Lục Thất xuyên qua sảnh đến nhà sau, vốn muốn quay lại phòng ấm áp của Ninh Nhi để nghỉ ngơi nhưng quay đầu nhìn thấy cửa phòng của Tương Nhi nên hắn lại đổi chủ ý. Hắn cất bước đến trước cửa phòng đông của Tương Nhi, khẽ đẩy cửa bước vào.
Bước vào cửa, hắn xoay tay đóng cửa lại, dùng mắt nhìn một lượt nhà ngoài không có người, trong lòng hắn nghĩ, nhà lớn như này thật sự phải mua thêm nô tì hầu hạ để thêm sinh khí. Ngoài ra mẫu thân và huynh tẩu sống ở nhà cũ tây viện cũng cần có nô tì.
Hắn cất bước vào phòng ngủ bên trái, vào đến phòng thì nhìn thấy Thu Đường đứng ở trước giường. Vừa nhìn thấy người vào là Lục Thất, Thu Đường sửng sốt, rất nhanh cúi đầu nói giọng khàn khàn:
- Nô tì bái kiến công tử.
Lục Thất nhìn Thu Đường một cái, từ trong lời nói của Tương Nhi, hắn biết gốc gác của Thu Đường, cũng biết nàng ta giúp Trần Tuyết Nhi thoát khỏi Trần phủ. Phỏng đoán từ chuyện này thì con người của Thu Đường chắc hẳn rất lương thiện, nhưng ở một góc độ nào đó thì thấy rất ngu xuẩn.
- Thu Đường, ngươi là nô tì, cửa phòng ngoài mở thì người phải đi ra hầu hạ chủ, quy tắc này ngươi cũng không hiểu sao?
Lục Thất lạnh lùng trách mắng.
- Thưa công tử! Nô tì đã biết sai rồi, sau này nhất định sẽ tuân thủ quy tắc.
Thu Đường nghe xong trách mắng thì thân thể run lên, giọng nói có chút đau khổ.
Lục Thất chậm rãi đi tới gần Thu Đường, lạnh lùng nói:
- Ngươi làm sao vậy? Có phải là đến Lục gia cảm thấy rất tủi thân không?
- Nô tì không hề cảm thấy tủi thân!
Thu Đường vội sợ hãi đáp lại, Lục Thất lạnh lùng trách mắng khiến cô sợ hãi.
Lục Thất duỗi tay trái nâng khuôn mặt của Thu Đường lên, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt chưa khô, vẻ mặt hoảng sợ lọt vào trong mắt của Lục Thất. Tay phải của hắn đột nhiên thò vào quần đỏ của Thu Đường, thô lỗ sờ soạng.
Thu Đường kinh sợ kêu một tiếng, hai tay nắm chặt lấy cánh tay phải của Lục Thất, hai chân theo bản năng kẹp chặt tay của hắn. Tiếp đó cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Thất, trái tim cô như đóng băng, ý thức được buông lỏng chân và tay ra, tay lớn lại không tiến mà buông ra.
Nhưng sau đó, thân thể cô bị ôm chặt và bị ném lên giường, quần dưới bị kéo xuống, một bàn tay to nắm chặt lấy chân trái ngọc ngà của cô, một bàn tay khác vuốt ve trên chân ngọc. Cô xấu hổ hoảng sợ quay đầu, đột nhiên chân phải lại bị sờ đến, tiếp đó hai chân bị đè xuống, thân thể nặng trĩu đè lên cơ thể cô.
Cô quay đầu lại hoảng sợ thì nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười tiến lại gần, cô muốn kêu lên nhưng không dám hô lớn, rất nhanh đã bị miệng hơi mùi rượu áp sát lấy miệng mình. Cô theo bản năng vừa giãy dụa thì lập tức cảm thấy dưới thân mình bị vật gì đó đè lên. Cô sợ hãi thân thể giãy dụa, phải chịu những thương tổn đau đớn hôm qua, nhưng vật đó không đau đớn hung ác như hôm qua, mà nhẹ nhẹ dính chặt vào cơ thể cô.
