Edit: Tammie
Beta: Patee
Chu Tiểu Tường nhận ra, bất cứ khi nào có Tiêu Bùi Trạch bên cạnh cậu, cậu đều có thể ngủ thật sâu, dù ột giây trước cậu hãy còn trừng mắt cảnh giác người kia, nhưng giây tiếp theo đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Sáng hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn lên đã nhìn thấy ngọn đèn trần giản đơn xinh xắn liền nhanh chóng tự hỏi mình đang ở chỗ nào, sau đó liền có giọng nói quen thuộc truyền đến: Tỉnh rồi?
A? Chu Tiểu Tường kinh ngạc quay đầy, nhìn thấy Tiêu Bùi Trạch ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh giường, tay cầm một xấp tài liệu, hơi sửng sốt: Anh sao đúng lúc như vậy? Tôi chỉ mới vừa mở mắt.
Người ta đang nhìn em say đắm mà. Tiêu Bùi Trạch đứng lên, buông xấp tài liệu ra, cúi người hôn lên trán cậu một cái: Thấy tốt hơn chưa?
Ừ! Chu Tiểu Tường gật gật đầu, đột nhiên mở to mắt, trừng hắn: Anh bị điên à, cầm tài liệu mà lại nhìn tôi.
Ừm, sự nghiệp và tình yêu, không thể bỏ lỡ cái nào. Tiêu Bùi Trạch đầy ý cười: Sáng muốn ăn gì? Tôi đi mua.
Da mặt anh có thể so với tường thành! Chu Tiểu Tường mới sáng sớm đã bị hắn chọc đến đỏ mặt, phẫn hận mà đứng bật dậy từ ổ chăn: Có gạo không?
Có.
Vậy tôi đi nấu cháo. Chu Tiểu Tường cào cào tóc, thuận mắt nhìn Tiểu Vũ đang ngủ say: Mấy giờ rồi?
Hôm nay đừng đi làm, tôi xin phép giúp em. Tiêu Bùi Trạch nói xong liền phủ áo khoác lên người
Sao? Chu Tiểu Tường ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn: Anh giúp tôi xin phép? Anh định nói thế nào?
Nói em đã gọi điện thoại cho tôi, có gì kỳ lạ sao?
Sao không kỳ, công ty lớn như vậy rảnh rỗi hay sao mà gọi cho ông chủ xin phép chứ! Chu Tiểu Tường xuống giường, nhận thấy đã bớt choáng váng, tâm tình nhất thời sung sướng, liền lấy dây nịt thắt loạn quần áo lại, rồi ôm tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Tiêu Bùi Trạch nhìn thấy hành động quen thuộc của cậu, nụ cười càng sâu, cực kỳ nhàn nhã mà trở lại ghế ngồi.
Chu Tiểu Tường rửa mặt xong rồi đi nấu cháo, vốn là muốn nhìn thử xem trong tủ lạnh có ít thứ dưa muối linh tình gì không, không ngờ rằng vừa mở tủ ra liền bị dọa sốc, bên trong đầy ắp sữa, trái cây, trứng gà, nghĩ nghĩ, lại đem cửa bên phải mở ra, đậu hũ đá, thức ăn chín, bột mì đủ cả, rồi tiếp tục mở cửa tủ lạnh phía dưới ra, cá đông lạnh, thịt đông lạnh, gà đông lạnh, vịt đông lạnh...
Chu Tiểu Tường không thể hiểu nổi, liền chạy vào phòng (ngủ) chỉ chỉ về phía sau phòng khách: Xảy ra chuyện gì với cái tủ lạnh vậy? Sao lại đột nhiên lòi ra nhiều đồ ăn thế?
Tiêu Bùi Trạch đi qua ôm lấy cậu: Em nói thức ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe, nên tôi mua về một ít, định ở nhà nấu.
Mấu chốt là anh không biết nấu!
Tiêu Bùi Trạch nhướng mày: Không phải em biết sao?
