Edit: Tammie
Mặc dù biết là vô ích, nhưng Chu Tiểu Tường vẫn lén lút mò chốt cửa bên cạnh, còn chưa kịp động đã bị người bên cạnh đưa tay bắt lại, sợ đến lòi mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh. Người này mặt lạnh như tiền, đầu để tóc đinh, mấy cọng tóc cứng ngắt dựng đứng nhìn như con nhím, nhìn sao cũng thấy đáng sợ.
Người nọ vẫn lạnh lùng nhìn cậu, mắt tràn ngập hàm ý cảnh cáo, không nói gì, đưa tay lạch cạch một tiếng chốt cửa xe lại, không quan tâm đến cậu nữa mà ngồi tựa lưng vào ghế, mặt không đổi sắc nhìn thẳng về phía trước.
Hai cái tay nhỏ bé của Tiểu Vũ siết chặt tay áo của Chu Tiểu Tường, mắt mở to nhìn người này, ánh mắt đầy sợ hãi, sụt sịt mũi nhỏ giọng khóc: Anh hai...anh hai...
Chu Tiểu Tường ôm chặt thằng bé vỗ vỗ lưng nó, dán sát cửa xe, đường nhìn đảo khắp trong xe rồi lại nhìn về phía gương chiếu hậu, thấy người lái xe híp mắt cười, cùng hắn nhìn nhau một hồi lại đưa mắt đến người mặt lạnh bên cạnh : Các anh, có phải ...Tiêu...
Thông minh ghê nhan! Tô Việt Trạch cười quái gở, liếc nhìn về phía sau: Đừng để ý đến tên này, suốt ngày bày ra cái mặt chết, cứ xem hắn không tồn tại là được!
Chu Tiểu Tường lén thở phào một hơi, tuy rằng không biết bọn họ định làm gì, nhưng so với bọn buôn người cướp của gì đó thì cậu yên tâm hơn một chút, vội vã xoa xoa mặt Tiểu Vũ rồi ghé sát tai thằng bé nhỏ giọng dỗ: Đừng sợ đừng sợ, là người nhà của anh Đại Tiêu.
Tiểu Vũ sụt sịt nhìn cậu, trong mắt đều là nước, rồi cẩn thận nhìn hai người kia một chút, sau đó núp trong lòng cậu gật đầu, tiếng khóc nín dần, cái tay nhỏ bé vẫn còn nắm chặt áo của cậu.
Chu Tiểu Tường muốn gọi điện cho Tiêu Bùi Trạch nhưng điện thoại vừa mới móc ra đã bị lấy mất, cảm thấy mình làm cái gì cũng vô ích, lại không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, đành yên lặng theo dõi tình hình, hành trình vô cùng yên lặng.
Sắc trời tối dần, xe chạy thẳng một mạch đến khu nhà giàu ở thành Tây, đến trước một biệt thự tương đối xa hoa lóe lóe đèn, cổng lớn mau chóng được mở ra, xe một đường chạy vào, đi dọc theo hàng cây chậm rãi chạy về phía nhà chính.
Chu Tiểu Tường nhìn khung cảnh của nơi này, không thể nào không nghĩ tới ba chữ xã hội đen , thế nhưng nhớ tới Tiêu lão gia tử đã sớm giặt trắng cho nên không cảm thấy quá hoang mang, cậu lấy cái xách trên người Tiểu Vũ xuống mang lên lưng mình, sau đó lại ôm chặt Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cũng có chút sợ hãi, tuy rằng hay mở to mắt tò mò nhìn bên ngoài nhưng vẫn thường thường lén lút liếc về phía bên cạnh, vừa thấy ông chú kỳ quái mặt lạnh kia thì không khỏi run lên, chui vào lòng Chu Tiểu Tường núp.
Đến cửa nhà chính, Cố Huyền mặt lạnh rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, trả điện thoại lại cho Chu Tiểu Tường, thản nhiên nói: Xuống xe.
Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái, nhìn hắn: Cửa khóa rồi.
