Một lát sau thiếu nữ Trần Tương Nhi váy lụa vàng nhạt thanh lịch đi theo Vương Nhị phu nhân đi tới Thư ký thiên đường. Trần Tương Nhi vừa thấy Vương chủ bộ vội vàng cung kính quỳ xuống, nhu thuận nói bái kiến thúc phụ đại nhân.
Vương chủ bộ ôn tồn mời nàng đứng dậy, sau đó nghiêm mặt nói:
- Tương Nhi, thúc phụ nói cho cháu một chuyện, nguyên nhân mỹ mạo và hiểu lễ của cháu, Huyện thừa đại nhân đã nhìn trúng, Huyện thừa đại nhân muốn ta đưa cháu đến Triệu phủ làm thiếp thất, sáng mai do thím cháu đưa cháu đi Triệu phủ.
Vương Chủ bộ nói rất dịu dàng, nhưng vào tai Trần Tương Nhi như sấm sét bên tai, nàng kinh hãi má lúm đồng tiền xinh đẹp ảm đạm, sợ hãi khom người xuống run giọng nói:
- Thúc phụ đại nhân, đừng mà.
Vương chủ bộ nói:
- Tương Nhi, Huyện thừa đại nhân là người lãnh đạo trực tiếp của thúc phụ cháu, vì an bình của Trần phủ, thúc phụ cũng không giúp được cháu. Tuy rằng Huyện thừa đại nhân khá lớn tuổi, nhưng dù sao cũng là nhà quan, cháu vào Triệu phủ sẽ có cuộc sống phú quý.
- Không, không, thúc phụ đại nhân, Tương Nhi không muốn đi Triệu phủ, xin thúc hãy giúp đỡ Tương Nhi, Tương Nhi sẽ ghi nhớ đại ân của thúc phụ.
Trần Tương Nhi sợ hãi cầu khẩn, nàng là nữ nhi của đại hộ nhân gia, từng nghe nói Triệu huyện thừa nổi tiếng là lão quỷ háo sắc, đi Triệu phủ chính là đi vào hố lửa.
Vương chủ bộ cau mày, khẽ thở dài:
- Tương Nhi, Huyện thừa đại nhân đã chỉ định cháu và Trần Tuyết Nhi. Tuyết Nhi đã hứa gả cho Tống phủ còn thoái thác được, cháu thì không thể nào thoái thác, thúc phụ và Trần phủ không thể nào có lỗi với Triệu huyện thừa đấy.
Trần Tương Nhi sợ hãi quỳ đi đến trước mặt Vương chủ bộ, khóc lóc nức nở nói:
- Thúc phụ đại nhân, Tương Nhi biết thúc nhất định có biện pháp giúp Tương Nhi, Tương Nhi cầu xin thúc.
Vương chủ bộ nghe xong nhíu mày không nói, Vương Nhị phu nhân đứng bên dịu dàng nói:
- Lão gia, ngài nghĩ biện pháp đi.
Vương chủ bộ khẽ thở dài:
- Ta cũng không muốn gả Tương Nhi và Tuyết Nhi cho Triệu Huyện thừa. Là Triệu Huyện thừa chỉ tên, ta chỉ là Chủ bộ, Triệu Huyện thừa quan cao rễ sâu, nếu ta không theo ý ông ta, ngày sau tai vạ sẽ đến đấy.
Vương Nhị phu nhân nhìn Trần Tương Nhi sợ hãi hai mắt đẫm lệ, vợ chồng nhiều năm nàng biết trượng phu đang diễn trò, thân là vai phụ sao có thể sụp đổ, nàng lại dịu dàng nói:
- Lão gia, không bằng gả cho Tương Nhi một nhà khá giả khác, như vậy chẳng phải có thể thoái thác với Triệu Huyện thừa sao?
Vương chủ bộ lắc đầu nói:
- Khó lắm, Triệu Huyện thừa nói muốn người, nếu chúng ta lại gả Tương Nhi cho người khác, rõ ràng là đối đầu với Triệu huyện thừa, hiện tại bất kể là Tương Nhi hay Tuyết Nhi, chúng ta nhất định phải làm thế mới được.
Trần Tương Nhi nghe xong vẻ mặt thê lương tuyệt vọng, châu lệ tuôn chảy không ngừng, nước mắt ròng ròng nhìn về phía Vương Nhị phu nhân cầu giúp đỡ.