... Chu Tiểu Tường dùng ba giây đồng hồ mới tiêu hóa được hoàn toàn lới hắn nói, rồi lại trầm ngâm nhìn hắn: Anh biết bao nhiêu đồ này nấu chừng nào mới hết không?
Tiêu Bùi Trạch lắc đầu.
Hôm nay tôi đã khỏe lên rất nhiều, ngày mai sẽ đi làm, nên sẽ dọn về nhà, anh cho là trong vòng một ngày tôi sẽ nấu hết cho anh sao?
Tiêu Bùi Trạch vẻ mặt dửng dưng: Ồ, tôi cũng không biết, cứ nấu đi, nấu không hết thì để lại.
Đồ này để chừng ít ngày là bị hư đó đại ca à!
Vậy cho nó hư hết luôn,
Anh quá lãng phí rồi!
Vậy em giúp tôi nấu hết đi. Tiêu Bùi Trạch cười cười rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt hờ hững: Đến khi tủ lạnh không còn gì em hãy đi.
Chu Tiểu Tường cảm thấy mình nhất định chính là thánh mẫu Maria chuyển thế, ấy vậy mà lại vì cứu vớt một chiếc tủ lạnh đầy thịt chín thịt sống mà dứt khoát kiên quyết ở lại.
Buổi trưa làm một bữa cơm thịnh soạn, tới tối lại làm thêm một bữa phong phú, đừng nói là Tiểu Vũ ăn đến say mê, mà ngay cả Tiêu Bùi Trạch cũng ăn đến thỏa mãn, thừa dịp cậu rửa chén không rảnh tay hắn ôm lấy cậu hôn lên mặt một cái: Quả nhiên là ngon hơn hẳn so với bên ngoài.
Chu Tiểu Tường càng nghĩ càng cảm thấy tính huống thì bất thường, quẫy người thoát khỏi hắn: Tôi là người-làm-công-theo-giờ anh mời đến! Cần phải trả tiền công!
Được, cuối năm tính tiền. Tiêu Bùi Trạch trả lời vô cùng thoải mái, trong lòng nghĩ, em sống chết cũng không qua khỏi cuối năm!
Hôm sau Chu Tiểu Tường liền đi làm trở lại như bình thường, bất quá, có tật giật mình, sớm tối đi về cậu đều ra vào bằng cánh cửa gara bên cạnh bồn hoa, ngược hướng với trạm xe buýt phía bên kia, nhân viên ngồi xe buýt sẽ không đi qua phía bên này bởi vì đó là lối vào nhỏ của gara, mà đa số người lái xe đều là đi cửa lớn, cho nên ở đó cơ bản là không bắt gặp đồng nghiệp.
Cơ bản... mấu chốt là cái cơ bản đó! Ngày hôm sau đi làm đã bị người bắt gặp.
Ngày đó một đồng nghiệp cách vách đến tìm người lấy đồ, thuận tiện ghé và góc làm việc của Chu Tiểu Tường, tò mò hỏi: Tiểu Tường Tử, sao sáng hôm nay tôi thấy cậu lại đi ra từ thang máy phía Tây?
Thang máy phía Tây chính là thang máy nội bộ đi thẳng lên lầu 27 của Tiêu Bùi Trạch. Chu Tiểu Tường nghe thấy, mồ hôi lạnh rơi lộp độp, vừa thầm may mắn mình đã nhất quyết không chịu đi cùng hắn, vừa bình tĩnh đáp: À, Tiêu tổng cần gấp một tài liệu, nên tôi đưa lên cho anh ta.
Người bên cạnh nghe thấy liền bật tung ngón cái lên: Tiểu Tường Tử, cậu thiệt ngầu nha! Chỗ kia của Tiêu Tổng người bình thường không ai dám lại gần nửa bước! Cậu đúng là thánh nhân!
Chu Tiểu Tường nghe mà đầu đầy hắc tuyến, lúc trở về liền nắm áo Tiêu Bùi Trạch than thở: Sao anh làm người lại thất bại như thế chứ! Than thở xong là xoay người lượn vào phòng bếp tiếp tục làm cơm tối.
