Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Q.1 - Chương 66: Bị thương

/166


Edit: Lan Hương

Beta: Nhoktho

Tuy Như Phong có võ nghệ cao cường, nhưng sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch, không thể nào, Phục Cường Trận sao?

“Gia gia, người nghe con giải thích, thật ra tối hôm qua con không có làm cái chuyện trái đạo như vậy.” Như Phong vội vàng la lên.

Úy Trì Hòe Dương không cần biết đến, giọng nói thâm trầm: “Ngươi qua cửa này đi rồi mới nói.”

“Phụ thân ơi, Như Phong sẽ chịu không nổi đâu.” Úy Trì Tùng lên tiếng.

“Phụ thân, Như Phong không thể nào làm chuyện như vậy.” Lâm Dĩ Lam cũng sốt ruột lên tiếng.

… …

“Yên tâm, có Túy Nguyệt ở đây, không chết được đâu, còn nữa, người nào cũng không được phép lên tiếng xin tha, bằng không Như Phong xảy ra chuyện gì thì các ngươi tự liệu.” Úy Trì Hòe nghiêm khắc cảnh cáo.

Mọi người đều im lặng.

Như Phong biết lúc này trốn cũng không thoát, nên trước khi vào Phục Cường trận, nàng liền ngồi xếp bằng, điều tức nội lực. Buổi sáng hôm nay, lúc trở về thành phải dùng khinh công đã tiêu hao một phần nội lực, mới vừa rồi lại cùng quản gia đấu một trận, tuy nói trận này thắng là mình nhưng lại làm cơ thể mình tiêu hao rất nhiều nội lực nữa, giờ lại phải đối phó với trận đòn kế tiếp… . . .

Phục cường trận vốn là trận gia pháp nổi tiếng nhất của Úy Trì phủ, do mười lăm người người tạo thành, trình độ võ công của mười lăm người này so với người trong giới giang hồ cũng chỉ bình thường, nhưng khi mười lăm người họ cùng nhau thi triển kiếm pháp, uy lực lại tăng gấp vạn lần.

Nó mang nhiều chiến tích huy hoàng trên chiến trường, các đệ nhất cao thủ của phen địch phái tới đều bị thua trận, từ đó về sau danh tiếng được truyền bá khắp nơi. Ngoài ra, hai mươi lăm năm trước, lúc đương kim hoàng thượng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không biết đã dùng cách nào mà làm cho gia gia đứng ở bên phen hắn, kết quả khi đấu với đệ nhất cao thủ của Tử La Quốc, Phục Cường trận lần nữa xuất động, đã đánh bại người mang danh “Bất bại chi thần” bị trọng thương! Nhờ có chuyện này, nên khi Vô Tình Kiếm xuất hiện đã trở thành đệ nhất cao thủ trên giang hồ.

Từ đó về sau, Phục Cường trận đã trở thành thần thông trên giang hồ, danh tiếng như muốn vượt qua Thập bát đồng nhân trận* của Thiếu Lâm tự.

* 18 người đồng Xem chi tiết ở đây

Hiện giờ Như Phong đang nghiên cứu, Phục Cường trận sở dĩ có thể vượt qua Mười tám nhân đồng trận là bởi vì nó có huyết tinh, không sai, chính là máu tanh, vì khi trận bày ra thì kẻ địch không chết cũng sẽ trọng thương, chỉ cần mệnh lệnh của chủ nhân, thì người kia cũng chỉ còn đường chết thôi.

Điều này đều là do sư phụ Vô Tình Kiếm từng nói qua cho Như Phong biết, hơn nữa lúc đó Vô Tình Kiếm còn nói chính người gắng gượng lắm mới bất phân thắng bại với Phục Cường trận.

Mặc dù vào lúc ấy, Như Phong thấy hiếu kỳ với Phục Cường trận, cũng từng muốn được gia gia cho thử đấu với Phục Cường trận, nhưng gia gia lúc đó nói còn chưa đến lúc, hơn nữa Phục Cường trận cũng không phải tùy tiện mà thử nghiệm, nhưng không nghĩ tới bây giờ Như Phong có diễm phúc khác thường mà thấy được.

Nghĩ lại lúc này, mặc dù tâm lý Như Phong có phần sợ hãi, nhưng cũng cảm thấyhưng phấn với lần thử thách này.

“Gia gia, nếu như con chết rồi thì nhớ kỹ phải đến tiền trang (ngân hàng tư nhân) lớn nhất của Tử La quốc mà lấy tiền của ta ra.” Như gió điều tức xong, đứng lên, cao giọng nói.

