Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 337 - Chương 322

/530


Bỗng nhiên vợ yêu lại nghiêm túc như vậy, lại có khuôn cách của nữ vương như vậy, anh thật là có chút không thích ứng được.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, vui vẻ đi vào theo.

Đi vào phòng ngủ, Bạch Tuyết đi tới trước cửa sổ, yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Người phụ nữ bình thản, luôn có thể làm cho đàn ông cảm thấy an bình, buông lỏng, làm cho thời điểm đàn ông đang đau lòng, lúc mệt mỏi thậm chí là lúc quá mức kích động, đều mong được ở cùng một chỗ với cô.

Trí khôn của phụ nữ là vàng, phong cách phụ nữ là kim cương, phụ nữ thông minh là bảo tàng, phụ nữ đáng yêu là danh họa, ở trong mắt Lang Vương, Bạch Tuyết là trên bảo tàng lớn nhất thế giới, bên trong chứa đầy vàng kim cương và danh họa!

Tóc cô nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt thanh tú, tròng mắt trong suốt, còn có hơi thở mát mẻ tự nhiên tản ra từ trong ra ngoài, vẽ thành một bức tranh vô cùng xinh đẹp.

Dạ, một lát nữa anh đi xem ba một chút? Em lo lắng ba bị dọa đến sợ quá!

Ừ, một lát anh sẽ đi qua nhìn một chút. Lãnh Dạ trả lời.

Mới vừa rồi Thiên Tầm nói Đóa Đóa, anh đã thấy qua hay chưa? Bạch Tuyết xoay người lại, nhìn Lãnh Dạ.

Gặp qua.

Cô ấy. . . . . . Có phải là người phụ nữ kia hay không? Bạch Tuyết nhỏ giọng thật thấp hỏi.

Ừ. Lãnh Dạ thành thật trả lời.

Bạch Tuyết vui mừng xoay người, đôi tay bắt được cánh tay Lãnh Dạ.

Thật tốt quá, anh ở nhà trông các con, em muốn đi ra ngoài một chút. Bạch Tuyết nói xong cũng chạy ra ngoài, căn bản không cho Lãnh Dạ có cơ hội nói chuyện.

Lãnh Dạ thấy vợ vui mừng như thế, cũng tò mò cô đi ra ngoài là muốn gặp người nào?

Vì vậy phân phó bọn nhỏ chăm sóc tốt ông ngoại, anh cũng đi theo.

Bạch Tuyết phải đi tìm Long Chu, nhưng mà cô cũng không biết số điện thoại của Long Chu, cũng không biết anh ta ở nơi nào? Cho nên không thể làm gì khác hơn là đi tới chỗ ban ngày đã gặp Long Chu, hy vọng có thể gặp lại anh ta, nói cho anh ta biết thôi.

Khéo chính là, Long Chu cũng tới tới đây. Anh tới nơi này không phải là vì chờ Bạch Tuyết, anh là tới tra xét máy theo dõi của quán trà đó, xem thử Thiên Tầm và mẹ Tiểu Trí có gì khả nghi hay không?

Kỳ quái là Thiên Tầm lại là con của Lãnh Dạ, nhưng mà anh cho là Thiên Tầm tuyệt đối không phải là con của Bạch Tuyết.

Lúc Long Chu vừa mới lái xe đến nơi này, cách cửa sổ xe thấy Bạch Tuyết cuống quít chạy ở trên đường phố.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Trông cô rất gấp gáp, ban ngày cô đã nói cô có việc gấp, rốt cuộc là việc gấp gì?

Anh. . . . . . Mất đi Long nhi, cũng không muốn nữa mất đi người phụ nữ anh thầm mến, mặc dù cô sẽ không thuộc về anh, nhưng mà anh muốn nàng sống thật khỏe mạnh cũng thật vui vẻ.

Nhanh chóng xuống xe, gọi một tiếng: Bạch Tuyết.

