“Cạch” cuối cùng ánh đèn cũng tắt, cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra, vị bác sĩ dáng vẻ mệt mỏi bước ra, đồng loạt những con người chìm đắm trong đau thương quên thời gian, bật dậy chạy đến bên ông ta, không ngừng hỏi, không ngừng truy vấn. Bác sĩ bị cả đám vây quanh lắc tới lắc lui đến chóng mặt, đưa tay tháo khẩu trang thở hắt, gương mặt có phần u ám chậm rãi nói
- Xin lỗi!! chúng tôi đã cố gắng hết sức…………….
“Choang” nghe như có gì đó vụn vỡ….
Vừa nghe tới đó, cả bọn gần như bật ngã về phía sau, thân người loạng choạng vài bước
- K…hông….không..thể nào? - sắc mặt chị tái nhợt, cả người tuột hẳn xuống sàn, miệng lẩm bẩm gì đó, lắc đầu nguầy nguậy
Bọn người Tú - Việt ngoảnh đầu đi lau vội nước mắt. Cảnh Tây và Quân mở to hai mắt trừng trừng nhìn bác sĩ như muốn nói với ông ta họ không tin, không tin chút nào cả mặc dù ông chưa nói hết câu. Ông bác sĩ bị sự thương tâm và thái độ quá khích của họ doạ cho sợ, mồ hôi đổ ra còn nhiều hơn lúc cấp cứu cho bệnh nhân nữa, nhưng kịp định thần lại tính mở miệng nói tiếp xoa dịu bọn họ thì ông phát hiện cổ áo của mình bị tay ai đó giữa chặt, mà đâu chỉ có hai tay… là bốn tay, bốn tay đó. Áo của ông sắp bị bọn họ níu rách rồi, cổ cũng bị kẹp cho thở không được luôn, “không phải bọn họ định giết người chứ ặc ặc …”
Bác sĩ gần như bị Cảnh Tây và Quân túm lấy hổng cả chân, hai tay bấu lấy cố sống cố chết lắc đầu, mong hai kẻ điên này thả ông ra, đám ý tá bước ra thấy vậy cũng lao vô can
- Ông nói cái gì? Cái gì mà xin lỗi hả? Ông là bác sĩ cái kiểu gì HẢAA??? - Quân dí sát mặt ông ta mà hét
- Ông muốn tôi đốt luôn cái bệnh viện này sao? Ông là bác sĩ sao không cứu được người - Cảnh Tây cũng không thua kém, nghiến răng ken két trợn mắt mà đe doạ,
- Ưm …khục….b..u…ông…
- Các anh làm gì, mau buông tay đi đừng kích động - mấy cô y ta nháo lên
Y tá, bác sĩ bị hai người doạ cho hồn vía lên mây, nhìn mặt hai kẻ trước mặt họ biết hai người này không có đùa giỡn. Tiếng la chí choé của bọn họ cuối cùng cũng đánh động được đám người kia, Tú, Việt cả chị vội vội vàng vàng tới kéo cả hai con trâ điên ra.
- Hai người buông ra đi, chuyện này không trách bác sĩ được, đừng như vậy
- Không trách bọn họ, không trách họ thì trách ai, đồ vô dụng
- %$#@#%^&*()#$%^&
- @#$%^&*()^&*(*&^%$#@!@#$%^
- @#$%^&*&^%$#@^^$#@#$%^
Sao vài phút hỗn loạn cũng “giải thoát” được ông bác sĩ khổ mạng đáng thương “ma xui quỷ khiến” thế nào cấp cứu đúng cho cô gái kia, để mém chút nữa cái mạng già này về hiếu thảo với tổ tông rồi.
- Khụ …khụ… phù phù…
Ông bác sĩ cố gắng thở, chỉ mấy phút thôi mà ông tưởng mình đã bị lấy mất không khí mấy năm rồi (Cò: phải biết quý trọng không khí). Đưa mắt lén lén nhìn hai kẻ vẫn chầm chầm hung hăng như vẫn còn ý định muốn giết ông kia. Nhưng kinh nghiệm bao năm trong cái nghề này, và tuổi đời đã đi quá nửa, ông thấy trong mắt họ đau thương vô cùng, nên cũng không đành lòng mà trách, thở dài trầm mặc nói tiếp
- Các vị xin hãy bớt đau buồn, chúng tôi không cứu được đứa bé, nhưng người mẹ vẫn bình an,…
- Ông nói gì? – 5, 6 cái miệng gì đó ngoác đến mang tai mắt lồ lộ nhìn bác sĩ hỏi lại
- Haizzzzzz thật không biết nói thế nào, người đánh cô ấy cũng thật nhẫn tâm….
- Tôi không có hỏi mấy cái đó, ông…ông..lúc nãy ông nói những gì, đứa trẻ, cô ấy…. – Quân mất bình tĩnh lại lao tới lay bác sĩ, trong mắt anh mang theo ngập tràn hy vọng cùng khó hiểu
- Đúng vậy, cô ấy không sao, người đánh cô ta hình như không chủ ý muốn đánh chết, chỉ tập trung đánh vùng bụng, và có lẽ dùng roi da hay thắt lưng để đánh trên cơ thể, nên nói chính xác thì cô ấy chỉ bị chấn thương bên ngoài, không hề ảnh hưởng xương cốt hay nội tạng bên trong, chỉ cần nghĩ ngơi và tịnh dưỡng thì sẽ mau chóng bình phục
- Nếu chỉ như thế tại sao trên người cô ấy toàn là máu, giống như toàn bộ máu của cơ thể đổ ra – Ai đó ý kiến
- À, cái đó thì một phần máu của cô ấy, một phần lớn là máu động vật, có lẽ người đó muốn hù doạ….. Điều đáng ngại là…
Sự ngập ngừng của bác sĩ, làm cho bọn họ đang vui mừng với thông tin kia thì khẩn trương lo lắng vô cùng, phập phồng sợ hãi nhìn bác sĩ. Ông ta đẩy đẩy gọng kính nói tiếp
- Cô ấy bị lạm dụng tình dục quá mức, dẫn đến đứa trẻ trong bụng bị mất… có lẽ mới được vài tuần tuổi. Và quan trọng hơn sự ảnh hưởng của nó khiến cô ấy sau này khó có thể mang thai được nữa, chúng tôi đã rất cố gắng, thật sự thì rất đáng tiếc. Xin lỗi
Bác sĩ nói xong bỏ đi, để lại phía sau một lô một lốc kẻ ngu ngu ngơ ngơ như bị lạc đến sao hoả, tại sao con gái chưa có chồng lại có thể có thai? (Cò: Mọi người lạc về thời phong kiến hết ùi). “Có thai ư? Cô ấy đã có thai ư? Đứa trẻ của chúng ta, tình yêu của chúng ta, tại sao lại như thế”. Quân có thể chắc chắn trong lòng đứa bé đó chắc chắn của anh, đứa con anh mong chờ lại ra đi khi anh còn chưa biết là nó có mặt, lòng anh vẫn đau quá.