*****
Hai tỷ muội Tương Nhi và Trúc Nhi vui mừng bước vào phòng, hai nàng đến bái tạ Vương Nhị phu nhân nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình. Lời nói của Vương Nhị phu nhân vô cùng thân thiện, coi các nàng như con gái trở lại nhà mẹ đẻ vậy. Nói chuyện được gần hai canh giờ còn tặng hai tỷ muội mỗi người một đôi vòng tai bằng vàng, hai tỷ muội cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng cảm thấy rất vui.
Vào phòng, Trúc Nhi vừa đóng cửa thì Thu Đường với thân thể lõa lồ trắng như tuyết từ phòng ngủ đi ra, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Nô tì tham kiến chủ mẫu, nhị chủ mẫu!
Hai tỷ muội đều sửng sốt, Trúc Nhi kinh ngạc nói:
- Vương di...Thu Đường! Sao bộ dạng cô lại thành ra như này?
- Chủ mẫu! Công tử đang ở trong phòng!
Thu Đường xấu hổ hạ giọng nói.
Hai tỷ muội bất ngờ liếc nhau, vội cất bước đi vào phòng ngủ. Vừa vào thì nhìn thấy Lục Thất lõa lồ ngồi bên giường, nhìn thấy hai tỷ muội thì tự nhiên hô lên:
- Các nàng về rồi à?
Hai tỷ muội đỏ ửng mặt lên, Trúc Nhi ngượng ngùng cúi đầu xuống, Tương Nhi cũng coi như bạo dạn, ngượng ngùng bước lại, dịu dàng nói:
- Công tử! Sao hôm nay chàng không đến chỗ Ninh Nhi tỷ?
Lục Thất cười nhạt nói:
- Ta uống nhiều quá nên đến phòng nàng ngủ một lát cho tỉnh rượu.
Tương Nhi ngồi ở bên giường, dịu dàng nói:
- Công tử đã tỉnh rượu chưa?
Lục Thất cười nói:
- Tỉnh rồi!
Tương Nhi khẽ ồ một tiếng, đôi mắt đẹp mất tự nhiên nhìn về phía Thu Đường. Thấy ánh mắt Thu Đường mặc dù ngượng ngùng nhưng kiều diễm thoáng như hải đường ngủ xuân vậy.
Chợt nghe thấy Lục Thất nói:
- Tương Nhi! Thu Đường là gia kỹ trong phòng nàng, sau này nàng phải dạy dỗ nàng ta tốt vào.
Tương Nhi sửng sốt quay đầu nhìn về phía Lục Thất, Lục Thất lại chuyển hướng nói:
- Đến Vương phủ bái kiến có thuận lợi không?
Tương Nhi vâng một tiếng, cười hiền nói:
- Rất thuận lợi! Thím đối xử rất tốt với thiếp và Trúc Nhi, còn tặng chúng thiếp mỗi người một đôi vòng tai. Công tử! Chàng xem này!
Vừa nhắc tới chuyện của Vương phủ, Tương Nhi lập tức hào hứng, tay ngọc cầm đôi vòng tai cho Lục Thất xem. Lục Thất cầm lấy rồi nhìn kỹ, thấy đôi vòng tai đó là vàng ròng, trong đó có một viên trân châu trong suốt.
Hắn đoán một đôi vòng tai đó ít nhất cũng đáng giá một trăm năm mươi lạng bạc, hai tỷ muội hai đôi là ba trăm lạng. Vương Nhị phu nhân có thể hào phóng như vậy, điều này cũng bày tỏ Vương Chủ bộ rất nể trọng hắn chứ không phải dùng nhất thời rồi vứt bỏ.
- Tốt lắm, chúc mừng các nàng!
Lục Thất cười rồi đưa lại đôi vòng tai.
Tương Nhi vừa thu tay lại rồi dịu dàng nói:
- Công tử! Lần sau thiếp đến gặp thím thì có phải mang lễ vật lớn nào không?
