Khói thuốc đặc quánh bay mịt mù dường như khiến cho không khí trong căn phòng càng thêm u ám. Lôi Dực vẫn như cũ duy trì tư thế cầm điếu xì gà trên tay, mãi một lúc lâu sau mà hắn vẫn không đưa lên khóe môi tiếp tục hút, cho đến khi đóm lửa đỏ kia dần dần lụi tàn, đầu thuốc cháy xém đến phần da thịt hắn vẫn chưa phát hiện ra, chỉ lẳng lặng ngã đầu vào sofa ngồi một chỗ. Có lẽ bởi vì nơi nào đó trong cơ thể hắn đang quá đau đớn, nỗi đau lớn đến mức đã át đi cảm giác bỏng rát ở những nơi khác trên cơ thể mất rồi.
Một số hình ảnh, một số lời nói cứ quanh quẩn trong tâm trí không cách nào rời đi được. Hắn cứ như vậy đờ người ngày qua ngày, không rõ đã uống bao nhiêu rượu, hút bao nhiêu thuốc, đến nỗi dường như cổ họng cũng khản đặc, dạ dày quặn thắt, đầu óc cũng chẳng còn minh mẫn nữa.
Tâm thức Lôi Dực tựa như tự lập trình ra một cái máy chiếu, trong đó đâu đâu cũng là hình ảnh của cô, hết đoạn này cho đến đoạn khác, cứ chạy ở trong mãi không chịu ngừng.
Hắn nhớ có một lần, cô cùng đoàn phim của mình tổ chức từ thiện ở vùng nông thôn. Hắn trong lòng thấp thỏm không yên, cứ như vậy lái xe mấy tiếng đồng hồ rời khỏi thành phố ở phía sau bám theo đuôi xe đằng tước.
Ngày hôm ấy Tư Duệ mặc một bộ quần áo dã ngoại màu xanh nhạt, đầu đội mũ lưỡi trai, chân mang giày thể thao, tóc búi cao lộ ra vầng trán nhẵn mịn, gương mặt không còn thấy được vẻ căng thẳng thường ngày.
Ánh mặt trời ở nơi đó quả thật rất đẹp, cả không gian tựa như ngã về một hướng khi người con gái ấy bước qua. Cô cúi đầu phát từng phần quà nhỏ trong tay cho những đứa bé có hoàn cảnh khó khăn, nụ cười trên môi khiến cho ánh sáng phía sau dường như trở nên hư ảo. Thời khắc đó, trái tim Lôi Dực cũng trở nên mềm mại theo, hắn nhìn đến có chút ngây ngốc, nhìn đến ngẩn người ra. Dường như đã rất lâu rồi, hắn chưa lại nhìn thấy cô cười tươi như vậy, biết rõ nụ cười sáng lạn kia rõ ràng không dành cho mình, thế nhưng hắn vẫn không kiềm được mà lưu luyến.
Gương mặt của những đứa trẻ hồn nhiên khiến hắn hoài niệm, nụ cười thuần khiết đó khiến hắn nhớ đến tình cảnh mười mấy năm trước đây. Khi đứa bé gái ở con phố kia tươi cười chìa tay đưa cho hắn một cây kẹo. Thời gian lâu như vậy, bé gái kia trở thành người con gái mạnh mẽ đứng ở trước mắt hắn, đủ sức giúp đỡ cho những người có cảnh ngộ giống như cô của ngày xưa. Từ sự ấm áp trên gương mặt Tư Duệ, tựa như có một dòng nước nóng len lỏi vào cõi lòng hắn, xoa dịu tất cả những nơi âm hàn.
Khi ấy Lôi Dực đã tự nghĩ, nếu một ngày nào đó cô cũng có thể cười với hắn như vậy, hắn cho dù có chết cũng nguyện cam lòng.
Hắn vì sao lại yêu cô? Từ lúc nào đã yêu cô? Hắn thật sự cũng không rõ ràng. Có lẽ là vào lúc Lôi Dực nhìn thấy cô nữ sinh cầm bánh bao đứng nép ở một góc trường quay, có lẽ là vào lúc hắn nhìn thấy cô gái bật khóc nức nở ở trước hành lang bệnh viện, có lẽ là vào lúc nữ diễn viên ấy lắc đầu từ chối những kẻ muốn dùng tiền và danh vọng để vấy bẩn cô, cũng có thể là vào mười mấy năm về trước hắn đã cho phép đứa trẻ kia bước vào thế giới của hắn. Hắn... đã rung động từ rất lâu rồi.
