Lễ mừng năm mới, khắp nơi trong Khai Phong phủ náo nhiệt vui mừng, giống như năm rồi, quân thần tụ hội dùng yến ở hoàng cung Khai Phong phủ, số người đến dự yến hội so với năm ngoài chỉ có nhiều hơn, bất đồng chính là quốc hiệu chúc tụng đã thay đổi, Thái tử của năm trước nay trở thành Trịnh Vương, Lục Thiên Phong của năm trước nay trở thành Ngu Vương, thay thế Thái tử Đại Chu mặc vào Vương bào cùng một dạng với phục sức của Thái tử.
Bầu không khí trong buổi yến hội rất tự nhiên, Ngu Vương Lục Thiên Phong và Kỷ Vương cùng nhau thay mặt Bệ hạ mời rượu quần thần, Ngu Vương phi Lâm Tiểu Điệp cũng diện trang phục lộng lẫy, cùng ba vị phu nhân của Ngu Vương chúc tết trưởng bối, tặng lễ vật cho tiểu bối, toàn bộ là cảnh tượng hòa thuận.
Sang năm mới, Lục Thất cùng ái lữ và quần thần lục tục quay lại thành Trường An, trước khi rời đi, đã tuyên cáo dụ lệnh của Ngu Vương, ban năm thành thuế phú của Thượng đô Khai Phong phủ thuộc sở hữu Trịnh Vương, do Trịnh Vương tự gánh vác chi phí của gia tộc, tế tự vĩnh viễn y theo đế chế.
Còn có một đạo dụ lệnh khác, đó là Tiết Cư Chính chính thức nhậm chức Sử tướng Thượng đô, Kỷ Vương đảm nhiệm Phủ doãn Khai Phong, những quan viên khác và chức năng của nha môn Khai Phong phủ hết thảy đều chuyển về quan chế của kinh đô phụ, Vương Kế Ân nhậm chức Phủ tể, Hàn Thông làm Đô ngu hầu của năm ngàn quân thuộc Nội đình, ba ngàn Hộ quân thuộc sở hữu Quốc công của Hàn Thông cũng là thuộc về Nội đình.
Do đó, Khai Phong phủ tuy rằng vẫn còn quyền lực tương ứng ban đầu, quy về Đại Ngu hoàng đế quản lý, nhưng chức năng trên danh nghĩa đã trở thành kinh đô phụ, mặt khác Hộ quân của các Vương gia, Quận vương dị họ, Quốc công, Hầu gia... đều thuộc Vệ Úy tự của Nội đình điều trú và cấp dưỡng, tất cả huân quý dù mới dù cũ đều chỉ được cấp một số lượng Dực vệ nhất định, và quân lực thuộc Nội đình nhận lệnh đóng giữ bảo vệ.
Lục Thất về đến thành Trường An, tiếp tục vì công cuộc ổn định quy trị Đại Ngu đế quốc mà bận rộn, có rất nhiều chế độ không hoàn thiện cần hắn kịp thời bổ khuyết, hơn nữa việc thiết lập Nội đình cũng đưa tới vấn đề không thích ứng trên rất nhiều địa phương, tấu thư xin chỉ thị và công văn bẩm báo từ quốc vực phương Bắc cuồn cuộn đổ tới, cũng may Nội đình Lục Thất thiết lập được Triệu Phổ đứng đầu Tể chấp phương Bắc ủng hộ, trợ giúp Lục Thất tổ chức cơ cấu Nội đình, không hề có ý chống đối mà thờ ơ lạnh nhạt.
Đảo mắt đã xuân về hoa nở, Lục Thất căn cứ theo tình huống thực tế, trì hoãn mở khoa cử văn võ công ba tháng, cho thí sinh tham dự sơ tuyển có đủ thời gian chuẩn bị, vì yêu cầu của Lục Thất, khiến rất nhiều thí sinh dự thi khoa cử văn dâng thư thỉnh cầu cho thêm thời gian học tập, cũng có người dâng thư bài bác cách làm của Lục Thất. Lục Thất rất trực tiếp đáp lại, nếu không thể có lợi cho dân sinh, ngô vì sao phải mở khoa chọn quan, cứ trực tiếp để người ta tiến cử là được.
