Edit:Tammie
Beta: Patee
Ngày hôm sau đi làm, Chu Tiểu Tường có chút mất tập trung, ngồi thừ người trước máy tính gần chục phút, lúc chuẩn bị pha trà thì tay quơ lọ muối mang theo bỏ vào trong cốc, lúc đi lấy nước không hiểu tại sao lại quên lấy trà, khi cầm cốc lên uống thấy mặn mặn, nhất thời không biết nói
Vương mập ở đằng kia liếc cậu hết chậc lưỡi lại nhíu mày, tò mò quay đầu nhìn cậu, lập tức bị chiếc nhẫn trên ngón tay cậu làm cho hoảng loạn.
Chiếc nhẫn kia kỳ thật rất giản dị, nhưng Vương mập rất thân với cậu, chưa từng thấy một thứ trang sức nào dư thừa trên người cậu, đột nhiên nhìn thấy một chiếc nhẫn như vậy, không hoảng mới là lạ, vì thế trong một giây bà-tám-mode-on, giữ chặt cánh tay cậu: Tiểu Tường Tử!
Chu Tiểu Tường xém nữa làm rơi ly trà, vội vàng đưa tay kia cầm ly trà đặt xuống bàn, quay đầu nhìn gã: Sao?
Hai mắt ti hí của Vương mập càng trừng càng to, cầm cổ tay cậu, kéo bàn tay giơ lên trước mắt, lần lượt tỉ mỉ đánh giá.
Tầm mắt Chu Tiểu Tường dừng trên ngón áp út, trong lòng hơi giật mình một chút, mặt đều co giật, khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, ép mình bày ra vẻ mặt bình tĩnh.
Tiểu Tường Tử! Cậu ngầu ghê nha! Kết hôn sớm như vậy! Lúc nào mới chúng tôi ăn bánh cưới
Lời Vương mập vừa dứt, tất cả mọi người trong văn phòng đều nháo nhào, có chuột ném chuột, có bàn phím đập bàn phím, có ghế dựa đá luôn ghế dựa, ầm ĩ xông tới, kéo tay cậu oán giận xổ lòng: Thật không có thiên lý! Lúc trước đi du lịch cũng không thấy cậu mang bạn gái! Cậu giấu rất kín hay là hiệu suất tìm vợ quá cao? Có đẹp trai thì cũng không thể ức hiếp người ta như vậy chứ! Các anh em mấy năm qua còn đang sống độc thân đây nè! Thiệt là khiêu khích mà!
Cảm xúc khẩn trương của Chu Tiểu Tường hoàn bị bọn họ oán thán làm cho bay biến, chỉ chỉ vài người trong đó: Anh, anh, anh, còn anh nữa, đem bạn gái cưng như sủng vật thì sao? Còn có mặt mũi nói mình sống độc thân hả?
Không kết hôn chính là sống độc thân! Những người kia đồng loạt chơi xấu, đỏ mắt nhìn chằm chằm nhẫn trên tay cậu, kẹp cổ cậu nghiêm hình tra tấn: Nói mau! Vì cái lông gì kết hôn nhanh như vậy? Không phải lần trước du lịch còn chưa nghe được tin tức gì của em dâu mà?
Chu Tiểu Tường bị kẹp đến phát cáu, vội vàng đưa tay gạt bọn họ ra.
Nói mau! Có phải không!
Dạ phải phải phải! Chu Tiểu Tường cảm thấy cả mạng đều muốn bay mất, vội vàng gật đầu.
Đờ mờ! Có thật là mới tìm em dâu? Tốc độ kết hôn này cũng quá nhanh đi! Vẻ mặt kinh sợ của những người đó càng thêm ghen tỵ, hâm mộ mà vây quanh cậu, cảm thán trong chốc lát rồi đột nhiên bật cười một cách đáng khinh: Tiểu Tường Tử! Có phải cậu làm con người ta lớn bụng rồi nên mới kết hôn gấp gáp như vậy không?
Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, lập tức cười gục xuống bàn: Các anh tránh đi! Ông đây còn chưa có kết...
Một vòng người nhao nhao át tiếng cuối cùng của cậu: Nói, vợ của cậu có phải đồng nghiệp trong công ty không? Nếu không phải nhất cự ly nhì tốc độ thì sao có thể bắt đầu nhanh như vậy! Có phải không?
Không phải đồng nghiệp! Tuyệt đối không phải! Chu Tiểu Tường trả lời rất dứt khoát.
Những người đó hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Không phải đồng nghiệp thì có phải là lãnh đạo? , dù sao các nữ lãnh đạo đều đã không ít tuổi và đã có gia đình, đương nhiên càng không thể nghĩ đến chuyện Có phải là ông chủ hay không , chưa nói đến chuyện giới tính, chỉ thấy cái mặt bài tú-lơ-khơ kia là đủ hãi rồi.
Nghe nói không phải đồng nghiệp trong công ty, nhiệt tình tám chuyện của mấy người này giảm hẳn, tức giận ghen tị trong chốc lát rồi tan cuộc.
Vương mập ghé vào trên vai cậu, một tay cầm bút cậu xoay tới xoay lui trên bàn nhỏ giọng nói: Anh quyết định, anh muốn theo đuổi Tiểu Nguyệt Nguyệt...
Chu Tiểu Tường lấy lại cây bút của mình: Anh nên theo đuổi sớm đi!
Vương mập cầm tờ giấy trước mặt gã đưa lên gặm, bi thương nhìn cậu: Cậu nói cô ấy có chê tôi béo hay không?
Chu Tiểu Tường giật tờ giấy xuống: Không đâu, Tiểu Nguyệt Nguyệt vừa nhìn đã biết là cô gái tốt, chắc chắn không phải người nông cạn! Anh cứ yên tâm lớn mật theo đuổi đi!
Thật chứ? Vương mập kéo chậu cây xương rồng tí hon trên bàn cậu lại, ôm trong tay xoay xoay, dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn cậu.
Chu Tiểu Tường bình tĩnh mà giành lại chậu xương rồng đi đến bàn máy tính bên cạnh: Thật luôn! Anh phải tin tưởng ưu điểm của mình và nhân phẩm của Tiểu Nguyệt Nguyệt chứ!
Vương mập được khích lệ, vẻ mặt khát khao ngồi trở về chỗ.
Chu Tiểu Tường vỗ vỗ vai gã, tầm mắt dừng trên nhẫn, sững người một lát rồi rút tay lại, chà chà mặt thật mạnh, đầu óc xoay mòng, lúc đang tự hỏi tại sao mình lại muốn đeo nhẫn thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.
Vừa thấy số nội bộ liền biết là Tiêu Bùi Trạch gọi tới, oán thầm người này lại lấy việc công làm việc tư một chút rồi vội vàng nghe máy: Sao?
Em lên đây.
Chu Tiểu Tường ngây người một chút, mất tự nhiên mà hắng giọng một cái, lịch sự nói: Cần chuẩn bị gì không?
Tiêu Bùi Trạch bật cười: Không cần, mình em lên là được, nói chút chuyện với em.
Nói... Chu Tiểu Tường cảm thấy hơi hơi hoảng, hạng mục đã nghiệm thu, đang chuẩn bị đưa vào hoạt động, còn muốn nói gì nữa đây? Người này không phải nói việc tư đi? Chu Tiểu Tường buồn bực gãi đầu: Được rồi.
Cúp điện thoại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lâu rồi bấy giờ mới tắt màn hình (máy tính) đứng
Thật ra sau khi thử việc, Chu Tiểu Tường cũng rất ít khi lên tầng 26, bây giờ đột nhiên lên đó có hơi chút mất tự nhiên, gõ cửa đi vào, lê đến bên bàn làm việc: Tôi đến rồi.