Chợt nghe Vương chủ bộ khẽ thở dài:
- Biện pháp nàng nói cũng được, ta sẽ thoái thác là đã gả Tương Nhi cho nhà khác, sau đó bảo Tuyết Nhi đi Triệu phủ.
Trần Tương Nhi sửng sốt, Vương Nhị phu nhân vội la lên:
- Để Tuyết Nhi đi Triệu phủ cũng không tốt.
Vương chủ bộ nghiêm mặt nói:
- Ta không phải là thật sự tặng Tuyết Nhi đi Triệu phủ, mà là trước tiên cứu Tương Nhi đã, sau đó mới cứu Tuyết Nhi. Hiện tại Tương Nhi không có lý do gì mà thoái thác, mà đưa Tuyết Nhi đến Tống Phủ, hiện tại Tống phủ và Huyện lệnh đại nhân là quan hệ thông gia, đến lúc đó để Tống phủ ra mặt cầu Huyện lệnh đại nhân, nếu Huyện lệnh đại nhân đã nói giúp, Triệu huyện thừa không muốn cũng phải thả nó, mà ta là cấp dưới của Triệu Huyện thừa, nếu bề ngoài tỏ vẻ cự tuyệt, tất sẽ đắc tội với quan trên đấy.
Vương Nhị phu nhân gật gật đầu, nội tâm hiểu được trượng phu đang mượn tin tức này bức bách gả Trần Tương Nhi, bởi vì dù Trần Tương Nhi đang ở Trần Phủ có xuất thân không tốt, nhưng nữ nhân kiêu ngạo nhất là dung mạo xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp phần lớn cao ngạo, nếu dùng thủ đoạn bình thường nói vun vào, chưa chắc Trần Tương Nhi đã nguyện hứa thân cho Lục Thất, dùng cách đe dọa bức bách, dưới tình huống không còn lựa chọn nào khác nàng chỉ có thể thuận theo an bài, hơn nữa trong lòng còn cảm tạ Vương chủ bộ.
- Tương Nhi, hiện tại thím đã tìm người cho cháu được không?
Vương Nhị phu nhân đi vào chủ đề.
Trần Tương Nhi nước mắt tuôi rơi má lúm đồng tiền đỏ ửng, vẻ mặt do dự quanh co một hồi, đương nhiên nàng không muốn chung thân đại sự qua loa đại khái, nhưng lại càng sợ bị đưa đến Triệu phủ, bị lão sắc quỷ kia hành hạ.
Nàng không nói lời nào, Vương Nhị phu nhân quay đầu nghiêm nghị nói:
- Lão gia, hôm may hộ tống thiếp thân chính là Lục Huyện úy từng là đại ân nhân cứu Trần phủ, người tuổi trẻ, hiện tại đang ở quý phủ làm khách, ngài thấy Lục Huyện úy có hợp với Tương Nhi không?
Vương chủ bộ cố ý trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Lục Huyện úy là Trí quả Giáo Úy thất phẩm, xuất thân quan lại, gia cảnh hiện tại giàu có, dung mạo Tương Nhi xinh đẹp, chỉ có điều xuất thân lại khác biệt với Lục huyện úy.
Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Chúng ta không cầu làm thê thất, lão gia cũng không cần phải đề nghị thất gì đó đúng không?
Vương chủ bộ gật gật đầu, nhìn Trần Tương Nhi, nói:
- Tương Nhi, trước tiên thúc phụ để cháu gặp Lục Huyện úy, cháu vừa ý thì thúc phụ cầu hôn cho cháu, cháu không vừa ý thúc phụ cũng không ép cháu, sẽ tìm cho cháu một nhà giàu có khác trong thành, tuy nhiên thúc phụ nhắc nhở cháu một câu, xuất thân của cháu không tốt, đừng quá bắt bẻ, cháu với thím cháu ra ngoài trước, đợi Lục huyện úy đến thì vào dâng trà, không nhìn trúng thì ra hiệu cho thúc, nếu cháu vừa ý, thúc phụ sẽ hết sức giành địa vị chính thiếp cho cháu.
Vẻ mặt Trần Tương Nhi bất an, hiện tại nàng vô cùng hoang mang lo sợ, Vương Nhị phu nhân kéo nàng ra ngoài, một lát sau Lục Thất được một tỳ nữ dẫn vào thư ký thiên đường.