“Hừ!” Chỗ tối truyền đến một tiếng hừ lạnh.

“Gia gia, cho con thay đổi quần áo khác đi, quần áo này dầy quá, không tiện để giao đấu.” Như Phong lại nói thêm.

Như Phong thấy gia gia của mình không có gì phản ứng, bèn vội vàng thi triển khinh công nhanh chóng trở về phòng của mình, sau đó lấy quần áo ra thay. Một lát sau, Như Phong lại xuất hiện với y phục màu xanh.

Lúc này Như Phong không nói lời nào, vì những hắc y nhân đã vây quanh Như Phong, bày ra trận pháp, khí thế kinh người, Phong Cường trận, quả nhiên danh bất hư truyền! Khí thế chấn động mọi người.

Như Phong ngưng thần, tính toán toàn lực ứng phó. Chỉ thấy nàng khoanh tay mà đứng, vạt áo tung bay, tựa như tình cảnh trước mắt không để vào tâm, lúc này khí thế Như Phong như cầu vồng chói lọi, sáng lạn. Nàng giờ đây, mới chính là nàng, một người đích thật là một cao thủ võ lâm.

“Aaaa!” Như gió hét lên một tiếng, thanh âm vút thẳng lên trời mây.

Tại nơi nào đó ở thành Càng Châu, có người nghe được bèn cùng người bên cạnh thấp giọng nói: “Có phải Úy Trì phủ đang chuẩn bị kiếm người kế vị rồi hay không?”

“Ừa, chắc là như vậy.” Bên cạnh trả lời lại.

Vì vậy cả hai nhìn lẫn nhau, không nhắc lại nữa, trong lòng đang suy nghĩ kỹ lưỡng về Úy Trì phủ, cùng lúc rất nhiều người có suy nghĩ giống nhau.

Như Phong quát một tiếng thất thanh, quần áo phồng ra, một đạo ngân quang hiện lên, trong tay Như Phong bất ngờ xuất hiện một vũ khí sắc bén, đây là một thanh bảo kiếm, ngọc cũng không phải ngọc, tựa như ngân không phải ngân, sắt cũng không phải sắt, thân kiếm thon dài mềm mại, nằm trên tay Như Phong nhưng lại như có sức sống như thường, cứng rắn mà chói mắt. Nếu có người tinh mắt tinh tường, hoàn toàn biết được đây là thắt lưng thường ngày của Như Phong.

Các hắc y nhân cùng nhìn nhau, một câu nói cũng không có, liền hướng vào Như Phong đánh tới, động tác bọn họ thật nhanh, nhanh nhưng lặng yên không phát một tiếng động, mỗi người trong mười lăm người đều có vị trí và cương vị riêng, hợp thành Phục Cường trận, trận này dùng kỹ thuật như sợi tơ tằm quấn cổ, nếu xông vào trong trận địa thì người một tầng tầng bao vây, nếu như không biết đối phó trận pháp này thì sẽ bị bó tay bó chân.

Kiếm quang trong tay Như Phong lúc sáng lúc tối, trận này dường như bịt mặt người ta rồi bó buộc lại, ánh nhìn bị che lấp. Lúc đầu tâm Như Phong có chút kích động, nhưng bây giờ lại bình tĩnh, nàng mặc dù cảm thấy áp lực của từng đợt bài sơn đảo hải mà đến, cũng không hoảng loạn mà vẫn tỉnh táo, linh hoạt mà lấy sở học kiếm pháp của mình ra chiến đấu, đứng vững trước sức ép.

Dần dần cũng qua trăm chiêu, Như Phong cảm thấy càng ngày càng quen thuộc với trận pháp này, trên thân kiếm quang hoa càng lúc càng mạnh, như sóng sóng lớn chụp ngạn, vừa lại như sấm sét chấn khoảng không, tầng tầng phá đứt lớp bao vây, nhưng mà trận thuật này quả thật lợi hại, cứ như động bàn tơ tằm quấn quanh, vô cùng vô tận, vĩnh viễn cũng trảm không xong, không thể ngừng lại.

Xem ra, nếu như muốn phá trận pháp này, cần phải có công lực tương đương, Như Phong cùng những người này phải lâm vào khổ chiến. Nàng biết những người bịt mặt này đang muốn làm công lực của mình tiêu hao từ từ, cho nên thoạt nhìn, bây giờ mọi người đánh nhau trên dưới ngang tay nhay, nhưng Như Phong biết, một lúc sau nữa, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị thua.

