Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 328 - Chương 313

/530


Tiểu Trí biết chuyện gì đã xảy ra.

Buổi sáng.

Đoan Mộc tới tìm cậu, kể cụ thể hết câu chuyện cho cậu nghe, thì ra là quản lý quán bar mà cậu đi làm bị cách chức, bây giờ chức vụ đó tạm thời do cậu quản lý, nhưng mà cũng có thời gian thử việc, trong vòng nửa năm, nếu như cậu làm tốt, thì cậu chính thức được lên làm quản lý, làm không tốt ddlqd thì chỉ có thể làm trợ lý quản lý.

Lãnh Dạ muốn làm như vậy, chủ yếu là lo lắng cho đứa bé mạnh mẽ này, ngộ nhỡ cậu không chấp nhận lòng tốt của Thiên Tầm thì sẽ không tốt lắm.

Cho nên mới kêu Đoan Mộc nói như vậy, một là để cho cậu yên tâm thoải mái tiếp nhận chức vụ này. Hai là hi vọng cậu không trở thành người có tiền mà có nhiều tật xấu vì việc ngoài ý muốn này.

Cho cậu cơ hội gây dựng sự nghiệp, nhưng mà muốn chính cậu cố gắng tạo lập tài phú (giàu có).

Tất nhiên Tiểu Trí biết đây là Thiên Tầm ở sau lưng sắp xếp tất cả.

Chỉ là cậu vạn lần không ngờ một đứa bé như Thiên Tầm lại có thể nói được làm được, chẳng lẽ cô thật sự đã kêu ba cô mua quán bar kia?

Nghĩ tới đây trong lòng rất băn khoăn, áy náy!

Sáng sớm hôm nay Đoan Mộc còn nói với cậu, nếu như trong lòng có cảm giác băn khoăn thì phải cố gắng làm việc, cố gắng buôn bán để cho quán ngày càng phát triển. Nhưng mà, điều kiện trước tiên là không được làm ảnh hưởng đến việc học tập, ban ngày quán bar không bận rộn lắm, cậu chỉ cần tới đây sau tám giờ tối, đúng mười giờ thì có thể tan ca, mỗi ngày chỉ cần làm việc hai giờ là được.

Nếu như cậu có ý tưởng mới thì cũng có thể bàn bạc với trợ lý quản lý, chức vụ của Tiểu Trí là thay mặt quản lý, Đoan Mộc sắp xếp một trợ lý quản lý cho cậu, sẽ phối hợp toàn bộ công việc với cậu.

Chủ nhật cậu chỉ cần làm hết bài tập, có thể đi làm bất cứ lúc nào.

Còn nữa, trong quán bar có nguyên tắc: phải là kinh doanh hợp pháp. Đây là điều Lãnh Dạ đặc biệt nhấn mạnh.

Tiểu Trí đồng ý với yêu cầu Đoan Mộc đưa ra, sảng khoái đón nhận chức vụ thay mặt quản lý trong quán bar.

Cậu không muốn cự tuyệt sự trợ giúp của một cô bé tốt bụng, mặc dù làm như vậy là cậu nhặt được nhiều lợi ích rất lớn, nhưng mà cậu quyết định sẽ dùng sự cố gắng trong công việc để báo đáp ba Thiên Tầm.

Trong lớp.

Tiểu Trí nghiêm túc nghe giảng.

Thầy hiệu trưởng cầm điện thoại di động, đi rất nhanh, cũng không gõ cửa phòng học, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Các bạn học đều nhìn về cửa, thầy giáo trong lớp lễ phép đi tới, cho là thầy hiệu trưởng là tới tìm ông.

Ai ngờ?

Học sinh Vương Tiểu Trí xin mời nhận cú điện thoại, Lãnh tổng tìm con. Thầy hiệu trưởng lại dùng tới từ “mời”, làm cho Tiểu Trí có chút nhận * kinh sợ.

Vào những năm này, không có bạn học xem trọng cậu, gia đình cậu nghèo, quần áo cũng không tốt!

Nhà lại không ở nội thành, mỗi ngày cậu đều đi một chiếc xe đạp rách đi học. Sau khi tan học, các bạn học cũng đi dạo phố, ăn uống, vui chơi. Chỉ có cậu, tan học thì đi làm, để có tiền nuôi gia đình.

