Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Q.2 - Chương 111: Bị lỗ

/166


Edit + beta: Nhoktho

“Nguyên soái, ngài thế nào rồi?” Chung Anh sốt ruột hỏi thăm. Anh ta vội vàng xuống ngựa nâng Như Phong dậy, mà hơn hai trăm nhân mã đi đến tản ra đi làm chuyện của mình, tìm người bên ta còn sống trong đống thi thể, còn nếu gặp địch binh còn sống sẽ ột đao tiễn bước.

Như Phong lắc đầu, hỏi: “Tình hình bây giờ ra sao rồi?”

“Bẩm nguyên soái, ba vạn binh mà Lãnh tướng quân và Tôn tướng quân mang đi thật sự đã gặp phải mai phục, lúc mới bắt đầu thì tình thế nghiêng hẳn về một bên. Nhưng mà sau đó vì nguyên soái Lợi Minh bên địch nửa đường không biết nhận được tình báo gì đó, liền cắt hai vạn nhân mã chạy đi. Sau đó Lữ tướng quân cùng với Úy Trì tướng quân bên ta đến cứu viện, vì vậy đã cùng ba vạn địch binh còn lại xảy ra một hồi kịch chiến.” Chung Anh một bên cho Như Phong ăn một viên dược, một bên nói.

“Như vậy sau đó thì sao?” Như Phong ngưởi được mùi hương quen thuộc, vội vàng há miệng nuốt xuống, đây là thuốc bổ sung thể lực do Túy Nguyệt chế, sau khi ăn, nàng mới vội vàng hỏi.

“Nhân số hai bên không chênh lệch lắm, mặc dù mới bắt đầu bên ta tổn thất khá lớn, nhưng sau khi Lợi Minh đi rồi, tình huống đại biến, mà Hà tướng quân là người thứ ba chạy tới, vì phòng ngừa phía trước có phục binh, sau khi có kỵ binh ngăn chặn, bọn họ liền thiết lập mai phục, cuối cùng thật sự là đã ngăn chặn được sáu ngàn địch binh ở miệng sơn cốc.” Nói đến đây, sắc mặt Chung Anh hoãn xuống.

Khí sắc của Như Phong cũng đã tốt hơn một chút: “Cuối cùng tổn thất bao nhiêu?”

“Sơ sơ là hơn một vạn, con số cụ thể còn chưa thống kê được. Nhưng mà bên quân địch thì toàn quân ba vạn nhân mã đều đã bị diệt rồi. Lúc trở về phó soái nói lực chiến đấu của chúng ta đã nâng cao không ít, chỉ là tất cả mọi người rất lo lắng cgo an nguy của ngài, bây giờ nguyên soái không có việc gì là tốt rồi.” Chung Anh đem túi nước đưa qua cho Như Phong.

Như Phong cười khổ, nói sang chuyện khác: “Đại quân của Nhị hoàng tử đâu? Còn một vạn quân bên Mã Thanh Thu bây giờ như thế nào?”

Biểu tình Chung Anh đột nhiên: “Mười vạn đại quân của hắn bây giờ đã chạy tới Lạc Nhạn thành, phỏng chừng là muốn dùng vũ lực công thành.”

Như Phong lắc đầu, nói: “Hắn sẽ không công thành đâu, công thành sẽ tổn thất rất rất lớn, theo lời nói vừa rồi của ngươi, lần này chúng ta tổn thất không lớn như họ, nhưng nhân số bên họ hơn chúng ta nhiều, cho nên hắn có lẽ là muốn vây thành.”

Chung Anh kỳ quái nhìn Như Phong, nói: “Quân sư Nam Sơn cũng nói như vậy, hơn nữa bây giờ phó nguyên soái trong thành đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Được rồi, Mã tướng quân không có việc gì, dựa theo chiến thuật du kích mà ngài dạy cho, dù không thắng cũng khiến địch nhân hỗn loạn, mệt mỏi, bây giờ có lẽ bọn họ vẫn còn đang sứt đầu mẻ trán đấy

Như Phong gật đầu, Trong lòng có chút buông lỏng, nhưng nhìn này quân doanh tràn đầy thi thể, trong mắt tràn đầy đau xót.

“Tổng cộng có bao nhiêu người còn sống?”

