“Ọe “ Kinh Vân một tay chống lên giường, một tay bưng miệng phát ra tiếng nôn ọe. Y đã nôn nửa giờ đồng hồ không ngừng, dịch dạ dày cũng bị động tới, ào ra, vị chua lan tỏa khắp miệng.
“Thập tam hoàng tử, để Lạc Vân đi gọi thái y.” Lạc Vân nhìn Kinh Vân nôn ọe đã lâu mà không đỡ, nóng lòng muốn gọi thái y tới, nhưng lúc nàng định đi, Kinh vân nắm chặt lấy vạt áo nàng, tay vẫn còn quần băng cầm chặt tà áo nàng, ngăn không cho nàng đi. Kinh Vân dùng ánh mắt kiên định, không cho Lạc Vân đi gọi thái y. Lạc Vân muốn dứt tay Thập tam hoàng tử ra nhưng tay y nắm càng chặt hơn, đến nỗi ngững giọt máu li ti đã thấm ra khỏi lớp băng gạc. Lạc Vân cả kinh, nhưng không dám đi nữa, vội cầm tay buông áo mình ra, vết thương còn chưa khỏi.
“ Không cần, ưm, cố kìm nén một cơn buồn nôn Kinh Vân khó khăn nói với Lạc Vân. Nếu đây là bệnh thì tốt, không cần chữa, ta cứ như thế chết đi,ta ở đây cô đơn một mình, không bằng tới cầu nại hà, một chén mạnh bà thang mà quên đi.” Kinh Vân nói xong lại không kìm nén được một cơn buồn nôn, nôn ra. “Nếu đây là bệnh nan y thì tốt rồi, tốt rồi” Y cao hứng nói.
“ Ai cho người chết? “ Mau truyền thái y. Lạc Cách tức giận nói. “Sao ngươi để y ra nông nỗi này?” Lạc Cách cao giọng hỏi Lạc Vân.
“ Nô tỳ muốn đi, nhưng hoàng tử không cho, người nắm chặt vạt áo nô tỳ, nắm tới tay rỉ máu, nô tỳ muốn đợi người ngủ rồi mới gọi thái y tới. ” Lạc Vân phân trần.
“ Ngươi! “ Lạc Cách bất lực nhìn người trước mắt, một thân áo trắng, da môi đều trắng. “Sao lại không quý trọng chính bản thân mình?”
Kinh Vân cười, nụ cười được giải thoát, y không biết mình mắc bệnh gì, nhưng nôn ọe như vậy, cơ thể mệt mỏi như vậy nhất định là bệnh nặng, có lẽ y sắp chết. “ Lạc Cách, ngươi hận ta từ ngày ta sinh ra, ngươi hận ta vì ta mà mẫu phi chết, ta như vậy không phải là đúng ý ngươi rồi sao? Ta từ khi sinh ra, luôn lủi thủi một mình, chết rồi cũng chỉ mong ngươi niệm tình mẫu phi, lo hậu sự cho ta, mang ta chôn cạnh mẫu phi, chí ít nơi âm tào địa phủ, ta cũng được nếm chút tình mẫu tử” Kinh Vân vừa nói, vừa lộ ra nhiều phần tĩnh mịch, cô đơn 18 năm qua, y luôn mong được mẫu thân ôm vào lòng, cho dù 18 tuổi, nhưng thực ra y chỉ là một người khao khát yêu thương.
“Ai bảo ngươi là ta vừa ý. Ta muốn ngươi sống!” Lạc Cách tức giận. “ Ngươi dù chết, ta cũng lôi ngươi từ địa ngục về nhân gian” Hắn bá đạo nói.
“ Tha cho ta đi. Cuộc sống đối với ta chưa từng có ý nghĩa” Vì nghĩ mình sắp chết, Kinh Vân buông lỏng tâm tình một chút, gương mặt luôn sầu khổ một tháng nay cũng vơi bớt phân nửa. ( nghĩ mình sắp chết thật thoải mái nhá)
“Hoàng thượng, thái y tới.” Lạc Vân thông báo.
“Không cần đa lễ, mau tới xem y thế nào? “ Lạc Cách ngăn cản lão thái y đang định quỳ xuống hành lễ, đồng thời dịch sang bên để thái y tiến tới chẩn mạch cho Kinh Vân.