- Không cần! Lần sau không cần mang lễ vật, mang lễ vật lại sinh chuyện. Các nàng mỗi tháng đến hai lần là được rồi.
Lục Thất ôn tồn nói, Tương Nhi vâng một tiếng rồi gật đầu.
- Thôi được rồi, ta đến chỗ Ninh Nhi, ngày mai ta nhất định sẽ không uống rượu.
Giọng điệu của Lục Thất có chút bông đùa.
Tương Nhi ngượng ngùng, tay ngọc kéo nhẹ Lục Thất một cái, Lục Thất mỉm cười ôm nàng ta trên đùi, hôn nhẹ một cái rồi đứng lên. Tương Nhi gọi Trúc Nhi lại, hai tỷ muội ngượng ngùng hầu hạ mặc quần áo lên cho Lục Thất.
Đi ra cửa phòng Lục Thất thở phào nhẹ nhõm, hành động của hắn sau giờ Ngọ ở phòng của Tương Nhi chủ yếu là muốn hóa giải ân oán, tiếp đến là cho phép tính háo sắc của hắn. Hắn cố ý làm thấp và đả kích tự tôn của Thu Đường, chính là để Thu Đường có thể nhận ra địa vị ti tiện của mình.
Hắn lại cố ý để lại lời nói để Tương Nhi dạy dỗ Thu Đường mục đích là giảm bớt tích tụ thù hận trong người Thu Đường với Tương Nhi. Bởi vì lời nói của Tương Nhi trong buổi trưa lộ ra sự thù hận đối với Thu Đường. Thu Đường ở trong phòng Tương Nhi sẽ khó tránh việc bị chịu ngược đãi.
Lục Thất không thể điều Thu Đường đến phòng khác, đành phải thêm chút ác ý, như vậy Thu Đường chịu ngược đãi cũng sẽ không hận Tương Nhi, lâu ngày thù hận giữa họ cũng nhạt dần đi. Điều này mặc dù là chuyện nhỏ của nô tì trong nhà nhưng Lục Thất không muốn có sự thù hận tồn tại trong gia đình mình.
Sáng sớm, Lục Thất tự mình đưa tỷ muội Trần thị trở về Đông Lưu Bảo, tôn trọng đến thăm phụ mẫu và người nhà của hai tỷ muội.
Hai tỷ muội có diễm phúc được phu quân đưa về, đổi lại là sự ao ước của mọi người trong Trần phủ. Nam đinh cùng thế hệ của Trần phủ tụ hợp lại uống rượu chiêu đãi Lục Thất, sau khi ba hoa khoác lác mới biết quan võ như Lục Thất đây không phải kẻ vô dụng, trước lúc rời đi còn xin Lục Thất để lại nét bút đẹp, đưa vào văn các Trần phủ. Lục Thất tôn trọng đáp lễ, nhận được sự tôn trọng của Trần phủ.
Thoắt cái đã năm ngày qua đi, Lục Thất bận rộn hàng ngày, mỗi buổi sáng đi tuần tra công vụ và huấn luyện quân, buổi trưa đến chỗ Tân Vận Nhi ăn cơm nghỉ ngơi, buổi chiều hắn đi thực hiện kế hoạch xây dựng xưởng chế tạo giấy. Hắn bỏ ra năm mươi lạng bạc mua năm trăm mẫu ruộng dốc, sau đó tìm người thiết kế xưởng. Bởi vì ruộng dốc cách Vọng Giang Bảo tám dặm, nhất định phải phòng trộm cướp xâm nhập. Dự tính xây xưởng cũng mất một nghìn năm trăm lạng, thêm xưởng sản xuất bên trong và phòng ở tổng cộng cũng cần ba nghìn lạng bạc trắng.
Ban đầu Tân Vận Nhi không đồng ý với việc Lục Thất xây dựng xưởng chế tạo giấy nhưng sau khi thấy Lục Thất như vậy thì miễn cưỡng chuyển hướng ủng hộ. Nàng là con gái không dám tự ý rời khỏi Vọng Giang Bảo đến nơi hẻo lánh, chỉ giúp Lục Thất mời đến một lượng lớn các thợ thủ công và dân công của Vọng Giang Bảo, mời một vị tộc Chu thị trung hậu thay nàng đến đốc thúc việc xây dựng xưởng.