Lục Thất hộ tống Vương Nhị phu nhân trở lại huyện nha lập tức được mời đến Vương phủ nghỉ ngơi, phủ trạch của Vương chủ bộ gần huyện nha, trong phủ trạch lại có một cánh cửa thông thẳng đến thư ký đường của huyện nha, dựa theo quan quy chỉ có Huyện lệnh mới có thể ở lại trong huyện nha, nhưng hậu trạch huyện nha vẫn được Triệu huyện thừa dùng để ở, Huyện lệnh Tôn đại nhân thiệt thòi ở trong một tòa ngoại phủ trăm mét, đến nay cũng chưa từng làm án trên công đường huyện nha, hoàn toàn là tu hú sẵn tổ. Tôn Huyện lệnh cũng từng kiện lên cấp trên một lần, kết quả bên trong châu nha không ai để ý tới, muốn lên kinh cáo trạng cũng không dám, gây chuyện không tốt sẽ tự hại đến bản thân.
Sau khi kiến lễ Lục Thất ngồi xuống vị trí khách bên trái, Vương chủ bộ mỉm cười nói:
- Thiên Phong, vật phẩm ngươi trình lên không có tác dụng với ta, ta đã phái người đưa tới Lễ Bộ Thượng Thư Phủ tại kinh thành rồi, hy vọng ngày sau có thể có chút ưu đãi.
Lục Thất nói:
- Thiên Phong giữ vật làm của riêng, đa tạ trọng thúc khoan dung.
Vương chủ bộ mỉm cười nói:
- Ta và ngươi đã là thân nhân, loại chuyện nhỏ nhặt này đừng để tâm, trọng thúc cũng biết tiêu diệt phỉ vô cùng hung hiểm, ta đã nói ngươi lấy được một chút cũng là nên có.
- Đa tạ trọng thúc đã hiểu.
Lục Thất ôn tồn nói.
Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, nghe thím ngươi nói, ngươi đã nhìn trúng hai vị tiểu thư Trần phủ Trần Tương Nhi và Trần Tuyết Nhi, cũng lựa chọn kết thân với Trần Tương Nhi rồi.
Lục Thất hơi ngẩn ra, lúng túng nói:
- Đúng vậy.
Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, trọng thúc hỏi ngươi một câu, ngươi sợ đắc tội với Triệu huyện thừa không?
Lục Thất sửng sốt, cảm thấy câu hỏi của Vương chủ bộ như có ý tứ, hắn dừng một chút rồi bình thản nói:
- Không sợ.
Vương chủ bô nói:
- Tất nhiên ngươi không sợ, vậy trọng thúc nói cho ngươi biết một việc, Triệu huyện thừa nghe nói mỹ mạo của Trần Tuyết Nhi, từng chỉ tên muốn Trần phủ đưa Trần Tuyết Nhi nhập Triệu phủ làm thiếp.
Trong lòng Lục Thất chấn động, lông mày nhướng lên ánh mắt hiện lên tia sát khí sắc bén, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt dịu dàng của Bạch Linh Nhi, chính là Triệu Huyện thừa khi hắn không có mặt đã cướp đi Bạch Linh Nhi, đó là mối tình đầu mà hắn từng bị tổn thương.
Lục Thất có phản ứng sát lạnh khác thường, khiến Vương chủ bộ sửng sốt, rất nhanh lại nghe Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Triệu huyện thừa bản thân là lão hủ không chịu nổi, thật không ngờ không biết thấy hổ thẹn.
Vương chủ bộ nghe vậy nghĩ Lục Thất là người tuổi trẻ nổi lên lòng căm phẫn, thở dài tán thành:
- Đúng thế, Triệu huyện thừa có mấy chục thị thiếp mỹ mạo đẹp đẽ, nhưng không ngờ không biết dừng vẫn còn ham muốn tiểu thư Trần phủ, tuy rằng ta sợ có lỗi với Triệu Huyện thừa, nhưng thật sự không muốn làm ra những việc khiến Trần phủ sinh hận, bởi vậy ta mới nghĩ để ngươi nạp Trần Tuyết Nhi làm thiếp thất.
Lục Thất sửng sốt, chần chờ một chút nói:
- Trọng thúc có ý để Thiên Phong cưới Trần Tuyết Nhi tiểu thư.
Vương chủ bộ trầm mặc mười giây mới khẽ thở dài:
- Không phải, trọng thúc muốn gả cả hai cho ngươi.
