Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 362 - Tính Mưu Kế

/530


Ba đứa bé cùng ghé lại vào nhau, Bạch Tuyết lén lút kéo Lang Vương, thấp giọng hỏi anh, rốt cuộc là anh tính thế nào. “Có một số việc, anh còn phải nghĩ lại.” Lang Vương nói nhỏ, hiện tại có chút lời vẫn chưa nên nói, không chỉ là tai vách mạch rừng (dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng tiết lộ vẫn có thể xảy ra), làm không tốt chung quanh liền sẽ có người theo dõi bọn họ, dù sao thế lực của người kia cũng rất lớn mạnh.

Lang Vương biết đây tất nhiên là Bạch Tuyết dựa vào ván cờ mà truyền tin tức cho anh, đây là điều phải làm cho dù là bị người khác thấy, cũng làm cho người đó đoán không ra, cũng cực kỳ là hao tâm tổn trí. Tất nhiên Lang Vương cũng cần thời gian để tiêu hóa thật tốt một phen.

Đây là chuyện lớn, đặc biệt đối thủ của anh lại vô cùng lớn mạnh, cần phải dè dặt cẩn thận tính toán, ý nghĩ trong lòng vẫn nên chỉ mình mình biết mới tốt, tránh để lộ tin tức, không phải anh không tin mọi người, là anh lo lắng ở bên cạnh mình đã không an toàn, chỉ sợ khi anh hành động bọn họ ở trên đó đều nhìn thấy rõ ràng, cho nên cần phải làm một vài bàn cờ khó phân biệt, mê hoặc những người đó.

Vì cứu Khang Nghị, Bạch Tuyết có thể làm đến mức này. Thân là chồng của Mẫu Đơn, anh cũng không có lời nào để nói với Bạch Tuyết, người phụ nữ của mình không phải là người ích kỷ. Anh nghĩ đến ông ta, nhớ Tuyết Nhi, anh đều không thể biểu lộ những cảm xúc đó.

Tuyết Nhi rời đi, mặc dù trong lòng sốt ruột, anh cũng muốn nhẫn nhịn, cũng muốn giả vờ vô cảm. Rất nhiều chuyện, cũng không phải sốt ruột là có thể làm được chuyện, ngược lại sốt ruột còn sẽ hỏng việc, phiền lòng cũng sẽ làm hỏng chuyện lớn. Mấy người trên kia làm lơ chân tình (tình cảm chân thành) ở nhân gian như vậy, tóm được cơ hội, anh luôn muốn kích thích kích ông ta.

Lang Vương lại không phải thanh niên non nớt lỗ mãng, lúc này đây anh biết đây là một đối thủ lớn mạnh, có lẽ đối thủ này đã có từ một ngàn năm trước, chỉ là hôm nay anh mới nhận ra. Hung hăng nhíu mày, rốt cuộc thế gian còn có thiên lý (đạo trời) hay không, còn có tính người hay không.

Trước kia anh tôn trọng thượng tiên như vậy, vẫn luôn nỗ lực tu luyện, hy vọng có thể có một ngày trở thành một trong số bọn họ, hiện giờ xem ra kết quả mà anh mộng tưởng tất cả đều là công dã tràng, một giấc mộng, anh chỉ là một giấc mộng thật dài, nhưng mà, Bạch Tuyết và anh chính là này trong quân cờ quan trọng trong mộng mà thôi!

“Tuyết Nhi, lá gan của em cũng càng ngày càng lớn rồi!”

Ánh mắt Lang Vương chợt lóe, nhưng thật ra không nghĩ tới. Tuyết Nhi cũng sẽ nói như vậy, lời như vậy lại đi ra từ trong miệng Tuyết Nhi. Người đàn ông của cô, quả nhiên bản lĩnh lợi hại. Thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng), trong lòng rõ ràng đã tính toán một loạt kế hoạch, lại biểu hiện tích thủy bất lậu (một giọt nước cũng không lọt ra ngoài). Cô rời khỏi anh, nhất định là anh rất sốt ruột. Nhưng mà, anh chính là không biểu lộ ra ngoài.

“Lá gan lớn thêm thì như thế nào, còn không phải không thể về nhà sao!”

