Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 335 - Chương 320

/530


Đóa Đóa nhắm mắt lại không ăn không uống, hoàn toàn mất đi ý chí sống tiếp, mẹ Tiểu Trí nhìn thấy vừa đau lòng vừa gấp gáp.

Heo trung thành.

Hơn nữa còn là heo hiểu tính người.

Bà hy vọng Đóa Đóa an tâm đi theo bà dường nào, ở bên người bà, thấy cô như vậy. . . . . . Đây cũng là một loại hy vọng xa vời! Cô độc đứng dậy rời đi, đi tới trước bàn cơm, nhìn Thiên Tầm một chút, nhìn Đoan Mộc một chút.

Dì, sao vậy ạ? Đoan Mộc quan tâm hỏi.

Đoan Mộc, Đóa Đóa không ăn không uống, giống như muốn tuyệt thực! Mẹ Tiểu Trí đau lòng nói.

Hả? Đoan Mộc tò mò nhìn về phía ban công, heo kỳ quái, lại còn biết tuyệt thực.

Chú đẹp trai, hôm nay tụi cháu nhìn thấy chủ nhân trước kia của Đóa Đóa rồi, Đóa Đóa muốn đi với ông ấy, nhưng mà, người đàn ông đó không cần Đóa Đóa nữa, cho nên Đóa Đóa đau lòng, từ sau khi trở lại tới giờ, Đóa Đóa vẫn nằm ở chỗ này không hề nhúc nhích, cũng không mở mắt, rất đau lòng! Thiên Tầm giải thích.

Đoan Mộc nghe được càng thấy kỳ quái, bỏ chén đũa xuống, đi tới trước mặt Đóa Đóa, ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát Đóa Đóa. Nó cùng không chút giống bình thường, rất khác thường.

Đóa Đóa, thật ra thì, chủ nhân trước kia của cô không nhớ cô là thiệt thòi của anh ta. Bây giờ cô có Tiểu Trí mẹ yêu cô, thương cô, cái này chẳng lẽ còn là chưa đủ? Cô có biết dì ấy rất đau lòng cho cô hay không! Đoan Mộc kiên nhẫn nói.

Anh là vì mẹ Tiểu Trí mới có thể nói như vậy, để cho anh nói chuyện với một con heo, quả thực là kiếp này anh đã làm nhất chuyện cẩu huyết nhất (máu chó), nhưng mà vì mẹ Tiểu Trí, anh vẫn nên kiên nhẫn khai thông cho Đóa Đóa.

Đóa Đóa, nếu như cô nghe hiểu được lời tôi nói, liền đứng lên ăn thức ăn mẹ Tiểu Trí vào trong bụng. Dì ấy về sau sẽ là của chủ nhân mới của cô, chẳng lẽ cô nhẫn tâm đẻ người yêu thương cô vì cô mà đau lòng khổ sở sao?

Chủ nhân trước kia của cô không quý trọng cô. . . . . . Anh ta cũng không xứng có được cô... sao cô không ngoan ngoãn đi theo mẹ Tiểu Trí, tôi tin tưởng mẹ Tiểu Trí sẽ chăm sóc rất tốt cho cô. Lời nói Đoan Mộc giống như là một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào trong lòng Đóa Đóa, không phải là anh trai không xứng có được cô, là cô không xứng có một anh trai tốt như vậy! Từ nhỏ đến lớn chỉ có anh trai là thương cô nhất, chỉ có anh trai chiều cô nhất, chỉ có anh trai là thật lòng chân ý yêu cô.

Đoan Mộc nói rất đúng, hiện tại cô lại có thêm một người yêu thương nàng, chính là mẹ Tiểu Trí, cô ở trong nhà này biết được cái gì là dược mẹ yêu thương, cái gì là tình thương của mẹ, từ nhỏ đến lớn cô đều không biết cảm giác được mẹ yêu thương là thế nào, cho đến gặp phải mẹ Tiểu Trí, cô hiểu được cảm giác đó.

Mẹ Tiểu Trí vẫn chưa từng ghét bỏ cô, cũng không đối đãi cô như động vật, chăm sóc cô tựa như chăm sóc Tiểu Trí, thương yêu cô cũng giống như thương yêu Tiểu Trí, ở trong mắt mẹ Tiểu Trí cô chính là đứa bé của bà, cô cảm thấy như vậy.

Cô cũng hiểu cô không ăn không uống sẽ làm mẹ Tiểu Trí đau lòng, nhưng. . . . . . Cô thật cái gì cũng không muốn ăn, là. . . . . . Ăn không vô!

Bỗng nhiên cô có cảm giác sống không có gì hay!

Chết. . . . . . Đối với cô mà nói có lẽ là giải thoát tốt nhất.

Cô thật xin lỗi mẹ Tiểu Trí, thật xin lỗi tình yêu thương của bà!