Không có ai để cậu vào trong mắt, nhưng mà, cậu lại không tự ti, đường mình mình đi đường người người đi!

Hôm nay. . . . . .

Lúc này. . . . . .

Chỉ một chữ “mời” đó. . . . . .

Làm cho cậu thật giật mình.

Lãnh tổng?

Ai là Lãnh tổng?

Cậu không biết ai là Lãnh tổng?

Chợt nghĩ đến sáng sớm hôm nay có vị “tổng” kia đến, ông ấy từng nói đến Thiên Tầm, chẳng lẽ Lãnh tổng chính là ba của Thiên Tầm.

Lãnh Thiên Tầm. . . . . .

Lãnh Dạ. . . . . .

Chắc là ba và con gái.

Ba của cô bé kia chính là Lãnh tổng, cậu đang suy nghĩ thì điện thoại đã đến trong tay, lễ phép nói một câu: Ngài khỏe chứ, tôi là Vương Tiểu Trí.

Tiểu Trí, tôi là Lãnh Dạ ba của Thiên Tầm, bây giờ tôi và Thiên Tầm đang ở trong nhà của cậu. Tôi và Thiên Tầm muốn đưa mẹ cậu đến một căn nhà ở gần với quán bar cậu làm. Lãnh Dạ rất lịch sự nói mục đích gọi điện thoại cho Tiểu Trí.

Cám ơn ngài, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, báo đáp ngài đã đối tốt với tôi. Tiểu Trí rất cảm kích Thiên Tầm và ba cô đã làm tất cả cho cậu.

Cậu có chút kích động, trong chốc lát không biết nói những gì?

Cũng bởi vì ngày đó ở trong quán bar giúp Thiên Tầm, lại được nhận ân huệ nhà cô lớn như vậy, cậu rất xấu hổ, cũng rất cảm động. Trên thế giới còn rất nhiều người tốt.

Tiểu Trí, tôi đưa điện thoại cho mẹ cậu, cậu và bác nói chuyện một chút.

Cám ơn ngài. Tiểu Trí nói cám ơn.

Mẹ Tiểu Trí nhận lấy điện thoại, đôi tay kích động run run.

Trí nhi à, con gặp được người tốt bụng rồi, mẹ cũng đã là một bộ xương già rồi, không nên đi theo con làm phiền thêm, mình mẹ ở nơi này cũng rất tốt. Ý mẹ Tiểu Trí là, hiện tại bà đã lớn tuổi rồi, đi theo con trai thì sẽ là gánh nặng, cho nên không muốn đến chỗ mới!

Sau khi Tiểu Trí nghe, hai hàng nước mắt ddllequydon nóng yên lặng rơi xuống.

. . . . . . Mẹ. . . . . . Nghẹn ngào hô một tiếng, sau đó đi ra bên ngoài phòng học nói điện thoại.

Con trai. . . . . . Nghe dược tiếng con trai khóc, làm mẹ thì trong lòng cũng không hề dễ chịu được!

Mẹ —— khi còn bé mẹ không ngại con là gánh nặng, làm sao con trai có thể ghét bỏ mẹ chứ, không có mẹ thì cũng không có con. . . . . . Mẹ. . . . . . Thiên Tầm và ba cô bé đều là người tốt, con nhất định sẽ học hành thật giỏi, tương lai sẽ báo đáp cho bọn họ. . . . . . Mẹ. . . . . . Con không muốn mẹ sẽ chịu khổ ở trên biển, hai chân mẹ bị phong thấp, bờ biển lại quá lạnh! Con trai bất hiếu, không thể chăm sóc thật tốt cho mẹ.

. . . . . . Lần này. . . . . . Mẹ hãy nghe lời con đi, đi theo Lãnh tiên sinh tới chỗ mới thôi.

Mẹ Tiểu Trí nghẹn ngào nói không ra lời, che mặt khóc lên.

Lang Vương nhận lấy điện thoại.

Tiểu Trí, cậu cứ đi học thật tốt, bên này tôi sẽ xử lý, tôi sẽ giúp cậu đưa mẹ cậu qua.

Cám ơn ngài, cũng cám ơn Thiên Tầm. Tiểu Trí thành kính nói cám ơn.

Cúp điện thoại, Tiểu Trí đưa điện thoại lại cho thầy hiệu trưởng.