Lục Thất không thể bứt ra trở về Phúc Châu gặp thân nhân, cho nên trên đường trở về thành Trường An đã phái người đi đưa thư tín thăm hỏi sức khỏe đến thân nhân, viết cho mẫu thân một lá thư bày tỏ nỗi hổ thẹn xin được dập đầu tạ lỗi, hỏi mẫu thân xuân đến có thể đến Trường An hay không. Lục mẫu hồi âm bảo hắn an tâm, nói không muốn đi Trường An, chờ đến đầu xuân sẽ trở về huyện Thạch Đại, dặn dò Lục Thất lấy quốc sự làm trọng, chớ nên phân tâm hỏng việc, chờ mọi việc thật sự ổn định rồi có thể đi Trì Châu đoàn tụ.
Ngày này, thân nhân của Lục Thất bỗng nhiên đến thành Trường An, mang đến cho Lục Thất một niềm vui bất ngờ, mẫu thân không có đến, nhưng muội muội Tiểu Nghiên, năm ái lữ và con cái của hắn đã tới, mấy đứa bé đáng yêu hô phụ thân, Lục Thất vui mừng ôm lấy từng người một. Năm nàng ái lữ đến là Trần Tương Nhi, Trần Tuyết Nhi, Trần Trúc Nhi, Tiểu Mai và Tống Ngọc Nhi, còn năm nàng Tân Vận Nhi và nhóm Tiểu Điệp cũng đã trở về Giang Nam cùng các con đoàn tụ và đi bái kiến Lục mẫu, Chiết Hương Nguyệt đã trở về Phủ Châu.
Vui mừng chỉ chốc lát, Lục Thất bảo nhóm ái lữ và con cái đi bái kiến Tiểu Phức, chỉ để lại muội muội Tiểu Nghiên, Tiểu Phức đã sinh hạ con trai, sau khi đến Đại Minh cung thành Trường An, thì vẫn luôn ở tại Vạn Xuân điện, những cư điện khác thì đang trong quá trình tu sửa đơn giản, Lục Thất không có khả năng tu sửa Đại Minh cung trên quy mô lớn.
Thấy các con quay đầu lại liền vẫy vẫy tay mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, Lục Thất mới chuyển mắt sang muội muội Tiểu Nghiên, mỉm cười nhìn tiểu muội duyên dáng yêu kiều.
Thật lâu không gặp, muội muội Tiểu Nghiên đã trở thành một vị mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ, gương mặt trái xoan, lông mi cong vút, cái miệng nhỏ nhắn, mắt đẹp mũi cao, làn da mịn màng trắng tuyết, khí chất thanh lịch yểu điệu, xinh đẹp động lòng người.
Tiểu Nghiên bị huynh trưởng nhìn xem đến hai má ửng hồng, hơi xấu hổ khẽ nói:
- Thất ca.
Lục Thất vui sướng mỉm cười, giơ tay đỡ muội muội đến ghế dựa ngồi, cười nói:
- Thất ca nghe Tiểu Phức nói, muội vẫn luôn ở tại Tô Châu.
Tiểu Nghiên gật đầu, dịu dàng nói:
- Muội thích ở cùng Tiểu Vân tẩu tẩu, đồng thời có thể ngẫu nhiên gặp mặt Tứ tiểu thư, cũng đã đi qua Phúc Châu thỉnh an mẫu thân, là Tiểu Phức tẩu tẩu biết muội không thích ở Phúc Châu, nên nói với mẫu thân để muội trở về Tô Châu.
Lục Thất gật đầu, cười yếu ớt nói:
- Thất ca biết Thiên Nguyệt tỷ tỷ đã xuất giá, còn muội có người ưa thích hay chưa?
Hai má Tiểu Nghiên như phủ son, nhỏ giọng nói:
- Không có.
- Thật không có sao? Không cần phải gạt Thất ca.
Lục Thất mỉm cười nói.
Hắn nghe Tiểu Phức nói, tại Tấn quốc từng có hơn hai mươi nhà xin cầu thân Tiểu Nghiên, nhưng mẫu thân vẫn không đồng ý, mà sở dĩ Tiểu Nghiên không muốn ở lại Phúc Châu, nguyên nhân là có quá nhiều người nịnh bợ Tiểu Nghiên, nhất là chúng nữ nhân của Lục Thất, thân là tẩu tẩu, nhưng lại đối đãi với Tiểu Nghiên tôn kính, khiến cho Tiểu Nghiên vô cùng không được tự nhiên.