Hai trăm chiêu trôi qua, Như Phong đã cảm giác được công lực của mình dần dần mất, chỉ còn cảm giác lực bất tòng tâm, kiếm thế cũng hoãn chậm lại. Như Phong trong lòng rùng mình, trận này sư phụ cùng mình đã nghiên cứu qua, nhưng bây giờ trận thế đang thi triển nhưng không thể suy tính dễ dàng, hơn nữa bây giờ khí lực của mình cũng từ từ suy kiệt, xem ra giờ là được ăn cả ngã về không.

Như Phong nghĩ vậy, trong tay cầm kiếm bạc hét lớn một tiếng, kiếm quang xoay mình vùng lên, như là nước dâng cuồn cuộn, thừa cơ đám người đang bốn phía vây đánh tới, liền dồn sức chặt đứt tất cả, cả đám người bịt mặt thế công càng cấp bách, Như Phong dưới tình thế cấp bách, bại lộ ra sơ hở, một tia kiếm thuận lợi hướng vào nàng mà đâm tới, tia máu bắn ra đỏ tươi.

Aaa! Như Phong quỳ rạp trên mặt đất, phun ra một ngậm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Aaa! Tập thể hắc y nhân lui ra phía sau vài bước, trong đó có một người bị Như Phong đâm đang lấy ta bụm vết thương trên ngực lại, nhưng là trên đầu kiếm có vết máu tươi.

Lưỡng bại câu thương! (cả hai đều bị thiệt)

“Lui ra!” Úy Trì Hòe Dương đi ra, các hắc y nhân thoáng cái liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Như Phong!”

“Sư huynh!”

… . . . . .

Mọi người kinh hô, vốn ở trong phòng đều chạy ra.

Lâm Dĩ Lam nhào tới bên người Như Phong mà khóc rống lên: “Như Phong, Như Phong, ngươi bị thương thế nào rồi?”

Úy Trì Tùng kéo Lâm Dĩ Lam lại, nói: “Mau tránh ra, để cho Túy Nguyệt đến xem.”

Túy Nguyệt một tay đặt lên mạch bác thượng của Như Phong, cẩn thận nghe xong một hồi, sau đó lấy ra trên người một lọ dược, đem dược hoàn nhét vào trong miệng Như Phong, lúc này mới nghiêm túc mà nói: “Nội lực suy kiệt, khí tức rối loạn, trên người còn có vết thương, may mà tánh mạng không lo. Hàn sơn, ngươi hãy đem sư huynh trở về phòng đi.”

Mọi người vừa nghe, cũng thở dài một hơi, sắc mặt cũng tốt hơn đôi chút.

Úy Trì Hòe Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía quản gia, quản gia gật đầu, rất nhanh biến mất dạng.

Như Phong được Hàn Sơn ôm cẩn thận trở về gian phòng, Túy Nguyệt nhìn mọi người, rồi nhẹ giọng nói: “Các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn tự mình kiểm tra lại thân thể của sư huynh một chút, lại còn phải xử lý vết thương.”

Sắc mặt Như Tuyết trắng bệch, run rẩy mà nói: “Có muốn ta ở lại giúp ngươi hay không?”

Túy nguyệt lắc đầu: “Sư huynh bị đả thương ở chỗ phần mông, ngươi không thể nhìn được.”

Như Tuyết mặt đỏ lên, nhưng Lâm Dĩ Lam lại thét to lên: “Ta muốn nhìn thấy!” Úy Trì Tùng cũng khẩn trương gật đầu, cùng Lâm Dĩ Lam nhìn Túy Nguyệt.

Túy Nguyệt đầu óc linh hoạt, biết bọn họ nghĩ gì, liền kiên định mà nói: “Vậy bá mẫu vào đi, những người khác đều ở bên ngoài chờ.”

Vừa nói xong liền cùng Lâm Dĩ Lam đi vào.

☆☆☆☆☆☆

Ngoài cửa

Úy Trì Tùng trừng mắt oán hận nhìn Úy Trì Hòe Dương: “Phụ thân, sao người có thể nào nhẫn tâm như vậy? Như Phong có làm chuyện gì thì cũng là cháu của người mà, sao người lại đem Phục Cường trận ra mà trừng trị Như Phong? Huống chi, Như Phong nhất định không gây ra chuyện này, sao người không để cho Như Phong giải bày?”