Cám ơn thầy.

Nói xong cậu chuẩn bị trở về phòng học tiếp tục học.

Học sinh Tiểu Trí, Lãnh tổng nói cái gì với con vậy? Thầy hiệu trưởng tò mò hỏi.

Dạ, Lãnh tiên sinh nói muốn giúp đợ mẹ con con, ông ấy giúp con và mẹ tìm một chỗ ở ở gần quán bar. Tiểu Trí lễ phép trả lời.

Thầy hiệu trưởng vừa nghe, Lãnh tổng muốn giúp đỡ mẹ con Tiểu Trí?

Còn tìm chỗ ở gần quán bar cho họ?

Nhưng nội thành đó là nơi phồn hoa nhất.

Làm sao Tiểu Trí quen biết với Lãnh Dạ? Còn có Đoan tổng kia nữa?

Hình như bọn họ đối với Tiểu Trí rất tốt?

Trước kia tại sao lại không hề phát hiện Tiểu Trí có lai lịch như vậy?

Đứa bé này làm người quá vô danh, có phía sau chống lưng như vậy lại không cần, lại để cho người ta chủ động tìm tới cửa, nghe nói gia đình cậu ở tại trên biển, cũng rất nghèo.

Mắt của mẹ cậu cũng không còn tốt nữa, gần như là mù một nửa.

Nghĩ đến chỗ này, ông hối hận cực kỳ, tại sao lúc ấy biết gia đình cậu khó khăn như vậy, lại không chủ động trợ giúp một lần!

Nếu như làm thân với Tiểu Trí sớm một chút, cũng sẽ không xuất hiện loại cục diện lúng túng này!

Sáng sớm hôm nay Đoan tổng không có nói thẳng ra, đã nói vài câu bóng gió để cho ông hiểu.

Nói gì trong trường học có này bao nhiêu học sinh khó khăn, tại sao nhà trường không giúp đỡ?

Tiểu Trí luôn luôn học tập rất tốt, loại học sinh xuất sắc học tập tốt như vậy tại sao không tới xin học bổng. . . . . . .

***

Trên biển.

Biển vẫn yên lặng, giống như đang ngủ thiếp đi, không hề có gió, cũng không có sóng, nước biển đã đọng kết lại, giống như lqdd một khối thủy tinh thật dày, nằm ngang ở đó, cũng không hề nhúc nhích.

Ánh nắng mặt trời tinh tế chiếu lên ngọn sóng trên mặt sông, giống như mặt nước được trải lên một tầng bạc vụn lấp lánh ánh sáng, vừa giống như tấm vải gấm màu xanh đang được nhào nặn.

Lúc này, ánh mắt Lãnh Dạ nhìn về phía heo mẹ đang nằm ngủ ở bên kia.

Trong nhà Tiểu Trí nghèo như vậy, tại sao lại nuôi một con heo mẹ?

Hình như heo mẹ cũng cảm thấy có khách đến thăm, duỗi cái lưng mệt mỏi, mở mắt. . . . . .

Thời gian giống như đang dừng lại.

Nó kinh hoảng nhìn Lang Vương, đôi tai thật to giống như hai cây quạt rũ xuống hai bên đầu, mắt giống như hai khối bảo thạch màu đen, cái mũi nhô lên thật cao, miệng thật to, cái đuôi ngắn ngủn.

Lãnh Dạ tự nhiên cảm thấy.

Cô. . . . . . Còn sống. . . . . .

Vậy mà, con heo mẹ cũng thấy .

Anh ta. . . . . . Anh ta là. . . . . .

Anh ta là yêu quái!

Là Lang Vương Lãnh Dạ. . . . . .

Ban đầu vì yêu thích anh ta, cho nên cô đã trăm phương ngàn kế muốn có được người đàn ông này. Nhưng mà, cô tuyệt đối không ngờ rằng anh ta là lang yêu, mới có thể biến mình thành cái dáng vẻ quỷ quái này!

Kiếp này không ngờ còn có thể gặp lại được anh ta. . . . . . Lang Vương.

Anh ta là tới giết cô sao?

Cô đã bị như vậy rồi, chẳng lẽ lại không muốn buông tha cô?

Một giọt nước mắt theo lông mi rơi xuống.