Nghe bác sĩ bảo Vũ không sao, chị như trút được gánh nặng trong lòng, nhưng cái tin kia lại làm cho chị biến sắc, mặt mày xây sẩm “Thật sự có thai sao? Là có thai sao? ”
Cảnh Tây nghe thông báo Vũ không sao cũng thở phào, anh chỉ cần có thế, chỉ cần nhỏ bình an là được rồi. Quay người đi, bước chân xiêu vẹo như sắp ngã dù luôn nói với Vũ sẽ không đòi hỏi gì cả, sẽ âm thầm bên cạnh, sẽ như chiếc bóng mà dõi theo nhỏ, nhưng tại sao khi bác sĩ bảo Vũ mang thai lòng anh lại đau đớn như thế, lại oán hận như thế, lại căm ghét đến thế là vì biết rõ một điều đứa trẻ đó không phải của mình sao? Tại sao trong lúc này cái tư vị xót xa ganh ghét này lại xuất hiện chứ?
Lúc này đây ngoài bọn người kia, Cảnh Tây còn muốn giết luôn tên đàn ông đó, tên đàn ông xấu xa đã vấy bẩn cô gái “của” anh. Khớp tay bị siết chặt kêu răn rắc, lửa hận thù bùng cháy trong mắt anh. Nhưng tất cả đều phải nén lại, anh lấy điện thoại ra nói gì đó với người nhận cuộc gọi bên kia. Rồi đút tay vào túi đi thẳng ra bên ngoài “còn nhiều việc phải làm”.
********
Vũ được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, vì cả Quân và chị đều không muốn nhỏ bị quấy rầy khi phải nằm chung với các bệnh nhân khác. Cả hai cũng không dám báo với ba má Vũ, chỉ sợ là hai người chịu không nổi, mọi việc đều chờ đến khi Vũ tỉnh dậy rồi tính tiếp.
Quân và chị thay phiên nhau chăm sóc Vũ, mặc dù bác sĩ khẳng định nhỏ chỉ bị ngoại thương sẽ rất nhanh tỉnh lại, nhưng chờ hai ngày một đêm cũng không thấy Vũ tỉnh, mọi người rất lo lắng. Vĩnh và Nhu biết tin cũng chạy tới thăm, Nhu khóc cả buổi làm Vĩnh vừa phải đứng một bên an ùi, vừa kiêm luôn cái “giẻ lau” bất đắc dĩ, vì khăn tay của Vĩnh bị Nhu lau nước mắt ướt hết cả.
Lúc cả hai đến thì Quân đã đi ra bên ngoài, chỉ còn chị trong phòng với Vũ, Vĩnh không nói gì với chị, sắc mặt thâm trầm hơi tối đôi lúc liếc nhìn chị. Không biết chị có cảm nhận được có người nhìn mình hay không mà ánh mắt không một lần dời khỏi thân hình bất động của Vũ. Cũng chỉ đơn giản coi hai người kia như không khí
Tiễn Nhu và Vĩnh về thì có bác sĩ đến thăm bệnh cho Vũ, không ngờ người này lại là Hùng, thì ra đây là bệnh viện Hùng đang thực tập, nhìn thấy chị trong phòng thì Hùng đã chắc chắn khẳng định được, bệnh nhân phòng này là Vũ, lúc nhận bệnh án, Hùng còn cho rằng là tên trùng tên. Liếc qua bệnh án mà không khỏi rùng mình, lúc này nhìn tận mắt bạn mình toàn thân đều là vết thương, cả người suy yếu bất động, gương mắt sưng húp nhợt nhạt vô cùng, không khỏi đau lòng hốt hoảng, bệnh án vì thế cũng rơi khỏi tay. Phải mất mấy phút Hùng mới bình tĩnh lại.
Sau khi khám xong Hùng quay đầu nhìn chị thì chị cũng chỉ cười buồn, trông chị hoàn toàn không có chút nào gọi là sức sống. Cố gắng nở nụ cười gượng gạo động viên chị, Hùng bước vội ra ngoài, chỉ sợ đứng lâu chút nữa nước mắt “nam nhi” của cậu lại rơi.
Thở dài một cái, lôi điện thoại gọi cho Trúc, cô nàng đang đi theo đoàn không có ở thành phố, nhưng nếu Hùng không gọi báo, sau này Trúc biết chuyện không khéo đem Hùng ra “ngũ mã phanh thây” thì khổ. “Nếu muốn khóc thì phải về bên anh hãy khóc nhé, như thế anh mới có thể giúp em lau nước mắt”.
Sãy bước trên hành lang bệnh viện Hùng không ngừng nghĩ về hai chữ số phận, lúc trước Trúc hay nói với Hùng số phận của con người đã được định sẵn, bản thân mình gặp ai, gặp chuyện gì đều lập trình sẵn. Hùng lúc đó kí trán cô cười nói rằng số phận là do chính mình nắm giữ, là nằm trong lòng bàn tay mình. Nhưng lúc này đây, Hùng đang thật sự nghi ngờ điều đó, số phận có thật sự nằm trong tay chính mình hay không, nếu thật là thế thì tại sao số phận của Vũ lại như thế? Tại sao sự khắc nghiệt nhất lại trút lên đầu nhỏ?
- Anh…anh…anh nói gì - chị tựa người vào lang can để làm chổ trụ cố nén giọng hỏi người trước mặt
- ………… - Quân hít một hơi dài, lần nữa lập lại đầy đủ rõ ràng những gì vừa nói - đứa bé trong bụng Vũ là của anh, anh muốn chịu trách nhiệm với cô ấy. Trăm sai ngàn sai đều là do anh, là anh yêu cô ấy, nếu có trách thì hãy trách anh, nếu có hận cũng chỉ nên hận anh, Vũ không có lỗi...
Chị há hốc trợn to mắt nhìn Quân như đang rất rất khó khăn để cố gắn nuốt lấy những lời của Quân. Người chồng mà chị hết lòng yêu thương hết lòng thờ kính, là bầu trời là, không khí của chị, đang thừa nhận đã yêu và có con với em gái chị. Đây có phải là chương trình “Đùa chút thôi” không? Nếu phải thì ai đó hãy mau mau nhảy ra và nói với chị đi. Dù đã nghe người khác nói qua, dù đã nghi ngờ, dù đã thấy được thái độ kích động của anh mấy ngày hôm nay, dù đã nhắc mình phải vững vàng chuẩn bị tinh thần,..nhưng mà…nhưng mà sao do chính anh nói vẫn đau như bị tên bắn vào tim thế này? Sự dứt khoát trong lời nói của anh sao lại như biến thành lười dao cùn từng nhát từng nhát cứa vào tim thế này, đau chết được. Tại sao không thể nào khống chế được nước mắt của mình để nó cứ tự do thoải mái lăn dài?
- ….. Đây…đây là lí do anh không muốn đứa con này - chị đưa tay lên sờ vào bụng của mình – là lí do anh bảo không cần và muốn em bỏ nó sao?
