Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao

Chương 15 - Leo Núi Cũng Có Thể Gặp Mặt

/65


Edit : Tammie

Beta :Patee

Anh hai! Anh hai! Dậy đi! Dậy đi!

Chu Tiểu Tường đang ngủ mê mệt thì bị Tiểu Vũ vừa kêu la vừa kéo tóc véo mũi

tỉnh giấc, cậu khó chịu

chuyển đầu, trở mình vỗ vỗ thằng bé trên giường, thì thì thầm thầm: Đừng ... ồn...

Anh hai! Đi chơi! Đi chơi! Tiểu Vũ giãy dụa ra khỏi cánh tay của cậu, bò tới ngồi bệt lên mình cậu, vừa ngồi vừa la: Anh hai nói xạo! Anh hai nói xạo!

Hửm? Chu Tiểu Tường cố gắng nâng mi mắt, đưa tay ôm thằng bé xuống dưới, Sao?

Tiểu Vũ phồng má thổi thổi, hai mắt đen láy tức giận trừng cậu, to giọng gào lên với cậu: Nói xạo!

Chu Tiểu Tường máy mắt mấy cái bỗng dưng lập tức tỉnh ngủ. Cậu nhận được tiền lương chuyển chức vui đến phát điên, tối hôm qua mời Từ Nhạc ăn một chầu, kết quả hai người yô~ đến khuya mới ngủ, kết quả là ngủ như chết, hôm nay vốn định dẫn Tiểu Vũ ra ngoài leo núi, ai ngờ quên mất.

Tiểu Vũ còn đang thở phì phò trừng cậu, cậu nhéo nhéo khuôn mặt của thằng bé, cười rộ lên: Xin lỗi nha, anh ngủ say quá, anh dậy liền đây, ăn sáng xong anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi.

Tiểu Vũ nín khóc mỉm cười, lập tức bổ nhào vào người cậu nhảy nhót: Được!

Tiểu Tường nhanh chóng

giường, nhanh chóng rửa mặt đánh răng ăn sáng qua loa. Khi đang sửa soạn cho Tiểu Vũ đến xinh xinh đẹp đẹp, chợt nghĩ gió trên đỉnh núi khá lớn, cậu lại đội thêm cho thằng bé cái mũ gấu trúc mỏng làm bằng nhung, cái mũ xiêu xiêu vẹo vẹo chụp trên cái đầu nhỏ nhắn, trông vô cùng đáng yêu. Cậu vốn muốn hẹn đi cùng Từ Nhạc, bất quá Từ Nhạc lại nói thứ hai cậu ta phải đi đến công ty phỏng vấn, phải làm bài test trước hạn, nên đành phải lỡ hẹn.

Chu Tiểu Tường mặc một bộ trang phục thoải mái, trên đầu đội mũ lưỡi trai, sau lưng mang một chiếc ba lô nhẹ, trước ngực điệu Tiểu Vũ đang quảy chân qua lại, lên tiếng chào hỏi Từ Nhạc rồi xách túi lớn túi nhỏ mà rời nhà.

Khi đi xe điện ngầm, (bọn họ) bắt gặp không ít ánh mắt tò mò. Các chị gái trẻ tuổi nhìn cậu ôm đứa bé liền đứng lên nhường chỗ cho cậu ngồi, cậu chỉ vỗ vỗ mông của Tiểu Vũ ý bảo cô nàng nhìn, cười cười nói : Không sao, không cần đâu, nó treo trên người tôi luôn đấy.

Tiểu Vũ xoay đầu lại, chơi đùa với hai quả bông thòng xuống hai bên mũ, bĩu môi già dặn lắc đầu: Không cần, không cần.

Vài người xung quanh bị thằng bé chọc cười, hỏi nó : Anh bạn bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu Vũ nghiêng đầu khoa tay múa chân đưa tay làm dấu hiệu OK, mồm miệng lanh lợi mà kêu : Ba tuổi!

Ui~, thoạt nhìn không giống ba tuổi a, vóc người còn rất nhỏ!

Chu Tiểu Tường cười cười sờ đầu thằng bé: Tuổi mụ thôi.

A, thật đáng yêu! Người xung quanh thấy Chu Tiểu Tường dễ nói chuyện, nhịn không được liền vươn tay lên mũ của Tiểu Vũ mà vò vò. Tiểu Vũ cũng không hề sợ người lạ, ai vò nó nó liền cười với người đó, khiến ọi ánh mắt đều đổ về phía bên này, mãi cho đến lúc xuống xe vẫn còn

mang ánh mắt trìu mến mà nhìn thằng

Chu Tiểu Tường vui vẻ hài lòng mà hôn hôn hai má của Tiểu Vũ, cảm giác tự hào bỗng nhiên sinh ra.

