Toàn thân ê ẩm đau đớn, nén đau chị cúi xuống nhặt lấy áo quần vươn vã.i dưới sàn nhà, che lại tấm thân loã lồ. Hạ thân đau nhức không kể siết, nhìn người trên giường nhắm mắt ngủ say, chị cố gắng bước nhẹ vào phòng tắm. Xả nước nhẹ nhàng chị ngồi vào bồn tắm, làn da trắng noãn của chị đầy vết xanh tím. Anh đêm qua xông vào phòng hung hăng đòi hỏi chị, lần đầu tiên từ ngày cưới anh đòi hỏi chị như thế, suốt một đêm đằng đẳng. Giống như là muốn phá huỷ chị chứ không phải ái ân vợ chồng.
Chị nhìn thấy trong mắt anh chỉ toàn là phẫn nộ và tức giận, nhìn chị câm phẫn vô cùng. Anh đem chị áp đảo trên giường, bàn tay trực tiếp tiến vào váy của chị, cởi phăng quần áo, xé nát mọi thứ, không hề suy nghĩ liền tiến vào thân thể của chị. Chị còn tưởng bản thân đã rách đôi vỡ vụng
Không có dạo đầu, không có mơn trớn nhau gợi tình, chỉ giống như động vật cần nơi giao phối, phát tiết, làm chị đau đớn, không cảm nhận được hoan ái mà giống như mình bị c.ưỡng bức thô bạo, nhục nhã, là cảm giác duy nhất lúc đó. Anh là chồng chị, nên không thể nào từ chối, đau…rất đau… chị cắn chặt răng, ra sức chịu đựng nhưng chị không biết bản thân đã làm gì để phải bị đối xử như thế.
Chị tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, không nghĩ tới lại có ngày chính mình bị anh hành hạ tới thê thảm như vậy, đây chính là người chị đã nguyện chung sống cả đời, muốn dành hết lòng thương yêu sao? Đây chính là kết quả mà chị bất chấp tất cả có được sao? Ngập người trong nước, không biết được trên mặt chị cái nào là nước cái nào là nước mắt.
Bên ngoài khi chị vừa bước xuống giường thì Quân đã tỉnh giấc, nhớ lại bản thân tối hôm qua đã điên cuồng thế nào tàn phá chị, nhìn chị đau đớn dưới thân mình, nước mắt tràn ra nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Quân điên cuồng để che dấu sự đau đớn của bản thân, anh thầm nghĩ nhất định phải chà đạp chị để trừng phạt Vũ, làm cho chị đau để cho Vũ hối hận và ghi nhớ hậu quả của việc chọc giận anh là như thế nào, anh phải để người bên cạnh nhỏ đau khổ, để nhỏ từng chút từng chút chịu dày vò. Có như thế mới khiến anh nguôi ngoai…. Nhưng tại sao chính anh cũng đau khổ? Chính anh cũng không vui vẻ, nhìn người phụ nữ đáng thương ấy bị mình hành hạ một đêm,cũng chỉ âm thầm rơi lệ, tại sao anh chỉ thấy đau lòng, tâm tư càng buốt giá, mà không chút sung sướng như đã nghĩ. Rốt cuộc cục diện hôm nay là do ai gây ra? Anh đau khổ nhắm nghiền hai mắt, muốn xua đi mọi thứ, bên trong phòng tắm vẫn im lặng. Im lặng đáng sợ
*
Nhã Trình bưng đi một ly sữa và một ít thức ăn nhẹ, đi thật khẽ như sợ đánh thức người khác, vì giờ này cũng đã khuya rồi. Nhưng cô biết bây giờ vẫn còn một người đang thức trong căn phòng truớc mặt, xoay nhẹ nắm cửa cô tiến vào bên trong, đúng như cô nghĩ người đó vẫn đang ngồi ở bàn làm việc. Đặt khay thức ăn xuống bên cạnh, người đó ngước lên nhìn cô, vẫn là ánh mắt nghi ngại xa lánh, cảm xúc mờ mịt. Cô cố mỉm cười thật tươi, giấu đi nét bi thương, biết trách ai khi chính cô đã ngang bướng lao đầu vào tường mà lại là tường băng cơ chứ.
- Kin làm một chút thức ăn khuya, Ken ăn đi rồi làm tiếp, nhớ nghỉ ngơi sớm đừng để sinh bệnh
Không chờ người đó trả lời, cô quay buớc nhanh ra khỏi phòng, cũng không hi vọng người đó giữ mình lại, vì cô quá hiểu tính của người mình yêu. Đôi khi cô thấy thật hối hận, hối hận vì ngày càng hiểu người này. “Vũ à! Mình không biết có thể kiên trì trong bao lâu nữa, mình thấy mệt quá!”
Nam ở trong phòng, nhìn khay thức ăn cũng không nói gì, đứng lên châm điếu thuốc đến bên cửa sổ mở ra, gió lạnh lùa vào nhưng cũng không thấy hắn nhăn mặt hay rùng mình. Chỉ đơn giản là tựa vào cửa sổ lơ đãng nhả khói thuốc, chính Nam cũng quên mất bản thân từ khi nào lại bắt đầu hút thuốc, truớc đây vì Vũ ghét và bản thân không thích nên không bao giờ đụng tới. Hiện tại thì một đêm có khi hút sạch mấy gói. “Em đột ngột rời đi như vậy là ý gì chứ? Có phải anh ta ép em rời đi? Mau quay lại đi, anh nhớ em lắm! không thấy em anh sẽ phát điên lên mất” tay nắm thành quyền càng siết chặt
“Rengggggggg…..renggggggggggg”
- Có chuyện gì? – Nam bắt điện thoại lên
-<…………> - đầu dây bên kia từ tốn
- Đi Sing? Chính xác không? Cô ấy đi làm gì – Nam vặn hỏi lại
-<………>
- Ha đừng nóng, tôi làm sao dám nghi ngờ khả năng của phóng viên Đỗ
-<……….>
Liệng chiếc điện thoại lên giường, Nam vẫn giữ vẻ mặt trầm ngâm khó chịu, tiếp tục sự nghiệp im lặng là vàng nhìn ra bên ngoài ánh mắt thâm trầm khó hiểu.
*
Mới sáng sớm mà chị đã phải nén đau cố gắng tươi cười, vì tối qua lại bị Quân “càn quét”, bày ra vẻ mặt bình thường nhất tiếp một vị khách, mà chị không bao giờ nghĩ tới. Long
Bình thường nếu chị không gọi nhỏ dẫn Long tới nhà chơi thì chẳng thấy cậu tới, lại nói Long mà có đi thì sẽ có Vũ bên cạnh hai đứa còn tưởng là do sam ( có ai không biết con sam không? ) hoá kiếp nữa. Vậy mà hôm nay Long chỉ tới một mình, vẻ mặt lại mang vẻ khẩn trương và lo lắng.