Chị như kẻ si ngốc đôi mắt ngây dại nhìn Quân chờ một câu trả lời, nhưng trong lòng không ngừng cầu xin “Không phải đúng không anh, không phải đúng không”
- Không phải, cô ấy mang thai tới hôm nay anh mới biết. …Nhưng mà, anh đã từng nói với cô ấy con của anh chỉ có thể có cô ấy là mẹ - Gương mặt Quân lạnh lùng không chút cảm xúc nào, cũng không nhìn chị, đều đều mà nói, Quân sợ nếu nhìn vào gương mặt vô tội ấy anh sẽ mất hết dũng khí – xin lỗi em, nhưng anh nghĩ chúng ta nên li hôn, căn nhà và tài sản anh để lại cho em và Bin, anh cũng sẽ chu cấp hàng tháng cho hai mẹ con….
- Anh…anh nói cái gì? Li hôn sao? Anh muốn li hôn sao? Em đã làm sai cái gì? Em không đủ tốt sao? Không đủ yêu thương anh sao? Em là người cần những thứ đó sao? Anh nói đi nói đi - Chị mất hết nhẫn nhịn lao tới nắm lấy Quân mà lay
- Không, Hạnh nghe anh nói, vì em quá tốt quá ưu tú nên anh không xứng, rời khỏi anh sẽ có người khác yêu thương em, cho em hạnh phúc, anh không xứng cũng không đáng để em huỷ hoại tuổi thanh xuân của mình,và quan trọng hơn…trong lòng anh không có bất kì chổ nào cho người phụ nữ khác ngoài Vũ
“Choang” dường như có cái gì vừa vụn vỡ trong lòng chị, chị thả Quân ra hai tay buông thỏng như không xương, đôi mắt trống rỗng đẫm nước nhìn Quân, cuối cùng chị cũng nghe được từ chính miệng chồng mình nói từ yêu… ..ha nhưng thật…thật khôi hài là
chồng chị bảo yêu em gái mình, trên đời này có người phụ nữ nào thất bại hơn chị chứ?
- Em mệt, em muốn về nghỉ, tất cả mọi chuyện chờ Vũ tỉnh hãy nói,
Nói xong chị quay đi thật nhanh, nhanh như đang cố chạy trốn trước khi nghe những lời nhẫn tâm hơn từ chồng mình “tại sao? Tại sao đối với tôi như thế, tại sao lại nhẫn tâm như thế? Tại sao, tại sao?????????”
Quân đứng đó nhìn theo bóng chị bé nhỏ liêu xiêu trên hành lang, Quân biết chị rất sock rất đau lòng, rất khó chấp nhận... Nhưng nếu còn dây dưa nữa thì tất cả sẽ càng tổn thương hơn, “Hạnh xin lỗi em, một cô gái tốt như em không nên gặp phải kẻ đốn mạt như anh, không nên phải chịu thương tâm và thiệt thòi nhiều như thế, rời xa anh chắc chắn sẽ có người khác yêu thương em hết lòng”. Nhìn bóng chị khuất khỏi tầm mắt, Quân cũng xoay người bước về hướng ngược lại, về nơi có người con gái anh yêu đang nằm đó. Mặc kệ là sóng gió gì, bão táp nào nơi duy nhất anh hướng tới chính là người con gái đó, ngọn hải đăng cả đời anh.
“Ba ngày rồi, sao em vẫn còn chưa chịu dậy, là em giận anh đã không thể bảo vệ em sao? Tỉnh lại đi em anh mệt mỏi lắm, anh mong được nghe em nói, được em nhìn anh, được nắm tay em mà đứng trước mọi chuyện” Quân nhẹ áp bàn tay gầy rộc nhợt nhạt của Vũ lên má mình,
- Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em, và lúc này cũng không nghe lời em, anh đã nói mọi chuyện với Hạnh rồi. Cô ấy rất thương tâm, rất đau lòng, em sẽ giận đúng không? Nhưng thật kì lạ lòng anh lúc này nhẹ nhõm lắm, tảng đá đè nặng trong lòng bao năm cuối cùng cũng được dời đi. Em mau ngồi dậy mà mắng anh, đánh anh cũng được. Anh ích kĩ lắm đúng không? Nhưng Vũ à! Nếu thiên đường không có em anh sẽ không bước vào. Chỉ cần nắm được tay em, dù là địa ngục cũng tình nguyện bước mãi
Quân ngồi đó nắm lấy tay Vũ thì thầm nhỏ to, dòng nước nóng ấm cũng theo khoé mi rơi trên bàn tay Vũ. Nhưng nhỏ vẫn nằm yên bất động, không có chút dấu hiệu nào tỉnh lại, cái này gọi là chết tâm sao?
*********
Trong căn phòng sang trọng với ánh đèn mờ ảo, một người phụ nữ đứng xoay người về phía cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực nhìn ra màn đêm tối đen ngoài kia, gương mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó ghê lắm.
Người đàn ông ngồi trên giường phía sau cô ta trên mặt đỏ bừng như đang rất tức giận, nóng nảy không kìm chế được đứng phắt dậy nhìn bóng lưng người trước mặt, lên tiếng
- Tại sao em làm thế? Tại sao có thể làm như vậy hả???
- ……… em đã làm gì chứ? Anh đang nói cái gì vậy? Em phiền chết rồi anh đừng có ở đó nháo nữa - Giọng cô ta bực bội bức xúc không kém
- Em … - Anh ta bị người phụ nữ kia làm cho tức muốn nghẹn họng - ..em đừng nói chuyện đó không liên quan mình… không ngờ em nhẫn tâm đến vậy
- Nhẫn tâm sao? Em nhẫn tâm sao? Ha ha thật không ngờ người nói ra câu này là anh. – Cô ta xoay người lại, bước đến trước mặt người đàn ông đó, dùng ngón trỏ miết nhẹ gương mặt nhẵn bóng kia, cười đểu - phải thì sao, không phải thì sao? Nếu là em? Anh sẽ đi tố cáo em sao?
- Em… - người đàn ông tức giận gạt phăng tay của cô ta ra, nhìn cô ta một cách ghê tởm và xa lạ
- Không nên nhìn em như thế, là anh nợ em nên đừng nghĩ tới chuyện phản bội em, anh không có cái quyền đó
Cô ta cợt nhã, thân người uốn é.o định trườn tới thân hình to lớn kia, nhưng người đàn ông đó quay phắt đi ra khỏi căn phòng, bỏ mặc cô ta cười như điên như dại, tiếng cười chua xót ai oán. Lòng người đi cũng đau không kém “tại sao lại như thế này!”
Cảnh Tây biệt vô âm tính, không một lần ghé thăm Vũ, không ai biết tin tức anh ta. cứ như đã bốc hơi khỏi trái đất này. Trong lòng Quân chợt nhớ đến có phần lo lắng, với tính khí của Cảnh Tây chỉ sợ sẽ làm ra chuyện không thể tưởng, có khi còn nguy hại bản thân. Anh không biết làm cách nào để cứu vãn, lại nói nếu là thật thì khi Vũ tỉnh dậy sẽ đau lòng quá độ. Đang ngồi trầm tư lo lắng trong phòng bệnh thì cửa mở ra, người bước vào là người mà Quân cố cho vào quên lãng và không muốn gặp nữa, Hoàng Nam.
Nam bước vào cũng chẳng liếc tới anh mà đi thẳng đến giường bệnh của Vũ, Trình bước vào sau cũng chỉ cười nhẹ gật đầu chào anh. Cả bốn người trong căn phòng không quá lớn nhưng không hề có một tiếng động.