Thiệu Tử Việt ở ghế trước mặt bật cười, xoay người qua sát cậu một lát, thấy Cố Huyền mở chốt cho cậu xuống xe, hắn cũng vội vã đi xuống trước, đưa tay sờ mặt Tiểu Vũ chép miệng nói: Thằng nhóc này thật xinh trai! Chắc bán được giá lắm đây!
Tiểu Vũ vừa nghe được liền sợ hãi túm ngực áo Chu Tiểu Tường khóc toáng lên.
Chu Tiểu Tường cắn môi, thấy người này chắc cũng không đơn giản nên không nói gì với hắn, cậu vỗ vỗ lưng Tiểu Vũ, mở cửa xuống xe.
Hai người đi trước, một người từ đầu tóc, đến lưng đến chân, từ trên xuống dưới lạnh lùng cứng ngắt cả người thẳng tắp, bước đi không tiếng động, người kia thì tóc tai mềm mại hơn chút, bước đi vẹo vọ bộ dáng cà lơ phất phơ nhưng cũng không gây ra tiếng động.
Chu Tiểu Tường đi sau bọn họ, cũng không muốn làm cái chuyện xoay người bỏ trốn ngu xuẩn, từ khi bọn họ vào cổng lớn đến khi cậu được trả lại điện thoại là có thể nhận ra, đã đến nơi này, cậu như cá nằm trên thớt, như mì nằm trong tô, mặc cho bọn họ phanh miếng xé đoạn, nắn tròn bóp dẹt, mình không có quyền lên tiếng, càng không có cơ hội chạy thoát.
Ngày hôm nay Tiêu Bùi Trạch không ở bên cạnh mình thì mình đã bị bắt tới đây, xem ra bọn họ vẫn luôn chờ đợi thời cơ này. Chu Tiểu Tường không biết Tiêu lão gia tử bắt mình tới đây để làm chi, nhưng mà từ những lời Tiêu Bùi Trạch nói, đại khái có thể đoán ra Tiêu lão gia tử là đang muốn lấy lòng con trai mình.
Chu Tiểu Tường mím môi, mình là người ngoài, không biết tới đây được đón tiếp thế nào, trong tiềm thức nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng dây thần kinh vẫn căng chặt, cảnh giác nhìn bốn phía, nương theo tia sáng đèn trên mặt cỏ len lén quan sát, rồi hôn hôn lên hai má Tiểu Vũ một cái, dỗ dành thằng bé.
Cửa chính không tiếng động mở ra, Chu Tiểu Tường theo sau đi vào, thảm trải trên mặt đất theo phong cách cổ xưa, đi không vang tiếng bước chân, làm nảy lên tâm lý hoảng sợ, đi dọc hành lang qua khúc ngoặt, đi đến phòng khách, nội thất thiên về phong cách Trung Hoa, chính giữa là một cái bàn tròn lớn, trên bàn đầy đồ ăn, nhìn giống như ở nhà hàng.
Chu Tiểu Tường nhìn những người ngồi xung quanh bàn một vòng, ngây ngẩn cả người.
Những người này thoáng nhìn chỉ hơn bốn mười, nhìn rất trẻ, cho nên Chu Tiểu Tường tự động gia tăng tuổi bọn họ thêm chục năm, đoán chừng bọn họ cũng hơn năm mươi. Người đang ngồi ở ghế chủ vị, tóc trắng toát, nhưng trên mặt ít nếp nhăn, có chút giống với Tô Việt Trạch, rất có uy nghiêm khiếp người giống như Tiêu Bùi Trạch khi làm việc ở công ty.
Chu Tiểu Tường lấy ánh mắt sắc bén của ông ấy nhìn lại đây, lại còn híp mắt cười cười, toàn thân lập tức cứng ngắt, cảm nhận được tầm mắt của mọi người đều đổ dồn lên người mình, cậu vô thức ôm chặt Tiểu Vũ.
Cậu lớn lên trong một gia đình bình thường nên gặp phải tình huống như thế này, trong lúc nhất thời chân tay không biết đặt đâu cho phải, trong đầu nổ ầm ầm, vội vàng lấy bình tĩnh, cung kính lễ phép lên tiếng chào hỏi: Chào Bác Tiêu!
