- Khiêu khích! Đây là khiêu khích trắng trợn.
Baergena vỗ bàn kêu to, khâm sứ của hắn trở lại, nói lại một câu của Ferdinan... hiểu lầm, à, ngoài ý muốn!
Cho dù là tiểu hài tử cũng không tin điều này là ngoài ý muốn! Baergena không thể nuốt nổi cơn giận, bàn đá kim cương đã bị hắn đập vỡ, thực lực của Lanning vương cũng không kém.
Antoine yên lặng nhìn bệ hạ phát hỏa, trong lòng không chút nóng nảy, Baergena mặc dù xem ra kém thượng cổ thánh vương, nhưng cũng không phải hôn quân, điểm này, hắn từ trạng thái cuồng nộ cũng không có hạ mệnh lệnh gì là có thể nhìn thấy… mình không cần phải lo.
Chỉ chốc lát, hỏa khí của Baergena nhỏ đi, Antoine tiến lên một bước, thi lễ:
- Bệ hạ, đích thật là Francis khiêu khích ngài, nhưng.
Baergena vừa mới bình tĩnh một chút lại bị một câu nói này làm phát hỏa ngùn ngụt, oanh một tiếng, một chưởng vỗ tan cái bàn. Nhưng hắn cắn răng, phẫn nộ ngồi trên vương tọa, hừ lạnh nói:
- Francis giỏi lắm, hắn một bá tước nho nhỏ, lĩnh chủ tám trăm dặm, dám thị uy với ta.
- Quan tước của Francis trong đế quốc tự nhiên không cao, nhưng thân phận bên ngoài của hắn...
Antoine cúi đầu nói:
- Vừa rồi người từ giáo đường trở về nói, Francis lần này thân phận là Đỗ Trần thần sứ, bạch y đại giáo chủ trở về, hơn nữa, phong hào đấu thần "Minh Đao" Brook cũng bên người hắn...
Khóe miệng Baergena run run, tức giận tự giễu:
- Đích xác, bằng thân phận của hắn cùng phong hào đấu thần, Francis có vốn để thị uy với ta, nhưng mang theo thánh khí pháo bay qua đầu ta là "Ngoài ý muốn".... hừ! "Ngoài ý muốn" này là nói cho ta biết - Steven bây giờ không thể giết, nếu không, bạch y đại giáo chủ các hạ sẽ mang theo một phong hào đấu thần tìm ta gây phiền toái.
Hắn cúi người cầm lấy hoàng quyển trên mặt đất - lại viết mấy dòng vào cuối thông điệp giết Steven, nhẹ nhàng bóp nát.
Antoine hô to:
- Bệ hạ thánh minh.
Baergena cười lạnh nói:
- Nếu ngay cả một chút đều không nhịn nổi, ta sao có tư cách sánh cùng vĩ nghiệp của thượng cổ thánh vương? Antoine, ngươi tự mình đi một chuyến tới đại giáo đường, hoan nghênh Francis lĩnh chủ hồi đế đô thuật chức, cũng biểu dương cống hiến của hắn cho việc kiến thiết lãnh địa. Được rồi, đem công lao Ngư nhân bị diệt tính lên đầu hắn, cho hắn tiến thêm một bậc, tứ phong tam đẳng Duerkesi hầu.
- Ai nha, bệ hạ thánh minh!
Dáng vẻ Antoine suy nghĩ một lát, lại giật mình hiểu ra, vui vẻ nói:
- Bệ hạ ngài biểu dương Francis, lại cho hắn gia quan tiến tước, cứ như vậy, Francis nếu dám cùng ngài vô lý động thủ, ý đồ xúc phạm cứu đi Steven là có tội, vậy bổn sự lớn nhất của hắn là - dân vọng cũng sẽ hoàn toàn bị hủy.
Antoine là một lão già lăn lộn quan trường có thể thấy chuyện nói ra, đổi lại được một nụ cười đắc ý của Baergena.
- Hãy đi đi.
Baergena trong lòng cười lạnh:
- Còn có một viêc, ngươi chuẩn bị một chút, nhưng không vội - ta phải công thẩm Steven, để cho tất cả bình dân chứng kiến, nhất là bình dân đại biểu sáu đại thành tỉnh phương bắc. Bởi vì Steven mà mất đi gia viên, bọn họ sẽ nghe thính thẩm... ta muốn xem, lĩnh chủ đại nhân được "Bình dân đế quốc kính ngưỡng nhất" sẽ làm gì dưới tình huống này, cứu một người gây ra chiến tranh bị bình dân phương bắc hận thấu xương sao? Hy vọng của thành St. John, ta muốn cho hắn tuyệt vọng.