Ngoài những vết thương được băng bó thì những vết thâm tím cũng đã mờ dần, gương mặt cũng về nguyên trạng được 7, 8 phần. Nhưng Nam nhìn thấy vẫn không khỏi đau lòng, vừa đi công tác về đã nghe người báo cáo Vũ gặp chuyện đang nằm viện, thì đã vội vã chạy đến đây. Người con gái hoạt bát ngày nào, bây giờ lại nằm như một con búp bê nhàu nát. Đôi tay run rẩy vài lần đưa lên hạ xuống cũng có thể can đảm chạm vào gương mặt kia, vuốt nhẹ thật nhẹ đầy yêu thương, đôi mắt nhu thuận dịu dàng nhìn Vũ, giống như không gian này chỉ có hai người. Quân nhìn thấy cảnh đó liền muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng tay anh đã bị bàn tay khác cố giữ lại, anh quay đầu nhìn Trình khó hiểu, cô cũng chỉ biết cười khổ nhìn lại anh, trong mắt là sự cầu xin anh cho Nam một chút yên tĩnh, một chút yêu thương được thể hiện với Vũ.
Quân nhìn sự đáng thương của Trình không nhịn được thở dài, cũng không nỡ nào khướt từ sự cầu xin ngốc nghếch của cô, bực tức đẩy cửa ra ngoài. Nam có biết không người con gái sau lưng mình tim đang rỉ máu, chỉ sợ lúc biết và hiểu ra mình thật sự cần ai yêu ai, mọi chuyện đã quá trễ.
Trình cũng chỉ biết cười chua chát quay đầu đi ra ngoài, ai bảo cô yêu người đàn ông này hơn tất cả chứ, ai bảo cô bị người con gái kia cảm hoá để không thể nào hận cô ta cướp đi trái tim của người cô yêu, ai bảo trong đầu cô chỉ có duy nhất suy nghĩ “chỉ cần anh vui là được” kia mạnh mẽ ngự trị. Có người sẽ bảo cô ngốc, mà con ra vẻ cao thượng, nhu nhược, yếu đuối không biết cách nắm giữ nhưng cũng không biết cách buông bỏ. Ừ! Thì biết sao được khi đó chính là cách mà cô yêu.
Trong phòng bệnh lúc này thật sự chỉ còn hai người, Nam cứ đứng như thế vuốt ve mái tóc, gương mặt Vũ. Yên lặng nhìn ngắm say mê, giống như một nhà khảo cô đang chăm chú với món đồ cổ quý hiếm vừa phát hiện. “Yên tâm đi, anh sẽ tìm ra kẻ khiến em như thế này, khiến kẻ đó cũng khổ sở như em…à không phải khổ sở hơn cả em, người đàn bà đó dám lờ đi cảnh cáo của anh, anh không để yên cho cô ta, em đó đừng có ngốc mà nhận thân thuộc rồi trách anh đó”. Bàn tay vẫn miết nhẹ trên mặt Vũ, nở nụ cười lạnh, thật sự Nam của lúc này quá khác với ngày trước, nếu Vũ nhìn thấy có lẽ nhỏ cũng không dám nhận rằng mình quen biết với Nam. Đột nhiên hắn cúi xuống như muốn hôn Vũ nhưng trong đầu có một hình ảnh khác xẹt qua rất nhanh khiến hắn khựng lại, rồi nhẹ nhàng cúi xuống bên tai Vũ thì thầm…
- Cả anh ta nữa, em thế này chắc chắn có liên quan anh ta. Nên nếu em còn mãi phiêu diêu đâu đó….anh không chắc mình sẽ làm gì anh ta đâu, thế nên mau chóng tỉnh dậy đi
Sau đó Nam đứng dậy đi ra ngoài, không hề thấy được cái nhíu mày và ngón tay nhích nhẹ của người trên giường.
Nam một mình lướt đi trong đêm, chiếc xe của hắn như đang xé gió mà lao đi, gương mặt vẫn lạnh như tiền, không biết Nam có vui hay không khi tự tạo ra chiếc mặt nạ này? Cảm giác như chưa đủ hắn nhấn ga và tốc độ càng kinh khủng hơn, những người trên đường kinh hồn bạt vía đồng loạt nép sát rạt bên vệ đường, có người tay vẫn còn run rẩy nhưng cố gắng bấm số điện thoại gọi… báo cảnh sát.
- Ặc, ặc….ưm….bu.. ông…buông…ặc… - Mặt Hằng đỏ như gà chọi, hai tay bấu víu cố gắng tách “gọng kìm” đang siết cái cổ của cô ta
Không biết nguyên do gì mà ai cũng thích ngược đãi cái cổ của Hằng, hết Vũ là Quân bây giờ là kẻ điên này nữa, cũng chẳng biết là cô đã chọc giận hắn lúc nào, mà như vũ bão kéo vào nhà rồi hung hăng bóp cổ cô ta.
- Sao hả? Lúc cô hại người không nghĩ tới trường hợp này sao? Đúng là điếc không sợ súng, tôi đã cảnh cáo cô đừng đụng vào cô ấy hửm – Nam nhìn sự khổ sở của Hằng lấy làm thích thú, nghiến răng ken két nói
- Anh…anh…điê…n….à
Hằng vẫn cố sống cố chết giãy dụa, cô ta sắp chết ngạt rồi “đồ điên, anh chưa uống thuốc sao? Phát bệnh cái gì? Buông ra mau buông ra, tôi mà chết cũng sẽ biến thành ma về ám anh”.
Không biết là nhận thấy cô ta sắp trút “hơi thở cuối cùng” hay là nhận thấy ánh mắt “đe doạ” của cô ta mà Nam “nhân từ” quẳng cô ta xuống sàn. Lấy lại được không khí Hằng vội vàng hít lấy hít để, không ngừng ho khan. Ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Nam, đang ngạo nghễ trước mặt
- Anh bị cái gì? Nửa đêm chạy tới đây hành hung người khác?
- Chuyện tốt cô làm mà còn giả ngây sao? Oán hận gì đến nổi phải đối với cô ấy như thế? – Nam khuỵ gối xuống, ngồi đối diện Hằng, nắm lấy cái cằm cô ta ép cho nhìn thẳng vào mặt mình
- Anh đang nói cái gì? Tôi không hiểu gì cả, đừng nổi điên nữa - Hằng nén đau hung hăng đáp lại, trong mắt cô ta tràn ngập khó hiểu nhìn Nam
- Không hiểu? À! Cô là loại người không chịu nhớ những gì mình không cảm nhận được đúng không? Rất may là tôi đã biết được cách thức cô sai người làm với cô ấy. Được, vậy chúng ta diễn lại một lần nữa, và nhân vật chính lần này là…. cô, như thế cô sẽ dễ dàng nhớ và hình dung ra đúng không?
Nam cười lạnh đứng dậy nhìn Hằng, “ngây thơ” hiểu ý cô ta nói, búng tay “tách” một cái, cửa được đầy ra, lặp tức mấy tên đàn ông cao to bậm trợn, bước vào nhà. Hằng hít một ngụm khí lạnh, gương mặt tái xanh sợ hãi, run rẩy như con thỏ nhỏ nhìn thấy lũ sói lang, thu người lại vào một góc. Nam khoái chí rút một điếu thuốc ra châm nhả khói.