- Thất ca, thật không có mà.
Tiểu Nghiên khẽ nói.
Lục Thất gật đầu, hắn biết sở dĩ tới nay Tiểu Nghiên vẫn chưa định hôn thành thân, là vì mẫu thân cố ý để cho hắn làm chủ, mẫu thân xuất thân nhà quan, đương nhiên coi trọng quan hệ thông gia, mà tuổi của Thiên Nguyệt tỷ tỷ thì không thích hợp kéo dài không xuất giá.
- Tiểu Nghiên, Thất ca đã từng nói, chỉ nguyện muội gả cho người muội yêu thích, nếu muội gặp được người vừa ý, có thể âm thầm cho Thất ca biết, Thất ca sẽ làm chủ cho muội.
Lục Thất ôn hòa nói.
Tiểu Nghiên gật đầu khẽ dạ, lại dịu dàng nói:
- Thất ca, muội đi vấn an Tiểu Phức tẩu tẩu.
Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:
- Đi đi.
Muội muội đi rồi, Lục Thất đứng dậy ra khỏi Tử Thần điện, đứng ở hậu cung quan sát cảnh tượng hoang phế trước mắt, cùng với nhóm công tượng bận rộn ở xa xa, trong lòng mơ hồ suy tư. Tiểu muội tuổi không nhỏ, lại kéo thêm hai năm sẽ khó lựa chọn lang quân như ý, bởi vì anh hào tuấn kiệt trên hai mươi còn chưa lập gia đình không nhiều, nhưng sau khi suy nghĩ đó qua đi Lục Thất liền cười khổ, những đối tượng trong đầu hắn phần lớn là quân tướng và đại thần, xem ra phải ở khoa cử nhìn xem có người nào thích hợp không.
Năm ngày sau, Thạch Trung Phi và Thập Tứ tiểu thư đã tới thành Trường An, Thạch Trung Phi một là trở về báo cáo công tác, hai là đưa con cái trở về Khai Phong phủ thăm người thân, ba là phụng mệnh của Lục Thất, mang về hơn ba ngàn thí sinh đã thông qua võ cử vòng sơ khảo, đều là từ Hà Tây và Bắc Đình rút tuyển, nhưng không hẳn là người Hà Tây và Bắc Đình, có một nửa là binh lính Giang Nam. Lục Thất căn cứ vào tình hình thực tế, hủy bỏ hạn chế hai năm kinh nghiệm trong quân đối với binh lính xuất thân Hà Tây, Bắc Đình và Yến địa.
Lục Thất và Thạch Trung Phi nâng cốc vui vẻ trò chuyện, tán gẫu về chuyện tình ở Bắc Đình, cũng quan tâm đến tình hình của Hắc Hãn Hồi Hột. Thạch Trung Phi đề nghị tiến chiếm An Tây tứ trấn, Lục Thất nói chờ năm sau đã, trước mắt hắn cần củng cố phương Bắc và quốc nội, nếu năm nay chiến sự Liêu quốc thu được đại thắng, vậy sang năm có thể tiến đánh An Tây tứ trấn.
Khi Thạch Trung Phi rời khỏi Trường An, Lục Thất nhờ y thuận tiện hộ tống ba vị quý nhân và con cái, còn có Tiểu Nghiên đi Khai Phong phủ. Lục Thất bảo thân nhân trở về Thọ huyện, thay mặt hắn đi tế bái tổ mộ, biểu hiện lòng kính tổ, đã hai năm rồi hắn không có về quê tế tổ, dễ nói không dễ nghe, mà đại bộ phận thân tộc ở Thái Nguyên đều đã trở về Thọ huyện.
Ngoài ra thọ thần của Thái hậu lại sắp tới rồi, Tiểu Phức không đi được, Tiểu Điệp có lẽ có thể từ Giang Nam đến Khai Phong phủ, còn Tiểu Nghiên là muội muội ruột của hắn, cũng nên đi mừng thọ Thái hậu, có thể hiển lộ kính ý của hắn. Lục Thất thì phải ở lại thành Trường An sắp xếp chủ trì võ cử, mà khoa cử văn và khoa cử công cũng đã định cử hành tại Khai Phong phủ.