- Em uống trà đi - chị đẩy tách trà về phía Long, vẫn là sự dịu dàng thường thấy, nó giống như đã trở thành thương hiệu của chị
- Cảm ơn chị - Long hơi luống cuống, chị nhìn thấy được sự nhấp nhỏm không yên của Long
Long cứ hớp ngụm trà rồi đặt xuống, rồi bưng lên rồi đặt xuống, cũng không biết đã lặp lại động tác đó bao nhiêu lần. Khiến cho người kiên nhẫn như chị cũng phải nhíu mày khó hiểu
- Em tới tìm chị có việc gì sao? Hay là em với Vũ cãi nhau? - Chị hơi lo lắng nhìn Long
- Dạ không, không có, à em tới đưa chị cái này – Long giật mình, vội vàng giải thích rồi lấy ra một xâu chìa khoá đẩy về phía chị - cái này là chìa khoá căn hộ của Vũ, trước khi đi công tác nhờ em đến dọn dẹp….
- Đi công tác? Ở đâu? Sao con bé không nói với chị - Chị cắt ngang lời Long – mà đã đi bao lâu?
- A ! cái này em không rõ, Vũ đi Sing cũng hai tuần rồi ạ! Chắc Vũ sợ chị lo lắng – Long kiếm lời giải thích dùm nhỏ - Ba em bệnh tình tái phát em sẽ cùng gia đình đưa ba qua Mỹ điều trị …và định cư bên ấy – Long khó khăn mở miệng nói tiếp
- Định cư? Vậy còn chuyện của em và Vũ/ “…hai tuần, có phải quá trùng hợp với thái độ của anh ấy không?” - Chị quá mức ngạc nhiên với thông tin mà Long vừa đưa ra
Long cúi gầm không nói, nội tâm đang đấu tranh kịch liệt mặc dù bản thân đã suy nghĩ rất kĩ cũng quyết định nói mọi việc nhưng nhìn thấy chị thế này, Long lại sợ sợ chị thất vọng, sợ chị buồn sợ chị sock quá mức như ba mình, bệnh tình của ông trở nặng một phần cũng do sự thật mà Long thú nhận. “Mạnh mẽ lên, nên đối đầu chứ không phải trốn tránh, Gay không phải là cái tội”. Long ngước lên nhìn chị cười, nụ cười khổ, nụ cười chua chát và đắng lòng.
Long kể cho chị nghe về mình, về việc của mình và Vũ, cả về nguyên nhân vì sao ba cậu bệnh tình trở nặng trong sớm chiều. Chị im lặng nghe, Long vừa kể vừa cận thận quan sát thái độ của chị, sắc mặt chị hơi tái nhưng vẫn tuyệt nhiên giữ trạng thái bình lặng, một cái nhíu mày cũng không có, là bình lặng như nước, Long không dám chắc nó có phải bình tĩnh hay không. Nhưng rõ ràng khi nghe một chuyện tưởng chừng như hoang đường như thế người bình thường sẽ rất sock hay ngạc nhiên….hoặc giống ba mẹ anh lên tăng xông, giận dữ….. Chị lại chọn trạng thái bình lặng nhất.Tự nhiên Long thấy áp lực, không ngờ khi nói chuyện với chị người phụ nữ dịu dàng này lại khiến anh nặng nề hơn là người cha gia giáo nghiêm khắc của mình.
Nói xong Long im lặng nhìn chị, chị vẫn không nói gì, Long cảm giác chị không còn ở đây, không còn ngồi cùng mình nói chuyện mà lại lạc tới miền suy nghĩ nào đó của riêng chị. Mồ hôi của Long túa ra
- Nói như thế, là truớc nay cậu và Vũ diễn tuồng truớc mặt chúng tôi – chị chậm rãi nhìn Long nhả ra từng tiếng một
- Không phải, tình cảm của tụi em là thật nhưng nó không phải là tình yêu nam nữ, bọn em không nghĩ làm mọi người hiểu lầm đến thế. Tới lúc …tới lúc ba mẹ em muốn em đưa bạn gái về nhà,….
- Thì cậu và Vũ mới thuận nuớc đẩy thuyền, coi mọi người là kẻ ngốc mà lừa gạt – Thái độ vẫn không có gì là thay đổi, nhưng trong lời nói mang theo sự khắc nghiệt
- Em xin lỗi, là lỗi của em, Vũ chỉ là…muốn giúp đỡ em mà thôi
- Được rồi, tôi không kì thị ai cả, số mệnh sinh ra không ai muốn, nhưng tôi đã rất quý và coi cậu là người trong gia đình, vậy mà cậu lại lừa dối chúng tôi. Điều này tôi không tha thứ được, chuyện cũng nói xong, cậu về đi – Chị nói một mạch liền đứng dậy định đi vào
- Em thực xin lỗi, - Long ngậm ngùi – chị giúp em giao cái này cho Vũ, cô ấy sẽ tự hiểu, em xin lỗi – Để lại một túi hồ sơ trên bàn, Long ở sau lưng chị cúi gập người rồi đi ra cửa
Chị không nói gì, mặt vài phần sạm đen, môi mím chặt như đang cố kìm nén một cái gì đó quá lớn “…mọi việc là vậy sao? Nguyên nhân tất cả chỉ có như vậy?”
Long đi ra ngoài đã thấy Phillip đứng chờ, cả hai không nói gì cả, chỉ mỉm cười trấn an nhau. Nắm tay nhau buớc đi, mặc kệ là sóng gió gì, cái nhìn của người khác thế nào. Họ yêu nhau và muốn cùng nhau trải qua tất cả, chỉ cần được nắm tay nhau thế này, đối mặt với tất cả, họ sẽ không hoảng sợ. Sẽ có một lúc nào đó mọi người chấp nhận và công nhận tình yêu của cả hai. Hoặc giả không ai chấp nhận thì chỉ cần họ biết tâm hồn của họ chấp nhận nhau là đủ. “Anh đã tìm được người cùng anh buớc tiếp con đường phía truớc, nhỏ à em cũng mạnh mẽ lên nhé, đừng buông tay khi em đã tìm thấy tình yêu của mình. Cùng hạnh phúc! ” Tay của Long càng siết chặt bàn tay của nười yêu mình hơn, sẽ cố gắng thuyết phục cha mẹ mình, ở bên kia đại dương họ sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
*
Thời gian không biết đã trôi qua đi như thế nào, tất cả có cảm giác cỗ xe thời gian do chính những con óc sên kéo đi, quá chậm chạp, nhất là đối với chị.