Có lẽ. . . . . . ở trong lòng có mấy lời muốn nói, bởi vì cô đã mất đi quyền nói chuyện! Có lẽ. . . . . . Có chút muốn học cách che dấu vết thương, bởi vì cô đã bị thương là thương tích khắp người! Có lẽ. . . . . . Có chút đau nên muốn được chịu đựng, bởi vì cô đã đau đến muốn hít thở không thông mà chết!

Trong lòng yên lặng khó chịu, vẫn là làm người tốt nhất, có thể nói chuyện, có thể ca hát, có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng mà làm heo thì không thể rồi. . . . . .

Nếu. . . . . . Không thể nói, vậy hãy để cho nó vĩnh viễn chôn ở đáy lòng, nếu như biết rõ sẽ tổn thương người hiện tại thương yêu cô, như vậy. . . . . . Cô nguyện ý vì người tôn kính này lựa chọn trầm mặc.

Trong lòng cô mẹ Tiểu Trí chính là mẹ cô, cô tôn kính mẹ.

Người bất trung là kẻ đáng thương, lúc làm người cô đã bất trung, cô thật xin lỗi rất nhiều người trước kia!

Hiện tại. . . . . . Cô là heo, cô không phải cố ý bất trung, cô là sợ tịch mịch, sợ mình vĩnh viễn sống ở trong thế giới heo, lại có một người bước vào tư tưởng.

Cô thừa nhận, lúc này cô rất giòn yếu, muốn rất nhiều rất nhiều yêu mến có thể đối mặt tất cả.

Trước kia lúc làm người, vì Lãnh Dạ, vì Lang Vương, cô trả giá rất cao, thí dụ như buông tha lý tưởng của mình, buông tha cơ hội. Vì Lãnh Dạ, cô giở thủ đoạn, làm hãm hại, đổi lấy lại là bị nguyền rủa, nguyền rủa vĩnh viễn làm heo!

Tất cả đều là báo ứng.

Là cô gieo gió gặt bão.

Là do cô đáng đời.

Vậy mà, hiện tại người yêu thương cô, còn có thể coi cô như một con người, một người quan trọng đối đãi, những cảm tình này cô cảm thấy, mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, ở trong lòng mẹ Tiểu Trí và Tiểu Trí cô biết bọn họ coi cô như người thân để yêu thương.

Có lẽ cô không nên ích kỷ như vậy, có lẽ cô nên suy tính cảm thụ hiện tại của người yêu thương cô.

Trước kia khiến anh trai đau lòng, quan tâm. Về sau cô không thể để cho Tiểu Trí và mẹ Tiểu Trí đau lòng.

Cô sẽ luôn luôn khắc sâu anh trai vào trong trí nhớ, cho dù quên mất giọng nói của anh, quên mất nụ cười của anh, quên mất mặt của anh, nhưng mà cảm giác mỗi khi nhớ tới anh trai, đều là vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Không có nước mắt khô khan, cũng không có tiếc nuối, người rời đi căn bản không biết gì về một cuộc cáo biệt. Mang theo nụ cười cách xa, là một loại ly biệt hạnh phúc nhất.

Tất cả đau lòng cũng yên lặng ở lại trong lòng. . . . . .

Cật lực mở hai mắt ra, thấy ánh mắt mong đợi của Đoan Mộc, cô rất áy náy.

Đoan Mộc ngẩn ra!

Đóa Đóa là vẫn heo kỳ quái, nó là động vật, lại có thể biết ánh mắt hổ thẹn của cn người. Heo hiểu tính người.

Khó trách mẹ Tiểu Trí lại yêu thương như vậy, chắc hẳn trong lòng bà Đóa Đóa nhất định rất quan trọng, giống như là con của mình vậy.

Nếu áy náy, hãy ăn hết thức ăn mà mẹ Tiểu Trí đã làm. Đoan Mộc nói thật nhỏ.

Đóa Đóa đứng dậy, quay đầu lại nhìn mẹ Tiểu Trí một chút. Chỉ thấy mẹ Tiểu Trí phờ phạc rã rượi ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trong tay bưng chén, nhưng không có ý tứ muốn ăn, ánh mắt ngơ ngác nhìn cơm trong chén, hình như giống như cô, cũng là khó có thể nuốt xuống!

Xin lỗi rồi đi đến, đi tới bên cạnh mẹ Tiểu Trí, Đóa Đóa cọ xát mặt ở trên đùi mẹ Tiểu Trí, hình như là đang an ủi mẹ Tiểu Trí, hình như là đang thừa nhận sai lầm, xin bà tha thứ .

Nước mắt mẹ Tiểu Trí lạch cạch rơi xuống một giọt, che miệng lại yên lặng khóc thút thít.

Đóa Đóa ngoan, đi ăn cơm đi, dì không sao. . . . . .

Đóa Đóa biết hiện tại điều duy nhất khiến mẹ Tiểu Trí vui mừng chính là cô ngoan ngoãn đi ăn cơm, vì vậy, xoay người, đi tới trước mặt chén nhỏ, ăn từng miếng từng miếng, cho đến khi cô ăn sạch sẽ hết thức ăn trong chén, mới thấy mẹ Tiểu Trí lộ ra nụ cười thỏa mãn, cô mới an tâm.

