Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 333 - Chương 318

/530


Chốc lát.

Anh kích động ngẩng đầu lên, đôi tay dùng sức nắm bả vai thư ký.

Đây là do người nào viết?

Thư ký bị sự khác thường của Long tổng hù sợ, run rẩy nói, Là một người phụ nữ trung niên một đẩy xe đẩy nhỏ, còn mang theo một đứa bé.

Long Chu sửng sốt, là bà ấy sao, thật là họ.

Cái chữ này. . . . . .

Cái chữ ‘ tháng ’ này?

Đây rõ ràng là bí mật giữa anh và em gái, anh xác định không có người thứ ba biết chữ tháng này có ý nghĩa gì.

Lấy điện thoại di động ra thật nhanh, gọi điện thoại cho Thiên Tầm.

Trong ống nghe truyền đến: số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được ………

Không gọi điện thoại được cho Thiên Tầm, tự nhiên lại không gọi được.

Sau một lúc anh gọi lại, vẫn là câu nói đó: số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được ………

Lập tức tra cho tôi, một đứa bé tên là Thiên Tầm, nói cho tôi biết ba cô bé là ai? Tôi muốn đi ra ngoài một chút, sau khi tra được, lập tức gọi điện thoại nói cho tôi biết. Long Chu phân phó xong, cuống quít đi ra ngoài.

Anh muốn đến quán trà lúc nãy để tìm kiếm hai người họ.

Quan sát người phụ nữ kia một chút xem bà ta rốt cuộc có bắt cóc Long nhi hay không, khi anh thấy con kia heo, anh biết không cần thiết tiếp tục ở lại. Nhưng mà, lúc này anh biết mình sai lầm rồi, anh không nên đi gấp như vậy, cái chữ ‘ tháng ’ đó đã tỏ rõ họ bicủa ết tin tức Long nhi, thậm chí có thể họ ở chung một chỗ với em gái, nếu không cái chữ ‘ tháng ’ này phải giải thích thế nào?

Quá sơ suất!

Vừa lái xe vừa lại bấm số điện thoại của cô bé kia, vẫn là không cách nào liên lạc được, đáng chết, nhất định là cố ý. Thât là giảo hoạt, anh cảm giác mình hoàn toàn bị họ lừa.

Ai sẽ nghĩ tới một đứa bé sẽ nói dối!

Ai sẽ nghĩ tới một đứa bé sẽ dính líu tới việc bắt cóc!

Ai sẽ nghĩ tới người phụ nữ trung niên kia mỉm cười hiền hòa đều là giả!

Lúc ấy, anh tin tưởng đó là một sự hiểu lầm, họ nói chính là một con heo.

Mà anh. . . . . . Nói là em gái Long nhi của anh, con heo nhỏ lười, heo tham ăn.

Lúc này, vừa nghĩ, con heo kia. . . . . .

Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

Long Chu có một bụng nghi vấn, trăm mối vẫn không có cách giải nào.

Nhưng vào lúc này, anh nhìn thấy. . . . . . cô ấy.

Đôi tay cầm lái không khỏi thay đổi, thiếu chút nữa là vi phạm luật giao thông.

Cô ấy. . . . . . Bạch Tuyết.

Ng;ười đó làm cho anh không thể nào quên được, một người phụ nữ xa lạ, mặc dù chỉ là một ít duyên phận, anh cũng đã khắc vào mình, trong đầu luôn có bóng dáng của cô ấy, rốt cuộc không cách nào để xóa đi.

Đáng chết ——

Dùng sức đấm tay lái một cái, anh phải là đi đến quán trà, tại sao lúc nhìn thấy người phụ nữ không thể thuộc về mình lại không thể kiềm hãm được, đột nhiên thay đổi.

Tay và tim của anh đồng thời phản bội anh.

Mà ánh mắt của anh cũng không rời khỏi sự di chuyển của Bạch Tuyết.

Một mình Bạch Tuyết đang đi ở trên đường, Ức Ức và Niệm Niệm ở trong khách sạn nghỉ ngơi, Bạch Tuyết là bị Khang Giai hẹn ra ngoài. Thật lâu rồi cô chưa gặp Khang Giai, mặc dù sau khi trở lại, đã điện thoại liên lạc qua, nhưng mà vẫn không chưa có gặp mặt. Lúc này Bạch Tuyết chính là bị Khang Giai uy hiếp nói không gặp sẽ tuyệt giao với Bạch Tuyết, Bạch Tuyết mới có thể vội vã từ trong khách sạn đi ra ngoài. Ức Ức và Niệm Niệm không đi cùng, bọn chúng không thích cảnh tượng hai người phụ nữ gặp mặt liền hi hi ha ha, cho nên nằm ở trong khách sạn ngủ cho thật ngon.

Long Chu dừng xe ở một bên, vội vả xuống xe.

Vì sao nhìn cô một thân vẻ phong trần, hình như rất vội vàng, hình như còn rất nóng nảy.