Đầu lông mày Tiêu Đình nhướng lên một cái, vẻ cười trên mặt nhiệt tình hẳn lên, ha ha cười gật đầu, đưa tay ngoắc ngoắc: Lại đây, ngồi xuống ăn cơm tối.
Chu Tiểu Tường bị phản ứng của ông làm cho đần người, chớp mắt mấy cái bình tĩnh tinh thần, không thể làm gì đành phải kiên trì đi đến, thấy người hầu kéo ghế ra ình, cậu càng thêm bối rối, lại lần nữa đành phải ôm Tiểu Vũ ngồi xuống.
Mấy phút ngắn ngủi đó, phòng ăn yên lặng đến đáng sợ, Chu Tiểu Tường hận không thể không có một trận gió ào tới đem cậu và Tiểu Vũ cuốn đi, nếu như tiếp tục như vậy, chắc cả người cậu sẽ chóng biến thành cương thi.
Nếu như không biết trước hoàn cảnh của Tiêu gia, nói không chừng cậu sẽ không có cảm giác gì, nhưng mà trước kia đã nghe Tiêu Bùi Trạch nói sơ vài câu, hơn nữa ở đây lại âm u có chút đáng sợ, giống như phim vậy, so với cuộc sống của mình thật sự quá cách biệt, đành không thể làm gì hơn là từng đợt từng đợt tẩy não mình: Đây không phải là giã hội đen, đây không phải là xã hội đen! Cha Tiêu đã hoàn lương, đã hoàn lương!
Trên mặt Tiêu đình không có nếp nhăn, nhưng lúc cười lên thì lại có vài vết chân chim nơi khóe mắt, thoạt nhìn cũng không thấy đáng sợ, ông đưa tay vỗ vai cậu: Không cần khẩn trương, chỉ là ăn bữa cơm thôi.
Chu Tiểu Tường tự tẩy não mình, lại thấy thái độ ông bình thường , rốt cuộc điều chỉnh xong trạng thái của mình, nhìn ông cười cười: Cảm ơn!
Ngược lại, Tiêu Đình đối với phản ứng của cậu có chút ngạc nhiên, sửng sốt một chút rồi lại cười ha ha, nhìn Tiểu Vũ mặt mày căng thẳng nhìn mình lom lom, ông lại đưa tay vỗ vỗ đầu thằng bé: Anh bạn nhỏ không phải sợ, ăn xong ông sẽ đưa con về.
Tiểu Vũ chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn anh nó.
Chu Tiểu Tường ở dưới mặt bàn cầm cánh tay mềm mại nhỏ bé của nó nhéo nhéo, gật đầu: Ừ.
Tiểu Vũ rốt cuộc không sợ nữa, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Chu Tiểu Tường tựa vào lòng cậu tò mò quan sát mấy ông lão cùng bàn.
Tiêu Đình phất tay: Được rồi! Ăn cơm đi!
Sự yên lặng đnág sợ của phòng ăn rốt cuộc cũng bị phá tan, mọi người trong bàn đều hướng Tiêu Đình mời rượu, nói đúng hơn là chúc thọ, Chu Tiểu Tường nghe thấy, lại lần nữa đần người, thật sự càng ngày càng không hiểu ông ấy đnag làm gì.
Chờ mọi người đều mời rượu xong, Chu Tiểu Tường không thể làm gì khác hơn, nâng cốc lên, suy nghĩ một lát, nếu như ông gọi mình tới đây dùng cơm, mà lại đúng dịp sinh nhật hôm nay, cũng không có tiết mục đột ngột trở mặt , thì nói không chừng là đã ngầm đồng ý quan hệ của cậu và Tiêu Bùi Trạch, cuối cùng suy xét một chút, đành lên tiếng: Không biết nay là sinh nhật của bác, thật thứ lỗi. Chúc bác sinh nhật vui vẻ! Thân thể khỏe mạnh, mọi chuyện như ý!