Lúc hoàng hôn, Lục Thất cưỡi ngựa về huyện thành. Buổi trưa nay, Tân Vận Nhi hỏi đến chuyện điều tra Lư công tử. Vì Vương Đạo luôn tìm kiếm nhưng không phát hiện ra điều khác thường của Lư công tử, quả thật là nhân vật kiệt xuất văn võ song toàn. Vương Đạo nói ykhông tìm ra điểm sơ hở nào, nếu muốn điều tra sâu hơn, chỉ có thể đến huyện Thanh Dương để xác minh thêm.
Đề nghị của Vương Đạo và sự thúc giục của Tân Vận Nhi khiến Lục Thất quyết định ngày mai sẽ đến huyện Thanh Dương để thăm tỷ tỷ. Chuyện muốn đến thăm tỷ tỷ cũng kéo dài rất lâu rồi, vừa lúc phải giải quyết.
Trở lại nhà cũ lại một bất ngờ đến với Lục Thất. Hóa ra Tống phủ đã đưa Trần Tuyết Nhi tới, người đưa nàng ấy đến là phó tổng quản của Tống phủ. Gã bái kiến Lục mẫu, nói rõ Trần phủ đã hứa gả Trần Tuyết Nhi cho Lục gia, vì vậy Tống phủ không thể thu nhận người phụ nữ của Lục gia được. Vì thanh danh của Tống phủ, nên đã đặc biệt đưa Trần Tuyết Nhi về, sau này nàng ta và Tống phủ không có bất cứ quan hệ gì.
Tống phủ đưa Trần Tuyết Nhi đến Lục gia có nghĩa là Tống phủ không muốn vì một người con gái mà đối địch với Vương Chủ bộ và Trần phủ. Đây chính là hiện thực tàn khốc chốn quan trường, nếu như Vương Chủ bộ thất thế thì cho dù Trần phủ và Lục Thất có lý cũng đừng mơ tưởng có được Trần Tuyết Nhi.
Bước vào cửa, hắn xoay tay đóng cửa lại, dùng mắt nhìn một lượt nhà ngoài không có người, trong lòng hắn nghĩ, nhà lớn như này thật sự phải mua thêm nô tì hầu hạ để thêm sinh khí. Ngoài ra mẫu thân và huynh tẩu sống ở nhà cũ tây viện cũng cần có nô tì.
Hắn cất bước vào phòng ngủ bên trái, vào đến phòng thì nhìn thấy Thu Đường đứng ở trước giường. Vừa nhìn thấy người vào là Lục Thất, Thu Đường sửng sốt, rất nhanh cúi đầu nói giọng khàn khàn:
- Nô tì bái kiến công tử.
Lục Thất nhìn Thu Đường một cái, từ trong lời nói của Tương Nhi, hắn biết gốc gác của Thu Đường, cũng biết nàng ta giúp Trần Tuyết Nhi thoát khỏi Trần phủ. Phỏng đoán từ chuyện này thì con người của Thu Đường chắc hẳn rất lương thiện, nhưng ở một góc độ nào đó thì thấy rất ngu xuẩn.
- Thu Đường, ngươi là nô tì, cửa phòng ngoài mở thì người phải đi ra hầu hạ chủ, quy tắc này ngươi cũng không hiểu sao?
Lục Thất lạnh lùng trách mắng.
- Thưa công tử! Nô tì đã biết sai rồi, sau này nhất định sẽ tuân thủ quy tắc.
Thu Đường nghe xong trách mắng thì thân thể run lên, giọng nói có chút đau khổ.
Lục Thất chậm rãi đi tới gần Thu Đường, lạnh lùng nói:
- Ngươi làm sao vậy? Có phải là đến Lục gia cảm thấy rất tủi thân không?
- Nô tì không hề cảm thấy tủi thân!