Lục Thất nghe vậy tim nhảy dựng lên, lúng túng nói:
- Trọng thúc, vậy thì không hay lắm.
Vương chủ bộ nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong, Tuyết Nhi và Tương Nhi đều có mỹ mạo tương đương, sở dĩ Triệu Huyện thừa chỉ định muốn Trần Tuyết Nhi, là vì Trần Tuyết Nhi đã hứa gả cho công tử Tống phủ làm thiếp thất, bởi vậy lệ danh lan truyền rộng rãi, mà Tương Nhi xuất thân không tốt, nhà giàu đồng ý đến phủ cầu hôn không nhiều, cộng thêm lại ít ra ngoài, cho nên không biết mỹ mạo của Tương Nhi nhiều lắm.
Lục Thất “ồ” lên, Vương Chủ bộ nói tiếp:
- Hiện tại sắc tâm của Triệu huyện thừa chỉ hướng Trần phủ, nếu không chiếm được Trần Tuyết Nhi thì sẽ không cam lòng, tiếp theo sẽ thương nhớ Trần Tương Nhi, bởi vậy để tránh lo lắng về sau, ta dự tính sẽ gả cho ngươi, đoạn tuyệt tính tham lam của Triệu huyện thừa, tuy nhiên lúc đó Triệu huyện thừa sẽ bất mãn với ngươi, còn có Tống phủ cũng sẽ kết thù oán với ngươi đấy.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Trọng thúc, Trần Tuyết Nhi đã hứa gả cho Tống phủ, Triệu Huyện thừa kia có hành vi đoạt thân, Tống phủ kia sao có thể đáp ứng?
Vương chủ bộ lạnh nhạt nói:
- Trần Tuyết Nhi hứa gả cho Tống phủ, nhưng Triệu huyện thừa muốn người, Tống phủ ngay cả rắm cũng không dám thả, tuy nhiên nếu Trần Tuyết Nhi gả cho ngươi rồi, Tống phủ có lẽ sẽ không để yên, cho nên ngươi phải hiểu rõ, nạp Trần Tuyết Nhi làm thiếp phòng hậu quả.
Lục Thất sửng sốt, lông mày nhướng lên lạnh nhạt nói:
- Trọng thúc, Thiên Phong không sợ, Trần Tuyết Nhi tiểu thư, Thiên Phong bằng lòng cưới nhập Lục gia
Vương chủ bộ ôn tồn mời nàng đứng dậy, sau đó nghiêm mặt nói:
- Tương Nhi, thúc phụ nói cho cháu một chuyện, nguyên nhân mỹ mạo và hiểu lễ của cháu, Huyện thừa đại nhân đã nhìn trúng, Huyện thừa đại nhân muốn ta đưa cháu đến Triệu phủ làm thiếp thất, sáng mai do thím cháu đưa cháu đi Triệu phủ.
Vương Chủ bộ nói rất dịu dàng, nhưng vào tai Trần Tương Nhi như sấm sét bên tai, nàng kinh hãi má lúm đồng tiền xinh đẹp ảm đạm, sợ hãi khom người xuống run giọng nói:
- Thúc phụ đại nhân, đừng mà.
Vương chủ bộ nói:
- Tương Nhi, Huyện thừa đại nhân là người lãnh đạo trực tiếp của thúc phụ cháu, vì an bình của Trần phủ, thúc phụ cũng không giúp được cháu. Tuy rằng Huyện thừa đại nhân khá lớn tuổi, nhưng dù sao cũng là nhà quan, cháu vào Triệu phủ sẽ có cuộc sống phú quý.
- Không, không, thúc phụ đại nhân, Tương Nhi không muốn đi Triệu phủ, xin thúc hãy giúp đỡ Tương Nhi, Tương Nhi sẽ ghi nhớ đại ân của thúc phụ.
Trần Tương Nhi sợ hãi cầu khẩn, nàng là nữ nhi của đại hộ nhân gia, từng nghe nói Triệu huyện thừa nổi tiếng là lão quỷ háo sắc, đi Triệu phủ chính là đi vào hố lửa.
Vương chủ bộ cau mày, khẽ thở dài:
- Tương Nhi, Huyện thừa đại nhân đã chỉ định cháu và Trần Tuyết Nhi. Tuyết Nhi đã hứa gả cho Tống phủ còn thoái thác được, cháu thì không thể nào thoái thác, thúc phụ và Trần phủ không thể nào có lỗi với Triệu huyện thừa đấy.