Tiêu Đình thoạt nhìn rất vui vẻ, cười ha ha nhận ly rượu mời của cậu, rồi lại bảo cậu không cần khách khí, cứ thoải mái ăn.
Chu Tiểu Tường làm sao có thể không khách khí, nhưng mà cũng không ngược đãi chính mình, nhất là Tiểu Vũ, thấy đồ ăn thằng bé thích là liền gắp cho nó ăn. Dù sao đi nữa, mặc kệ ông Tiêu tính toán gì, thì cũng sẽ không vì cậu ăn nhiều mà thay đổi quyết định.
Tiêu Đình trong lúc ăn cơm uống rượu, tỉnh thoảng cũng những người trong bàn trò chuyện việc công ty, tình hình sản xuất, nghe không giống xã hội đen chút nào.
Chu Tiểu Tường nghe thấy có chút cảm thán, bỗng nhiên thấy ông nói chuyện với mình: Đi Sanya chơi có vui không?
Chu Tiểu Tường vội vàng không kịp chuẩn bị, xém nữa vứt luôn đôi đũa, vội vã bình tĩnh, cười cười đáp lại : Rất vui ạ Trong lòng thì mồ hôi đổ như mưa: Mẹ nó! Đi hưởng tuần trăng mật mà cũng bị theo dõi sao?! Không, chỉ có một tuần, không tính là tuần trăng mật...
Chu Tiểu Tường khóc không ra nước mắt, không biết mình khẩn trương kiểu gì mà còn có thể suy nghĩ lệch lạc trong hoàn cảnh này, đành ngượng ngùng hắng giọng, lại bưng ly rượu lên mời ông, che giấu sự bối rối của mình.
Đang nói chuyện, điện thoại của Chu Tiểu Tường đột nhiên reo lên, giọng nói vui mừng của Tiểu Vũ từ trong túi áo phát ra: Anh hai! Đại Tiêu gọi điện thoại tới! Anh hai! Đại Tiêu gọi điện thoại tới! Anh...
Chu Tiểu Tường nhanh chóng móc điện thoại ra, mở khóa bàn phím, không biết có nên bắt máy hay không, vẻ mặt cực kỳ bi thương mà chọt chọt điện thoại. CŨng may khi mở khóa thì điện thoại sẽ tắt chuông, nếu không cậu thật muốn đập đầu vào bàn.
Nhạc chuông này là cậu mới cài, thật sự hối hận mình lúc tan ca đã cài đoạn này thành nhạc chuông, lúc này thật xấu hổ với những người trước mặt. Tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, may mà không cài ở công ty, nếu không thì....
Không đúng, lại nghĩ vớ vẫn nữa rồi. Chu Tiểu Tường thầm mắng một tiếng, nhìn về phía Tiêu Đình.
Tiêu Đình cười cười nói với cậu: Cứ nghe đi, không cần để ý.
Chu Tiểu Tường do dự một lúc, đang muốn ấn nút nghe, bên kia đã ngắt máy, không khỏi thở phào một hơi.
Tiêu Đình quay đầu bảo người hầu đứng sau : Đem bánh ga to lên đây.
Người nọ cung kính lên tiếng rồi xoay người rời đi.
Anh hai! Anh... Điện thoại lại lần nữa vang lên, Chu Tiểu Tường giống như bị giật điện, lông tơ dựng ngược cả lên, vội vã bắt máy: Alô..
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Bùi Trạch truyền tới làm cậu yên tâm hơn một chút: Em ở đâu đấy? Sao về nhà không thấy em?
Tôi ở... Chu Tiểu Tường siết nắm tay dưới mặt bàn: Nhà anh...
... Bên kia sửng sốt một lát: Đâu?
...Nhà anh. Chu Tiểu Tường thấy tình hình đầu dây bên kia bất thường ,sợ hắn đoán lung tung lại lo lắng, nhanh chóng bổ sung: Tôi đang ăn cơm!
Bên kia im lặng một lát, giọng nói dịu xuống: Ừ, giờ tôi tới đón em.