Điểm xuống xe ngay tại chân núi, Chu Tiểu Tường mang Tiểu Vũ đi một đoạn đường rồi bắt đầu đi lên núi, dù sao mang theo em bé không thể nào so với

một mình, cho nên cậu

hướng con đường trống trải rộng rãi mà đi, độ dốc cũng không lớn quá, đi một tiếng cũng chưa thấy mệt.

Cuối tuần người đến leo núi không ít, gái trai già trẻ gì cũng đều có, Tiểu Vũ mở to mắt nhìn cái này ngó cái kia, vẻ mặt hưng phấn mới lạ.

Lúc gần đến đỉnh núi có một đoạn đường nối tiếp bằng phẳng, Chu Tiểu Tường đặt Tiểu Vũ xuống, dắt bàn tay nhỏ nhắn của thằng bé chậm rãi đi, đi đến ghế đá bên cạnh ngồi xuống, kẹp Tiểu Vũ giữa hai chân, từ trong ba lô lấy ra một cái bình giữ ấm: Tiểu Vũ, em khát không?

Tiểu Vũ gật gật đầu, vẻ mặt chờ mong mà nhìn chằm chằm cái bình: Khát!

Chu Tiểu Tường mở cái bình ra, đem nước rót vào nắp bình rồi thổi thổi đưa đến miệng Tiểu Vũ.

Cái miệng nhỏ của Tiểu Vũ hút không ít nước, uống xong, thằng bé cảm thấy mỹ mãn mà vỗ vỗ cái bụng nhỏ, cười híp mắt.

Chu Tiểu Tường nhìn thằng bé như vậy chính mình cũng không nhịn được muốn cười, nhanh chóng uống hai húp nước rồi đem bình vặn lại, bỏ vào ba lô, rồi đem Tiểu Vũ đặt trên đùi, sau đó đem máy ảnh trên ngực kéo ra xa để chụp mình và Tiểu Vũ một tấm hình.

Em muốn xem! Em muốn xem! Tiểu Vũ nhanh chóng bật dậy.

Cánh tay Chu Tiểu Tường tránh ra khỏi đôi tay nhỏ nhắn của thằng bé: Đợi lát nữa cho em xem, anh chụp thêm mấy tấm nữa đã.

Không được! Em muốn xem, em muốn xem! Tiểu Vũ không được đáp ứng thì không chịu bỏ qua, giọng lớn hơn vài phần, cánh tay giơ cao giống như đang phát biểu trả lời câu hỏi trên lớp, miệng hận không thể kêu vang đến tận trời, cái mông trên đùi cậu xoay đến xoay đi.

Chu Tiểu Tường nổi hứng đùa dai, cố ý lắc trái lay phải không cho nó nhìn. Tiểu Vũ lập tức nóng nảy, hai tay trong không trung với qua với lại như thế nào cũng không tới, hầm hừ la to : Anh hai hư hỏng!

Chu Tiểu Tường khoa trương mà xoa xoa lỗ tai: Ai yô, điếc cả tai!

A? Tiểu Tường Tử? Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói này tựa như quỷ đột nhiên ở sau người vang lên, Chu Tiểu Tường bị dọa một phát, còn chưa kịp phản ứng, cái mũ ở trên đầu đã bị người xốc lên: Ồ? Đúng là Tiểu Tường Tử?

Chu Tiểu Tường quay đầu nhìn người tới, Cao Dục! Phía sau Cao Dục là...

Nhìn Tiêu Bùi Trạch mặc đồ thể thao, phong cách hoàn toàn bất đồng với thường ngày, Chu Tiểu Tường sửng sốt ước chừng ba giây mới lấy lại được tinh thần, nhìn hắn cười cười: Tiêu tổng, anh cũng đi leo núi sao?

Tiêu Bùi Trạch không nghĩ đi tới đây mà cũng có thể gặp phải cậu, hắn hơi kinh ngạc một chút rồi thản nhiên gật đầu.

Tiểu Vũ nghe anh mình nói chuyện với người khác,vội vàng quay đầu, kết quả thằng bé xoay nhanh quá khiến cho hai cái quả bông mũ liên tiếp đập vào mũi Chu Tiểu Tường.

Ai yô! Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa ứa nước mắt, bụm mũi mà khoa trương lên án, Rớt mũi rồi!