Nếu lá gan lớn thêm liền có thể chiến thắng tất cả thì tốt rồi, cô tình nguyện lá gan của mình lớn nhất có thể! Thật ra, lá gan của cô là bị bức, ở nơi đó ai cũng không quen biết, hoàn cảnh lạ lẫm, người xa lạ, mọi chuyện đều xa lạ, tất cả đều xa lạ, nếu muốn sống đi khỏi đó, lá gan phải lớn. Nghĩ đến bọn nhỏ, nghĩ đến Lãnh Dạ, lá gan của cô liền chậm rãi lớn ra.

Ở Thiên giới, cô cố ý nói đi ra ngoài một chút, thật ra chính là vì quan sát hết toàn bộ địa hình trên Thiên giới, bỗng nhiên cô rời đi, bọn nhỏ và chồng cô nhất định không chấp nhận được, chắc chắn sẽ nghĩ cách tới cứu cô. Lúc cô bị hút đi lên trời, ba đứa bé ở dưới gắt gao túm chặt cô không cho cô rời đi, chồng cô chịu trách nhiệm ở trên cũng không cho cô rời đi, tim cô như bị đao cắt, cô không thể xoay chuyển trời đất!

Nếu đã biết bọn nhỏ và chồng sẽ đến cứu cô, như vậy cô cũng không thể nhàn rỗi, tốt nhất cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp (trong ngoài phối hợp), cho nên cô ở trên Thiên giới để lại một ảo ảnh của mình, dùng nghị lực của mình điều khiển ảo ảnh phía dưới, hy vọng nói địa hình mình quan sát được nói cho anh biết, trong ngoài phối hợp.

“Không có ai có thể tùy tiện hủy đi một gia đình của người khác, đây là chuyện không có đạo đức. Tuyết Nhi, nơi này là nhà của em, nơi này có con của em, nơi này có người đàn ông của em, không còn nơi nào để em trở về đâu? Anh và con nhất định sẽ đón em về nhà, em thuộc về chúng ta, không có người nào có thể tách chúng ta ra, không có người nào có thể làm cho con của chúng ta không có mẹ! Không có người nào có thể cướp đi vợ của anh, không có người nào có thể cướp em đi, em là của anh, một ngàn năm trước em là của anh, một ngàn năm về sau em cũng là của anh. Tình yêu vượt qua một ngàn năm sao có thể tùy tiện dứt bỏ.” Lang Vương lạnh giọng nói, lúc trước Tuyết Nhi bị mang đi, anh cực kỳ bi thương, hiện giờ nghĩ lại, mặc dù anh vì Tuyết Nhi đi tìm cái chết, Tuyết Nhi vẫn không thể trở về, chi bằng hóa đau buồn phẫn nộ thành sức mạnh, hóa thương tâm thành động lực, đoạt người phụ nữ của anh trở lại.

Nhưng mà có vài cảnh tuồng vẫn là nên diễn một chút, có vài người sẽ thích xem tuồng diễn này, anh cũng không cho những người đó có cơ hội xem, để cho bọn họ biết cái gì là tình yêu, cái gì là tình người, cái gì là tình thân.

Những người đó cho rằng mang Tuyết Nhi đi liền dứt bỏ tình yêu của anh và Tuyết Nhi, không cần biết mặc dù là anh từ bỏ Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cũng sẽ không dễ dàng quên anh, các thượng tiên rửa mắt mong chờ đi, các người muốn nhìn thấy chuyện cười của Lang Vương tôi, trước hết tôi cho các người vui vẻ lên, sau đó lại ném cho các người một trái bom cay, cho các người chậm rãi cảm nhận vui quá hóa buồn là cái gì.

Các người thích lấy thống khổ của người khác trở thành niềm vui của mình như vậy, anh sẽ theo bọn họ chơi thật tốt, tuy rằng pháp lực của anh không thâm hậu, ít nhất là so sánh như thế với những thượng tiên đó, nhưng mà, anh sẽ không sợ hãi, sẽ không từ bỏ, sẽ không thỏa hiệp, sẽ không làm những người đáng giận đó cười đến cuối cùng, anh là thà chết chứ không chịu khuất phục Lang Vương, anh, Mẫu Đơn là người phụ nữ của anh, người đàn ông Mẫu Đơn coi trọng sao lại là người nhu nhược, sao lại không vô dụng, anh làm sao sẽ làm cho Mẫu Đơn thất vọng. Chỉ là trước mắt anh cần để những người đó xem diễn trò từng người đùa giỡn.