Sau khi Bạch Tuyết nghe thấy, cô quay đầu lại thấy là anh trai của Tiểu Long Nữ, thật tốt quá, thật sự đã gặp được anh ta.

Bạch Tuyết rất kích động, Tiểu Long Nữ còn sống, thì cô có cơ hội biến cô ấy quay trở lại, người đàn ông này có thể gặp lại được em gái rồi.

Bạch Tuyết chạy tới thật nhanh, ôm cổ Long Chu, vui mừng nói cho anh biết tin tức tốt này: Em gái anh còn sống, còn sống, tôi sẽ trả cô ấy lại cho anh, nhất định. Bạch Tuyết đúng là vẫn còn thiện lương, cô quá kích động, cho nên cứ như vậy mà ôm lấy anh trai Tiểu Long Nữ.

Long Chu sửng sốt.

Có chút ngoài ý muốn.

Được người phụ nữ mình thầm mến chủ động ôm lấy, còn biết tin tức em gái vẫn còn sống, cô lại còn nói nhất định sẽ trả em gái lại cho anh.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Vậy mà, một màn này cũng Lãnh Dạ vừa mới chạy xe tới nhìn thấy.

Cô ấy. . . . . .

Có người khác rồi sao?

Cô ấy. . . . . .

Trong lòng có người khác?

Lang Vương chạy như bay rời đi, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Bạch Tuyết và người đàn ông kia ôm nhau.

Trở lại Bạch gia, đi tới trước cửa sổ ngồi xuống, móc ra thuốc lá. Anh rất ít hút thuốc, gần như là không thế nào rút ra, nhưng là lúc này anh rất muốn rút ra hút.

Rõ ràng đồng ý Bạch Tuyết phải ở nhà trông chừng con thật tốt, còn đồng ý cô chăm sóc tốt ông ngoại tụi nhỏ, thế nhưng anh lại len lén chạy đi theo dõi Bạch Tuyết, gặp được chuyện mà anh không nghĩ đến. Vẫn không thể xông hung hăng đánh người đàn ông kia một trận.

Nếu như anh làm như vậy có lẽ sẽ mất đi cô vợ nhỏ.

Cho nên anh không thể, cái gì cũng không thể làm, ảo não chạy như bay trở lại.

Đi vào trong nhà, đầu tiên anh đi đến phòng ngủ của Bạch Hàn, sau đó gọi Ức Ức ra, kêu Ức Ức đi ra ngoài, lập tức đưa mẹ cậu về, lý do dĩ nhiên là không yên lòng vì một mình cô ở bên ngoài mà cũng đã trễ thế này rồi.

Mặc dù Ức Ức thấy ba khác thường như vậy, cậu cũng không hỏi gì hết, ngoan ngoãn đi ra ngoài tìm mẹ.

Lang Vương chui vào trong phòng ngủ nhỏ của Bạch Tuyết, cũng nằm luôn không hề đi ra.

Hút thuốc, anh rất buồn bực, rất oa hỏa.

Nhìn vợ mình được người khác ôm, anh hận không thể đá người đàn ông kia lên trời.

Lang Vương dựa lưng vào bên cửa sổ, ngón tay thon dài đang kẹp thuốc lá, lúc hút thuốc, con mắt sắc cực kỳ lạnh lùng.

Nhấn nhấn cái trán, anh nghĩ suy tính một ít chuyện, rồi lại suy tính không rõ ràng lắm, sau lại dứt khoát vùi thuốc lá.

Bạch Tuyết đến không bao lâu liền bị Ức Ức đưa trở về, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Lang Vương đến gần Bạch Tuyết, nghiêm túc quan sát miệng của cô, mặt, còn có ở cổ. Sau khi không có phát hiện vết hôn mới thở dài một hơi, không thể nào duy trì được trong thời gian ngắn như vậy nữa.

Lúc vừa mới trở lại, anh để cho Ức Ức dùng thời gian nhanh nhất đi tìm mẹ cậu trở về. Mặc dù Ức Ức nói không biết tại sao ba lại vội vã như vậy, nhưng lại rất phối hợp dùng không tới mười lăm phút liền đưa mẹ trở về.