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu cười cười: Còn tưởng em muốn gọi tôi là Tiêu tổng.
Sao? Chu Tiểu Tường kinh ngạc nhìn hắn, thấy hắn cười đến hớn hở, đột nhiên có cảm giác mình bị đùa cợt, nhất thời nổi giận, đặt mông ngồi xuống đối diện hắn: Muốn nói gì?
Hồng Xuyên với Diêu Tuấn Huy cần người, muốn em tới bộ kế hoạch của họ, em muốn đi không?
Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái: Thực sự có chuyện để nói?
Phản ứng đầu tiên đối với chuyện này phải là kinh ngạc mới đúng chứ? Sao em không bắt được trọng tâm vậy? Tiêu Bùi Trạch buồn cười nhìn cậu, nghiêng người đưa tay, nắm lấy cằm cậu lắc lắc: Em muốn tôi nói chuyện gì đây?
Nè! Chu Tiểu Tường giật mình, vội vàng đẩy tay hắn ra, liếc về phía cửa một cái: Còn đang làm việc đó, anh ý tứ một chút đi.
Vẻ mặt Tô Việt Trạch đầy ý cười, đứng lên đi về phía bình phong: Em lại đây.
Chu Tiểu Tường vẻ mặt hoài nghi mà đi qua, sau đó lập tức bị ôm lấy, một đầu hắc tuyến: Anh không phải là...
Không phải em nói tôi ý tứ một chút sao, ở đây sẽ không bị người ta nhìn thấy. Tiêu Bùi Trạch hôn lên mặt cậu một cái: Muốn tới bộ kế hoạch không?
Chu Tiểu Tường nghĩ nghĩ: Hơi lo lắng một chút.
Ừm, em đừng nghĩ nhiều quá. Tiêu Bùi Trạch cười cười: Buổi chiều tan ca không cần về nhà, chúng ta ra ngoài ăn, chúc mừng sinh nhật cho
Chu Tiểu Tường ngây ngốc nhìn hắn gật đầu: Ừ.
Beta: Patee
Ngày hôm sau đi làm, Chu Tiểu Tường có chút mất tập trung, ngồi thừ người trước máy tính gần chục phút, lúc chuẩn bị pha trà thì tay quơ lọ muối mang theo bỏ vào trong cốc, lúc đi lấy nước không hiểu tại sao lại quên lấy trà, khi cầm cốc lên uống thấy mặn mặn, nhất thời không biết nói
Vương mập ở đằng kia liếc cậu hết chậc lưỡi lại nhíu mày, tò mò quay đầu nhìn cậu, lập tức bị chiếc nhẫn trên ngón tay cậu làm cho hoảng loạn.
Chiếc nhẫn kia kỳ thật rất giản dị, nhưng Vương mập rất thân với cậu, chưa từng thấy một thứ trang sức nào dư thừa trên người cậu, đột nhiên nhìn thấy một chiếc nhẫn như vậy, không hoảng mới là lạ, vì thế trong một giây bà-tám-mode-on, giữ chặt cánh tay cậu: Tiểu Tường Tử!
Chu Tiểu Tường xém nữa làm rơi ly trà, vội vàng đưa tay kia cầm ly trà đặt xuống bàn, quay đầu nhìn gã: Sao?
Hai mắt ti hí của Vương mập càng trừng càng to, cầm cổ tay cậu, kéo bàn tay giơ lên trước mắt, lần lượt tỉ mỉ đánh giá.
Tầm mắt Chu Tiểu Tường dừng trên ngón áp út, trong lòng hơi giật mình một chút, mặt đều co giật, khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, ép mình bày ra vẻ mặt bình tĩnh.