Lang Vương thu lại nét cười, lạnh lùng nhìn ảo ảnh Bạch Tuyết. Người trên kia đều là người cực kỳ thông minh, nếu nói chuyện đến mức này, tất nhiên là anh đoán được sau lưng sẽ không đơn giản. lequydon

Lang Vương lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, cười nhạo một tiếng, hạ thấp giọng.

“Tuyết Nhi, vậy em có biết hay không, vì sao em lại bị mang đi, chẳng lẽ chuyện một ngàn năm trước một chút hình ảnh em cũng không nhớ, hay là em không muốn nhớ lại, một ngàn năm trước, người kia sẽ không không có ám chỉ với em chứ, một ngàn năm về sau, ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, chuyện này em thấy thế nào?”

“Cái gì em cũng không biết, em chỉ biết là lúc ấy có một “thánh chỉ” nói em không cho phép em và Lang yêu kết nghĩa vợ chồng, đó là vi phạm điều tối kỵ của Thiên giới, em cũng không biết yêu và tiên ở bên nhau là tối kỵ của Thiên giới! Cho nên em không có thái độ, nếu muốn em phải nói ra một hai điều, đó chính là em cùng anh và bọn nhỏ ở bên nhau, là vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.” Bạch Tuyết sắc bén nói.

Nghe được lời Tuyết Nhi nói, ánh mắt Lang Vương nhanh chóng chợt lóe, nét hoàn toàn trên mặt cười, thu lại hoàn toàn.

“Những lời mà em nói, bên trong có bao nhiêu cái sai trái, trong lòng em là rõ ràng nhất. Em cho rằng, chờ những người đó điều tra xong, em còn có thể trông cậy vào họ ăn ngon uống tốt mà tiếp tục hầu hạ em, còn có thể tâng bốc em?! llequydon

Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng thấy được rất nhiều chuyện, cũng đã trải qua rất nhiều, cũng bỏ lỡ rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều! Trong lòng bị dày vò nhiều, phải đợi làm rõ ràng nguyên nhân hậu quả, đến lúc đó ——”

Bỗng nhiên Lang Vương lạnh lùng dữ tợn nhìn Bạch Tuyết mà cười, anh không đành lòng như vậy với Tuyết Nhi, nhưng mà vì để Tuyết Nhi sớm trở về một chút, anh cần phải tạo ra ẩn ý, không thể để nanh vuốt ẩn núp chung quanh phát hiện tâm tư thực sự của anh, không thể bị bất kỳ kẻ nào nhìn ra kế hoạch của anh, không thể để bất kỳ kẻ nào đoán được anh tính toán cứu Tuyết Nhi như thế nào, hiện tại phải để Tuyết Nhi uất ức một chút, cơ hội đánh thắng tương lai mới có thể lớn hơn được.

“Em là muốn làm khó dễ từ giữa, anh tin hay không, người kia có thể khiến cho chúng ta cả đời không thể qua lại với nhau, đến lúc đó anh chính là Lang Vương em chính là em!” Nãy giờ Bạch Tuyết không nói gì, nhìn Lang Vương thay đổi muôn vàn, rốt cuộc cái nào mới chân chính là anh, rốt cuộc trong tâm anh là cái gì? Cô nhìn không thấu, sờ cũng không hiểu!

Cô bị làm cho hôn mê, hay là Lang Vương đã thay lòng đổi dạ, biết cô không về được, từ bỏ cô, hay là biết anh không phải là đối thủ của người kia, sợ hãi!

Trong lòng Bạch Tuyết lập tức bị đánh, trên mặt thoáng lên có chút khó coi. Người đàn ông Lang Vương này âm hiểm giả dối cỡ nào, trong lòng Bạch Tuyết rất rõ ràng.

Lang Vương đánh nhau với người kia, vốn dĩ chỉ là cục diện hai hổ tranh chấp, ai thua ai thắng còn chưa nói được. Nhưng mà, so với anh của một ngàn năm trước, trận này đã đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, kia đó là, anh đã trở thành chồng của Mẫu Đơn Tiên Tử, lại có con với cô. Hơn nữa còn là ba đứa.

