Chương 08: Giúp chuyện nhỏ.
Có tin tức từ thôn Hoa Dương.
Được sự chấp thuận của chính phủ, thôn Hoa Dương bắt đầu sửa đường.
Đội xây dựng và thiết kết bao gồm cả những người lập kế hoạch đã đến thôn Hoa Dương từ sáng sớm khiến trưởng thôn kinh hãi sững sờ. Sau đó họ bắt đầu đi vòng quanh núi đồi, quy hoạch địa hình.
Vì đã có phê duyệt nên không cần sự đồng ý của thôn, trưởng thôn vẫn sợ hãi: "Tiền này là ai bỏ ra?
Dù sao ông là một trưởng thôn, sao không nghe được chút thông tin nào vậy?
Đội trưởng đội thi công cười tủm tỉm nói cho ông biết: "Trưởng thôn, chú yên tâm, chuyện này có người phụ trách không cần người thôn chú quan tâm. Trong khoảng thời gian này chúng tôi sẽ tiến hành thi công, người trong thôn đừng đi loạn làm hỏng công trường thi công của chúng tôi."
Trưởng thôn vội vàng xua tay:" Không, tuyệt đối không! "
--
Ứng Vãn ở nhà, cô bận rộn mấy ngày nay, cuối cùng cũng có người dọn dẹp nhà cửa.
Khi cô trở về căn phòng nơi cô ở, đã có người giúp cô dọn dẹp rồi, nếu không mấy ngày nay với cô vẫn có chút khó khăn.
Vì là ở thôn sau nên không nhiều người để ý thỉnh thoảng có mấy chiếc xe tải màu đen đi vào, từng thùng từng thùng chất đống trong phòng Ứng Vãn.
Còn có mất người giúp cô sửa lại sân theo yêu cầu của cô, khi có người đến sẽ tự động trốn đi để đảm bảo rằng không ai phát hiện ra.
Hồ nước đào xong, cô ngồi một bên sờ cằm, định xây một cây cầu vòm nhỏ bắc qua ao.
Phía xa là một đội xây dựng đang bận rộn, cô có thể nhìn rõ từ sườn đồi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, tâm trạng cô rất tốt.
Nếu như không phải trưởng thôn dẫn một cô gái đeo kính đen tới.
Lần trước gọi cô tới phòng làm việc, lần này dứt khoát tới nhà cô.
Từ Tiếu đánh giá căn nhà cũ rách nàt trước mặt này, thực sự khó có thể tưởng tượng nhiều năm như vậy con gái nhà họ Lâm lại ở nơi này.
Cô nhớ đến nơi ở nhà họ Lâm mà mình vô tình nhìn thấy.
Căn biệt thự tráng lệ kia, rõ ràng khác biệt lớn với nơi này.
Ứng Vãn đứng dậy đi qua mở cửa hàng rào, đi thẳng ra bên ngoài, đứng trên lối đi nhỏ đầy cỏ nhìn người phụ nữ phía sau thôn trưởng: “Cô tìm tôi có việc gì vậy?"
Từ Tiếu đi đến cười nói với Ứng Vãn, "Cô Ứng, không biết tôi có thể nói chuyện với cô về chuyện chị cô không?"
Ứng Vãn: "Tôi nói, tôi không về."
Từ Tiếu: "Đương nhiên, được, chúng tôi không ép cô về. Dù sao đó là cha mẹ của cô, cô có nhận hay không là việc của cô, bên phía chúng tôi có việc khác nhờ cô."
Từ Tiếu vừa nói vừa nhìn trưởng thôn, trưởng thôn lập tức hiểu, xua xua tay, đi qua một bên hút thuốc.
Những người này luôn có vài chuyện nói thì thầm.
Gió núi trong lành thổi qua, Từ Tiếu cạnh, từ trong sân rộng của nhà Ứng Vãn nhìn xuống, phía dưới xa xa là song biển xanh lúc này đang gợn sóng, tạo thành cảnh tượng một làn sóng lớn.
Nếu không vì chạy theo những thứ khác, có lẽ sống ở đây quả thực là một phong cảnh dễ chịu.
Từ Tiếu xoay đầu lại, nhìn cô gái thản nhiên đứng trên lối đi với ánh mắt phức tạp: "Dù sao thì cô và Lâm Mị có quan hệ huyết thống, xem vì cô ấy là chị của cô, chúng tôi chỉ xin cô giúp một việc nhỏ."
/542
|