Úy Trì Hòe Dương sắc mặt cũng không tốt gì: “Ta tức giận vì Như Phong gây ra chuyện xằng làm bậy, ta cũng chỉ muốn tốt cho nó, nếu là đích tôn của Úy Trì phủ chúng ta thì nhất định phải qua được hai trăm chiêu Phục Cường trận, hôm nay Như Phong không chỉ qua được hai trăm chiêu, cuối cùng còn đâm bị thương một người trong trận, thực lực Như Phong đúng thật không sai, xem ra Vô Tình Kiếm giáo huấn rất tốt.”

Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Úy Trì Hòe Dương lộ vẻ đắc ý: “Xem ra Như Phong so với ta năm nào còn muốn lợi hại hơn, hơn nữa có phải trên người nó mặc cái bảo vật gì không? Tại sao chỉ bị đả thương đến cái mông hả?”

Úy Trì Tùng tức giận đến run rẩy cả người: “Phụ thân, người còn quan tâm đến chuyện này nữa, ta… Ta… Ôi!” Hắn thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Úy Trì Hòe Dương liếc mắt nhìn đưa con trai của mình, nói: “Ngươi yên tâm, Như Phong không có việc gì đâu, Phục Cường trận hôm nay cũng chỉ phát huy tám phần thực lực, bằng không Như Phong hôm nay sẽ không chỉ bị đả thương một chỗ như vậy, hơn nữa Như Phong lớn như vậy rồi, kinh nghiệm đối địch ít, thương tổn lần này rất có ích cho công lực của nó. Tùng nhi, nghiêm khắc với Như Phong bây giờ thì rất tốt cho sau này.”

Úy Trì Tùng buồn bã suy nghĩ: Nhưng phụ thân ơi, Như Phong vốn là nữ nhi, vốn là nó không phải khổ cực như vậy. Có lúc trong nháy mắt, Úy Trì Tùng đã tính đem chân tướng nói ra. Nhưng mà nhìn Úy Trì Hòe Dương đắc ý vui mừng ra mặt, hắn bèn nói không nên lời, nếu như phụ thân biết Như Phong vốn là nữ nhi, như vậy không biết người sẽ ra sao, hơn nữa phu nhân và mình… . . .

Ôi, không nghĩ tới năm đó chỉ là nhất thời xúc động mà nói dối, bây giờ chuyện lại phát triển đến nước này, tiểu nữ của mình và phu nhân bị trở thành như vậy, còn nhỏ mà phải xa nhà, sau khi khổ cực học võ nghệ, khi trở về lại còn đi đọc văn thư, bây giờ còn phải phá cái trận này, so sánh cuộc sống của Như Phong với Như Tuyết… Úy Trì Tùng nhìn Như Tuyết đang nắm chặt chiếc khăn, thở dài một hơi.

“Phụ thân, sao người nhìn con như vậy?” Như Tuyết chớp mắt khó hiểu hỏi, sau khi biết tánh mạng của Như Phong không còn nguy hiểm thì lòng của nàng cũng nhẹ bớt phần nào.

“Không có việc gì.” Úy Trì Tùng lắc đầu, hai nữ nhi của mình đều thật là thảm thương, đại nữ nhi lớn rồi cũng không chịu xuất giá, tiểu nữ nhi thì lại biến thành nam không ra nam, nữ không ra nữ, tương lai của cả hai đứa phải làm sao bây giờ?

Lúc Úy Trì Tùng đang phiền muộn vì lo lắng, thì Hàn Sơn cũng đang căng thẳng nhưng biết rõ thực lực của Túy Nguyệt cho nên cũng an tâm đôi chút.

Lúc tính rời đi thì lại phát hiện một đạo nhân ảnh xuất hiện từ trên đình viện bay đến, bóng người rất nhanh đến trước mặt mọi người, nhẹ nhàng đáp xuống, giống như một chiếc lá rụng rơi xuống mặt đất, có thể biết được người này có võ công rất cao.

Mọi người chăm chú nhìn thì Hàn Sơn đã mừng rỡ la lên: “Sư phụ!”

Những người khác vừa nghe thấy đều ngạc nhiên, Úy Trì Tùng và Như Tuyết không dám tin, nhới lại năm đó là một tên ăn mày dơ bẩn mà Vô Tình Kiếm trước mắt bây giờ lại là một người trung niên đầy nho nhã, hơn nữa điệu bộ vừa rồi như là tiên nhân xuất hiện làm cho người ta không dám nửa phần địa bất kính.

Hai tay Vô Tình Kiếm để sau lưng, thản nhiên nhìn Hàn Sơn nhưng không lên tiếng.

Ánh mắt Hàn Sơn tối sầm lại, cúi đầu không dám nói gì nữa.

Úy Trì Hòe Dương nghênh đón: “Ngươi đã đến rồi?”