Bạch Tuyết là Mẫu Đơn, Mẫu Đơn là Bạch Tuyết. Lúc này Bạch Tuyết nỗ lực nói với mình sự thật này.

Mẫu Đơn kia, một ngàn năm trước, đã yêu Lang Vương đến chết đi sống lại, hiện tại, tình yêu này chỉ có thể càng tăng lên, nếu người kia chính thức đấu với Lang Vương, kết quả vô cùng rõ ràng. Lang Vương sẽ bại dưới tay người kia, nhưng mà lại có được tình yêu của Mẫu Đơn cũng chính là Bạch Tuyết. Người kia thắng lại vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện có được Mẫu Đơn thực sự và tình yêu của cô.

Nhưng người đàn ông này dựa vào cái gì nói ra những lời như vậy, anh là dựa vào cái gì nhận định chuyện xãy ra một ngàn năm trước là như vậy? Nhận định chuyện năm đó là có chút khó hiểu. Anh là dựa vào cái gì suy đoán ra, đó là điều luôn đau của Mẫu Đơn, cũng là chuyện duy nhất Bạch Tuyết nhớ lại của một ngàn năm trước!

Kia vẫn là bởi vì chuyện Ma Vương bị đóng băng gây ra, cho nên Bạch Tuyết không muốn nhắc tới, cũng không muốn nhớ lại!

Lang Vương cũng tự tin quá mức đi, hay là anh che dấu quá tốt, cô cũng bị anh lừa!

Từ lúc cô dùng nghị lực để điều khiển ảo ảnh này, hôm nay tới tìm anh, đã nói lên, đối với chuyện năm đó, anh khẳng định biết không tường tận. Nếu không, với tính tình cuồng ngạo của anh, tuyệt đối không có khả năng có hứng thú nói về tình địch với vợ mình. Cho nên, tất nhiên là Lang Vương đang ám độ trần thương (hoạt động bí mật, ý là có ẩn ý khác với Bạch Tuyết).

Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Tuyết liền thoải mái không ít!

Nếu Lang Vương muốn diễn kịch, đương nhiên anh sẽ thoáng cao ngạo mà hơi hơi nâng cằm lên để diễn, nheo mắt một chút, để lộ ra ánh sáng lạnh, mang theo một nét quan sát khinh miệt cô.

“Sợ?” Khuôn mặt lạnh cười giễu. “Em cho rằng em để lại mấy ảo ảnh, tôi và con sẽ lưu luyến em sao, sẽ vĩnh viễn khó có thể quên em! Em cũng là suy nghĩ viễn vông rồi!”

Bạch Tuyết hỏi lại. “Bằng không, anh nói lại thử xem, em tới gặp anh là vì cái gì. Chúng ta chính là người sáng không nói lời tối, giao tình cũng không sâu sắc, anh liền không cần quanh co lòng vòng. Anh biết em, em biết anh, cho nên, anh cũng không cần phải gài bẫy em, em sẽ không mắc mưu.”

“Tôi cho em một cơ hội lập công chuộc tội!”

Bạch Tuyết nghe vậy, lập tức cười ha ha.

“Lang Vương anh quá tự tin!”

Vẻ mặt Lang Vương không đổi, liền ngồi ngay ngắn ở nơi đó như vậy, tựa như một kết cục mọi việc đều đã khống chế ở trong tay quân vương vậy. Dáng vẻ này của anh, Bạch Tuyết cười cười, liền cảm thấy không có thú vị.

Có một loại người, anh chính là có thể dựa vào khí thế, về mặt tâm lý, luôn áp đảo cô trước!

Trên mặt Bạch Tuyết lành lạnh, cô chán ghét loại cảm giác bị áp đảo này, một ngàn năm trước chính là như thế, một ngàn năm sau cũng nghĩ như thế, làm sao có thể.

“Tôi cho em một cơ hội, em có muốn tiếp nhận hay không.” Lang Vương lạnh lẽo hỏi.

Con ngươi thâm thúy khóa Bạch Tuyết lại, cảm giác Lang Vương cho người ta, giống như là đang ban ơn, mà nếu cô không tiếp nhận, khẳng định là người bị thiệt là cô, hơn nữa, chắc chắn buồn phiền hối hận cả đời.