Tiểu Vũ hai mắt mở thật to, quay tròn nhìn chằm chằm Tiêu Bùi Trạch, lời anh hai nhà mình liền giống như gió thổi qua tai, cứ như vậy mà không thèm đếm xỉa.

Anh đẹp trai! Anh đẹp trai! Tiểu Vũ đột nhiên mở ra cái miệng nhỏ nhắn chảy nước miếng tí tách mà kêu

người lên, hai cánh tay liều mạng hướng về bên kia, sớm quên mất khóa giáo dục của anh trai tại tiệm sách lúc trước.

Tiêu Bùi Trạch đang chuẩn

người đi lại bị một tiếng A? của Cao Dục gọi lại. Thằng bé này thật thú vị! Nào, để anh ôm một cái! Cao Dục tuy rằng mới gặp Chu Tiểu Tường chỉ vài lần, bất quá y trời sinh vốn thành thạo, vô cùng chủ động mà vươn tay muốn ôm Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ vừa thấy đó cũng là anh đẹp trai, liền bật người cười với y, hai tay mở rộng, một bộ dáng bé con khả ái, đảo mắt liền dịch đến trên người Cao Dục.

Chu Tiểu Tường đứng dậy, lấy cái mũ trong tay Cao Dục một lần nữa đội trên đầu, biểu tình hắc tuyến nhìn Tiểu Vũ: Tôi cảm thấy em tôi với anh thực giống nhau!

Cao Dục nghe thấy thế thì rất đắc ý: Đương nhiên! Hồi bé tôi cũng đáng yêu như vầy nè!

... Chu Tiểu Tường yên lặng không nói gì mà nhìn hắn: điên như nhau thì có ...

Tiêu Bùi Trạch từ đầu tới cuối đứng bên cạnh không nói một lời, tầm mắt lơ đãng đảo qua khuôn mặt mắt của Chu Tiểu Tường, đột nhiên tâm phiền ý loạn vô cớ, cảm thấy ngày hôm nay ra ngoài thư giãn không đúng chỗ, bước hai ba bước đến lan can bên cạnh, lặng lẽ trông về cảnh vật phía xa dưới chân núi.

Chu Tiểu Tường không có Tiểu Vũ (bên cạnh) liền cảm thấy không có chuyện gì để làm, bèn đi tới lan can bên cạnh, xoay người đưa hai tay chống lên đó, thuận tiện trông Tiểu Vũ, quay đầu hướng Tiêu Bùi Trạch cười cười: Tiêu tổng, cảm ơn anh.!

Hửm? Tiêu Bùi Trạch lướt mắt nhìn cậu một cái: Cái gì?

Chu Tiểu Tường thấy hắn vãn trưng ra cái mặt lạnh, nhưng bất quá tâm tình lúc này khác lúc trước, hiện tại nhìn cũng không cảm thấy ngứa mắt lắm, vì thế lại cười cười, cười đến vô cùng sáng lạn: Cảm ơn anh đã cho tôi một cơ hội hiếm

Tiêu Bùi Trạch lại nhìn cậu một cái, im lặng nhướng mày, hắn vốn không hút thuốc lá nhưng lúc này chả hiểu tại sao lại muốn rít vài hơi, hắn mấp máy môi, thản nhiên nói: Không có gì, là do cậu tự mình đoạt được, thất bại thì phải gánh trách nhiệm.

Vâng, tôi biết. Chu Tiểu Tường gật gật đầu, xoay cổ nhìn về phía chân núi, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, nói chuyện công việc, không thích

người ta rõ ràng là đang đi thư giãn mà, ẵm Tiểu Vũ né đi lại cảm thấy không lịch sự, nhịn không được mà cào cào cái mũ, cảm thấy có chút xấu hổ.

Anh hai~! Đói bụng~! Tiểu Vũ đột nhiên quay đầu gọi cậu.

Chu Tiểu Tường nhất thời như trút được gánh nặng, vội vàng cởi ba lô trên người cầm bánh mì đi qua, một tay bồng Tiểu Vũ qua, đang muốn gỡ túi bọc bánh mì thì bị Cao Dục giữ chặt tay:

Cậu ăn cái này sao?

Đúng vậy! Chu Tiểu Tường gạt gật đầu. kéo bao bì ra, nhét một miếng nhỏ vào miệng Tiểu Vũ, Ở trên núi chỉ có thể như vậy, rất thuận tiện, thứ khác Tiểu Vũ cũng không ăn được.