Bây giờ chỉ nhìn thấy không ngừng có người được dìu . Như Phong thấy được Chu Tiền, Chu Hậu, Dương Ảnh cùng Bạch Nhất Quân, mặc dù là trên mặt đầy vết máu, nhưng Như Phong vẫn nhận ra được. Trong lòng, nhẹ nhõm thêm một chút.

Chung Anh gọi tới một người lính, thấp giọng hỏi vài câu, lúc này mới quay đầu nói: “Nguyên soái, Hổ Dực Doanh tổng cộng còn được hơn hai trăm người sống, bọn họ đều là kiệt lực mà té xỉu, những vết thương trên người cũng không có gì nguy hiểm, nghỉ ngơi tốt sẽ không sao.” Lúc Chung Anh nói ra, hai mắt cũng không nhịn được đỏ lên, dù sao, hắn từng là giáo úy của Hổ Dực Doanh, đối với Hổ Dực Doanh có tình cảm rất sâu.

Như Phong không đành lòng nghe, ai, đây đều là lỗi của mình, nếu không bởi vì mình phòng bị không sâu với Dung Ức Ảnh, bây giờ cũng không thành như vậy. Có lẽ mình sẽ thấy một quân doanh trống trơn*, nhưng mà hẳn là sẽ không giống như bây giờ khiến cho các huynh đệ của mình đi chịu chết.

* là vì biết trước Như Phong đột kích nên tản quân đi hết(???????)

Cao Càng Tề chậm rãi đi tới, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Như Phong, vừa rồi lâm vào lúc hôn mê, vẫn mơ hồ mà nghe được cuộc nói chuyện của Dung Ức Ảnh và Như Phong, cho nên hắn rất hiểu được tâm tình của Như phong hiện giờ.

“Nguyên soái, đừng tự trách nữa, ta với Dung Ức Ảnh là đồng song, hơn nữa lại sớm chiều ở chung, ta sớm biết gần đây hắn có điểm bất thường, nhưng ta vẫn không cảnh giác, nói ra ta cũng có trách nhiệm, không sớm nhắc nhở ngài. Nhưng mà chúng ta chỉ hơn hai ngàn người giết chết hai vạn người bọn chúng, xem như đáng giá!” Cao Càng Tề an ủi nói.

Chung Anh vừa nghe, cũng biết rồi một sơ lược, nhưng mà hắn vẫn hơi kinh ngạc: “Theo lý thuyết, nếu như hắn thật sự mật báo, quân địch sao lại toàn quân bị diệt? Hẳn là ngược lại mới đúng.”

Cao Càng Tề nhìn Như Phong, Như Phong nhìn bầu trời, thấp giọng nói: “Đây có lẽ là bởi vì mấy con chim diều hâu mà chúng ta bắn dọc theo đường đi, cho nên Lợi Minh mới không biết chúng ta lúc nào đến, lúc nào tiến công, từ nơi nào tiến công. . . . .”

Hai người cũng không nói chuyện nữa, sức lực Như Phong từ từ khôi phục, nói: “Đi lấy thanh kiếm của ta đem lại đây.”

“Ở đâu?” Hai người đồng thanh hỏi.

Như Phong nhẹ hất hất cằm về phía người nào đó.

Mọi người ở đây không tự chủ được theo sát nhìn lại, chỉ thấy Lợi Minh hai mắt trợn trắng, đầu lưỡi lè ra, ở cổ bị thứ gì đấy giống đai lưng quấn lấy.

“Cái đai lưng này?” Chung Anh rất là khó tin.

Như Phong mỉm cười: “Là kiếm của ta.”

“Khó trách các huynh đệ luôn tò mò kiếm của nguyên soái thường lấy ra ở đâu, thì ra chỉ là một chiếc đai lưng à.” Cao Càng Tề thở dài nói, đi qua thuận tiện chặt luôn đầu của Lợi Minh.

Như Phong nhận đai lưng, không nhìn đến cái đầu người, sau khi quấn đai lưng xong, thì nói: “Nhanh rời nơi này thôi, ở đây không nên ở lâu.”

Hai người lên tiếng, chỉ để lại vài người lau dọn chiến trường, sẵn tiện tìm ngựa mà địch binh giấu, những người khác thì một người một ngựa bước trên đường trở về thành.

