Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 357 - Chương 342

/530


“Dạ, em đi làm chút thức ăn cho anh, anh đi ra ngoài từ buổi sáng hôm nay, vẫn luôn chưa ăn đàng hoàng cái gì cả” Bạch Tuyết đau lòng đứng dậy, đi vào nhà bếp. Lang Vương vốn định gọi cô vợ nhỏ lại, chỉ là lại nghĩ tới vợ ah cũng chưa ăn được cái gì, hôm nay Tuyết Nhi khóc đôi mắt vừa hồng vừa sưng. Cô chỉ lo thương tâm khổ sở, nơi nào còn có tâm tình để ăn uống, cho nên mới kêu cô đi làm, đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau ăn.

Hôm nay tất cả mọi người đều mệt muốn chết rồi.

Sau khi Bạch Tuyết đi xuống, Lang Vương ngồi xếp bằng, thân thể anh có chút không thoải mái, cần vận hành một ít chân khí.

Sau một lát, cả người Lang Vương thoải mái hơn nhiều, vọt vào tắm đơn giản một cái, thay đổi một bộ quần áo rồi xuống lầu.

Lúc anh đi vào trong bếp, nhìn thấy Bạch Tuyết đang ở trong phòng bếp rửa rau. Cúi xuống đầu, hai mắt nhìn chằm chằm rau dưa trong tay, ánh mắt chăm chú một chút, có thể nói đó là cô đang chuyên chú, cũng có thể nói cô đang ngu ngơ. Dòng nước trong suốt, từ vòi nước chảy xuống dưới, nước rơi xuống đến trên cây rau xanh biếc, phát ra âm thanh tích tích. Anh nhìn ngón tay cô trắng nõn, lướt qua giữa lá cải, đôi mắt liền nheo lại.

Lang Vương lặng yên không một tiếng động mà tới gần, anh ôm lấy Tuyết Nhi từ phía sau. Cô kinh ngạc không đến một giây, dáng vẻ lập tức liền tự nhiên lại. Không cần quay đầu lại nhìn, cô cũng biết là anh.

“Không cần lo lắng cho Khang Nghị, anh nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho anh ta, trước mắt pháp y Lưu muốn khống chế được thi trùng trong thân thể anh ta, anh mới có cơ hội dùng pháp lực tống những con thi trùng đó ra ngoài, cái nàu cần phải có thời gian, không gấp được.”

“Em tin anh, anh vẫn là đi nghỉ ngơi đi, nấu cơm xong em sẽ gọi anh.” Cô nhẹ giọng nói. Trải qua lúc này đây, Bạch Tuyết không bao giờ hoài nghi Lãnh Dạ, người đàn ông này lúc nào cũng suy nghĩ cho cô, cô nên thấy đủ, mà không phải gây thêm phiền cho anh.

“Liền muốn nhìn em một chút, hôm nay ở trong lòng thực lo lắng cho em, nhìn thấy đôi mắt của em khóc vừa hồng vừa sưng, trong lòng anh……” Nói xong, anh duỗi tay, đưa ra một cái đã bắt được tay nhỏ của cô, lấy cây rau trong tay cô bỏ ra ngoài.

“Anh bị bọn họ bắt đi, còn chịu oan uổng nói anh giết người, em có thể không nóng nảy sao, hơn nữa lúc đầu bọn họ còn không cho em gặp anh, cho nên em mới sốt ruột mà khóc!” Bạch Tuyết ăn ngay nói thật, Lãnh Dạ xãy ra chuyện, cô lo lắng, đau lòng.

“Về sau đừng khóc nữa, bọn nhỏ đều sẽ nhìn thấy!” Lang Vương từ từ nói. Đau lòng vén tóc rối trên gương mặt Bạch Tuyết.