Trần Tương Nhi sợ hãi quỳ đi đến trước mặt Vương chủ bộ, khóc lóc nức nở nói:
- Thúc phụ đại nhân, Tương Nhi biết thúc nhất định có biện pháp giúp Tương Nhi, Tương Nhi cầu xin thúc.
Vương chủ bộ nghe xong nhíu mày không nói, Vương Nhị phu nhân đứng bên dịu dàng nói:
- Lão gia, ngài nghĩ biện pháp đi.
Vương chủ bộ khẽ thở dài:
- Ta cũng không muốn gả Tương Nhi và Tuyết Nhi cho Triệu Huyện thừa. Là Triệu Huyện thừa chỉ tên, ta chỉ là Chủ bộ, Triệu Huyện thừa quan cao rễ sâu, nếu ta không theo ý ông ta, ngày sau tai vạ sẽ đến đấy.
Vương Nhị phu nhân nhìn Trần Tương Nhi sợ hãi hai mắt đẫm lệ, vợ chồng nhiều năm nàng biết trượng phu đang diễn trò, thân là vai phụ sao có thể sụp đổ, nàng lại dịu dàng nói:
- Lão gia, không bằng gả cho Tương Nhi một nhà khá giả khác, như vậy chẳng phải có thể thoái thác với Triệu Huyện thừa sao?
Vương chủ bộ lắc đầu nói:
- Khó lắm, Triệu Huyện thừa nói muốn người, nếu chúng ta lại gả Tương Nhi cho người khác, rõ ràng là đối đầu với Triệu huyện thừa, hiện tại bất kể là Tương Nhi hay Tuyết Nhi, chúng ta nhất định phải làm thế mới được.
Trần Tương Nhi nghe xong vẻ mặt thê lương tuyệt vọng, châu lệ tuôn chảy không ngừng, nước mắt ròng ròng nhìn về phía Vương Nhị phu nhân cầu giúp đỡ.
Chợt nghe Vương chủ bộ khẽ thở dài:
- Biện pháp nàng nói cũng được, ta sẽ thoái thác là đã gả Tương Nhi cho nhà khác, sau đó bảo Tuyết Nhi đi Triệu phủ.
Trần Tương Nhi sửng sốt, Vương Nhị phu nhân vội la lên:
- Để Tuyết Nhi đi Triệu phủ cũng không tốt.
Vương chủ bộ nghiêm mặt nói:
- Ta không phải là thật sự tặng Tuyết Nhi đi Triệu phủ, mà là trước tiên cứu Tương Nhi đã, sau đó mới cứu Tuyết Nhi. Hiện tại Tương Nhi không có lý do gì mà thoái thác, mà đưa Tuyết Nhi đến Tống Phủ, hiện tại Tống phủ và Huyện lệnh đại nhân là quan hệ thông gia, đến lúc đó để Tống phủ ra mặt cầu Huyện lệnh đại nhân, nếu Huyện lệnh đại nhân đã nói giúp, Triệu huyện thừa không muốn cũng phải thả nó, mà ta là cấp dưới của Triệu Huyện thừa, nếu bề ngoài tỏ vẻ cự tuyệt, tất sẽ đắc tội với quan trên đấy.
Vương Nhị phu nhân gật gật đầu, nội tâm hiểu được trượng phu đang mượn tin tức này bức bách gả Trần Tương Nhi, bởi vì dù Trần Tương Nhi đang ở Trần Phủ có xuất thân không tốt, nhưng nữ nhân kiêu ngạo nhất là dung mạo xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp phần lớn cao ngạo, nếu dùng thủ đoạn bình thường nói vun vào, chưa chắc Trần Tương Nhi đã nguyện hứa thân cho Lục Thất, dùng cách đe dọa bức bách, dưới tình huống không còn lựa chọn nào khác nàng chỉ có thể thuận theo an bài, hơn nữa trong lòng còn cảm tạ Vương chủ bộ.
- Tương Nhi, hiện tại thím đã tìm người cho cháu được không?
Vương Nhị phu nhân đi vào chủ đề.
Trần Tương Nhi nước mắt tuôi rơi má lúm đồng tiền đỏ ửng, vẻ mặt do dự quanh co một hồi, đương nhiên nàng không muốn chung thân đại sự qua loa đại khái, nhưng lại càng sợ bị đưa đến Triệu phủ, bị lão sắc quỷ kia hành hạ.