Thật ra thì, Bạch Tuyết là gấp gáp chuyện vẫn không có tin tức của ba cô.

Long Chu thâm tình nhìn Bạch Tuyết, nhìn vẻ mặt của cô giống như mệt mỏi hết sức, nhưng mà một đôi mắt thật to, như suối ngọt trong sa mạc cũ nát, trong suốt sáng ngời giống như nước màu xanh ngọc sâu, làm người ta thấy mà sinh lòng thương tiếc.

Cho dù nhìn cô đầy mặt mệt mỏi và phong trần, lại có thể nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn và ngũ quan xinh xắn của cô, giống như con lai xinh đẹp đến láo mắt; làn da trắng trẻo nhẵn nhụi, giống như thủy tinh Tân Cương trong suốt, trong suốt đến mức muốn khắc sâu vào cơ thể để không ai có thể nhìn lâu được, chỉ sợ ánh mắt quá chặt, đâm ra hai cái lỗ trên gương mặt cô.

Nhìn ra cô không có trang điểm, gương mặt không hề có một chút phấn son —— không trang điểm. Cô mặc váy phấn màu xanh dương, tóc đen thui như thác nước thẳng đứng mà khoác lên trên vai, bởi vì đi có chút nhanh, gương mặt khẽ lộ ra màu hồng. Cô cho người khác có cảm giác, trong lòng đàn ông cũng sẽ không nhịn được nghĩ ra bốn chữ: khuynh quốc khuynh thành.

Anh bị mê luyến thật sâu, cũng thực mê muội .

Bạch Tuyết. . . . . . Long Chu không khỏi kiềm chế gọi tên người con gái này.

Bạch Tuyết tò mò quay đầu lại, bởi vì cô cảm giác cái âm thanh này rất xa lạ, cơ hồ là không có một chút ấn tượng.

Xoay người, nhìn về phía sau lưng, có một người đàn ông đứng ở cách đó không xa nhìn cô.

Chỉ thấy người này, gương mặt trắng trẻo trơn bóng, lộ ra góc cạnh lãnh tuấn (đẹp trai, lạnh lùng) rõ ràng; tròng mắt đen nhánh thâm thúy, anh mắt mê người đầy sắc màu; lông mày nồng đậm, mũi cao, cánh môi tuyệt mỹ, hoàn toàn cao quý và ưu nhã.

Bạch Tuyết nhìn chung quanh một chút, nơi này không có người khác, xác định người đàn ông này là gọi cô.

Lễ phép cười cười, Tiên sinh, anh là? Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn Long Chu.

Long Chu bị Bạch Tuyết hỏi lại như vậy, tự nhiên tổn thương rất nặng, anh vẫn nhớ mãi không hề quên cô, không ngờ cô đối với anh không có một chút ấn tượng, mặc dù chỉ là gặp mặt một lần, mà anh. . . . . . Cũng không thuộc một loại trong đám người không rõ ràng kia chứ?

Cô. . . . . . Lại có thể quên anh!

Con mắt sắc thoáng qua một tia bi thương.

Bạch Tuyết đối với người đàn ông ở trước mắt không có một chút ấn tượng, có lẽ anh là bạn bè của Lãnh Dạ đi, có lẽ là trước kia đã gặp qua, cô không nhớ rõ.

Mặc kệ như thế nào, người ta đã chủ động chào hỏi, cô vẫn nên lễ phép đáp lễ lại.

Anh khỏe chứ. Bạch Tuyết lễ phép đi tới, chủ động đưa bàn tay nhỏ bé trắng trẻo ra bắt tay với anh.

Khoảng cách quan sát gần hơn, da thịt của cô thật đúng là mềm như nước, hơn nữa trong trắng lộ hồng, cực kì đẹp đẽ, hai mắt thật to, con ngươi đen thùi lùi, lông mi cong cong thật dài vụt sáng, giống như là hai cây chổi lông nhỏ.

Em khỏe chứ. Long Chu lễ phép nói.

Đây là chuẩn bị muốn đi đâu? Long Chu lại hỏi.

A, đi trước mặt. Bạch Tuyết cười cười, nói.

Nhìn Bạch Tuyết lại lộ ra nụ cười rất ấm áp một lần nữa, khóe miệng liền cong lên, cũng là đến chỗ đó sao, thật tốt, ánh mắt tràn đầy yêu mến, làm cho người khác không thể dời đi, đúng, cứ như vậy anh bị hấp dẫn rồi, nụ cười quanh quẩn ở trong lòng, không cách nào lau đi.

Anh cũng là đi đến trước mặt, cùng nhau đi thôi. Long Chu rất lịch sự mà nói, vốn là muốn tìm cơ hội để gặp mặt Bạch Tuyết, cô và em gái đã từng bị người đàn ông kia chụp được hình, nhìn ra trong hình cô và em gái đang nói chuyện phiếm.

Có lẽ cô sẽ biết về một chút tin tức của em gái.