- Xin lỗi!! chúng tôi đã cố gắng hết sức…………….
“Choang” nghe như có gì đó vụn vỡ….
Vừa nghe tới đó, cả bọn gần như bật ngã về phía sau, thân người loạng choạng vài bước
- K…hông….không..thể nào? - sắc mặt chị tái nhợt, cả người tuột hẳn xuống sàn, miệng lẩm bẩm gì đó, lắc đầu nguầy nguậy
Bọn người Tú - Việt ngoảnh đầu đi lau vội nước mắt. Cảnh Tây và Quân mở to hai mắt trừng trừng nhìn bác sĩ như muốn nói với ông ta họ không tin, không tin chút nào cả mặc dù ông chưa nói hết câu. Ông bác sĩ bị sự thương tâm và thái độ quá khích của họ doạ cho sợ, mồ hôi đổ ra còn nhiều hơn lúc cấp cứu cho bệnh nhân nữa, nhưng kịp định thần lại tính mở miệng nói tiếp xoa dịu bọn họ thì ông phát hiện cổ áo của mình bị tay ai đó giữa chặt, mà đâu chỉ có hai tay… là bốn tay, bốn tay đó. Áo của ông sắp bị bọn họ níu rách rồi, cổ cũng bị kẹp cho thở không được luôn, “không phải bọn họ định giết người chứ ặc ặc …”
Bác sĩ gần như bị Cảnh Tây và Quân túm lấy hổng cả chân, hai tay bấu lấy cố sống cố chết lắc đầu, mong hai kẻ điên này thả ông ra, đám ý tá bước ra thấy vậy cũng lao vô can
- Ông nói cái gì? Cái gì mà xin lỗi hả? Ông là bác sĩ cái kiểu gì HẢAA??? - Quân dí sát mặt ông ta mà hét
- Ông muốn tôi đốt luôn cái bệnh viện này sao? Ông là bác sĩ sao không cứu được người - Cảnh Tây cũng không thua kém, nghiến răng ken két trợn mắt mà đe doạ,
- Ưm …khục….b..u…ông…
- Các anh làm gì, mau buông tay đi đừng kích động - mấy cô y ta nháo lên
Y tá, bác sĩ bị hai người doạ cho hồn vía lên mây, nhìn mặt hai kẻ trước mặt họ biết hai người này không có đùa giỡn. Tiếng la chí choé của bọn họ cuối cùng cũng đánh động được đám người kia, Tú, Việt cả chị vội vội vàng vàng tới kéo cả hai con trâ điên ra.
- Hai người buông ra đi, chuyện này không trách bác sĩ được, đừng như vậy
- Không trách bọn họ, không trách họ thì trách ai, đồ vô dụng
- %$#@#%^&*()#$%^&
- @#$%^&*()^&*(*&^%$#@!@#$%^
- @#$%^&*&^%$#@^^$#@#$%^
Sao vài phút hỗn loạn cũng “giải thoát” được ông bác sĩ khổ mạng đáng thương “ma xui quỷ khiến” thế nào cấp cứu đúng cho cô gái kia, để mém chút nữa cái mạng già này về hiếu thảo với tổ tông rồi.
- Khụ …khụ… phù phù…
Ông bác sĩ cố gắng thở, chỉ mấy phút thôi mà ông tưởng mình đã bị lấy mất không khí mấy năm rồi (Cò: phải biết quý trọng không khí). Đưa mắt lén lén nhìn hai kẻ vẫn chầm chầm hung hăng như vẫn còn ý định muốn giết ông kia. Nhưng kinh nghiệm bao năm trong cái nghề này, và tuổi đời đã đi quá nửa, ông thấy trong mắt họ đau thương vô cùng, nên cũng không đành lòng mà trách, thở dài trầm mặc nói tiếp
- Các vị xin hãy bớt đau buồn, chúng tôi không cứu được đứa bé, nhưng người mẹ vẫn bình an,…
- Ông nói gì? – 5, 6 cái miệng gì đó ngoác đến mang tai mắt lồ lộ nhìn bác sĩ hỏi lại
- Haizzzzzz thật không biết nói thế nào, người đánh cô ấy cũng thật nhẫn tâm….
- Tôi không có hỏi mấy cái đó, ông…ông..lúc nãy ông nói những gì, đứa trẻ, cô ấy…. – Quân mất bình tĩnh lại lao tới lay bác sĩ, trong mắt anh mang theo ngập tràn hy vọng cùng khó hiểu
- Đúng vậy, cô ấy không sao, người đánh cô ta hình như không chủ ý muốn đánh chết, chỉ tập trung đánh vùng bụng, và có lẽ dùng roi da hay thắt lưng để đánh trên cơ thể, nên nói chính xác thì cô ấy chỉ bị chấn thương bên ngoài, không hề ảnh hưởng xương cốt hay nội tạng bên trong, chỉ cần nghĩ ngơi và tịnh dưỡng thì sẽ mau chóng bình phục
- Nếu chỉ như thế tại sao trên người cô ấy toàn là máu, giống như toàn bộ máu của cơ thể đổ ra – Ai đó ý kiến
- À, cái đó thì một phần máu của cô ấy, một phần lớn là máu động vật, có lẽ người đó muốn hù doạ….. Điều đáng ngại là…
Sự ngập ngừng của bác sĩ, làm cho bọn họ đang vui mừng với thông tin kia thì khẩn trương lo lắng vô cùng, phập phồng sợ hãi nhìn bác sĩ. Ông ta đẩy đẩy gọng kính nói tiếp
- Cô ấy bị lạm dụng tình dục quá mức, dẫn đến đứa trẻ trong bụng bị mất… có lẽ mới được vài tuần tuổi. Và quan trọng hơn sự ảnh hưởng của nó khiến cô ấy sau này khó có thể mang thai được nữa, chúng tôi đã rất cố gắng, thật sự thì rất đáng tiếc. Xin lỗi
Bác sĩ nói xong bỏ đi, để lại phía sau một lô một lốc kẻ ngu ngu ngơ ngơ như bị lạc đến sao hoả, tại sao con gái chưa có chồng lại có thể có thai? (Cò: Mọi người lạc về thời phong kiến hết ùi). “Có thai ư? Cô ấy đã có thai ư? Đứa trẻ của chúng ta, tình yêu của chúng ta, tại sao lại như thế”. Quân có thể chắc chắn trong lòng đứa bé đó chắc chắn của anh, đứa con anh mong chờ lại ra đi khi anh còn chưa biết là nó có mặt, lòng anh vẫn đau quá.