Chu Tiểu Tường cứ làm-việc-theo-giờ say sưa không kiểm soát, cho đến khi Từ Nhạc gọi điện hỏi sao cậu ở lâu như thế còn chưa về, cậu mới nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, vì thế cậu mở cánh cửa tủ lạnh ra vẻ mặt nghiêm túc trừng Tiêu Bùi Trạch: Tôi hỏi anh, sao mấy thứ này dùng hoài đến bây giờ còn chưa hết?
Lúc hỏi chuyện này, cậu đã ở đây được ba tuần. Tiêu Bùi Trạch nhướng mày cười cười: À, tôi sợ không đủ ăn nên lại đi siêu thị mua một ít.
Gần xanh trên trán Chu Tiểu Tường nảy lên, thiếu chút nữa là bật ra. Tiêu Bùi Trạch vội vàng ôm lấy cậu, khóe môi cong lên cười cười: Dù sao cũng là làm-công-theo-giờ, làm nhiều lương nhiều, em nóng nảy làm gì?
Dám lừa ông đây!
Tiêu Bùi Trạch nhân cơ hội ngăn chặn cái miệng của cậu.
... Chu Tiểu Tường bị một nụ hôn môi làm nhũn cả người, đợi đến khi được buông ra, đôi mắt đã lóng lánh nước, đôi mày thì nhíu lại cố đè nén cơn xao động trong cơ thể, hoàn toàn không thể mắng hắn nổi được nữa.
Chờ cho đến khi cậu chuẩn bị nhắc lại chuyện kia thì đột nhiên nhận được điện thoại của Cao Dục, cậu lại lần nữa bị dời lực chú ý.
Trước đó, Cao Dục đã kéo cậu đi chụp thử một lần, tình hình tốt đến không ngờ, thần thái chụp được vô cùng tự nhiên, không chỉ công ty quảng cáo vừa lòng mà bên phía Sơn Thành càng vừa lòng hơn, rồi rất nhanh chóng định ra tiền lương, sau đó hẹn cuối tuần này đi chụp phim bản chính.
Chu Tiểu Tường ngắt điện thoại mừng rỡ cười đến lệch mồm, ôm Tiểu Vũ giơ lên cao: Chờ anh tóm được mớ tiền kia anh dẫn em đi chơi nha!
Tiểu Vũ cười híp mắt: Dạ~~!
Có mang tôi theo không? Tiêu Bùi Trạch ở bên cạnh chen vào nói.
Chu Tiểu Tường dứt khoát từ chối: Không mang!
Tiêu Bùi Trạch không hề để ý mà cười cười: Cuối tuần tôi cũng tới chỗ của Cao Dục.
Không cần!
Tôi đi tìm Cao Dục chứ đâu phải đi với em.
Chu Tiểu Tường: ...
Đến ngày chụp bản chính, lúc Chu Tiểu Tường đến nơi mới biết được, còn có một nữ sinh viên chụp cùng cậu, kết quả yêu cầu gần như là tình cảnh đôi trẻ yêu đương mua nhà phổ biến.
Làm quen một chút mới biết được, hai người đều là thường dân, đều là người không có kinh nghiệm chụp quảng cáo, dáng vẻ nữ sinh kia rất xinh đẹp, bất quá hay cười ngại ngùng, phỏng chừng cũng là cái gu của Sơn Thành rất thích loại hình này.
Chu Tiểu Tường từng nói lúc đối mặt với ống kính hai mắt cậu đều lơ mơ, nhưng thực ra thì mỗi khi bắt đầu chụp thì không hề tốn công sức, Cao Dục bảo cậu như thế nào cậu liền làm theo thế ấy, đối với điểm này, Cao Dục bất ngờ không ít, còn rút ra một kết luận: Tiểu Tường Tử, da mặt cậu dày thiệt! Tôi thấy chắc cho cậu cởi hết đồ ra chụp chắc cậu cũng không đỏ mặt quá!