Nàng không nói lời nào, Vương Nhị phu nhân quay đầu nghiêm nghị nói:
- Lão gia, hôm may hộ tống thiếp thân chính là Lục Huyện úy từng là đại ân nhân cứu Trần phủ, người tuổi trẻ, hiện tại đang ở quý phủ làm khách, ngài thấy Lục Huyện úy có hợp với Tương Nhi không?
Vương chủ bộ cố ý trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Lục Huyện úy là Trí quả Giáo Úy thất phẩm, xuất thân quan lại, gia cảnh hiện tại giàu có, dung mạo Tương Nhi xinh đẹp, chỉ có điều xuất thân lại khác biệt với Lục huyện úy.
Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Chúng ta không cầu làm thê thất, lão gia cũng không cần phải đề nghị thất gì đó đúng không?
Vương chủ bộ gật gật đầu, nhìn Trần Tương Nhi, nói:
- Tương Nhi, trước tiên thúc phụ để cháu gặp Lục Huyện úy, cháu vừa ý thì thúc phụ cầu hôn cho cháu, cháu không vừa ý thúc phụ cũng không ép cháu, sẽ tìm cho cháu một nhà giàu có khác trong thành, tuy nhiên thúc phụ nhắc nhở cháu một câu, xuất thân của cháu không tốt, đừng quá bắt bẻ, cháu với thím cháu ra ngoài trước, đợi Lục huyện úy đến thì vào dâng trà, không nhìn trúng thì ra hiệu cho thúc, nếu cháu vừa ý, thúc phụ sẽ hết sức giành địa vị chính thiếp cho cháu.
Vẻ mặt Trần Tương Nhi bất an, hiện tại nàng vô cùng hoang mang lo sợ, Vương Nhị phu nhân kéo nàng ra ngoài, một lát sau Lục Thất được một tỳ nữ dẫn vào thư ký thiên đường.
Lục Thất hộ tống Vương Nhị phu nhân trở lại huyện nha lập tức được mời đến Vương phủ nghỉ ngơi, phủ trạch của Vương chủ bộ gần huyện nha, trong phủ trạch lại có một cánh cửa thông thẳng đến thư ký đường của huyện nha, dựa theo quan quy chỉ có Huyện lệnh mới có thể ở lại trong huyện nha, nhưng hậu trạch huyện nha vẫn được Triệu huyện thừa dùng để ở, Huyện lệnh Tôn đại nhân thiệt thòi ở trong một tòa ngoại phủ trăm mét, đến nay cũng chưa từng làm án trên công đường huyện nha, hoàn toàn là tu hú sẵn tổ. Tôn Huyện lệnh cũng từng kiện lên cấp trên một lần, kết quả bên trong châu nha không ai để ý tới, muốn lên kinh cáo trạng cũng không dám, gây chuyện không tốt sẽ tự hại đến bản thân.
Sau khi kiến lễ Lục Thất ngồi xuống vị trí khách bên trái, Vương chủ bộ mỉm cười nói:
- Thiên Phong, vật phẩm ngươi trình lên không có tác dụng với ta, ta đã phái người đưa tới Lễ Bộ Thượng Thư Phủ tại kinh thành rồi, hy vọng ngày sau có thể có chút ưu đãi.
Lục Thất nói:
- Thiên Phong giữ vật làm của riêng, đa tạ trọng thúc khoan dung.
Vương chủ bộ mỉm cười nói:
- Ta và ngươi đã là thân nhân, loại chuyện nhỏ nhặt này đừng để tâm, trọng thúc cũng biết tiêu diệt phỉ vô cùng hung hiểm, ta đã nói ngươi lấy được một chút cũng là nên có.
- Đa tạ trọng thúc đã hiểu.
Lục Thất ôn tồn nói.
Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, nghe thím ngươi nói, ngươi đã nhìn trúng hai vị tiểu thư Trần phủ Trần Tương Nhi và Trần Tuyết Nhi, cũng lựa chọn kết thân với Trần Tương Nhi rồi.
Lục Thất hơi ngẩn ra, lúng túng nói:
- Đúng vậy.
Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, trọng thúc hỏi ngươi một câu, ngươi sợ đắc tội với Triệu huyện thừa không?
Lục Thất sửng sốt, cảm thấy câu hỏi của Vương chủ bộ như có ý tứ, hắn dừng một chút rồi bình thản nói:
- Không sợ.
