Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 301 - Chương 285

/530


Mẹ của Lang Vương khiếp sợ nhìn con trai tách khối bùn ra, bên trong lại là...

“Đại Vương!” Mẹ của Lang Vương khóc lóc bổ nhào tới.

Bạch Tuyết nghe thấy mẹ Lang Vương khóc lớn thì liền chạy tới.

Vì vậy nhìn thấy...

Cô nhìn thấy, quả nhiên trong bùn đất là cha của Dạ.

Thực sự sống lại rồi sao?

Vì sao lại bất động?

Phịch một tiếng, Bạch Tuyết ngã xuống đất, chẳng lẽ bởi vì không đủ máu, chỉ có thể gọi một thân xác trở về?

Máu của các con đã chảy vô ích, ông nội của chúng vẫn không có cách nào tỉnh lại được!

Mất công vô ích rồi!

Bạch Tuyết thất vọng, vốn cho rằng điều này có thể hóa giải hận thù giữa cô và mẹ của Lang Vương, nhưng xem ra vô vọng rồi!

Tất cả mọi người đều không nháy mắt nhìn chằm chằm vào ông nội sói.

Bỗng nhiên một bàn tay tái nhợt từ sau lưng Bạch Tuyết đưa tới, năm ngón tay nắm lại, trực tiếp bóp lấy cổ cô. Giọng nói lạnh lùng mở miệng: “Cô là kẻ xâm nhập, cô là kẻ xâm nhập.”

Đồng thời, tất cả mọi người nhìn thấy Bạch Tuyết bị xách lên, hai chân giãy dụa trên không trung.

“Thả tay ra!” Lang Vương lo lắng hét to.

“Cô là kẻ xâm nhập, cô là kẻ xâm nhập!” Giọng nói kia vẫn nói lại câu nói đó.

“Bổn vương nói lại một lần nữa, lập tức thả cô ấy xuống!” Lang Vương vận khí, giận dữ hét.

Thì ra thứ bóp cổ Bạch Tuyết chính là linh hồn người chết ở nơi này, bởi vì chưa hết dương thọ, hơn nữa còn là chết oan, cho nên không có cách nào để đầu thai, bình thường biểu hiện rất tốt dưới âm phủ, làm việc rất có trách nhiệm, cho nên được Diêm Vương phái đến bảo vệ mảnh đất này. Đợi đến lúc dương thọ của anh ta hết thì sẽ cho đi đầu thai.

“Đây là trách nhiệm của ta!” Linh hồn người chết lạnh lẽo nói.

“Bổn vương biết lai lịch của ngươi, cũng biết ngươi là linh hồn có trách nhiệm, nếu không thì Diêm Vương cũng không phái ngươi tới nơi này. Ta và Diêm Vương là bạn tri kỷ, nếu như hôm nay Diêm Vương ở chỗ này, anh ta cũng sẽ không làm khó mỗi người chúng ta, huống chi lại là một linh hồn nhỏ như ngươi! Bổn vương là muốn để lại một con đường sống cho ngươi nên mới có thể nói nhảm nhiều như vậy đó!” Lang Vương tức giận.

Linh hồn hơi sững sờ, buông lỏng tay ra. Lang Vương nhanh chóng ôm Bạch Tuyết vào trong lòng, Bạch Tuyết ho dữ dội.

Lang Vương nhìn thấy dấu tay trên cổ của cô gái nhỏ thì tức giận đến mức muốn giơ tay lên đánh linh hồn.

“Đáng chết, thiếu chút nữa là ngươi giết cô ấy, sao ta có thể tha cho ngươi?” Lang Vương hung dữ gầm nhẹ.

Bạch Tuyết cố gắng nâng tay lên níu cánh tay Lang Vương lại.

“Được rồi, không phải em không có chuyện gì sao, đây cũng chỉ là trách nhiệm của anh ta, đừng làm khó anh ta nữa! Có lẽ anh ta có thể giúp chúng ta!” Bạch Tuyết đứng dậy từ trong lòng của Lang Vương, đi về phía linh hồn, cô biết vừa rồi linh hồn không giết cô, thì bây giờ cũng sẽ như vậy.

Lang Vương nghe thấy câu nói cuối cùng của Bạch Tuyết thì cũng theo sau Bạch Tuyết, bảo vệ cô.

“Vị linh hồn này, tôi có chuyện muốn nhờ anh!” Bạch Tuyết lễ phép hỏi.

“Mời nói.”

“Anh phụ trách nơi này, xin hỏi có phải đã từng gặp qua linh hồn của cha Lang Vương hay không?” Bạch Tuyết đi thẳng vào vấn đề hỏi, kéo tới sự chú ý của mọi người, bao gồm cả mẹ của Lang Vương cũng đi tới.

“Tại sao các người đến nơi này tôi đều hiểu. Tôi đã gặp cha của Lang Vương, vốn ông ấy ở phía dưới, bây giờ bị các người triệu hồi lên mặt đất. Còn làm thế nào để giúp cha của Lang Vương sống lại thì tôi không biết, tạm biệt.” Linh hồn nói xong thì chỉ thấy thân hình lóe lên rồi biến mất.

Bạch Tuyết lại trở về bên cạnh cha của Lang Vương một lần nữa, nắm lấy bàn tay của ông, mặc dù rất mềm, nhưng lại không có nhiệt độ, lạnh buốt.

Rốt cuộc phải làm như thế nào thì ông ấy mới có thể thức tỉnh?

Bạch Tuyết thấp thỏm hỏi trong lòng.

Lúc này, Ức Ức mở miệng.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ dựa vào điều gì mà tới đây tìm ông nội?” Ức Ức nhớ rõ trên đường mẹ đã nói là dựa vào cảm giác, nhưng, Ức Ức biết đây chỉ là một phần, nhất định còn có nguyên nhân khác.

Hiện tại nguyên thần của mẹ vẫn chưa quay lại, mẹ cũng không có pháp lực, sao mẹ lại có cảm giác thần kỳ như vậy?

“Thực ra, mẹ còn có một thứ này chưa lấy ra cho mọi người xem!” Bạch Tuyết




/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status