Nhắc tới chuyện đỏ mặt, Chu Tiểu Tường bỗng dưng cảm thấy mất tự nhiên, thấy mình hiếm có mới được vài lần đỏ mặt mà đều để cho tên khốn họ Tiêu nhìn thấy hết, nhất thời cảm thấy hơi chột dạ với lời khen đểu của Cao Dục, nhẹ nhàng đưa mắt hai cái đột nhiên phát hiện, Tiêu Bùi Trạch ấy vậy mà lại ngồi trên sa lông ở góc phòng nhìn chằm chằm vào cậu, tự dưng giật cả mình.
Nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục bắt đầu làm việc, Cao Dục để cho nữ sinh kia ngồi dựa vào tường co gối, để Chu Tiểu Tường nửa tựa nửa nằm trên cặp đùi khép lại của cô, hai người đang vờ như một người đọc sách một người đeo tai nghe nhạc.
Chu Tiểu Tường ngoại trừ lẩm bẩm cái sáng ý này thật là tồi tệ thì mặt ngoài cũng không có phản ứng gì quá lớn, cậu chưa bao giờ thấy da mặt mình mỏng, cho dù xấu hổ cũng phải nên là cô gái kia, nhưng mà, khi cậu ngồi xuống, còn chưa dựa vào, tầm mắt không kìm được mà liếc đến chỗ Tiêu Bùi Trạch.
Tiêu Bùi Trạch ngồi trên ghế sa lông, cánh tay đặt lên thành tựa, vẻ mặt u ám nhìn cậu. Biểu cảm này đã lâu không thấy xuất hiện trên mặt hắn, Chu Tiểu Tường tự dưng lại cảm thấy trong lòng có chút sợ sệt, chớp mắt mấy cái rồi kiên cường dựa vào đùi con gái người ta.
Cao Dục đứng sau máy ảnh nhìn hồi lâu, mãi không hài lòng, mấy người trợ lý bên cạnh giúp Chu Tiểu Tường điều chỉnh tư thế, chỉnh nửa ngày mà vẫn không hợp ý, làm hại y xém nữa muốn nhai luôn máy ảnh, đứng đó gào qua: Tiểu Tường Tử, đừng nói là cậu xấu hổ nha? Cậu nhìn đi, con gái người ta cũng chưa xấu hổ mà!
Chu Tiểu Tường vẻ mặt đau khổ nhìn y một cái, tầm mắt đảo qua góc phòng. Tiêu Bùi Trạch thay đổi tư thế, nhưng vẫn nhìn cậu đầy u ám, không dời mắt. Chu Tiểu Tường khịt khịt mũi, cảm thấy có chút tủi thân, chụp quảng cáo thôi mà, người này bệnh thần kinh sao.
Mới vừa nghĩ vậy, Chu Tiểu Tường đột nhiên bị chính mình dọa hoảng: Đậu má!
quảng cáo, liên quan gì tới hắn chứ? Ông đây cả đời chỉ chụp quảng cáo có một lần, sau này Tiểu Vũ lớn lên còn có cái mà khoe mẽ với nó chứ! Phải chụp cho tốt mới được!
Tinh thần lại phấn chấn lên lần nữa, Chu Tiểu Tường liên tục gật đầu với Cao Dục: Yên tâm! Tôi sẽ điều chỉnh tốt!
Cao Dục cũng là một tên mau đổi sắc mặt, tâm tình lập tức chuyển biến, vui vẻ ra mặt mà chạy đến phía sau máy ảnh.
Chu Tiểu Tường chà chà mặt, lại lần nữa dựa qua, cái ót vừa mới chạm đến đùi của người ta, tầm mắt lại liếc qua một cái, cuối cùng vẻ mặt mếu máo xém chút nữa khóc to, đứng lên lê đến bên người Cao Dục, chỉ chỉ vào Tiêu Bùi Trạch: Đại ca, anh có thể mời vị thần mặt đen tôn kính kia đi ra ngoài được không?