Mặc dù biết là vô ích, nhưng Chu Tiểu Tường vẫn lén lút mò chốt cửa bên cạnh, còn chưa kịp động đã bị người bên cạnh đưa tay bắt lại, sợ đến lòi mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh. Người này mặt lạnh như tiền, đầu để tóc đinh, mấy cọng tóc cứng ngắt dựng đứng nhìn như con nhím, nhìn sao cũng thấy đáng sợ.
Người nọ vẫn lạnh lùng nhìn cậu, mắt tràn ngập hàm ý cảnh cáo, không nói gì, đưa tay lạch cạch một tiếng chốt cửa xe lại, không quan tâm đến cậu nữa mà ngồi tựa lưng vào ghế, mặt không đổi sắc nhìn thẳng về phía trước.
Hai cái tay nhỏ bé của Tiểu Vũ siết chặt tay áo của Chu Tiểu Tường, mắt mở to nhìn người này, ánh mắt đầy sợ hãi, sụt sịt mũi nhỏ giọng khóc: Anh hai...anh hai...
Chu Tiểu Tường ôm chặt thằng bé vỗ vỗ lưng nó, dán sát cửa xe, đường nhìn đảo khắp trong xe rồi lại nhìn về phía gương chiếu hậu, thấy người lái xe híp mắt cười, cùng hắn nhìn nhau một hồi lại đưa mắt đến người mặt lạnh bên cạnh : Các anh, có phải ...Tiêu...
Thông minh ghê nhan! Tô Việt Trạch cười quái gở, liếc nhìn về phía sau: Đừng để ý đến tên này, suốt ngày bày ra cái mặt chết, cứ xem hắn không tồn tại là được!
Chu Tiểu Tường lén thở phào một hơi, tuy rằng không biết bọn họ định làm gì, nhưng so với bọn buôn người cướp của gì đó thì cậu yên tâm hơn một chút, vội vã xoa xoa mặt Tiểu Vũ rồi ghé sát tai thằng bé nhỏ giọng dỗ: Đừng sợ đừng sợ, là người nhà của anh Đại Tiêu.
Tiểu Vũ sụt sịt nhìn cậu, trong mắt đều là nước, rồi cẩn thận nhìn hai người kia một chút, sau đó núp trong lòng cậu gật đầu, tiếng khóc nín dần, cái tay nhỏ bé vẫn còn nắm chặt áo của cậu.
Chu Tiểu Tường muốn gọi điện cho Tiêu Bùi Trạch nhưng điện thoại vừa mới móc ra đã bị lấy mất, cảm thấy mình làm cái gì cũng vô ích, lại không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, đành yên lặng theo dõi tình hình, hành trình vô cùng yên lặng.
Sắc trời tối dần, xe chạy thẳng một mạch đến khu nhà giàu ở thành Tây, đến trước một biệt thự tương đối xa hoa lóe lóe đèn, cổng lớn mau chóng được mở ra, xe một đường chạy vào, đi dọc theo hàng cây chậm rãi chạy về phía nhà chính.
Chu Tiểu Tường nhìn khung cảnh của nơi này, không thể nào không nghĩ tới ba chữ xã hội đen , thế nhưng nhớ tới Tiêu lão gia tử đã sớm giặt trắng cho nên không cảm thấy quá hoang mang, cậu lấy cái xách trên người Tiểu Vũ xuống mang lên lưng mình, sau đó lại ôm chặt Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cũng có chút sợ hãi, tuy rằng hay mở to mắt tò mò nhìn bên ngoài nhưng vẫn thường thường lén lút liếc về phía bên cạnh, vừa thấy ông chú kỳ quái mặt lạnh kia thì không khỏi run lên, chui vào lòng Chu Tiểu Tường núp.
Đến cửa nhà chính, Cố Huyền mặt lạnh rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, trả điện thoại lại cho Chu Tiểu Tường, thản nhiên nói: Xuống xe.
Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái, nhìn hắn: Cửa khóa rồi.