Trong dạ tiệc xa hoa của giới thuơng nhân, bao nhiêu đại gia ông chủ lớn, bao nhiêu em chân dài xinh đẹp bu quanh, có người bàn chuyện công việc, có người tranh thủ làm quen móc nối kinh doanh….Nhưng cũng có người chỉ lo ăn chơi huởng thụ, có những cô gái trang điểm lộng lẫy chỉ để tranh thủ mồi chài được một ông chủ lớn nào đó, để “số em bớt khổ”
Nếu là bình thuờng sẽ không ai dám đến gần cưa cẩm ông chủ Hoàng Quân, vì anh ta luôn lạnh lùng với phụ nữ, trong mắt anh ta dường như chỉ có công việc. Vậy mà dạo gần đây rất thoáng và phóng túng với em út. Hiện tại cũng như vậy, anh ta không khác gì một ông hoàng ngồi giữa đám cung phi, thoải mái ngả đầu vào bộ ngực đồ sộ mềm mại của cô gái nào đó, an nhiên gác chân lên cặp đùi trắng nõn mát rượi của một cô khác.
Nghiễm nhiên huởng thụ loại rượu ngon được mớm từ cái miệng nhỏ nhắn thơm tho của một nàng mĩ miều….. Đúng là rất huởng thụ, rất biết huởng thụ, ai nhìn vào cũng phải ghen tị, nhưng làm được gì khi mà anh ta là người có tiền có quyền có mã ngoài khiến bao nhiêu cô nàng say mê tự nguyện dâng hiến. Thôi thì các ông chỉ nên trách mình kém hơn người, đàn ông phong lưu là chuyện bình thuờng nhưng cái đáng nói ở đây chính là …chính là dám vui đùa với em út, truớc mặt vợ của mình chắc cũng chỉ có mình anh. Mà người có thể thản nhiên nhìn chồng mình quấn quýt với đàn bà khác cũng chỉ có Phương Như Hạnh chị mà thôi
Đúng là như vậy, trước nay anh rất ít đưa chị đi cùng tới những buổi tiệc thế này, vậy mà lần này anh mang chị đến cùng dự tiệc nhưng lại coi chị như vô hình hoặc giả chỉ là món đồ trang trí. Anh lao vô đùa giỡn trêu ghẹo cũng mấy cô gái khác. Lúc đầu những cô gái đó còn e dè lo ngại, nhưng thấy chị không nói gì, được nuớc làm tới, không thèm để người vợ như chị vào mắt. Thoái mái hoá rắn quấn lấy chồng chị.
Im lặng, im lặng và im lặng chị có phải đã quá quen thuộc hay chị vốn dĩ không nhìn thấy bọn họ, không để bọn họ vào mắt? Không ai biết được, nếu muốn có một kết luận chỉ có thể nói nhà họ Phương đã dạy ra một đứa con gái quá tốt, sức chịu đựng quá bên bỉ. Khiến người khác ngưỡng mộ “kiếm vợ phải kiếm như giám đốc Nguyễn”
Mỗi ngày anh về tới nhà đều không nói với chị được mấy câu, so với truớc càng lạnh nhạt, ngay cả Bin cũng không được quan tâm, không dám tới gần ba, nhưng mỗi khi lôi chị lên giường đều rất kịch liệt “thuơng yêu”, giống như một loại tra tấn, giống như đang trừng phạt, chị thấy mình không hơn không kém c.ave là mấy, chỉ có điều khác là chị miễn phí, thật chua chát, chà đạp chà đạp thân thể chị đến không còn ra hình người. Không những thế, người đàn ông trên người chị lúc nào cũng mang theo mùi của người đàn bà khác mà đòi hỏi chị như muốn dùng điều đó lăng nhục chị. Nhục nhã của chị ai thấu hiểu cho, so với lúc trên giường thì hiện tại chị tốt hơn nhiều. Cứ nghĩ mình được một vé xem phim tươi mát là được
Nhưng tại sao trong tâm vẫn thấy nhói đau thế này, có ngửa mặt hỏi trời vì sao đày đoạ chị, thì cũng không có câu trả lời, chị sẽ cam chịu? Trầm mặt chị vân vê ly nước trong tay, nhìn màu đỏ sóng sánh thật đẹp thật giống…. Ai thấy được khoé môi chỉ nhếch lên cười khổ.
Tất cả hình ảnh của chị, vẻ bi thuơng của chị, sự cam chịu của chị Vĩnh đều thu vào tầm mắt. Tại sao chị đều phải vì người đàn ông đó đau khổ uất ức, và tại sao Vĩnh đều được chứng kiến và lại đau gấp mấy lần chị. Vĩnh chỉ muốn xông tới xông tới, đấm vào mặt Quân, hét lên rằng “hãy buông tha cho cô ấy” xông tới lôi chị ra khỏi cái chốn này, khỏi cái nơi làm chị nhục nhã này. Nhưng luôn có một bàn tay khác dịu dàng trấn áp anh, níu anh về với lí trí
Bỏ đi? Anh muốn chị nhìn thấy anh như vậy nếu bỏ đi không phải làm anh phật ý sao? Chị đã được dạy “Tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu” mà người chồng chị không nguyện ý lấy này, chị lại nguyện tâm mà tòng theo cả đời. Nếu anh thấy hành hạ chị sẽ khiến anh vui chị cũng không có ý kiến gì. Chị không phải kẻ ngốc, chỉ là người khác không thấy chị không ngốc thôi, nên gán cho chị mấy cái danh gọi gì đó. Chị nhàn nhạt cười, nhìn người õng ẹo trong lòng Quân “………Quân và Vũ có gian tình….”
Một cô gái buớc tới bên chị, cũng không để ý đến anh đang vui cười với mấy “con rắn” kia, vì thật ra cô đã được chiêm ngưỡng nảy giờ rồi, mắt cũng xốn mà miệng cũng ngứa nhưng vì “..không nên làm bẩn miệng mình vì những kẻ không đáng”.
- Chị Hạnh – cô khẽ gọi
- Nhu? Em cũng đến đây sao? – chị ngạc nhiên nhìn Nhu đứng truớc mặt mình
- Dạ, ông chủ của em cũng đi, nên trợ lí như em cũng phải phụng bồi hì hì, à chị ra ngoài với em không? Lâu rồi không gặp chị, em xong việc rồi ở trong đây chán quá, em muốn ra ngoài cho thoáng – Nhu đề nghị, cô cứ như đứa trẻ níu lấy tay chị
- Uhm! Như thế…. – Chị dè dặt nhìn phía Quân, anh hiện tại cũng đang nhìn về phía cả hai
Nhu hiểu ra vấn đề tươi cười sãi buớc đến truớc Quân
- Hi, chào anh Quân – cô nghiêng đầu nheo mắt nhìn anh – hay là em phải gọi là giám đốc Hoàng Quân ạ!