Dọc theo đường đi mọi người cưỡi ngựa chạy rất nhanh, không có gặp phải người nào, chỉ gặp vài đội tìm kiếm Như Phong. Nhưng Như Phong vẫn là cảm thấy bất thường, nhưng mà bởi vì thể lực chưa khôi phục, bây giờ chỉ miễn cưỡng đủ để cưỡi ngựa mà thôi, cho nên không có sức lực đi nghiên cứu, bây giờ chỉ có thể hy vọng lần thám báo này không có trục trặc gì.

Nhưng Như Phong vẫn nghiêng người hỏi: “Các ngươi có thể cảm thấy cuộc hành trình này quá yên bình hay không?”

Chung Anh gật đầu, trả lời: “Đúng là có hơi yên ả, nhưng bây giờ sự chú ý của mọi người không ở điều này, hơn nữa phía trước tin tức thám báo phía trước truyền đến cũng nói không có vấn đề gì.”

Như Phong nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua đội ngũ phía trước và hàng ngũ phía sau, khẽ thở dài, trong lòng có chút bất an.

Quả nhiên, vài giờ sau, thám báo báo lại, nói phía trước có đội ngũ lớn, ít nhất có một vạn người.

Như Phong hỏi: “Dẫn đầu là ai?”

Thám báo lắc đầu: “Bẩm nguyên soái, dẫn đầu là một nam tử dung mạo tuyệt mỹ , vóc người gầy cao, khí thế bất phàm.”

Trái tim Như Phong thoáng lạc nhịp, nhìn chăm chú vào những người khác, ánh mắt khẩn trương của bọn họ, nói: “bây giờ Chúng ta phải lập tức lui về phía sau thôi.”

Vừa nói vừa dẫn đầu quay đầu ngựa lại, mọi người cũng chỉ có thể làm theo, sua khi cưỡi ngựa được một khắc đồng hồ*, Như Phong nhìn đường nhỏ bên trái, nói với người bên canh, nói: “Đi từ nơi này, một lúc lâu sau có thể trở lại quân doanh, các ngươi đi đi.”

*15’

“Vậy còn ngài?” Chung Anh vội vàng hỏi, những người khác cũng đem tầm mắt đặt trên người Như Phong.

Như Phong thở dài nói: “Đừng lo cho ta, nếu không đi nhanh thì tất cả mọi người đều sẽ chết.”

“Nguyên soái, ngài đi cùng chúng ta, bình tĩnh sẽ có thể tránh thoát truy binh.” Cao Càng Tề lớn tiếng nói.

Như Phong gấp gáp nhìn hắn: “Mục đích của hắn là ta, ta không sao đâu, so với các ngươi ta đáng giá hơn, cho nên các ngươi hãy đi nhanh đi, nếu không đi, thì không còn kịp đâu, đây là mệnh lệnh, nếu như các ngươi còn coi ta là nguyên soái, thì lập tức rời đi.” Phải dùng mệnh lệnh, cho dù như vậy, Như Phong cũng không nắm chắc có thể cho bọn họ rời đi an toàn .

Mọi người lặng im, chỉ nhìn Như Phong và Chung Anh.

Như Phong xuống ngựa, Chung Anh cũng vội vàng xuống ngựa theo, Như Phong phất tay ngăn cản hành động xuống ngựa theo của những người còn lại.

“Sau khi ngươi trở về, nói cho Nam Sơn, nói ta đã lưu lại trên người Dung Ức Ảnh Lưu Hương hoàn, bảo nó điều tra cho ra thân phận Dung Ức Ảnh, nhớ kỹ không nên đả thảo kinh xà*, chính ta cũng sẽ lưu trên người mùi hương này. Đến lúc đó các ngươi gọi người tới cứu ta là được, nhớ kỹ, là ba ngày sau trở lại.” Như Phong nhỏ giọng dặn dò .

*đánh cỏ động rắn

Lúc Dung Ức Ảnh cùng nàng mặt đối mặt, Như Phong cũng đã có tâm tư này, cho nên khi hắn chuẩn bị đứng lên, Như Phong bèn lấy một ít Lưu Hương hoàn hòa với máu tươi và bùn đất vẩy lên cổ của hăesn. Lưu Hương hoàn này sau khi bóp nát sẽ dinh lại trên da tay người, thẩm thấu vào trong tay, chỉ cần tái trong vòng 3 ngày có thể dùng con chim mà Túy Nguyệt nuôi truy tìm ngàn dặm, đây là do nàng và Túy Nguyệt lúc trên núi nghiên cứu chế tạo ra, chỉ là thật không ngờ bây giờ đã phát huy công dụng.