Thu Đường vội sợ hãi đáp lại, Lục Thất lạnh lùng trách mắng khiến cô sợ hãi.
Lục Thất duỗi tay trái nâng khuôn mặt của Thu Đường lên, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt chưa khô, vẻ mặt hoảng sợ lọt vào trong mắt của Lục Thất. Tay phải của hắn đột nhiên thò vào quần đỏ của Thu Đường, thô lỗ sờ soạng.
Thu Đường kinh sợ kêu một tiếng, hai tay nắm chặt lấy cánh tay phải của Lục Thất, hai chân theo bản năng kẹp chặt tay của hắn. Tiếp đó cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Thất, trái tim cô như đóng băng, ý thức được buông lỏng chân và tay ra, tay lớn lại không tiến mà buông ra.
Nhưng sau đó, thân thể cô bị ôm chặt và bị ném lên giường, quần dưới bị kéo xuống, một bàn tay to nắm chặt lấy chân trái ngọc ngà của cô, một bàn tay khác vuốt ve trên chân ngọc. Cô xấu hổ hoảng sợ quay đầu, đột nhiên chân phải lại bị sờ đến, tiếp đó hai chân bị đè xuống, thân thể nặng trĩu đè lên cơ thể cô.
Cô quay đầu lại hoảng sợ thì nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười tiến lại gần, cô muốn kêu lên nhưng không dám hô lớn, rất nhanh đã bị miệng hơi mùi rượu áp sát lấy miệng mình. Cô theo bản năng vừa giãy dụa thì lập tức cảm thấy dưới thân mình bị vật gì đó đè lên. Cô sợ hãi thân thể giãy dụa, phải chịu những thương tổn đau đớn hôm qua, nhưng vật đó không đau đớn hung ác như hôm qua, mà nhẹ nhẹ dính chặt vào cơ thể cô.
*****
Hai tỷ muội Tương Nhi và Trúc Nhi vui mừng bước vào phòng, hai nàng đến bái tạ Vương Nhị phu nhân nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình. Lời nói của Vương Nhị phu nhân vô cùng thân thiện, coi các nàng như con gái trở lại nhà mẹ đẻ vậy. Nói chuyện được gần hai canh giờ còn tặng hai tỷ muội mỗi người một đôi vòng tai bằng vàng, hai tỷ muội cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng cảm thấy rất vui.
Vào phòng, Trúc Nhi vừa đóng cửa thì Thu Đường với thân thể lõa lồ trắng như tuyết từ phòng ngủ đi ra, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Nô tì tham kiến chủ mẫu, nhị chủ mẫu!
Hai tỷ muội đều sửng sốt, Trúc Nhi kinh ngạc nói:
- Vương di...Thu Đường! Sao bộ dạng cô lại thành ra như này?
- Chủ mẫu! Công tử đang ở trong phòng!
Thu Đường xấu hổ hạ giọng nói.
Hai tỷ muội bất ngờ liếc nhau, vội cất bước đi vào phòng ngủ. Vừa vào thì nhìn thấy Lục Thất lõa lồ ngồi bên giường, nhìn thấy hai tỷ muội thì tự nhiên hô lên:
- Các nàng về rồi à?
Hai tỷ muội đỏ ửng mặt lên, Trúc Nhi ngượng ngùng cúi đầu xuống, Tương Nhi cũng coi như bạo dạn, ngượng ngùng bước lại, dịu dàng nói:
- Công tử! Sao hôm nay chàng không đến chỗ Ninh Nhi tỷ?
Lục Thất cười nhạt nói:
- Ta uống nhiều quá nên đến phòng nàng ngủ một lát cho tỉnh rượu.
Tương Nhi ngồi ở bên giường, dịu dàng nói:
- Công tử đã tỉnh rượu chưa?
Lục Thất cười nói:
- Tỉnh rồi!
Tương Nhi khẽ ồ một tiếng, đôi mắt đẹp mất tự nhiên nhìn về phía Thu Đường. Thấy ánh mắt Thu Đường mặc dù ngượng ngùng nhưng kiều diễm thoáng như hải đường ngủ xuân vậy.