Đóa Đóa. . . . . . Thế nào? Lại khóc nữa? Mẹ Tiểu Trí đi tới, ngồi xổm người xuống hiền lành hỏi.

Thấy dì tốt bụng đi tới, heo mẹ ngẩng đầu bất lực nhìn bà, sau đó tựa đầu dính vào chân mẹ Tiểu Trí, ý là cầu xin không được vứt bỏ cô!

Bác gái, là bác nuôi? Lang Vương hỏi.

Là tôi nhặt cô ấy (vì heo mẹ là Tiểu Long Nữ nên mình dịch là “cô ấy” luôn, trong convert cũng dịch ra là “nàng” nữa) về. Vào một đêm mưa sa gió giật, tôi che dù đi đón Tiểu Trí về nhà. Ai ngờ! Bên bờ biển thấy Đóa Đóa, lúc ấy toàn thân cô ấy phát run, mặt ủ mày chau. Tôi tưởng là cô ấy là lạc đường, ai biết cô ấy từng bước từng bước đi về phía biển rộng lạnh lẽo, tôi cuống quít vứt bỏ cây dù chạy tới, đem vớt cô ấy lên . . . . . . Cô ấy lại nằm ở trong lòng tôi gào khóc thật lớn!

Tôi chưa từng thấy heo khóc bao giờ, cũng như là rơi lệ ào ào!

Vì vậy, tôi dẫn cô ấy trở về trong khoang thuyền, cho cô ấy uống một chút cháo..., từ đó về sau cô ấy vẫn ở chỗ của tôi. Cô ấy vẫn rất yên lặng, cũng không kêu loạn giống như những con heo được nuôi trong nhà khác.

Cô ấy cũng không quấy rối, luôn luôn nằm ở ngoài khoang thuyền phơi nắng mặt trời, ngắm nhìn mặt biển. Có lúc. . . . . . Không biết có phải là nghĩ đến chuyện tình đau lòng hay không. . . . . . Còn biết khóc. . . . . .

Cô ấy có thể nghe hiểu lời nói của tôi, những lúc Tiểu Trí không ở trong nhà, tôi liền trò chuyện với Đóa Đóa, cô ấy còn có thể vui vẻ gật đầu một cái, có lúc nhìn theo tôi những lúc tôi đi lấy đồ, cô ấy còn có thể vụng về trợ giúp tôi từ một bên.

Ở trong mắt tôi cô ấy không phải heo, tựa như một con người vậy, một con vật có thể nghe hiểu tiếng người nhưng lại không biết nói chuyện với con người!

Lang Vương nhìn heo mẹ trước mặt đang rúc vào người mẹ Tiểu Trí. . . . . . Cô ta. . . . . .

Trước kia cô đã uy phong như thế nào, tất cả đều là bởi vì cô ta bắt cóc Bạch Tuyết, hơn nữa còn phát hiện ra thân phận của bọn họ nên mới có thể trở thành như vậy!

Anh chưa từng nghĩ đến việc muốn làm hại loài người, mà cô ta. . . . . . Là người nhân loại đầu tiên bị pháp thuật làm hại.

Xem ra trừng phạt cô ta như vậy là đã đủ rồi.

Có vẻ cô ta đã ngoan hơn với trước kia rất nhiều?

Từ trong ánh mắt của cô ta, cô ta. . . . . . Biết anh là ai? Cô sợ anh tổn thương mình sẽ lại một lần nữa, cho nên cô tựa thật sát vào mẹ Tiểu Trí, hi vọng có được sự bảo vệ.

Dì, nếu cô ấy và dì dã có duyên phận như vậy, vậy thì mang cũng theo cô ấy rời khỏi nơi này đi.

Ai ngờ?

Sau khi heo mẹ nghe, thân thể Đóa Đóa lui về phía sau dán vào sàn khoang thuyền, hình như là yên lặng kháng cự không muốn đi theo.

Mẹ Tiểu Trí đã ở cùng với bà lâu rồi, tất nhiên biết động tác này của Đóa Đóa là đại biểu cho cái gì?

Đóa Đóa không phải sợ, người tốt bụng này là tới trợ giúp chúng ta, Tiểu Trí sẽ đi cùng chúng ta. Dì sẽ chăm sóc thật tốt con, sẽ không để cho người khác tổn thương con, tin tưởng


/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status