Thạch Trung Phi lĩnh mệnh hộ tống, một đường thuận lợi đến Khai Phong phủ, trên đường đi các nữ nhân chung đụng khá hòa hợp, Thập Tứ tiểu thư và Tiểu Nghiên rất thân thiết, Tiểu Nghiên rất thích Thập Tứ tiểu thư tính tình thẳng thắng tự nhiên. Thạch Trung Phi ở Bắc Đình còn cưới bốn nữ nhân bản xứ, là Lục Thất trước đó đề nghị, dụng ý tự nhiên là phân hóa sự đối địch của người Bắc Đình.
Đến Khai Phong phủ rồi, Thạch Trung Phi đưa nhóm quý nhân mà mình phụ trách hộ tống đến phủ Ngu Vương. Qua hai ngày, Tiểu Nghiên và nhóm tẩu tẩu chuẩn bị khởi hành đi Thọ Châu, không ngờ phủ Vệ quốc công đưa tới thiếp mời, hóa ra là Vệ quốc công có chắt trai, vui mừng nên tổ chức yến tiệc ăn mừng, cũng mời Tiểu Nghiên. Tiểu Nghiên bị mời không tiện từ chối, nàng đương nhiên không biết Vệ quốc công mời đến dự yến, là có dụng ý dựng lại uy vọng.
Ngày kế, phủ Vệ quốc công cho xe tới đón Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên lại không rõ, vì sao phủ Quốc công chỉ mời nàng, mà không mời tẩu tẩu và con cái của Thất ca, nàng đương nhiên không biết điều kiêng kị trong đó. Ở lập trường của Vệ quốc công, một là không muốn bị mang tiếng “bỏ cũ nịnh mới”, hai là thân là thuộc thần, tốt nhất không nên có liên quan đến các Hoàng tử, nếu mở tiệc chiêu đãi con trai của Lục Thất, có lẽ sẽ tạo thành tai họa về sau cho Thạch Trung Phi.
Mà mở tiệc chiêu đãi Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên là Trưởng công chúa, địa vị tôn quý tuyệt đối là gần với “Hoàng đế”, mời Tiểu Nghiên lại không dẫn tới sự lên án và hậu hoạn gì, bởi vì Tiểu Nghiên thân thiết với phu nhân của Thạch Trung Phi, đương nhiên thích hợp tham dự yến tiệc chúc mừng con của Thập Tứ tiểu thư ra đời.
Bầu không khí trong buổi yến hội rất tự nhiên, Ngu Vương Lục Thiên Phong và Kỷ Vương cùng nhau thay mặt Bệ hạ mời rượu quần thần, Ngu Vương phi Lâm Tiểu Điệp cũng diện trang phục lộng lẫy, cùng ba vị phu nhân của Ngu Vương chúc tết trưởng bối, tặng lễ vật cho tiểu bối, toàn bộ là cảnh tượng hòa thuận.
Sang năm mới, Lục Thất cùng ái lữ và quần thần lục tục quay lại thành Trường An, trước khi rời đi, đã tuyên cáo dụ lệnh của Ngu Vương, ban năm thành thuế phú của Thượng đô Khai Phong phủ thuộc sở hữu Trịnh Vương, do Trịnh Vương tự gánh vác chi phí của gia tộc, tế tự vĩnh viễn y theo đế chế.
Còn có một đạo dụ lệnh khác, đó là Tiết Cư Chính chính thức nhậm chức Sử tướng Thượng đô, Kỷ Vương đảm nhiệm Phủ doãn Khai Phong, những quan viên khác và chức năng của nha môn Khai Phong phủ hết thảy đều chuyển về quan chế của kinh đô phụ, Vương Kế Ân nhậm chức Phủ tể, Hàn Thông làm Đô ngu hầu của năm ngàn quân thuộc Nội đình, ba ngàn Hộ quân thuộc sở hữu Quốc công của Hàn Thông cũng là thuộc về Nội đình.
Do đó, Khai Phong phủ tuy rằng vẫn còn quyền lực tương ứng ban đầu, quy về Đại Ngu hoàng đế quản lý, nhưng chức năng trên danh nghĩa đã trở thành kinh đô phụ, mặt khác Hộ quân của các Vương gia, Quận vương dị họ, Quốc công, Hầu gia... đều thuộc Vệ Úy tự của Nội đình điều trú và cấp dưỡng, tất cả huân quý dù mới dù cũ đều chỉ được cấp một số lượng Dực vệ nhất định, và quân lực thuộc Nội đình nhận lệnh đóng giữ bảo vệ.
