Chương 17: Đã từng
Ứng Vãn được ông nội nhặt được từ khi còn sơ sinh.
Lúc đó, không ai biết cô là ai.
Sau này, Ứng Vẫn dần dần lớn lên cho thấy sự thông mình của mình, cho dù cùng ở trong thôn, các giáo viên cũng kinh ngạc trước sự thông minh của Ứng Vãn.
Những điều mà người khác phải mất rất nhiều thời gian thậm chí không nhớ được, cô đều nhớ rất rõ.
Toán học vừa dạy là biết, căn bản không cần đến lần thứ hai, thậm chí có thể phản ứng nhanh hơn cả giáo viên.
Giáo viên nói chuyện Ứng Vãn rất thông minh cho ông nội biết, nói rằng Ứng Vãn không thích hợp ở trong sơn thôn, cô thông minh như vậy, ở lại đây là trì hoãn cô.
Ông nội sau đó đã tìm được một người quen, cố gắng đưa Ứng Vãn đến một nơi tốt hơn, sau đó đã nhận được sự chú ý đặc biệt.
Ứng Vãn còn không minh hơn họ tưởng tượng, thậm chí thông minh một cách đáng sợ.
Giáo sư dạy cô nói rằng, người như Ứng Vãn có thể trăm năm mới có một người.
Là một thiên tài vô song thực sự, nói theo lời của người khác, cô chính là một thần tiên.
Cô học cái gì cũng không tốn sức, cho dù là thứ cô không có hứng thú, đối với cô mà nói, căn bản không có khó khăn gì.
Cô rất có hứng thú với vật lý, hóa học và toán học, lúc 9 tuổi đã học xong những thứ người khác có thể phải hơn 20 tuổi mới có thể học xong, sau đó được gửi đến trường Hadton hàng đầu thế giới để bồi dưỡng, được giáo sư nổi tiếng thế giới dạy dỗ, học được vài năm… cô đã trở thành giáo viên.
Mười mấy tuổi, cô đã bước vào một trình độ mà người khác không thể tưởng tượng được.
Nói cách khác, là trình độ mà 99,9% người cả đời cũng không đạt được.
Về sau đã vào phòng thí nghiệm, đi sâu nghiên cứu các đề tài và tiến hành thí nghiệm công nghệ, cô rất có hứng thú với công nghệ cao.
Cô đã tạo ra rất nhiều sản phẩm công nghệ cao, bằng sáng chế cầm đến mỏi tay, giải thưởng lại càng nhiều hơn.
Tuy nhiên vì tính tình đặc biệt khiêm tốn, vị thiên tai phi phàm này luôn được giấu kín.
Cho đến năm ngoái, cuối cùng cô cũng chán ngấy, cái chết của ông nội cũng có ảnh hưởng nhất định đối với cô, những người khác 24 tuổi có lẽ mới bắt đầu, đối với cô mà nói đã đến lúc nghỉ hưu.
Nghỉ hưu đương nhiên chỉ là lời nói ngoài mặt, nhà nước sẽ không để cô chơi bao lâu, huống hồ cô còn có công ty tiêng.
Công ty hiện tại đã có người lo liệu nên cô cũng không cần quá lo lắng, cô chỉ cần đơn giản nghỉ ngơi một năm, sau đó lại đi làm những việc mình có hứng thú.
Tuy nhiên, đối với người dân thôn Hoa Dương, Ứng Vãn chỉ là một cô gái ở bên ngoài cuối cùng đã hoàn thành việc học và trở về vùng nông thôn để bắt đầu kiếm sống.
Chuyện của nhà họ Lâm, Ứng Vãn đã biết từ lâu rồi.
Đến trình độ của cô, rất nhiều việc đều sẽ có người xử lý thỏa đáng, tất cả tư liệu của nhà họ Lâm sớm đã được đặt trên bàn làm việc của cô từ năm mười mấy tuổi, cô liếc nhìn, không có chút hứng thú nào.
Bởi vì nhà họ Lâm cố tình bỏ rơi cô.
Chỉ cần với lý do này, ở phía Ứng Vãn, đã không còn cơ hội nào nữa.
Đối với Lâm Mị, có lẽ là sự đồng cảm cuối cùng không thể nói rõ được trong đáy lòng.
Bởi vì Lâm Mị là chị lớn của nhà họ Lâm, sở dĩ Ứng Vãn bị bỏ rơi là bởi vì nhà họ Lâm lúc đó vẫn chưa đến mức như hiện giờ, họ chỉ muốn một đứa con trai.
Sự ra đời của Ứng Vãn khiến mọi người thất vọng, hơn nữa còn khiến Dư Văn Tư bị trầm cảm trong một thời gian.
Vì vậy nhà họ Lâm không thích Ứng Vãn chút nào.
Nhà họ Lâm đã có một Lâm Mị dư thừa rồi, không thể lại có thêm một Ứng Vãn dư thừa nữa.
Cô và Lâm Mị, đều là dư thừa.
Nhưng vận mệnh vẫn khiến họ dây dưa với nhau.
/542
|