Vô Tình Kiếm gật đầu đi theo Úy Trì Hòe Dương vào một gian phòng, lúc này mới hồi đáp: “Không phải ngươi báo tin cho ta sao?”

Úy Trì Hòe Dương lấy tay vuốt râu của mình, cười gật đầu: “Là do ta e sợ không thể cản nổi.”

“Thiếu chút nữa thì cản không nổi rồi, chỉ có thể nói vận khí của ta tốt đến đúng lúc, còn có thể nhìn thấy Như Phong đối phó với Phục Cường trận, nhưng tính ra Như Phong cũng có vận khí cũng tốt nên mới có thể được Phục Cường trận bồi luyện.” Vô Tình Kiếm lộ ra một tia mỉm cười.

Úy Trì Hòe Dương lấy một vò rượu từ bên trong rương, rót một chén cho Vô Tình Kiếm: “Cụng đi, đây là rượu quý mà ta cất giữ ba mươi năm rồi.” Mùi rượu thơm nồng nàn tỏa khắp gian phòng.

Vô Tình Kiếm uống một hơi cạn sạch, khen: “Quả nhiên là rượu quý!”

“Ha ha, đã lâu rồi chúng ta không uống rượu cùng nhau.” Úy Trì Hòe Dương cười ha ha.

Hai người trầm mặc uống một hồi, Úy Trì Hòe Dương mới lên tiếng nói: “Hôm nay nhất định có rất nhiều người đến xem trận đấu đây.”

Vô Tình Kiếm gật đầu: “Vốn là rất nhiều, nhưng không phải đã bị ngươi đuổi đi rồi sao?”

Úy Trì Hòe Dương vẻ mặt tươi cười: “Đúng vậy, dĩ nhiên có không ít mật thám nên ta mới dùng chiêu như vậy, bây giờ mọi người đều biết Như Phong bị ta đả thương ở nhà, tin tức được truyền ra ngoài, còn phải cám ơn đã hỗ trợ.”

Vô Tình Kiếm trầm mặc một lúc rồi nói: “Ta nghĩ Như Phong sẽ mất hết thể diện.”

Úy Trì Hòe Dương cười khổ: “Giao tình chúng ta cũng đã mấy chục năm mà lại không bằng địa tình nghĩa thầy trò của ngươi và Như Phong?” Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng lại thoải mái không thôi.

“Chỉ có điều…” Úy Trì Hòe Dương có chút khổ não mà nói, “Ngươi cho Như Phong luyện cái môn công phu đồng tử khi nào vậy? Khiến cho ta muốn Như Phong thành thân sớm một chút cũng không được, bây giờ thì lại bị đồn là kẻ đoạn tụ, thật sự làm ta tức chết!”

Vô Tình Kiếm âm thầm cười, chỉ uống rượu không nói gì, không nghĩ Như Phong nói dối chuyện đó như vậy mà hữu hiệu, hắn ta không ngờ người bạn tốt anh minh một đời lại hồ đồ nhất thời, cuối cùng lại bị mấy đứa nhỏ lừa gạt, thật là phong thủy luân chuyển lạc. (ý nói chuyện gì cũng có thể xảy ra).

“Đúng rồi.” Úy Trì Hòe Dương lại nói, “Trên người Như Phong hình như có mặc một bảo vật gì đó, dĩ nhiên là đao kiếm không thể đâm vào, hơn nữa trong tay hắn có ngân kiếm cũng không phải thứ bình thường, thế nên vì hai bảo vật này mà giúp cho Như Phong rất nhiều.

Vô Tình Kiếm cau mày tự hỏi một hồi, rồi mới thấp giọng nói: “Mặc trên người nó là của ta cho, còn về phần thanh kiếm của nó, nói thật ta cũng không biết nó lấy từ đâu ra, nghĩ lại cũng có duyên mới có được thanh kiếm ấy.”

“Ờ, biết rồi.” Úy Trì Hòe Dương lên tiếng nhưng nghĩ tới cái gì đó.

Trong phòng, hai người đều uống rượu mà đâm chiêu nghĩ ngơi, biểu hiện bên ngoài thì vui vẻ hòa nhã.

☆☆☆☆☆☆

Bên trong phòng, Lâm Dĩ Lam hai mắt đỏ hoe, hồi hộp nắm lấy tay của Túy Nguyệt: “Túy Nguyệt cô nương, bất luận ngươi có phát hiện điều gì cũng không được để lộ ra biết không?”

Túy Nguyệt gật đầu, nhẹ giọng nói: “Bá mẫu yên tâm đi, chuyện tình của sư huynh, con đã biết rồi, con sẽ không tiết lộ ra đâu.”