Lục Thất về đến thành Trường An, tiếp tục vì công cuộc ổn định quy trị Đại Ngu đế quốc mà bận rộn, có rất nhiều chế độ không hoàn thiện cần hắn kịp thời bổ khuyết, hơn nữa việc thiết lập Nội đình cũng đưa tới vấn đề không thích ứng trên rất nhiều địa phương, tấu thư xin chỉ thị và công văn bẩm báo từ quốc vực phương Bắc cuồn cuộn đổ tới, cũng may Nội đình Lục Thất thiết lập được Triệu Phổ đứng đầu Tể chấp phương Bắc ủng hộ, trợ giúp Lục Thất tổ chức cơ cấu Nội đình, không hề có ý chống đối mà thờ ơ lạnh nhạt.
Đảo mắt đã xuân về hoa nở, Lục Thất căn cứ theo tình huống thực tế, trì hoãn mở khoa cử văn võ công ba tháng, cho thí sinh tham dự sơ tuyển có đủ thời gian chuẩn bị, vì yêu cầu của Lục Thất, khiến rất nhiều thí sinh dự thi khoa cử văn dâng thư thỉnh cầu cho thêm thời gian học tập, cũng có người dâng thư bài bác cách làm của Lục Thất. Lục Thất rất trực tiếp đáp lại, nếu không thể có lợi cho dân sinh, ngô vì sao phải mở khoa chọn quan, cứ trực tiếp để người ta tiến cử là được.
Lục Thất không thể bứt ra trở về Phúc Châu gặp thân nhân, cho nên trên đường trở về thành Trường An đã phái người đi đưa thư tín thăm hỏi sức khỏe đến thân nhân, viết cho mẫu thân một lá thư bày tỏ nỗi hổ thẹn xin được dập đầu tạ lỗi, hỏi mẫu thân xuân đến có thể đến Trường An hay không. Lục mẫu hồi âm bảo hắn an tâm, nói không muốn đi Trường An, chờ đến đầu xuân sẽ trở về huyện Thạch Đại, dặn dò Lục Thất lấy quốc sự làm trọng, chớ nên phân tâm hỏng việc, chờ mọi việc thật sự ổn định rồi có thể đi Trì Châu đoàn tụ.
Ngày này, thân nhân của Lục Thất bỗng nhiên đến thành Trường An, mang đến cho Lục Thất một niềm vui bất ngờ, mẫu thân không có đến, nhưng muội muội Tiểu Nghiên, năm ái lữ và con cái của hắn đã tới, mấy đứa bé đáng yêu hô phụ thân, Lục Thất vui mừng ôm lấy từng người một. Năm nàng ái lữ đến là Trần Tương Nhi, Trần Tuyết Nhi, Trần Trúc Nhi, Tiểu Mai và Tống Ngọc Nhi, còn năm nàng Tân Vận Nhi và nhóm Tiểu Điệp cũng đã trở về Giang Nam cùng các con đoàn tụ và đi bái kiến Lục mẫu, Chiết Hương Nguyệt đã trở về Phủ Châu.
Vui mừng chỉ chốc lát, Lục Thất bảo nhóm ái lữ và con cái đi bái kiến Tiểu Phức, chỉ để lại muội muội Tiểu Nghiên, Tiểu Phức đã sinh hạ con trai, sau khi đến Đại Minh cung thành Trường An, thì vẫn luôn ở tại Vạn Xuân điện, những cư điện khác thì đang trong quá trình tu sửa đơn giản, Lục Thất không có khả năng tu sửa Đại Minh cung trên quy mô lớn.
Thấy các con quay đầu lại liền vẫy vẫy tay mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, Lục Thất mới chuyển mắt sang muội muội Tiểu Nghiên, mỉm cười nhìn tiểu muội duyên dáng yêu kiều.
Thật lâu không gặp, muội muội Tiểu Nghiên đã trở thành một vị mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ, gương mặt trái xoan, lông mi cong vút, cái miệng nhỏ nhắn, mắt đẹp mũi cao, làn da mịn màng trắng tuyết, khí chất thanh lịch yểu điệu, xinh đẹp động lòng người.