Tiểu Tường Tử! Cậu ngầu ghê nha! Kết hôn sớm như vậy! Lúc nào mới chúng tôi ăn bánh cưới
Lời Vương mập vừa dứt, tất cả mọi người trong văn phòng đều nháo nhào, có chuột ném chuột, có bàn phím đập bàn phím, có ghế dựa đá luôn ghế dựa, ầm ĩ xông tới, kéo tay cậu oán giận xổ lòng: Thật không có thiên lý! Lúc trước đi du lịch cũng không thấy cậu mang bạn gái! Cậu giấu rất kín hay là hiệu suất tìm vợ quá cao? Có đẹp trai thì cũng không thể ức hiếp người ta như vậy chứ! Các anh em mấy năm qua còn đang sống độc thân đây nè! Thiệt là khiêu khích mà!
Cảm xúc khẩn trương của Chu Tiểu Tường hoàn bị bọn họ oán thán làm cho bay biến, chỉ chỉ vài người trong đó: Anh, anh, anh, còn anh nữa, đem bạn gái cưng như sủng vật thì sao? Còn có mặt mũi nói mình sống độc thân hả?
Không kết hôn chính là sống độc thân! Những người kia đồng loạt chơi xấu, đỏ mắt nhìn chằm chằm nhẫn trên tay cậu, kẹp cổ cậu nghiêm hình tra tấn: Nói mau! Vì cái lông gì kết hôn nhanh như vậy? Không phải lần trước du lịch còn chưa nghe được tin tức gì của em dâu mà?
Chu Tiểu Tường bị kẹp đến phát cáu, vội vàng đưa tay gạt bọn họ ra.
Nói mau! Có phải không!
Dạ phải phải phải! Chu Tiểu Tường cảm thấy cả mạng đều muốn bay mất, vội vàng gật đầu.
Đờ mờ! Có thật là mới tìm em dâu? Tốc độ kết hôn này cũng quá nhanh đi! Vẻ mặt kinh sợ của những người đó càng thêm ghen tỵ, hâm mộ mà vây quanh cậu, cảm thán trong chốc lát rồi đột nhiên bật cười một cách đáng khinh: Tiểu Tường Tử! Có phải cậu làm con người ta lớn bụng rồi nên mới kết hôn gấp gáp như vậy không?
Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, lập tức cười gục xuống bàn: Các anh tránh đi! Ông đây còn chưa có kết...
Một vòng người nhao nhao át tiếng cuối cùng của cậu: Nói, vợ của cậu có phải đồng nghiệp trong công ty không? Nếu không phải nhất cự ly nhì tốc độ thì sao có thể bắt đầu nhanh như vậy! Có phải không?
Không phải đồng nghiệp! Tuyệt đối không phải! Chu Tiểu Tường trả lời rất dứt khoát.
Những người đó hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Không phải đồng nghiệp thì có phải là lãnh đạo? , dù sao các nữ lãnh đạo đều đã không ít tuổi và đã có gia đình, đương nhiên càng không thể nghĩ đến chuyện Có phải là ông chủ hay không , chưa nói đến chuyện giới tính, chỉ thấy cái mặt bài tú-lơ-khơ kia là đủ hãi rồi.
Nghe nói không phải đồng nghiệp trong công ty, nhiệt tình tám chuyện của mấy người này giảm hẳn, tức giận ghen tị trong chốc lát rồi tan cuộc.
Vương mập ghé vào trên vai cậu, một tay cầm bút cậu xoay tới xoay lui trên bàn nhỏ giọng nói: Anh quyết định, anh muốn theo đuổi Tiểu Nguyệt Nguyệt...
Chu Tiểu Tường lấy lại cây bút của mình: Anh nên theo đuổi sớm đi!
Vương mập cầm tờ giấy trước mặt gã đưa lên gặm, bi thương nhìn cậu: Cậu nói cô ấy có chê tôi béo hay không?
Chu Tiểu Tường giật tờ giấy xuống: Không đâu, Tiểu Nguyệt Nguyệt vừa nhìn đã biết là cô gái tốt, chắc chắn không phải người nông cạn! Anh cứ yên tâm lớn mật theo đuổi đi!
Thật chứ? Vương mập kéo chậu cây xương rồng tí hon trên bàn cậu lại, ôm trong tay xoay xoay, dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn cậu.