Chợt nghe thấy Lục Thất nói:
- Tương Nhi! Thu Đường là gia kỹ trong phòng nàng, sau này nàng phải dạy dỗ nàng ta tốt vào.
Tương Nhi sửng sốt quay đầu nhìn về phía Lục Thất, Lục Thất lại chuyển hướng nói:
- Đến Vương phủ bái kiến có thuận lợi không?
Tương Nhi vâng một tiếng, cười hiền nói:
- Rất thuận lợi! Thím đối xử rất tốt với thiếp và Trúc Nhi, còn tặng chúng thiếp mỗi người một đôi vòng tai. Công tử! Chàng xem này!
Vừa nhắc tới chuyện của Vương phủ, Tương Nhi lập tức hào hứng, tay ngọc cầm đôi vòng tai cho Lục Thất xem. Lục Thất cầm lấy rồi nhìn kỹ, thấy đôi vòng tai đó là vàng ròng, trong đó có một viên trân châu trong suốt.
Hắn đoán một đôi vòng tai đó ít nhất cũng đáng giá một trăm năm mươi lạng bạc, hai tỷ muội hai đôi là ba trăm lạng. Vương Nhị phu nhân có thể hào phóng như vậy, điều này cũng bày tỏ Vương Chủ bộ rất nể trọng hắn chứ không phải dùng nhất thời rồi vứt bỏ.
- Tốt lắm, chúc mừng các nàng!
Lục Thất cười rồi đưa lại đôi vòng tai.
Tương Nhi vừa thu tay lại rồi dịu dàng nói:
- Công tử! Lần sau thiếp đến gặp thím thì có phải mang lễ vật lớn nào không?
- Không cần! Lần sau không cần mang lễ vật, mang lễ vật lại sinh chuyện. Các nàng mỗi tháng đến hai lần là được rồi.
Lục Thất ôn tồn nói, Tương Nhi vâng một tiếng rồi gật đầu.
- Thôi được rồi, ta đến chỗ Ninh Nhi, ngày mai ta nhất định sẽ không uống rượu.
Giọng điệu của Lục Thất có chút bông đùa.
Tương Nhi ngượng ngùng, tay ngọc kéo nhẹ Lục Thất một cái, Lục Thất mỉm cười ôm nàng ta trên đùi, hôn nhẹ một cái rồi đứng lên. Tương Nhi gọi Trúc Nhi lại, hai tỷ muội ngượng ngùng hầu hạ mặc quần áo lên cho Lục Thất.
Đi ra cửa phòng Lục Thất thở phào nhẹ nhõm, hành động của hắn sau giờ Ngọ ở phòng của Tương Nhi chủ yếu là muốn hóa giải ân oán, tiếp đến là cho phép tính háo sắc của hắn. Hắn cố ý làm thấp và đả kích tự tôn của Thu Đường, chính là để Thu Đường có thể nhận ra địa vị ti tiện của mình.
Hắn lại cố ý để lại lời nói để Tương Nhi dạy dỗ Thu Đường mục đích là giảm bớt tích tụ thù hận trong người Thu Đường với Tương Nhi. Bởi vì lời nói của Tương Nhi trong buổi trưa lộ ra sự thù hận đối với Thu Đường. Thu Đường ở trong phòng Tương Nhi sẽ khó tránh việc bị chịu ngược đãi.
Lục Thất không thể điều Thu Đường đến phòng khác, đành phải thêm chút ác ý, như vậy Thu Đường chịu ngược đãi cũng sẽ không hận Tương Nhi, lâu ngày thù hận giữa họ cũng nhạt dần đi. Điều này mặc dù là chuyện nhỏ của nô tì trong nhà nhưng Lục Thất không muốn có sự thù hận tồn tại trong gia đình mình.
Sáng sớm, Lục Thất tự mình đưa tỷ muội Trần thị trở về Đông Lưu Bảo, tôn trọng đến thăm phụ mẫu và người nhà của hai tỷ muội.