Thiệu Tử Việt ở ghế trước mặt bật cười, xoay người qua sát cậu một lát, thấy Cố Huyền mở chốt cho cậu xuống xe, hắn cũng vội vã đi xuống trước, đưa tay sờ mặt Tiểu Vũ chép miệng nói: Thằng nhóc này thật xinh trai! Chắc bán được giá lắm đây!
Tiểu Vũ vừa nghe được liền sợ hãi túm ngực áo Chu Tiểu Tường khóc toáng lên.
Chu Tiểu Tường cắn môi, thấy người này chắc cũng không đơn giản nên không nói gì với hắn, cậu vỗ vỗ lưng Tiểu Vũ, mở cửa xuống xe.
Hai người đi trước, một người từ đầu tóc, đến lưng đến chân, từ trên xuống dưới lạnh lùng cứng ngắt cả người thẳng tắp, bước đi không tiếng động, người kia thì tóc tai mềm mại hơn chút, bước đi vẹo vọ bộ dáng cà lơ phất phơ nhưng cũng không gây ra tiếng động.
Chu Tiểu Tường đi sau bọn họ, cũng không muốn làm cái chuyện xoay người bỏ trốn ngu xuẩn, từ khi bọn họ vào cổng lớn đến khi cậu được trả lại điện thoại là có thể nhận ra, đã đến nơi này, cậu như cá nằm trên thớt, như mì nằm trong tô, mặc cho bọn họ phanh miếng xé đoạn, nắn tròn bóp dẹt, mình không có quyền lên tiếng, càng không có cơ hội chạy thoát.
Ngày hôm nay Tiêu Bùi Trạch không ở bên cạnh mình thì mình đã bị bắt tới đây, xem ra bọn họ vẫn luôn chờ đợi thời cơ này. Chu Tiểu Tường không biết Tiêu lão gia tử bắt mình tới đây để làm chi, nhưng mà từ những lời Tiêu Bùi Trạch nói, đại khái có thể đoán ra Tiêu lão gia tử là đang muốn lấy lòng con trai mình.
Chu Tiểu Tường mím môi, mình là người ngoài, không biết tới đây được đón tiếp thế nào, trong tiềm thức nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng dây thần kinh vẫn căng chặt, cảnh giác nhìn bốn phía, nương theo tia sáng đèn trên mặt cỏ len lén quan sát, rồi hôn hôn lên hai má Tiểu Vũ một cái, dỗ dành thằng bé.
Cửa chính không tiếng động mở ra, Chu Tiểu Tường theo sau đi vào, thảm trải trên mặt đất theo phong cách cổ xưa, đi không vang tiếng bước chân, làm nảy lên tâm lý hoảng sợ, đi dọc hành lang qua khúc ngoặt, đi đến phòng khách, nội thất thiên về phong cách Trung Hoa, chính giữa là một cái bàn tròn lớn, trên bàn đầy đồ ăn, nhìn giống như ở nhà hàng.
Chu Tiểu Tường nhìn những người ngồi xung quanh bàn một vòng, ngây ngẩn cả người.
Những người này thoáng nhìn chỉ hơn bốn mười, nhìn rất trẻ, cho nên Chu Tiểu Tường tự động gia tăng tuổi bọn họ thêm chục năm, đoán chừng bọn họ cũng hơn năm mươi. Người đang ngồi ở ghế chủ vị, tóc trắng toát, nhưng trên mặt ít nếp nhăn, có chút giống với Tô Việt Trạch, rất có uy nghiêm khiếp người giống như Tiêu Bùi Trạch khi làm việc ở công ty.
Chu Tiểu Tường lấy ánh mắt sắc bén của ông ấy nhìn lại đây, lại còn híp mắt cười cười, toàn thân lập tức cứng ngắt, cảm nhận được tầm mắt của mọi người đều đổ dồn lên người mình, cậu vô thức ôm chặt Tiểu Vũ.
Cậu lớn lên trong một gia đình bình thường nên gặp phải tình huống như thế này, trong lúc nhất thời chân tay không biết đặt đâu cho phải, trong đầu nổ ầm ầm, vội vàng lấy bình tĩnh, cung kính lễ phép lên tiếng chào hỏi: Chào Bác Tiêu!