“Nhưng nguyên soái, nếu như ta không hộ tống ngài trở về, lão nguyên soái tỉnh lại. . . .” Vẻ mặt Chung Anh không vui.

Lúc này, lại một gã thám báo báo lại: “Báo cáo nguyên soái, quân địch đã chỉ còn cách một dặm nữa.”

Như Phong trừng mắt, nói: “Còn không mau đi!”

Cuối cùng, trừ ra Chu Tiền Chu Hậu, những người khác đều chỉ còn cách bước đi, chân đi mà hai con mắt ướt đẫm vẫn nhìn về phía Như Phong, kể cả Bạch Nhất Quân, rất giống như Như Phong một đi không trở về, điều này làm cho Như Phong thật bất đắc dĩ.

Như Phong chậm như rùa mà cỡi ngựa đi về phía trước, Trong lòng cười thảm, nhớ kỹ vừa rồi Chung Anh đi trước, thấp giọng nói một câu: “Lão nguyên soái trước kia cũng trải qua chuyện như vậy.”

Ha ha, xem ra mình và gia gia vô cùng giống nhau, luôn là lặp lại một vài chuyện tương tự.

Rốt cục tới, mặt đất như chấn động, làn gió khô nóng thổi qua, vờn bay mái tóc và tay áo của nàng, khiến hai mắt người ta mờ đi.

Như Phong một thân mê màu phục bây giờ đã không còn nguyên dạng, phía trên dính đầy bùn đất và máu tươi, toàn thân trên dưới chỉ có một đôi mắt lấp lánh hữu thần. Mà Chu Tiền cùng Chu Hậu bên người nàng cũng như là mới từ biển máu trong mò ra , nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Trái lại Vân Thiêu Trạch, trên người mặc khôi giáp màu bạc, tóc búi cao thình một bó, quần áo sạch sẽ, khóe miệng chứa ý cười, cưỡi trên con ngựa cai to, haimắt thẳng nhìn chằm chằm Như Phong.

Bốn mắt nhìn nhau, tương cố vô ngôn, duy hữu lệ thiên hành.*

* Nhìn nhau nhưng lại nghẹn lời

Duy ngàn dòng lệ nối hàng nhau tuôn.

(giang thành tử – Ất Mão, Anh Tử dịch. Nguồn: thivien.net)

Đương nhiên, loại tình huống này sẽ không có khả năng xảy ra.

Thình huống thật sự là, bốn mắt nhìn nhau, chưa kịp nói chuyện, một gã võ tướng bên người Vân Thiêu Trạch đã vung tay, một đội lính tiến lại gần Như Phong, ai cũng lăm le vũ khí.

Song phương vận sức chờ tấn công.

“Điện hạ, có lẽ bọn chúng còn có những người khác, có cần phái người đuổi theo không?” Trung niên nam tử bên người Vân Thiên Trạch hỏi.

Đôi mắt Vân Thiêu Trạch nhìn Như Phong, nói: “Đi thôi.”

Như Phong trừng mắt, chỉ là mấy trăm người thôi, có thể diệt cỏ tận gốc.

Cho nên ba người lập tức ngăn chặn con đường, Chu Tiền, Chu Hậu rút ra binh khí, nóng lòng muốn thử.

“Không biết tự lượng sức mình!” Tiểu Thanh nhỏ giọng thầm thì, không thoát được lỗ tai của Như Phong.

Như Phong nheo lại đôi mắt, nhìn hắn, có chút động đậy môi: “Như nhau.”

Tiểu Thanh trừng mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm Như Phong, trong mắt có hừng hực lửa giận.

Như Phong hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Vân Thiêu Trạch, không nói.

Vân Thiêu Trạch rốt cục mở miệng, nói: “Theo ta trở về thôi.”

“Không đuổi theo?” Như Phong cố chấp mà hỏi, không để ý đến lời hắn nói, nàng cần một lời hứa.

Vân Thiêu Trạch gật đầu: “Chỉ cần ngươi không phản kháng.”

Như Phong nhìn thoáng qua Chu Tiền và Chu Hậu, hai người tương nhìn thoáng qua, ném trường kiếm đang cầm trong tay, xuống ngựa.

