Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 354 - Chương 339

/530


Ức Ức nhìn một con thi trùng ở trong thân thể bò ra ngoài, thần sắc lạnh đến mức muốn đem những con thi trùng đó đóng băng lại.

Mặt Ức Ức càng ngày càng trắng bệch, rốt cuộc cậu vẫn là đứa bé, những con thi trùng đó không có hút máu cậu, giống như là không ra ngoài, cho nên qua một đoạn thời gian liền phải nhỏ một giọt máu ở miệng vết thương trên ngón tay ba. diendanlequydon

Trăm triệu không nghĩ tới trong thân thể ba lại có nhiều thi trùng như vậy, khó trách một chút pháp lực ba cũng không có, thì ra mỗi cái huyệt vị của ba, mỗi dây thần kinh chủ mạch đều có thi trùng canh gác.

Nhìn sắc mặt ba càng ngày càng tốt, mà sắc mặt Ức Ức càng ngày càng kém, tuy rằng đây không phải là con anh, nhưng mà nhìn thôi cũng làm người khác đau lòng.

“Đứa bé dừng một chút đi, cơ thể cháu không chịu nổi.”

“Không đáng ngại, cháu tuyệt đối không cho phép ba xảy ra chuyện, những con thi trùng đó muốn khống chế của cháu, cháu tuyệt không sẽ cho những con rệp đó có cơ hội.” Nói xong, lại nhỏ một giọt máu trên ngón tay ba.

Thiên Tầm khóc nức nở hỏi pháp y, “Vì sao chỉ có thể dùng máu Ức Ức, cháu không thể sao?” Thiên Tầm gấp gáp hỏi, nhìn Ức Ức đã nhỏ rất nhiều máu, cô bé rất lo lắng, cũng rất đau lòng, cô cũng muốn bỏ ra một phần sức lực.

“Đứa bé, cháu là bé gái, nếu máu trên người cháu nhỏ xuống miệng vết thương của ba cháu, những con thi trùng đó sẽ lớn lên nhanh chóng, đến lúc đó sẽ càng nguy hiểm.” diendanleequydon

Nghe được lời pháp y nói, thiên tầm lo lắng nhìn những con thi trùng đó, “Cháu đi gọi Niệm Niệm lại đây, để anh ấy cũng nhỏ một ít.” Thiên Tầm khóc nức nở nói, chuẩn bị đi gọi Niệm Niệm. “Thiên Tầm —— không cần đi, chúng ta không thể đều đổ máu, muốn giữ lại Niệm Niệm bảo vệ mọi người, vạn nhất chúng ta đều yếu thế rồi, ai tới bảo vệ mẹ và ba.” Ức Ức suy yếu nói.

“Lại nói, anh chỉ là chảy một ít máu, lại không chết được, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.” Ức Ức tiếp tục hút thi trùng ra bên ngoài.

Rốt cuộc cuối cùng một con thi trùng bị hút ra ngoài, Ức Ức tầm mắt mơ hồ nhìn sắc mặt ba đã có huyết sắc, những con thi trùng đó khống chế được mạch máu của ba, nếu không hút thi trùng ra ngoài, ba sẽ giống Khang Nghị, vành mắt biến thành màu đen, màu da trắng bệch, giống cương thi đáng sợ, sẽ biến thành nửa người nửa thi thể.

Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, cậu quá mệt mỏi, đầu choáng váng lợi hại, chảy quá nhiều máu, cậu vẫn luôn khắc chế chính mình không nên té xỉu, bởi vì ba đang cần cậu, hiện tại cậu không thể ngã xuống, lúc pháp y nói cho cậu biết một con thi trùng cuối cùng đã ra ngoài, cậu cười, bởi vì máu của ba đã bắt đầu chảy. Sắc mặt cũng đã tốt.

Cậu mới yên tâm nhắm hai mắt, té xỉu ở trên người Lang Vương, bởi vì trọng lực bất ngờ, Lang Vương tỉnh, cảm giác cánh tay có một cái đồ vật thật mạnh đè nặng anh, xoay đầu xem, phát hiện là một cái màu đen, tròn tròn, duỗi tay sờ soạng, thì ra đó là đỉnh đầu đen tuyền của con anh, nhìn thấy con trai dựa vào trên người anh, hơn nữa khi anh vuốt ve đỉnh đầu con trai, con trai lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Cựa người một chút đứng lên.

“Ức Ức, Ức Ức?” Lang Vương tỉnh lại, một tay ôm Ức Ức vào trong ngực, nhìn pháp y Lưu vừa đến mới vào cửa, “Con trai tôi làm sao vậy?” Lúc này cũng không Thiên Tầm, cô bé là đi xem mẹ tỉnh chưa sao?

“Cậu bé chảy rất nhiều máu, té xỉu.” Pháp y đau lòng nhìn Ức Ức.

“Đổ máu? Vì cái gì?” Lang Vương hoang mang.