Beta: Patee
Chu Tiểu Tường nhận ra, bất cứ khi nào có Tiêu Bùi Trạch bên cạnh cậu, cậu đều có thể ngủ thật sâu, dù ột giây trước cậu hãy còn trừng mắt cảnh giác người kia, nhưng giây tiếp theo đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Sáng hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn lên đã nhìn thấy ngọn đèn trần giản đơn xinh xắn liền nhanh chóng tự hỏi mình đang ở chỗ nào, sau đó liền có giọng nói quen thuộc truyền đến: Tỉnh rồi?
A? Chu Tiểu Tường kinh ngạc quay đầy, nhìn thấy Tiêu Bùi Trạch ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh giường, tay cầm một xấp tài liệu, hơi sửng sốt: Anh sao đúng lúc như vậy? Tôi chỉ mới vừa mở mắt.
Người ta đang nhìn em say đắm mà. Tiêu Bùi Trạch đứng lên, buông xấp tài liệu ra, cúi người hôn lên trán cậu một cái: Thấy tốt hơn chưa?
Ừ! Chu Tiểu Tường gật gật đầu, đột nhiên mở to mắt, trừng hắn: Anh bị điên à, cầm tài liệu mà lại nhìn tôi.
Ừm, sự nghiệp và tình yêu, không thể bỏ lỡ cái nào. Tiêu Bùi Trạch đầy ý cười: Sáng muốn ăn gì? Tôi đi mua.
Da mặt anh có thể so với tường thành! Chu Tiểu Tường mới sáng sớm đã bị hắn chọc đến đỏ mặt, phẫn hận mà đứng bật dậy từ ổ chăn: Có gạo không?
Có.
Vậy tôi đi nấu cháo. Chu Tiểu Tường cào cào tóc, thuận mắt nhìn Tiểu Vũ đang ngủ say: Mấy giờ rồi?
Hôm nay đừng đi làm, tôi xin phép giúp em. Tiêu Bùi Trạch nói xong liền phủ áo khoác lên người
Sao? Chu Tiểu Tường ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn: Anh giúp tôi xin phép? Anh định nói thế nào?
Nói em đã gọi điện thoại cho tôi, có gì kỳ lạ sao?
Sao không kỳ, công ty lớn như vậy rảnh rỗi hay sao mà gọi cho ông chủ xin phép chứ! Chu Tiểu Tường xuống giường, nhận thấy đã bớt choáng váng, tâm tình nhất thời sung sướng, liền lấy dây nịt thắt loạn quần áo lại, rồi ôm tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Tiêu Bùi Trạch nhìn thấy hành động quen thuộc của cậu, nụ cười càng sâu, cực kỳ nhàn nhã mà trở lại ghế ngồi.
Chu Tiểu Tường rửa mặt xong rồi đi nấu cháo, vốn là muốn nhìn thử xem trong tủ lạnh có ít thứ dưa muối linh tình gì không, không ngờ rằng vừa mở tủ ra liền bị dọa sốc, bên trong đầy ắp sữa, trái cây, trứng gà, nghĩ nghĩ, lại đem cửa bên phải mở ra, đậu hũ đá, thức ăn chín, bột mì đủ cả, rồi tiếp tục mở cửa tủ lạnh phía dưới ra, cá đông lạnh, thịt đông lạnh, gà đông lạnh, vịt đông lạnh...
Chu Tiểu Tường không thể hiểu nổi, liền chạy vào phòng (ngủ) chỉ chỉ về phía sau phòng khách: Xảy ra chuyện gì với cái tủ lạnh vậy? Sao lại đột nhiên lòi ra nhiều đồ ăn thế?
Tiêu Bùi Trạch đi qua ôm lấy cậu: Em nói thức ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe, nên tôi mua về một ít, định ở nhà nấu.
Mấu chốt là anh không biết nấu!
Tiêu Bùi Trạch nhướng mày: Không phải em biết sao?