Như Phong cũng theo xuống ngựa.

Lập tức, có mấy người xuống ngựa muốn áp trụ Như Phong, lúc đi tới còn cực kỳ cảnh giác mà nhìn Như Phong, Như Phong nhếch miệng cười cười, lộ ra một hàm răng trắng, nhưng lại ngược lại khiến cho bọn họ lại càng hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau.

“Đồ vô dụng!” Có người nói nhỏ nói, một người phi thân lại đây, tay điểm huyệt, Như Phong nhất thời hoa lệ lệ mà té xỉu. Một khắc trước khi té xỉu vẫn còn tức giận, không có nội lực thật không tốt nha.

Chu Tiền và Chu Hậu vừa muốn phản kháng cũng bị người chế trụ, dù sao cũng là đã chiến đấu hăng hái một đêm, thể lực đã tới cực hạn, hơn nữa vừa rồi đoạn đường bôn ba, nói là nghỉ ngơi căn bản không phải, gọi là hao phi thể lực thì đúng hơn.

Sau khi ba người bị chế trụ, trung niên nam tử định kéo Như Phong vẫn còn trên mặt đất, Vân Thiêu Trạch lên tiếng: “Thong thả một chút, Vân thúc, ôm hắn đưa cho ta, ta tự mình áp giải hắn.” (hí hí, nằm trong lòng mỹ nam sướng chưa? >v<)

“Chủ nhân!” Tiểu Thanh không đồng ý mà kêu nhỏ một tiếng, nhưng lại đổi lấy cái trừng của Vân Thiêu Trạch, cuối cùng chỉ có thể ủy khuất ở im miệng.

Vân Thiêu Trạch cẩn thận ôm Như Phong trước ngực, không để ý đến mùi hôi thối trên người hắn, lúc này mới yên tâm mà giục ngựa rời đi.

Sau kho tới đại doanh, Vân Thiêu Trạch đưa cho người hầu mà tự mình bế Như Phong đến trong đại doanh của mình, sau đó phân phó binh lính ngoài cửa nhanh chóng mang nước nóng tới, sau khi giải khai huyệt đạo cho Như phong thì ra lệnh những người khác không được phép tiến vào.

Đợi những người khác rời khỏi, Vân Thiêu Trạch lúc này mới cất tiếng gọi: “Như Phong, Như Phong!” Vẻ mặt vui sướng, rất giống một thằng nhóc chiếm được món đồ chơi mình yêu thích bấy lâu.

Như Phong vẫn ngủ say, không có phản ứng.

Vân Thiêu Trạch có chút lo lắng, tiếng tục khẽ gọi vài tiếng, Như Phong vẫn không phản ứng. Sau khi cẩn thận quan sát , rốt cục kết luận là do quá mệt mỏi, cho nên ngủ thiếp. Nghĩ vậy, Vân Thiêu Trạch lúc này mới yên lòng, ngồi ở bên giường chuyên chú nhìn chằm chằm mặt Như Phong, trên mặt tramrg đầy ý cười thõa mãn.

Nhìn khuôn mặt đầy vết máu, Vân Thiêu Trạch khẽ nhíu mày, lấy ra khăn tay nhẹ nhàng mà lau lau, không hiệu quả, vì vậy chỉ còn cách chờ nước nóng đưa tới.

Nước nóng đưa tới, Tiểu Thanh nhìn ngươi đang nằm dây bẩn trên giường tuyết trắng, không nhịn được cau mày, nhưng nhìn trên mặt chủ tử có chút ý cười, Trong lòng vừa vui vừa buồn, thấy chủ tử trừng mắt nhìn mình, đành phải không tình nguyện mà lui xuống, trước khi đi còn ghen ghét trừng mắt liếc Như Phong.

Sau khi không còn ai, lúc này Vân Thiêu Trạch mới mừng khấp khởi bưng chậu nước nóng lại, lắc lắc tay Như Phong, nhẹ giọng nói: “Như Phong, dậy lau rửa nào.”

Thấy Như Phong chỉ khẽ nhíu mày, không động đậy, Vân Thiêu Trạch nở nụ cười ranh mãnh.