Vương chủ bô nói:
- Tất nhiên ngươi không sợ, vậy trọng thúc nói cho ngươi biết một việc, Triệu huyện thừa nghe nói mỹ mạo của Trần Tuyết Nhi, từng chỉ tên muốn Trần phủ đưa Trần Tuyết Nhi nhập Triệu phủ làm thiếp.
Trong lòng Lục Thất chấn động, lông mày nhướng lên ánh mắt hiện lên tia sát khí sắc bén, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt dịu dàng của Bạch Linh Nhi, chính là Triệu Huyện thừa khi hắn không có mặt đã cướp đi Bạch Linh Nhi, đó là mối tình đầu mà hắn từng bị tổn thương.
Lục Thất có phản ứng sát lạnh khác thường, khiến Vương chủ bộ sửng sốt, rất nhanh lại nghe Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Triệu huyện thừa bản thân là lão hủ không chịu nổi, thật không ngờ không biết thấy hổ thẹn.
Vương chủ bộ nghe vậy nghĩ Lục Thất là người tuổi trẻ nổi lên lòng căm phẫn, thở dài tán thành:
- Đúng thế, Triệu huyện thừa có mấy chục thị thiếp mỹ mạo đẹp đẽ, nhưng không ngờ không biết dừng vẫn còn ham muốn tiểu thư Trần phủ, tuy rằng ta sợ có lỗi với Triệu Huyện thừa, nhưng thật sự không muốn làm ra những việc khiến Trần phủ sinh hận, bởi vậy ta mới nghĩ để ngươi nạp Trần Tuyết Nhi làm thiếp thất.
Lục Thất sửng sốt, chần chờ một chút nói:
- Trọng thúc có ý để Thiên Phong cưới Trần Tuyết Nhi tiểu thư.
Vương chủ bộ trầm mặc mười giây mới khẽ thở dài:
- Không phải, trọng thúc muốn gả cả hai cho ngươi.
Lục Thất nghe vậy tim nhảy dựng lên, lúng túng nói:
- Trọng thúc, vậy thì không hay lắm.
Vương chủ bộ nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong, Tuyết Nhi và Tương Nhi đều có mỹ mạo tương đương, sở dĩ Triệu Huyện thừa chỉ định muốn Trần Tuyết Nhi, là vì Trần Tuyết Nhi đã hứa gả cho công tử Tống phủ làm thiếp thất, bởi vậy lệ danh lan truyền rộng rãi, mà Tương Nhi xuất thân không tốt, nhà giàu đồng ý đến phủ cầu hôn không nhiều, cộng thêm lại ít ra ngoài, cho nên không biết mỹ mạo của Tương Nhi nhiều lắm.
Lục Thất “ồ” lên, Vương Chủ bộ nói tiếp:
- Hiện tại sắc tâm của Triệu huyện thừa chỉ hướng Trần phủ, nếu không chiếm được Trần Tuyết Nhi thì sẽ không cam lòng, tiếp theo sẽ thương nhớ Trần Tương Nhi, bởi vậy để tránh lo lắng về sau, ta dự tính sẽ gả cho ngươi, đoạn tuyệt tính tham lam của Triệu huyện thừa, tuy nhiên lúc đó Triệu huyện thừa sẽ bất mãn với ngươi, còn có Tống phủ cũng sẽ kết thù oán với ngươi đấy.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Trọng thúc, Trần Tuyết Nhi đã hứa gả cho Tống phủ, Triệu Huyện thừa kia có hành vi đoạt thân, Tống phủ kia sao có thể đáp ứng?
Vương chủ bộ lạnh nhạt nói:
- Trần Tuyết Nhi hứa gả cho Tống phủ, nhưng Triệu huyện thừa muốn người, Tống phủ ngay cả rắm cũng không dám thả, tuy nhiên nếu Trần Tuyết Nhi gả cho ngươi rồi, Tống phủ có lẽ sẽ không để yên, cho nên ngươi phải hiểu rõ, nạp Trần Tuyết Nhi làm thiếp phòng hậu quả.
Lục Thất sửng sốt, lông mày nhướng lên lạnh nhạt nói:
- Trọng thúc, Thiên Phong không sợ, Trần Tuyết Nhi tiểu thư, Thiên Phong bằng lòng cưới nhập Lục gia
/685
|