... Chu Tiểu Tường dùng ba giây đồng hồ mới tiêu hóa được hoàn toàn lới hắn nói, rồi lại trầm ngâm nhìn hắn: Anh biết bao nhiêu đồ này nấu chừng nào mới hết không?
Tiêu Bùi Trạch lắc đầu.
Hôm nay tôi đã khỏe lên rất nhiều, ngày mai sẽ đi làm, nên sẽ dọn về nhà, anh cho là trong vòng một ngày tôi sẽ nấu hết cho anh sao?
Tiêu Bùi Trạch vẻ mặt dửng dưng: Ồ, tôi cũng không biết, cứ nấu đi, nấu không hết thì để lại.
Đồ này để chừng ít ngày là bị hư đó đại ca à!
Vậy cho nó hư hết luôn,
Anh quá lãng phí rồi!
Vậy em giúp tôi nấu hết đi. Tiêu Bùi Trạch cười cười rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt hờ hững: Đến khi tủ lạnh không còn gì em hãy đi.
Chu Tiểu Tường cảm thấy mình nhất định chính là thánh mẫu Maria chuyển thế, ấy vậy mà lại vì cứu vớt một chiếc tủ lạnh đầy thịt chín thịt sống mà dứt khoát kiên quyết ở lại.
Buổi trưa làm một bữa cơm thịnh soạn, tới tối lại làm thêm một bữa phong phú, đừng nói là Tiểu Vũ ăn đến say mê, mà ngay cả Tiêu Bùi Trạch cũng ăn đến thỏa mãn, thừa dịp cậu rửa chén không rảnh tay hắn ôm lấy cậu hôn lên mặt một cái: Quả nhiên là ngon hơn hẳn so với bên ngoài.
Chu Tiểu Tường càng nghĩ càng cảm thấy tính huống thì bất thường, quẫy người thoát khỏi hắn: Tôi là người-làm-công-theo-giờ anh mời đến! Cần phải trả tiền công!
Được, cuối năm tính tiền. Tiêu Bùi Trạch trả lời vô cùng thoải mái, trong lòng nghĩ, em sống chết cũng không qua khỏi cuối năm!
Hôm sau Chu Tiểu Tường liền đi làm trở lại như bình thường, bất quá, có tật giật mình, sớm tối đi về cậu đều ra vào bằng cánh cửa gara bên cạnh bồn hoa, ngược hướng với trạm xe buýt phía bên kia, nhân viên ngồi xe buýt sẽ không đi qua phía bên này bởi vì đó là lối vào nhỏ của gara, mà đa số người lái xe đều là đi cửa lớn, cho nên ở đó cơ bản là không bắt gặp đồng nghiệp.
Cơ bản... mấu chốt là cái cơ bản đó! Ngày hôm sau đi làm đã bị người bắt gặp.
Ngày đó một đồng nghiệp cách vách đến tìm người lấy đồ, thuận tiện ghé và góc làm việc của Chu Tiểu Tường, tò mò hỏi: Tiểu Tường Tử, sao sáng hôm nay tôi thấy cậu lại đi ra từ thang máy phía Tây?
Thang máy phía Tây chính là thang máy nội bộ đi thẳng lên lầu 27 của Tiêu Bùi Trạch. Chu Tiểu Tường nghe thấy, mồ hôi lạnh rơi lộp độp, vừa thầm may mắn mình đã nhất quyết không chịu đi cùng hắn, vừa bình tĩnh đáp: À, Tiêu tổng cần gấp một tài liệu, nên tôi đưa lên cho anh ta.
Người bên cạnh nghe thấy liền bật tung ngón cái lên: Tiểu Tường Tử, cậu thiệt ngầu nha! Chỗ kia của Tiêu Tổng người bình thường không ai dám lại gần nửa bước! Cậu đúng là thánh nhân!
Chu Tiểu Tường nghe mà đầu đầy hắc tuyến, lúc trở về liền nắm áo Tiêu Bùi Trạch than thở: Sao anh làm người lại thất bại như thế chứ! Than thở xong là xoay người lượn vào phòng bếp tiếp tục làm cơm tối.