Lâm Dĩ Lam mới yên lòng: “Vậy là tốt rồi rồi.”

Túy Nguyệt cẩn thận cởi quần Như Phong ra, mới lộ ra được nửa vết thương, Như Phong chấn động liền vươn ra nắm tay Túy Nguyệt: “Người nào?”

Túy Nguyệt vội nói: “Sư huynh, là ta cùng bá mẫu.”

Như Phong vừa nghe xong, sức mạnh chống chọi khi nãy bùng lên liền buông xuôi, mắt tối sầm lại, rơi vào mảng bóng tối.

Túy Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn kỹ lưỡng vết thương, đây là chính là vết thương bị người ta đâm, trong trận khi Như Phong đâm bị thương một người thì cũng đồng thời lộ sơ hở của bản thân, đó là vùng ngực và vùng mông, Như Phong rất khôn ngoan mà lựa chọn hy sinh cái mông. Cho nên bây giờ, hai vùng mông tròn trịa trắng nõn của thiếu nữ đang lộ ngay trước mặt Lâm Dĩ Lam và Túy Nguyệt.

Lâm Dĩ Lam đau xót: “Như Phong đáng thương của ta, như thế nào bị đả thương thành như vậy? Vết thương sâu như vậy nhất định rất là đau.”

Mặc dù Túy Nguyệt đã nhìn thấy các dạng vết thương khác nhau, nhưng vì Như Phong là sư huynh của mình nên tâm trạng hơi sốt ruột. Hơn nữa, màu máu đỏ tươi trên làn da trắng nõn càng làm cho người ta thấy giật mình, cho nên cũng làm Túy Nguyệt hoảng sợ.

“Bá mẫu, đừng nói nữa, chúng ta phải rửa sạch vết thương, may mắn là không có độc, người đi lấy nước sạch lại đây.” Túy Nguyệt vội vàng phân phó, còn mình thì tìm các loại thuốc để trị thương.

Không lâu, hai người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng xử lý tốt vết thương, vì muốn vết thương mau lành lại, nên trong tương lai Như Phong phải ở trong phòng, nằm sấp ngủ, không muốn vết thương nứt ra.

☆☆☆☆☆☆

Lúc Túy Nguyệt đi ra, biết Vô Tình Kiếm đến bèn vội vàng chạy đi gặp Vô Tình Kiếm.

Úy Trì Hòe Dương quan tâm mà hỏi thăm: “Vết thương của Như Phong không có việc gì chứ?”

Túy Nguyệt trả lời: “Dạ không có việc gì, nhưng phải nằm trên giường nửa tháng, do vết thương lớn nên giờ đây sư huynh không còn nội lực gì, thân thể rất suy yếu.” Hai mắt nhìn thẳng vào Vô Tình Kiếm.

“Sư phụ!” Rốt cục, Túy Nguyệt gọi một tiếng.

Vô Tình Kiếm lãnh đạm mà gật đầu, để ly rượu lại trước mặt, đứng dậy nói: “Xem ra Phục Cường trận thật sự rất mạnh, làm đồ nhi của ta cũng phải bị thương, bây giờ ta phải đi thăm hắn một chút.”

Úy Trì Hòe Dương kinh hỉ mà đáp: “Đúng đúng đúng, ta cũng cùng đi.”

Vô Tình Kiếm cũng không quay đầu lại mà nói: “Thôi khỏi đi, ta muốn cùng Như Phong trò chuyện riêng.”

Úy Trì Hòe Dương cũng không thèm để ý, bình tĩnh ở lại, thì thào tự nói: “Không có việc gì, chỉ cần Như Phong không có việc gì là tốt rồi, có lẽ trong cái họa còn cái phúc.”

Cước bộ Vô Tình Kiếm rất nhanh, Túy Nguyệt cố gắng theo sau người, sùng bái mà nhìn Vô Tình Kiếm phía trước, nhưng mà… nhưng mà sư phụ tại sao đối với chúng ta lạnh lùng, lãnh đạm như thế?

Vô Tình Kiếm đi vào trong phòng, để lại một câu: “Ngươi không nên vào trong.” Nói xong bèn đóng cửa cửa phòng.

Túy Nguyệt kinh hỉ nhìn Hàn Sơn: “Hàn Sơn, sư phụ đã nói chuyện với ta đó!”

Hàn Sơn gật đầu, tâm trạng cũng vui sướng theo.

☆☆☆☆☆☆

Vô Tình Kiếm đi vào phòng của Như Phong, nhìn Lâm Dĩ Lam: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn trị thương cho Như Phong.”