“Cậu bé vì cứu anh, dùng chính máu của mình tống những con thi trùng trong thân thể anh ra ngoài, cho đến khi con thi trùng cuối cùng ra ngoài, rốt cuộc cậu bé không kiên trì được liền té xỉu, anh nhìn chỗ này của con trai anh đi.” Pháp y Lưu cầm lấy ngón tay Ức Ức đưa cho Lang Vương, chỉ thấy ngón tay Ức Ức có một lỗ hổng, ngón tay đã trắng bệch, thiếu máu nghiêm trọng.

Lang Vương đau lòng ôm Ức Ức vào trong ngực cúi đầu để miệng ở trên đỉnh đầu con trai, “Ức Ức, Ức Ức, con trai tốt của ba, con trai tốt của ba, Ức Ức……”

“A, nơi này?” Pháp y Lưu nâng một chân Ức Ức lên, mới phát hiện trên đùi có rất nhiều vết máu ứ đọng, chẳng lẽ là mỗi một lần Ức Ức muốn té xỉu đều cưỡng bách chính mình không nên té xỉu, cho nên mới sẽ tự véo chính mình, trên đùi có rất nhiều vết bầm, xem ra mỗi một cái vết bầm đều là lúc cậu bé muốn té xỉu. lequydon

Lang Vương đau lòng rơi xuống một giọt nước mắt, rơi ở trên má con trai, không biết còn tưởng rằng một giọt nước mắt kia là từ mắt Ức Ức chảy ra, một giọt nước mắt, mang theo tình yêu thương chậm rãi, con trai yêu ba có thể đổ máu rơi lệ, ba yêu con trai có thể rơi lệ cũng có thể đổ máu.

Lang Vương đi xuống ôm Ức Ức vào trong ngực, vẫn luôn không chịu buông Ức Ức.

Đi vào phòng Bạch Tuyết và Đoan Mộc đang nghỉ ngơi, Bạch Tuyết đã tỉnh lại, là Thiên Tầm tạm thời không cho cô đi qua, cô hy vọng để cho ba một ít thời gian thể hiện tình yêu của chính mình, tình yêu đôi với Ức Ức.

Bạch Tuyết nhìn thấy Lang Vương ôm Ức Ức tiến vào, đau lòng đi lên trước, ôm lấy Lang Vương và Ức Ức, Thiên Tầm cũng đi tới ôm lấy chân mẹ, Niệm Niệm đi tới ôm lấy chân Lang Vương.

Đoan Mộc nhìn một màn này, nước mắt, quá cảm động, này người một nhà gắt gao ôm nhau, thì ra tình thân tốt như vậy.

Lúc này rốt cuộc Long Chu cũng đã hieur rõ vì sao Long Nhi vẫn luôn không đi, còn liều chết vì một nhà của Lãnh Dạ, thì ra là vậy.

Giờ phút này, anh cũng bị cảm động. lequydonn

Người thân, tình thân, anh chưa bao giờ cảm nhận qua, từ nhỏ đến lớn anh chỉ sắm vai kiểu người gia trưởng, đối với tình yêu thương của người thân dành cho nhau, liều mạng cho nhau cho đối phương, anh không biết là cái cảm giác gì, có điều lúc này anh giống như đã hiểu rõ, tình yêu thương của người thân còn hơn cả tình yêu đối với chính mình.

Cho nên Long Nhi mới có thể liều mình cứu bọn họ. Anh…… Lúc này không trách em gái mê mụi, em gái là bị tình thân một nhà họ làm cảm động, cũng cảm nhận được tình thân thật sâu đó, cho nên em gái mới có thể nói muốn nhận mẹ Tiểu Trí làm mẹ nuôi.

Xem ra mẹ Tiểu Trí đã vô cùng yêu thương với Long Nhi, yêu thương nồng đậm, tình thân ấm áp.

Anh cảm ơn mẹ Tiểu Trí, anh cảm ơn một nhà Lang Vương, cảm ơn mỗi một người ở nơi này, bao gồm ba đứa bé rất nhỏ kia, anh vẫn tràn ngập cảm kích bọn họ như cũ, tràn ngập kính nể, Ức Ức cứu Lang Vương, mỗi một chút mỗi một chút, anh đều xem ở trong mắt, cảm động ở trong lòng, anh nhìn thấy Ức Ức tự véo đùi mình, anh nhìn thấy Ức Ức cắn răng mình, anh nhìn thấy ngón tay Ức Ức không đổ máu, cậu liền dùng tay dùng sức bóp ra bên ngoài, anh nhìn thấy hận thù trong mắt Ức Ức, anh nhìn thấy Ức Ức trách nhiệm với ba mình, anh nhìn thấy tình thân không thể dứt bỏ.

Chỉ sợ quan hệ lợi hại nhất thế gian chính là tình thân, tục ngữ nói rất đúng, cho dù người thân có chia lìa như thế nào thì trong lòng cũng đều nghĩ cho đối phương, giống như là đánh gãy xương cốt cũng hợp với gân.