“Em biết em hẳn là kiên cường, chỉ là em không khống chế đôi mắt cho thật tốt, chỉ cần khổ sở trong lòng liền sẽ rơi nước mắt. Em biết em không nên khóc ở trước mặt bọn nhỏ, em nên làm tấm gương tốt cho bọn nhỏ. Nhưng mà em không muốn miễn cưỡng chính mình kiên cường ở trước mặt bọn nhỏ, em cảm giác em còn không kiên cường được như bọn nhỏ! Em có phải rất ngu dốt hay không!” Bạch Tuyết uất ức nhìn Lãnh Dạ.

“Em không có ngu dốt, người phụ nữ của anh sao có thể ngu dốt được. Em là không che dấu tốt cảm xúc của mình thôi.” Lang Vương an ủi nói.

“Thật vậy sao?”

“Thật sự.”

“Để anh rửa, xem ra anh nên tìm một bảo mẫu giúp em.” Lang Vương đau lòng cho cô vợ nhỏ, trong nhà nhiều người ăn cơm như vậy làm sao nhẫn tâm để vợ anh mệt mỏi chứ.

“Không có việc gì.”

Anh lại nói. “Đừng rửa sạch, để anh rửa, em đứng xem là được rồi.” Lang Vương duỗi tay lấy đồ ăn trong tay Bạch Tuyết rồi nghiêm túc rửa sạch.

Bạch Tuyết ngây người, si ngốc nhìn người đàn ông của mình, anh thật tốt, vì cô mà từ bỏ thân phận của mình, từ bỏ giá trị con người mình, từ bỏ kiêu ngạo của mình, lại có thể nấu cơm cũng không cho cô làm.

Cô ngây ngẩn cả người.

Lang Vương rửa đồ ăn xong, lau một tay. Anh nâng tay cô lên, từ phía sau lưng cô đến trên đầu, hôn trên bàn tay cô, khàn giọng thì thầm. “Anh cưới em, cũng không phải là muốn em đến làm người giúp việc. Đôi tay này, phải chăm sóc thật tốt, em cho anh sinh ba bảo bối nhỏ, chính là công thần lớn nhất, rồi sau đó làm sao anh cam lòng để em phải vất vả.”

Nói xong, hai tròng mắt lực mê hoặc có thật sâu, nhìn cô giống như muốn cô mê say.

Rốt cục cô đã hiểu được ý của anh, trong lòng dâng lên ngọt ngào nồng đậm. Nghĩ lại, vẻ u sầu liền bị thổi bay, nở nụ cười.

“Chỉ là, em tình nguyện gả làm cô vợ nhỏ cho anh, giặt quần áo cho anh, nấu cơm, sinh con……” Bạch Tuyết thẹn thùng nói, giống một cô gái vừa mới yêu vừa cuồng nhiệt. Không dám ngẩng đầu nhìn Lãnh Dạ, tất nhiên là bởi vì bản thân nhất thời lỡ lời nói câu sinh con kia.

“Làm cô vợ nhỏ của anh có thể làm rất nhiều chuyện, chẳng hạn như……” Ý tứ Lang Vương không cần nói cũng biết.

“Em biết gần đây là do em thất trách, về sau em sẽ bồi thường cho anh có được không. Hiện tại liền như vậy đi, ngày nào chuyện của Khang Nghị không thể giải quyết thì một đó trong lòng em cũng không dễ chịu.” Bạch Tuyết nói nhỏ.

“Anh sẽ cho em có cơ hội để bồi thường cho anh.” Lang Vương cười cười.

“Hì hì…… Em đây đành phải chờ anh cho em cơ hội.” Bạch Tuyết cũng cười.

Sau đó lười nhác mà thả lỏng thân mình, cổ duyên dáng giống như là thiên nga, ưu nhã mà thả lỏng, ngửa đầu, dựa vào trên người anh, lại nheo nửa mắt lại.