Vậy cậu với chúng tôi cùng nhau đi ăn

Sao? Chu Tiểu Tường ngẩng đầu nhìn y một cái, lắc đầu cười Không cần làm phiền các anh.

Không phiền, ở ngay trên đỉnh núi, rất gần.

Trên đỉnh núi có nhà hàng Chu Tiểu Tường có biết, hơn nữa, cậu còn biết ở đó đồ mắc muốn chết, Chu Tiểu Tường đang muốn từ chối thì phía sai đột nhiên truyền tới giọng nói của Tiêu Bùi Trạch: Đi thôi!

Chu Tiểu Tường nhìn Tiêu Bùi Trạch lướt ngang qua người mình đi về phía trước, đang muốn nói Tạm biệt Tiêu tổng thì đột nhiên thấy hắn quay đầu lại nhìn mình: Còn chưa đi?

Ơ? Chu Tiểu Tường chớp mắt nhìn hắn, cảm thấy ý nghĩ của mình có chút không bắt kịp.

Định cảm ơn cậu lần ngủ nhờ lúc trước với bữa sáng. Tiêu Bùi Trạch nói cũng không quay đầu lại mà đi luôn.

Chu Tiểu Tường nghe hắn vừa nói như thế, bí bách trong lòng nhất thời biến mất tăm, nhe răng cười cười với Cao Dục, vò vò cái mũ của Tiểu Vũ, cong mông quắn đít chạy theo. Hắc hắc, tiền một bữa ăn với một đêm cư ngụ, ông đây ăn một bữa của anh cũng không tính là hời!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đồ ăn của nhà hàng này mắc đến biến thái, mà độ đẹp mắt với hương vị của món ăn cũng giống nhau đến thái quá, bất quá cũng may phong cảnh độc đáo, có thể cách cửa sổ thủy tinh nhìn những mảng xanh um với những tòa nhà tựa như đồ chơi ở dưới chân núi phía xa, ngồi ở bên trong vẫn là rất hưởng thụ. Tiêu Bùi Trạch ăn được hai miếng liền nhăn mày, nhà hàng này là hắn lần đầu đến ăn, không nghĩ đồ ăn lại khó nhai như vậy, mùi vị này còn không bằng một chén cháo mà Chu Tiểu Tường tùy tiện nấu...

Suy nghĩ đột nhiên ngừng lại, Tiêu Bùi Trạch khựng ngay chỗ đó,mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm chiếc đũa một hồi lâu, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tiểu Tường.

Chu Tiểu Tường đang lau miệng cho Tiểu Vũ, lơ đãng bắt gặp ánh mắt của hắn, chớp chớp mắt trong giây lát nhận mới bất tri bấc giác mà ý thức được người trước mặt chính là ông chủ của mình, nhất thời toàn thân chấn động, nhanh chóng bưng ly nước trước mặt đưa qua: Tiêu tổng, tôi còn chưa mời anh! Tôi lấy trà .... à không, lấy đồ uống thay rượu, cám ơn anh cho tôi nhậm chức thuận lợi!

Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch giật nhẹ, không nói gì mà nhìn cậu, giơ cái ly cụng vào một chút.

Cao Dục vừa chụp hình phong cảnh xong thì quay đầu lại, tầm mắt dừng lại trên cái ly hai người vừa cụng nhau, há miệng ngây ngốc.

Tiểu Tường kình rượu

chuyển hướng, đem cái ly nâng đến trước mặt Cao Dục: Cũng mời anh một

Cao Dục bị kích động mà giơ cái ly lên cùng cậu cụng một cái, tò mò hỏi: Cậu muốn cảm ơn tôi vụ gì?

... Chu Tiểu Tường vẻ mặt hắc tuyến mà nhìn y nữa ngày, chớp chớp mắt mấy cái, lấy đại một lý do: Cảm ơn anh đề nghị mời tôi dùng cơm!

Cao Dục bị nước miếng của mình làm

cười gượng hai tiếng:

không cần cảm ơn...

Tiểu Vũ ăn một ít trứng gà rán đã no, đôi mắt láo liên bắt đầu hoạt động, tầm mắt đảo một vòng quanh cái sô pha xung quanh bàn ăn, chép chép miệng cong mông bò a bò trên ghế sô pha, dùng cả tay lẫn chân mau chóng đến bên cạnh Tiêu Bùi Trạch, đặt mông ngồi trên đùi hắn.

Tiêu Bùi Trạch, Cao Dục, Chu

Tường: ...

Chu Tiểu Tường túa mồ hôi lạnh, yếu ớt vẫy tay : Tiểu Vũ...qua đây nè em...