Chu Tiểu Tường cứ làm-việc-theo-giờ say sưa không kiểm soát, cho đến khi Từ Nhạc gọi điện hỏi sao cậu ở lâu như thế còn chưa về, cậu mới nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, vì thế cậu mở cánh cửa tủ lạnh ra vẻ mặt nghiêm túc trừng Tiêu Bùi Trạch: Tôi hỏi anh, sao mấy thứ này dùng hoài đến bây giờ còn chưa hết?
Lúc hỏi chuyện này, cậu đã ở đây được ba tuần. Tiêu Bùi Trạch nhướng mày cười cười: À, tôi sợ không đủ ăn nên lại đi siêu thị mua một ít.
Gần xanh trên trán Chu Tiểu Tường nảy lên, thiếu chút nữa là bật ra. Tiêu Bùi Trạch vội vàng ôm lấy cậu, khóe môi cong lên cười cười: Dù sao cũng là làm-công-theo-giờ, làm nhiều lương nhiều, em nóng nảy làm gì?
Dám lừa ông đây!
Tiêu Bùi Trạch nhân cơ hội ngăn chặn cái miệng của cậu.
... Chu Tiểu Tường bị một nụ hôn môi làm nhũn cả người, đợi đến khi được buông ra, đôi mắt đã lóng lánh nước, đôi mày thì nhíu lại cố đè nén cơn xao động trong cơ thể, hoàn toàn không thể mắng hắn nổi được nữa.
Chờ cho đến khi cậu chuẩn bị nhắc lại chuyện kia thì đột nhiên nhận được điện thoại của Cao Dục, cậu lại lần nữa bị dời lực chú ý.
Trước đó, Cao Dục đã kéo cậu đi chụp thử một lần, tình hình tốt đến không ngờ, thần thái chụp được vô cùng tự nhiên, không chỉ công ty quảng cáo vừa lòng mà bên phía Sơn Thành càng vừa lòng hơn, rồi rất nhanh chóng định ra tiền lương, sau đó hẹn cuối tuần này đi chụp phim bản chính.
Chu Tiểu Tường ngắt điện thoại mừng rỡ cười đến lệch mồm, ôm Tiểu Vũ giơ lên cao: Chờ anh tóm được mớ tiền kia anh dẫn em đi chơi nha!
Tiểu Vũ cười híp mắt: Dạ~~!
Có mang tôi theo không? Tiêu Bùi Trạch ở bên cạnh chen vào nói.
Chu Tiểu Tường dứt khoát từ chối: Không mang!
Tiêu Bùi Trạch không hề để ý mà cười cười: Cuối tuần tôi cũng tới chỗ của Cao Dục.
Không cần!
Tôi đi tìm Cao Dục chứ đâu phải đi với em.
Chu Tiểu Tường: ...
Đến ngày chụp bản chính, lúc Chu Tiểu Tường đến nơi mới biết được, còn có một nữ sinh viên chụp cùng cậu, kết quả yêu cầu gần như là tình cảnh đôi trẻ yêu đương mua nhà phổ biến.
Làm quen một chút mới biết được, hai người đều là thường dân, đều là người không có kinh nghiệm chụp quảng cáo, dáng vẻ nữ sinh kia rất xinh đẹp, bất quá hay cười ngại ngùng, phỏng chừng cũng là cái gu của Sơn Thành rất thích loại hình này.
Chu Tiểu Tường từng nói lúc đối mặt với ống kính hai mắt cậu đều lơ mơ, nhưng thực ra thì mỗi khi bắt đầu chụp thì không hề tốn công sức, Cao Dục bảo cậu như thế nào cậu liền làm theo thế ấy, đối với điểm này, Cao Dục bất ngờ không ít, còn rút ra một kết luận: Tiểu Tường Tử, da mặt cậu dày thiệt! Tôi thấy chắc cho cậu cởi hết đồ ra chụp chắc cậu cũng không đỏ mặt quá!