Lâm Dĩ Lam thấy khí thế của Vô Tình Kiếm, bèn yên tâm lui ra ngoài, vì Như Phong đã nói qua với nàng, Vô Tình Kiếm đã biết thân phận của nàng. Trước khi đi ra, Lâm Dĩ Lam mặc áo lại cho Như Phong, sau đó mới mở rèm ra, nói như thế nào thì nữ nhi của mình cũng là tiểu thơ cành vàng lá ngọc mà, không thể tùy tiện mà cho người ta có thể làm gì, cho dù người kia vốn là sư phụ của Như Phong.

Vô Tình Kiếm thấy Lâm Dĩ Lam đi rồi, lúc này mới ở ngồi xuống ghế bên cạnh, do xét trên trán Như Phong, bắt mạch, sau đó mới cầm lấy tay của Như Phong đưa vào một ít chân khí.

Như Phong chậm rãi tỉnh lại, rên la một tiếng, mở mắt mới phát hiện là ai.

“Sư phụ!” Như Phong hữu khí vô lực mà gọi một tiếng.

“Cảm giác như thế nào?” Vô Tình Kiếm nhẹ giọng nói.

“Toàn thân ngây ngất, hữu khí vô lực, trong ngực có chút đau buốt, cái mông càng đau hơn! Ôi ôi…” Như Phong vừa lại lên tiếng rên rỉ.

“Ngươi đó, ai biểu ngươi để cho gia gia ngươi bắt được nhược điểm, bằng không hắn cũng không tàn nhẫn quyết tâm dùng đến Phục Cường trận mà đối phó ngươi.” Vô Tình Kiếm lộ vẻ mặt ôn hòa mà trước nay chưa từng có, ít nhất là người ngoài.

Như Phong liền giận dỗi: “Sư phụ, con như vậy mà cảm giác được người hình như rất hả hê, nhìn thấy con bị thương người rất vui vẻ đúng không? Ngươi thấy rất hài lòng đúng không? Con biết mà, người đố kỵ con giỏi hơn người.”

“Tầm bậy” Vô Tình Kiếm đánh nhẹ vào trán Như Phong, vừa nghiêm túc mà nói: “Vết thương hiện tại của ngươi có vị trí không tốt, cho nên ngươi phải nằm sấp, ta sẽ truyền cho ngươi một ít nội lực để có thể khỏe hơn.”

Như Phong phản đối: “Sư phụ, không cần như vậy đâu, nội lực không thể truyền, người giữ lại đi.”

“Đừng nói nhiều, ta không giống ngươi, suốt ngày đi đánh đấm nhau.” Vô Tình Kiếm một lần nữa nghênh mặt nói.

Như Phong trề môi, không có nói nữa, chỉ nhắm hai mắt lại, chậm rãi dẫn đạo trong cơ thể chân khí tuần hoàn.

Một lát sau, hai người mới mở mắt, sắc mặt Như Phong cũng tốt lên một chút, đã không còn bi thảm như lúc nãy.

“Đây, nội công này ta vốn đã muốn truyền cho ngươi, năm ta ba mươi tuổi trong một lần ngoài ý muốn, nội lực toàn bộ mất đi, lúc ấy ta sống không bằng chết, lúc tuyệt vọng thì sư tổ ngươi mới cho ta quyển sách này, bây giờ giao lại cho ngươi, ngươi hay tập trung khổ luyện, khi thành công, nội lực sẽ tăng đến tầng thứ tám.” Vô Tình Kiếm đưa cho Như Phong một quyển sách.

Như Phong kinh ngạc: “Không thể nào, ta đây không phải có thể đến tầng thứ hai rồi sao? Hắc hắc, võ công của ta không phải vốn là cao cường rồi sao? Ha hả, ta còn tưởng rằng ta muốn nâng cao phải tốn nhiều khí lực, nhưng không nghĩ tới chỉ cần chịu một lần đả thương thì tốt rồi.” Nói xong, lời cuối cùng đã dương dương tự đắc, hiển nhiên đã quên mất sự đau đớn của vết thương này trên người như thế nào.

Vô Tình Kiếm mỉm cười: “Ừa, ngươi muốn nói như vậy cũng được, sắp tới ngươi sẽ không thể ra khỏi nơi này rồi, cho nên ngươi hãy nằm cho tốt đi.” Ngữ khí như xem chuyện vui.