- Em không cần khách sáo – Quân cười đáp lại, phong cách hiện tại của anh là nhu mì vui vẻ với phái yếu
- Anh ở đây rất vui vẻ? – là một câu hỏi nhưng đồng thời cũng là một câu khẳng định - em lâu lắm mới được gặp chị Hạnh, em có thể trò chuyện riêng với chị ấy hay không? – Nhu vẫn cười nhưng rõ ràng có thể thấy trong nụ cười của cô có sự coi thuờng
- Chuyện đó em cứ thoải mái, anh đâu phải là bá đạo quân chủ, em cũng như người trong nhà, chỉ cần nói xong mang trả phu nhân của anh nguyên vẹn là được – Quân vừa hớp rượu tay mân mê người đẹp trong lòng, vừa nhàn nhã trả lời không chấp thái độ của Nhu
- Cảm ơn anh! – Nhu quay buớc đi, như sực nhớ gì đó, cô đứng lại xoay nhẹ nheo mắt nhìn người nằm trong lòng Quân – Vũ sắp về nuớc, mày có muốn đi đón nó không? Hằng
Nhu giống như hỏi chỉ để hỏi không thèm nghe câu trả lời của Hằng đã buớc nhanh phía chị. Hằng và Quân vừa nghe tên nhỏ toàn thân cứng ngắc không chủ định, có vẻ như cái tên đó là một liều thuốc khiến cơ thể cả hai phản xạ có điều kiện. Hằng và Quân công khai truớc mặt chị, nhưng Hằng không ngờ sẽ gặp Nhu trong trường hợp này, từ lúc Nhu buớc tới đã không để Hằng trong mắt. Không liếc nhìn sự sượng sùng trên mặt Hằng, không hiểu sao truớc khi đi còn nói ra thông tin đó, là muốn cho Hằng nghe hay cho người khác…Hằng ngước lên nhìn Quân, mặt anh lạnh hẳn thầm trầm, đúng vậy chỉ cần nghe tên người con gái đó, anh tự động có phản ứng lại, dù có muốn đè nén cũng khó. Hằng lo lắng không yên, mấy tháng nay Quân bỗng quay lại tìm cô làm cô mừng như điên, hi vọng anh đã chán những người khác. Nhưng khi thấy anh thế này, Hằng không khỏi lo sợ. Các cô gái khác không để ý chuyện vừa xảy ra vẫn vô tư nhào vào cười cợt lả lơi, Quân cũng không giữ trạng thái kia lâu mà quay lại cuộc vui với các nàng. “muốn đi liền đi, muốn về cứ về, giỏi lắm”
Chị cùng Nhu ra một góc vắng, cả hai không nói gì với nhau. Mà thật sự thì có thể nói gì đây? Nhu không thân thiết với chị lắm, cũng không tiện xen vào chuyện gia đình chị. Dẫn chị ra đây là do không muốn thấy một kẻ manh động làm ẩu, nhìn chị thẫn thờ đến tội. Một bóng đen cao lớn buớc tới, Nhu lặng lẽ rời khỏi.
Không sao cả, Nhu hơi buồn chút thôi. Chỉ một chút, vì chuyện này Nhu tự nguyện làm. Khi nhìn thấy người đó lo lắng vì chị mà không yên, Nhu không chịu được, Nhu ghét sự nhảy cảm của mình, nó khiến cô hiểu rõ người đó quá. Vì người đó Nhu có thể làm một cái bóng lặng lẽ bên cạnh không đòi hỏi. “Trong thế giới rộng lớn của anh, em chỉ xin làm một viên đá nhỏ bên đường, điểm tô vào cuộc sống của anh thôi”
Chị cũng thật đáng thương rồi, nhìn thấy Hằng hôm nay Nhu đã phần nào hiểu thái độ kì lạ của Vũ đối với Hằng, cô không nghĩ tới cô bạn ngay thơ đáng yêu của mình sẽ có lúc trở thành một kẻ trơ trẻn tới mức đi làm kẻ thứ ba, còn ngang nhiên trước mặt vợ của người ta. “Hằng, Vũ tại sao chúng ta lại đến thế này, nếu không trưởng thành có phải sẽ tốt hơn”
Không nhìn lại hai người kia, chỉ sợ nhìn thấy ôn nhu của người đó với chị Nhu sẽ đau lòng. Nhu là người mạnh mẽ, nói được làm được, lí trí của cô cũng nhiều hơn tình cảm, cô đi nhanh về nơi nào đó cô nghĩ là của mình.
- Là anh! – cảm nhận bàn tay trên vai mình, chị không quay lại cũng có thể buông ra một câu khẳng định
Có thể dịu dàng ấm áp như thế với chị, có thể trân quý chị, thở cũng không dám thở mạnh thì trên đời này ngoài anh ra còn ai khác.
- Là anh - lặp lại câu vừa rồi của người kia, thay câu trả lời
- Vĩnh, - Chị đột ngột quay lại ôm chầm lấy người phía sau, môi lại tự tìm đến môi Vĩnh khiêu khích dây dưa, thấy người kia vẫn do dự ngẩn người, chị thì thào bên tai – Ôm em, hôn em, yêu em, được không?
Lời nói của chị không khác gì ma chú, mị dược kích động Vĩnh, người trong lòng nỉ non bên tai như thế, ai có thể kiềm chế? Nếu không động tâm Vĩnh hẳn không phải đàn ông hoặc là thánh nhân.
Tuy không biết hôm nay cô ấy có chuyện gì, nhưng lửa tình đã châm thì không dễ gì tắt, từ thế bị động. Vĩnh chuyển qua chủ động vòng tay siết chặt người trong lòng, cường bạo cắn mút đôi môi nhỏ nhắn kia. Triền miên không dứt, chị như hoá thành một người khác, không e dè kiên kị, không cấm cản ngược lại nồng nhiệt hưởng ứng dây dưa, lại còn công kích câu dẫn như muốn cùng người đàn ông này hoà tan làm một.
Một bóng người đứng ở góc tường nhìn cả hai một lúc, rồi xoay bước bỏ đi. Vĩnh vẫn đang say trong lửa tình không phát hiện ra, nhưng chị lại nhìn thấy bóng người đó, cũng biết được đó là ai. Khi người đó quay đi, trong lòng chị vừa có cái gì đó rơi ra hụt hẫng lại có cái gì đó dâng lên, là sóng tình và…
- Yêu em, Vĩnh yêu em.. ưmmm
Chị rên rỉ thì thầm bên tai Vĩnh, giọng nói vài phần bị lửa dục đốt cháy trở nên khàn khàn càng ma mị câu dẫn, anh chàng đang mãi gục đầu hôn trên hõm vai, cái cổ thon trắng và sâu trên bờ ngực chị.