Chu Tiểu Tường bình tĩnh mà giành lại chậu xương rồng đi đến bàn máy tính bên cạnh: Thật luôn! Anh phải tin tưởng ưu điểm của mình và nhân phẩm của Tiểu Nguyệt Nguyệt chứ!
Vương mập được khích lệ, vẻ mặt khát khao ngồi trở về chỗ.
Chu Tiểu Tường vỗ vỗ vai gã, tầm mắt dừng trên nhẫn, sững người một lát rồi rút tay lại, chà chà mặt thật mạnh, đầu óc xoay mòng, lúc đang tự hỏi tại sao mình lại muốn đeo nhẫn thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.
Vừa thấy số nội bộ liền biết là Tiêu Bùi Trạch gọi tới, oán thầm người này lại lấy việc công làm việc tư một chút rồi vội vàng nghe máy: Sao?
Em lên đây.
Chu Tiểu Tường ngây người một chút, mất tự nhiên mà hắng giọng một cái, lịch sự nói: Cần chuẩn bị gì không?
Tiêu Bùi Trạch bật cười: Không cần, mình em lên là được, nói chút chuyện với em.
Nói... Chu Tiểu Tường cảm thấy hơi hơi hoảng, hạng mục đã nghiệm thu, đang chuẩn bị đưa vào hoạt động, còn muốn nói gì nữa đây? Người này không phải nói việc tư đi? Chu Tiểu Tường buồn bực gãi đầu: Được rồi.
Cúp điện thoại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lâu rồi bấy giờ mới tắt màn hình (máy tính) đứng
Thật ra sau khi thử việc, Chu Tiểu Tường cũng rất ít khi lên tầng 26, bây giờ đột nhiên lên đó có hơi chút mất tự nhiên, gõ cửa đi vào, lê đến bên bàn làm việc: Tôi đến rồi.
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu cười cười: Còn tưởng em muốn gọi tôi là Tiêu tổng.
Sao? Chu Tiểu Tường kinh ngạc nhìn hắn, thấy hắn cười đến hớn hở, đột nhiên có cảm giác mình bị đùa cợt, nhất thời nổi giận, đặt mông ngồi xuống đối diện hắn: Muốn nói gì?
Hồng Xuyên với Diêu Tuấn Huy cần người, muốn em tới bộ kế hoạch của họ, em muốn đi không?
Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái: Thực sự có chuyện để nói?
Phản ứng đầu tiên đối với chuyện này phải là kinh ngạc mới đúng chứ? Sao em không bắt được trọng tâm vậy? Tiêu Bùi Trạch buồn cười nhìn cậu, nghiêng người đưa tay, nắm lấy cằm cậu lắc lắc: Em muốn tôi nói chuyện gì đây?
Nè! Chu Tiểu Tường giật mình, vội vàng đẩy tay hắn ra, liếc về phía cửa một cái: Còn đang làm việc đó, anh ý tứ một chút đi.
Vẻ mặt Tô Việt Trạch đầy ý cười, đứng lên đi về phía bình phong: Em lại đây.
Chu Tiểu Tường vẻ mặt hoài nghi mà đi qua, sau đó lập tức bị ôm lấy, một đầu hắc tuyến: Anh không phải là...
Không phải em nói tôi ý tứ một chút sao, ở đây sẽ không bị người ta nhìn thấy. Tiêu Bùi Trạch hôn lên mặt cậu một cái: Muốn tới bộ kế hoạch không?
Chu Tiểu Tường nghĩ nghĩ: Hơi lo lắng một chút.
Ừm, em đừng nghĩ nhiều quá. Tiêu Bùi Trạch cười cười: Buổi chiều tan ca không cần về nhà, chúng ta ra ngoài ăn, chúc mừng sinh nhật cho
Chu Tiểu Tường ngây ngốc nhìn hắn gật đầu: Ừ.
/65
|