác Bạt Thị, chỉ đành chịu thiệt, bằng không sẽ gặp họa diệt vong.
Khách Ban trả lời.
Lục Thất gật đầu nói:
- Hạ chủ Thác Bạt thị, đây là chiến lược thâu tóm đang được thực thi. Chắc là muốn lập một nhà hoàng quyền thống trị, giống như chế độ của Chu quốc.
- Chắc là thế, nhưng thuộc hạ chỉ là một người trong tộc nhân Tế Phong thị. Trong Hạ quốc có biến hóa thế nào, thuộc hạ chỉ đành theo thôi.
Khách Ban nói.
- Khách Ban, có phải ngươi muốn trở về Hạ quốc không?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
Khách Ban lắc đầu nói:
- Đại nhân, thuộc hạ không muốn về. Trở về sẽ thành tay sai của Thác Bạt thị, từ khi thuộc hạ theo đại nhân đến nay cuộc sống rất thoải mái. Ăn uống không thiếu thốn, muốn gái cũng không thiếu. Đại nhân và quan trên cũng không ức hiếp, trở về là bán mạng cho Thác Bạt thị, không bằng bán mạng cho đại nhân.
/685
|