Nghe bác sĩ bảo Vũ không sao, chị như trút được gánh nặng trong lòng, nhưng cái tin kia lại làm cho chị biến sắc, mặt mày xây sẩm “Thật sự có thai sao? Là có thai sao? ”
Cảnh Tây nghe thông báo Vũ không sao cũng thở phào, anh chỉ cần có thế, chỉ cần nhỏ bình an là được rồi. Quay người đi, bước chân xiêu vẹo như sắp ngã dù luôn nói với Vũ sẽ không đòi hỏi gì cả, sẽ âm thầm bên cạnh, sẽ như chiếc bóng mà dõi theo nhỏ, nhưng tại sao khi bác sĩ bảo Vũ mang thai lòng anh lại đau đớn như thế, lại oán hận như thế, lại căm ghét đến thế là vì biết rõ một điều đứa trẻ đó không phải của mình sao? Tại sao trong lúc này cái tư vị xót xa ganh ghét này lại xuất hiện chứ?
Lúc này đây ngoài bọn người kia, Cảnh Tây còn muốn giết luôn tên đàn ông đó, tên đàn ông xấu xa đã vấy bẩn cô gái “của” anh. Khớp tay bị siết chặt kêu răn rắc, lửa hận thù bùng cháy trong mắt anh. Nhưng tất cả đều phải nén lại, anh lấy điện thoại ra nói gì đó với người nhận cuộc gọi bên kia. Rồi đút tay vào túi đi thẳng ra bên ngoài “còn nhiều việc phải làm”.
********
Vũ được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, vì cả Quân và chị đều không muốn nhỏ bị quấy rầy khi phải nằm chung với các bệnh nhân khác. Cả hai cũng không dám báo với ba má Vũ, chỉ sợ là hai người chịu không nổi, mọi việc đều chờ đến khi Vũ tỉnh dậy rồi tính tiếp.
Quân và chị thay phiên nhau chăm sóc Vũ, mặc dù bác sĩ khẳng định nhỏ chỉ bị ngoại thương sẽ rất nhanh tỉnh lại, nhưng chờ hai ngày một đêm cũng không thấy Vũ tỉnh, mọi người rất lo lắng. Vĩnh và Nhu biết tin cũng chạy tới thăm, Nhu khóc cả buổi làm Vĩnh vừa phải đứng một bên an ùi, vừa kiêm luôn cái “giẻ lau” bất đắc dĩ, vì khăn tay của Vĩnh bị Nhu lau nước mắt ướt hết cả.
Lúc cả hai đến thì Quân đã đi ra bên ngoài, chỉ còn chị trong phòng với Vũ, Vĩnh không nói gì với chị, sắc mặt thâm trầm hơi tối đôi lúc liếc nhìn chị. Không biết chị có cảm nhận được có người nhìn mình hay không mà ánh mắt không một lần dời khỏi thân hình bất động của Vũ. Cũng chỉ đơn giản coi hai người kia như không khí
Tiễn Nhu và Vĩnh về thì có bác sĩ đến thăm bệnh cho Vũ, không ngờ người này lại là Hùng, thì ra đây là bệnh viện Hùng đang thực tập, nhìn thấy chị trong phòng thì Hùng đã chắc chắn khẳng định được, bệnh nhân phòng này là Vũ, lúc nhận bệnh án, Hùng còn cho rằng là tên trùng tên. Liếc qua bệnh án mà không khỏi rùng mình, lúc này nhìn tận mắt bạn mình toàn thân đều là vết thương, cả người suy yếu bất động, gương mắt sưng húp nhợt nhạt vô cùng, không khỏi đau lòng hốt hoảng, bệnh án vì thế cũng rơi khỏi tay. Phải mất mấy phút Hùng mới bình tĩnh lại.
Sau khi khám xong Hùng quay đầu nhìn chị thì chị cũng chỉ cười buồn, trông chị hoàn toàn không có chút nào gọi là sức sống. Cố gắng nở nụ cười gượng gạo động viên chị, Hùng bước vội ra ngoài, chỉ sợ đứng lâu chút nữa nước mắt “nam nhi” của cậu lại rơi.
Thở dài một cái, lôi điện thoại gọi cho Trúc, cô nàng đang đi theo đoàn không có ở thành phố, nhưng nếu Hùng không gọi báo, sau này Trúc biết chuyện không khéo đem Hùng ra “ngũ mã phanh thây” thì khổ. “Nếu muốn khóc thì phải về bên anh hãy khóc nhé, như thế anh mới có thể giúp em lau nước mắt”.
Sãy bước trên hành lang bệnh viện Hùng không ngừng nghĩ về hai chữ số phận, lúc trước Trúc hay nói với Hùng số phận của con người đã được định sẵn, bản thân mình gặp ai, gặp chuyện gì đều lập trình sẵn. Hùng lúc đó kí trán cô cười nói rằng số phận là do chính mình nắm giữ, là nằm trong lòng bàn tay mình. Nhưng lúc này đây, Hùng đang thật sự nghi ngờ điều đó, số phận có thật sự nằm trong tay chính mình hay không, nếu thật là thế thì tại sao số phận của Vũ lại như thế? Tại sao sự khắc nghiệt nhất lại trút lên đầu nhỏ?
- Anh…anh…anh nói gì - chị tựa người vào lang can để làm chổ trụ cố nén giọng hỏi người trước mặt
- ………… - Quân hít một hơi dài, lần nữa lập lại đầy đủ rõ ràng những gì vừa nói - đứa bé trong bụng Vũ là của anh, anh muốn chịu trách nhiệm với cô ấy. Trăm sai ngàn sai đều là do anh, là anh yêu cô ấy, nếu có trách thì hãy trách anh, nếu có hận cũng chỉ nên hận anh, Vũ không có lỗi...
Chị há hốc trợn to mắt nhìn Quân như đang rất rất khó khăn để cố gắn nuốt lấy những lời của Quân. Người chồng mà chị hết lòng yêu thương hết lòng thờ kính, là bầu trời là, không khí của chị, đang thừa nhận đã yêu và có con với em gái chị. Đây có phải là chương trình “Đùa chút thôi” không? Nếu phải thì ai đó hãy mau mau nhảy ra và nói với chị đi. Dù đã nghe người khác nói qua, dù đã nghi ngờ, dù đã thấy được thái độ kích động của anh mấy ngày hôm nay, dù đã nhắc mình phải vững vàng chuẩn bị tinh thần,..nhưng mà…nhưng mà sao do chính anh nói vẫn đau như bị tên bắn vào tim thế này? Sự dứt khoát trong lời nói của anh sao lại như biến thành lười dao cùn từng nhát từng nhát cứa vào tim thế này, đau chết được. Tại sao không thể nào khống chế được nước mắt của mình để nó cứ tự do thoải mái lăn dài?
- ….. Đây…đây là lí do anh không muốn đứa con này - chị đưa tay lên sờ vào bụng của mình – là lí do anh bảo không cần và muốn em bỏ nó sao?
Chị như kẻ si ngốc đôi mắt ngây dại nhìn Quân chờ một câu trả lời, nhưng trong lòng không ngừng cầu xin “Không phải đúng không anh, không phải đúng không”
- Không phải, cô ấy mang thai tới hôm nay anh mới biết. …Nhưng mà, anh đã từng nói với cô ấy con của anh chỉ có thể có cô ấy là mẹ - Gương mặt Quân lạnh lùng không chút cảm xúc nào, cũng không nhìn chị, đều đều mà nói, Quân sợ nếu nhìn vào gương mặt vô tội ấy anh sẽ mất hết dũng khí – xin lỗi em, nhưng anh nghĩ chúng ta nên li hôn, căn nhà và tài sản anh để lại cho em và Bin, anh cũng sẽ chu cấp hàng tháng cho hai mẹ con….