Lang Vương say mê đánh giá cô vọ nhỏ, cô có một cặp mắt sáng trong, trong vắt trong suốt, sáng rực như trời đầy sao, không biết cô đang nghĩ tới cái gì, lại hưng phấn tự mình mỉm cười, đôi mắt cong cong giống như trăng non, phảng phất tâm hồn em dịu. Nhất tần nhất tiếu chi gian (Một cái nhăn mày, một nụ cười trong lúc đó), biểu lộ vẻ mặt cao quý tự nhiên, làm người khác không thể không kinh ngạc cảm thán với sự xinh đẹp thanh nhã của cô.

“Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này nhìn anh làm, lát nữa ăn nhiều một chút, gần đây em đã gầy.” Lang Vương đau lòng nói.

“Vậy anh nhiều làm một chút, mấy người bọn họ ở bên ngoài nhất định cũng đói bụng.” Bạch Tuyết duỗi cổ nhìn thoáng qua pháp y Lưu đã ngồi ở sô pha nhắm mắt ở trong đại sảnh bên ngoài, mà trên người Khang Nghị bị châm đầy kim châm, Đóa Đóa và Thiên Tầm đang nghỉ ngơi ở trên lầu, Long Chu và Đoan Mộc ngã trái ngã phải nằm ở một bên sô pha, trên bàn trà bên cạnh còn có một đống lớn kim châm mà hai người bọn họ mới mua về.

Lang Vương bất ngờ nhìn vợ mình.

Tóc dài đen nhánh tinh tế, khoác lên phía trên hai vai, hơi lộ vẻ ôn nhu, tóc dài có khi phân tán, hiện ra một loại phong thái khác, đột nhiên từ thành thục trở nên đáng yêu, làm người ta nảy sinh tình cảm yêu thích thương tiếc, làn da trắng noãn giống như trứng gà vừa mới lột vỏ, đôi mắt to chợt lóe chợt phảng phất như có thể nói, môi đỏ nho nhỏ và làn da màu trắng, càng hiện lên rõ ràng, một đôi lúm đồng tiền phân bố ở hai bên sườn gương mặt, nhợt nhạt cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt, đáng yêu như thần tiên.

Đồng tử sáng ngời trong suốt, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi hơi rung động, làn da không tì vết lộ ra phấn hồng nhàn nhạt hiếm thấy, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.

Cho dù là đầy mặt Tuyết Nhi là vẻ mệt mỏi và phong trần, vẫn có thể nhìn ra ngũ quan nhỏ xinh và tinh xảo như cũ, lộ ra vẻ xinh đẹp kỳ lạ mà bắt mắt; làn da giống như sữa dê mới đọng lại, giống thủy tinh trong suốt mang màu sắc Tân Cương, óng ánh trong suốt làm cho người ta không đành lòng nhìn xem, sợ ánh mắt quá sắc bén, đâm xuyên vào khuôn mặt cô hai cái lỗ.

Anh không thể không thừa nhận vợ anh là người đẹp hiếm của trên thế gian, làm tâm anh động không thôi.

“Dạ, về sau chuyện của anh em sẽ không hoài nghi anh nữa, em cũng không bao giờ sẽ phát cáu với anh, em sẽ ngoan ngoãn làm vợ của anh. Lúc đó…… Nếu không phải em phát cáu, người phụ nữ kia cũng sẽ không có cơ hội, anh cũng sẽ không bị bắt vào tù, càng sẽ không bị người phụ nữ kia đem bỏ thi trùng vào trong thân thể anh, còn liên lụy đến anh Khang Nghị! nhất định anh phải cứu Khang Nghị, anh là chồng của em, anh ấy là bởi vì em nên mới có thể biến thành như vậy, cho nên em muốn anh giúp em, chúng ta là người một nhà, Khang Nghị là bạn của em cũng chính là bạn của anh. Em biết trước kia anh không thích anh ấy, thậm chí còn có thái độ với anh ấy, bất quá anh ấy không phải là người xấu, anh ấy giúp em rất nhiều, em không thể không biết báo đáp.” Bạch Tuyết nói.