Đầu lông mày Tiêu Đình nhướng lên một cái, vẻ cười trên mặt nhiệt tình hẳn lên, ha ha cười gật đầu, đưa tay ngoắc ngoắc: Lại đây, ngồi xuống ăn cơm tối.
Chu Tiểu Tường bị phản ứng của ông làm cho đần người, chớp mắt mấy cái bình tĩnh tinh thần, không thể làm gì đành phải kiên trì đi đến, thấy người hầu kéo ghế ra ình, cậu càng thêm bối rối, lại lần nữa đành phải ôm Tiểu Vũ ngồi xuống.
Mấy phút ngắn ngủi đó, phòng ăn yên lặng đến đáng sợ, Chu Tiểu Tường hận không thể không có một trận gió ào tới đem cậu và Tiểu Vũ cuốn đi, nếu như tiếp tục như vậy, chắc cả người cậu sẽ chóng biến thành cương thi.
Nếu như không biết trước hoàn cảnh của Tiêu gia, nói không chừng cậu sẽ không có cảm giác gì, nhưng mà trước kia đã nghe Tiêu Bùi Trạch nói sơ vài câu, hơn nữa ở đây lại âm u có chút đáng sợ, giống như phim vậy, so với cuộc sống của mình thật sự quá cách biệt, đành không thể làm gì hơn là từng đợt từng đợt tẩy não mình: Đây không phải là giã hội đen, đây không phải là xã hội đen! Cha Tiêu đã hoàn lương, đã hoàn lương!
Trên mặt Tiêu đình không có nếp nhăn, nhưng lúc cười lên thì lại có vài vết chân chim nơi khóe mắt, thoạt nhìn cũng không thấy đáng sợ, ông đưa tay vỗ vai cậu: Không cần khẩn trương, chỉ là ăn bữa cơm thôi.
Chu Tiểu Tường tự tẩy não mình, lại thấy thái độ ông bình thường , rốt cuộc điều chỉnh xong trạng thái của mình, nhìn ông cười cười: Cảm ơn!
Ngược lại, Tiêu Đình đối với phản ứng của cậu có chút ngạc nhiên, sửng sốt một chút rồi lại cười ha ha, nhìn Tiểu Vũ mặt mày căng thẳng nhìn mình lom lom, ông lại đưa tay vỗ vỗ đầu thằng bé: Anh bạn nhỏ không phải sợ, ăn xong ông sẽ đưa con về.
Tiểu Vũ chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn anh nó.
Chu Tiểu Tường ở dưới mặt bàn cầm cánh tay mềm mại nhỏ bé của nó nhéo nhéo, gật đầu: Ừ.
Tiểu Vũ rốt cuộc không sợ nữa, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Chu Tiểu Tường tựa vào lòng cậu tò mò quan sát mấy ông lão cùng bàn.
Tiêu Đình phất tay: Được rồi! Ăn cơm đi!
Sự yên lặng đnág sợ của phòng ăn rốt cuộc cũng bị phá tan, mọi người trong bàn đều hướng Tiêu Đình mời rượu, nói đúng hơn là chúc thọ, Chu Tiểu Tường nghe thấy, lại lần nữa đần người, thật sự càng ngày càng không hiểu ông ấy đnag làm gì.
Chờ mọi người đều mời rượu xong, Chu Tiểu Tường không thể làm gì khác hơn, nâng cốc lên, suy nghĩ một lát, nếu như ông gọi mình tới đây dùng cơm, mà lại đúng dịp sinh nhật hôm nay, cũng không có tiết mục đột ngột trở mặt , thì nói không chừng là đã ngầm đồng ý quan hệ của cậu và Tiêu Bùi Trạch, cuối cùng suy xét một chút, đành lên tiếng: Không biết nay là sinh nhật của bác, thật thứ lỗi. Chúc bác sinh nhật vui vẻ! Thân thể khỏe mạnh, mọi chuyện như ý!