Mặc dù trên người Bạch Tuyết không có để lại bất cứ dấu vết gì, nhưng mà cô ôm người đàn ông khác là sự thật.

Trong lòng cô vợ nhỏ có người khác rồi !

Em đi làm cái gì? Lang Vương lạnh giọng hỏi.

Em đi gặp một người bạn. Bạch Tuyết nhìn ra tâm tình Lãnh Dạ không tốt, nhưng không có hỏi tới tại sao không vui? Hiện tại cô chỉ quan tâm ba và chuyện của Đóa Đóa, chỉ giải quyết được hai chuyện lớn này, cô có thể bồi dưỡng người đàn ông đáng thương này thật tốt rồi.

Bạch Tuyết biết tâm tình Lãnh Dạ không tốt, nguyên nhân nhất định là gần đây cô quá bận rộn, không có thời gian ở cùng anh, không thể nhiều hơn được.

Bạch Tuyết trả lời đối với Lang Vương mà nói vô cùng đơn giản, một người bạn? Bạn bè chia ra rất nhiều loại, có bạ bè tâm sự, có bạn bè ăn uống, còn có tình bạn bè bí mật!

Không biết vợ anh và tên đàn ông khốn kiếp kia là loại bạn bè nào!

Lãnh Dạ chẳng có cái gì để hỏi nữa cả, tắm một nằm lên giường ngủ. Một đêm anh đều không có nói chuyện cùng Bạch Tuyết, một mực ghen tuông.

Lang Vương cũng là đàn ông, là đàn ông biết ghen.

Cô vợ nhỏ dùng một câu nói đơn giản trcả ả lời xong tất chuyện tối hôm nay.

Rất có vấn đề, trước kia cô luôn luôn ríu rít kể một ít việc hay. Gần đây, bọn họ đều có gặp mặt một vài ngày rãnh rỗi, cô lại nói cái gì cũng không có, nằm xuống liền hô hô ngủ thiếp đi, trong lòng Lang Vương có chút giận nha.

Thật ra thì, Bạch Tuyết là bởi vì quá mệt mỏi, đã chừng mấy ngày ngủ không được ngon giấc rồi, mỗi đến khi trời tối, cô liền cùng bọn nhỏ đi vào trong sở thú tìm Đại Vương Phi, cho nên cô không có nghỉ ngơi tốt, bây giờ đã trở lại trong nhà, ba cũng tìm được, cũng tìm được Tiểu Long Nữ, hơn nữa nghe con gái nói Đóa Đóa giống như đã trở nên tốt hơn trước kia.

Nghĩ tới những thứ chuyện này, trong lòng không có áp lực quá lớn, duy nhất một chuyện chính là bắt được Đại Vương Phi.

Chuyện này có chồng cô đi làm là tốt rồi, cho nên sau khi cô nằm xuống liền sau hô hô ngủ thiếp đi, hơn nữa còn là ngủ một giấc đến trời sáng.

Lúc cô tỉnh ngủ, Lãnh Dạ đã thức dậy, đang ở trong nhà vệ sinh rửa mặt.

Bạch Tuyết mang dép, mặc đồ ngủ đi ra phòng ngủ của ba, thấy ba còn ngủ, yên tâm. Ba quá mệt mỏi, thật nhiều ngày cũng không có nghỉ ngơi, để cho ba ngủ một giấc thật tốt thôi.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng đi rửa mặt đúng lúc đó Lãnh Dạ đang đánh răng.

Dạ, ba em không có gì chứ, có muốn đưa ba đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không? Bạch Tuyết vừa nói không chủ định, vừa hỏi Lãnh Dạ.

Không cần phải đi bệnh viện, tối hôm qua anh đã nhìn rồi, chỉ là bị hù dọa đến hoảng sợ, nghỉ ngơi 2 ngày sẽ không sao nữa. Lãnh Dạ thả bàn chãi đánh răng lại trong chén, sau đó bắt đầu rửa mặt.