Lời này của chị vừa nói ra, làm người đang chôn đầu nơi đẩy đà ngẩn lên nhìn , hai tròng mắt của Vĩnh biến thành hai ngọn lửa dục vọng từ lúc nào không hay bây giờ lại càng cháy mạnh bạo ngùn ngụt, không nói một lời hung hăng ôm chị đi khuất vào bóng tối, chị quấn chặt lấy anh ta.
Chị nhìn thấy trong mắt anh chỉ toàn là phẫn nộ và tức giận, nhìn chị câm phẫn vô cùng. Anh đem chị áp đảo trên giường, bàn tay trực tiếp tiến vào váy của chị, cởi phăng quần áo, xé nát mọi thứ, không hề suy nghĩ liền tiến vào thân thể của chị. Chị còn tưởng bản thân đã rách đôi vỡ vụng
Không có dạo đầu, không có mơn trớn nhau gợi tình, chỉ giống như động vật cần nơi giao phối, phát tiết, làm chị đau đớn, không cảm nhận được hoan ái mà giống như mình bị c.ưỡng bức thô bạo, nhục nhã, là cảm giác duy nhất lúc đó. Anh là chồng chị, nên không thể nào từ chối, đau…rất đau… chị cắn chặt răng, ra sức chịu đựng nhưng chị không biết bản thân đã làm gì để phải bị đối xử như thế.
Chị tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, không nghĩ tới lại có ngày chính mình bị anh hành hạ tới thê thảm như vậy, đây chính là người chị đã nguyện chung sống cả đời, muốn dành hết lòng thương yêu sao? Đây chính là kết quả mà chị bất chấp tất cả có được sao? Ngập người trong nước, không biết được trên mặt chị cái nào là nước cái nào là nước mắt.
Bên ngoài khi chị vừa bước xuống giường thì Quân đã tỉnh giấc, nhớ lại bản thân tối hôm qua đã điên cuồng thế nào tàn phá chị, nhìn chị đau đớn dưới thân mình, nước mắt tràn ra nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Quân điên cuồng để che dấu sự đau đớn của bản thân, anh thầm nghĩ nhất định phải chà đạp chị để trừng phạt Vũ, làm cho chị đau để cho Vũ hối hận và ghi nhớ hậu quả của việc chọc giận anh là như thế nào, anh phải để người bên cạnh nhỏ đau khổ, để nhỏ từng chút từng chút chịu dày vò. Có như thế mới khiến anh nguôi ngoai…. Nhưng tại sao chính anh cũng đau khổ? Chính anh cũng không vui vẻ, nhìn người phụ nữ đáng thương ấy bị mình hành hạ một đêm,cũng chỉ âm thầm rơi lệ, tại sao anh chỉ thấy đau lòng, tâm tư càng buốt giá, mà không chút sung sướng như đã nghĩ. Rốt cuộc cục diện hôm nay là do ai gây ra? Anh đau khổ nhắm nghiền hai mắt, muốn xua đi mọi thứ, bên trong phòng tắm vẫn im lặng. Im lặng đáng sợ
*
Nhã Trình bưng đi một ly sữa và một ít thức ăn nhẹ, đi thật khẽ như sợ đánh thức người khác, vì giờ này cũng đã khuya rồi. Nhưng cô biết bây giờ vẫn còn một người đang thức trong căn phòng truớc mặt, xoay nhẹ nắm cửa cô tiến vào bên trong, đúng như cô nghĩ người đó vẫn đang ngồi ở bàn làm việc. Đặt khay thức ăn xuống bên cạnh, người đó ngước lên nhìn cô, vẫn là ánh mắt nghi ngại xa lánh, cảm xúc mờ mịt. Cô cố mỉm cười thật tươi, giấu đi nét bi thương, biết trách ai khi chính cô đã ngang bướng lao đầu vào tường mà lại là tường băng cơ chứ.
- Kin làm một chút thức ăn khuya, Ken ăn đi rồi làm tiếp, nhớ nghỉ ngơi sớm đừng để sinh bệnh
Không chờ người đó trả lời, cô quay buớc nhanh ra khỏi phòng, cũng không hi vọng người đó giữ mình lại, vì cô quá hiểu tính của người mình yêu. Đôi khi cô thấy thật hối hận, hối hận vì ngày càng hiểu người này. “Vũ à! Mình không biết có thể kiên trì trong bao lâu nữa, mình thấy mệt quá!”
Nam ở trong phòng, nhìn khay thức ăn cũng không nói gì, đứng lên châm điếu thuốc đến bên cửa sổ mở ra, gió lạnh lùa vào nhưng cũng không thấy hắn nhăn mặt hay rùng mình. Chỉ đơn giản là tựa vào cửa sổ lơ đãng nhả khói thuốc, chính Nam cũng quên mất bản thân từ khi nào lại bắt đầu hút thuốc, truớc đây vì Vũ ghét và bản thân không thích nên không bao giờ đụng tới. Hiện tại thì một đêm có khi hút sạch mấy gói. “Em đột ngột rời đi như vậy là ý gì chứ? Có phải anh ta ép em rời đi? Mau quay lại đi, anh nhớ em lắm! không thấy em anh sẽ phát điên lên mất” tay nắm thành quyền càng siết chặt
“Rengggggggg…..renggggggggggg”
- Có chuyện gì? – Nam bắt điện thoại lên
-<…………> - đầu dây bên kia từ tốn
- Đi Sing? Chính xác không? Cô ấy đi làm gì – Nam vặn hỏi lại
-<………>
- Ha đừng nóng, tôi làm sao dám nghi ngờ khả năng của phóng viên Đỗ
-<……….>
Liệng chiếc điện thoại lên giường, Nam vẫn giữ vẻ mặt trầm ngâm khó chịu, tiếp tục sự nghiệp im lặng là vàng nhìn ra bên ngoài ánh mắt thâm trầm khó hiểu.
*
Mới sáng sớm mà chị đã phải nén đau cố gắng tươi cười, vì tối qua lại bị Quân “càn quét”, bày ra vẻ mặt bình thường nhất tiếp một vị khách, mà chị không bao giờ nghĩ tới. Long
Bình thường nếu chị không gọi nhỏ dẫn Long tới nhà chơi thì chẳng thấy cậu tới, lại nói Long mà có đi thì sẽ có Vũ bên cạnh hai đứa còn tưởng là do sam ( có ai không biết con sam không? ) hoá kiếp nữa. Vậy mà hôm nay Long chỉ tới một mình, vẻ mặt lại mang vẻ khẩn trương và lo lắng.