Sau khi làm ướt khăn lông, Vân Thiêu Trạch cẩn thận từng tí lau sạch vết máu trên mặt Như Phong, từ từ lộ ra cái trán cái trán trơn bóng trắng muốt sạch sẽ, cái mũi thẳng tắp, khuôn mặt nõn nà. . . . Và đôi môi ửng hồng.

Nghe người khác nói, sau khi ra chiến trường, cho dù dung nhan đẹp mấy cũng sẽ đã bị phong sương hằn vết, người cũng già đi, không ngờ rằng hắn vẫn như trước, vẫn xinh đẹp đến khó tin như vậy.

Trong lòng Vân Thiêu thầm than, hắn đương nhiên không biết Như Phong làm một người con gái, chỉ cần là con gái bình thường thì sẽ cực kỳ trân trọng khuôn mặt và da tay của mình, cho dù là phóng khoáng giống như Như Phong cũng không ngoại lệ.

Nhìn bờ môi căng mọng, yết hầu Vân Thiêu Trạch giật giật, không nói hai lời, cúi người in lên môi, nhẹ nhàng mà hút . . . . Trong lòng dâng lên một dòng nhu tình mật ý, rốt cục. . . Hắn đã ở bên mình rồi!

Như Phong ưm một tiếng, ngón tay giật giật.

Vân Thiêu Trạch vội vàng buôngnàng ra, trên mặt không khỏi đỏ ửng lên, tiếp theo không biết nhớ tới cái gì, vội vàng oán hận trừng mắt nhìn liếc mắt một cái Như Phong, khăn lông trong tay cũng không khỏi có chút mạnh hơn.

Thấy lông mi Như Phong rung động, Vân Thiêu Trạch vội vàng ngừng tay lại, nhìn kỹ Như Phong, sau khi thấy Như Phong không có động tác gì khác, thì yên lòng, chuyên chú nhìn khuôn mặt Như Phong.

Tầm mắt dời xuống, khuôn mặt trắng nõn và cái cổ đen bẩn đối nghịch nhau nhìn rất ngưa mắt, cho nên khăn lông nóng hổi trong tay tiếp tục hạ xuống chà lau cổ.

Một đoạn cổ trắng ngần mềm mại lộ ra.

Có chút bất thương, Vân Thiên Trạch nhìn chằm chằm cổ của Như Phong.

Sau một lúc lâu, trên mặt hắn thiện lên một nỗi vui mừng khó tả,gần như là run rẩy toàn thân. Đôi môi mấp máy, nhưng lại nói không ra tiếng.

Tầm mắt dời xuống một chút, nhìn bộ ngực bằng phẳng, Vân Thiêu Trạch tỉnh táo hẳn, vươn đôi tay đang run nhè nhẹ, không nói hai lời, đã muốn cởi quần áo.

Nhưng lục lọi hồi lâu, vẫn chưa thấy vạt áo để mở, chỉ cảm thấy trong tay một mảnh bằng phẳng, còn có chút cứng cứng, trong lòng lại càng sốt ruột.

“Soạt” một tiếng, Vân Thiêu Trạch rút ra một cây chủy thủ ánh bạc từ trong giày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Như Phong. (hắc hắc, ta muốn cắt chỗ này quá cẩn ơi ^^)

Thể lực của Như Phong tiêu hao, hơn nữa bị điểm huyệt, cho nên mới chìm vào giấc ngủ, nhưng bây giờ có người sờ loạn ở trên người, hơn nữa lạu cảm thấy nguy hiểm và lưỡi dao sắc bén, cho nên lập tức liền giật mình tỉnh lại, bằng trực giác, một tay đưa tới, đúng lúc bắt được cánh tay Vân Thiêu Trạch. Bốn mắt nhìn nhau, Như Phong quát to: “Ngươi muốn làm gì?” (Câu này nghe quen quen =v=)

Vân Thiêu Trạch nhìn khuôn mặt trang đầy sức sống của hắn, thấp giọng nói: “Ta chỉ là muốn giúp ngươi cởi quần áo để tắm rửa thôi.”

“Tắm rửa cần đến đao?” Vẻ mặt Như Phong trạn ngập sự khó tin.

Vân Thiêu Trạch không nói, hắn nhìn Như Phong, cười: “Như Phong.” Hắn cúi đầu gọi một tiếng.

Tay Như Phong run rẩy một chút: “Sao lại gọi buồn nôn như vậy?”

/166

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status