Mặc dù Bạch Tuyết còn không biết người đàn ông này là ai ? Nhưng mà cũng không có cự tuyệt.

Tại sao đi một mình? Anh ta không đưa em đi sao? Long Chu nhàn nhạt hỏi, hình như là quan tâm, hình như là tò mò Lãnh Dạ và Bạch Tuyết rốt cuộc phát triển đến mức nào rồi?

Bạch Tuyết nghi ngờ?

Người này không phải là bạn bè của Lãnh Dạ?

Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng đã kết hôn, bị người ta biết quan hệ của bọn họ cũng không có chuyện gì lớn. Trước kia bởi vì còn là học sinh, cho nên đã hết sức giấu giếm quan hệ của bọn họ, hiện tại những thứ này cũng không quan trọng, cô thích Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cũng thích cô. Hơn nữa bọn họ còn có đứa bé.

Cũng không thể luôn luôn lén lén lút lút nữa.

Anh ấy đi công tác, tôi không cho anh ấy đưa tôi đi. Bạch Tuyết giải thích.

Oh.

Không ngại anh và em đi cùng nhau chứ? Long Chu vô cùng thành khẩn hỏi, dù sao chuyện của em gái cũng rất gấp, anh không muốn bỏ qua cơ hội này, lại nói cô là người phụ nữ của Lãnh Dạ, có thể hiếm thấy còn là cực kỳ hiếm thấy!

Bạch Tuyết thực giật mình.

Rốt cuộc người đàn ông này là ai?

Tại sao không nghĩ mình là người ngoài? Muốn đi chung với cô.

Lại muốn đi với cô Khang Giai, nhìn thấy anh thành khẩn thỉnh cầu, Bạch Tuyết gắng gượng đồng ý.

Hai người rất nhanh đi tới địa điểm hẹn gặp, nơi này là một quán ăn nhỏ, bên trong có rất nhiều loại ăn vặt.

Khang Giai đã tới, kêu rất nhiều món ăn ngon.

Nha đầu chết tiệt kia, thế nào bây giờ mới đến? Mình đều không kịp đợi muốn ăn. . . . . . Lời còn chưa nói hết, liền nhìn đến bên cạnh Bạch Tuyết còn có trai đẹp, lúng túng đứng lên.

Trong lòng thầm mắng Bạch Tuyết không trượng nghĩa, hẹn cô ra ngoài chơi, lại còn mang theo một người đàn ông đến nơi hẹn!

Xin chào, hi vọng không có quấy rầy đến cô. Long Chu rất lễ phép vươn tay bắt tay với Khang Giai, Bạch Tuyết là uất ức nhìn ánh mắt của Khang Giai hận không ăn luôn cô được.

Khóe miệng Long Chu nhếch lên, cười cười, Không có việc gì, hai người cứ coi ta như không tồn tại là tốt rồi.

Tại sao có thể coi như không tồn tại, người lớn như vậy một ngồi ở chỗ đó, chẳng lẽ để cho chúng tôi biến anh trở thành không khí sao! Tính tình Khang Giai nôn nóng, thích có sao nói vậy.

Ngược lại là cậu, nha đầu chết tiệt kia, vì sao không nói cho mình biết cậu chuẩn bị mang theo bạn bè đi chung? Khang Giai chất vấn Bạch Tuyết.

Giai Giai, chúng mình là gặp nhau ở cửa, cho nên liền cùng nhau tiến vào. Bạch Tuyết lễ phép giải thích.

Thì ra là nha. Này hoan nghênh hoan nghênh thành viên mới, gia nhập với Câu Lạc Bộ của chúng ta, ha ha. . . . . . Khang Giai tin tưởng Bạch Tuyết, Bạch Tuyết rất ít nói dối, cô nói ở gặp ở cửa quán nhất định chính là gặp ở cửa quán.

Liền tha thứ cho cô.

Muốn ăn cái gì? Ăn nhiều một chút, tôi mời khách. Long Chu rất lịch sự nói.

Thật? Là do anh nói, đến lúc đó không cần đau lòng nha. Hai mắt Khang Giai hồi hộp. Không ngờ có người tính tiền cho, chuyện tốt.

Vì vậy đưa tay nhỏ bé ra.

Nhân viên phục vụ, chọn món ăn ——

Bạch Tuyết lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nhìn Long Chu một chút.

Người đàn ông này rốt cuộc là ai?

Tại sao cô không có một chút ấn tượng nào hết?

Khang Giai rất không khách khí gọi thêm một đống lớn, đều là món ăn ngon nhất.

Giai Giai, cậu gọi nhiều như vậy, ăn hết sao? Bạch Tuyết hỏi.

Sợ ăn không hết? What??, xách về chứ sao. Dù sao có người mời khách, vì sao không gọi thêm nha. Trong túc xá trường học chúng ta những thứ mèo thèm ăn kia cũng có thể lâu rồi chưa ưn, cùng lắm


/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status