Cô tựa như một thiên sứ mang bên mình một túi hạt giống, vô tình lạc vào một vùng đất khô cằn, hồn nhiên vui vẻ mà rong chơi, chưa từng có chủ đích cũng chưa từng có ý muốn dừng chân lại. Chỉ là thiên sứ thật sự quá vô tâm, túi hạt giống của cô lại thủng một lỗ nhỏ, mỗi một bước chân của cô đều vương vãi bụi tiên, ươm mầm hạt giống. Cho đến khi cô rời khỏi, nơi khô cạn đã hóa thành một khu rừng.
Chỉ là khu rừng này không cần tưới nước vẫn có thể sống sót, nhưng nó lại không cách nào tồn tại nếu không có bụi tiên.
Vì sao hắn lại trở nên mềm yếu như vậy? Vào giây phút thiên sứ rời khỏi, trái tim hắn dường như bị thứ gì đó bóp chặt đến khó thở, đôi bàn tay cũng trở nên lạc lõng giữa khoảng không. Hắn muốn níu cái gì đây? Níu người không có mình trong lòng lại hay là níu lấy tình cảm nực cười của bản thân?
Hắn đã từng tuổi này, lại bởi vì động lòng mà trở nên khổ sở, rốt cuộc có đáng hay là không. Lôi Dực chợt nhớ đến một câu nói của Cung Nghiêm Thành trước đây, "thứ bọn họ không thiếu nhất chính là tiền và đàn bà", nhưng tiền và những người đàn bà khác đều không phải là thứ mà hắn muốn. Hắn rốt cuộc phải nên làm sao đây?
Từ lúc nào mà hắn đối với những người phụ nữ khác đã không còn cảm giác? Lôi Dực đã từng hoài nghi năng lực của bản thân, nhưng hắn phát hiện ra vấn đề không nằm ở việc hắn đối với đàn bà không có hứng, mà nằm ở việc hắn chỉ sung mãn khi ở gần cô. Có lẽ trước đây những kẻ khác chỉ là tạm bợ, một khi người thật sự xuất hiện, những thứ tạm bợ đầu trở nên lu mờ. Thật buồn cười biết bao nhiêu, bản thân hắn và cảm giác của hắn.
Dường như tiết trời lại chuyển sang đông rồi, nhiệt độ trong phòng cứ mỗi lúc một giảm dần, những hạt tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ cũng đã bắt đầu rơi xuống. Cơ thể Lôi Dực dường như cũng giống như thời tiết mà trở nên lạnh lẽo, hắn cứ như vậy mà dường như không chống chọi nữa, cụp mi mắt để mặc bản thân từ từ chìm vào giấc ngủ. Cơ thể suốt mấy ngày liên tục chìm trong rượu nặng và thuốc lá chầm chậm rơi vào trạng thái hôn mê
Một số hình ảnh, một số lời nói cứ quanh quẩn trong tâm trí không cách nào rời đi được. Hắn cứ như vậy đờ người ngày qua ngày, không rõ đã uống bao nhiêu rượu, hút bao nhiêu thuốc, đến nỗi dường như cổ họng cũng khản đặc, dạ dày quặn thắt, đầu óc cũng chẳng còn minh mẫn nữa.
Tâm thức Lôi Dực tựa như tự lập trình ra một cái máy chiếu, trong đó đâu đâu cũng là hình ảnh của cô, hết đoạn này cho đến đoạn khác, cứ chạy ở trong mãi không chịu ngừng.
Hắn nhớ có một lần, cô cùng đoàn phim của mình tổ chức từ thiện ở vùng nông thôn. Hắn trong lòng thấp thỏm không yên, cứ như vậy lái xe mấy tiếng đồng hồ rời khỏi thành phố ở phía sau bám theo đuôi xe đằng tước.
Ngày hôm ấy Tư Duệ mặc một bộ quần áo dã ngoại màu xanh nhạt, đầu đội mũ lưỡi trai, chân mang giày thể thao, tóc búi cao lộ ra vầng trán nhẵn mịn, gương mặt không còn thấy được vẻ căng thẳng thường ngày.
Ánh mặt trời ở nơi đó quả thật rất đẹp, cả không gian tựa như ngã về một hướng khi người con gái ấy bước qua. Cô cúi đầu phát từng phần quà nhỏ trong tay cho những đứa bé có hoàn cảnh khó khăn, nụ cười trên môi khiến cho ánh sáng phía sau dường như trở nên hư ảo. Thời khắc đó, trái tim Lôi Dực cũng trở nên mềm mại theo, hắn nhìn đến có chút ngây ngốc, nhìn đến ngẩn người ra. Dường như đã rất lâu rồi, hắn chưa lại nhìn thấy cô cười tươi như vậy, biết rõ nụ cười sáng lạn kia rõ ràng không dành cho mình, thế nhưng hắn vẫn không kiềm được mà lưu luyến.