Tiểu Nghiên bị huynh trưởng nhìn xem đến hai má ửng hồng, hơi xấu hổ khẽ nói:
- Thất ca.
Lục Thất vui sướng mỉm cười, giơ tay đỡ muội muội đến ghế dựa ngồi, cười nói:
- Thất ca nghe Tiểu Phức nói, muội vẫn luôn ở tại Tô Châu.
Tiểu Nghiên gật đầu, dịu dàng nói:
- Muội thích ở cùng Tiểu Vân tẩu tẩu, đồng thời có thể ngẫu nhiên gặp mặt Tứ tiểu thư, cũng đã đi qua Phúc Châu thỉnh an mẫu thân, là Tiểu Phức tẩu tẩu biết muội không thích ở Phúc Châu, nên nói với mẫu thân để muội trở về Tô Châu.
Lục Thất gật đầu, cười yếu ớt nói:
- Thất ca biết Thiên Nguyệt tỷ tỷ đã xuất giá, còn muội có người ưa thích hay chưa?
Hai má Tiểu Nghiên như phủ son, nhỏ giọng nói:
- Không có.
- Thật không có sao? Không cần phải gạt Thất ca.
Lục Thất mỉm cười nói.
Hắn nghe Tiểu Phức nói, tại Tấn quốc từng có hơn hai mươi nhà xin cầu thân Tiểu Nghiên, nhưng mẫu thân vẫn không đồng ý, mà sở dĩ Tiểu Nghiên không muốn ở lại Phúc Châu, nguyên nhân là có quá nhiều người nịnh bợ Tiểu Nghiên, nhất là chúng nữ nhân của Lục Thất, thân là tẩu tẩu, nhưng lại đối đãi với Tiểu Nghiên tôn kính, khiến cho Tiểu Nghiên vô cùng không được tự nhiên.
- Thất ca, thật không có mà.
Tiểu Nghiên khẽ nói.
Lục Thất gật đầu, hắn biết sở dĩ tới nay Tiểu Nghiên vẫn chưa định hôn thành thân, là vì mẫu thân cố ý để cho hắn làm chủ, mẫu thân xuất thân nhà quan, đương nhiên coi trọng quan hệ thông gia, mà tuổi của Thiên Nguyệt tỷ tỷ thì không thích hợp kéo dài không xuất giá.
- Tiểu Nghiên, Thất ca đã từng nói, chỉ nguyện muội gả cho người muội yêu thích, nếu muội gặp được người vừa ý, có thể âm thầm cho Thất ca biết, Thất ca sẽ làm chủ cho muội.
Lục Thất ôn hòa nói.
Tiểu Nghiên gật đầu khẽ dạ, lại dịu dàng nói:
- Thất ca, muội đi vấn an Tiểu Phức tẩu tẩu.
Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:
- Đi đi.
Muội muội đi rồi, Lục Thất đứng dậy ra khỏi Tử Thần điện, đứng ở hậu cung quan sát cảnh tượng hoang phế trước mắt, cùng với nhóm công tượng bận rộn ở xa xa, trong lòng mơ hồ suy tư. Tiểu muội tuổi không nhỏ, lại kéo thêm hai năm sẽ khó lựa chọn lang quân như ý, bởi vì anh hào tuấn kiệt trên hai mươi còn chưa lập gia đình không nhiều, nhưng sau khi suy nghĩ đó qua đi Lục Thất liền cười khổ, những đối tượng trong đầu hắn phần lớn là quân tướng và đại thần, xem ra phải ở khoa cử nhìn xem có người nào thích hợp không.
Năm ngày sau, Thạch Trung Phi và Thập Tứ tiểu thư đã tới thành Trường An, Thạch Trung Phi một là trở về báo cáo công tác, hai là đưa con cái trở về Khai Phong phủ thăm người thân, ba là phụng mệnh của Lục Thất, mang về hơn ba ngàn thí sinh đã thông qua võ cử vòng sơ khảo, đều là từ Hà Tây và Bắc Đình rút tuyển, nhưng không hẳn là người Hà Tây và Bắc Đình, có một nửa là binh lính Giang Nam. Lục Thất căn cứ vào tình hình thực tế, hủy bỏ hạn chế hai năm kinh nghiệm trong quân đối với binh lính xuất thân Hà Tây, Bắc Đình và Yến địa.