Nói đến mức này, trong lòng Lang Vương, liền thoải mái không ít. Cô vợ nhỏ có thể nghĩ như vậy, đã nói lên, việc anh làm, đã có hiệu quả rồi. Khang Nghị là bạn cô, nhưng mà anh biết ý nghĩ của Khang Nghị đối với Tuyết Nhi, chỉ là anh ta bất đắc dĩ hết hy vọng việc Tuyết Nhi đi theo anh ta, nếu Tuyết Nhi dao động, anh sẽ rất bị động, cho nên có một số việc cần nhắc nhở cô vợ nhỏ một chút, để cô ngoan ngoãn ngốc ở bên người anh mới tốt, tựa như chuyện thi trùng hôm nay, anh vốn có thể tự mình giải quyết, nhưng mà anh không muốn tự mình dùng pháp lực giải quyết, anh muốn cho vợ anh đau lòng cho anh, để cô lộ tính tình áy náy, để cô về sau đều tin tưởng anh chỉ yêu một mình cô. Khang Nghị ở trong lòng cô rất có trọng lượng, chỉ biết theo sự tiến triển của chuyện tình và thời gian trôi đi, càng lúc càng nhẹ.

“Không xem như uất ức lớn được, chỉ là việc nhỏ, anh có thể ứng phó được.”

Đây là giao đến đáy nguồn rồi!

Hiện tại anh chậm chạp không phát ra, biểu hiện ra bên ngoài dáng vẻ bị thua cuộc, chủ yếu chính là muốn để cho cô vợ nhỏ nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng. Tiếp theo, cho dù là hoàn cảnh khó khăn hay thuận lợi, chỗ nào không có cơ hội.

Tóm lại, đây là một cuộc khiêu chiến khó khăn, nhưng cũng tuyệt đối là thời cơ.

Anh hy vọng hôm nay dưới mặt đất anh nổi giận trời cao bất công, sẽ khiến cho họ xử phạt nhẹ Tuyết Nhi, Tuyết Nhi có cái gì sai, Mẫu Đan Tiên Tử có gì sai, còn không phải là bởi vì Mẫu Đan Tiên Tử yêu Lang Vương, hơn nữa Tuyết Nhi cũng yêu Lang Vương, chẳng lẽ đúng như suy nghĩ của nah vậy, năm đó Ngọc Đế cũng thích Mẫu Đan Tiên Tử, vì yêu mà sinh hận, không chiếm được cũng quyết không cho anh có được, nếu là như thế này, anh cũng tuyệt sẽ không nhận thua, anh không tin thế gian không có thiên lý.

“Lúc cần thiết chúng ta đã cùng nhau chống lại áp lực thần bí kia, một ngàn năm trước kia anh không khuất phục, một ngàn năm về sau anh cũng tuyệt sẽ không khuất phục. Thề sống chết cùng anh ở bên nhau.” Tuyết Nhi nói một chũ hai ý nghĩa, tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì, hoặc là đoán trước tới cái gì rồi.

Anh nheo mí mắt một chút.

“Anh quyết không cho phép người khác ăn hiếp vợ của anh, chỉ cần chúng ta yêu nhau, những cái đó đều vẫn là khả năng nhỏ bé.”

Lang Vương biết cô vợ nhỏ của anh rất khó lường, cho nên, anh vẫn luôn muốn để cô ẩn sâu.

Bạch Tuyết nhàn nhạt mà cười một chút, con ngươi đen sáng lạn một chút, tựa như một viên sao băng hút vào.

“Thật ra…… Em cũng nghĩ đến một số chuyện đúng hay không, chỉ là chúng ta đều không nghĩ tin tưởng thôi, anh là không muốn tin tưởng, hoặc là còn có thể tàn nhẫn, mà em là thất vọng, là đau lòng. Một ngàn năm trừng


/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status