Gương mặt của những đứa trẻ hồn nhiên khiến hắn hoài niệm, nụ cười thuần khiết đó khiến hắn nhớ đến tình cảnh mười mấy năm trước đây. Khi đứa bé gái ở con phố kia tươi cười chìa tay đưa cho hắn một cây kẹo. Thời gian lâu như vậy, bé gái kia trở thành người con gái mạnh mẽ đứng ở trước mắt hắn, đủ sức giúp đỡ cho những người có cảnh ngộ giống như cô của ngày xưa. Từ sự ấm áp trên gương mặt Tư Duệ, tựa như có một dòng nước nóng len lỏi vào cõi lòng hắn, xoa dịu tất cả những nơi âm hàn.
Khi ấy Lôi Dực đã tự nghĩ, nếu một ngày nào đó cô cũng có thể cười với hắn như vậy, hắn cho dù có chết cũng nguyện cam lòng.
Hắn vì sao lại yêu cô? Từ lúc nào đã yêu cô? Hắn thật sự cũng không rõ ràng. Có lẽ là vào lúc Lôi Dực nhìn thấy cô nữ sinh cầm bánh bao đứng nép ở một góc trường quay, có lẽ là vào lúc hắn nhìn thấy cô gái bật khóc nức nở ở trước hành lang bệnh viện, có lẽ là vào lúc nữ diễn viên ấy lắc đầu từ chối những kẻ muốn dùng tiền và danh vọng để vấy bẩn cô, cũng có thể là vào mười mấy năm về trước hắn đã cho phép đứa trẻ kia bước vào thế giới của hắn. Hắn... đã rung động từ rất lâu rồi.
Cô tựa như một thiên sứ mang bên mình một túi hạt giống, vô tình lạc vào một vùng đất khô cằn, hồn nhiên vui vẻ mà rong chơi, chưa từng có chủ đích cũng chưa từng có ý muốn dừng chân lại. Chỉ là thiên sứ thật sự quá vô tâm, túi hạt giống của cô lại thủng một lỗ nhỏ, mỗi một bước chân của cô đều vương vãi bụi tiên, ươm mầm hạt giống. Cho đến khi cô rời khỏi, nơi khô cạn đã hóa thành một khu rừng.
Chỉ là khu rừng này không cần tưới nước vẫn có thể sống sót, nhưng nó lại không cách nào tồn tại nếu không có bụi tiên.
Vì sao hắn lại trở nên mềm yếu như vậy? Vào giây phút thiên sứ rời khỏi, trái tim hắn dường như bị thứ gì đó bóp chặt đến khó thở, đôi bàn tay cũng trở nên lạc lõng giữa khoảng không. Hắn muốn níu cái gì đây? Níu người không có mình trong lòng lại hay là níu lấy tình cảm nực cười của bản thân?
Hắn đã từng tuổi này, lại bởi vì động lòng mà trở nên khổ sở, rốt cuộc có đáng hay là không. Lôi Dực chợt nhớ đến một câu nói của Cung Nghiêm Thành trước đây, "thứ bọn họ không thiếu nhất chính là tiền và đàn bà", nhưng tiền và những người đàn bà khác đều không phải là thứ mà hắn muốn. Hắn rốt cuộc phải nên làm sao đây?
Từ lúc nào mà hắn đối với những người phụ nữ khác đã không còn cảm giác? Lôi Dực đã từng hoài nghi năng lực của bản thân, nhưng hắn phát hiện ra vấn đề không nằm ở việc hắn đối với đàn bà không có hứng, mà nằm ở việc hắn chỉ sung mãn khi ở gần cô. Có lẽ trước đây những kẻ khác chỉ là tạm bợ, một khi người thật sự xuất hiện, những thứ tạm bợ đầu trở nên lu mờ. Thật buồn cười biết bao nhiêu, bản thân hắn và cảm giác của hắn.
Dường như tiết trời lại chuyển sang đông rồi, nhiệt độ trong phòng cứ mỗi lúc một giảm dần, những hạt tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ cũng đã bắt đầu rơi xuống. Cơ thể Lôi Dực dường như cũng giống như thời tiết mà trở nên lạnh lẽo, hắn cứ như vậy mà dường như không chống chọi nữa, cụp mi mắt để mặc bản thân từ từ chìm vào giấc ngủ. Cơ thể suốt mấy ngày liên tục chìm trong rượu nặng và thuốc lá chầm chậm rơi vào trạng thái hôn mê
/80
|