Antoine lĩnh mệnh rời đi, đi ra cửa cung thì, quay đầu lai liếc mắt nhìn Baergena ngồi trên vương tọa, thầm nói. "Bệ hạ, đừng đắc ý quá sớm, lợi dụng bình dân, đích xác có thể kiềm chế Francis, nhưng đối thủ của ngươi không chỉ là một Francis, lão thần... "Biện pháp ngốc" của một lão thần có thể bị Angius dùng làm thật tiễn rồi?"
Đại giáo đường thành St. John, Đỗ Trần nghe Ferdinand nói sơ lược lại hiển thị sự đắc ý có chút sửng sốt:
- Tại Lanning còn có ai có năng lực lớn như vậy?
- Ilan!
- Ilan!
Đỗ Trần suy nghĩ đã lâu, mới nhớ ra lúc trước khi mình ở thành St. John, Thomas nhờ mình chiếu cố một tân tinh chính khánh có dung mạo dễ nhìn, tiểu tử nọ đã bái mình làm lão đại, dụng Đỗ Trần nói, trên danh nghĩa là tiểu huynh đệ! Được rồi, lúc ấy Ilan còn là thư ký quan của lễ pháp bộ Lanning, nói trắng ra là, chính là một tiểu bí thư.
Ferdinand cười nói:
- Năng lực của Ilan rất tốt, dưới sự chiếu cố của ta, hắn trong thời gian hơn một năm đã làm tới hình ngục quan lễ pháp bộ, bây giờ tử lao của Lanning cũng do hắn không chế! Mặt khác, đại ca ngươi sau khi bị quan áp cũng được hắn chăm lo, chịu ít đau khổ.
Đỗ Trần gật đầu, nếu tiểu tử ngươi tại tử lao chiếu cố đại ca ta, ta ngày sau cũng không quên ngươi.
Bất quá tiểu tử này tiến thật nhanh. Hình ngục quan, vậy là du thủy phong hậu, trung cấp quan viên nắm thực quyền.
Tử lao Lanning, một thân thư quyển.
Tiến vào một tầng tử lao, sau một hồi phân phó, nhìn tù phòng, Ilan tiến lên mở khóa, cung kính đưa một hắc bào nhân vào phòng tù.
Trong tù phòng có giường lớn trải đệm nhung, bàn hồng mộc, khắc hoa văn, thảm màu hồng, đèn thủy tinh... như một căn phòng của quý tộc, một tử tù còn được đãi ngộ như vậy, Ilan không thể không có tác động.
Nhưng Steven cũng không có hưởng thụ.
Hắn nằm trong một góc tù phòng, thân thể không chút nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, mặt không chút máu, tóc rối bời, trường bào quý tộc cũng rách nát như tên khất cái, dính đầy thức ăn... nhìn qua, như một tên khất cái bị bệnh nặng.
Hắc bào nhân tiến tới bên người, thấp giọng gọi:
- Đại ca.
Steven không có lên tiếng, vẫn nằm như chết co ro bất động, nếu không phải ngực phập phồng, sợ rằng bị coi là một người chết rồi. Thấy vậy Đỗ Trần trong lòng đau xót, quát nhỏ:
- Ilan, đại ca ta làm sao vậy?
Ilan tiếc hận nhìn thoáng qua Steven:
- Đại nhân, Steven tiên sinh khi bị bắt bộ dáng đã thế này, vẻ mặt hoảng hốt, một từ không nói, chỉ có khi bệ hạ thân thẩm, hắn mới nói hàm hồ vài tiếng, thừa nhận... tội của mình.
Hắn bổ sung:
- Mặt khác người thánh giáo cùng Lanning đều hoặc ám hoặc minh kiểm tra trí não Steven, thân thể Steven hết sức khỏe mạnh, cũng không có dấu hiệu bị người khác dùng bí pháp hoặc độc vật hãm hại.
- Ngươi ra ngoài trước đi.