Tiểu Vũ một lần nữa đối với anh trai thực hiên chính sách không thèm

ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tiêu Bùi Trạch, hai mắt sáng lóe: Tôm tôm!

Đậu phộng! Chọn đúng người! Chu Tiểu Tường ho nhẹ một tiếng: Tiểu Vũ lại đây, anh lột (tôm) cho em.

Tiêu Bùi Trạch từ trước tới giờ chưa từng tiếp xúc với con nít, bị thằng bé làm cho sửng sốt, nghe xong lời Chu Tiểu Tường nói mới hiểu ra thằng bé muốn ăn tôm, nhất thời có chút luống cuống.

Tiểu Vũ lần thứ hai không thèm nhìn anh nó, mông rời khỏi đùi Tiêu Bùi Trạch, trực tiếp úp sấp lên vai hắn, vô cùng cứng đầu mà hô to thêm lần nữa: Tôm tôm!

Chu Tiểu Tường thống khổ vỗ trán.

Tiêu Bùi Trạch nhìn đôi mắt trong suốt của Tiểu Vũ, nhanh chóng hồi hồn, cũng không biết sao, trong lòng mềm đi vài phần, không tự giác sờ sờ đầu thằng bé, mặt không đổi sắc mà lấy một con tôm bắt đầu lột vỏ.

Chu Tiểu Tường đỡ trán đưa mắt nhìn qua, bất đắc dĩ muốn chết,

Người này không có việc gì liền trưng ra cái mặt bài, mặt lạnh, mặt đen, nên cái mặt vô cảm lúc này trông cũng thật sự rất bình thường.

Người này lớn như vậy có cái gì mà chưa ăn qua, cái chuyện lột tôm cũng chỉ là chuyện cỏn con a, tôm lột đẹp mắt cũng là chuyện thường tình.

Nhưng mà, mợ nó, vì cái lông gì mà có thể đạt tới level mặt như cương thi, tay linh hoạt như chơi đàn a! Đây không hề ăn khớp chút nào a!

Chu Tiểu Tường nhìn biểu tình không hề phối hợp động tác của hắn, đột nhiên có một loại cảm giác đau trứng , chào đón gió mùa thu tạt vào mặt. Thật sự là không thốt nên lời... cảm thấy không khỏe a!

Tiêu Bùi Trạch cũng nhận thất mình khống được tự nhiên, lúc Tiểu Vũ bò tới, trong giây lát cảm thấy xương cốt cơ bắp toàn thân đều cứng ngắc, nhưng là vừa nhìn thấy cặp mắt to tròn trong veo như nước kia, xương cốt cơ bắp chậm rãi khôi phục như thường, hắn cũng không biết làm thế nào để từ chối yêu cầu của một đứa trẻ, nên đành phải cam chịu mà lột tôm cho nó.

Tiểu Vũ vui vẻ a ô một hơi cắn, vịn bả vai hắn mà bắt đầu lắc mông, vừa nhai vừa lắc, nhai xong rồi lại chép chép miệng rồi tiếp tục quay đầu nhìn chòng chọc cái bàn: Trắng lớn!

Hửm? Tiêu Bùi Trạch nghi hoặc nhìn

Chu Tiểu Tường lần thứ hai yếu ớt ngoắc ngoắc tay: Tiểu Vũ...qua đây...

Tiểu Vũ không để ý tới cậu, dẩu miệng kêu một tiếng: Trắng lớn!

Chu Tiểu Tường nhìn biểu cảm mù mịt của thần mặt than, sửng sốt một chút, đột nhiên gục đầu thập phần không phúc hậu mà cười ra tiếng, ngón tay chỉ lung tung tên bàn: Phốc~... Cải trắng...

Tiêu Bùi Trạch cảm thấy không thể làm chủ được tay chân của mình, vốn là chuyện không đáng gì lại để Chu Tiểu Tường cười cợt, nhất thời cảm thấy ngứa răng, đen mặt nhìn cậu, cầm lấy chiếc đũa gắp cho Tiểu Vũ một miếng cải trắng nhỏ.

Từ đầu tới cuối, Cao Dục vẫn luôn trong trạng thái không thể khép miệng, y rất muốn hỏi một câu: Cậu hết bị khiết phích rồi? mấy chữ này sôi trào trong cổ họng rồi lại bị nuốt trở lại. Thôi, ngàn vạn lần đừng nói, kẻo vừa nói xong thì hắn trở lại nguyên hình (thì toi).

/65

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status