- Em uống trà đi - chị đẩy tách trà về phía Long, vẫn là sự dịu dàng thường thấy, nó giống như đã trở thành thương hiệu của chị
- Cảm ơn chị - Long hơi luống cuống, chị nhìn thấy được sự nhấp nhỏm không yên của Long
Long cứ hớp ngụm trà rồi đặt xuống, rồi bưng lên rồi đặt xuống, cũng không biết đã lặp lại động tác đó bao nhiêu lần. Khiến cho người kiên nhẫn như chị cũng phải nhíu mày khó hiểu
- Em tới tìm chị có việc gì sao? Hay là em với Vũ cãi nhau? - Chị hơi lo lắng nhìn Long
- Dạ không, không có, à em tới đưa chị cái này – Long giật mình, vội vàng giải thích rồi lấy ra một xâu chìa khoá đẩy về phía chị - cái này là chìa khoá căn hộ của Vũ, trước khi đi công tác nhờ em đến dọn dẹp….
- Đi công tác? Ở đâu? Sao con bé không nói với chị - Chị cắt ngang lời Long – mà đã đi bao lâu?
- A ! cái này em không rõ, Vũ đi Sing cũng hai tuần rồi ạ! Chắc Vũ sợ chị lo lắng – Long kiếm lời giải thích dùm nhỏ - Ba em bệnh tình tái phát em sẽ cùng gia đình đưa ba qua Mỹ điều trị …và định cư bên ấy – Long khó khăn mở miệng nói tiếp
- Định cư? Vậy còn chuyện của em và Vũ/ “…hai tuần, có phải quá trùng hợp với thái độ của anh ấy không?” - Chị quá mức ngạc nhiên với thông tin mà Long vừa đưa ra
Long cúi gầm không nói, nội tâm đang đấu tranh kịch liệt mặc dù bản thân đã suy nghĩ rất kĩ cũng quyết định nói mọi việc nhưng nhìn thấy chị thế này, Long lại sợ sợ chị thất vọng, sợ chị buồn sợ chị sock quá mức như ba mình, bệnh tình của ông trở nặng một phần cũng do sự thật mà Long thú nhận. “Mạnh mẽ lên, nên đối đầu chứ không phải trốn tránh, Gay không phải là cái tội”. Long ngước lên nhìn chị cười, nụ cười khổ, nụ cười chua chát và đắng lòng.
Long kể cho chị nghe về mình, về việc của mình và Vũ, cả về nguyên nhân vì sao ba cậu bệnh tình trở nặng trong sớm chiều. Chị im lặng nghe, Long vừa kể vừa cận thận quan sát thái độ của chị, sắc mặt chị hơi tái nhưng vẫn tuyệt nhiên giữ trạng thái bình lặng, một cái nhíu mày cũng không có, là bình lặng như nước, Long không dám chắc nó có phải bình tĩnh hay không. Nhưng rõ ràng khi nghe một chuyện tưởng chừng như hoang đường như thế người bình thường sẽ rất sock hay ngạc nhiên….hoặc giống ba mẹ anh lên tăng xông, giận dữ….. Chị lại chọn trạng thái bình lặng nhất.Tự nhiên Long thấy áp lực, không ngờ khi nói chuyện với chị người phụ nữ dịu dàng này lại khiến anh nặng nề hơn là người cha gia giáo nghiêm khắc của mình.
Nói xong Long im lặng nhìn chị, chị vẫn không nói gì, Long cảm giác chị không còn ở đây, không còn ngồi cùng mình nói chuyện mà lại lạc tới miền suy nghĩ nào đó của riêng chị. Mồ hôi của Long túa ra
- Nói như thế, là truớc nay cậu và Vũ diễn tuồng truớc mặt chúng tôi – chị chậm rãi nhìn Long nhả ra từng tiếng một
- Không phải, tình cảm của tụi em là thật nhưng nó không phải là tình yêu nam nữ, bọn em không nghĩ làm mọi người hiểu lầm đến thế. Tới lúc …tới lúc ba mẹ em muốn em đưa bạn gái về nhà,….
- Thì cậu và Vũ mới thuận nuớc đẩy thuyền, coi mọi người là kẻ ngốc mà lừa gạt – Thái độ vẫn không có gì là thay đổi, nhưng trong lời nói mang theo sự khắc nghiệt
- Em xin lỗi, là lỗi của em, Vũ chỉ là…muốn giúp đỡ em mà thôi
- Được rồi, tôi không kì thị ai cả, số mệnh sinh ra không ai muốn, nhưng tôi đã rất quý và coi cậu là người trong gia đình, vậy mà cậu lại lừa dối chúng tôi. Điều này tôi không tha thứ được, chuyện cũng nói xong, cậu về đi – Chị nói một mạch liền đứng dậy định đi vào
- Em thực xin lỗi, - Long ngậm ngùi – chị giúp em giao cái này cho Vũ, cô ấy sẽ tự hiểu, em xin lỗi – Để lại một túi hồ sơ trên bàn, Long ở sau lưng chị cúi gập người rồi đi ra cửa
Chị không nói gì, mặt vài phần sạm đen, môi mím chặt như đang cố kìm nén một cái gì đó quá lớn “…mọi việc là vậy sao? Nguyên nhân tất cả chỉ có như vậy?”
Long đi ra ngoài đã thấy Phillip đứng chờ, cả hai không nói gì cả, chỉ mỉm cười trấn an nhau. Nắm tay nhau buớc đi, mặc kệ là sóng gió gì, cái nhìn của người khác thế nào. Họ yêu nhau và muốn cùng nhau trải qua tất cả, chỉ cần được nắm tay nhau thế này, đối mặt với tất cả, họ sẽ không hoảng sợ. Sẽ có một lúc nào đó mọi người chấp nhận và công nhận tình yêu của cả hai. Hoặc giả không ai chấp nhận thì chỉ cần họ biết tâm hồn của họ chấp nhận nhau là đủ. “Anh đã tìm được người cùng anh buớc tiếp con đường phía truớc, nhỏ à em cũng mạnh mẽ lên nhé, đừng buông tay khi em đã tìm thấy tình yêu của mình. Cùng hạnh phúc! ” Tay của Long càng siết chặt bàn tay của nười yêu mình hơn, sẽ cố gắng thuyết phục cha mẹ mình, ở bên kia đại dương họ sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
*
Thời gian không biết đã trôi qua đi như thế nào, tất cả có cảm giác cỗ xe thời gian do chính những con óc sên kéo đi, quá chậm chạp, nhất là đối với chị.