Đỗ Trần khoát tay, lại gọi đại ca vài tiếng, Steven vẫn nằm đó, một đóa Liên Hoa lặng lẽ đặt sau gáy Steven, thần niệm phân phó:
- Đỗ Tư, dùng thánh quang lão lục xem qua thân thể đại ca ta một lần, Bối Bối, kiểm tra tinh thần của đại bá ngươi xem có bình thường không.
Steven luôn luôn vui vẻ lạc quan giờ phút này thất hồn lạc phách, Đỗ Trần không tin là không có cổ quái.
- Francis, đại ca ngươi thân thể khỏe mạnh, cũng chí có vài vết thương rất nhẹ, hơn nữa nhanh chóng khỏi thôi, xem hình dáng hẳn là hộ vệ Sharon lúc bắt hắn gây ra, hắn sau khi vào tử lao cũng không có chịu hình phạt gì cả, cũng không có nội thương trước kia lưu lại.
- Ba ba, tinh thần đại bá thật loạn a.
Tiểu Bối Bối một câu nói khiến Đỗ Trần hứng thú, nhưng liền đó, tiểu nha đầu nói:
- Nhưng đại bá, loại tình trạng này... ân, kinh hoảng, sợ hãi, lo lắng... dù sao do tâm tình hoảng hốt, ngoài ra, tinh thần đại bá không có bị bất luận kẻ nào thương tổn.
Tâm tình của Steven quá nghiêm trọng? Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ đại ca có gì khó nói, hoặc là hắn chịu nhiều áp lực?
Bất quá có chút có thể dám chắc, trạng thái của Steven bây giờ, không phải bị người làm hại.
Steven đột nhiên ngừng co quắp, Đỗ Trần nóng nảy, kéo Steven dậy, quát:
- Đại ca, là ta, Francis, ngươi nói gì đi.
Thanh âm ẩn chứa đấu khí, như sét đánh bên tai, Steven mở ra hai mắt, một đôi mắt ảm đạm vô thần, mặc dù hai mắt nhìn Đỗ Trần, nhưng đồng tử tán loạn, cho thấy hắn vốn không lưu ý tới thân đệ đệ.
Ilan nghe được tiếng hô của Đỗ Trần, vội tiến đến, khó khăn nói:
- Đại nhân xin cẩn thận một chút... xin ngài mau một chút, mặt trên tử lao là thẩm phán sở Lanning, bọn họ nghe được thanh âm của ngài sợ rằng rất nhanh sẽ tới xem xét.
- Giúp ta ngăn trở bọn họ.
Đỗ Trần vung tay lên:
- Bối Bối, có thể dụng tinh thần lực trấn an tâm tình đại bá không? Nào, mau chút.
Steven thanh tỉnh một chút, tinh thần lực của Bối Bối bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
Đỗ Trần vôi la lên:
- Đại ca, cho ta một câu nói chuẩn xác, Sharon có đúng là ngươi giết? Nếu ngươi bị oan, tam đệ ta giúp ngươi tiêu diệt cừu nhân, mặc kệ hắn là ai.
Steven đồng tử tụ thần, thấy rõ Đỗ Trần, nhưng hắn liền run run, thoát khỏi tay Đỗ Trần, hét lớn:
- Là ta giết, ta, ta giết Sharon.
Nói xong, hắn ngã quỵ trên mặt đất, lại khôi phục hình dáng co quắp, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Ta, là ta, là ta giết Sharon...
Tiểu Bối Bối không đành lòng:
- Ba ba, đại bá sau khi tâm tình bị ép dễ chịu hơn chút, vì hắn cái gì đều không biết. Nhưng bây giờ hắn đã thanh tỉnh, cũng rõ ràng cảm nhận được tâm tình này... càng, càng khó chấp nhận.
Đỗ Trần ngửa mặt lên trời thở dài:
- Bối Bối, giúp đại bá ngươi khôi phục hình dáng vừa rồi...
Steven rốt cục an tĩnh lại.
Đỗ Trần không cam lòng, nhẹ nhàng cởi vạt áo Steven, xem xét thân thể hắn, lắc lắc đầu, Steven đích xác không bị người ta hãm hại! Đột nhiên, đầu ngón tay Đỗ Trần huyễn hóa ra một đạo băng nhận, dài hai tấc, sắc bén vô cùng, nhắm vào ngực Steven.
Liên Hoa Bảo Giám
/522
|