Vẻ mặt Bạch Tuyết sinh ra chán ghét, không thích Lang Vương như vậy. Không ngôn ngữ, con ngươi sinh ra một ít địch ý. Cho dù là anh đang dựa vào giường, nhưng mà dáng vẻ là đang vận sức chờ phát động, giống như là con sói hung ác đang ngủ đông, cũng không dễ dàng khuất phục trước cám dỗ nào!

“Xem ra, em là không đồng ý!”

Giọng nói lạnh lẽo truyền ra, Lang Vương đứng lên, đi ra thẳng hướng ngoài.

“Không đồng ý cái gì?” Bạch Tuyết tò mò hỏi, người đàn ông này hôm nay quá kỳ quái, chợt lạnh chợt nóng, nói chuyện lộn xộn, không biết câu nào là thật, câu nào là giả?

Cô không hề khuyên bảo, cũng không hề làm bất kỳ ám chỉ gì, liền như vậy nhanh nhẹn bỏ đi, ngược lại làm người khác cảm thấy trong lòng trống trải, lại cảm giác hình như là huỷ hoại hy vọng của người khác. Đây lại như là hai con sói đang tranh chấp, đều đã ấp ủ khí thế rất tốt, nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, mắt thấy liền phải nhào lên chém giết nhau, chỉ là một người trong đó đột nhiên lại không làm, thu lại tàn ác toàn thân, hờ hững xoay người, ung dung bước chân rời đi. Tựa hồ, đây chỉ là nhàm chán nhất thời của một con sói, cho nên bắt đầu trò chơi một lần, chỉ vì vui vẻ!

Đây thục sự làm bên còn lại nội thương, nội thương rất nghiêm trọng! Bạch Tuyết che ngực lại, trong lòng rất buồn!

Cô liền chờ Lang Vương tới dỗ cô, nhưng Lang Vương chính là không nói một lời mà đứng lên như vậy, sau đó rót cho mình một ly rượu vang đỏ, lập tức khiến cho Bạch Tuyết khó có thể tưởng tượng được.

Híp mắt, cô có chút thâm trầm mà nhìn Lang Vương, muốn xuyên thấu qua bóng dáng phóng khoáng nhìn thấu anh, lại không thể, ngược lại, trong lòng mình lại bất an, lại gia tăng tầng tầng, cuối cùng, đều không ngừng nằm sấp xuống.

Đây có vẻ là quá trình chịu đựng, cái kế hoạch cứu cô này, anh nói với chính mình, trong lòng Bạch Tuyết vẫn là rất sốt ruột, cô không tin Lang Vương không nóng nảy, hiện tại anh lại bình tĩnh, nhất định là làm bộ, cô đã đưa bản đồ cho anh, không có khả năng anh không biết đây là ý nghĩa cái gì? Không có khả năng tay không trở về, cho nên, cô cần phải bắt buộc bản thân nhẫn nại. Lang Vương nhìn rất tàn khốc, thật ra đâu có âm hiểm, hiện tại làm như vậy, khẳng định là đánh mưu ma chước quỷ, làm có tình cảnh càng thêm xấu. Chỉ là, mắt thấy, Lang Vương duy trì vẻ anh không hề do dự như cũ, giống như là người máy được đặt ra bước đi theo tiêu chuẩn, uống rượu vang đỏ lại có thể mở miệng ra, thậm chí cuối cùng là xoay người hoàn toàn biến mất ở trước mắt cô, anh vẫn không hề xoay người lại.

Trong lòng Bạch Tuyết, giống như là có con kiến bò qua ở trên mặt.

Tên khốn này, thế nhưng lại cho cô thật sự!

Cô thầm mắng ở trong lòng, lập tức liền nghĩ tới lời nói lúc trước của Lang Vương.

Bằng vào bản lĩnh của Lang Vương, nếu muốn tra được bí mật một ngàn năm trước, cũng không phải việc khó, chẳng qua, khẳng định là cần tốn một ít thời gian. Theo như lời anh nói, nếu như anh tra được, lại dựa vào năng lực của anh cũng không thể mê hoặc anh được, khẳng định là không thể có tác động đến được!

Đây chỉ là con sói thối gian xảo, cô cũng không tin!