- Anh…anh nói cái gì? Li hôn sao? Anh muốn li hôn sao? Em đã làm sai cái gì? Em không đủ tốt sao? Không đủ yêu thương anh sao? Em là người cần những thứ đó sao? Anh nói đi nói đi - Chị mất hết nhẫn nhịn lao tới nắm lấy Quân mà lay
- Không, Hạnh nghe anh nói, vì em quá tốt quá ưu tú nên anh không xứng, rời khỏi anh sẽ có người khác yêu thương em, cho em hạnh phúc, anh không xứng cũng không đáng để em huỷ hoại tuổi thanh xuân của mình,và quan trọng hơn…trong lòng anh không có bất kì chổ nào cho người phụ nữ khác ngoài Vũ
“Choang” dường như có cái gì vừa vụn vỡ trong lòng chị, chị thả Quân ra hai tay buông thỏng như không xương, đôi mắt trống rỗng đẫm nước nhìn Quân, cuối cùng chị cũng nghe được từ chính miệng chồng mình nói từ yêu… ..ha nhưng thật…thật khôi hài là
chồng chị bảo yêu em gái mình, trên đời này có người phụ nữ nào thất bại hơn chị chứ?
- Em mệt, em muốn về nghỉ, tất cả mọi chuyện chờ Vũ tỉnh hãy nói,
Nói xong chị quay đi thật nhanh, nhanh như đang cố chạy trốn trước khi nghe những lời nhẫn tâm hơn từ chồng mình “tại sao? Tại sao đối với tôi như thế, tại sao lại nhẫn tâm như thế? Tại sao, tại sao?????????”
Quân đứng đó nhìn theo bóng chị bé nhỏ liêu xiêu trên hành lang, Quân biết chị rất sock rất đau lòng, rất khó chấp nhận... Nhưng nếu còn dây dưa nữa thì tất cả sẽ càng tổn thương hơn, “Hạnh xin lỗi em, một cô gái tốt như em không nên gặp phải kẻ đốn mạt như anh, không nên phải chịu thương tâm và thiệt thòi nhiều như thế, rời xa anh chắc chắn sẽ có người khác yêu thương em hết lòng”. Nhìn bóng chị khuất khỏi tầm mắt, Quân cũng xoay người bước về hướng ngược lại, về nơi có người con gái anh yêu đang nằm đó. Mặc kệ là sóng gió gì, bão táp nào nơi duy nhất anh hướng tới chính là người con gái đó, ngọn hải đăng cả đời anh.
“Ba ngày rồi, sao em vẫn còn chưa chịu dậy, là em giận anh đã không thể bảo vệ em sao? Tỉnh lại đi em anh mệt mỏi lắm, anh mong được nghe em nói, được em nhìn anh, được nắm tay em mà đứng trước mọi chuyện” Quân nhẹ áp bàn tay gầy rộc nhợt nhạt của Vũ lên má mình,
- Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em, và lúc này cũng không nghe lời em, anh đã nói mọi chuyện với Hạnh rồi. Cô ấy rất thương tâm, rất đau lòng, em sẽ giận đúng không? Nhưng thật kì lạ lòng anh lúc này nhẹ nhõm lắm, tảng đá đè nặng trong lòng bao năm cuối cùng cũng được dời đi. Em mau ngồi dậy mà mắng anh, đánh anh cũng được. Anh ích kĩ lắm đúng không? Nhưng Vũ à! Nếu thiên đường không có em anh sẽ không bước vào. Chỉ cần nắm được tay em, dù là địa ngục cũng tình nguyện bước mãi
Quân ngồi đó nắm lấy tay Vũ thì thầm nhỏ to, dòng nước nóng ấm cũng theo khoé mi rơi trên bàn tay Vũ. Nhưng nhỏ vẫn nằm yên bất động, không có chút dấu hiệu nào tỉnh lại, cái này gọi là chết tâm sao?
*********
Trong căn phòng sang trọng với ánh đèn mờ ảo, một người phụ nữ đứng xoay người về phía cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực nhìn ra màn đêm tối đen ngoài kia, gương mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó ghê lắm.
Người đàn ông ngồi trên giường phía sau cô ta trên mặt đỏ bừng như đang rất tức giận, nóng nảy không kìm chế được đứng phắt dậy nhìn bóng lưng người trước mặt, lên tiếng
- Tại sao em làm thế? Tại sao có thể làm như vậy hả???
- ……… em đã làm gì chứ? Anh đang nói cái gì vậy? Em phiền chết rồi anh đừng có ở đó nháo nữa - Giọng cô ta bực bội bức xúc không kém
- Em … - Anh ta bị người phụ nữ kia làm cho tức muốn nghẹn họng - ..em đừng nói chuyện đó không liên quan mình… không ngờ em nhẫn tâm đến vậy
- Nhẫn tâm sao? Em nhẫn tâm sao? Ha ha thật không ngờ người nói ra câu này là anh. – Cô ta xoay người lại, bước đến trước mặt người đàn ông đó, dùng ngón trỏ miết nhẹ gương mặt nhẵn bóng kia, cười đểu - phải thì sao, không phải thì sao? Nếu là em? Anh sẽ đi tố cáo em sao?
- Em… - người đàn ông tức giận gạt phăng tay của cô ta ra, nhìn cô ta một cách ghê tởm và xa lạ
- Không nên nhìn em như thế, là anh nợ em nên đừng nghĩ tới chuyện phản bội em, anh không có cái quyền đó
Cô ta cợt nhã, thân người uốn é.o định trườn tới thân hình to lớn kia, nhưng người đàn ông đó quay phắt đi ra khỏi căn phòng, bỏ mặc cô ta cười như điên như dại, tiếng cười chua xót ai oán. Lòng người đi cũng đau không kém “tại sao lại như thế này!”
Cảnh Tây biệt vô âm tính, không một lần ghé thăm Vũ, không ai biết tin tức anh ta. cứ như đã bốc hơi khỏi trái đất này. Trong lòng Quân chợt nhớ đến có phần lo lắng, với tính khí của Cảnh Tây chỉ sợ sẽ làm ra chuyện không thể tưởng, có khi còn nguy hại bản thân. Anh không biết làm cách nào để cứu vãn, lại nói nếu là thật thì khi Vũ tỉnh dậy sẽ đau lòng quá độ. Đang ngồi trầm tư lo lắng trong phòng bệnh thì cửa mở ra, người bước vào là người mà Quân cố cho vào quên lãng và không muốn gặp nữa, Hoàng Nam.
Nam bước vào cũng chẳng liếc tới anh mà đi thẳng đến giường bệnh của Vũ, Trình bước vào sau cũng chỉ cười nhẹ gật đầu chào anh. Cả bốn người trong căn phòng không quá lớn nhưng không hề có một tiếng động.
