Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 311 - Chương 295

/530


Editor: Nguyễn Yên Thương

Bạch Tuyết và Nguyên Bảo núp dưới rể cây, những bóng cây ma tiến tới gần, một giọng nói buồn buồn vang lên: Sau khi tìm được hai người phàm kia, hãy giết chết chúng, lấy lại tượng gỗ thần kỳ.

Bạch Tuyết hoảng sợ!

Cây ma còn có thể nói chuyện được.

Những bóng cây ma đen thùi lùi bay qua.

Tôi cảm thấy tượng gỗ thần kỳ đang ở gần đây, nhất định phải tìm được chúng. Giọng nói buồn buồn lại vang lên lần nữa.

Nhưng vào lúc này, từ trong khe hở của rễ cây có một con rắn di chuyển, Bạch Tuyết hoang mang nhìn chằm chằm vào con rắn. Thật bi thảm! Thứ cô sợ nhất chính là rắn.

Con rắn bò lên chân Bạch Tuyết, cảm giác lành lạnh khiến Bạch Tuyết toát ra mồ hôi lạnh khắp người. Bạch Tuyết hoảng sợ đến mức không dám thở mạnh, hột mồ hôi to chừng hạt đậu từ trên trán rơi xuống.

Nguyên Bảo nhìn chăm chú động tĩnh ở phía ngoài, đôi tay nắm thật chặt cây búa của ông nội, hoàn toàn không chú ý đến con rắn trên chân Bạch Tuyết, nếu như Nguyên Bảo nhìn thấy rắn, đối với cậu đây là một món ăn ngon, ở trong núi sâu này, rắn chính là thức ăn của bọn họ, tất nhiên sẽ không sợ.

Á —— Bạch Tuyết từ dưới rể cây lao ra, mang theo một tiếng hét lớn.

Thì ra là con rắn tiếp tục bò lên trên chân của Bạch Tuyết, sợ hãi đã lấn át cảm giác nguy hiểm, biết rõ khi lao ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, nhưng mà cô vẫn lao ra khỏi rễ cây.

Con rắn ở trên người đã bị Bạch Tuyết đá sang một bên, cô sợ đến mức cả người đều nổi da gà lên. Thấy Bạch Tuyết xông ra, Nguyên Bảo lấy tượng gỗ thần kỳ dấu vào trong ngực, cũng từ từ đi ra, đứng ở bên cạnh Bạch Tuyết, giơ lên búa, dáng vẻ như đang bảo vệ Bạch Tuyết.

Người phàm thấp kém, mau giao ra tượng gỗ thần kỳ. Cây ma nói.

Trời ạ! Cái cây đen thùi lùi này, không những đã thành tinh, mà cũng đã thành ma luôn rồi hả? Nhờ vào ánh trăng Bạch Tuyết liền nhìn kỹ, vỏ cây đã khô héo, khuôn mặt có nhiều nếp nhắn, chân tay cũng thật là dài.

Người phàm thấp kém, các người thật là to gan, nhìn thấy cây ma sao còn không cúi lạy?

Vì sao lại muốn tôi bái lạy ông. Còn nữa, ai nói người phàm chúng tôi là thấp kém? Nếu như không có loài người trồng trọt các người, thì các người có thể có ngày hôm nay sao? Nếu như không có chúng tôi tưới cây bón phân cho các người, các người còn có thể có hôm nay? Hừ! Đồ vong ân phụ nghĩa. Ngay cả Lang Vương, Bạch Tuyết cũng không sợ, huống chi là ông già cây khô này.

Cây ma dừng lại, lạnh lùng buồn cười một tiếng.

Khá lắm, người phàm này thật nhanh mồm nhanh miệng. Tôi chỉ muốn các người giao ra tượng gỗ thần kỳ, như vậy tôi sẽ không làm hại các người. Đối với Bạch Tuyết dũng cảm, cây ma vẫn còn rất bội phục. Cho nên quyết định tha mạng cho bọn họ.

***

Tượng gỗ thần kỳ là của chúng tôi, tại sao phải cho các người? Bạch Tuyết bén nhọn hỏi.

Tượng gỗ thần kỳ này được làm từ thân thể của chúng tôi, cô thấy có nên giao cho chúng tôi hay không? Cây ma chất vấn Bạch Tuyết.

Nếu như nói đến việc này, dùng các người làm ra đồ vật thì đó là của các người. Như vậy người phàm chúng tôi trồng các người, như vậy các người cũng có thể là thứ thuộc về chúng tôi, đó chính là thân thể của mấy người. Chỉ là chúng tôi lấy dụng cụ của mình để tạo ra sản phẩm khác mà thôi. Không có bất cứ quan hệ gì với mấy người cả. Bạch Tuyết khinh thường liếc mắt mắt một cái.