Hai tỷ muội có diễm phúc được phu quân đưa về, đổi lại là sự ao ước của mọi người trong Trần phủ. Nam đinh cùng thế hệ của Trần phủ tụ hợp lại uống rượu chiêu đãi Lục Thất, sau khi ba hoa khoác lác mới biết quan võ như Lục Thất đây không phải kẻ vô dụng, trước lúc rời đi còn xin Lục Thất để lại nét bút đẹp, đưa vào văn các Trần phủ. Lục Thất tôn trọng đáp lễ, nhận được sự tôn trọng của Trần phủ.
Thoắt cái đã năm ngày qua đi, Lục Thất bận rộn hàng ngày, mỗi buổi sáng đi tuần tra công vụ và huấn luyện quân, buổi trưa đến chỗ Tân Vận Nhi ăn cơm nghỉ ngơi, buổi chiều hắn đi thực hiện kế hoạch xây dựng xưởng chế tạo giấy. Hắn bỏ ra năm mươi lạng bạc mua năm trăm mẫu ruộng dốc, sau đó tìm người thiết kế xưởng. Bởi vì ruộng dốc cách Vọng Giang Bảo tám dặm, nhất định phải phòng trộm cướp xâm nhập. Dự tính xây xưởng cũng mất một nghìn năm trăm lạng, thêm xưởng sản xuất bên trong và phòng ở tổng cộng cũng cần ba nghìn lạng bạc trắng.
Ban đầu Tân Vận Nhi không đồng ý với việc Lục Thất xây dựng xưởng chế tạo giấy nhưng sau khi thấy Lục Thất như vậy thì miễn cưỡng chuyển hướng ủng hộ. Nàng là con gái không dám tự ý rời khỏi Vọng Giang Bảo đến nơi hẻo lánh, chỉ giúp Lục Thất mời đến một lượng lớn các thợ thủ công và dân công của Vọng Giang Bảo, mời một vị tộc Chu thị trung hậu thay nàng đến đốc thúc việc xây dựng xưởng.
Lúc hoàng hôn, Lục Thất cưỡi ngựa về huyện thành. Buổi trưa nay, Tân Vận Nhi hỏi đến chuyện điều tra Lư công tử. Vì Vương Đạo luôn tìm kiếm nhưng không phát hiện ra điều khác thường của Lư công tử, quả thật là nhân vật kiệt xuất văn võ song toàn. Vương Đạo nói ykhông tìm ra điểm sơ hở nào, nếu muốn điều tra sâu hơn, chỉ có thể đến huyện Thanh Dương để xác minh thêm.
Đề nghị của Vương Đạo và sự thúc giục của Tân Vận Nhi khiến Lục Thất quyết định ngày mai sẽ đến huyện Thanh Dương để thăm tỷ tỷ. Chuyện muốn đến thăm tỷ tỷ cũng kéo dài rất lâu rồi, vừa lúc phải giải quyết.
Trở lại nhà cũ lại một bất ngờ đến với Lục Thất. Hóa ra Tống phủ đã đưa Trần Tuyết Nhi tới, người đưa nàng ấy đến là phó tổng quản của Tống phủ. Gã bái kiến Lục mẫu, nói rõ Trần phủ đã hứa gả Trần Tuyết Nhi cho Lục gia, vì vậy Tống phủ không thể thu nhận người phụ nữ của Lục gia được. Vì thanh danh của Tống phủ, nên đã đặc biệt đưa Trần Tuyết Nhi về, sau này nàng ta và Tống phủ không có bất cứ quan hệ gì.
Tống phủ đưa Trần Tuyết Nhi đến Lục gia có nghĩa là Tống phủ không muốn vì một người con gái mà đối địch với Vương Chủ bộ và Trần phủ. Đây chính là hiện thực tàn khốc chốn quan trường, nếu như Vương Chủ bộ thất thế thì cho dù Trần phủ và Lục Thất có lý cũng đừng mơ tưởng có được Trần Tuyết Nhi.
/685
|