Lục Thất và Thạch Trung Phi nâng cốc vui vẻ trò chuyện, tán gẫu về chuyện tình ở Bắc Đình, cũng quan tâm đến tình hình của Hắc Hãn Hồi Hột. Thạch Trung Phi đề nghị tiến chiếm An Tây tứ trấn, Lục Thất nói chờ năm sau đã, trước mắt hắn cần củng cố phương Bắc và quốc nội, nếu năm nay chiến sự Liêu quốc thu được đại thắng, vậy sang năm có thể tiến đánh An Tây tứ trấn.
Khi Thạch Trung Phi rời khỏi Trường An, Lục Thất nhờ y thuận tiện hộ tống ba vị quý nhân và con cái, còn có Tiểu Nghiên đi Khai Phong phủ. Lục Thất bảo thân nhân trở về Thọ huyện, thay mặt hắn đi tế bái tổ mộ, biểu hiện lòng kính tổ, đã hai năm rồi hắn không có về quê tế tổ, dễ nói không dễ nghe, mà đại bộ phận thân tộc ở Thái Nguyên đều đã trở về Thọ huyện.
Ngoài ra thọ thần của Thái hậu lại sắp tới rồi, Tiểu Phức không đi được, Tiểu Điệp có lẽ có thể từ Giang Nam đến Khai Phong phủ, còn Tiểu Nghiên là muội muội ruột của hắn, cũng nên đi mừng thọ Thái hậu, có thể hiển lộ kính ý của hắn. Lục Thất thì phải ở lại thành Trường An sắp xếp chủ trì võ cử, mà khoa cử văn và khoa cử công cũng đã định cử hành tại Khai Phong phủ.
Thạch Trung Phi lĩnh mệnh hộ tống, một đường thuận lợi đến Khai Phong phủ, trên đường đi các nữ nhân chung đụng khá hòa hợp, Thập Tứ tiểu thư và Tiểu Nghiên rất thân thiết, Tiểu Nghiên rất thích Thập Tứ tiểu thư tính tình thẳng thắng tự nhiên. Thạch Trung Phi ở Bắc Đình còn cưới bốn nữ nhân bản xứ, là Lục Thất trước đó đề nghị, dụng ý tự nhiên là phân hóa sự đối địch của người Bắc Đình.
Đến Khai Phong phủ rồi, Thạch Trung Phi đưa nhóm quý nhân mà mình phụ trách hộ tống đến phủ Ngu Vương. Qua hai ngày, Tiểu Nghiên và nhóm tẩu tẩu chuẩn bị khởi hành đi Thọ Châu, không ngờ phủ Vệ quốc công đưa tới thiếp mời, hóa ra là Vệ quốc công có chắt trai, vui mừng nên tổ chức yến tiệc ăn mừng, cũng mời Tiểu Nghiên. Tiểu Nghiên bị mời không tiện từ chối, nàng đương nhiên không biết Vệ quốc công mời đến dự yến, là có dụng ý dựng lại uy vọng.
Ngày kế, phủ Vệ quốc công cho xe tới đón Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên lại không rõ, vì sao phủ Quốc công chỉ mời nàng, mà không mời tẩu tẩu và con cái của Thất ca, nàng đương nhiên không biết điều kiêng kị trong đó. Ở lập trường của Vệ quốc công, một là không muốn bị mang tiếng “bỏ cũ nịnh mới”, hai là thân là thuộc thần, tốt nhất không nên có liên quan đến các Hoàng tử, nếu mở tiệc chiêu đãi con trai của Lục Thất, có lẽ sẽ tạo thành tai họa về sau cho Thạch Trung Phi.
Mà mở tiệc chiêu đãi Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên là Trưởng công chúa, địa vị tôn quý tuyệt đối là gần với “Hoàng đế”, mời Tiểu Nghiên lại không dẫn tới sự lên án và hậu hoạn gì, bởi vì Tiểu Nghiên thân thiết với phu nhân của Thạch Trung Phi, đương nhiên thích hợp tham dự yến tiệc chúc mừng con của Thập Tứ tiểu thư ra đời.
/685
|