Nhắc tới chuyện đỏ mặt, Chu Tiểu Tường bỗng dưng cảm thấy mất tự nhiên, thấy mình hiếm có mới được vài lần đỏ mặt mà đều để cho tên khốn họ Tiêu nhìn thấy hết, nhất thời cảm thấy hơi chột dạ với lời khen đểu của Cao Dục, nhẹ nhàng đưa mắt hai cái đột nhiên phát hiện, Tiêu Bùi Trạch ấy vậy mà lại ngồi trên sa lông ở góc phòng nhìn chằm chằm vào cậu, tự dưng giật cả mình.
Nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục bắt đầu làm việc, Cao Dục để cho nữ sinh kia ngồi dựa vào tường co gối, để Chu Tiểu Tường nửa tựa nửa nằm trên cặp đùi khép lại của cô, hai người đang vờ như một người đọc sách một người đeo tai nghe nhạc.
Chu Tiểu Tường ngoại trừ lẩm bẩm cái sáng ý này thật là tồi tệ thì mặt ngoài cũng không có phản ứng gì quá lớn, cậu chưa bao giờ thấy da mặt mình mỏng, cho dù xấu hổ cũng phải nên là cô gái kia, nhưng mà, khi cậu ngồi xuống, còn chưa dựa vào, tầm mắt không kìm được mà liếc đến chỗ Tiêu Bùi Trạch.
Tiêu Bùi Trạch ngồi trên ghế sa lông, cánh tay đặt lên thành tựa, vẻ mặt u ám nhìn cậu. Biểu cảm này đã lâu không thấy xuất hiện trên mặt hắn, Chu Tiểu Tường tự dưng lại cảm thấy trong lòng có chút sợ sệt, chớp mắt mấy cái rồi kiên cường dựa vào đùi con gái người ta.
Cao Dục đứng sau máy ảnh nhìn hồi lâu, mãi không hài lòng, mấy người trợ lý bên cạnh giúp Chu Tiểu Tường điều chỉnh tư thế, chỉnh nửa ngày mà vẫn không hợp ý, làm hại y xém nữa muốn nhai luôn máy ảnh, đứng đó gào qua: Tiểu Tường Tử, đừng nói là cậu xấu hổ nha? Cậu nhìn đi, con gái người ta cũng chưa xấu hổ mà!
Chu Tiểu Tường vẻ mặt đau khổ nhìn y một cái, tầm mắt đảo qua góc phòng. Tiêu Bùi Trạch thay đổi tư thế, nhưng vẫn nhìn cậu đầy u ám, không dời mắt. Chu Tiểu Tường khịt khịt mũi, cảm thấy có chút tủi thân, chụp quảng cáo thôi mà, người này bệnh thần kinh sao.
Mới vừa nghĩ vậy, Chu Tiểu Tường đột nhiên bị chính mình dọa hoảng: Đậu má!
quảng cáo, liên quan gì tới hắn chứ? Ông đây cả đời chỉ chụp quảng cáo có một lần, sau này Tiểu Vũ lớn lên còn có cái mà khoe mẽ với nó chứ! Phải chụp cho tốt mới được!
Tinh thần lại phấn chấn lên lần nữa, Chu Tiểu Tường liên tục gật đầu với Cao Dục: Yên tâm! Tôi sẽ điều chỉnh tốt!
Cao Dục cũng là một tên mau đổi sắc mặt, tâm tình lập tức chuyển biến, vui vẻ ra mặt mà chạy đến phía sau máy ảnh.
Chu Tiểu Tường chà chà mặt, lại lần nữa dựa qua, cái ót vừa mới chạm đến đùi của người ta, tầm mắt lại liếc qua một cái, cuối cùng vẻ mặt mếu máo xém chút nữa khóc to, đứng lên lê đến bên người Cao Dục, chỉ chỉ vào Tiêu Bùi Trạch: Đại ca, anh có thể mời vị thần mặt đen tôn kính kia đi ra ngoài được không?
/65
|