Tiêu Đình thoạt nhìn rất vui vẻ, cười ha ha nhận ly rượu mời của cậu, rồi lại bảo cậu không cần khách khí, cứ thoải mái ăn.
Chu Tiểu Tường làm sao có thể không khách khí, nhưng mà cũng không ngược đãi chính mình, nhất là Tiểu Vũ, thấy đồ ăn thằng bé thích là liền gắp cho nó ăn. Dù sao đi nữa, mặc kệ ông Tiêu tính toán gì, thì cũng sẽ không vì cậu ăn nhiều mà thay đổi quyết định.
Tiêu Đình trong lúc ăn cơm uống rượu, tỉnh thoảng cũng những người trong bàn trò chuyện việc công ty, tình hình sản xuất, nghe không giống xã hội đen chút nào.
Chu Tiểu Tường nghe thấy có chút cảm thán, bỗng nhiên thấy ông nói chuyện với mình: Đi Sanya chơi có vui không?
Chu Tiểu Tường vội vàng không kịp chuẩn bị, xém nữa vứt luôn đôi đũa, vội vã bình tĩnh, cười cười đáp lại : Rất vui ạ Trong lòng thì mồ hôi đổ như mưa: Mẹ nó! Đi hưởng tuần trăng mật mà cũng bị theo dõi sao?! Không, chỉ có một tuần, không tính là tuần trăng mật...
Chu Tiểu Tường khóc không ra nước mắt, không biết mình khẩn trương kiểu gì mà còn có thể suy nghĩ lệch lạc trong hoàn cảnh này, đành ngượng ngùng hắng giọng, lại bưng ly rượu lên mời ông, che giấu sự bối rối của mình.
Đang nói chuyện, điện thoại của Chu Tiểu Tường đột nhiên reo lên, giọng nói vui mừng của Tiểu Vũ từ trong túi áo phát ra: Anh hai! Đại Tiêu gọi điện thoại tới! Anh hai! Đại Tiêu gọi điện thoại tới! Anh...
Chu Tiểu Tường nhanh chóng móc điện thoại ra, mở khóa bàn phím, không biết có nên bắt máy hay không, vẻ mặt cực kỳ bi thương mà chọt chọt điện thoại. CŨng may khi mở khóa thì điện thoại sẽ tắt chuông, nếu không cậu thật muốn đập đầu vào bàn.
Nhạc chuông này là cậu mới cài, thật sự hối hận mình lúc tan ca đã cài đoạn này thành nhạc chuông, lúc này thật xấu hổ với những người trước mặt. Tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, may mà không cài ở công ty, nếu không thì....
Không đúng, lại nghĩ vớ vẫn nữa rồi. Chu Tiểu Tường thầm mắng một tiếng, nhìn về phía Tiêu Đình.
Tiêu Đình cười cười nói với cậu: Cứ nghe đi, không cần để ý.
Chu Tiểu Tường do dự một lúc, đang muốn ấn nút nghe, bên kia đã ngắt máy, không khỏi thở phào một hơi.
Tiêu Đình quay đầu bảo người hầu đứng sau : Đem bánh ga to lên đây.
Người nọ cung kính lên tiếng rồi xoay người rời đi.
Anh hai! Anh... Điện thoại lại lần nữa vang lên, Chu Tiểu Tường giống như bị giật điện, lông tơ dựng ngược cả lên, vội vã bắt máy: Alô..
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Bùi Trạch truyền tới làm cậu yên tâm hơn một chút: Em ở đâu đấy? Sao về nhà không thấy em?
Tôi ở... Chu Tiểu Tường siết nắm tay dưới mặt bàn: Nhà anh...
... Bên kia sửng sốt một lát: Đâu?
...Nhà anh. Chu Tiểu Tường thấy tình hình đầu dây bên kia bất thường ,sợ hắn đoán lung tung lại lo lắng, nhanh chóng bổ sung: Tôi đang ăn cơm!
Bên kia im lặng một lát, giọng nói dịu xuống: Ừ, giờ tôi tới đón em.
/65
|