Từ đầu tới đuôi anh đều không có nhìn Bạc Tuyết.

Vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ đang tránh nhìn thẳng vào Bạch Tuyết.

Ăn cơm xong, anh đi gặp Đóa Đóa cùng với em đi, em muốn biến cô ấy. . . . . . Bạch Tuyết quay đầu lại nhìn sau lưng một chút, chủ yếu là lo lắng có người đi qua.

Được rồi. Lang Vương nói xong cũng đi ra ngoài, Bạch Tuyết tò mò quan sát chồng mình, anh đây là thế nào?

Lạnh lùng.

Lại giống như trước kia, nhớ lúc mới quen anh anh chính là như vậy.

Làm sao lại trở về vẻ mặt như trước kia đây!

Lúc ăn cơm, Bạch Tuyết đưa thức ăn đến trong phòng ngủ cho ba, nhìn ba ăn no rồi mới đi ra ngoài. Trên bàn cơm, chỉ có Bạch Tuyết và Lãnh Dạ, bọn nhỏ cũng ăn no trở về phòng đi chơi trò chơi.

Bạch Lan sáng sớm đã đi ra ngoài, mẹ kế Bạch Tuyết cũng đi ra ngoài.

Bạch Tuyết nhìn người đàn ông yên lặng ăn cơm, tại sao tâm tình của anh lại không tốt?

Dạ? Có phải Yêu Giới đã xảy ra chuyện hay không? Bạch Tuyết lo lắng hỏi.

Không có việc gì. Lang Vương lạnh lùng trả lời hai chữ.

Nhìn tâm tình của anh thật không tốt. Bạch Tuyết đưa tay bắt được tay Lang Vương.

Lang Vương rũ mắt, nhìn về phía đôi tay nhỏ bé.

Đôi tay này có nắm người đàn ông kia như vậy hay không?

Đáng chết ——

Tối hôm qua đôi tay nhỏ bé này còn ôm người đàn ông kia.

Nghĩ đến chỗ này, Lang Vương lạnh lùng rút tay mình khỏi tay Bạch Tuyết, tiếp tục dùng bữa ăn.

Bạch Tuyết sửng sốt.

Anh làm sao vậy?

Uất ức nhìn Lãnh Dạ, anh vẫn hạ mí mắt như cũ, không nhìn cô, cũng không để ý cô, dáng vẻ kia giống như vừa nhìn thấy cô sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn vậy.

Anh. . . . . . Không thích em? Bạch Tuyết nức nở mà hỏi.

Nghe được cô vợ nức nở hỏi, Lang Vương đau lòng ngẩng đầu lên, hung hăng cau mày.

Cô muốn biết tại sao? Tại sao Lãnh Dạ có thể như vậy?

Trong nháy mắt.

Bọn họ yêu, đang dần lớn lên ở trong gió. Những thứ hoa nở kia, những ngày rơi kia, những thứ đơn thuần kia trong suốt thời gian, những thứ tình yêu sáng ngời, là xuyên qua thân thể của bọn họ chảy xuôi sạch sẽ như thế nào.

Cô thương anh.

Chẳng lẽ anh không thương cô?

Uất ức đến nước mắt rơi xuống.

Thấy cô khóc thút thít anh không phải rất đau lòng sao?

Tại sao anh vẫn lạnh lùng nhìn cô như vậy? !

Đứng dậy chạy đến trong phòng ngủ nhỏ của mình, khổ sở nằm ở trên giường. toàn thân giật giật nằm ở trên giường, từng tiếng đè nén, khổ sở thổn thức, giống như là chỗ sâu từ trong linh hồn của cô rút ra từng tia khó khăn một, rải ra ở trong phòng, dệt ra một bức ám xanh bi ai. Ánh mặt trời cũng trở nên mông lung nhạt nhẽo rồi.

Khổ sở không nhịn được khóc ra thành tiếng, giống như một đứa bé


/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status