Trong dạ tiệc xa hoa của giới thuơng nhân, bao nhiêu đại gia ông chủ lớn, bao nhiêu em chân dài xinh đẹp bu quanh, có người bàn chuyện công việc, có người tranh thủ làm quen móc nối kinh doanh….Nhưng cũng có người chỉ lo ăn chơi huởng thụ, có những cô gái trang điểm lộng lẫy chỉ để tranh thủ mồi chài được một ông chủ lớn nào đó, để “số em bớt khổ”
Nếu là bình thuờng sẽ không ai dám đến gần cưa cẩm ông chủ Hoàng Quân, vì anh ta luôn lạnh lùng với phụ nữ, trong mắt anh ta dường như chỉ có công việc. Vậy mà dạo gần đây rất thoáng và phóng túng với em út. Hiện tại cũng như vậy, anh ta không khác gì một ông hoàng ngồi giữa đám cung phi, thoải mái ngả đầu vào bộ ngực đồ sộ mềm mại của cô gái nào đó, an nhiên gác chân lên cặp đùi trắng nõn mát rượi của một cô khác.
Nghiễm nhiên huởng thụ loại rượu ngon được mớm từ cái miệng nhỏ nhắn thơm tho của một nàng mĩ miều….. Đúng là rất huởng thụ, rất biết huởng thụ, ai nhìn vào cũng phải ghen tị, nhưng làm được gì khi mà anh ta là người có tiền có quyền có mã ngoài khiến bao nhiêu cô nàng say mê tự nguyện dâng hiến. Thôi thì các ông chỉ nên trách mình kém hơn người, đàn ông phong lưu là chuyện bình thuờng nhưng cái đáng nói ở đây chính là …chính là dám vui đùa với em út, truớc mặt vợ của mình chắc cũng chỉ có mình anh. Mà người có thể thản nhiên nhìn chồng mình quấn quýt với đàn bà khác cũng chỉ có Phương Như Hạnh chị mà thôi
Đúng là như vậy, trước nay anh rất ít đưa chị đi cùng tới những buổi tiệc thế này, vậy mà lần này anh mang chị đến cùng dự tiệc nhưng lại coi chị như vô hình hoặc giả chỉ là món đồ trang trí. Anh lao vô đùa giỡn trêu ghẹo cũng mấy cô gái khác. Lúc đầu những cô gái đó còn e dè lo ngại, nhưng thấy chị không nói gì, được nuớc làm tới, không thèm để người vợ như chị vào mắt. Thoái mái hoá rắn quấn lấy chồng chị.
Im lặng, im lặng và im lặng chị có phải đã quá quen thuộc hay chị vốn dĩ không nhìn thấy bọn họ, không để bọn họ vào mắt? Không ai biết được, nếu muốn có một kết luận chỉ có thể nói nhà họ Phương đã dạy ra một đứa con gái quá tốt, sức chịu đựng quá bên bỉ. Khiến người khác ngưỡng mộ “kiếm vợ phải kiếm như giám đốc Nguyễn”
Mỗi ngày anh về tới nhà đều không nói với chị được mấy câu, so với truớc càng lạnh nhạt, ngay cả Bin cũng không được quan tâm, không dám tới gần ba, nhưng mỗi khi lôi chị lên giường đều rất kịch liệt “thuơng yêu”, giống như một loại tra tấn, giống như đang trừng phạt, chị thấy mình không hơn không kém c.ave là mấy, chỉ có điều khác là chị miễn phí, thật chua chát, chà đạp chà đạp thân thể chị đến không còn ra hình người. Không những thế, người đàn ông trên người chị lúc nào cũng mang theo mùi của người đàn bà khác mà đòi hỏi chị như muốn dùng điều đó lăng nhục chị. Nhục nhã của chị ai thấu hiểu cho, so với lúc trên giường thì hiện tại chị tốt hơn nhiều. Cứ nghĩ mình được một vé xem phim tươi mát là được
Nhưng tại sao trong tâm vẫn thấy nhói đau thế này, có ngửa mặt hỏi trời vì sao đày đoạ chị, thì cũng không có câu trả lời, chị sẽ cam chịu? Trầm mặt chị vân vê ly nước trong tay, nhìn màu đỏ sóng sánh thật đẹp thật giống…. Ai thấy được khoé môi chỉ nhếch lên cười khổ.
Tất cả hình ảnh của chị, vẻ bi thuơng của chị, sự cam chịu của chị Vĩnh đều thu vào tầm mắt. Tại sao chị đều phải vì người đàn ông đó đau khổ uất ức, và tại sao Vĩnh đều được chứng kiến và lại đau gấp mấy lần chị. Vĩnh chỉ muốn xông tới xông tới, đấm vào mặt Quân, hét lên rằng “hãy buông tha cho cô ấy” xông tới lôi chị ra khỏi cái chốn này, khỏi cái nơi làm chị nhục nhã này. Nhưng luôn có một bàn tay khác dịu dàng trấn áp anh, níu anh về với lí trí
Bỏ đi? Anh muốn chị nhìn thấy anh như vậy nếu bỏ đi không phải làm anh phật ý sao? Chị đã được dạy “Tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu” mà người chồng chị không nguyện ý lấy này, chị lại nguyện tâm mà tòng theo cả đời. Nếu anh thấy hành hạ chị sẽ khiến anh vui chị cũng không có ý kiến gì. Chị không phải kẻ ngốc, chỉ là người khác không thấy chị không ngốc thôi, nên gán cho chị mấy cái danh gọi gì đó. Chị nhàn nhạt cười, nhìn người õng ẹo trong lòng Quân “………Quân và Vũ có gian tình….”
Một cô gái buớc tới bên chị, cũng không để ý đến anh đang vui cười với mấy “con rắn” kia, vì thật ra cô đã được chiêm ngưỡng nảy giờ rồi, mắt cũng xốn mà miệng cũng ngứa nhưng vì “..không nên làm bẩn miệng mình vì những kẻ không đáng”.
- Chị Hạnh – cô khẽ gọi
- Nhu? Em cũng đến đây sao? – chị ngạc nhiên nhìn Nhu đứng truớc mặt mình
- Dạ, ông chủ của em cũng đi, nên trợ lí như em cũng phải phụng bồi hì hì, à chị ra ngoài với em không? Lâu rồi không gặp chị, em xong việc rồi ở trong đây chán quá, em muốn ra ngoài cho thoáng – Nhu đề nghị, cô cứ như đứa trẻ níu lấy tay chị
- Uhm! Như thế…. – Chị dè dặt nhìn phía Quân, anh hiện tại cũng đang nhìn về phía cả hai
Nhu hiểu ra vấn đề tươi cười sãi buớc đến truớc Quân
- Hi, chào anh Quân – cô nghiêng đầu nheo mắt nhìn anh – hay là em phải gọi là giám đốc Hoàng Quân ạ!