Thái y tiến tới, từng ngón tay già nua đặt trên tay Kinh Vân chẩn mạch. Lão thái y vừa bắt mạch, khuôn mày nhíu lại, đôi mắt ngưng thần, nhìn vô cùng nghiêm trọng. Biểu cảm như không thể tin được, có lẽ nào lão tuổi già, bắt mạch sai, không đúng, hành y cả đời, chả nhẽ lại không chẩn ra, nhưng mạch này, mạch này. Thái y rời tay ra, rồi lại một lần cẩn trọng và tỷ mỉ xem lại mạch của Kinh Vân một lần nữa.
Nhìn biểu hiện của thái y, Kinh Vân mừng thầm, nhắm mắt, thanh thản ít nhiều. Mọi biểu hiện của y đều lọt vào mắt Lạc Cách, khiến hắn nộ khí xung thiên, thật tức giận y chỉ một lòng muốn chết, nghĩ mình bệnh nặng khiến y lần đầu tiên bộc lộ ra vẻ mặt thanh thản, lần đầu tiên y nói với hắn quá hai câu.
Thái y bắt mạch xong, run lẩy bẩy, quỳ xuống.
“ Hoàng thượng, vi thần ngu muội, tài cán không có, không thể chẩn ra bệnh của thập tam hoàng tử, mong hoàng thượng triệu gọi thái y khác. ”
“ Ọe “ Không thích hợp, Kinh Vân lại ôm miệng nôn, Lạc Vân vội tới giúp y vuốt ngực.
“ Không chẩn ra, không chữa được, càng tốt”
“ Ngươi là thái y lão luyện nhất của trẫm, ngươi còn bảo trẫm đi triệu hồi ai nữa đây?” Lạc Cách lạnh lùng hỏi, phát ra uy lực của đế vương.
“ Nhưng mạch này, thần không dám nói bừa.” Lão thái y bị dọa tới hồn vía sắp lên mây.
“ Thái y, không sao, không trị được cũng không sao. “ Kinh Vân cố nuốt xuống cơn buồn nôn nói.
“ Cũng không phải không trị được. “ Thái y nói
“ Trị được “ Kinh Vân thất vọng.
“ Sao? Rốt cuộc là Kinh Vân bị làm sao? Thần tử của trẫm sao cứ lập lờ không dứt khoát? “
“ Vi thần bắt ra được…hỉ…hỉ..mạch. “ Lão thái y lấy hết dũng khí năm mươi năm sống trên đời để nói ra câu này.
“? “
Tất cả mọi người trong phòng nhất thời cả kinh không nói nên lời.
“Thập tam hoàng tử, để Lạc Vân đi gọi thái y.” Lạc Vân nhìn Kinh Vân nôn ọe đã lâu mà không đỡ, nóng lòng muốn gọi thái y tới, nhưng lúc nàng định đi, Kinh vân nắm chặt lấy vạt áo nàng, tay vẫn còn quần băng cầm chặt tà áo nàng, ngăn không cho nàng đi. Kinh Vân dùng ánh mắt kiên định, không cho Lạc Vân đi gọi thái y. Lạc Vân muốn dứt tay Thập tam hoàng tử ra nhưng tay y nắm càng chặt hơn, đến nỗi ngững giọt máu li ti đã thấm ra khỏi lớp băng gạc. Lạc Vân cả kinh, nhưng không dám đi nữa, vội cầm tay buông áo mình ra, vết thương còn chưa khỏi.
“ Không cần, ưm, cố kìm nén một cơn buồn nôn Kinh Vân khó khăn nói với Lạc Vân. Nếu đây là bệnh thì tốt, không cần chữa, ta cứ như thế chết đi,ta ở đây cô đơn một mình, không bằng tới cầu nại hà, một chén mạnh bà thang mà quên đi.” Kinh Vân nói xong lại không kìm nén được một cơn buồn nôn, nôn ra. “Nếu đây là bệnh nan y thì tốt rồi, tốt rồi” Y cao hứng nói.
“ Ai cho người chết? “ Mau truyền thái y. Lạc Cách tức giận nói. “Sao ngươi để y ra nông nỗi này?” Lạc Cách cao giọng hỏi Lạc Vân.
“ Nô tỳ muốn đi, nhưng hoàng tử không cho, người nắm chặt vạt áo nô tỳ, nắm tới tay rỉ máu, nô tỳ muốn đợi người ngủ rồi mới gọi thái y tới. ” Lạc Vân phân trần.
“ Ngươi! “ Lạc Cách bất lực nhìn người trước mắt, một thân áo trắng, da môi đều trắng. “Sao lại không quý trọng chính bản thân mình?”