Không ngừng chia cắt.

Cắt không ra.

Không bỏ xuống được.

Yêu không xong.

Tình yêu của người thân vĩnh viễn đều là tràn đầy, vĩnh viễn bày tỏ không hết.

Lang Vương nhìn vợ và con ở bên người, anh thâm thúy nhìn vợ con mình, anh có phải quá tuân thủ quy tắc tự nhiên của nhân gian hay không, như vậy giống như làm tổn thương người thân của anh.

Có lẽ là lúc anh nên ra tay, thú tính nguyên thủy nhất của Lang Vương bắt đầu nảy mầm.

“Tuyết Nhi, ôm Ức Ức, anh đi ra ngoài, em đến đây, máu Ức Ức không thể chảy.” Lang Vương giao Ức Ức cho Bạch Tuyết, cúi đầu ở trên trán Bạch Tuyết hôn một chút, sau đó là cái trán Ức Ức, sau đó là trán Thiên Tầm, còn có trán Niệm Niệm, đây không đơn thuần là hôn, đây là dũng khí, đây là cổ vũ, đây cũng là phẫn nộ không tiếng động.

Nhìn vợ con, anh hận không thể mang theo bọn họ đến nơi không có chiến tranh, không có thế giới tà ác, đến nơi có cuộc sống ung dung tự tại, chỉ là, sự thật rất khó như người muốn, cho nên, anh cần phải đứng lên phản kháng.

Nếu không thể thuận theo tự nhiên, nếu không thể thuận theo ý trời, nếu không thể buông tha anh và Bạch Tuyết, nếu không có ý định cho bọn họ một cuộc sống thật tốt, anh sẽ tự mình đứng lên, vì người nhà nỗ lực một phen.

Có lẽ ý trời cũng có lúc lầm lỗi, trừng phạt người cũng nên có giới hạn, huống chi là trừng phạt người tốt, anh càng không thể tiếp nhận.

Năm đó Mẫu Đan Tiên Tử bị bắt hạ phàm, người ngoài đều cô nàng là bởi vì có tình cảm riêng tư với Lang Vương mới có thể bị Ngọc Đế trừng phạt. Chẳng lẽ trừng phạt người tốt một ngàn năm còn chưa đủ!

Chẳng lẽ ở trên trời thích nhìn người bị tra tấn cực khổ như vậy, nếu là như thế này, anh sẽ ngoan ngoãn làm người tu hành.

Lúc này trong lòng anh đầy sự phẫn hận, Bạch Tuyết quá đáng thương, Mẫu Đan Tiên Tử quá thương tâm.

Bị bắt hạ phàm, đã trải qua đời đời kiếp kiếp sinh tử luân hồi còn không đủ, còn phải bị tra tấn không thể sinh sông thật tốt với anh, bọn họ cũng đều đã có con, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ, trời cao còn muốn bọn họ như thế nào?

Đến nay pháp lực của Bạch Tuyết đều bị một sức mạnh vô hình khống chế, lúc cô không bị chọc giận thì gần như là không có tác dụng, cho nên Bạch Tuyết gần như là một con người bình thường, vì cái gì còn muốn bày kế gây khó dễ trên đường Bạch Tuyết trở về, vì cái gì lại muốn gây khó dễ?

“Dạ, anh phải cẩn thận, em không cho phép anh lại xãy ra chuyện, em chịu không nổi nếu như anh lại xãy ra chuyện! Lãnh Dạ, anh hãy nghe cho kỹ, nếu anh có chuyện, chẳng khác nào giết em, không có anh…… Em sẽ chết……” Bạch Tuyết sắc bén nói, cô nhìn thấy sự tức giận trong mắt Lang Vương, nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt Lang Vương, nhìn thấy oán hận trong mắt Lang Vương, cô rất lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện, cô rất lo lắng anh có một chút ngoài ý muốn.

“Yên tâm, anh sẽ trở về thật tốt, sống sờ sờ đứng ở trước mặt em.” Lang Vương nhìn cô vợ nhỏ đau lòng nói, anh tin tưởng lời Tuyết Nhi nói, nếu anh xãy ra chuyện, Tuyết Nhi thật sự sẽ không kiên trì được, anh……

Tương đương gián tiếp giết vợ anh, Tuyết Nhi yêu anh, cũng giống như anh, anh không chấp nhận được việc Tuyết Nhi có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, cũng như Tuyết Nhi cũng không chấp nhận được việc anh xãy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cho nên anh nhất định sẽ trở về thật tốt.

Xoay người, sắc bén nhìn những người khác bên cạnh, “Chắc là mọi người cũng biết tôi là ai, chỉ là tôi còn muốn nghiêm túc giới thiệu chính mình một chút.

Tôi là Lang Vương tu luyện một ngàn năm, nhưng mà một ngàn năm trước Bạch Tuyết là Mẫu Đan Tiên Tử bị Ngọc Đế bắt hạ phàm, tôi và Tuyết Nhi đã


/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status