Sau khi ăn xong, Đoan Mộc quay về công ty, mẹ Tiểu Trí và Thiên Tầm đi lên lầu chơi.

Đóa Đóa quyết định vĩnh viễn ở lại bên cạnh mẹ Tiểu Trí, cô còn muốn đi gặp anh trai một lần cuối, về sau sẽ không bao giờ gặp nhau!

Cẩn thận đẩy cửa ra, đi ra ngoài.

Khi cô đi tới nhà trọ của anh trai, cô rất giật mình, anh trai rất đau lòng ngồi ở chỗ đó, trong tay bưng ly rượu, từng miếng từng miếng mãnh liệt uống rượu.

Anh trai làm sao vậy?

Rất đau lòng? lqd

Là bởi vì không tìm được cô sao?

Nhìn dáng vẻ đau lòng của anh trai, cô không tự chủ được đến gần Long Chu.

Long Chu không nghĩ ra, tại sao điện thoại di động của Thiên Tầm vẫn không gọi được? Tại sao trên tờ giấy kia lại có chữ ‘ tháng ’?

Tại sao Bạch Tuyết nói sẽ không tìm được em gái anh?

Tại sao cô lại muốn thừa nhận là cô làm tổn thương em gái?

Liên tiếp bị quay cuồng!

Làm cho lòng anh càng lúc càng dễ vỡ!

Đóa Đóa đau lòng cho anh trai, quên mất lúc này mình là heo, ở trong mắt cô anh trai không hề thay đổi, vẫn là anh trai thương yêu cô, cho nên nhìn thấy anh trai đau lòng, cô đi tới trước mặt anh.

Long Chu chợt phát hiện một con heo đứng ở trước mặt anh, bởi vì uống rất nhiều rượu, đầu đã hơi say say. Dùng sức nện đầu một cái, có phải uống say hay không? Thế nào trước mắt sẽ có một con heo?

Nơi này không phải nông thôn, chăn heo?

Trừ phi là người phụ nữ ban ngày hôm nay, đẩy một con heo đi uống trà.

Chợt, anh liền đứng lên , dùng sức vẫy vẫy đầu, để cho mình tỉnh táo một chút.

Giơ chân lên đá về phía heo, nhìn thử một chút có phải là thật hay không?

Có phải là bởi vì uống say mà sinh ra ảo giác hay không?

Anh thử một lần, kết quả chân của anh thật đụng tới con heo này.

Heo? Thật là heo —— Long Chu lẩm bẩm một câu.

Nước mắt Đóa Đóa rơi ra ngoài, đúng vậy nha, bây giờ cô đã không phải là em gái của anh trai, là một con heo có bốn chân.

Ai ngờ!

Cút —— Long Chu chợt gầm lên giận dữ, không biết sao khi anh nhìn thấy heo liền muốn căm tức.

Đóa Đóa bị anh trai đá một cước té xuống đất, cô nằm trên mặt đất, đau lòng nhìn anh trai.

Anh trai ghét cô!

Heo, cút —— ong Chuuống say mắng to.

Đóa Đóa không hề rời đi, cô suy nghĩ muốn bồi anh traimột lát, bởi vì cô đã quyết định quyết tâm đi theo mẹ Tiểu Trí, sợ rằng về sau muốn gặp anh trai sẽ rất khó khăn.

Nghĩ đến về sau có thể không thấy anh trai được, cô càng không muốn rời đi.

Heo thúi, mày còn chưa cút, tao làm thịt mày —— Long Chu nói xong, cầm dao gọt trái cây một bên lên, uy hiếp nói.

Cả người Đóa Đóa run rẩy, anh trai muốn giết cô!

Không tiếng động khóc thút thít. . . . . .

Đứng dậy, bước nhanh chạy ra ngoài. Cô không sợ chết, nhưng cô không thể để anh trai có cơ hội giết cô, vẫn nên là đi thôi!

Ở trong mắt anh trai, lúc này cô chỉ là một con heo đáng ghét.

Long Chu thấy heo chạy rồi, anh cũng tựa đầu vào trên sô pha ngủ say sưa. . . . . .

***

Một mảnh trắng xóa.

Khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa.

Long Chu đi trong sương mù trắng, anh nghe thấy có người đang gọi anh, hơn nữa cái giọng nói kia là giọng nói anh mong nhớ nhất.

Anh trai, anh trai, anh trai. . . . . . Giọng nói ngọt ngào truyền đến từng tiếng, Long Chu tìm nơi giọng nói truyền tới.

Cũng không có bóng dáng em gái, Long nhi ở nơi nào?

Long nhi, Long nhi? Anh trai tới rồi đây, em đang ở đâu? Long Chu nhìn chung quanh, khắp nơi đều là sương trắng, căn bản là không thấy rõ.

Anh. . . . . . Anh. . . . . . Em rất nhớ anh. . . . . . Anh. . . . . . Em là Long nhi.


/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status