- Em không cần khách sáo – Quân cười đáp lại, phong cách hiện tại của anh là nhu mì vui vẻ với phái yếu
- Anh ở đây rất vui vẻ? – là một câu hỏi nhưng đồng thời cũng là một câu khẳng định - em lâu lắm mới được gặp chị Hạnh, em có thể trò chuyện riêng với chị ấy hay không? – Nhu vẫn cười nhưng rõ ràng có thể thấy trong nụ cười của cô có sự coi thuờng
- Chuyện đó em cứ thoải mái, anh đâu phải là bá đạo quân chủ, em cũng như người trong nhà, chỉ cần nói xong mang trả phu nhân của anh nguyên vẹn là được – Quân vừa hớp rượu tay mân mê người đẹp trong lòng, vừa nhàn nhã trả lời không chấp thái độ của Nhu
- Cảm ơn anh! – Nhu quay buớc đi, như sực nhớ gì đó, cô đứng lại xoay nhẹ nheo mắt nhìn người nằm trong lòng Quân – Vũ sắp về nuớc, mày có muốn đi đón nó không? Hằng
Nhu giống như hỏi chỉ để hỏi không thèm nghe câu trả lời của Hằng đã buớc nhanh phía chị. Hằng và Quân vừa nghe tên nhỏ toàn thân cứng ngắc không chủ định, có vẻ như cái tên đó là một liều thuốc khiến cơ thể cả hai phản xạ có điều kiện. Hằng và Quân công khai truớc mặt chị, nhưng Hằng không ngờ sẽ gặp Nhu trong trường hợp này, từ lúc Nhu buớc tới đã không để Hằng trong mắt. Không liếc nhìn sự sượng sùng trên mặt Hằng, không hiểu sao truớc khi đi còn nói ra thông tin đó, là muốn cho Hằng nghe hay cho người khác…Hằng ngước lên nhìn Quân, mặt anh lạnh hẳn thầm trầm, đúng vậy chỉ cần nghe tên người con gái đó, anh tự động có phản ứng lại, dù có muốn đè nén cũng khó. Hằng lo lắng không yên, mấy tháng nay Quân bỗng quay lại tìm cô làm cô mừng như điên, hi vọng anh đã chán những người khác. Nhưng khi thấy anh thế này, Hằng không khỏi lo sợ. Các cô gái khác không để ý chuyện vừa xảy ra vẫn vô tư nhào vào cười cợt lả lơi, Quân cũng không giữ trạng thái kia lâu mà quay lại cuộc vui với các nàng. “muốn đi liền đi, muốn về cứ về, giỏi lắm”
Chị cùng Nhu ra một góc vắng, cả hai không nói gì với nhau. Mà thật sự thì có thể nói gì đây? Nhu không thân thiết với chị lắm, cũng không tiện xen vào chuyện gia đình chị. Dẫn chị ra đây là do không muốn thấy một kẻ manh động làm ẩu, nhìn chị thẫn thờ đến tội. Một bóng đen cao lớn buớc tới, Nhu lặng lẽ rời khỏi.
Không sao cả, Nhu hơi buồn chút thôi. Chỉ một chút, vì chuyện này Nhu tự nguyện làm. Khi nhìn thấy người đó lo lắng vì chị mà không yên, Nhu không chịu được, Nhu ghét sự nhảy cảm của mình, nó khiến cô hiểu rõ người đó quá. Vì người đó Nhu có thể làm một cái bóng lặng lẽ bên cạnh không đòi hỏi. “Trong thế giới rộng lớn của anh, em chỉ xin làm một viên đá nhỏ bên đường, điểm tô vào cuộc sống của anh thôi”
Chị cũng thật đáng thương rồi, nhìn thấy Hằng hôm nay Nhu đã phần nào hiểu thái độ kì lạ của Vũ đối với Hằng, cô không nghĩ tới cô bạn ngay thơ đáng yêu của mình sẽ có lúc trở thành một kẻ trơ trẻn tới mức đi làm kẻ thứ ba, còn ngang nhiên trước mặt vợ của người ta. “Hằng, Vũ tại sao chúng ta lại đến thế này, nếu không trưởng thành có phải sẽ tốt hơn”
Không nhìn lại hai người kia, chỉ sợ nhìn thấy ôn nhu của người đó với chị Nhu sẽ đau lòng. Nhu là người mạnh mẽ, nói được làm được, lí trí của cô cũng nhiều hơn tình cảm, cô đi nhanh về nơi nào đó cô nghĩ là của mình.
- Là anh! – cảm nhận bàn tay trên vai mình, chị không quay lại cũng có thể buông ra một câu khẳng định
Có thể dịu dàng ấm áp như thế với chị, có thể trân quý chị, thở cũng không dám thở mạnh thì trên đời này ngoài anh ra còn ai khác.
- Là anh - lặp lại câu vừa rồi của người kia, thay câu trả lời
- Vĩnh, - Chị đột ngột quay lại ôm chầm lấy người phía sau, môi lại tự tìm đến môi Vĩnh khiêu khích dây dưa, thấy người kia vẫn do dự ngẩn người, chị thì thào bên tai – Ôm em, hôn em, yêu em, được không?
Lời nói của chị không khác gì ma chú, mị dược kích động Vĩnh, người trong lòng nỉ non bên tai như thế, ai có thể kiềm chế? Nếu không động tâm Vĩnh hẳn không phải đàn ông hoặc là thánh nhân.
Tuy không biết hôm nay cô ấy có chuyện gì, nhưng lửa tình đã châm thì không dễ gì tắt, từ thế bị động. Vĩnh chuyển qua chủ động vòng tay siết chặt người trong lòng, cường bạo cắn mút đôi môi nhỏ nhắn kia. Triền miên không dứt, chị như hoá thành một người khác, không e dè kiên kị, không cấm cản ngược lại nồng nhiệt hưởng ứng dây dưa, lại còn công kích câu dẫn như muốn cùng người đàn ông này hoà tan làm một.
Một bóng người đứng ở góc tường nhìn cả hai một lúc, rồi xoay bước bỏ đi. Vĩnh vẫn đang say trong lửa tình không phát hiện ra, nhưng chị lại nhìn thấy bóng người đó, cũng biết được đó là ai. Khi người đó quay đi, trong lòng chị vừa có cái gì đó rơi ra hụt hẫng lại có cái gì đó dâng lên, là sóng tình và…
- Yêu em, Vĩnh yêu em.. ưmmm
Chị rên rỉ thì thầm bên tai Vĩnh, giọng nói vài phần bị lửa dục đốt cháy trở nên khàn khàn càng ma mị câu dẫn, anh chàng đang mãi gục đầu hôn trên hõm vai, cái cổ thon trắng và sâu trên bờ ngực chị.
Lời này của chị vừa nói ra, làm người đang chôn đầu nơi đẩy đà ngẩn lên nhìn , hai tròng mắt của Vĩnh biến thành hai ngọn lửa dục vọng từ lúc nào không hay bây giờ lại càng cháy mạnh bạo ngùn ngụt, không nói một lời hung hăng ôm chị đi khuất vào bóng tối, chị quấn chặt lấy anh ta.
/60
|