Cô tin tưởng ở trong thế giới ma quỷ này, chỉ cần dũng cảm thì nhất định có thể chiến thắng được nguy hiểm.

Người phàm gian xảo. Đừng nói nhiều lời nhảm nhí như vậy, nhanh ra tay đi, lấy lại tượng gỗ thần kỳ. Cây ma hét lớn một tiếng, các cây ma khác bắt đầu di chuyển tới chỗ Bạch Tuyết đứng.

Đứng lại —— Bạch Tuyết cũng hét lớn một tiếng, sau đó lá cây mà con trai cho cô ngâm vào trong miệng.

Tất cả cây ma hoảng sợ nhìn Bạch Tuyết, lúc này, trong mắt bọn họ cả người Bạch Tuyết bắn ra ánh sáng khắp bốn phía.

Chào mừng cây mẹ. Cây ma đứng đầu chợt quỳ trên mặt đất cúi lạy dưới chân của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết sững sờ, liếc mắt nhìn toàn thân mình, cô không có gì khác biệt so với lúc nãy mà, sao bọn họ lại cúi đầu quỳ lạy cô? Nghĩ đến lá cây trong miệng, nhất định là lá cây của cây mẹ đã cứu cô.

Ngoan, đều đứng lên đi. Bạch Tuyết lạnh lùng nói một câu, sau đó lôi kéo Nguyên Bảo chuẩn bị rời đi.

Cây mẹ, ngài muốn đi nơi nào? Cây ma đứng dậy hỏi rất cung kính.

Đã trễ thế này rồi, tất nhiên là muốn tìm một chỗ để ngủ. Bạch Tuyết vừa đi vừa nói.

Nếu như cây mẹ không ngại, có thể đi đến chỗ chúng tôi nghỉ ngơi một đêm.

Bạch Tuyết thầm nghĩ: đã trễ thế này, cũng không còn chỗ nào để đi, vậy thì đi đến chỗ của họ đi!

Vì vậy, Bạch Tuyết và Nguyên Bảo đi theo mấy cây ma đến chỗ mà họ nói là nhà.

Cảnh tượng trước mắt khiến Bạch Tuyết chắc lưỡi hít hà, mấy cái cây già thành tinh này, lại có thể có chỗ ở đẹp như vậy.

Bạch Tuyết và Nguyên Bảo đi vào một hang động của cây ma, bên trong mặc dù có chút ẩm ướt, nhưng lại rất yên tĩnh. Điều không tốt duy nhất chính là, nơi này không có giường.

Cây ma nhìn thấy Bạch Tuyết có vẻ khó chịu, vì vậy liền thổi một hơi nhẹ nhàng, một cái giường nhỏ tinh sảo xuất hiện trong hang động, Bạch Tuyết vui vẻ leo lên giường nhỏ cùng Nguyên Bảo, cô đã quá mệt mỏi rồi nên không khách khí leo lên giường ngủ.

Mấy cây ma cũng rất ngoan ngoãn đứng canh giữ ở bên ngoài.

Mặc dù Nguyên Bảo thắc mắc la lịch của Bạch Tuyết? Có thể khiến những cây ma đó nghe lời như vậy. Mặc dù rất tò mò, những cũng không tránh được cơn buồn ngủ, vùi đầu ngủ thiếp đi ở bên cạnh Bạch Tuyết.

Cây ma ở bên ngoài.

Lão đại, tại sao chúng ta không nhân cơ hội này lấy đi tượng gỗ thần kỳ?

Không thể, người phàm kia không phải là người bình thường, thực ra là có lai lịch, cô ta có cây mẹ bảo vệ. Hơn nữa nguyên thần của cô ta chính là Mẫu Đơn Tiên Tử trên trời. Người này chúng ta kkhông thể động vào! Cây ma đứng đầu nói.

Ngày tiếp theo.

Lúc Bạch Tuyết và Nguyên Bảo tỉnh lại thì cây ma đã biến mất không thấy, quả nhiên bọn họ chỉ xuất hiện vào ban đêm.

Nguyên Bảo kể cho Bạch Tuyết nghe về những cây ma kia, thì ra họ chính là những cái cây khô có linh hồn, trải qua nhiều năm tu luyện rồi trở thành cây ma. Cho nên bọn họ muốn cướp đi tượng gỗ thần kỳ, hy vọng nó có thể giúp họ sống lại. Nhưng sau khi biết Bạch Tuyết được cây mẹ bảo vệ, không thể không buông tha cho tượng gỗ thần kỳ.

Nguyên Bảo biết mục đích của Bạch Tuyết khi tới nơi này, mang theo Bạch Tuyết




/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status