Như Phong bĩu môi, biết rằng sự phụ thích thú nhìn mình chịu khổ như thế này, biết mình là người khoái bay nhảy, giờ không thể ra khỏi đây là một trừng phạt ình. Nhưng nếu như võ công có thể tăng lên, vậy thì mình cũng không ngại buồn khổ. Từ trước đến nay, Như Phong rất tự tin vào võ công của mình, lần này thảm bại trước Phục Cường trận, làm bị thương hết một cái mông dễ thương của mình, quả thực đã đả thương lòng tự tôn của mình.

Mặc dù biết Phục Cường trận rất lợi hại, nhưng Như Phong có cảm giác được Phục Cường trận chưa sử dụng hết công lực, nếu không thì mình sẽ không chỉ bị thương một cái mông và đâm được một người rồi, nhưng nếu như Phục Cường trận không phải của nhà mình mà là của kẻ thù. Chắc có lẽ mình đã mất mạng, bởi vì trên kiếm của bọn họ sẽ có đủ loại độc dược, cái mạng giữ được sao?

Cho nên, tóm lại là võ công của mình chưa đủ!

“Đang suy nghĩ cái gì vậy? Nhíu mày mặt nhăn lợi hại vậy?” Vô Tình Kiếm gõ gõ vào đầu Như Phong.

Như Phong đột nhiên nhớ đến một việc: “Sư phụ, như thế nào mà người không nói cho con biết tiểu y của sư mẫu đao thương bất nhập? Nếu trong trận đánh lúc đó không vô tình phát hiện, con còn không biết đó.” Cũng may mắn là nó công dụng đặc biệt, thay Như Phong cản được nhiều lần nguy hiểm, bằng không Như Phong sẽ không dễ dàng mà có thể rời khỏi trận pháp, còn làm bị thương một người trong trận, lưỡng bại câu thương, coi như còn chút thể diện.

Vô Tình Kiếm lạnh lùng nói: “Ngươi bây giờ không phải đã biết rồi sao? Bởi vậy ta mới nói người ngu ngốc, bây giờ mới phát hiện?”

Như Phong cắn môi tức giận: “Sư phụ, ngươi thật là không tốt!”

Vô Tình Kiếm hừ lạnh một tiếng.

Như Phong suy nghĩ một chút, vội hỏi: “Sư phụ, Túy Trúc và Nam Sơn đâu?”

Vô Tình Kiếm nhìn ra bên ngoài, nói: “Chắc là ở trên núi, ta không để cho bọn họ xuống đây.”

“Có phải là bởi vì người ngại trên núi rất cô quạnh rồi không? Không phải con nhiều chuyện, sư phụ à, người nên đối xử tốt với bọn họ một chút đi, luôn lạnh lùng, người chết đều đã bị người hù dọa chạy trốn hết!” Như Phong nói những câu thấm thía.

“Lảm nhảm, ngươi hãy tự lo mình cho tốt đi. Thật sự làm mất hết mặt mũi của ta, may mắn cho ngươi, gia gia không có nói cho người khác biết ngươi bị thương cái mông, bằng không ta cũng không dám hành tẩu giang hồ luôn, huống hồ gia gia ngươi chỉ có xuất tám phần của Phục Cường trận.” Vô Tình Kiếm trào phúng nói.

Như gió tức giận: “Bộ dễ dàng lắm sao? Phục cường trận lợi hại như vậy, có bản lãnh thì ngươi đi đấu đi! Sư phụ, không phải ta nói người, miệng người như vậy toàn phá hư chuyện, không an ủi ta mà toàn châm chọc khiêu khích ta, khó trách sư mẫu bây giờ vẫn còn trốn tránh người!” Như Phong nóng nảy, không để ý đến lời nói ra.

“Aaa —” Như Phong kêu thảm thiết như là tiếng con gà bị giết.

Mọi người kinh hãi, đang muốn đi vào trong phòng, nhưng lại thấy Vô Tình Kiếm thở hổn hển đi ra, rất nhanh liền biến mất dạng.

Mọi người ngây ngẩn cả người, chuyện gì xảy ra?

Tiếng Như Phong liên tục truyền đến: “Túy Nguyệt, mau tới giúp ta cầm vết thương!”

Từ lúc đó đến nay đã vài ngày, Như Phong an phận dưỡng thương, thuận tiện đem cuốn bí kíp nội công ra học làu làu, cuộc sống qua ngày xem như có chút vị.

Ba ngày sau vào một buổi tối, tai họa ập xuống, có người đến dò xét phòng của Như Phong.

“Như Phong, ngươi bị thương sao rồi?” Mộc Vấn Trần căng thẳng hỏi.

/166

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status