Kinh Vân cười, nụ cười được giải thoát, y không biết mình mắc bệnh gì, nhưng nôn ọe như vậy, cơ thể mệt mỏi như vậy nhất định là bệnh nặng, có lẽ y sắp chết. “ Lạc Cách, ngươi hận ta từ ngày ta sinh ra, ngươi hận ta vì ta mà mẫu phi chết, ta như vậy không phải là đúng ý ngươi rồi sao? Ta từ khi sinh ra, luôn lủi thủi một mình, chết rồi cũng chỉ mong ngươi niệm tình mẫu phi, lo hậu sự cho ta, mang ta chôn cạnh mẫu phi, chí ít nơi âm tào địa phủ, ta cũng được nếm chút tình mẫu tử” Kinh Vân vừa nói, vừa lộ ra nhiều phần tĩnh mịch, cô đơn 18 năm qua, y luôn mong được mẫu thân ôm vào lòng, cho dù 18 tuổi, nhưng thực ra y chỉ là một người khao khát yêu thương.
“Ai bảo ngươi là ta vừa ý. Ta muốn ngươi sống!” Lạc Cách tức giận. “ Ngươi dù chết, ta cũng lôi ngươi từ địa ngục về nhân gian” Hắn bá đạo nói.
“ Tha cho ta đi. Cuộc sống đối với ta chưa từng có ý nghĩa” Vì nghĩ mình sắp chết, Kinh Vân buông lỏng tâm tình một chút, gương mặt luôn sầu khổ một tháng nay cũng vơi bớt phân nửa. ( nghĩ mình sắp chết thật thoải mái nhá)
“Hoàng thượng, thái y tới.” Lạc Vân thông báo.
“Không cần đa lễ, mau tới xem y thế nào? “ Lạc Cách ngăn cản lão thái y đang định quỳ xuống hành lễ, đồng thời dịch sang bên để thái y tiến tới chẩn mạch cho Kinh Vân.
Thái y tiến tới, từng ngón tay già nua đặt trên tay Kinh Vân chẩn mạch. Lão thái y vừa bắt mạch, khuôn mày nhíu lại, đôi mắt ngưng thần, nhìn vô cùng nghiêm trọng. Biểu cảm như không thể tin được, có lẽ nào lão tuổi già, bắt mạch sai, không đúng, hành y cả đời, chả nhẽ lại không chẩn ra, nhưng mạch này, mạch này. Thái y rời tay ra, rồi lại một lần cẩn trọng và tỷ mỉ xem lại mạch của Kinh Vân một lần nữa.
Nhìn biểu hiện của thái y, Kinh Vân mừng thầm, nhắm mắt, thanh thản ít nhiều. Mọi biểu hiện của y đều lọt vào mắt Lạc Cách, khiến hắn nộ khí xung thiên, thật tức giận y chỉ một lòng muốn chết, nghĩ mình bệnh nặng khiến y lần đầu tiên bộc lộ ra vẻ mặt thanh thản, lần đầu tiên y nói với hắn quá hai câu.
Thái y bắt mạch xong, run lẩy bẩy, quỳ xuống.
“ Hoàng thượng, vi thần ngu muội, tài cán không có, không thể chẩn ra bệnh của thập tam hoàng tử, mong hoàng thượng triệu gọi thái y khác. ”
“ Ọe “ Không thích hợp, Kinh Vân lại ôm miệng nôn, Lạc Vân vội tới giúp y vuốt ngực.
“ Không chẩn ra, không chữa được, càng tốt”
“ Ngươi là thái y lão luyện nhất của trẫm, ngươi còn bảo trẫm đi triệu hồi ai nữa đây?” Lạc Cách lạnh lùng hỏi, phát ra uy lực của đế vương.
“ Nhưng mạch này, thần không dám nói bừa.” Lão thái y bị dọa tới hồn vía sắp lên mây.
“ Thái y, không sao, không trị được cũng không sao. “ Kinh Vân cố nuốt xuống cơn buồn nôn nói.
“ Cũng không phải không trị được. “ Thái y nói
“ Trị được “ Kinh Vân thất vọng.
“ Sao? Rốt cuộc là Kinh Vân bị làm sao? Thần tử của trẫm sao cứ lập lờ không dứt khoát? “
“ Vi thần bắt ra được…hỉ…hỉ..mạch. “ Lão thái y lấy hết dũng khí năm mươi năm sống trên đời để nói ra câu này.
“? “
Tất cả mọi người trong phòng nhất thời cả kinh không nói nên lời.
/12
|