Ngoài những vết thương được băng bó thì những vết thâm tím cũng đã mờ dần, gương mặt cũng về nguyên trạng được 7, 8 phần. Nhưng Nam nhìn thấy vẫn không khỏi đau lòng, vừa đi công tác về đã nghe người báo cáo Vũ gặp chuyện đang nằm viện, thì đã vội vã chạy đến đây. Người con gái hoạt bát ngày nào, bây giờ lại nằm như một con búp bê nhàu nát. Đôi tay run rẩy vài lần đưa lên hạ xuống cũng có thể can đảm chạm vào gương mặt kia, vuốt nhẹ thật nhẹ đầy yêu thương, đôi mắt nhu thuận dịu dàng nhìn Vũ, giống như không gian này chỉ có hai người. Quân nhìn thấy cảnh đó liền muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng tay anh đã bị bàn tay khác cố giữ lại, anh quay đầu nhìn Trình khó hiểu, cô cũng chỉ biết cười khổ nhìn lại anh, trong mắt là sự cầu xin anh cho Nam một chút yên tĩnh, một chút yêu thương được thể hiện với Vũ.
Quân nhìn sự đáng thương của Trình không nhịn được thở dài, cũng không nỡ nào khướt từ sự cầu xin ngốc nghếch của cô, bực tức đẩy cửa ra ngoài. Nam có biết không người con gái sau lưng mình tim đang rỉ máu, chỉ sợ lúc biết và hiểu ra mình thật sự cần ai yêu ai, mọi chuyện đã quá trễ.
Trình cũng chỉ biết cười chua chát quay đầu đi ra ngoài, ai bảo cô yêu người đàn ông này hơn tất cả chứ, ai bảo cô bị người con gái kia cảm hoá để không thể nào hận cô ta cướp đi trái tim của người cô yêu, ai bảo trong đầu cô chỉ có duy nhất suy nghĩ “chỉ cần anh vui là được” kia mạnh mẽ ngự trị. Có người sẽ bảo cô ngốc, mà con ra vẻ cao thượng, nhu nhược, yếu đuối không biết cách nắm giữ nhưng cũng không biết cách buông bỏ. Ừ! Thì biết sao được khi đó chính là cách mà cô yêu.
Trong phòng bệnh lúc này thật sự chỉ còn hai người, Nam cứ đứng như thế vuốt ve mái tóc, gương mặt Vũ. Yên lặng nhìn ngắm say mê, giống như một nhà khảo cô đang chăm chú với món đồ cổ quý hiếm vừa phát hiện. “Yên tâm đi, anh sẽ tìm ra kẻ khiến em như thế này, khiến kẻ đó cũng khổ sở như em…à không phải khổ sở hơn cả em, người đàn bà đó dám lờ đi cảnh cáo của anh, anh không để yên cho cô ta, em đó đừng có ngốc mà nhận thân thuộc rồi trách anh đó”. Bàn tay vẫn miết nhẹ trên mặt Vũ, nở nụ cười lạnh, thật sự Nam của lúc này quá khác với ngày trước, nếu Vũ nhìn thấy có lẽ nhỏ cũng không dám nhận rằng mình quen biết với Nam. Đột nhiên hắn cúi xuống như muốn hôn Vũ nhưng trong đầu có một hình ảnh khác xẹt qua rất nhanh khiến hắn khựng lại, rồi nhẹ nhàng cúi xuống bên tai Vũ thì thầm…
- Cả anh ta nữa, em thế này chắc chắn có liên quan anh ta. Nên nếu em còn mãi phiêu diêu đâu đó….anh không chắc mình sẽ làm gì anh ta đâu, thế nên mau chóng tỉnh dậy đi
Sau đó Nam đứng dậy đi ra ngoài, không hề thấy được cái nhíu mày và ngón tay nhích nhẹ của người trên giường.
Nam một mình lướt đi trong đêm, chiếc xe của hắn như đang xé gió mà lao đi, gương mặt vẫn lạnh như tiền, không biết Nam có vui hay không khi tự tạo ra chiếc mặt nạ này? Cảm giác như chưa đủ hắn nhấn ga và tốc độ càng kinh khủng hơn, những người trên đường kinh hồn bạt vía đồng loạt nép sát rạt bên vệ đường, có người tay vẫn còn run rẩy nhưng cố gắng bấm số điện thoại gọi… báo cảnh sát.
- Ặc, ặc….ưm….bu.. ông…buông…ặc… - Mặt Hằng đỏ như gà chọi, hai tay bấu víu cố gắng tách “gọng kìm” đang siết cái cổ của cô ta
Không biết nguyên do gì mà ai cũng thích ngược đãi cái cổ của Hằng, hết Vũ là Quân bây giờ là kẻ điên này nữa, cũng chẳng biết là cô đã chọc giận hắn lúc nào, mà như vũ bão kéo vào nhà rồi hung hăng bóp cổ cô ta.
- Sao hả? Lúc cô hại người không nghĩ tới trường hợp này sao? Đúng là điếc không sợ súng, tôi đã cảnh cáo cô đừng đụng vào cô ấy hửm – Nam nhìn sự khổ sở của Hằng lấy làm thích thú, nghiến răng ken két nói
- Anh…anh…điê…n….à
Hằng vẫn cố sống cố chết giãy dụa, cô ta sắp chết ngạt rồi “đồ điên, anh chưa uống thuốc sao? Phát bệnh cái gì? Buông ra mau buông ra, tôi mà chết cũng sẽ biến thành ma về ám anh”.
Không biết là nhận thấy cô ta sắp trút “hơi thở cuối cùng” hay là nhận thấy ánh mắt “đe doạ” của cô ta mà Nam “nhân từ” quẳng cô ta xuống sàn. Lấy lại được không khí Hằng vội vàng hít lấy hít để, không ngừng ho khan. Ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Nam, đang ngạo nghễ trước mặt
- Anh bị cái gì? Nửa đêm chạy tới đây hành hung người khác?
- Chuyện tốt cô làm mà còn giả ngây sao? Oán hận gì đến nổi phải đối với cô ấy như thế? – Nam khuỵ gối xuống, ngồi đối diện Hằng, nắm lấy cái cằm cô ta ép cho nhìn thẳng vào mặt mình
- Anh đang nói cái gì? Tôi không hiểu gì cả, đừng nổi điên nữa - Hằng nén đau hung hăng đáp lại, trong mắt cô ta tràn ngập khó hiểu nhìn Nam
- Không hiểu? À! Cô là loại người không chịu nhớ những gì mình không cảm nhận được đúng không? Rất may là tôi đã biết được cách thức cô sai người làm với cô ấy. Được, vậy chúng ta diễn lại một lần nữa, và nhân vật chính lần này là…. cô, như thế cô sẽ dễ dàng nhớ và hình dung ra đúng không?
Nam cười lạnh đứng dậy nhìn Hằng, “ngây thơ” hiểu ý cô ta nói, búng tay “tách” một cái, cửa được đầy ra, lặp tức mấy tên đàn ông cao to bậm trợn, bước vào nhà. Hằng hít một ngụm khí lạnh, gương mặt tái xanh sợ hãi, run rẩy như con thỏ nhỏ nhìn thấy lũ sói lang, thu người lại vào một góc. Nam khoái chí rút một điếu thuốc ra châm nhả khói.
/60
|