Mục đích hôm nay cô tới tìm Lang Vương, phỏng chừng chính là trước tiên muốn biết chuyện này, giải quyết người kia thật tốt. Hiện tại thế cục loạn như vậy, Bạch Tuyết nhìn thấy đều đã quá cao, nhìn qua là muốn ngã xuống, đến lúc đó Lang Vương anh tất nhiên sẽ lo lắng cho cô, khẳng định xuống tay cũng không thể thoải mái, lo trước lo sau, cái này cục, phỏng chừng không phải anh có thể bị thương trở về. Nếu như thực sự đã bước đến một bước kia, khẳng định trong lòng Lang Vương sẽ lo lắng cho cô, đến lúc đó, khẳng định sẽ tìm người kia gây phiền toái. Đó là một nhân vật khó chơi, đấu cùng người kia, không đáng. Hơn nữa, đó là lấy trứng gà đập cục đá, tự mình tìm cái chết, cho nên dùng trí tuệ là biện pháp tốt duy nhất.

Cô không thể mất đi Lang Vương, không thể mất đi bọn nhỏ!

Trong lòng, lập tức không phải một con kiến đang bò, mà là thành hơn một trăm một ngàn con đang bò!

Cô không thể bình tĩnh, nôn nóng!

Suy nghĩ xong, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn sân dưới lầu. Chẳng được bao lâu, bóng dáng Lang Vương xuất hiện ở trong sân, như vậy, so với lúc anh rời đi cũng không có chút thay đổi nào, vẫn dáng vẻ không cứng nhắc như cũ!

Đã đến bước này, anh còn có thể giả vờ!

Cô dám khẳng định, Lang Vương như vậy, một khi đã quyết định làm cái gì, liền khẳng định sẽ không thay đổi!

Đây là người đàn ông của cô, đây là Lang Vương, chuyện gì đều là chứa ở trong lòng.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, Lang Vương gạt cô, bí mật tiến hành kế hoạch, cái này làm cho trong lòng cô vô cùng khó chịu, chỉ có thể an ủi chính mình, anh làm như vậy, tất cả đều là vì cô, vì cứu cô. lequydon

Cô không có nói cho Lang Vương cô vẫn có bản lĩnh biết trước tương lai như cũ, chỉ là bởi vì cô đã sớm biết trước tương lai của mình, cô không muốn Lang Vương khổ sở theo, không muốn Lang Vương sốt ruột, không muốn Lang Vương và người đàn ông kia trở mặt, tuy rằng Lang Vương lợi hại, nhưng mà người đàn ông kia lợi hại hơn!

Quả nhiên, một lát sau, bóng dáng cuối cùng của Lang Vương ở cửa xuất hiện, sau đó lại ở vị trí ban đầu của anh, nghênh ngang mà ngồi xuống.

“Nói đi, làm sao người kia sẽ cho phép em dùng ý chí chế tạo ảo ảnh đến nơi này? Chuyện của các người có phải có hiệp nghị gì hay không, hay là em đáp ứng ông ta cái gì rồi? Đều nói tất cả cho tôi nghe.”

Dáng vẻ Lang Vương hoàn toàn nắm chắc thắng lợi, anh không có bởi vì thế lực của đối thủ mà hủy diệt uy phong của mình, không có bởi vì bản thân nhỏ bé, mà sợ hãi, ngược lại còn rất khí thế chuẩn bị công khai tới một trận chiến với người đàn ông kia.

Lúc này, Bạch Tuyết cảm giác mình đang đứng ở chỗ đặc biệt này mà chướng mắt! Người đàn ông này lại có thể hoài nghi cô, hoài nghi cô đáp ứng điều kiện gì rồi của người kia, cô không có!

Không được, trúng kế, cô ở chỗ này lâu như vậy, mấy người đó đều không có mạnh mẽ mang cô về, mục đích chính là vì muốn làm Lang Vương ghen, làm Lang Vương hoài nghi cô, thật âm hiểm.

“Tôi sẽ nói những gì em biết, toàn bộ đều nói cho bọn nhỏ, em trở về đi!”

Anh thấy cô không trả lời, lại còn đuổi người! Anh đang đuổi cô đi, cô rất uất ức muốn khóc.

Sau đó, lại nỗ lực thật sâu mà nhếch khóe miệng lên, đắc ý mà cười. Chỉ cho phép Lang Vương anh ở chỗ này đùa giỡn cô, lại không cho cô đùa giỡn anh.

Lang Vương bởi vì cô, từ trên xuống dưới mà đi đến nhiều nơi như vậy, nhưng cuối cùng cái gì đều không có để lộ nửa điểm, còn phải dùng chút thủ đoạn từ miệng cô biết được, cô cảm thấy lúc này đây bản thân vô cùng uất ức, Lang Vương lại có thể nói ra lời nói tổn thương cô!

Chỉ là, mặt này của Lang Vương, quả nhiên, liền trầm xuống dưới, có vẻ thật không tốt.

Trong lòng Bạch Tuyết liền càng nôn nóng, bực bội rong lòng cũng hạ xuống.

“Em đây liền đi!”

Trước kia cô đối với Lang Vương như vậy, lần này lại cứu Khang Nghị, chờ lần này cô lại giấu diếm, về sau đều nói từ đầu chí cuối cho Lang Vương, người kia muốn phá hỏng quan hệ của cô và Lang Vương, đó hoàn toàn không có cửa đâu! Nói cái gì cho cô cơ hội, chính là muốn nắm mũi cô đi!

Hừ, nhưng thật ra người kia tính toán rất tốt! Một ngàn năm trước cô và Lang Vương bị trở thành kẻ ngốc bị đùa giỡn, một ngàn năm sau cô và Lang Vương cũng sẽ thức tỉnh, tuyệt đối sẽ không lại làm kẻ ngốc!

Từ kẻ ngốc ngã xuống cũng sẽ thành kẻ ngốc biết vùng lên.

Cô là một kẻ ngốc, mới có thể nói những cái đó cho Lang Vương! Đến lúc đó Lang Vương liền có hoài nghi với cô, hoài nghi cô bị người khác mua chuộc, hoài nghi cô bị người khác lợi dụng!

Cô là kẻ ngốc mới có thể làm như vậy. Cô tự mình đem bản đồ Thiên giới nói cho Lang Vương, cho dù là Lang Vương tức giận vì cô rời đi, tức giận vì cô không nói với anh là cô có bản lĩnh biết trước tương lai, đến lúc đó cũng sẽ không nhẫn tâm trách cứ cô. Hơn nữa, cô hoàn toàn có thể nghĩ cách, để Lang Vương không tức giận với cô?! Không phải có thể làm lâm mộng* thì anh càng thêm thích!

*cái này ko hiểu lắm aaaaa

Bạch Tuyết nhớ lại, bỗng nhiên trong lòng vui mừng, nhìn lại Lang Vương, anh hung hăng trừng liếc mắt với cô một cái, còn có vẻ mặt tối tăm bị đè nén của anh, trong lòng liền càng thêm thoải mái!

Có thể lại kêu Lang Vương đối mặt lại đây một lần, tại đây, Mẫu Đơn cô là nhân vật trên cao! Trong lòng âm thầm đắc ý. Ai kêu anh nói chuyện lại cất giấu với cô!

Tuy rằng, cô rất ít thắng lợi ở trước mặt Lang Vương, hơn phân nửa đều là Lãnh Dạ nhân nhượng cô, nhường cô, che chở cô, yêu cô. Cô cũng không có thực sự thắng nhiều.

Người đàn ông của mình quá mức lớn mạnh, cô cũng chỉ có làm phần nền.

Nghĩ lại, nàng bắt đầu xốc lại nghĩ sẵn trong đầu, bắt đầu tính toán kế tiếp nên làm như thế nào, nên làm thế nào mới có thể làm để người đàn ông này lau mắt mà nhìn.

Nhưng mà cô lại không biết, nhìn qua thì giống như là cô đang chạm vào vách tường nơi này, Lang Vương trong lòng rất khó chịu.

Chẳng phải mọi người đều biết, chuyện hoàn toàn rơi vào bên trong tính toán của Lang Vương. Tất cả mọi chuyện, đều được Lang Vương tính kế như vậy, hướng tới phương hướng tốt nhất, mà trên cơ bản là anh không bỏ một binh một tốt!

Khóe miệng nhếch lên, Lang Vương thổi nhẹ một tiếng huýt sáo!

Tâm tình vô cùng tốt!

Rốt cuộc, có thể cho đối thủ một vòng luẩn quẩn, đây thật sự làm cho bản thân thấy có thành tựu rất tốt!

/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status